Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Quyển 8 - Chương 70: Mục đích cuối cùng

Thương Thiên Bạch Hạc

14/04/2013



Những cỗ thần niệm không hề che dấu truyền vào đầu Tiếu Ân. Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

Sau khi hắn tăng lực lượng thần niệm của mình, lập tức thu được thái độ chân thật của nhóm thần vương đối với chuyện này. Không ngờ ý nghĩ của nhóm thần vương hoàn toàn khác Tiếu Ân.

Ngoài Cự Ma Thần và Day Ville. Gần như tất cả thần linh đều đồng ý.

Lấy ba vị thượng cổ thần vương cầm đầu, không ngờ không một vị thần vương nào cảm thấy thương hại với con số tám mươi phần trăm sinh linh bị tiêu diệt. Tuy Tiếu Ân không phải người thiếu quyết đoán, cũng không phải người lương thiện nhưng giờ phút này hắn vẫn cảm thấy lạnh thấu xương.

Đây không phải một tinh cầu, cũng không phải một chủng tộc mà là tất cả sinh linh trên một thế giới.

Tám mươi phần trăm đó, không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh gặp phải kiếp nạn này.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tiếu Ân mơ hồ phát run. Trong lòng hắn thầm than, mình vẫn khác so với nhóm thần linh.

Có lẽ là do thời gian hắn thành thần, có lẽ do bên trong thần quốc của hắn có rất nhiều người khiến hắn vướng bận. Tóm lại, lòng hắn không được kiên cường như nhóm thần vương lâu đời.

Đột nhiên trong lòng Tiếu Ân xuất hiện sát ý, nếu đem bọn người kia diệt sạch thì sẽ xảy ra hậu quả gì.

Ý niệm này lập tức sôi trào trong lòng hắn.

Kim quang ở bốn phía rung động. Chúng không chịu khống chế mà biến hóa, thậm chí còn dần hình thành không gian to lớn.

Giờ phút này tâm tình Tiếu Ân chấn động, cho nên lực khống chế không gian phong ấn trong thần thể yếu đi. Cho nên mới có xảy ra tình cảnh nguy hiểm này. Tất nhiên nếu Tiếu Ân dùng thời gian trăm năm để cô đọng thì không bao giờ phát sinh chuyện này nữa.

Dùng thực lực để cưỡng chế nhưng không hoàn toàn cô đọng thì khi tâm sinh ma niệm sẽ xảy ra hiện tượng nguy hiểm này.

Tâm Tiếu Ân vọng động, muốn giết chết tất cả thần linh. Không gian khổng lồ trong mắt hắn bắt đầu phát huy uy lực khổng lồ. Nhưng chỉ bằng thực lực của kẻ mất đi lý trí như hắn không bao giờ thực hiện được điều này.

Trong nháy mắt, nhóm thần linh cảm nhận được uy lực to lớn trên người Tiếu Ân. Đặc biệt nhìn hào quang màu vàng không ngừng mở rộng trong không gian, mọi người bắt đầu đề phòng. Bọn họ đều kiêng kỵ Tiếu Ân.

Không khí trong tòa tháp trở nên khẩn trương. Ngồi bên cạnh Tiếu Ân, hai vị thần linh vốn bất động như bồ tát rốt cuộc hành động.

Cự Ma Thần và Day Ville đột nhiên duỗi tay đặt lên vai Tiếu Ân.

Hai cỗ nhiệt lưu thông qua bàn tay của hai người truyền vào người Tiếu Ân. Lập tức khí tức lạnh như băng xâm chiếm cơ thề hắn dần tan đi. Tiếu Ân thở phào nhẹ nhõm, hào quang màu vàng trong mắt lập tức dừng lại, không gian to lớn bên trong thần thể từ từ bị kiềm chế lại.

Mọi thứ trước mắt giống như ảo ảnh tan biến, đôi mắt khiến nhóm thần vương sợ hãi lại một lần nữa nhắm lại.

“Tiếu Ân bệ hạ vĩ đại, ngài có gì không hài lòng?” Giờ phút này giọng nói của Odin Lage mới vang lên. Vừa rồi Tiếu Ân mất khống chế, tam đại thần vương không hề chỉ trích.

Tiếu Ân đè nén cảm giác rung động trong lòng. Đột nhiên cảm thấy không ít khí tức cường đại lướt qua người, bên trong những khí tức còn ẩn chứa một tia địch ý.

Trong lòng hắn than nhẹ một tiếng, hậu quả này là do hắn tạo ra. Vừa rồi kim quang phát ra bốn phía, Tiếu Ân không che dấu được ý nghĩ trong lòng mình. Đó là tình cảm tiêu cực, tràn ngập khí tức giết chóc.

Nhóm thần vương không phải kẻ ngốc, tự nhiên hiểu được hàm ý của khí tức đó. Tiếu Ân có thái độ đó với bọn họ thì bọn họ còn vui vẻ với Tiếu Ân mới là chuyện lạ.

Tuy nhiên ngoài dự đoán của Tiếu Ân, không phải thần linh nào cũng có ác ý với Tiếu Ân.

Bên người Tiếu Ân chỉ có gần mười khí tức thù địch mà thôi, trong đó không có khí tức của tam đại thần vương và khí tức của Douglas.

Chỉ có điều Tiếu Ân không biết trong lòng bọn họ nghĩ gì.

Ho nhẹ một tiếng, Tiếu Ân nở nụ cười thản nhiên nói: “Quang huy chi chủ bệ hạ vĩ đại, ta không có dị nghị gì với quyết định của hội nghị thần vương.”

Hắn khẽ gật đầu với chúng thần nói: “Các vị đều là những người tiến giai thành thần vương nhiều năm. Quyết định của các vị chắc phù hợp nhất với xu thế phát triển của thần giới.”

Tiếu Ân nhận sai, thần niệm ác ý ở quanh người hắn từ từ thu về.

Tuy chúng thần đều biết ý của Tiêu Ân không phải như lời hắn nói nhưng thái độ vừa rồi của hắn đủ khiến mọi người hài lòng.

Ánh mắt của Odin Lage dời khỏi người Tiếu Ân, ánh mắt của hắn nhìn chúng thần vương nói: “Ai đồng ý thăng tiến thần giới?”

“Đồng ý!”

“Đồng ý!”

“Đồng ý!”…

Gần như giọng nói của Odin Lage vừa phát ra, ngoài ba người Tiếu Ân, nhóm thần vương còn lại đều đồng ý.

Trong lòng Tiếu Ân không ngừng cười lạnh. Trong đám thần linh, chỉ sợ chỉ có ba người bọn họ có ý nghĩ khác. Hơn nữa hắn có thể khẳng định, nhóm thần linh này đã sớm ăn ý với nhau. Trước khi Tiếu Ân tiến giai thành thần vương đã mang vấn đề này ra thảo luận. Chỉ chờ hắn tham gia là quyết định mà thôi.

“Tiếu Ân bệ hạ, ý của ngài thì sao?” Giọng nói của Odin Lage lại vang lên.

Giọng nói của hắn vẫn bình thản nhưng trong lòng Tiếu Ân chợt xuất hiện cảm giác kỳ dị. Hắn dường như cảm nhận được không khí bên trong tháp không ngờ trở nên quỷ dị.

Không khí này thậm chí còn khẩn trương hơn so với khi hắn muốn vung lưới bắt toàn bộ nhóm thần vương.

Trong nháy mắt, kim quang trong mắt Tiếu Ân lại xoay tròn. Tiếu Ân im lặng, Nhất Hào dùng tốc độ nhanh nhất tính toán. Vô số số liệu được nó xử lý trong vòng một giây. Từ khi hắn thành thần hay khi tiến vào hội nghị thần vương, hắn đều để Nhất Hào phân tích.

Rốt cuộc Nhất Hào cho hắn kết luận.

Nhóm thần vương bày ra cục diện này chắc chắn là có mục đích. Hơn nữa rất rõ ràng, nhóm thần vương không vô duyên vô cớ kéo Tiếu Ân vào trong.

Thậm chí hắn có cảm giác kỳ lạ, chuyện thế giới này thăng tiến chỉ sợ có quan hệ mật thiết với hắn. Nếu không nhiều thần vương đồng ý liên kết hai thế giới rồi mà vẫn cần hắn đồng ý.

Nhẹ nhàng cười, Tiếu Ân bình tĩnh nói: “Quang huy chi chủ vĩ đại, ta từng nói. Không có dị nghị với quyết định của hội nghị. Nếu tất cả thần vương tôn quý đều đồng ý thì ta cũng tuân theo.”

Tiếu Ân không có lý do gì để phản đối. Cho dù ba người bọn họ có phản đối thì cũng không có tác dụng gì.

Odin Lage liếc mắt nhìn Tiếu Ân, trong ánh mắt có hàm ý không nói thành lời nói: “Cự Ma Thần bệ hạ và Day Ville bệ hạ.”

Hai người đồng thanh nói: “Chúng ta không có dị nghị gì.”

Hai người quả thực không có dị nghị gì, nhưng chỉ nói không dị nghị chứ không nói đồng ý.

Tuy nhiên đối với điều này, Odin Lage thần vương không để tâm.

Ánh mắt của Odin Lage đảo qua chúng thần một vòng, dường như trao đổi với hai vị thượng cổ thần vương và Douglas, sau đó nói: “Nếu như vậy kể từ giờ ta tuyên bố mọi người phải tranh thủ tìm điểm tới hạn, nhanh chóng tìm được một trăm lẻ tám điểm tới hạn. Hơn nữa các vị có thể chuẩn bị che chở cho tín đồ và tinh cầu của mình. Đồng thời có thể thông báo cho các thần linh, dừng việc chém giết lẫn nhau, triệu tập thần quốc về các điểm tới hạn.”

Nhóm thần vương đáp ứng không có dị nghị gì. Ngay cả chuyện về thần quốc của mình cũng không do dự đáp ứng.

Trong lòng Tiếu Ân cảm thấy kỳ quái, thần quốc của nhóm thần vương chính là thần thể của bọn họ. Mặc dù dùng để chiến đấu với thần linh cùng giai sẽ chiếm được thế thượng phong nhưng dùng để che chở tín đồ lại không đủ.

Nhiều ý niệm xoay chuyển trong đầu. Tiếu Ân lập tức hiểu, khi vách tường tinh bích bị mở, đối với nhóm thần linh từ ngoài tới, chỉ sợ trong lòng bọn họ không có nhiều người để vướng bận. Cho nên rất có khả năng những người mà nhóm thần linh điên muốn bảo hộ không bằng một thần linh nhược tiểu.

Sau khi tất cả thần linh đáp ứng, Tiếu Ân hỏi: “Quang huy chi chủ bệ hạ, nếu muốn che chở tinh cầu thì phải làm như thế nào?”

“Tiếu Ân bệ hạ, ngài có thể lưu tinh thần ấn ký của mình trên tinh cầu mà ngài muốn che chở. Thời điểm khi hai thế giới thông với nhau, chúng ta sẽ lợi dụng sức mạnh dũng mãnh của thiên địa chi lực truyền tống tinh cầu vào trong thần quốc của mình.”

Tiếu Ân ngẩn ra, hỏi ngược lại: “Truyền tống tinh cầu? Đến thần quốc của chúng ta?”

Tuy Tiếu Ân đã trở thành thần vương nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện có thề truyền tống tinh cầu.

“Đúng vậy.” Odin Lage bình tĩnh nói: “Truyền tống tinh cầu tuy khó khăn nhưng nếu chuẩn bị tốt sẽ có khả năng. Về phần thần quốc của ngài…”

Khuôn mặt của hắn mỉm cười nói: “Tiếu Ân bệ hạ, ngài nắm giữ thần quốc rộng lớn nhất trong số thần vương, chẳng lẽ không chứa được vài tinh cầu sao?”

Tiếu Ân im lặng, không nói gì. Hắn rốt cuộc hiểu ý Odin Lage muốn nói tới toàn bộ thời không hồng lưu.

Toàn bộ thời không hồng lưu sao, Tiếu Ân cẩn thận ngẫm nghĩ lại. Đừng nói là toàn bộ thời không hồng lưu, cho dù là không gian hắn phong ấn trong thân thể cũng đủ để chứa một tinh cầu.

Tới bây giờ hắn mới hiểu rõ khái niệm lập thể. Hóa ra uy lực của thần vương đạt tới trình độ này.

Tất nhiên ngoài Douglas và Tiếu Ân nắm giữ lực lượng thần vực, những thần linh còn lại, cho dù là tam đại thần vương cũng không có khả năng làm được điều này.

Hơi cúi đầu, Tiếu Ân nói: “Quang huy chi chủ vĩ đại, đa tạ ngài chỉ điểm.”



Odin Lage gật đầu với hắn nói: “Tiếu Ân bệ hạ, để thần giới thăng tiến thành công, mỗi thần vương phải phát huy lực lượng lớn nhất của mình. Chúng ta cần lực lượng của ngài.”

Đầu Tiếu Ân nhẹ nhàng cúi thấp. Động tác của hắn rất kính cẩn nhưng nhóm thần linh đều biết, Tiếu Ân không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài.

“Quang huy chi chủ vĩ đại, thần dụ của ngài, ta sẽ ghi nhớ.”

Trong mắt Odin Lage lóe sáng, nhóm thần linh còn lại im lặng không nói. Tiếu Ân tỏ thái độ, ghi nhớ thần dụ của Odin Lage. Nhưng chưa chắc hắn đã làm ra.

Trầm mặc nửa ngày, sau đó Odin Lage nói: “Tiếu Ân bệ hạ, ta hy vọng ngài có thể phá tan quang động tạo ra quầng sáng thời gian.”

Trong lòng Tiếu Ân động, hắn lập tức hiểu đây mới là nguyên nhân chính thức mà nhóm thần vương chờ hắn.

Giọng nói của hắn tràn ngập lực lượng: “Quang huy chi chủ bệ hạ, vì sao phải làm như vậy?”

Odin Lage không giấu giếm, tỉ mỉ giải thích: “Ở ngoài thần giới của chúng ta có một vách tường tinh bích to lớn. Trong vách tường tinh bích có cất những cái khe, đó chính là các điểm tới hạn. Những điểm tới hạn đó đều nắm giữ thiên địa chi lực nồng đậm nên mới tạo thành lỗ hổng trên vách tường tinh bích. Tuy nhiên lực lượng của vách tường tinh bích vượt xa sự tưởng tượng của ngài. Những lỗ hổng đó chỉ lưu lại một ít thiên địa chi lực mà thôi.”

“Như vậy lỗ hổng không thể mở rộng?” Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long " Truyện "Dị Giới Chi Quang Não Uy Long "

“Không thể mở rộng.” Odin Lage nghiêm mặt nói: “Lần đầu tiên dẫn thiên địa chi lực sẽ khiến quang động vỡ tan. Về sau hình thành nên những lỗ hổng cố định khác nhau, bất kể ai cũng không có khả năng mở rộng.”

Trong lòng Tiếu Ân rất kinh ngạc. Căn cứ theo hiểu biết của hắn về quang động trong thời không hồng lưu, nếu quang động được mình hỗ trợ, cho dù mở rộng gấp đôi, thậm chí mười mấy lần cũng không thành vấn đề. Tiếu Ân đã làm như thế nếu không hắn không thể tạo ra được hai khu vực có thiên địa chi lực nồng đậm ở trong thời không hồng lưu.

Tuy nhiên mở rộng quang động có giới hạn nhất định. Nếu tới giới hạn nhất định sẽ bị lực lượng nào đó ước thúc. Nếu cố mở rộng ngược lại còn bị thu nhỏ đi.

Tiếu Ân biết đó là do biến hóa của vách tường tinh bích. Chỉ cần vách tường tinh bích còn tồn tại thì lực ước thúc này không bao giờ giảm.

Do dự một chút, Tiếu Ân che giấu chuyện này. Bởi vì hắn biết chỉ ở bên trong quang động, chỉ có thất thải lưu ly vụ sinh ra trong quang động mới có được năng lực và trí tuệ như vậy.

“Bệ hạ, theo ta được biết, dường như còn có một tồn tại có thể mở được vách tường tinh bích.” Tiếu Ân lo lắng nói.

Cũng không phải hắn muốn bán đứng Vô Danh mà hắn biết, Vô Danh và Odin Lage đã từng gặp nhau. Trong tình huống này Odin Lage mà không biết năng lực của Vô Danh mới lạ.

“Vô Danh các hạ là người duy nhất có thể đánh vỡ vách tường tinh bích.” Odin Lage thở dài một tiếng nói: “Nhưng đáng tiếc, Vô Danh các hạ chỉ có một, nếu có một trăm lẻ tám Vô Danh, như vậy chúng ta đã sớm thành công.”

“Một trăm lẻ tám?” Tiếu Ân nói.

“Đúng vậy muốn hai thế giới kết hợp với nhau không chỉ phá vỡ một điểm tới hạn mà phải đồng thời phá vỡ một trăm lẻ tám điểm tới hạn. Như vậy toàn bộ vách tường tinh bích mới sụp đổ.” Odin Lage nhẹ giọng nói: “Trong thế giới của chúng ta, nếu không tìm được một trăm lẻ tám điểm tới hạn thì chúng ta không có tư cách thăng tiến thế giới.”

Sắc mặt Tiếu Ân căng thẳng nói: “Theo ta được biết, ngài chưa tìm được một trăm lẽ tám điểm tới hạn.”

“Đúng vậy, nhưng chúng ta cam đoan với ngài, nhất định sẽ làm được điều này.”

Tiếu Ân không nói gì, thần niệm của hắn đảo qua bốn phía một vòng. Lập tức hắn hiểu, nhóm thần vương dường như rất tự tin. Hắn lập tức hiểu nhóm thần vương này có phương pháp tìm được điểm tới hạn, nếu không tuyệt đối không có biểu hiện như vậy.

“Được rồi, rốt cuộc ngài cần ta làm gì? Chế tạo một số quầng sáng thời gian sao?” Tiếu Ân nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, mười vị thần vương liên thủ có thể phá vỡ quang động. Chúng ta cần lực lượng của ngài, trước khi mỗi quang động bị đánh, trong khu vực đó hình thành quầng sáng thời gian và điều tiết thời gian. Sau khi quang động bị đánh vỡ, quầng sáng thời gian cũng bị phá hủy khiến thiên địa chi lực của một trăm lẻ tám điểm tới hạn cùng bộc phát.”

“Quang huy chi chủ bệ hạ, nếu là như thế vì sao ngài không liên tục đánh vỡ quangg động?” Tiếu Ân trầm giọng nói: “Mười thần vương một tổ, có thể hoàn thành mục tiêu này rất nhanh.”

“Không có khả năng.” Giọng nói của Odin Lage lộ vẻ bất đắc dĩ: “Lực lượng của vách tường tinh bích quá lớn, một khi điểm tới hạn gặp phải vấn đề, trong vòng nửa ngày sẽ bị lực lượng cường đại của nó áp chế và trong một ngày khôi phục lại như bình thường. Hơn nữa cũng không phải khôi phục lại thành quang động như cũ mà hoàn toàn biến mất.”

Giọng nói của Douglas vang lên: “Tiếu Ân bệ hạ, mười thần vương liên thủ tuy có thể phá vỡ quang động nhưng sẽ hao tổn hết lực lượng, trong vòng mười ngày không thể khôi phục.”

Mấy vị thần vương bất mãn nhìn về phía Douglas. Tuy nhiên bọn họ nhanh chóng thu hồi ánh mắt bởi vì gió lốc trong đôi mắt của Douglas bắt đầu xoay tròn. Trong tình huống này không có thần linh nào dám ra mặt.

Tiếu Ân bình tĩnh thở dài một hơi.

Tới bây giờ hắn mới hiểu rõ vì sao nhóm thần vương lại bó tay không có biện pháp. Hóa ra tất cả là do lực lượng của vách tường tinh bích lớn hơn lực lượng tổng thể của các thần vương.

Nếu như trên thế giới này có một trăm lẻ tám thần vương thì không cần tới lực lượng của Tiếu Ân. Bởi vì bọn họ có thể trực tiếp phá vỡ quang động. hoàn thành tâm nguyện của mình.

Nhưng cộng cả nhóm thần vương điên từ bên ngoài vách tường tinh bích tới và nhóm thần vương truyền thống cũng chỉ có mấy chục thần vương, chỉ đạt tới con số một phần. Vì thế bọn họ mới có chủ ý với mình.

Tiếu Ân cảm ứng có mấy chục đạo ánh mắt tập trung lên người mình. Những ánh mắt đó có nóng rực, có bình tình, thậm chí còn mang theo cảm giác mà hắn không nhận ra. Trong lòng Tiếu Ân không khỏi cười khổ. Hắn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, nếu mình không đáp ứng thì có thể bình an rời khới nơi này không?

Cảm ứng dấu ấn thần vương cường đại, trong lòng Tiếu Ân hạ quyết tâm. Chỉ cần thoát khỏi nơi này thì lần sau hắn sẽ không dùng bản thể tham gia hội nghị thần vương nữa.

Chỉ có điều dù hắn trốn trong thời không hồng lưu thì cũng chưa chắc có sức bảo vệ trước sự liên hợp của các thần vương.

Vô số ý niệm giằng co trong đầu hắn, các loại ý tưởng lần lượt bị loại bỏ. Cuối cùng Tiếu Ân thở dài một tiếng, hắn có quyết định.

Hắn là Tiếu Ân. Tuy linh hồn của hắn tới từ thế giới bên kia nhưng hắn trưởng thành ở thế giới này và đạt được thành tựu to lớn ở thế giới này. Đối với hắn, thế giới này mới là ngôi nhà chân chính của hắn.

Trong nháy mát hắn nghĩ tới những sinh mạng mà mình gặp từ khi sinh ra. Miệng hắn hơi giật giật, bản thân mình là Tiếu Ân.

Đầu cúi xuống, giọng nói của Tiếu Ân bình tĩnh vang lên: “Quang huy chi chủ vĩ đại, Tiếu Ân đã hiểu, nhất định sẽ duy trì quầng sáng thời gian.”

Đôi mắt của Odin Lage lóe ra hào quang khác thường. Nhóm thần linh dường như cũng nhận ra ý khác trong lời nói của hắn nhưng chỉ cần Tiếu Ân không phản đối, bọn họ không có cớ gì để gây khó dễ.

Một lúc sau, rốt cuộc Odin Lage nói: “Tiếu Ân bệ hạ, có ngài ủng hộ, chúng ta rất vui mừng. Chúng ta chờ vinh quang của ngài chiếu sáng cả thần giới.”

Tiếu Ân lãnh đạm nói: “Quang huy chi chủ bệ hạ, tuy ta có thể duy trì quầng sáng thời gian nhưng ngài nên biết, nếu muốn thuận lợi mở và duy trì quầng sáng thời gian. Ta phải gánh chịu áp lực vô cùng lớn. Ngay cả ta cũng không thể khẳng định mình có thể đồng thời chống đỡ mấy cái. Nếu phải bỏ dở giữa chừng, mong mọi người tha thứ.”

Trong nháy mắt, tòa tháp trở nên trầm mặc.

Những lời nói của Tiếu Ân tuy chướng tai nhưng không ai có thể phản bác. Hơn nữa nếu những điểm tới hạn không thể bùng nổ trong vòng một ngày thì sẽ tự động biến mất. Tuy ngày sau sẽ có những điểm tới hạn mới nhưng trời mới biết sẽ kéo dài tới năm nào tháng nào.

Giờ phút này phần đông thần vương biểu hiện thái độ khác nhau, những ánh mắt nhìn về phía Tiếu Ân đều có chút khác thường. Có thể trước mặt phần đông thần vương nói ra những câu này, đối với một vị thần vương vừa mới tiến giai là chuyện rất giỏi.

Cuối cùng Odin Lage nói: “Tiếu Ân bệ hạ, chúng ta không cần ngài động thủ ngay lập tức, ngài có thể tiếp tục tu luyện cho tới khi nào ngài nắm chắc thì thôi.”

“Khi nào nắm chắc?” Tiếu Ân nhún vai nói: “Cho dù chỉ có một trăm quầng sáng thời gian, ta cũng không thể làm được.”

“Ngài có thể.” Giọng nói của Douglas đột ngột vang lên: “Chỉ cần ngài có thể nhét toàn bộ thời không hồng lưu vào trong thần thể thì tuyệt đối có thể.”

Tiếu Ân hơi giật mình. Nghĩ tới phạm vi của toàn bộ thời không hồng lưu. Da đầu hắn co giật.

Tiếu Ân nói: “Douglas bệ hạ, nếu ta không nhầm thì ngài cũng không thể làm được điều này, vì sao ta làm được?”

“Bởi vì ta và ngài khác nhau.” Douglas dừng một chút nói lại: “Chúng ta khác nhau…”

Hai hàng lông mày của Tiếu Ân giương lên, nói vậy mà cũng nói, mình và bọn họ đương nhiên khác nhau.

‎※※※‎

Norah đứng lên nhìn chúng thần, hơi khom người nói: “Các vị bệ hạ, xin tha lỗi cho sự thất lễ của ta, nhưng ta muốn đàm luận riêng với Tiếu Ân bệ hạ.”

Odin Lage nhìn hắn, trao đổi thần niệm với vài vị thần vương: “Norah bệ hạ, chỉ cần Tiếu Ân bệ hạ đồng ý, chúng ta không có ý kiến.”

Norah xoay người, khẽ mỉm cười với Tiếu Ân: “Tiếu Ân bệ hạ, ý của ngài thế nào?”

Tiếu Ân đứng lên nói: “Norah bệ hạ, mời!”

Giữa hai vị thần vương lập tức xuất hiện quầng sáng, trong nháy mắt tạo thành một cánh cửa to lớn. Tiếu Ân và Norah cùng bước vào cánh cửa đó.

Khi bọn họ bước vào cánh cửa, hào quang lập tức vô thanh vô thức biến mất.

‎※※※‎

Trong tòa tháp, chúng thần vương dùng thần niệm giao lưu với nhau, trong đó người bị hỏi nhiều nhất tự nhiên là Bo Liga, người thân với Norah nhất.

Chỉ có điều vị cá sấu thần vương này cũng không biết rõ hoặc cố ý giả bộ hồ đồ. Tóm lại chúng thần vương không biết được ý đồ chân thật của Norah từ hắn.

Ở vị trí trung tâm, ba đại thần vương vẫn bất động như núi. Ở góc hẻo lánh, lốc xoáy trong đôi mắt của Douglas xoay tròn nhanh hơn. Trung tâm lốc xoáy trở nên thâm thúy khó dò, dường như có thể hút linh hồn của nhóm thần vương vào trong đó. Nhất thời, không có ai dám chú ý tới hắn.

Không khí quỷ dị bao phủ tòa tháp. Một số thần vương nhìn về phía Tiếu Ân và Norah biến mất, trong lòng bọn họ suy nghĩ…



‎※※※‎

Sau khi Tiếu Ân tiến vào cánh cửa, lập tức ở trong một không gian khép kín.

Tuy hai mắt hắn không mở nhưng chỉ cần thần niệm của hắn đảo qua là nắm giữ được hoàn cảnh ở nơi này.

“Tiếu Ân bệ hạ, nơi này là không gian khép kín trong tòa tháp thần vương, dùng để chuẩn bị cho các thần vương muốn gặp nhau riêng.” Norah mỉm cười giải thích nói: “Ở trong này tuyệt đối an toàn, ngay cả tam đại thần vương và… Douglas cũng không thể nghe lén.”

Tiếu Ân kinh ngạc ngẩng đầu bởi vì hắn phát hiện một chuyện.

Khi Norah đề cập tới Douglas, giọng nói không hề che giấu sát khí và căm hận. Điều này nằm ngoài dự đoán của hắn. Chẳng qua tên này khiến Tiếu Ân sinh cảm giác đặc thù. Nếu có thể, chắc chắn Norah sẽ hoàn toàn gạt bỏ Douglas.

Tất nhiên muốn gạt bỏ một vị thần vương hơn nữa còn là người có thể sánh vai với tam đại thần vương thượng cổ, trên cơ bản là chuyện không có khả năng.

Do dự một chút, Tiếu Ân hỏi: “Norah bệ hạ, ngài cũng tới từ thế giới bên kia?”

“Đúng, chẳng qua phương thức của ngài và chúng ta khác nhau.” Norah không chút do dự nói.

“Douglas cũng tới từ nơi đó?”

“Đúng!”

Sắc mặt của Tiếu Ân trở nên ngưng trọng: “Theo ta được biết, dường như khi ngài và đồng bạn của mình tới đây liền bị chúng thần đuối giết. Do có sự chỉ điểm của Douglas bệ hạ nên các ngài mới có thể thuận lợi sinh tồn và trưởng thành.”

“Đúng!”

“Như vậy sao ngài lại đối với Douglas bệ hạ?” Tiếu Ân dừng một chút nói: “Căm hận?”

“Ha ha!” Norah âm trầm cười: “Tiếu Ân bệ hạ, ta không căm hận Douglas mà muốn giết hắn.”

Thần niệm của Tiếu Ân thoáng giật mình, không ngờ đối phương trực tiếp nói thẳng. Không biết đối với mình đây là họa hay phúc.

“Tiếu Ân bệ hạ, nếu ngài cũng tới từ thế giới của chúng ta, vậy khi còn sống ngài cũng là nhân vật vĩ đại. Không biết ngài tới từ quốc gia nào trong mười quốc gia lớn?” Norah nhẹ giọng hỏi.

Trong lòng Tiếu Ân ngẩn ra. Tuy hắn không hiểu ý của những lời này, nhưng hắn có thể khẳng định, thế giới ban đầu của hắn không chỉ loài người trên trái đất là chủng tộc có trí tuệ.

Trầm ngâm một chút, Tiếu Ân thành thật nói: “Norah bệ hạ, ta từ một tinh cầu màu xanh xinh đẹp tên là trái đất. Tuy nhiên ta không hiểu những lời ngài nói… Chẳng lẽ ngài biết gì sao?”

Thần niệm của Tiếu Ân tập trung trên người Norah. Trái đất chưa từng tiếp xúc với sinh vật tới bên ngoài vũ trụ. Như vậy có thể khẳng định, địa vị của trái đất trong vũ trụ không cao.

Nhưng khi Tiếu Ân nói ra hai từ này, sắc mặt của Norah thay đổi khiến Tiếu Ân cảm thấy kinh ngạc. Không ngờ trái đất của mình lại nổi tiếng như vậy.

Norah nhìn Tiếu Ân nói: “Trái đất… Hóa ra ngài tới từ quốc gia đó, vậy trách không được.”

Trong lòng Tiếu Ân cảm thấy phấn khởi, hắn hơi khom lưng nói: “Norah bệ hạ, ngài đã từng đi qua quê nhà của ta?”

“Không!” Norah khẽ thở dài nói: “Tuy ta chưa tới tinh cầu của ngài nhưng những người tới từ thế giới của chúng ta, phần lớn đều hỏi về tinh cầu của ngài. Tinh cầu của ngài từng xuất hiện một vị nhân tài kiệt xuất, ai cũng muốn liên hệ.”

Khuôn mặt của Tiếu Ân lộ vẻ quái dị, không ngờ tinh cầu của mình lại xuất hiện nhân vật kiệt xuất như vậv, đúng là khiến người khác khó tin.

“Feinuo De, Rick, Elliott, Minna…” Norah nói: “Có lẽ bọn họ có thể giải thích, cho ngài biết.”

“Bọn họ là ai?”

“Bọn họ từng đi qua tinh cầu của ngài và được sự trợ giúp của đồng bào của ngài trở thành thần vương nổi bật trong thế giới này.” Norah khẽ thở dài nói: “Nếu ngài không ngại, ta có thể mời bọn họ vào đây.”

Tiếu Ân tự nhiên đồng ý, trong lòng hắn rất muốn biết tin tức về tinh cầu của mình.

Sau khi Norah được Tiếu Ân đồng ý liền vẽ một vòng tròn trong hư không. Lập tức không gian phong bế truyền ra hai câu nói với bên ngoài.

Sau đó phiến không gian lập tức sáng lên và xuất hiện bốn vị thần vương.

Trong mắt bốn vị thần vương tràn ngập thần sắc cổ quái, ánh mắt nhìn Tiếu Ân mang theo vẻ thân mật.

Tiếu Ân nhớ rõ khi mình không đồng ý với ý kiến của Odin Lage, bọn họ từng thể hiện địch ý mãnh liệt. Nhưng giờ phút này thái độ của bọn họ hoàn toàn biến hóa.

Khí tức trên người bọn họ khiến Tiếu Ân thả lỏng.

Tới cảnh giới của bọn họ, có thể dễ dàng cảm ứng được tâm ý của người khác. Cho dù đối mặt với thần linh cùng giai, cũng có thể dễ dàng phân biệt được. Cho nên khi Tiếu Ân cảm ứng thái độ xoay chuyển một trăm tám mươi độ của bọn họ liền cảm thấy kinh ngạc.

Bốn vị thần vương hơi cúi người, dưới sự giới thiệu của Norah, đôi bên nói chuvện thoải mái với nhau.

Dưới sự giải thích của bọn họ, Tiếu Ân mới biết nguyên trong thế giới cũ, trái đất đã phát triển thành một quốc gia to lớn. Tuy chưa thuộc hàng ngũ đứng đầu trên thế giới kia nhưng người trái đất có một vị ngạo mạn quần hùng và nắm giữ khoa học kỹ thuật hùng mạnh nhất trong mười quốc gia.

Theo dòng thời gian, liên bang trái đất nhất định có thể trở thành quốc gia vĩ đại nhất trong thế giới kia.

Từ miệng bọn họ, Tiếu Ân nghe được một cái tên hoàn toàn xa lạ và một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Hắn rốt cuộc biết, sau khi linh hồn mình tới đây, thế giới bên kia đã trải qua vô số năm. Hơn nữa hắn cũng biết, mấy năm nay, hắn bị nhốt ở nơi phân cách hai thế giới. Sở dĩ hắn có thể xảo hợp tiến vào vách tường tinh bích là do hắn là cường giả tới từ liên bang trái đất.

Sau khi nghe xong, trong lòng hắn xuất hiện một tia buồn phiền. Thân nhân của hắn ở thế giới kia đã biến mất. Tuy rằng nơi đó vẫn là trái đất nhưng không còn là tinh cầu quê hương trong trí nhớ của hắn nữa…

Sau khi vài vị thần vương nói chuyện với nhau, Tiếu Ân biết người trái đất đã phát triển tới trình độ gì.

Sau khi hiểu mọi chuyện, tảng đá trong lòng Tiếu Ân dường như được gỡ bỏ, không còn bất cứ vướng bận nào nữa. Bởi vì hắn biết, tinh cầu xinh đẹp màu xanh trong trí nhớ của hắn đã rời xa hắn, gần như không còn quan hệ gì với hắn. Mơ hồ, hắn như trút được gánh nặng, toàn bộ thể xác và tinh thần trở nên thoải mái.

Hơi thi lễ với các thần vương, Tiếu Ân hỏi: “Các vị thần vương bệ hạ tôn quý, ta còn một chuyện muốn thỉnh giáo.”

“Ngài cứ nói…” Feinuo De cười nói.

“Ngài và các vị thần vương bệ hạ đều tới từ thế giới của chúng ta, vì sao lại căm thù Douglas bệ hạ như vậy?” Tiếu Ân cẩn thận hỏi.

Sắc mặt của đám người Feinuo De lập tức trầm xuống, bọn họ không hề che giấu sự căm ghét Douglas.

Trong lòng Tiếu Ân rất hiếu kỳ, không phải khi bọn họ vừa tới thế giới này được Douglas lãnh đạo nên mới an toàn phát triển sao? Hơn nữa nhìn thái độ của Douglas là biết hắn không có địch ý gì với nhóm thần vương điên.

Một lát sau, Feinuo De thở dài nói: “Tiếu Ân bệ hạ, Douglas là sinh mạng của thế giới này nhưng thông qua thủ đoạn nào đó tiến vào thế giới của chúng ta. Vì để nâng cao thực lực, hắn đã phát động chiến tranh ở thế giới chúng ta.”

Hai hàng lông mày của Tiếu Ân giương lên. Trong lòng hắn mơ hồ cảm giác được hai chữ ‘chiến tranh’ trong miệng đối phương. Chỉ sợ không phải xung đột quy mô nhỏ mà là một trận đại chiến khiến người khác khiếp sợ.

Quả nhiên trong mắt Feinuo De lóe ra hàn quang sắc bén: “Mười quốc gia trải qua ngàn năm đã gạt bỏ toàn bộ sinh vật không cùng loại với mình. Nhưng không ai ngờ sau khi giành được thắng lợi trong chiến tranh, hắn thông qua thủ đoạn đặc thù nào đó lấy đi toàn bộ sinh linh và linh hồn của một quốc gia đứng đầu.”

Trong lòng Tiếu Ân phát lạnh hỏi: “Quốc gia đó có bao nhiên nhân khẩu?”

“Hàng ngàn vạn ức (quãng 10^15)!” Feinuo De thở dài một tiếng, giọng nói của hắn tràn ngập cảm khái và bi thương.

Tiếu Ân kinh ngạc nhìn hắn, hóa ra vị thần vương bệ hạ vẫn còn cảm xúc.

Dưới sự giới thiệu của Feinuo De, Tiếu Ân biết, đó là quốc gia trung cấp đứng đầu trong thế giới kia.

Bọn họ và thần vương của thế giới này giống nhau đều có khoa học kỹ thuật tối cao. Đồng thời bọn họ nắm giữ rất nhiều tín đồ nhưng còn xa mới đạt tới cấp bậc quốc gia. Sau khi toàn bộ sinh linh của một quốc gia diệt vong quả thực tạo thành ảnh hưởng lớn đối với thế giới.

Hàng ngàn vạn ức sinh linh bị một mình Douglas tiêu diệt khiến Tiếu Ân cảm thấy lạnh lẽo.

“Vì sao hắn phải làm như vậy?” Tiếu Ân trầm giọng hỏi.

“Vì để quay về đây.” Feinuo De lãnh đạm nói: “Ngài chắc biết cấp bậc của thế giới chúng ta rất kém so với thế giới này.”

Tiếu Ân ngẩn ra khẽ gật đầu. Dựa theo miêu tả của bọn họ, thế giới này quả thực mạnh hơn.

“Theo quy tắc của các thế giới khác nhau, sinh linh trong thế giới đạt tới mức cực hạn, siêu việt lực lượng thế giới là có thể tự động thăng tiến thành thế giới cao cấp hơn.” Giọng nói của Feinuo De từ từ vang lên: “Douglas không thuộc chủng tộc nhân loại có trí tuệ. Sau trận chiến, chúng ta thành công nâng thế giới tới mức cực hạn. Vì thế hắn mới có thể góp nhặt nhiều sinh mạng sinh linh mở ra vách tường tinh bích thông tới thế giới này.”

Sắc mặt Tiếu Ân khẽ biến, hắn lập tức mơ hồ nhớ lại cảnh tượng Doualas lấy tấm bia đá của trận đồ Vô Danh. Hắn mơ hồ hiểu, sở dĩ Douglas có thể thuận lợi quay trở về là nhờ tấm bia đá kia.

“Hiện tại ngài đã hiểu, vì sao chúng ta có thái độ quái dị như thế đối với hắn.”

Feinuo De cười khổ nói: “Lúc trước khi chúng ta tiến vào nơi này, đều nghĩ phải đưa hắn vào chỗ chết. Nhưng không nghĩ chúng ta là cao thủ đỉnh cao trong thế giới của mình nhưng tới nơi này lại chỉ tương đương với thần linh nhược tiểu. Hơn nữa điều quan trọng là… Phần đông thần linh có thái độ không tốt với chúng ta.”

Tiếu Ân không nói gì, trên người đám người Feinuo De có thần cách tự trưởng thành. Vì điều này, thần linh của thế giới này không thể nào buông tha cho bọn họ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dị Giới Chi Quang Não Uy Long

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook