Đích Trưởng Nữ

Chương 107: Châm ngòi ly gián

Hạ Nhật Phấn Mạt

22/06/2016

Thấy Tần Y Miểu hình như rơi vào trong trầm tư, Triệu Khả Nhiên tiếp tục mở miệng nói: "Biểu tỷ, muội và tỷ không giống nhau, cho dù hiện tại muội đã là Quận chúa, thế nhưng tương lai của muội lại vẫn chưa biết. Nhưng mà biểu tỷ, tỷ không giống vậy! Phải biết, phúc khí của tỷ vẫn còn ở phía sau!"

"Thật sao?” mặc dù ngoài miệng Tần Y Miểu nói như vậy, nhưng mà trong lòng vẫn hết sức cao hứng. Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên một lúc, vừa vặn cảm thấy hình như hỏa khí của nàng ta cũng đã tiêu tan không ít!

"Dĩ nhiên." Triệu Khả Nhiên nói hết sức khẳng định, "Biểu tỷ, dung mạo tỷ xinh đẹp thế này, còn có thi thư đầy bụng, hơn nữa tỷ lại có gia thế như vậy, tương lai nhất định sẽ gả một lang quân như ý, trở thành đối tượng được nữ tử khắp thiên hạ ngưỡng mộ."

Triệu Khả Nhiên chọn lời hay mà nói, mục đích bây giờ của nàng là muốn đánh tan oán hận của Tần Y Miểu đối với nàng. Tần Y Miểu oán hận nàng, nhưng mà chỉ là bởi vì nàng được phong Quận chúa mà thôi, chỉ cần khiến Tần Y Miểu cảm thấy thật ra thì Quận chúa cũng không phải là cái gì vô cùng tài giỏi, trong khi đó lại vì nàng ta mô tả một tương lai tươi đẹp hơn nữa, hẳn là nàng ta sẽ từ từ bỏ đi oán hận đối với nàng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, sau khi nghe được lời khen ngợi của Triệu Khả Nhiên, Tần Y Miểu cũng đã tiêu tán không ít oán khí, liền toàn bộ liền tiêu thất, chỉ là một mặt tươi cười nhìn Triệu Khả Nhiên: "Khả Nhiên biểu muội nói đùa, ta nào có tốt như ngươi nói vậy chứ!"

Sau khi thấy được bộ dạng của Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhiên cũng biết lời của mình đối với nàng đã tạo thành ảnh hưởng nhất định rồi, vì vậy liền không ngừng cố gắng: "Y Miểu biểu tỷ, lòng tốt của tỷ mọi người chúng ta cũng có mắt nhìn. Tin tưởng thái tử điện hạ cũng nhìn ở trong mắt. Thật ra thì biểu tỷ là nữ tử tốt như vậy, cùng thái tử điện hạ là xứng đôi nhất."

Triệu Khả Nhiên biết lời nói Tần Y Miểu thích nghe nhất chính là cái gì, cũng biết người trong lòng Tần Y Miểu rút cuộc là người nào, chỉ cần khiến Tần Y Miểu cảm giác tương lai mình chính là thái tử phi, đại khái nàng ta cũng sẽ không liên tục dán mắt vào mình không tha như vậy.

Quả nhiên, sau khi nghe được Triệu Khả Nhiên khen tặng, Tần Y Miểu vừa tức giận còn có oán hận liền trở thành hư không rồi, hiện tại trong lòng của nàng ta cũng chỉ còn lại ngượng ngùng: "Khả Nhiên biểu muội nói cái gì nữa đây! Đang yên lành như vậy liền nhắc đến thái tử điện hạ rồi sao!"

Đích thực trong lời nói của Triệu Khả Nhiên khiến Tần Y Miểu mở cờ trong bụng, nhưng mà ở mặt ngoài, nàng ta vẫn phải là làm bộ dáng vẻ như hết sức xấu hổ, chỉ sợ người khác nói nàng không đủ lễ độ.

Nhìn bộ dạng của Tần Y Miểu, trong lòng Triệu Khả Nhiên cảm thấy buồn cười, rõ ràng trong lòng cũng rất khát vọng, trên mặt còn phải giả trang ra một bộ dạng xấu hổ, thật đúng là dối trá! Chỉ là, càng như vậy càng tốt, chỉ có lời như vậy, kế hoạch của mình mới có thể áp dụng tốt hơn. Vốn kế hoạch của mình là một mực lấy lòng Tần Y Miểu. Bằng không, cho dù hôm nay Tần Y miểu nghĩ thông suốt, nếu là ngày mai nàng lại nghĩ tới, bắt đầu muốn nhằm vào chính mình, đến lúc đó nên làm cái gì đây!

"Y Miểu biểu tỷ, tỷ cũng không cần xấu hổ, thật ra thì trong kinh thành, nam tử duy nhất xứng đáng với tỷ, cũng chỉ có thái tử điện hạ. Tỷ cũng biết, mặc dù bây giờ muội đã được sắc phong làm Quận chúa rồi, Nhưng mà tỷ cũng biết, ta đây là Quận chúa chẳng qua chỉ đúng là nói qua dễ nghe mà thôi, nào có một chút thực quyền chứ! Nói không chừng tương lai muội còn phải trông cậy vào hỗ trợ của biểu tỷ!"

Nói đến đây, bất chợt mặt của Triệu Khả Nhiên lộ vẻ khó xử, tựa hồ giống như có chút lời nói khó có thể mở miệng: "Chỉ là, biểu tỷ, tỷ, ừ, thái tử điện hạ, ừ, nên nói như thế nào đây?"

Thấy vẻ mặt trên mặt của Triệu Khả Nhiên, còn có lời nói ấp a ấp úng, Tần Y Miểu chau mày, mở miệng hỏi: "Khả Nhiên biểu muội, ngươi có phải có chuyện khó khăn gì hay không, không ngại nói ra, chỉ cần biểu tỷ ta có thể hỗ trợ, ta tuyệt đối sẽ không từ chối."

Hiện tại tâm tình của Tần Y Miểu có thể so với mới vừa rồi tốt hơn nhiều lắm, cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt trên mặt của Triệu Khả Nhiên khó xử, không nói hai lời liền mở miệng. Nhất là trong lời nói vừa rồi của Triệu Khả Nhiên còn dính líu tới thái tử, cho nên nàng ta càng thêm nhạy cảm, vội vàng mở miệng nói có thể giúp một tay.

Nhìn bộ dạng của Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhiên thầm cười ở trong lòng, mình vừa mới nói nhiều như vậy, không phải là vì chuyện kế tiếp sao? Nếu muốn khiến Tần Y Miểu đưa ánh mắt từ trên người chính mình dời đi biện pháp tốt nhất chính là cho Tần Y Miểu một kẻ địch, để cho nàng không rảnh bận tâm mình, như vậy mới phải kế hoạch lâu dài, không phải sao? Đầu tiên bỏ đi địch ý của Tần Y Miểu đối với mình, nói như vậy, nàng ta mới có thể tin tưởng vào lời của mình, nàng ta mới có thể ý thức được, thật ra thì kẻ địch của nàng căn bản cũng không phải là mình.

Nghĩ tới đây, Triệu Khả Nhiên cau mày, trên mặt một vẻ mặt hết sức khổ sở: "Biểu tỷ, có một số việc, ta thật sự là không muốn nói cho tỷ biết, nhưng mà không nói sao? Giống như lại cảm thấy thực xin lỗi tỷ một dạng, thật đúng là làm cho muội khó xử! Dù sao trong chuyện này cũng là liên lụy tới tỷ."

Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên nói, Tần Y Miểu cảm thấy vô cùng nghi hoặc: "Khả Nhiên biểu muội, Rút cuộc muội là muốn nói chuyện gì đây! Nếu, muội cũng đã nói, chuyện này liên lụy tới ta mà nói..., đó không phải là nên nói cho ta biết sao?"

"Nhưng ——" trên mặt của Triệu Khả Nhiên một bộ dáng vẻ hết sức do dự không quyết.

Thấy dáng vẻ của Triệu Khả Nhiên, thì trong lòng của Tần Y Miểu càng nóng nảy: "Biểu muội tốt của ta, ngươi cứ nói đi! Rút cuộc là xảy ra chuyện gì chứ! Muội cũng đã nói rồi, chuyện này có quan hệ tới ta, đã như vậy, ta không phải hơn nên biết sao?"

"Vậy cũng tốt!" trên mặt của Triệu Khả Nhiên một bộ dáng vẻ kiên quyết, nhưng mà trong đáy lòng cũng là đáng âm thầm cười trộm, xem ra Tần Y Miểu thật sự đúng là thực vội! Chỉ là cảm thấy gấp như vậy càng tốt, lời như vậy, lời của mình mang cho nàng có tính chấn động lại càng lớn, đổi lại lửa giận trong lòng của nàng ta đại khái cũng sẽ cháy sạch!

"Y Miểu biểu tỷ, thật ra thì chuyện này, chẳng qua ta cũng chỉ là lời truyền miệng mà thôi, nhưng mà bởi vì trước cũng đã đã nghe tỷ nói, tâm ý của tỷ đối với thái tử, cho nên, ta mới có thể nói cho tỷ, để cho tỷ suy tính cho đụng chạm chưa xảy ra." trên mặt của Triệu Khả Nhiên vẻ làm khó nặng hơn, nàng hít sâu một hơi sau đó tiếp tục nói: "Y Miểu biểu tỷ, muội hiểu biết rõ thái từ điện hạ đối với tỷ đứng núi này trông núi kia, nhưng mà gần đây tựa hồ thái tử điện hạ đang lấy lòng đối với Khả Nhân, tỷ có biết chuyện này không?"

"Cái gì?" Tần Y Miểu thất kinh.

Thấy Tần Y Miểu giật mình, Triệu Khả Nhiên cảm thấy hết sức hài lòng. Không sai, mình muốn đó là thiết lập kẻ địch của Tần Y Miểu chính là Triệu Khả Nhân. Mặc dù hôm nay mình nói không ít lời hữu ích khiến Tần Y Miểu nghe hết sức vui mừng, nhưng mà lại có ai có thể bảo đảm sau này Tần Y Miểu, lại càng sẽ không cảm thấy oán hận chính mình! Nữ nhân đều giỏi thay đổi, nhất là giống như Tần Y Miểu một nữ tử sớm nắng chiều mưa như vậy. Chỉ cần thân phận Quận chúa của mình mà nói, Tần Y Miểu cũng sẽ không chân chính để xuống oán hận. Nếu như vậy, vậy mình phải đề phòng người này lại thêm một người kia. Nếu Tần Y Miểu là địch nhân tiềm ẩn, Triệu Khả Nhân là kẻ địch ở chỗ sáng của mình, nói như vậy, nếu để cho hai người các nàng đấu với nhau, như vậy đối với mình mà nói, mới là có lợi nhất, không phải sao? Lại nói tuyệt đối mình cũng không có oan uổng Triệu Khả Nhân không phải sao? Triệu Khả Nhân thật là cùng thái tử đang lui tới, thế nhưng việc này thực sự rõ ràng!

Nhìn ánh mắt khiếp sợ trên mặt của Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhiên cũng biết mình bốc đúng thuốc, Tần Y Miểu quan tâm nhất chính là địa vị thái tử phi tương lai.



Qua một hồi lâu, hình như Tần Y Miểu cũng ý thức được mình luống cuống, vội vàng cười cười, che giấu ánh mắt của mình, nhưng là trong mắt vội vàng cũng là không lừa được người: "Khả Nhiên biểu muội, muội nói là thật sao? Nhưng mà Khả Nhân nàng ta không phải đã có hôn ước trong người rồi sao? Như thế nào lại cùng dây dưa với thái tử điện hạ đây?"

Nhìn bộ dạng của Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhiên cũng biết, thật ra rõ ràng trong lòng nàng cũng đã tin, nhưng vẫn còn đang tìm lấy cớ, hi vọng để chứng minh chuyện này đúng là giả.

Triệu Khả Nhiên cười cười, tiếp tục nói: "Thật ra thì, nói thật, muội cũng không biết rút cuộc chuyện này là thật hay giả, nhưng mà đúng chỉ là lời truyền miệng mà thôi. Nhưng mà bởi vì trước đã biết tâm ý của biểu tỷ, cho nên mới phải lưu tâm."

Sai khi nghe được lời nói của Triệu Khả Nhiên, trong lòng của Tần Y Miểu liều mạng an ủi bản thân, nhưng hình như một chút tác dụng cũng không có, nàng ta cũng không biết rút cuộc lời nói trong miệng Triệu Khả Nhiên là thật hay giả, nàng (Khả Nhiên) và Triệu Khả Nhân là tỷ muội, không phải sao? Chẳng lẽ Triệu Khả Nhiên cùng Triệu Khả Nhân có cái gì quá tiết, cho nên mới muốn mượn tay của mình tới thu thập Triệu Khả Nhân sao?

Nghĩ tới khả năng này, trong ánh mắt Tần Y Miểu tràn đầy hoài nghi nhìn về phía Triệu Khả Nhiên: "Khả Nhiên biểu muội, muội nói đều là thật, nếu nói như vậy, vậy tại sao ngươi còn có thể nói cho ta biết chứ? Ngươi và Khả Nhân mới phải tỷ muội, không phải sao? Lời như vậy, ngươi phải không nói ra ngoài mới đúng, không phải sao?"

Đối mặt với hoài nghi của Tần Y Miểu, trên mặt Triệu Khả Nhiên không hiện, nhưng trong lòng vẫn là không thể không cảm thán, Tần Y miểu tâm tư thật vẫn đủ kín đáo, sẽ không bởi vì người khác nói cái gì mà lập tức liền hoài nghi. Thật vẫn không thể không nói, đích xác Tần Y Miểu lợi hại thật, chỉ là, mình đã trải qua chuyện tình sau đó của đời trước, hiện tại tuyệt đối cũng không là tiểu thư khuê các đơn thuần gì nữa.

Sau khi nghe được lời nói của Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhiên giả trang ra một bộ vẻ mặt hết sức không hiểu: "Biểu tỷ, lời này của tỷ là có ý gì chứ! Ta cùng Khả Nhân có thể có quan hệ gì nữa! Thế nhưng chúng ta là tỷ muội! Giữa hai tỷ muội nào có cái gì thâm thù đại hận đó chứ!"

Đến miệng còn sai sử. Đúng vậy, giữa hai tỷ muội đúng là không nên có thâm thù đại hận gì, nhưng mà đại khái mình và Triệu Khả Nhân trời sanh chính là kẻ thù ư! Vĩnh viễn đều không cách nào kẻ địch cùng tồn tại, mối thù của các nàng hận có lẽ là Thượng Nhất Thế mang tới! Kể từ từ trong bụng mẹ liền bắt đầu mang tới thù hận, nếu không, nàng thật vẫn không biết nên giải thích làm sao bẩm sinh Triệu Khả Nhân đối với mình oán hận. Nghĩ tới đây, trong lòng của Triệu Khả Nhiên cảm thấy đắng chát một hồi.

Mà sau khi nghe được Triệu Khả Nhiên trả lời, Tần Y Miểu không biết nên hay không nên tin tưởng được, dù sao trước Triệu Khả Nhiên vì Triệu Khả Nhân giải trừ hôn ước với Trung Nghĩa hầu phủ rồi, Triệu Khả Nhiên sẽ không phải là vì nguyên nhân này mới bắt đầu oán hận Triệu Khả Nhân sao?

Nghĩ tới đây, Tần Y Miểu thử dò xét tính lên tiếng: "Đúng rồi, Khả Nhiên biểu muội, trước cùng Trung Nghĩa hầu phủ có hôn ước là không phải là ngươi sao? Thế nào hiện tại thành Khả Nhân cơ chứ?"

Sau khi nghe được vấn đề của Tần Y Miểu, trong mắt Triệu Khả Nhiên thoáng qua một tia sáng, cười trả lời: "Thật ra thì người nào cùng Trung Nghĩa hầu phủ có hôn ước không phải cũng không có quan hệ sao? Chỉ cần là hôn sự giữa Trấn Bắc Hầu phủ với Trung Nghĩa hầu phủ không đổi, vậy thì có thể."

Ánh mắt của Tần Y Miểu híp một cái, tiếp tục cười nói: "Thật ra thì lại nói, Khả Nhiên biểu muội, chính là đối với việc mất một chuyện hôn sự, trong lòng của ngươi liền một chút ý kiến cũng không có sao?"

Sau khi thấy bộ dạng của Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhiên cũng biết, Tần Y Miểu cũng chưa hoàn toàn tin tưởng lời của mình, nàng đại khái chính là cho là mình hận Triệu Khả Nhân, muốn hãm hại Triệu Khả Nhân, mới có thể nói ra lời nói như vậy với nàng ta.

Mặc dù trong nội tâm biết rõ ràng, nhưng mà trên mặt của Triệu Khả Nhiên cũng là một bộ nghi hoặc: "Y Miểu biểu tỷ, muội nên có ý kiến gì đây! Mặc dù là muội không còn hôn ước với Trung Nghĩa hầu phủ rồi, nhưng mà lúc vừa mới đến điện Thái Hòa yết kiến hoàng thượng, hoàng thượng đã từng nói, tương lai nên vì hôn sự của muội làm chủ, lời như vậy, muội còn có thể có ý kiến gì nữa đây!"

"Cái gì, hoàng thượng nói, nên vì tương lai ngươi hôn sự làm chủ?" Tần Y Miểu thất kinh.

"Đúng vậy!" Triệu Khả Nhiên gật đầu một cái, thật ra thì lấy cớ này cũng là nàng vừa mới nghĩ tới, hoàn hảo hoàng thượng vừa mới có nói qua tương lai nên vì mình chỉ hôn, lời như vậy, Tần Y Miểu nghĩ ra không phẫn với bất bình, mình tất cả đều không có, vậy thì làm sao lại nghĩ đi hại Triệu Khả Nhân đây!

Quả nhiên, sau khi nghe được lời nói của Triệu Khả Nhiên tất cả hoài nghi của Tần Y Miểu đều biến mất không thấy, xác thực, nếu là có hoàng thượng chỉ hôn, tương lai hôn sự đó là tuyệt đối không thể so với trước kém, cho nên Triệu Khả Nhiên cũng không cần thiết hãm hại Triệu Khả Nhân, đó chính là nói, Triệu Khả Nhiên nói đều là thật.

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng của Tần Y Miểu liền hết sức gấp gáp: "Này, Khả Nhiên biểu muội, lời của ngươi vừa mới nói liền đều là thật, ta là nói chuyện giữa Khả Nhân cùng thái tử."

Triệu Khả Nhiên giả trang ra một vẻ mặt khổ sở: "Y Miểu biểu tỷ, thật ra thì tỷ cũng biết, muội chẳng qua chỉ là một tiểu thư khuê các cửa lớn không ra, cửa sau không gần mà thôi, làm sao có thể biết chuyện có phải thật vậy hay không! Không phải muội cũng vừa mới đã nói sao? Muội chỉ là nói nghe đồn đãi mà thôi, cũng chỉ là bởi vì chuyện này cùng tỷ, còn có Khả Nhân đều có liên quan, cho nên, muội mới nhớ mà thôi sao?"

"Vậy trừ những thứ này, muội có còn nghe nói qua cái gì những lời khác hay không?" Tần Y Miểu hết sức vội vàng hỏi tới.

Triệu Khả Nhiên suy nghĩ một chút sau đó mở miệng nói: "Thật ra thì, trừ những thứ này ra, muội còn có nghe được một chút nói bóng nói gió. Y Miểu biểu tỷ, tỷ còn nhớ rõ về chuyện tình làm thơ trên thọ yến ngoại tổ mẫu lần trước sao?"

"Nhớ." Nghe được Triệu Khả Nhiên nhắc tới chuyện tình lần đó, sắc mặt của Tần Y Miểu không phải hết sức tốt, bởi vì ở đó trong một lần làm thơ, nàng ta Kinh Thành Đệ Nhất Tài Nữ này thế nhưng bị thua, đó là sỉ nhục trong đời của nàng, làm sao nàng quên mất cơ chứ?

Triệu Khả Nhiên tự nhiên cũng là chú ý tới sắc mặt của Tần Y Miểu, nhưng mà nàng còn làm bộ như không phát hiện, tiếp tục nói: "Lần đó ta không phải thắng thái tử điện hạ một bộ 《 Hàn Mai đồ 》 sao? Đang lúc thái tử phái người đưa bộ vẽ đấy kia tới, trong đó còn có một phần quà tặng, hình như nói là thái tử muốn tặng cho Khả Nhân, về phần là cái gì, muội liền không phải vô cùng rõ ràng. Mà sau này, hình như thái tử cũng hẹn Khả Nhân nhiều lần, nhưng mà rút cuộc Khả Nhân có từng đến nơi hẹn, muội liền không biết."

Lời nói của Triệu Khả Nhiên lập lờ nước đôi, nàng rất rõ ràng, nếu là mình thật nói xong hết sức khẳng định, ngược lại Tần Y Miểu sẽ không tin tưởng. Người chính là như vậy, nếu là ngươi nói vô cùng rõ ràng chính xác, người khác có lẽ cũng sẽ không tin, nhưng là nếu là ngươi nói lập lờ nước đôi lời, ngược lại sẽ để cho trong lòng người khác nghi ngờ nặng hơn.

Không ngoài dự đoán, sau khi nghe được lời nói của Triệu Khả Nhiên, sắc mặt của Tần Y Miểu đen thùi, trong mắt mãnh liệt phát ra oán hận.



"Khả Nhiên biểu muội, muội đã biết nghe nói những thứ này, thật sao?" Tần Y miểu cố làm trấn định nói: "Vậy không qua chính là một chút tin đồn mà thôi, về ngươi sau vẫn là không nên hơn nữa, biết không?"

Nhìn bộ dạng của Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhiên cũng biết, sợ rằng Tần Y Miểu đối với lời nói của mình đã rất tin không nghi ngờ nữa, như bây giờ nói không lại chính là vì nhắc nhở mình, ở trước mặt người ngoài không nên nói chuyện lung tung đi!

Triệu Khả Nhiên cười cười, mở miệng nói: "Y Miểu biểu tỷ yên tâm được rồi, vốn là ta cũng vậy không muốn nói ra chuyện này, nhưng mà bởi vì chuyện này dính đến tỷ và Khả Nhân, cho nên ta mới có thể nói cho tỷ."

Sau khi nghe lời nói của Triệu Khả Nhiên, Tần Y Miểu gật đầu cười, "Vậy thì tốt."

Triệu Khả Nhiên nhìn về phía Tần Y Miểu, mặc dù trên mặt Tần Y Miểu lộ vẻ cười, nhưng mà nụ cười không hề đạt tới đáy mắt. Xem ra, mặ dù ngoài miệng Tần Y Miểu không nói ra, nhưng mà đại khái hiện tại nàng ta đã đem Triệu Khả Nhân làm cái đinh trong mắt! Như vậy rất tốt, chỉ cần Tần Y Miểu vẫn nhìn chằm chằm vào Triệu Khả Nhân, như vậy, đại khái nàng ta cũng chưa có thời gian chú ý tới mình! Triệu Khả Nhân cũng vậy, có Tần Y Miểu nhằm vào, có thể Triệu Khả Nhân cũng không có nhiều thời gian tới muốn hãm hại nàng như vậy!

Nghĩ tới đây, Triệu Khả Nhiên lại quyết định cho Tần Y Miểu thêm một liều thuốc mạnh, giống như trong lúc lơ đãng, nàng nhỏ giọng mà nói ra: "Ai, hi vọng chuyện này vẫn là không nên truyền ra thật là tốt, ban đầu chuyên tình Khả Nhân với Lâm thế tử cũng là bởi vì truyền đi mọi người đều biết, Khả Nhân mới có thể vội vàng ở trong lúc định ra hôn ước. Hiện tại Khả Nhân là người đã có là hôn ước, nếu lại bắt đầu sinh chuyện gì sẽ không tốt."

Sau khi nghe Triệu Khả Nhiên lẩm bẩm, Tần Y Miểu chấn động, đúng vậy! Ban đầu Triệu Khả Nhân cũng là bởi vì như vậy, mới đoạt đi hôn ước của Triệu Khả Nhiên. Triệu Khả Nhân ngay cả hôn ước của tỷ tỷ mình cũng giành, nữ nhân như vậy làm sao người đó có cái gì có thể cảm thấy thẹn đây? Hiện tại, có lẽ nàng ta có coi trọng Thái tử, cho nên có muốn muốn lặp lại chiêu cũ! Đại khái hiện tại nàng ta có muốn tới tranh đoạt với mình đi! Xem ra nàng ta đối với cảnh cáo trước của chính mình, một câu nói nàng ta cũng không có nghe vào! Bằng không, chính là Triệu Khả Nhân là cố ý muốn cướp của nàng (Y Miểu), sau khi nàng ta biết mình thích thái tử còn muốn giành, giống như lúc trước, giống như nàng ta đoạt đi bạch ngọc Quan Âm mình muốn đưa cho tổ mẫu làm lễ thọ.

Sau khi nghĩ tới khả năng này, sắc mặt của Tần Y Miểu trở nên âm trầm, ánh mắt chớp động oán hận quang mang, giống như là một con rắn độc đã tập trung vào con mồi.

Nhìn bộ dạng của Tần Y Miểu, Triệu Khả Nhiên cũng biết, xem ra Tần Y Miểu đã tin lời của mình, như vậy tiếp đó, có thể nàng ta sẽ đối phó với Triệu Khả Nhân chứ! Mặc kệ là Tần Y Miểu, hay là Triệu Khả Nhân, cũng đều không phải kẻ dễ bắt nạt, như vậy kể tiếp, đại khái các nàng đều có, xem ra về sau chính mình sẽ thanh nhàn hơn nhiều.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Triệu Khả Nhiên liền hết sức tốt, nhất là nhìn nhiều loại hoa xung quanh, tâm tình của nàng càng thêm thoải mái.

Vì vậy, mặc dù Triệu Khả Nhiên với Tần Y Miểu một mực dạo trong đình viện, nhưng mà hai người đều là yên lặng không nói gì. Tần Y Miểu kể từ vừa bắt đầu vẫn trầm mặc không nói gì, không biết suy nghỉ cái gì. Mà trong trường hợp đó trên mặt của Triệu Khả Nhiên vẫn mỉm cười, tâm tình hết sức vui sướng thưởng thức các loại Mẫu Đơn hiếm trong đình viện.

—— tuyến phân cách ——

Sau khi Triệu Lâm dẫn theo Tiêu Linh trở lại Trấn Bắc Hầu phủ về, còn chưa xuống xe ngựa cũng đã thấy được người một nhà Triệu Tùng đang ở cổng chờ, trừ Triệu Khả Nhiên mới vừa vào cung ra, Triệu Tùng, Tần Hương Hà, Triệu Khả Nhân, thậm chí Triệu Khả Phong cũng tới. Triệu Khả Nhân vốn không muốn đến, bởi vì nàng không muốn nhìn thấy bộ dạng Triệu Khả Nhiên nở mày nở mặt, nhưng là mẫu thân mở miệng gọi, hơn nữa hiện tại nàng và Triệu Khả Nhiên còn phải duy trì sự hòa thuận mặt ngoài. Nếu tất cả mọi người tới, mà nàng không tới, hình tượng tốt duy trì trước mặt mọi người kia của nàng sẽ bị hao tổn;

Rất nhanh, bọn họ liền cùng nhau trở lại trong phủ, Triệu Lâm đi ở đằng trước, Triệu Tùng toàn gia liền đi theo phía sau. Đối với không nhìn thấy Triệu Khả Nhiên, trong lòng mọi người đều là vô cùng nghi hoặc.

Mọi người tiến vào đại sảnh, vừa ngồi xuống sau đó Triệu Tùng liền không kịp chờ đợi lên tiếng: "Phụ thân, Khả Nhiên đâu? Tại sao không có cùng các người đồng thời trở về?"

Triệu Tùng mặc dù nghi ngờ, nhưng là trong lòng lại tuyệt không lo lắng, bởi vì hắn chú ý tới, phụ thân của mình cùng mẫu thân trên mặt cũng không có bất kỳ vẻ lo âu, ngược lại có một loại loáng thoáng vui vẻ, vậy đã nói rõ, tuyệt đối không có gì chuyện xấu xảy ra, cho nên hắn chỉ là nghi ngờ, nhưng mà không có lo lắng.

Quả nhiên, nghe được Triệu Tùng nhắc tới Triệu Khả Nhiên, Triệu Lâm cười đến hết sức vui vẻ: "Ha ha, ngươi không cần phải lo lắng Khả Nhiên, nàng đến cung Thái hậu thỉnh an, vừa lúc Tần lão phu nhân cũng vào cung, cho nên hắn đại khái muốn ta một chút mới có thể."

Sau khi nghe Triệu Lâm trả lời, Triệu Tùng gật đầu một cái: "Vậy thì tốt."

Ở một bên Tiêu Linh nhìn Tần Hương hà, mở miệng nói: "Hương Hà này! Ngươi thật là sinh một nữ nhi tốt quá!"

Sau khi nghe lời nói của Tiêu Linh, Tần Hương Hà không hiểu, nhưng là trong lòng hình như loáng thoáng biết là nhất đinhk liên quan đến chuyện hôm nay tiến cung tạ ơn, vì vậy mở miệng hỏi: "Mẫu thân nói là Khả Nhiên sao! Lúc tiến cung hôm nay xảy ra chuyện gì rồi sao? Tâm tình của người và phụ thân giống như đều rất tốt!"

Sau khi nghe lời nói của Tần Hương Hà, Triệu Lâm cười đến hết sức vui mừng: "Đúng vậy, lúc hôm nay tiến cung tạ ơn, hình như hoàng thượng hết sức thích Khả Nhiên đó!"

Sau khi nghe Triệu Lâm nói, trên mặt của Triệu Tùng với Tần Hương Hà đồng thời hiện ra tươi cười. Nhưng mà trong mắt Triệu Khả Nhân vẫn buồn bực không lên tiếng cũng là nhanh chóng thoáng qua một đạo ám quang.

"Vậy tổ phụ, không phải là hoàng thượng lại ban thưởng đại tỷ tỷ sao?" Triệu Khả Phong mở miệng cười hỏi thăm: "Nhìn dáng vẻ của người vui mừng như vậy, có phải lại có ban thưởng cái gì hay không! Đến lúc đó đại tỷ tỷ trở lại, cháu nhất định phải gọi tỷ cho cháu xem một chút."

Triệu Lâm hết sức hiền lành nhìn về phía Triệu Khả Phong: "Không phải, hoàng thượng không có ban thưởng đại tỷ của ngươi, chỉ là đại tỷ của ngươi lấy được so ban thưởng còn tốt hơn nhiều."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đích Trưởng Nữ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook