Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Chương 1: Lãnh chủ nghèo túng

Lai Tự Viễn Phương

23/06/2016

Tống Mặc là người đam mê quân sự, còn là một kẻ nghiện trò chơi nặng.

Chơi game bốn năm, câu nói nghe thấy nhiều nhất là: “Huynh đệ, cậu là huynh đệ của tôi đúng không?”

“Đúng đó.”

“Vậy tại sao cậu lại bắn lén tôi?!”

“Nhất thời trợt tay.”

“Tôi %$*(#)(@*@!”

Tỉnh lược một đống từ nguyền rủa.

Còn không thì là: “Huynh đệ, cậu xác định cậu là huynh đệ của tôi chứ?”

“Đương nhiên.”

“Vậy được, cậu gia nhập thế lực bên địch đi!”

“Tại sao?! Tôi kiên quyết không làm bánh chưng (gián điệp)!” (*Bắt nguồn từ câu chuyện gia tộc gạo và gia tộc điểm tâm đánh nhau: Gia tộc gạo và gia tộc điểm tâm quần nhau, kết quả gia tộc điểm tâm bị đánh te tua, trong đó bánh chưng bị gia tộc gạo đuổi tới hẻm, khi thấy không còn lối thoát, bánh chưng kiên quyết cởi y phục__ Các vị! Tôi là gián điệp!)

“Ai bảo cậu làm bánh chưng? Cậu gia nhập với họ, chúng tôi mới thắng chắc!”

“…”

Tống Mặc giơ dao lên, xẻo mất tầng da cuối cùng của vị huynh đệ trước mắt.

“Tại sao chém tôi?!”

“Không phải cậu muốn tôi gia nhập thế lực bên địch sao? Không chém cậu thì chém ai?”

“Tôi &$)@$!”

Tỉnh lược một số từ chửi rủa.

Chém chết huynh đệ trước kia rồi, Tống Mặc không hề bất ngờ bị huynh đệ của huynh đệ trước chém chết, liền kích động đập chuột, đụng phải lon coca đặt bên cạnh bàn phím, coca đổ lên bàn phím, tia lửa xoèn xoẹt lập tức bắn ra, Tống Mặc bị dọa nhảy dựng, muốn đứng lên, tay lại giống như bị hút vào bàn phím, tia lửa và dòng điện chạy theo đầu ngón tay trực tiếp vào thẳng người y.

Từng sợi tóc của Tống Mặc đều dựng lên, ngay cả chân mày cũng dựng thẳng đứng, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ: Mạng mình thôi rồi!

Khi đang oán thán còn chưa phá thân đã đi là con rể của diêm vương, tia lửa và dòng điện trên bàn phiếm lại đột nhiên biến mất.

Tống Mặc sững sờ, giơ hai tay lên, sờ đầu, tóc giống như sợi thép, sờ lông mày, hai cái bàn chải, sờ đùi một chút, rất đau!

Y không chết?!

Vừa định hoan hô, đầu lại đột nhiên đau đớn như kim châm, vô số đường nét và con số nhanh chóng cuộn trào trong đầu, mồ hôi lập tức thấm ướt áo thun chữ T của Tống Mặc.

Tống Mặc vội tát mình một cái, cái này tuyệt đối là ảo giác do bị điện giật!

Qua một lúc, số liệu trong đầu dần tạo thành một bức hình rõ ràng, lúc mày Tống Mặc mới nhận ra, những thứ này đều là do mình sưu tập, những bức ảnh chụp và hình ảnh vũ khí trong đầu.



Chuyện này là sao?

Tống Mặc lắc đầu, trước mắt hơi tối đi, chân trợt một cái, ầm một tiếng, mặt trực tiếp đập lên màn hình máy tính, máu mũi tung tóe…

Dòng điện và tia lửa bùng lên lập tức bao trùm cả đầu y, Tống Mặc nghĩ, lần này, không chết cũng phải chết thôi…

Trên báo sáng XX ngày hôm sau đăng một tin vắn thế này: Thanh niên nào đó đập đầu vào màn hình máy tính tự sát tại nhà!

Nếu Tống Mặc còn có thể nhìn thấy tờ báo này, chắc chắn sẽ dựng ngón giữa lên, tự sát mẹ mi!

Nhưng hiện tại y chết rồi, cho nên, chỉ có thể ngoan ngoãn bị gọi là tự sát.

Ôi thôi thương thay.

Kỷ nguyên đại lục Quang Minh, tháng 6 năm 1138.

Vương quốc Angris vừa kết thúc chiến tranh cùng vương quốc Chisa, gần một phần ba quốc thổ bị thôn tính, khi lão quốc vương Julien ngồi trên vương tọa đấm ngực dậm chân, chửi mắng đám người của vương quốc Chisa đều là đồ khốn kiếp khốn khiếp, trong lãnh địa của gia tộc Grilan tại biên cảnh tây bắc Angris, lại xảy ra một chuyện rất khủng khiếp, chủ nhân của lãnh địa, Tống Mặc Grilan, giữa ban ngày ban mặt bị một tia sét đánh trúng!

Phản ứng đầu tiên của tùy tùng không phải là đi cứu lãnh chủ đang bốc khói, mà là ngửa đầu nhìn bầu trời trăm dặm không mây, cằm rớt xuống đất. Tuy lãnh chủ không tính là người cực tốt, nhưng cũng không làm chuyện gì xấu, sao giữa ban ngày lại bị sét đánh…

Kỳ lạ hơn nữa là, bị sét đánh thành ra như vậy mà lãnh chủ lại không chết!

Thật sự quá thần kỳ!

Các lãnh dân của Grilan đều bừng bừng hóng chuyện, thành lũy của lãnh chủ tập trung toàn bộ ánh mắt hiếu kỳ trong lãnh địa.

Mà trung tâm của chuyện, Tống Mặc Grilan, sau khi tỉnh lại, ngây ngẩn nhìn thầy thuốc và quản gia trước giường, hiểu rõ hoàn cảnh nơi chốn, bản thân là ai, đã xảy ra chuyện gì xong, Tống Mặc chớp chớp mắt, miệng răng rắc răng rắc, dứt khoát đảo mắt trắng, ngất xỉu.

Trước khi xỉu còn nghĩ, y kiếm được hay là bị thiệt đây? Chắc là kiếm được…

Một ngày sau, lãnh chủ tỉnh dậy lần nữa, mọi người trong phủ lãnh chủ đều thở phào một hơi.

Tống Mặc nằm trên giường, nhìn thầy thuốc được quản gia ca ngợi tâng bốc, chép miệng. Y đơn giản là bị đói tỉnh. Liếm liếm đôi môi đã khô nứt da, Tống Mặc ngắt đoạn thổi phồng của quản gia về thầy thuốc: “Quản gia, ta đói rồi.”

Lời của lãnh chủ chính là mệnh lệnh!

Lão quản gia John đời đời hầu hạ gia tộc Grilan, trung tâm như nhất lập tức ném thầy thuốc vừa được khen lên tận trời qua một bên, cong lưng hành lễ với Tống Mặc, rồi ra khỏi phòng chuẩn bị cơm sáng cho lãnh chủ.

Thầy thuốc George đẩy kính một tròng trên sống mũi, phát huy tinh thần chức trách, tiến hành kiểm tra cho Tống Mặc lần nữa, xác định lãnh chủ không có gì bất ổn, mới vui vẻ rời đi.

Còn tin tức Tống Mặc bị sét đánh thành than đen, nhưng hai ngày sau đã chuyển biến tốt như kỳ tích, cũng được truyền khắp mọi ngóc ngách trong lãnh địa Grilan ngay khi thầy thuốc George vừa bước ra phủ lãnh chủ.

Tất cả lãnh dân đều biểu hiện kính sợ với sự thần kỳ của lãnh chủ, các nam nhân trong nhà sờ râu quai nón đầy mặt, vỗ bàn quyết định, nếu lãnh chủ bị sét đánh mà cũng không chết, vậy năm nay không thể trốn thuế rồi, nên đóng bao nhiêu thì phải đóng thôi.

Thân là lãnh dân do gia tộc Grilan thống trị, trốn thuế đã trở thành truyền thống, cho dù không thể trốn hết toàn bộ, nhưng có thể trốn một chút thì trốn. Không phải những người này bản tính tham lam, mà sự thật là người sống trong lãnh địa Grilan, từ lãnh chủ đến lãnh dân, toàn bộ đều nghèo rớt mùng tơi!

Nếu phân định tiêu chuẩn mức sống và phát triển kinh tế của vương quốc Angris, người trong lãnh địa Grilan, toàn bộ đều sinh sống trong trạng thái túng quẫn.

Cho nên, khi Tống Mặc nhìn thấy một đống đen thui trong mâm bạc tinh xảo, miễn cưỡng có thể phân biệt được là bánh mì, liền ngốc lăng.

Ngẩng đầu nhìn quản gia cung kính đứng một bên, cùng thị nữ sau lưng quản gia, tuy đôi tiểu bạch thỏ trước ngực cô nương tóc đỏ này sống động tràn đầy sức sống, cũng không hấp dẫn được lực chú ý của Tống Mặc lúc này.

Y vừa mới bị sét đánh đó được không?



Đại nạn không chết đó được không?

Chưa nói tới tổ yến nhân sâm, lại mang cho y một cái bánh mì đen cùng nước ấm?! Cho dù đặt trong mâm bạc, thì cũng vẫn là bánh mì đen! À, không đúng, trong mâm còn có một miếng thịt muối dài bằng ngón cái, mấy lát cà rốt, một lá xà lách.

Đây là bữa sáng của một lãnh chủ sao?!

Lừa gạt quá mức rồi đi?

“Lãnh chủ đại nhân, không hợp khẩu vị ngài sao?” Quản gia kỳ quái nhìn Tống Mặc, thấy y chỉ ngẩn người nhìn mâm một lúc, rồi ngẩng đầu tức giận nhìn mình, lập tức hiểu rõ, “Là sai lầm của tôi! Vì ngài mới bệnh nặng dậy, cho nên tự tiện thêm một miếng thịt muối và một lá xà lách, về sau chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa! Tinh thần tiết kiệm của lãnh chủ thật sự khiến tôi hổ thẹn!”

Tiết kiệm mẹ mi!

Tống Mặc hoài nghi nghiêm trọng, cái kẻ bị sét đánh chết kia, tuyệt đối là nhân vật còn Grandet hơn cả Grandet, nếu không, đường đường một lãnh chủ, bữa sáng lại chỉ có một miếng bánh mì đen cùng một lát cà rốt? Y tự ngược sao? (*Một nhà tư sản nổi tiếng keo kiệt của nước Pháp)

Quản gia lo lắng nhìn gân xanh trên trán Tống Mặc ẩn đi từng sợi, lặng lẽ thở ra, chắc là lãnh chủ đại nhân cũng đang buồn bã đúng không? Gia tộc Grilan huy hoàng, đã lụn bại thành thế này, Grilan vào bốn đời quốc vương trước còn hô mưa gọi gió tại thủ đô Angris, hiện tại chỉ có thể co rụt trong lãnh địa nghèo túng ở biên cảnh tây bắc này, thân là lãnh chủ đại nhân người lãnh đạo gia tộc, sao có thể không đau lòng?

Thế là, quản gia đau lòng vì sự đau lòng của lãnh chủ, kiên quyết lấy miếng thịt muối và xà lách trong mâm bạc trước mặt Tống Mặc, đặt vào mâm bạc trong tay thị nữ, nói với Tống Mặc: “Lãnh chủ đại nhân, tôi đã sửa chữa sai lầm, xin ngài dùng cơm đi.”

Sửa sai mẹ mi!

Tống Mặc nhìn mâm đồ ăn chỉ còn lại bánh mì đen và cà rốt, gân xanh vừa mới lún xuống lại nổi lên.

Sáng hôm đó, người làm việc trong phủ lãnh chủ đều có thể nghe thấy tiếng gào thét truyền ra từ trong phòng ngủ của lãnh chủ, và cả tiếng giải thích của quản gia, tất cả đều thở phào, xem ra, lãnh chủ đại nhân quả thật không có vấn đề gì.

Tuy Tống Mặc Grilan vẫn luôn là một lãnh chủ bình thường, nhưng lại là người kế thừa và là nam đinh duy nhất đời này của gia tộc Grilan, nếu Tống Mặc có gì bất trắc, vương quốc Angris sẽ chiếu theo pháp luật thu hồi lãnh địa này. Tuy nơi này rất nghèo khổ, nhưng đối với lão quốc vương Julien vừa mất đi một phần lớn lãnh địa thì, chân muỗi dù có gầy cũng là thịt! Quốc gia vừa bại trận, quốc khố trống rỗng, thuế lãnh địa khẳng định sẽ gia tăng thêm mấy phần! Lãnh chủ mới không thể giống như Tống Mặc Grilan mắt nhắm mắt mở với hành động trốn thuế của lãnh dân, cũng sẽ không có gan nói với quan viên của vương quốc, “Nhà Grilan nghèo rớt mùng tơi, lãnh dân nơi đây cũng là một đám nghèo túng, muốn tiền không có, chỉ có một mạng!”

Đây là lời của cha Tống Mặc Grilan, lão Grilan còn khắc câu này lên bia đá, đặt trên đường đi nối lãnh địa và vương quốc. Khác với lão Grilan, Tống Mặc còn lấy chút tiền cho thuế quan vương quốc làm phí xe ngựa, cái khác, muốn cũng đừng nghĩ.

Ông già không bỏ một văn, con trai bỏ ra mấy ngân tệ đã là bất hiếu rồi, còn dám đóng toàn bộ tiền thuế? Vậy thì là đại đại bất hiếu!

Cho nên, lãnh dân trong lãnh địa Grilan trốn thuế tuyệt đối là có căn cứ, có câu thượng bất chính hạ tắc loạn, lãnh chủ còn không nộp thuế, bọn họ nộp cái chim á!

Vì thế, lãnh địa Grilan vô cùng nổi danh trong vương quốc Angris, nơi này đều là một đám điêu dân xem thường pháp luật đế quốc! Từ lãnh chủ đến lãnh dân, không sót một ai!

Nhưng lão quốc vương Julien thì không thể làm gì họ, đừng thấy nơi này nghèo, có lẽ chính vì nghèo, nam nhân và nữ nhân nơi này vì sinh tồn, đã rèn luyện được thân thể cực kỳ cường hãn và tính cách dũng mãnh, lên núi bắt chim, xuống sông bắt cá, không lâu trước đó, một tiểu cô nương mười hai tuổi bắt được một con cá ăn thịt người dài nửa cánh tay, còn được Tống Mặc Grilan khen ngợi! Đương nhiên, một nửa con cá đó được đưa vào phủ lãnh chủ. Vì thế có thể thấy, gốc rạ cứng này , lão Julien muốn nhổ lên, nhất định phải có giác ngộ bị đấm văng răng cửa!

Cho nên, lãnh dân Grilan tiếp tục yên tâm thản nhiên trốn thuế dưới sự lãnh đạo anh minh của Tống Mặc Grilan, làm trái pháp luật vương quốc, lão quốc vương Julien cũng chỉ có thể xem như không thấy.

Khi Tống Mặc Grilan gặp chuyện, các lãnh dân trừ hiếu kỳ, còn vô cùng lo lắng. Vạn nhất lãnh chủ thật sự tráng thệ, vậy sau này bọn họ làm sao trốn thuế?

Tin tức Tống Mặc Grilan tỉnh lại đã tiêm một liều thuốc trợ tim cho mọi người, vì hạnh phúc của các lãnh dân, lãnh chủ đại nhân, ngài phải tiếp tục sống sót! Vì chúc mừng lãnh chủ khỏe lại, các lãnh dân quyết định, năm nay nhất định phải nộp thuế! Một người cũng không thể thiếu!

Quyết tâm của các lãnh dân Tống Mặc không biết, lúc này y đang há miệng, nghe quản gia khóc lóc kể lể hồi báo vấn đề tài chính của phủ lãnh chủ. Khi y biết được tiểu kim khố của mình chỉ còn lại ba đồng kim tệ, một ngày ba bữa có thể ăn bánh mì đen thêm cà rốt đã là kỳ tích, thì lại hoa lệ xỉu lần nữa.

Vốn cho rằng là miếng bánh từ trời rớt xuống, kết quả bánh đập lên đầu, mới phát hiện bên trong nhét miếng sắt!

Xuyên thành lãnh chủ, còn cho rằng cuối cùng cũng được làm quý tộc, lại phát hiện lãnh chủ này là một kẻ nghèo túng khố rách áo ôm!

Tống Mặc dựng ngón giữa với ông trời, nếu điều kiện cho phép, y cũng muốn dựng ngón chân lên luôn!

Xuyên việt mẹ mi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Thế Đại Lãnh Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook