Đồ Ngốc, Tôi Chỉ Cần Mình Em Thôi!!

Chương 20: Cánh cổng của quá khứ

Trương Tiểu San

24/06/2020

2 năm trước.

Trong một khu vườn ở ngoại ô, những bông hoa tường vy đỏ thẩm khoe sắc dưới ánh nắng đẹp đẽ của những ngày tháng 10. Một cô bé xinh xắn với mái tóc màu đen tuyền dài dưới lưng đẹp đẽ. Nụ cười của cô tươi rói như những ánh nắng chói chang, làn da trắng hồng tràn đầy sức sống. Cô cùng một cô bé tóc xanh lá nhạt khác chơi đùa dưới sân.

Đang chơi đùa, bỗng dưng cô bé tóc màu xanh vấp ngã khiến cho bạn học tóc màu đen xuống cả lên chạy lại đỡ.

-“Khánh Khánh, cậu không sao chứ?”-Cô bé tóc đen cúi đầu hỏi cô bé tên Khánh Khánh.

-“Mỗ, cái rễ cây đáng ghét này sao dám chặn đường tớ chứ?”- Khánh Khánh bực mình đá vào cái rễ cây trước mặt.

Cô bạn kia bật cười, thật sự rất trẻ con.

Khánh Khánh ngước đôi mắt tròn đẹp đen láy của mình lên nhìn cô bạn thân của mình, cô ấy còn cười được là sao chứ???

-“Tịnh Tịnh, thế mà cậu còn cười được hay sao hả?”-Khánh Khánh hét lên.

-“Tớ xin lỗi, xin lỗi, để tớ xem xem nào.”-Cô bé Tịnh Tịnh đỡ Khánh Khánh đứng dậy, phủi váy cho nó, nhìn xuống cái chân bị trày đang rướm máu của Khánh Khánh.

-“Chân cậu chảy máu rồi, để tớ đi lấy băng keo cá nhân.”-Tịnh Tịnh quay người đi vào nhà lấy đồ với tâm trạng rất khẩn trương.

Khánh Khánh ở đây không ai khác chính là Lâm Khánh An, còn Tịnh Tịnh chính là Lục Tịnh An, người bạn thân nối khố của Khánh An.

-“Khánh Khánh, em không sao chứ?”-Một chàng trai tóc nâu khoảng 17 tuổi bước đến bên cạnh nó rồi ngồi xuống hỏi han.

Khánh An chỉ tay xuống vết trày ở chân mình.

-“Khánh Khánh.”-Một chàng trai tóc xanh khác chạy đến bên canh nó.

-“Em chỉ bị trày chân thôi mà, 2 anh chạy ra đây làm gì chứ? Khánh Minh, Nhã kỳ.”-Nó nhăn mặt nhìn hai chàng trai kia hỏi.

Khánh Minh cười nhìn nó, còn chàng trai tên Nhã Kỳ nhăn mặt với vẻ không vui.

Nhã Kỳ lấy tay cốc trán nó một cái.

-“Em còn nói được nữa hả? Em xem em bao nhiêu tuổi rồi? Học sinh năm 3 sơ trung, 14 tuổi rồi đó. Em xem lại em đi, lớn như vậy rồi mà vẫn còn con nít, ấu trĩ, trẻ con, không chịu lớn một chút nào là sao hả? Không những thế, em hoàn toàn không biết chăm lo gì đến bản thân mình hết, đến khi anh lo lắng cho em thì em lại nói vậy đấy hả?”-Nhã Kỳ nói như mắng nó nhưng hoàn toàn không quát lớn, chỉ là dặn dò.

Khánh An ôm lấy đầu, Nhã Kỳ lại thế nữa rồi.

Tịnh An đi ra thấy nó đang bị Nhã Kỳ mắng liền vội vàng chạy ra.

-“Anh, chuyện Khánh Khánh bị ngã là lỗi của Tịnh Tịnh, anh đừng mắng Khánh Khánh nữa .”

Nhã Kỳ chính là anh trai của Tịnh An.

-“Tịnh Tịnh, em làm thế là đang làm hư Khánh Khánh đấy.”-Khánh Minh lôi tay Tịnh An lại về phía mình.

-“Anh Khánh Minh, sao anh có thể để Khánh Khánh bị mắng chứ?”-Tịnh An nói với vẻ mặt lo lắng.

-“Anh Nhã Kỳ chỉ đang dạy dỗ nó thôi mà. Hơn nữa, theo em thì Nhã Kỳ có bao giờ đánh Khánh Khánh đâu chứ.”

-“Nhưng…”

-“Nhưng nhị cái gì. Em cứ để cho nó ở với Nhã Kỳ. Bây giờ, em đi theo anh.”-Khánh Minh nói rồi dí hộp thuốc trên tay Tịnh An vào tay Nhã Kỳ.

Sau khi hai con người đó đi khuất dạng, Nhã Kỳ lấy hộp thuốc ra từ từ bôi lên chân Khánh An. Nó quay đầu sang chỗ khác không thèm nhìn Nhã Kỳ.

Nhã Kỳ cười khi nhìn thấy hành động trẻ con này của nó. Quả thật, Khánh Khánh của anh vẫn còn rất con nít.

-“Nè, Khánh Khánh, em còn giận anh hay sao?”-Nhã Kỳ lấy hai tay bê mặt nó đến trước mặt mình.

-“Mỗ, em ghét Kỳ Kỳ nhất luôn.”-Nó bĩu môi nói

-“Vậy anh định rủ ai đó đi ăn kem mà người đó đang giận anh nên thôi khỏi. Anh đi ăn một mình đây.”-Nhã Kỳ đứng dậy quay lưng định bỏ đi thì Khánh An nắm tay không buông.

-“Sao vậy?”-Nhã Kỳ nghiêng đầu nhìn nó-“Không phải Khánh Khánh nói ghét Kỳ Kỳ hay sao?”

Khánh An lắc đầu, không ghét nữa, Khánh An không ghét anh Nhã Kỳ nữa.

-“Em không ghét anh Kỳ Kỳ nữa, anh đưa em đi ăn kem với anh với.”

Nhã Kỳ khóc không được cười cũng không xong. Trời ơi, em tôi.

-“Rồi.”-Nói xong Nhã Kỳ quay lưng ngồi xuống đối diện nó, Khánh An hiểu ý liền nhảy lên lưng anh.

-“Khánh Minh nói không sai mà. Anh và Tịnh Tịnh đã làm hư Khánh Khánh rồi.”-Nhã Kỳ vừa cõng nó đi vừa nói.

-“Anh hai cũng vậy thôi. Ở nhà không cho em làm bất cứ việc gì hết, suốt ngày cứ chiều chuộng em. Còn nữa, không biết dạo này anh hai bị sao mà lúc nào cũng bắt em phải học những môn học khó nhằn. Em thật sự học không nổi a.”

Nghe Khánh An nói mà Nhã Kỳ cảm thấy buồn cười.

-“Em sắp lên cao trung rồi đó. Hơn nữa, năm nay Khánh Minh phải ôn thi nên em đừng làm khó em ấy.”

-“Em biết rồi.”-Khánh An cười mỉm nói, tay siết chặt cổ Nhã Kỳ hơn.

-0-0-0-0-0

Mọi việc cứ trôi qua như thế, nhẹ nhàng, êm ả.

-“Tịnh Tịnh.”- Khánh An vỗ nhẹ vai Tịnh An đang ngồi học bài.

-“Lần này ba mẹ tớ đi làm nhiệm vụ chung, tớ và cậu đi theo không?”-Khánh An vừa nói vừa cười gian tà.

-“Ba mẹ cậu đi làm nhiệm vụ, tớ với cậu đi theo làm gì chứ? Hơn nữa, chắc chắn anh hai và Anh Khánh Minh sẽ không cho chúng ta đi đâu. Còn nữa, nếu là nhiệm vụ mà bộ quốc phòng và cục cảnh sát cùng làm thì chắc chắn đó là nhiệm vụ nguy hiểm. Chúng ta đi theo chỉ tổ làm vướng chân mà thôi.”

-“Aizzzzzzzzz, Tịnh Tịnh à, cậu quả thật đã bị anh hai tớ tẩy não rồi. Nói thật đi, giữa hai người có gì mờ ám đúng không?”

-“Không, tớ và anh Khánh Minh không có gì hết á.”



Bỗng nhiên khuôn mặt của Tịnh An đỏ bừng lên, cô né tránh qua nơi khác. Tử Vi ngồi sau đó nghe nó nói cũng xen vào.

-“Ể, Lục Tịnh An, khai mau. Cậu và lão đại có gì với nhau?”-Tử Vi chỉ vào cô hỏi.

-“Không có gì thật mà.”-Tịnh An càng nói mặt càng đỏ hơn.

-“Hừm, có hay không thì sẽ biết thôi.”-Khánh An liếc mắt nhìn Tịnh An.-“A, ngày mai là sinh nhật Tịnh Tịnh cậu rồi, chúng ta đi chơi đi.”

-“Mai là sinh nhật của Tịnh Tịnh rồi nhỉ. Tớ nên mua gì cho tiểu bảo bối của tớ đây ta?”-Tử Vi nhìn cô nói.

-“Cậu chỉ quan tâm đến Tịnh Tịnh không thôi sao?”-Khánh An trề môi hỏi.

-“Vậy để anh đây quan tâm đến cậu.”-Bảo Nam không biết từ đâu xuất hiện đi lại quàng tay qua vai nó.

-“Thật sao?”-Mắt nó sáng rực lên.

-“Tất nhiên rồi. Vì cậu là đàn em của tớ mà.”

-“Chú nói gì nói lại anh nghe xem.”-Khánh An giơ nắm đấm trước mặt nó.

Bào Nam có vẻ chột dạ khi nghe nó nói liền cười trừ.

-“Tớ nói đùa, nói đùa.”

Cả lũ phá ra cười khi nhìn thấy khuôn mặt nhát gan ham sống sợ chết của Bảo Nam.

-0-0-0-0-0

Ngày hôm sau.

Công viên Lunar.

Nhóm 4 người gồm Nhã Kỳ, Khánh An, Khánh Minh, Tịnh An cùng nhau chơi đùa vui vẻ ở khu công viên này. Vì đây là khu công viên ở ngoại ô, hơn nữa là chỗ ít người ở nên nơi này cũng được cho là vắng khách. Chính vì những điểm này, cả nhóm đã quyết định chọn nơi này làm nơi tổ chức sinh nhật cho Tịnh An.

-“ Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday dear Tịnh Tịnh

Happy birthday to you.

Chúc mừng sinh nhật Tịnh Tịnh”

Ba người cùng nhau hát bài Happy birthday chúc mừng sinh nhật Tịnh An. Cô hai tay đan xen nhau nhắm mắt cùng cầu nguyện.

-“Phù.”- 15 ngọn nến được thổi tắt. Năm nay, Tịnh An đã 15 tuổi rồi.

-“Chúng ta đi chơi thôi”-Khánh An nói xong liền kéo tay Tịnh An đi chơi.

-“Đứng lại.”-Một tiếng nói lạnh lùng quen thuộc vang lên. Khánh An quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng nói.

-“Là ba.”-Khánh An mừng rỡ, nó chạy lại phía ba Lâm.

-“Khánh An.”-Nhã Kỳ ở xa nhìn thấy nó định chạy lại chỗ ba Lâm lập tức hét lên tên nó.

-“Khánh Khánh.”-Tịnh An gọi nó lại. Khánh An đang lao đầu vào nguy hiểm

Sau khi Khánh An bước ra khỏi chỗ khuất của lùm cây. Khoảng 3 người đàn ông mặc đồ đen đứng gần nó đang chĩa súng về phía ba Lâm. Ở phía đối diện kia, chỉ có ba Lâm và mẹ Lâm đang đứng đó. Ba đấu hai, cuộc chiến không cân sức.

-“Khánh An.”-Mẹ Lâm hét lên.

Khánh An nhìn về phía mẹ Lâm. Gọi nhỏ.

-“Mẹ.”

Đám 3 người kia biết nó là con gái của hai người cảnh sát đang vây bắt mình liền bắt nó làm con tin.

Khánh An đột nhiên bị một cánh tay rắn rỏi nắm chặt lấy cổ họng, cảm nhận được một vật lạnh lẽo đặt lên đầu mình.

-“Khánh An/ Khánh Khánh.”-Nhã Kỳ, Tịnh An, Khánh Minh, Ba Lâm và mẹ Lâm đồng thanh gọi nó một lần.

-“Đừng yên.”-Một trong ba tên giơ súng về phía họ.-“Bỏ súng xuống không tao bắn nát sọ con bé này.”-Tên đó lên tiếng hăm dọa.

Ba mẹ Lâm nhìn nhau rồi gật đầu. Sau đó, họ từ từ bỏ súng xuống. Nếu để con tin chết trước mặt mình thì họ về quê cày ruộng là có rồi, hơn nữa, con tin còn là Khánh An.

-“Yaaaaaaaaaaaa.”-Tên cầm súng dí vào đầu nó bị một đòn chỏ lên lên cằm khiến hắn chảy máu mũi rồi ngất xỉu. Sau đó, Khánh An dùng đòn Judo mà nó học được ném tên đó về phía tên vừa lên tiếng hăm dọa ba mẹ Lâm.

Tên còn lại sững sờ nhìn nó, hắn ta giơ súng lên hường về phía Khánh An.

Pằng.

Một phát súng nhắm chuẩn về phía khẩu súng hắn đang cầm. Nhã Kỳ nhếch môi nhìn khẩu súng trên tay vừa cướp được từ tên bị đánh đến ngất xỉu kia.

Ba mẹ Lâm mỉm cười, cùng suy nghĩ trong đầu sau này lớn lên nhất định nên để hai đứa này vào ngành cảnh sát nếu không, thế giới sẽ phí đi hai nhân tài hiếm có này.

Tên cuối cùng giơ hai đầu hàng. Ba mẹ Lâm bước lại dùng còng trói tay đám đó lại. Đúng là không ai biết được chứ ngờ, ở đời đã là tội phạm nguy hiểm mà lại bị bắt trong tay một đứa con gái 14 tuổi và 1 thằng nhóc 17 tuổi.

Khánh An đi lại chỗ Nhã Kỳ vỗ lên vai anh.

-“Kỳ Kỳ, anh thật tuyệt quá đi.”

Nhã Kỳ mặt ba sọc nhìn nó, lần này thì anh thật sự đã tức giận rồi.

-“Lâm Khánh An, não em bị úng nước rồi hả? Em bị đứt dây thần kinh nào vậy hả? Em có biết nó nguy hiểm thế nào không? Em ham vui cũng vừa thôi chứ, em nghĩ chuyện bắt tội phạm nguy hiểm đang bị truy nã toàn quốc là chuyện dễ dàng à? Em xem lại mình đi, em bao nhiêu tuổi rồi, suy nghĩ cũng phải chính chắn lên một chút đi chứ, em nghĩ em còn là con nít hay sao, em nghĩ em là nữ anh hùng truy bát tội phạm giúp cảnh sát sao? Em xem lại mình đi, em biết lúc nãy nguy hiểm như thế nào hay không? Nếu như anh không ra tay kịp thì chuyện gì sẽ xảy ra, hả?”



Khánh An rụt cổ lại, Nhã Kỳ một khi đã tức giận thì trông rất kinh khủng a.

-“Em xin lỗi.”

-“Em tưởng xin lỗi là xong hả?”-Lần này là Khánh Minh hét lên với nó.

-“Thôi mà, 2 anh. Tha lỗi cho Khánh Khánh đi, chỉ là cô ấy không biết thôi mà.”- Tịnh Tịnh nói đỡ cho nó.

-“Em đừng có mà làm hư nó.”-Nhã Kỳ và Khánh Minh hét lên.

-“Anh nể hôm nay là sinh nhật Tịnh Tịnh nên sẽ không suy tính, nếu còn có lần sau thì em đừng trách anh.”-Khánh Minh nghiêm giọng nói.

Khánh An nở nụ cười rạng rỡ nhìn Khánh Minh, sau đó, nó liếc mắt sang nhìn Nhã Kỳ đang đứng bên cạnh.

-“Em nhìn cái gì. Không được có lần sau đâu đấy.”

-“Anh Nhã Kỳ là nhất.”-Nó nhảy cẫng lên ôm lấy Nhã Kỳ.

-“Chỉ một mình Nhã Kỳ thôi sao?”-Khánh Minh bực dọc hỏi.

-“Anh hai cũng là nhất luôn.”

-“Không có tớ.”-Tịnh An nói với giọng buồn giả tạo (từ giả tạo với ý nghĩa đùa giỡn)

-“Tịnh Tịnh của tớ là tất cả. Hơn cả anh hai và anh Nhã Kỳ luôn.”-Nó ôm lấy cổ cô. Cả 3 người họ cười rộ khi nhìn thấy nó trẻ con như vậy.

Pằng. Pằng. Pằng.

Ba phát súng vang lên trong tiếng cười đùa.

Hự

Ba phát súng đó hướng về phía Khánh An, nhưng…. Người trúng đạn lại là Tịnh An.

Lúc tên lên tiếng hăm dọa lúc nãy bị ngã do Khánh An ném tên bị đánh đến ngất xỉu kia về phía hắn. Hắn nhìn thấy nó và Nhã Kỳ hạ đồng bọn của hắn dễ dàng, hắn tức giận muốn loại bỏ Khánh An.

Khi hắn bắn Khánh An, Tịnh An trong lúc ôm Khánh An đã nhìn thấy ba phát súng đó. Không suy nghĩ nhiều, cô lập tức quay lưng đỡ đạn cho Khánh An. Ba viên đạn trúng ngay ngực cô.

Rào. Rào. Rào .

Những giọt mưa lại rơi xuống.

-“Tịnh Tịnh/ Tịnh An.”-Ba mẹ Lâm, Khánh Minh, Nhã Kỳ hét tên cô. Khánh An sững sờ nhìn xuống Tịnh An đang trong tay mình.

Nước mắt Khánh An rơi xuống. Nó khóc, trong lòng bỗng dưng có một nổi sợ.

-“Tịnh Tịnh. Cố lên em. Cố lên, đừng làm anh sợ.”-Khánh Minh đi đến đỡ Tịnh An sắp ngã xuống. Nhã Kỳ thấy Khánh An cũng sắp ngã quỵ lập tức đỡ nó lại.

-“Anh.....hai.”-Tịnh An gọi anh, hơi thở cô bắt đầu gấp gáp.

Nhã Kỳ nắm lấy tay cô.

-“Anh… phải …phải chăm sóc…Khánh…. Khánh Khánh cho… thật tốt, Khánh Khánh còn…. rất… con nít. Hơn nữa,… tính….tính tình… lại…lại rất…. bốc đồng. Anh… phải….phải… chăm lo… cậu ấy…. giúp em.”

-“Em đừng nói vậy. Em sẽ không sao? Em sẽ không sao? Em phải sống, phải sống vì Khánh Khánh, vì anh, còn có Khánh Minh nữa”-Nhã Kỳ vừa đỡ Khánh An vừa nói.

-“Khánh….Khánh.”

Khánh An lập tức bỏ Nhã Kỳ ra bò lại gần Tịnh An đang nằm trong tay Khánh Minh, mắt nó đẫm lệ.

-“Cậu… phải…. sống tốt, đừng như… con ….nít nữa. Phải…. bỏ tính…. bốc…bốc đồng…. của cậu. Phải biết chăm sóc…. bản thân mình, không,…. được nhịn ăn, không được để…. bị ăn…. ăn hiếp, không…. Không được…. cứ….. cứ có chuyện…. gì buồn…. là giấu…. tớ và… mọi người trốn…. vào một góc…. rồi khóc thầm.”

Khánh An lắc đầu nhìn Tịnh An, cô càng nói nó càng khóc nhiều hơn.

-“Tớ hứa. Khánh Khánh hứa mà. Nhưng xin cậu, Tịnh Tịnh, cậu đừng chết. Tớ xin cậu. Xin cậu đó, tớ xin cậu mà, Tịnh Tịnh.”

-“Anh…Khánh Minh.”-Cô quay sang nhìn anh đang thất thần đỡ cô. Bàn tay dính máu của cô chạm lên mặt anh.

-“Anh…không được…. trách Khánh Khánh, đây… không phải là… lỗi…lỗi của… cậu ấy. Đây… là điều… em lựa chọn. Một đứa trẻ…. mồ côi như em, được… cậu ấy ….bảo vệ, được… các anh…. Các anh … yêu thương, được…. anh… Nhã Kỳ… chiều chuộng. Đặc biệt,… là được… gặp anh, đó là điều… hạnh phúc… đối với em. Anh…anh có biết… biết… em đã… ước gì…ước gì… lúc nãy… không? Em ước,… bốn…. bốn… chúng ta…. Có… thể cùng… nhau… chơi… đùa, cùng…. nhau trưởng thành. Nhưng,… có lẽ,…có lẽ nó…. không thể… thực hiện…. được rồi. ha ha”

-“Em sẽ không sao đâu. Sẽ không sao đâu mà.”-Khánh Minh ôm lấy Tịnh An, tay anh nắm lấy tay cô.

-“Em…muốn nói…. 1 điều…. Khánh …. Khánh…Minh. Em..thích..anh, mong…anh…hạnh….phúc.”

Cô nói xong thì mắt nhắm lại, giọt nước mắt trên khóe mi cô rơi xuống.

-“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA.”-Tiếng hét lần này là của Khánh Minh, anh hét lên, giọt nước mắt anh rơi xuống, tay anh ôm lấy Tịnh An. Cô nói thích anh, vậy anh thì sao?

Anh không thích cô. Phải nói là anh yêu cô mới đúng. Anh yêu cô rất nhiều, yêu nụ cười hồn nhiên trong sáng của cô, yêu sự lạc quan của cô, yêu tất cả những thứu gì thuộc về Tịnh An. Nhưng…anh chưa kịp nói…tại sao ông trời lại đưa cô đi mất.

Trong cơn mưa tháng 10, máu của Tịnh An hòa với nước mưa đang chảy. Chiếc xe cứu thương của lực lượng riêng đang đứng ở đó, tiếng còi tang thương vang lên. Trên xe, vị bác sỹ lắc đầu. Khánh Minh cười nhạt, nụ cười đau đớn trên môi, Khánh An im lặng nhìn bàn tay mình đang dính máu của cô, hinh như, chính nó đã giết chết Tịnh An.

-0-0-0-0-0

Hiện tại.

Khánh An ôm lấy cậu khóc. Nước mắt nó cứ rơi, cứ rơi hoài. Ở góc xa kia, một chàng trai mặc đồ đen với mái tóc màu nâu đang cầm ô đứng đó nhìn nó và cậu. Trên tay anh có một bó hoa tường vy màu đỏ giống Khánh An.

-“Khánh An, em đã có người chăm sóc em thay anh. Anh sẽ trở về gặp em, khi anh đã thực hiện được lời hứa với em năm xưa.”

Nhã Kỳ nói xong thì quay lưng bước đi, anh bỏ đi sau tang lễ của Tịnh An. Sang Anh du học, trường đại học Cambridge. Nó đã không biết, anh bỏ đi biệt tích hơn hai năm. Hai nằm trời không gặp lại, có vẻ Khánh An của anh đã lớn rồi.

Thiên Phong ôm lấy nó, trong đầu cậu nghĩ rằng, Hoàng Khánh An thích Lâm Khánh Minh. (///-_-////)

-0-0-0-0-0

Chương 20: không biết chuyện gì xảy ra tiếp theo luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đồ Ngốc, Tôi Chỉ Cần Mình Em Thôi!!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook