Đồ Ngốc, Tôi Chỉ Cần Mình Em Thôi!!

Chương 19: Xem mắt

Trương Tiểu San

24/06/2020

Chủ nhật.

Khánh An đứng trước mặt Tử Vi. Trên người nó khoát một bộ đồ khác hẳn với Khánh An của thường ngày. Chiếc áo hở vai để lộ ra đôi vai trắng ngần, chiếc váy caro màu đỏ đen xen kẽ tôn lên vẻ đẹp của đôi chân thon gọn của Khánh An, mái tóc màu xanh lục được thả tự nhiên, phần cúp ở dưới đuôi tóc che ẩn đi một phần vai của nó, đôi giày sport cổ cao màu trắng tôn lên một phần cá tính của nó.

-“Tớ nghĩ cậu nên ăn mặc như vậy. Cậu vứt béng đi mấy cái quần jean của cậu đi là được rồi đó Khánh An.”- Tử Vi bật ngón tay cái với nó nói.

-“Cậu thôi đi. Khó chịu chết đi được ấy.”-Khánh An bất mãn nhìn Tử Vi.-“Cậu nghĩ tớ mặc hợp những thứ đáng ghét này sao? Tớ có phải là con gái đâu chứ!!”-Khánh An nói với giọng tức giận.

-“Cậu không phải là con gái thì cậu là con gì?”

-“Cô thuộc loài lưỡng cư à?”-Ngọc Long đứng dựa người vào cạnh cửa, môi nhìn như cười như không hỏi nó.

-“Lưỡng cư???”- Tử Vi tò mò nhìn Ngọc Long hỏi

-“Ý cậu ta là Khánh An thuộc thế giới thứ 3.”-Vũ Duy ở sau lưng Ngọc Long thò đầu ra nói.

Một vật thể lạ được ném thẳng về phía của hai chàng trai. Nó bay trúng ngay mũi Vũ Duy, Ngọc Long do lanh mắt đã kịp thời né được.

-“Ai ám sát tôi.”-Vũ Duy hét lên.

-“Cậu ồn quá đấy. Câm miệng đi là được rồi.”-Một giọng nói âm lạnh vang lên, 2 chàng trai đứng trước cửa nhìn qua. Thiên Phong bước đi tiêu soái, hôm nay trên người cậu khoát một chiếc áo khoát kiểu dáng rất đẹp màu đen, mũ lưỡi trai màu đỏ nốt, quần jean đen, áo pull phông trơn trắng. Nhìn cậu rất trẻ trung, trái ngược với phong cách lạnh lùng thường ngày.

-“Đẹp đấy.”-Ngọc Long giơ nắm đấm ra trước mặt cậu.

Cậu nhếch môi rồi cụng nắm đấm vào nắm đấm của Ngọc Long.

-“Đi thôi.”- Khánh An bước ra cửa, tay cầm một cái áo khoát màu đen, chiếc mũ trên đầu nó cũng màu đỏ giống Thiên Phong.

Cậu ngước mắt lên nhìn nó. Trong một khoảng khắc vỏn vẹn 5s ngắn ngủi, nói ngắn nhưng chưa chắc ngắn, nói dài nhưng thực sự nó không hề dài. Thiên Phong cậu đã sững sờ nhìn nó, ánh mắt cậu không hề dao động, không hề chớp.

Sau 5s ngắn ngủi đó, cậu quay lưng bước đi trước, trên môi bất giác nở một nụ cười.

-0-0-0-0-0

Sau khi hai con người đó đi khuất dạng, ở đây chỉ còn có 3 người, ánh mắt Tử Vi bỗng dưng lạnh đi vài phần, cô hôm nay chỉ mặc độc một màu đen, ánh mắt buồn bã nhìn lên chỗ treo ảnh. Một bức ảnh có 2 người con gái đang khoát vai nhau và một chàng trai đang cùng cười rất vui vẻ. Nụ cười rạng rỡ của cô gái đứng giữa như những mũi dao đâm thẳng vào tim cô. Đau buốt. Ngày hôm nay, lại đến rồi.

-0-0-0-0-0

Trên xe.

Trên chiếc xe Cadillac màu đen tuyền, Khánh An ngồi đọc truyện bên chiếc ghế phụ, còn cậu thì chuyên tâm lái xe. Không khí trong xe có một sự yên tĩnh và ngột ngạt đến lạ thường.

-“Anh cũng thích loại xe này sao?”-Khánh An lên tiếng cắt ngang sự im lặng từ nãy đến giờ.

-“Chút chút”-Cậu lạnh nhạt trả lời.-“Mà ý cô cũng là sao? Không lẽ cô cũng quen biết người thích loại xe này?”

-“Không hẳn là quen biết. Chỉ đơn giản là tôi ngưỡng mộ sự bá đạo, kiêu ngạo, ngông cuồng của người đó thôi. Người đó thật sự rất thích loại xe này. À, người đó cũng lạnh lùng giống anh đấy”-Môi Khánh An ẩn một nụ cười đẹp mê người.

-“Người đó là ai?”

Khánh An nghiêng đầu qua nhìn cậu, đôi mắt tràn ngập ý cười.

-“Tề-Mặc*.”

*Nhân vật nam chính trong bộ truyện nổi tiếng Đạo tình của tác giả Chu Ngọc.

Lông mày cậu nheo lại thành một đống, mặt mày bắt đầu cau có.

-“Anh ta là ai?”

-“Lão đại của giới hắc đạo Tề gia. Anh ta là nhân vật nam chính truyện ngôn tình mà tôi yêu thích và ngưỡng mộ nhất. Một sự bá đạo kích thích con người.”

-“Cô mà cũng đọc cái thể loại truyện đó sao?”

-“Không được sao?”

-“Cũng không hoàn toàn là không được. Chỉ đơn giản là thấy nó không hợp với cô. Nhìn cô có khi người ta còn tưởng là một đứa con trai.”

Khánh An không phản bác cũng không lên tiếng đáp trả lại. Tất cả chỉ còn lại những tiếng thở đều đều trong không gian.

Kéttttttttttttttttttttttt

Một tiếng phanh xe đột ngột vang lên. Khánh An đang ngủ nheo mắt khó chịu. Ngay sau đó, Khánh An lập tức quay lại trang thái ngủ yên.

Cậu thở nhẹ, lúc nãy do tránh một cậu bé mà cậu mới phanh gấp như vậy. Cậu lại quay sang nhìn cô gái bé nhỏ đang ngủ kia. Một khuôn mặt thanh tú, một làn da trắng nõn, hàng lông mày đẹp đẽ. Tay cậu bất giác đưa lên chạm vào má Khánh An, dường như cảm giác có một cái gì đó không đủ, mặt cậu dần dần đưa lại gần mặt Khánh An.

Chỉ còn 4cm

3cm

2cm

1cm

Đôi mắt nó đột nhiên mở ra, cậu giật mình tránh mặt mình ra xa, tay rút ra. Cậu thấp thỏm như bị bắt quả tang ăn vụng.

1 phút

2 phút

5 phút trôi qua.

Vẫn một sự im lặng bao trùm, cậu nhìn sang thì thấy Khánh An vẫn đang ngủ rất say. Cậu tát vào má mình một cái mạnh rồi lắc đầu qua lại rồi khởi động tiếp tục lái xe. Miệng cậu lẩm bẩm như tụng kinh: “Gặp quỷ, gặp quỷ. Đúng là gặp quỷ.”

-0-0-0-0-0

Nhà hàng Whilliam.

Khánh An miễn cưỡng đi vào bên trong, cậu từ từ đi sau nó. Người đầu tiên mà nó gặp mặt là ở đây.

-“Cho hỏi cô có phải là cô Lâm Khánh An không ạ?”-Một nhân viên phục vụ bước đến trước mặt cô hỏi.

Cô gật nhẹ đầu, rất tinh tế và dịu dàng.

Thiên Phong đứng ở sau cười thầm. Đây chắc chắn không phải là Hoàng Khánh An mà cậu biết.

Tuy nhiên, cậu đã bỏ qua một chi tiết tuy nhỏ nhưng rất quan trong.

Một người đàn ông mặc áo vest màu trắng đứng dậy, anh ta cúi đầu chào nó, Khánh An cũng cúi đầu chào lại.

Thiên Phong ngồi sau bàn của nó một bàn tuy. Khoảng cách đủ để nghe thấy tất cả.

-“Cô năm nay học năm II sao?”-Chàng trai đó nhẹ giọng hỏi.

-“Tôi học năm I.”-Nó nghiêm giọng chỉnh sửa.

Anh chàng kia chỉ biết cười gượng ngượng ngùng. Còn Khánh An thì mệt mỏi thở dài, chán quá.

-“Chúng ta nên ăn trưa chứ nhỉ?”-nó mỉm cười nói.

Trong lòng Khánh An đầy gào thét, Tại sao? Tại sao mẹ nó lại bắt nó phải đi xem mắt chứ?

-“Tôi muốn hỏi cô một chuyện.”-Chàng trai đó ngượng ngùng nhìn nó hỏi.

Khánh An đang ăn ngước mắt lên nhìn chàng trai. Tay thả chiếc nĩa xuống.



-“Tử Vi…”

Tại sao lại có Tử Vi ở đây?

-“Tử Vi, cô ấy có bạn trai chưa?”

Khánh An không thốt nên lời, thành viên Fan club của Tử Vi sao??

-“Cô ấy chưa có bạn trai.”-Thiên Phong bước đến ngồi đối diện chàng trai kia, ngồi bên Khánh An.

Chàng trai kia sửng sốt nhìn cậu.

-“Đây là bạn trai tôi.”-Khánh An chỉ cậu giới thiệu như hiểu được chàng trai đó nghĩ gì trong đầu.

-“À.”-Chàng trai đó à lên vẻ đã hiểu thông.

-“Tôi biết anh thích Tử Vi, tôi nghĩ anh nên theo đuổi cô ấy đi. Còn Khánh An, xin lỗi, tôi xin phép đi trước.”-Cậu nói xong thì nắm tay nó đi ra khỏi nhà hang.

Chàng trai xem mắt đầu tiên nhìn theo nó và cậu bước ra ngoài rồi vẫy vẫy tay.

-0-0-0-0-0

Ở bên ngoài nhà hàng.

Trong xe

Cậu nhìn nó cười sặc sụa, Khánh An mặt đỏ lưng nhìn cậu, tức giận nắm tay đấm vào không khí.

-“Anh có im hay không hả?”

-“Ha ha ha ha… cô….cô đi xem mắt hay đi làm bà nguyệt cho Tử Vi vậy?”

-“Anh im miệng không tôi đánh anh bây giờ.”

Cậu làm điệu bộ nín cười nhìn nó nhưng càng làm nhìn cậu càng lố hơn.

Khánh An bặm môi phùng mang trợn má nhìn cậu.

Quá đáng, quá đáng, quá sức quá đáng mà.

-“Im miệng.”-nó đỏ mặt quát cậu.

-“Ha ha ha ha .”-Nó càng nói cậu càng cưới dữ hơn.

Khánh An lao vào bụm miệng cậu lại, Thiên Phong vì bất ngờ mà bật người thẳng ra sau. Nó theo đà cậu ngã mà ngã vào lòng cậu.

Tình thế bên trong chiếc xe Cadillac vô cùng mờ ám, Khánh An nắm trên người Thiên Phong, tay trái nó bụm miệng cậu, tay phải ôm thắt lưng cậu. Còn Thiên Phong, tay phải đặt lên má Khánh An, tay trái ôm lấy eo Khánh An.

Ực.-Tiếng nuốt nước bọt vang lên ở yết hầu, cậu liếm môi.

Khánh An trố mắt nhìn cậu, không chớp.

Không biết do sợi dây thần kinh nào của Thiên Phong bị đứt hay do đang ở độ tuổi màu đỏ của thời kỳ dậy thì mà cậu di chuyển khuôn mặt của Khánh An trên tay phải mình xuống gần mặt mình.

Khánh An trợn tròn mắt lên nhưng không thể phản kháng, không đúng, là hoàn toàn không có ý nghĩ phản kháng.

Bàn tay cậu lôi khuôn mặt Khánh An đến gần khuôn mặt mình. Mắt nhắm lại. Chỉ…còn một chút nữa thôi. Đến rồi.

Tin Tin Tin Tin Tin

Tiếng điện thoại như đoạt mạng của Khánh An vang lên như đoạt mạng. Cả hai con người đang chuẩn bị làm chuyện xấu xa gì đó (vui lòng không hiểu lầm, chỉ đơn giản là HÔN) bất giác giật mình.

Khánh An đẩy cậu ra nhảy sang ghế phụ lái, Thiên Phong thả Khánh An ra mặt đỏ lựng lên, lấy tay gãi gãi đầu.

Hình như, lúc nãy, cậu cảm nhận được môi của Khánh An, nó….nó mềm.

Cậu lập tức lấy tay tát mạnh vào má mình hai cái khiến nó đã đỏ lại càng đỏ hơn

“Lại gặp quỷ nữa rồi, hôm nay rốt cục là cái ngày gì vậy chứ? Mình điên thật rồi”

Còn về phần Khánh An, mặt nó đỏ lựng lên, tim đập mạnh liên hồi như đánh trống.

Nó nhình vào màn hình điện thoại. Là mẹ Lâm.

-“Alo mẹ ạ.”

-“KHÁNH ANNNNNNNNNNNN.”-Tiếng hét động trời của mẹ Lâm vang dội bên trong chiếc xe đen đẹp đẽ.

Khánh An và Thiên Phong đầu óc ong ong khi nghe mẹ Lâm hét lên động trời như vậy.

-“Mẹ yêu dấu. Có chuyện gì mà mẹ gọi con lớn như vậy ạ?”

-“Con làm gì mà khiến cho người đi xem mắt con đầu tiên gọi nói mẹ đừng tìm cậu ấy nữa, rồi sau đó thì mấy chàng trai còn lại đều đồng loạt hủy hẹn vậy hả? Bây giờ chỉ còn có một người thôi đó.”

Khánh An mỉm cười tươi khi nghe mẹ Lâm nói thế.

-“Ai daaaa, mẹ Thiên Hân yêu dấu của con à, đây đâu phải là lỗi của con đâu chứ. Anh ta thích Tử Vi mà, không liên quan đến tiểu nữ a.”-Khánh An nói với giọng đầy vô tội.

-“Vậy tại sao mấy chàng trai kia đều cùng hủy hẹn một lần vậy chứ?”-Mẹ Lâm khó hiểu hỏi.

-“Cái này là con chịu, sao mà con biết chuyện này được chứ?”

-“Thôi không nói nhiều nữa, đến điểm hẹn cuối cùng đi. Công viên 8Island, nhanh lên.”

-“Ơ…”

Mẹ Lâm không để nó nói hết liền cúp máy.

-“Ừm, chuyện lúc nãy…”Thiên Phong cậu ấp úng nói.

Tin Tin Tin Tin Tin Tin Tin Tin.

Điện thoại Khánh An lại một lần nữa vang lên, Thiên Phong chán nản thở dài, Khánh An lấy điện thoại ra xem, là Ba Lâm.

-“Anhon ba yêuuuuuuuuuuuuu.”-Khánh An cười tươi nói.

Thiên Phong nheo mắt nhìn nó, khác biệt rõ rệt.

-“Còn anh nữa.”-Giọng nói của Khánh Minh vang lên bên kia điện thoại.

(San: Ơn trời, chào mừng anh trở về.)

-“Anh haii.”

-“Em còn nhớ anh với ba à?”-Khánh Minh nói với giọng trẻ con giận dữ.-“Có bạn trai rồi nên quên anh trai và ba ngày ấy mà.”

-“Đúng.”-Ba Lâm đệm thêm một từ nữa.

Khánh An há hốc mồm, bạn trai. Nó ngước mắt qua nhìn cậu , Thiên Phong khó hiểu chỉ tay vào mình.

-“Ủa, stop. Anh hai, hai về rồi sao?”

-“Ukm, anh mới về.”



Thiên Phong giật mình khi nghe giọng nói đó. Đó là giọng nói của Khánh Minh mà, không lẽ….. chắc không đâu.

-“Anh về làm gì vậy?”-Khánh An nghiêng đầu.

Hình như nó nhớ là chưa hết một tháng thì phải?

-“Anh hoàn thành xong khóa rồi. Em còn người đi xem mắt không?”

-“Còn một người ạ?”

-“Vậy à.”-Giọng Khánh Minh đượm buồn.

-“Hai đứa, còn lão già này nữa đấy.”-Ba Lâm lên tiếng cắt ngang.

-“Ba về lúc nào ấy ạ?”-Khánh An mỉm cười hỏi.

-“Ba mới về á. Con gái, con mà có bạn trai thì nhớ nói với thằng nhóc đó là, liệu hồn với ba.”

Thiên Phong nghe ba Lâm nói bỗng dưng giật thót mình, hình như là nói với cậu thì phải.

-“Ha ha, không có đâu.”-Khánh An cười trừ nhìn qua cậu.

-“Thôi ba phải làm nhiệm vụ rồi, bye bye con.”

Ba Lâm nói xong thì cúp mày. Khánh An nheo mắt nhìn điện thoại, ba đi làm nhiệm vụ thì anh hai đi theo làm gì chứ??

Khánh An nhìn điện thoại, trên màn hình bỗng dưng hiện lên một phần mềm ghi nhớ. Ở trên đó nền màu đen, giòng chữ viết in bình thường màu trắng ghi rất rõ ràng. Sinh nhật Tịnh Tịnh.

-“Hôm nay là ngày mấy?”

-“Ngày 24…. Tháng 10.”

Mặt Khánh An bỗng dưng biến sắc, nhưng ngay sau đó, khuôn mặt nó lại trở nên bình thường. Tại sao, tại sao nó lại quên mất hôm nay là ngày gì chứ?

Khánh An bước xuống xe đi về phía tiệm hoa cách đó 25m. Cậu khó hiểu nhìn theo bóng lưng của nó.

-“Bán cho cháu một bó hoa Tường Vi và một chậu hoa sen đá.”-Khánh An lạnh nhạt nói với cô bán hoa.

Cô bán hoa mỉm cười gói hoa lại đưa cho Khánh An.

-“Cháu mua hoa đi sinh nhật sao?”

-“Không ạ. Là đám giỗ của bạn thân cháu.”

Khánh An cầm lấy bó hoa và chậu sen đá, cô bán hang sửng sốt nhìn, không ai đi mua sen đá màu hồng và hoa tường vi màu đỏ để đi đám giỗ cả.

Nó bước lên xe, lấy chiếc áo khoát màu đen khoát lên người, lấy chiếc mũ ra đội lên đầu, lấy kính bỏ vào trong balo.

-“Cậu đưa tôi đến nghĩa trang H ở ngoại ô giúp tôi.”

Cậu khó hiểu nhìn nó rồi lái chiếc xe từ từ lăn bánh.

-0-0-0-0-0

Nghĩa trang H

Khánh An bước xuống xe, trên tay nó cầm bó hoa Tường Vy đỏ tươi xinh đẹp, chậu sen đá màu hồng nhạt căng mọng trở nên đẹp đẽ bởi những giọt nước đọng trên đó.

Cậu đi theo sau Khánh An, nhìn bóng lưng của nó ở trước mặt mình mà khó hiểu. Lúc nãy,.. còn rất vui vẻ mà sao giờ lại như thế này?

-“Tịnh Tịnh. Anh đến thăm em đây.”-Giọng nói của Khánh Minh vang lên khiến cho nó và cậu dừng chân lại ở sau cái cây cách đó không xa nghe ngóng.

-“Hôm nay là sinh nhật của Tịnh Tịnh.”-Anh lấy khăn ra lau tấm bia đá lạnh lẽo- “Cũng là ngày Tịnh Tịnh rời xa anh.”

Thiên Phong nghe Khánh Minh nói thì sững sờ, Tịnh Tịnh là ai? Hình như, cậu đã nghe cái tên này ở đâu rồi?

-“ Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday dear Tịnh Tịnh

Happy birthday to you.

Chúc mừng sinh nhật em, Tịnh Tịnh”

Khánh Minh vừa hát vừa nghẹn ngào, giọng anh đứt từng quãng. Hình như là Khánh Minh đang khóc.

Rào rào rào.

Cơn mưa đột ngột xuất hiện. Cơn mưa của ngày 24 cuối tháng 10, cơn mưa đầu mùa đông lạnh lẽo, cơn mưa lạnh giá tạt vào mặt ba người.

Khánh An đưa tay ra đón những hạt mưa nặng trĩu rơi xuống. Đây, đơn thuần chỉ là những hạt mưa? Hay chính là giọt nước mắt của Tịnh Tịnh trên thiên đàng đang khóc cùng anh.

Khánh An bỗng nhiên cảm giác trên mắt mình có một làn nước nóng hổi mặn mặn. Hình như, nó cũng khóc rồi.

-“Tịnh Tịnh, anh rất nhớ em, nhớ em rất nhiều, nhớ đến sắp phát điên lên rồi.”-Anh vừa khóc vừa đưa tay chạm lên khuôn mặt trên bia đá, nụ cười đó, làm tin anh đau buốt như hang ngàn kim châm đâm vào.

Thiên Phong dường như cũng đã hiểu ra. Lý do Khánh Minh không hề đón nhận tình cảm của bất cứ ai là vì cậu ấy đã có người mình yêu rồi.

-“Tịnh Tinh, em rất xấu xa em có biết không? Em bỏ anh đi như vậy, 2 năm rồi, em xấu lắm.”

-“Tịnh Tịnh, em ở đó có hạnh phúc không? Em có tìm được ba mẹ của em không? Em có vui vẻ không? Em có bị ức hiếp như xưa nữa không? Em…em có còn nhớ anh không?”-Khánh Minh vừa nói vừa khóc.

Có người từng nói: Con trai rất khó rơi nước mắt, nhưng một khi nước mắt họ rơi tức là, họ yêu rất nhiều.

Theo câu nói này mà tôi nghĩ: Khánh Minh rất yêu Tịnh Tịnh, có vẻ như anh yêu cô rất sâu đậm, cả đời này, không thể dứt ra được.

-“Tịnh Tịnh, em thường hay đến tìm anh ở trong giấc mơ có đúng không? Nhưng tại sao em lại không có lương tâm vậy chứ? Em đến trong giấc mơ của anh, cười trước mặt anh, nhưng anh chưa kịp chạm vào em, em đã đi mất là sao chứ? Em biết không, anh bây giờ rất sợ ngủ, anh sợ em sẽ đến trong giấc mơ của anh, rồi lại bỏ anh mà đi. Không bao giờ trở lại nữa.

-“Tịnh Tịnh, em còn nhớ tại sao anh lại gọi em là Tịnh Tịnh không? Em có nhớ là em đã nói gì không? Em nói là: vì Khánh An và Tịnh An cùng tên với nhau, việc này khiến cho anh Khánh Minh rất khó xử khi gọi hai đứa là An An nên anh quyết định gọi em là Tịnh Tinh còn Khánh An là Khánh Khánh.

-“Em có biết không? Sau khi em đi, anh không còn gọi Khánh An là Khánh Khánh nữa, vì anh sợ, sợ mình sẽ nhớ đến em, sợ mình sẽ không kiềm chế được bản thân mà nhắc đến chuyện đó khiến Khánh An buồn lòng rồi đổ hết trách nhiệm lên mình.

-“Khánh An hôm nay đi xem mắt đó, anh ở phía xa nhìn thấy cô ấy rất xinh đẹp, anh có vẻ như đã không để ý rồi, chỉ nghĩ Khánh An mãi mãi là em gái nhỏ bé nhưng bây giờ cô ấy đã lớn rồi. Lớn thật rồi.”

Khánh Minh nói hết lời, nước mắt anh cứ thi nhau chảy xuống cùng nước mưa, hòa với chúng lại làm một. Xong, anh đứng dậy quay lưng bước đi, bóng lưng cô đơn lạnh lẽo giống hệt Khánh An.

Đợi anh đi xa rồi Khánh An ngồi xuống dựa lưng vào cái cây.

-“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.”-Tiếng hét lên vô vọng Khánh An vang lên ở khu nghĩa trang vắng người, nước mắt nó rơi xuống.

Những hạt mưa nặng trĩu vẫn rơi, vẫn rơi. Nước mắt của Khánh An cũng thế, những hạt mưa không thể che giấu được những giọt nước mắt của nó.

Thiên Phong ngồi xuống đối diện ôm lấy nó vào lòng, để đầu nó úp vào ngực cậu, để nước mắt của nó có thể thấm vào áo cậu.

Thiên Phong buồn bã nhìn về phía ngôi mộ kia. Bỗng một ý nghĩ lóe qua đầu cậu… không lẽ Khánh An……..

-0-0-0-0-0

Xin lỗi mọi người, mấy tuần qua San bị thu mất laptop nên không thể viết truyện cho mọi người được. Bấy giời mới được lão đại và đại tỷ trả nên giờ mới viết được cho mọi người, mọi người thông cảm cho San a.

A, mình xin chốt lịch đăng luôn là thứ 3 và thứ 5 hàng tuần ạ. ^^

Chap 19: Cánh cống của quá khứ được mở ra. Những hiểu lầm đáng yêu của Thiên Phong. Đón xem nha ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Ngốc, Tôi Chỉ Cần Mình Em Thôi!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook