Địa Ngục Nhân Gian

Chương 7: ꧁Chiếc Giếng Cạn꧂

AD

30/04/2021

Sau khi nghe rõ mọi chuyện, tôi cảm thấy ở đây có điều không bình thường. Không thấy thi thể? Sao có thể không tìm thấy thi thể chứ? Đó đâu phải là một người sống?!

Cho dù là người sống, thì bị chôn như vậy, cũng không chui lên nổi!

Tôi hít một hơi thật sâu, vừa định mở miệng thì có một bà lão đột nhiên lên tiếng: "Mấy đứa chôn thi thể ở chỗ nào?"

Tôi nhận ra bà lão này, đó là bà cốt trong thôn tôi, có phần giống bà lang. Đứa nhỏ nào trong thôn đau đầu, cảm mạo đều tới nhờ bà chữa trị. Hồi còn nhỏ, có lần tôi ăn cơm cúng người chết bày ở ven đường, ốm hơn một tuần lễ, dù lên trên huyện khám bác sĩ cũng không phát hiện ra bị bệnh gì, sau này uống bát nước hòa tro bùa của bà mới khỏi bệnh.

"Ở phía sau núi." Người phụ trách đi chôn thi thể đáp lại.

"Hồ đồ, chỗ nào cũng chôn được, chỉ riêng sau núi là tuyệt đối không được. Sao mày dám chôn thi thể ở sau núi?" Bà cốt nghe vậy lập tức cuống cuồng.

"Phía sau núi thì sao chứ? Tôi thấy trên núi đều có phần mộ, dù sao cũng không thể chôn một người tha hương tự sát cùng khu với tổ tiên mình, phải không?" Người kia lầm bầm, vẻ mặt khó hiểu.

"Mày có biết vì sao không ai chôn ở sau núi không?" Sắc mặt bà cốt sầm lại.

"Vì sao?" Tất cả mọi người có mặt trong phòng khách đều không rõ, chăm chú nhìn về phía bà.

"Phong thủy nơi đó không tốt, chôn nơi đó sẽ khiến xác chết vùng dậy!" Bà ta hít một hơi thật sâu, dường như nghĩ tới chuyện gì rất kinh khủng, mở miệng nói tiếp: "Chọn mấy người khỏe mạnh đi theo ta vào sau núi!"

Dù không biết bà có mục đích gì, nhưng chúng tôi cũng chọn người rất nhanh, tôi và anh họ cũng ở trong số đó, tổng cộng tám người đi theo bà lão tới sau núi.



Sau khi ra ngoài tôi cảm thấy có điều khác thường. Hôm qua bầu không khí trong làng không tệ, thời tiết nắng ráo, bầu trời xanh thẳm. Nhưng không hiểu hôm nay có chuyện gì xảy ra, bầu trời xám xịt, ánh mặt trời gay gắt hơn, nhưng chúng tôi không hề cảm thấy ấm áp.

Tôi lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, đi theo đoàn người ra sau núi. Khi tới sau núi, dù cho bản thân cố gắng không suy nghĩ linh tinh, nhưng tôi vẫn cảm nhận thấy điều khác lạ, bởi trong không khí phảng phất mùi máu tươi.

Chúng tôi đi tới nơi chôn xác, thấy “đống bùn máu” như lời đám người kia nói, lúc này anh họ lên tiếng: "Liệu có phải là bị lợn rừng đào lên không?"

Nghe anh họ nói vậy, tất cả mọi người đều thở phào, cảm thấy đây mới là đáp án của sự việc. Tôi nhìn đống bùn lẫn máu hôi thối, nói: "Tuyệt đối không phải. Nếu là lợn rừng đào, thì nó sẽ không biết vùi hố lại. Nhất định là ở đây xảy ra chuyện gì đó mà chúng ta không nghĩ ra được."

Lời tôi nói khiến bầu không khí trầm xuống. Thật ra tất cả đều biết chuyện gì đang diễn ra, nhưng mọi người vẫn ôm tư tưởng cầu may, trong lòng không muốn thừa nhận mà thôi.

Qua chỗ chôn xác thêm một đoạn, bà lão đi tới trước một căn nhà gỗ cũ nát, bảo đã tới nơi.

Tôi biết căn nhà gỗ này, khi còn bé tôi và anh họ đi chơi tới sau núi,đã thấy căn nhà gỗ này ở đây. Căn nhà không có cửa sổ, cũng không có người ở. Quanh năm suốt tháng cửa đều được khóa chặt bằng một chiếc khóa đồng xanh. Không ai biết căn nhà gỗ này có từ bao giờ, nghe ông ngoại tôi nói, căn nhà gỗ này đã ở đó từ khi ông còn nhỏ.

Khi còn bé, chúng tôi cũng rất tò mò muốn biết bên trong căn nhà này có thứ gì, nhưng vì chiếc khóa đồng xanh kia, cho nên không có cách nào tìm hiểu. Khi lớn lên, chúng tôi dần quên đi nơi này, nào ngờ hôm nay lại có cơ hội giải đáp câu đố bí ẩn thời thơ ấu.

Bà lão bảo chúng tôi chờ ngoài cửa, còn bà mở cửa vào trong lấy đồ. Khi cánh cửa được mở ra, tôi hiếu kỳ nhìn vào bên trong, chỉ thấy bên trong tối đen như mực, hoàn toàn không thể thấy gì. Thế nhưng không hiểu do đâu, tôi luôn cảm thấy bên trong có ai đó đang nhìn mình. Không chỉ mình tôi, tất cả những người hiếu kỳ nhìn vào trong đều cảm thấy như vậy, mọi người không hẹn mà cùng rụt cổ lại.

Chỉ một chút sau bà lão đã đi ra. Khi bà ta đóng cửa lại, cái cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm mới biến mất.

Lúc này tôi mới nhận ra, bà ấy cầm trong tay một chiếc thùng gỗ chuyên dùng lấy nước dưới giếng. Thấy chiếc thùng gỗ này, tôi bật cười, lên tiếng: "Bà ơi, bà muốn múc nước giếng sao? Đúng là sau núi có một cái giếng, nhưng đó là một chiếc giếng cạn mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Địa Ngục Nhân Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook