Dị Thế Tình Duyên

Chương 27

Phong Duy, Niu Niu

20/04/2017

Một cơn ớn lạnh dọc sống lưng, phản ứng đầu tiên của ta là nhào qua bên Trầm Du, đặt đầu y lên đầu gối bản thân, kiểm tra tình hình của y. Tốt quá, hô hấp nhịp nhàng, chỉ là ngất do thuốc mê, xem ra Chấn Lâm không hạ sát thủ với y.

“Hắn ta không sao cả, không vào thời điểm cần thiết, ta sẽ không tùy tiện giết người.” Chấn Lâm nhàn nhã phủi ống tay áo.

“Ngươi mới là thiếu chủ Hắc bang chân chính.” Giọng điệu của ta rất quả quyết, bởi vì đã không cần lời giải thích gì thêm.

“Không tồi, ta mới là thiếu chủ Hắc bang, chính xác hơn mà nói, ta sắp thành bang chủ đương nhiệm của Hắc bang.” Chấn Lâm vươn một bàn tay, dùng đầu ngón nhẹ nhàng vạch cổ áo của ta, nắm mảnh lệnh phù màu đen, dùng sức giật đứt sợi dây tơ tằm, nắm trong lòng bàn tay.

Ta cố chịu cơn đau trên cổ, nói: “Lá sắt hỏng này cũng do ngươi đặt ở chỗ ta”

“Không phải ta.” Chấn Lâm khóe môi uốn cong, cười nói: “Là Nhạc trưởng lão hộ pháp trong bang mang ta trốn đi. Trên đường bọn ta bị đuổi giết, chạy mãi tới Định Khê, trốn vào một hộ nông gia, khi đó ta sáu tuổi, mà ngươi vẫn chỉ là một đứa bé chưa biết đi. Vì tránh cho lệnh phù và ta bị người khác diệt tận, Nhạc trưởng lão giấu lệnh phù trong phù kí danh của ngươi, tự mình cải trang thành thôn dân sống ở lân cận, tùy thời giám hộ lệnh phù, còn ta thì được Lãng trưởng lảo dẫn đến ẩn cư kinh thành, tích góp lực lượng để tùy thời hành động.”

“Không ai nghĩ rằng lệnh phù cư nhiên được các ngươi đặt ở trên một người không liên can. Cho nên mấy năm nay nó bình an vô sự.” Ta lạnh lùng nói.

“Đúng thế, ngay cả ta cũng bị buộc phải thay đổi nhiều thân phận, nhưng lệnh phù chưa từng gặp nguy hiểm, có thể thấy thật sự là biện pháp tốt.” Chấn Lâm cười khằng khặc vài tiếng, “Chờ sau khi ta bồi dưỡng đủ thế lực có thể đi cướp quyền khống chế Hắc bang, vốn định đến phía nam tìm ngươi, kết quả Nhạc trưởng lão lại truyền tin nói ngươi đã tới kinh thành, xem như đỡ cho ta chút tiền lộ phí.”

“Lệ Kinh thì sao Cô ấy là công cụ hay con rối của ngươi Ngươi vẫn luôn lợi dụng và lừa dối cổ”

“Cũng không thể hoàn toàn nói thế. Ta quen biết cô ta trước cả lúc ngươi lập quan hệ với Văn phủ, vốn chỉ định chơi đùa, sau đó lại phát hiện cô ta còn có tác dụng khác, có thể thấy vận khí của ta quá tốt.”

Ta phẫn nộ trừng hắn: “Ngươi xem tình yêu của con người thành cái gì Lệ Kinh một lòng với ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy chút áy náy nào sao”

Chấn Lâm cười đến run người: “Ngươi thiệt là một đứa bé đáng yêu. Tình yêu Nói cho ngươi hay, cái kiểu con gái bị nuôi nhốt trong sân như cô ta, chỉ cần một thằng đàn ông đi tới ngoắc ngoắc tay với cô nàng, cô ta sẽ moi cả trái tim, đến lạt mềm buộc chặt còn chẳng cần, dính hơn cả gái lầu xanh đấy.”

Ta tức đến không nói ra lời, trình độ vô tâm vô phế của tên này, đến cả vị hoàng đế kia còn kém xa.

“Đáng tiếc thay.” Chân Lâm vươn tay muốn vê mặt ta, bị ta né tránh, “Ta kỳ thật rất hâm mộ ngươi, nhưng cuối cùng vẫn không thể không giết ngươi. Bởi vì chiếu theo quy củ Hắc bang bọn ta, bang chủ từng có một ngày mất đi lệnh phù, ngoài trừ phải tìm ra, còn phải giết chết tất cả những kẻ từng giữ nó, nếu không quyền uy của lệnh phù sẽ không được thừa nhận.

Ta ngậm miệng lại.

“Thế nào, ngươi không sợ” Chấn Lâm cùi đầu quan sát mặt ta.

“Nếu ngươi muốn đoạt lại lệnh phù rồi giết ta, hẳn đã xong sớm, tội tình gì ở đây lảm nhảm với ta.” Ta cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài.

Chấn Lâm ngửa mặt lên trời cười to: “Rất đúng, thiệt là thông minh mà. Sự tình quả là không đơn giản như thế. Giết ngươi là chuyện nhỏ, nhưng tên tình nhân của ngươi lại quá khó đối phó. Ta hôm nay dù có giết ngươi, cướp đi lệnh phù, cũng không cách nào thuận lợi thoát khỏi sự đuổi giết của Văn Liệt mà trở về Nam Di. Cho dù ta may mắn trở về, chỉ bằng năng lực của Hắc bang, e rằng khó địch lại trả thù theo sau. Ngoại trừ Văn thị, Văn Liệt còn có thể vận dụng Tiêu thị, Phượng Dương Nghiệp Châu, Vương Chân Nhân quan ngoại, còn có thế lực của Thiên Ưng phái đại phái đệ nhất của Trung Nguyên, thậm chí binh lực của triều đình, ta không muốn xung đột chính diện với người như thế.”

Biết rõ bây giờ không phải thời điểm tò mò, nhưng ta vẫn không nhịn được hỏi: “Liên quan gì Thiên Ưng phái”



“Ngươi không biết” Chấn Lâm nhíu mày, nhìn Trầm Du được ta ôm đặt trên đầu gối: “Ta không giết hắn bởi vì không muốn kết nhiều tử định, vị này chính là tam thiếu gia của Thiên Ưng Trầm gia.”

Ta thở dài nhẹ nhõm. Như vậy xem ra không phải lo tính mạng của Trầm Du.

“Ngươi không lo lắng cho bản thân” Chấn Lâm hứng thú hỏi.

“Nếu lo lắng có ích, ta nhất định đã sớm lo lắng gần chết.” Ta thản nhiên nói, “Nếu ngươi phải giết ta, nhưng cố kỵ Văn Liệt mà không dám giết ta, cho nên nhất định nghĩ ra chủ ý tàn nhẫn khác, đúng chứ”

Chấn Lâm gật đầu đắc ý: “Đương nhiên là thế. Lệ Kinh thật sự là một người con gái không tồi, thường xuyên kể cho ta nghe một số chuyện hữu dụng. Nhờ phúc của cô ta, ta còn biết ngoại trừ ta ra, Văn gia còn có người thứ hai muốn ngươi chết.”

Con tim ta lạc nhịp, sắc mặt chắc chắn đã đổi.

“Trầm thiếu gia mới ngất xỉu, là do loại ngân châm bạc nhỏ như lông muỗi, vì tốc độ quá nhanh, hắn căn bản không biết người bắn châm là ta, mà loại ngân châm bạc này là tuyệt kỉ truyền cho nữ tử qua nhiều thế hệ Tiêu gia, vị phu nhân đó thân là trưởng nữ đời trước Tiêu gia, hiển nhiên cực kì dùng thạo châm, nếu phỏng đoán sau khi bà ta ra tay với Trầm Du rồi mang ngươi đi, không chỗ nào không hợp tình.”

“Ngươi muốn giá họa Văn phu nhân”

“Không tính giá họa hoàn toàn nhỉ, bà ta quả thực từng muốn giết ngươi. Ta chẳng qua giúp bà ta nho nhỏ thế thôi. Hiện tại Văn Liệt đang cùng cha hắn đàm phán, Hoa Nhất Khiếu phải bảo hộ kẻ thương tích chưa lành, Trầm Du nằm ở đây, Tiêu Hải Chân ở hỉ phòng giúp ta tiếp đón khách nhân, nhóm nữ quyến và tân nương của ta, còn vị nữ chủ nhân của Văn phủ, vì không đồng ý cuộc hôn sự này mà tự nhốt mình trong phòng, bấy giờ nếu ta dâng ngươi không sức phản kháng đến tận cửa, bà ta nhất định rất vui vẻ, đây xem như ta hết mình vì lòng hiếu của con rễ chứ nhỉ.” Chấn Lâm kéo ra nụ cười tàn khốc bên môi, bắt lấy cánh tay lôi ta lên.

“Vậy còn ngươi Văn Liệt không phải ngu ngốc, ngươi làm sao khiến hắn không chút ngờ vực ngươi”

Chân Lâm cười lộ hàm răng trắng ngay ngắn: “Ngươi có lẽ thấy rối trong lòng, vấn đề đơn giản đó cũng hỏi Chờ khi bọn họ phát hiện, ta sẽ cùng Trầm Du bị châm bạc gây thương tích nằm ở đó, cách thi thể của ngươi rất xa.”

“Về sau thì sao, ngươi làm sao không bị hiềm nghi thoát khỏi thân phận con rể Văn gia, trở về làm bang chủ Hắc bang của ngươi”

Chấn Lâm thổi nhẹ vào ta: “Ngươi thật sự là quan tâm, suy nghĩ chu toàn cho ta như thế, nói cho ngươi hay, ta là một tú tài chăm chỉ khổ học, lại có bối cảnh của Văn gia, thi cử tiến sĩ rồi nhận cái chức nào đó dễ như trở bàn tay, đến lúc đấy ta mang theo gia quyến đi nhậm chức, trên đường có cả đống cơ hội ngoài ý muốn, có lẽ gặp thổ phỉ, có lẽ tai nạn chìm thuyền, thế nào cũng có thể nghĩ ra biện pháp thi cốt không còn… Chẳng qua, trên thực tế thi cốt không còn chỉ có thể là phu nhân khổ mệnh của ta thôi.”

Ta dùng sức cắn môi dưới, nhất thời không nghĩ ra kế thoát thân, bị hắn điểm á huyệt, một đường kéo ôm về phía sương phòng chính viện của Văn phu nhân.

Bởi vì sau thiên tai nên nhân thủ không đủ, tất cả mọi người tập trung bên hỉ phòng và tân phòng, dọc đường đi không gặp một bóng người, đối với Chấn Lâm mà nói, toàn bộ đều rất thuận lợi.

Nhưng điều ngoài ý muốn vẫn xãy ra. Khi đã trông thấy bức tường xiêu vẹo do động đất của chính viện thì Anh nhi đột nhiên xuất hiện từ đường mòn bên cạnh, vừa thấy chúng tôi, giật mình kêu lên: “Tiểu Bảo Tân cô gia Các người sao… “

Sắc mặt ta lập tức trắng bệch, hé miệng lại không thốt ra tiếng, chỉ có thể liều mạng lắc đầu ra hiệu với cô, thế nhưng đã muộn, Chấn Lâm tuyệt không thể để cho người khác nhìn thấy ta đi chung với hắn, trên gương mặt ấy đã hiện lên nét cười âm lãnh, nâng tay phải, chưởng phong như lưỡi dao cắt tới cổ họng Anh nhi.

Lòng ta điên cuồng hô, dùng sức lực toàn thân đâm vào thân thể Chấn Lâm, nhưng bị hắn dễ dàng chế ngự bằng một bàn tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn Anh nhi hoảng sợ đến lồi nhãn cầu, yếu ớt như bùn loãng ngay trước mắt ta.

Người con gái từ vùng sông nước Giang Nam xa xôi đến đây, cứ vậy sinh mệnh đã ra đi trong im lặng, ta không có năng lực bảo vệ cô, cũng như ta không có năng lực bảo vệ chính sinh mệnh mình.

Chấn Lâm mặt không đổi sắc kéo thi thể của Anh nhi, vứt trên bãi cỏ của chính viện, xốc cằm ta lên, nhìn thẳng đôi mắt đỏ lên vì phẫn nộ và thống khổ của ta, nói bằng thanh âm nhỏ đến không thể nghe thấy; “Không cần than khóc con bé kia sớm làm chi, ngươi rất nhanh sẽ có thể giải thích mọi chuyện đã xãy ra với nó trên đường xuống hoàng tuyền.”



Trong mắt hắn dấy lên một tia quang mang khát máu, đẩy ra cánh cửa sương phòng, xô mạnh cơ thể ta vào.

Ánh sáng trong phòng rất tối, Văn phu nhân đang ngơ ngác ngồi trầm tư ở bên giường, bị tiếng vang đột ngột làm giật mình đứng dậy.

“… Ngươi… Là ngươi… Ngươi tới làm gì” Văn phu nhân nhìn ta, lại ngẩng đầu chất vấn Chấn Lâm.

“Nhạc mẫu đại nhân tại thượng, tiểu tế trước thỉnh an lão nhân gia.” Chấn Lâm giả ý kính cẩn hành lễ.

Văn phu nhân vẻ mặt vẫn có chút dại ra, hồ nghi nhìn về phía hắn.

Chấn Lâm tóm lấy ta, xô đến trước mặt Văn phu nhân: “Nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế biết tiểu tử này từng đắc tội ngài, làm ngài và lệnh lang bất hòa, mà ngài muốn tiểu tử này lấy mạng đền tội, thế nhưng khố nỗi hắn dụ dỗ hơn người, mê hoặc nhị thiếu gia, cho nên ngài không thể xuống tay, cho nên hôm nay tiểu tế muốn giúp ngài tâm nguyện này.”

Dụ dỗ, bất đắc dĩ cười lạnh, không thể ngờ rằng ta cư nhiên có một ngày có thể nghe có người dùng tính từ này hình dung ta.

Chấn Lâm rút một thanh chủy thủ, xoay ngược chuôi dao, chuyển sang Văn phu nhân.

Văn phu nhân chần chừ nhìn chằm chằm chủy thủ, không lập tức nhận, trái lại quay đầu nhìn ta: “Tại sao hắn không nói lời nào”

Chấn Lâm điểm cổ họng ta, cởi bỏ á huyệt bị khóa, cười nói kính cẩn: “Nhạc mẫu muốn nghe hắn cầu xin tha thứ sao Có điều tiểu tử này tính tình hơi kiêu, quá nửa chẳng nói gì dễ nghe.”

Trói buộc được giải, ta lập tức nói: “Phu nhân, ngài hiểu rất rõ, ngày hôm nay tiểu Bảo e rằng phải chết, nhưng xin ngài đừng ra tay giết ta, xin suy nghĩ cho cảm nhận của Văn Liệt…”

Bây giờ niệm ra cái tên Văn Liệt, trong tim khó lòng dằn xuống cơn đau. Ái nhân yêu chân thành của ta, ái nhân vừa tránh được một tử kiếp của ta, hắn hết lòng bảo vệ ta, toàn tâm toàn ý tín nhiệm ta, ta lại sắp cho hắn nỗi đau xót và tiếc nuối khó thể bù đắp….

“Thiệt là cảm động quá à.” Trên bản mặt của Chấn Lâm rách ra nụ cười băng lãnh không hề lo lắng, “Nếu có phúc khí, ta cũng muốn một tình nhân như ngươi…”

Tay hắn nắm chặt cánh tay ta như kìm sắt, cặp mắt lạnh lùng chuyển hướng Văn phu nhân: “Nhạc mẫu đại nhân, do dự gì cơ chứ Từ khi có kẻ này, trong lòng con trai còn có chỗ nào dành cho người mẹ ngài chứ Chỉ cần giết hắn, sẽ không còn ai cướp con với ngài, vĩnh viễn cũng không.”

Hắn lại chuyển chủy thủ về phía Văn phu nhân, dùng ngữ khí cực kì mê hoặc nói: “Chỉ cần một nhát là xong, ngài xuất thân võ lâm danh gia, biết làm sao có thể khiến người ta một đao mất mạng, đừng nghĩ suy nhiều nữa.”

Ánh mắt Văn phu nhân lưỡng lự, đờ đẫn tiếp nhận chủy thủ, nắm trong tay.

Ta la lớn; “Phu nhân, vấn đề giữa bà và Văn Liệt không phải giết ta là có thể giải quyết, ngẫm lại con trai bà, bà đâu muốn biến hắn thành kẻ thù của bà chứ”

“Ngài nghe xem.” Chấn Lâm nói giọng xót xa. “Chẳng qua giết chết một thằng oắt không biết trời cao đất rộng mà thôi, nhị thiếu gia nào dám xem ngài thành kẻ thù, nếu không xuống tay, ngài có thể thật sự mất con trai.”

“Con… Trai…” Văn phu nhân thì thào niệm một tiếng, trong mắt đột nhiên bắn tinh quang, trừng thẳng vào ta, vung chủy thủ trong tay.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Tình Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook