Định Mệnh...

Chương 16

Thiên Dực

24/06/2013

_này, ngươi chưa bao h nhìn thấy mĩ nhân hả?_nàng hất hàm nói khi thấy hắn cứ đơ ra sau khi nhìn mình hừm, k phải, Huyền nhi của hắn mặc dù rất hay đấu khẩu vs hắn nhưng k đến nỗi chanh chua như vậy, chắc là k phải rồi, nghĩ vậy hắn đá bay cái ý nghĩ nhóc trước mặt chính là Huyền nhi

nàng nhìn kẻ đối diện, xét về tường mạo cũng đẹp trai đó chứ (chỉ cũng thôi sao???) nhưng đẹp trai là 1 chuyện, tính “dê xồm” của hắn mới là 1 chuyện, dạo này nam nhân thấy mình đẹp trai quá nên được nước “ăn chơi phè phỡn”, phải dạy cho hắn 1 bài học….hừ….

_ngươi làm tên giết người chạy mất rồi

tên giết người??có phải là cái tên khi nãy đụng phải người hắn k nhỉ??? nhìn tên đó giống như thầy bói dởm làm sao mà giết người đk

_là tên lúc nãy???? hắn giết ai???

nàng vênh mặt lên tự đắc tuyên bố 1 câu xanh rờn_giết ta

_giết ngươi? thế sao h ngươi vẫn còn nguyên vẹn??

_hơ….hắn giật túi tiền của ta, thử hỏi có ai sống trên đời mà k dùng tiền??k có tiền ta lấy j mà hăn??k ăn chẳng phải ta chết đói sao???thế k phải giết ta thì là j???

_vì vài đồng bạc lẻ mà ngươi đuổi theo hắn đến tận đây

_bạc lẻ cái đầu ngươi ý. tiền ta vất vả kiếm ra. tự nhiên bị hắn cướp mất giờ lại phí thời gian vs tên “dê xồm” nhà ngươi

hắn bực mình, nhóc này dám nói lại từ đó lần nữa ư. Chuyện phi lí! Cái gì mà “đò dê xồm” chứ? Bổn vương gia hắn mà lại đi “dê xồm” một con nhóc chanh chua như nàng ư?

– Cái gì? Ta dê xồm ngươi? Hồi nào?

Nàng hừ mũi bực mình, chỉ tay vào người hắn gằn giọng đáp lại:

– Nắm chân ta mà còn chối, đồ chết tiệt nhà ngươi, trả giày đây._ nàng chìa tay ra nhận trước_ta đây không rảnh tiếp chuyện với ngươi.

hắn siết chặt bàn tay mình trong tay áo. Lần đầu tiên trong đời hắn bị sỉ nhục cỡ đó. Cái gì chứ? Ngươi là ai mà to gan mắng chửi ta? Con nhóc chết tiệt! hắn nhìn vẻ mặt vô tội và lời lẽ buộc tội của nàng với hắn mà miết từng chữ, nắm chặt cái giày trong bàn tay còn lại đưa trước mặt nàng mà gằn giọng miết từng chữ:

– Thì ra ngươi là người quăng cái giày này vô mặt bổn vương… à không bổn thiếu gia ta. Không biết xin lỗi mà còn lớn tiếng à?



Nàng nhún vai một cái rồi nhăn mặt than thở _Tại ngươi ngu ngốc chứ liên quan gì tới ta. Nếu không có ngươi ta bắt được hắn rồi. Trời ơi! Tiền của ta!

Chàng giận tới điên cả người – Dám mắng ta ngốc, con nhóc chanh chua kia. Không những quăng giày mà còn lấy bàn chân thối tha của ngươi dậm lên đầu của ta. Ngươi không xin lỗi đã đành…

Nàng lớn tiếng quát, đưa tay phẩy phẩy như phẩy ruồi muỗi:

– Thì sao? Đồ “công tử bột” ngươi phiền phức chết đi được. Nam nhân gì mà “nhọn mỏ” thấy ớn. Muốn đánh nhau hả? Hầu luôn!_ nàng lấy một tay phẩy phẩy hắn rồi đưa hai tay trước mặt thủ thế nhìn thẳng vào mặt hắn.

– Ta không đánh nhau với nữ nhân.

Nàng khẽ nhìn hắn cười gian trá mà thốt lên ngạo nghễ – Oh! Sợ ư?

hắn lên tiếng, bực bội nhìn hành động đắc ý của nàng: – Ta mà sợ con nhỏ chanh chua như ngươi sao? Được đấu luôn, dám gọi bổn đại gia ta là “công tử bột”.

Rồi hắn tiến đến gần nàng “hầu chuyện”. Đúng là với con nhóc này nói bằng miệng không xong, phải dùng tới “nắm đấm” mới được. Lần đầu tiên trong cuộc đời của hắn lại có một vết nhơ như thế này, phải dùng tay mình rửa cho sạch. Đúng rồi, phải dùng tay.

Đột nhiên nàng đưa bàn tay xòe trước mặt hắn và nói – Từ từ đã!

Đang hưng phấn tự nhiên bị cụt hứng, hắn hỏi – Cái gì?

– Đợi đã, giao kèo trước, cấm người xài ám khí nha.

hắn tức điên người, con nhỏ này sỉ nhục chàng quá thể – Ta mà là hạng tiểu nhân đó ư? Bộ mặt ta gian vậy sao?

Nàng đứng tránh xa hắn ra vài bước rồi lấy tay bịt mũi lại, khẽ nhấn mạnh từng lời, nàng nói với vẻ khinh thường và trâm chọc:

– Nãy giờ đứng gần ngươi mùi hương nồng nặc, trông giống như mùi phấn son. Đồ “dê xồm” nhà ngươi, mới đến kĩ viện “phong lưu” mà còn bày đặt ra vẻ “hiền nhân” với ta. Nhìn mặt ngươi “gian” thấy mồ. Gì chứ? Trai đẹp mà làm gì? “Dê xồm” là đồ bỏ, “tiểu nhân” là đồ vứt.

Nàng khẽ nhún vai một cái, lớn tiếng chê bai, cố ý nhấn mạnh các từ ngữ vô cùng quan trọng khiến chàng tức muốn xì khói nhưng vẫn cố nhịn

hắn tức điên cả người, cũng đại bọn phi trong phủ suốt ngày bán lấy hắn, lúc ra khỏi phủ còn cố kì kèo muốn đi theo hại hắn trên người ám đầy mùi phấn son lại còn mang danh “đồ dê xồm” nữa chứ….ôi, nhục nhã quá……….

hắn nhìn nàng bằng đôi mắt hình viên đạn và nghiến răng nói từng từ ngữ:



– Bắt đầu đi! Ta mà không cho ngươi nằm bẹp ta thề không làm ‘người’.

Nàng nhìn hắn cười hà hà một cách mỉa mai trêu chọc:

– Vậy thì ngươi chuẩn bị tinh thần làm ‘súc vật’ đi.

– Cái gì? Ngươi… _ hắn tức tới nỗi nói không nổi luôn

hắn xông tới chỗ nàng bằng một tốc độ nhanh đến chóng mặt. Tốc độ này đến vận động viên nước Mĩ CARL LEWIS nhìn thấy cũng phải bỏ nghề chứ đừng nói đến hai cái chân “ngắn” của nàng. Lâu rồi hắn chưa vận động chân tay nên trận này phải chơi hết mình. Châm ngôn “không hà hiếp nữ nhi” hắn vẫn tôn thờ nhưng với nàng, hắn xem như là ngoại lệ và sẽ quyết không nương tay.

Bỗng nhiên một bàn tay lại xòe ra trước mặt hắn lần nữa khiến chàng phải “thắng gấp”:

– Chờ đã!

– Cái gì nữa? Hay là sợ thua rồi?_ hắn cười lạnh một tiếng đưa mắt nhìn nàng đầy ẩn ý_ Ta nói trước, nếu ngươi thua phải dập đầu ba cái xin lỗi ta.

Nàng thở ra, bĩu môi như vừa nghe điều vô cùng vô lý:

– Xời! Sợ gì, ta muốn nói là không được dùng khinh công và vũ khí, đấu không thú vị hơn. Nếu ngươi thua phải bò một đoạn đường dài và đền tiền cho ta gấp mấy cho hợp lý nhỉ… à gấp mười là được._ nàng khẽ nhếch môi cười, nàng giao kèo như vậy để khỏi hớ.

nàng học Karete và Judo toàn là vận động chân tay, bây giờ mà xài vũ khí đấu sao lại, dù cho tên đó có chấp đi nữa (dù biết trước là hắn sẽ không chấp) (trời, chuẩn bị kĩ quá ta, quyết tâm k để lộ “tuyệt thế” võ công của mình cơ đấy)

– Được! Con nhóc chanh chua đáng chết.

– Đồ “vô sỉ nam nhân”, chờ đó!

Và hai người đưa hai cặp mắt hình viên đạn nhìn nhau tóe lửa và hùng hùng hổ xông vào nhập cuộc đấu.

Đầu tiên, nàng nhanh chân nhắm thẳng người hắn mà đá, hắn cử động nhanh nhẹn vội né xong nhanh chóng dùng một tay nắm lấy chân nàng đẩy nhẹ một cái khiến nàng loạng choạng nhưng không té. Điều này khiến hắn có 1 tia trong ánh mắt. Tiếp đến, nàng dùng tay nhắm thẳng vào mặt hắn định giáng cho 1 quả bẹp mũi, nhưng hắn nhanh chóng né sang một bên, nàng lại dùng cú đấm móc sở trường trong Karate đánh tới tấp nhưng hắn cũng chỉ dùng một tay là có thể chặn được rồi hắn xoay người tặng nàng một cú đá vô thưởng vô phạt khiến nàng xém ngã chíu xuống đất theo quán tính. Nàng nghiến răng quay người lại nhìn nụ cười ngạo nghễ vô cùng của chàng mà tức muốn điên. Nàng tiến đến nhanh, sử dụng một cú đá liên hoàn, kĩ thuật mà nàng cho là khó nhất trong karate nhưng hắn chỉ nhún người một cái lao đến với tốc độ chóng mặt và dùng chân chặn các cú đá của nàng, trong ánh mắt có phần nghĩ ngợi. Nàng chuyển sang Judo, tiến đến gần, dùng chân gạt chân hắn để chuẩn bị nắm lấy cổ áo nhưng hắn đã nhanh chóng lùi lại vài bước và tặng nàng lại một cú gạt chân, nàng hơi loạng choạng lùi ra sau và khẽ nhăn mặt.

“Chết! Đụng phải cao thủ rồi!Kiểu này phải dùng khổ nhục kế thôi”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Định Mệnh...

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook