Dị Giới Toàn Chức Nghiệp Đại Sư

Chương 4: Sư hạt

Trang Tất Phàm

25/05/2017

Lúc Lâm Lập quay lại, liền bị một cái bóng đỏ sẫm có mùi tanh hôi của xác chết như lang như hổ đánh tới.

Cũng may mà Lâm Lập sống với An Độ Nhân hơn một tháng, tuy rằng chỉ học xong mười loại ma pháp sơ cấp, nhưng bãn lĩnh thi triển đã thành thạo như một pháp sư thực thụ.

Không đợi thân ảnh kia tới gần, Lâm Lập đã liền lui về phía sau ra vài bước, cùng lúc đó nhanh chóng đọc ra Trì Hoãn chú ngữ thuật.

Một cái Trì Hoãn thuật vừa phóng ra, ngay sau đó là Quang Lượng thuật.

Mặc dù là ma pháp sơ cấp dùng để chiếu sáng, nhưng lợi dụng hoàn cảnh tối tăm trong động để phát huy tột cùng năng lực của nó theo đúng dư liệu của hắn, liền nghe một tiếng hét thảm truyền đến, con quái vật đánh lén dĩ nhiên bị thương nặng ở hai mắt.

Mà Lâm Lập thừa cơ hội này, lui về phía sau vài chục bước, trong nháy mắt, khoảng cách của hai bên cũng đã giãn cách đến phạm vi an toàn.

Mãi cho đến lúc này, Lâm Lập mới có cơ hội thấy rõ hình dạng của con quái vật tập kích mình.

Đó là...một con tử sắc Sư Hạt, đuôi nó so với sư tử bình thường to lớn hơn nhiều, tận cùng phía đuôi còn mọc ra một cái móc câu y như của bò cạp, dưới ánh sáng còn lại của Quang Lượng thuật, cái móc câu đó phát ra lam quang yếu ớt, Lâm Lập thấy rất rõ ràng, ban nãy nó hung mãnh nhào tới tập kích mình cũng dùng móng vuốt và hàm răng, mà là cái móc câu đảo ngược kia...

Cho dù là Lâm Lập ngu ngốc, e rằng cũng đã hiểu, đây là An Độ Nhân đã từng đề cập tới, cấp năm ma thú Sư Hạt!

"An Độ Nhân lão hỗn đản kia..." Lâm Lập cắn răng nghiến lợi mắng một câu, trong lòng là sớm đem An Độ Nhân tổ tông mười tám đời ân cần hỏi thăm, lão bất tử kia thực không có trách nhiệm, ngay cả trong sơn động có còn sư hạt hay không cũng không làm rõ ràng,thì đã nhẫn tâm ném mình tới nơi này.

Mà trong nhà gỗ nhỏ, An Độ Nhân nhìn cảnh tượng trên thủy tinh cầu, cũng bật thốt khen một câu: "Xử lí thật khéo!"

Lâm Lập biểu hiện vượt xa khỏi dự đoán của hắn, đơn giản mà hiệu quả, cho dù đuôi sư hạt đã hiện ra trước, hắn cũng không có hoảng hốt dừng Trì Hoãn thuật chú ngữ, ngay sau đó còn phát ra một cái Quang Lượng thuật, như là thần tích, ngay cả An Độ Nhân chính cũng không nghĩ tới, Quang Lượng còn có tác dụng như vậy.

Dùng nhất cấp ma pháp đánh trọng thương ma thú cấp năm, chiến tích bực này ngay cả An Độ Nhân mình cũng chưa bao làm được...

Dựa vào sử dụng Quang Lương thuật tinh tế phù hợp hoàn cảnh như vậy, dù mới tiếp xúc ma pháp hơn một tháng, chênh lệch giữa hắn và ma thú cấp năm đã giảm đi một cách đáng kể.

Bị thương nặng, Sư Hạt vẫn hung mãnh như cũ, nhưng mất đi hai mắt, nó chỉ điên cuồng gào thét để phát tiết và phẫn nộ tấn công xung quanh làm huyệt động rung lên ầm ầm, nhưng mỗi tấn công chỉ đánh vào chỗ không người.



Giữa thế cuồng phong vũ bão công kích như vậy, Lâm Lập vẫn mệt mỏi tránh né.

Trì Hoãn thuật cùng Tăng tốc thuật luân phiên sử dụng, giúp Lâm Lập nhiều lần từ miệng Sư Hạt trốn thoát.

Mặc dù tình cảnh có chút chật vật, nhưng Lâm Lập biết, chỉ cần có một cơ hội, hắn sẽ dùng ma pháp phản công.

Lâm Lập đợi thật lâu, mới rốt mới đợi được thời cơ này xuất hiện.

Để có được cơ hội này chính hắn phải dùng bản thân mình làm mồi nhử để cho móng vuốt của nó trúng vài lần.

Bởi vì hắn biết rõ,trên người Sư Hạt đáng sợ nhất chình cái móc câu trên đuôi kia.

Lại một lần nữa thi triển Trì hoãn thuật, Lâm Lập đột nhiên dừng bước, hắn không như trước dùng pháp thuật để chạy nữa, lúc này hắn vững trãi đứng yên tại chỗ, trong miệng ngâm ra một chú ngữ, dừng như không hề để ý đến Sư Hạt trước mắt.

Sư hạt hống một tiếng, một mùi máu tươi nồng nặc đập vào mặt.

Một cái lợi trảo hạ xuống trong nháy mắt, liền có một Phong nhận xuyên qua không khí, đồng thời xé rách cái bụng mềm mại của Sư Hạt, nó kêu một tiếng thảm thiết tràn đầy tuyệt vọng, cái móng vuốt sắc bén chỉ cách một tờ giấy là thể xé nát thân thể của nhân loại trước mắt, nhưng chỉ có một chút cự ly thế này nhưng cũng vô pháp vượt qua...Lúc này Lâm Lập như cũ không quên bắn ra một cái băng trùy, để khép lại vết thương của Sư Hạt, tránh để máu văng lên người mình.

"Bại gia tử!" Loại hành vi lãng phí rơi vào trong mắt An Độ Nhân, đem lão pháp sư tức giận phải mở miệng mắng to.

Trong mắt ma pháp sư, ma lực vĩnh viễn là vật trân quý, cho dù là một chút xíu ma lực, cũng có thể cho ngươi thi triển một cái ma pháp bảo trì mạng sống, nhưng Lâm Lập chỉ vì sợ bẩn, cũng không chút keo kiệt lãng phí ma lực, hành vi này thật đúng là phạm tội lớn!

Đương nhiên, đây giữa tiếng mắng, ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ.

An Độ Nhân cũng biết, tiểu tử trong thủy tinh cầu này, không phải là ma pháp sư bình thường, hắn là một cái trời sanh biến thái, có tinh thần lực siêu cấp dị thường biến thái.

Đến An Độ Nhân cũng không biết rõ, điểm cực hạn tinh thần lực của tiểu tử này ở đâu, hắn chỉ biết ngày thường sau khi trải qua luyện tập sắp xếp nguyên tố, nếu gặp ma pháp sư bình thường, sợ rằng không được một giờ sẽ mệt mỏi trở về phòng minh tưởng, nhưng Lâm Lập vẫn không có việc gì, tiểu tử này tinh thần lực dường như vô cùng vô tận,thời gian luyện tập của hắn kéo dài bao lâu, hoàn toàn tùy vào tâm trạng của hắn, chỉ nghe hắn lải nhải buồn chán, mà chưa bao giờ nghe hắn than mệt mỏi...

Sự thực chính là như vậy, phóng ra vài cái ma pháp sơ cấp, đối Lâm Lập mà nói căn bản không có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Hắn hiện đang ngồi xổm bên cạnh thi thể Sư Hạt, rất hứng thú nghiên cứu cái móc câu xoay ngược kia.



Nó như cũ phát lam quang yếu ớt, để sát vào mặt chỉ cảm thấy cỗ tanh hôi xông thẳng đại não.

Trên này có mang theo kịt đôc.

Có độc, Lâm Lập luôn luôn rất thích, bởi vì nó mang lại sát thương lớn hơn.

Hắn không hề do dự, đem từ giới chỉ ra một thanh chủy thủy, cẩn thận đem một đoạn đảo câu từ trên cắt xuống, sau đó kĩ càng bỏ vào giới chỉ.

"..." An Độ Nhân từ thủy tinh cầu quan sát từ đầu đến cuối, bỗng nhiên ngỡ ngabgf, đây thật là một một nắm giữ thần bí kiến thức ma pháp sư? Lão đầu lại cảm thấy tiểu tử này giống một cái đạo tặc hơn...

Mặc kệ An Độ Nhân suy nghĩ như thế nào, Lâm Lập bình yên vô sự mang theo một đống Dã Cương hoa đã trở về.

"Ta cần một lời giải thích!"

Đối con Sư Hạt trong sơn động, Lâm Lập như cũ khó chịu trong lòng.

"Ngươi cho rằng ma pháp là gì?" An Độ Nhân không có giải thích, mà là hỏi ngược lại một vấn đề.

"Một loại kỹ năng, một loại kỹ xảo giúp thực lực ngày càng cường đại." Lúc Lâm Lập mới tới dị giới thì, cái gì cũng không biết, An Độ Nhân khai trí , hắn đối ma pháp đã lý giải được.

" Vậy lực lượng cường đại mục đích để làm gì?"

"Giết người!" Lâm Lập bỗng nhiên thông suốt.

"Không sai!" An Độ Nhân cười an ủi: "Trong mắt người, ma pháp là nghệ thuật thần bí thanh nhã nhưng với một ma pháp sư chân chính, ma pháp mục đích duy nhất là giúp mình chiến đấu, chỉ khi nào còn sống, mới là một ma pháp sư thành công! Hơn một tháng qua, ngươi đã khống chế nhiều sơ cấp pháp thuật, đồng thời cũng có bãn lĩnh nhất định, nhưng vẫn chưa đủ, không có trải qua sinh tử tồn vong, không có trải qua máu tươi lễ rửa tội, vĩnh viễn không trở thành một ma pháp sư chính thức."

"Đó là nguyên nhân ngươi không nói cho ta, trong sơn động còn một con Sư Hạt sinh sống?"

An Độ Nhân hời hợt đáp: "Cấp năm ma thú mà thôi, không cần thiết đặc biệt nhắc nhở."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Toàn Chức Nghiệp Đại Sư

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook