Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Chương 147: cầu chúc kiếp sau người an lòng

Dung Hàm

28/11/2020

Tiểu Như nhãn cầu bên trên màu trắng, không nhìn thấy con ngươi, nguyên bản gương mặt trẻ con non nớt mịn trắng nõn cũng thay đổi thành người chết mới có màu xanh tím.

Máu Đỏ tươi từ trong ánh mắt của cô ấy chảy ra, tóc đen xốc xếch che đậy tại hai bên gò má cô ấy , cô ấy giống như không nghĩ tới, có người sẽ biết tên của mình.

An hiên ngạc nhiên nhìn về phía tôi, trên mặt lộ ra biểu tình khiếp sợ.

Hắn khả năng cũng không biết, tôi vì sao lại biết danh tự khi còn sống cô gái này, nhưng tôi hiện tại cũng không có thời gian đi cùng hắn giải thích.

“Tiểu Như, ta biết cô đã gặp phải nhưng chuyện gì , ta rất xin lỗi.”

Không biết đây có được tính là lối thoát bằng miệng không? Tôi đã chọn sử dụng phương pháp này, thậm chí ta bắt đầu vọng tưởng làm như vậy có thể cảm hóa cô ấy.

An bình đã ngã xuống, nghi thức cũng coi là bị phá hư, không cách nào tiếp tục.

Nếu như tôi không làm một chút gì đó, nếu để cho An Hiên dùng tấm hắc phù có thể phá hủy hồn phách kia, hết thảy cũng không thể cứu vãn .

Thế nhưng sự tình làm sao có thể đơn giản như vậy mà giải quyết được?

Quả nhiên, không ngoài sở liệu của tôi, Tiểu Như như là đứa trẻ bị thế giới vứt bỏ , tại kia kêu khóc:” Biết thì thế nào, các ngươi còn không phải muốn hại chết ta sao!”

“Cùng giống như những tên đáng ghét kia !”

Tôi đương nhiên biết trong miệng cô áy tên đáng ghét là ai. Đang nhìn qua ký ức cô ấy khi còn sống quay lại, những đứa trẻ kia đưa cô ấy lấy ra làm tấm lá chắn, bọn nhỏ gặp cảnh khốn cùng, trong ngực tôi lại là tê rần.

Tiểu Như lời nói ra rất tức giận, rất phẫn nộ, thậm chí rất đau thương, cô ất như là đứa trẻ, lời nói rất ngây thơ, không giống một chút oán linh trưởng thành, mỗi một câu nói quả thực đều có thể cảm nhận được sự thiếu thốn tình thân .

Tất cả oán hận, từ cô ấy mười phần đơn giản non nớt biểu đạt ra, thiếu chút khí thế, lại làm cho tôi càng thêm đau lòng.

Tiểu Như cuộc sống cũng còn chưa có bắt đầu, ở cô nhi viện bị xa lánh cô lập không nói, còn bị ngược đãi tàn tệ bởi Từ viện trưởng hành hung mà chết.

Chuyện này, tuyệt đối không phải duy nhất, tôi dám tin tưởng, ở các nơi trên thế giới, chắc chắn sẽ có một vài viện mồ côi, lấy cái danh nghĩa, cho các cô nhi một mái nhà ấm áp nhưng thục chất là giả dối ngụy trang , lại làm ra những chuyện không giống con người, phiến diện và hung ác , khiến người ta giận dữ.

“Ta chịu đủ, Tiểu Như chịu đủ, ta muốn về nhà, ta muốn có ba mẹ , huh u hu”.

Khí tức Màu đen lại bỗng nhiên xông lên, cô gái ái mộ An Hiên trực tiếp bị cỗ khói đen này hất tung ở mặt đất, lại một tờ giấy vàng xoạt một tiếng vỡ thành hai mảnh, bắt đầu cháy rừng rực.

An hiên sắc mặt trong nháy mắt trở nên màu xanh trắng, lo âu ngắm nhìn nữ sinh kia, hung hăng trừng tôi một cái.

“Ngươi đừng đến vướng chân vướng tay, ra ngoài!”

Tôi lại hoàn toàn mắt điếc tai ngơ, hướng phía phương hướng Tiểu Như đi đến.

Hành động này để con mắt An Hiên bỗng nhiên nhíu lại, trong giọng nói của hắn mang theo khí thế kháng cự cùng tức giận: “Ra ngoài! Chớ tới gần cô ta “!

Tôi không cần biết mình thế nào, thân thể thành thật hướng lấy cái thân ảnh kia không ngừng giãy dụa, chậm rãi tới gần nàng.

“Tiểu Như, đừng sợ, ngươi không phải một người đơn độc, ngươi còn có ta, có ta ở đây.”

Tôi giang hai tay ra, hướng phía cô ấy đi đến.

Tôi biết con bé muốn cái gì, khát vọng cái gì, tâm nguyện của cô ấy rất đơn giản, mà tôi hiện tại, chỉ có thể lợi dụng điểm ấy, mới có thể để cho cô ấy bỏ xuống chấp niệm trong lòng trước.

Mới có thể thoát đi khả năng hồn phách hôi phi yên diệt.

An hiên lần này lo lắng, hắn quát: “Ngươi là điên rồi sao! Dung hoa!”

“Ta biết, ngươi khi còn sống thụ rất nhiều ủy khuất, cái thúc thúc xấu kia luôn luôn đánh ngươi, mắng ngươi, những tiểu bằng hữu kia cũng bài xích ngươi.”

Tiểu Như nghe được thanh âm của tôi, giây lát ngưng thút thít, khó có thể tin ngẩng đầu, nhìn qua tôi.

Trên hai tay Nho nhỏ, dính đầy máu nước mắt.

Theo tôi tới gần cô ấy khoảng cách càng ngày càng ngắn, cảm giác buồn nôn quen thuộc lại lần nữa đánh tới, không ngừng mà kích thích thần kinh đầu óc của tôi.

Vòng tay Hồng ngọc cũng đang không ngừng lóe lên , tôi đột nhiên dừng bước, rất quả quyết đem vòng tay hồng ngọc từ bên trên gỡ xuống, đặt ở một bên mặt bàn.

Tôi chịu đựng cảm giác buồn nôn sắp phun ra ngoài, chân đạp vào trận pháp, hai bước đi tới quỳ trên mặt đất trước cô bé đang thút thít , chậm rãi ngồi xổm người xuống, đưa cô bé ôm lấy.



Đây là lần đầu tiên tôi ôm một linh thể.

Trước kia, tôi vẫn cho là, linh hồn của con người là không cách nào chạm đến, nhưng hôm nay, lại làm cho tôi lần đầu cảm nhận được xúc cảm một linh hồn.

Cô độc Như vậy, bi thương như vậy.

Tất cả tình cảm Linh hồn, thông qua linh hồn của cô bé, truyền vào trong cơ thể của tôi, trong tim tôi.

Tôi thậm chí có thể cảm nhận được Tiểu Như run nhè nhẹ thân thể, trái tim non nớt tan nát và sự không sẵn sàng đối với tất cả những bi kịch và bất công trong cuộc đời cô ấy.

Tôi chỉ là ôm cô ấy, cũng mặc kệ cô ấy có giãy dụa hay không, tôi đem đầu của cô bé đặt tại trong ngực của mình.

Tôi là con một, không có anh chị em, có một vài người họ hàng xa, nhưng nhiều người trong số họ đã chuyển ra khỏi ngôi làng miền núi nhỏ với gia đình tôi khi họ còn rất nhỏ và đến sống ở các thành phố khác nhau.

Dần dần, họ trở nên xa lánh và thậm chí cắt đứt liên lạc.

Vì vậy, tôi không biết làm thế nào để an ủi một cô gái nhỏ, tất cả những gì tôi có thể làm lúc này là ôm cô ấy và cho cô ấy cảm giác an toàn.

Mặc dù, ta biết trên người cô bé tử khí sẽ đối với tiểu gia hỏa mình có ảnh hưởng, nhưng tôi vẫn như cũ lựa chọn thoát khỏi vòng tay hồng ngọc, không để cô ấy bị năng lực vòng ngọc bài xích.

Chỉ có như vậy tôi mới có thể tiếp cận cô bé.

“Đừng sợ, sẽ không có người lại tổn thương ngươi, hiện tại có ta ở đây, ta bảo vệ ngươi.”

Tiểu Như mở to hai mắthai cánh tay bên người nâng ở giữa không trung, phảng phất do dự muốn ôm lấy tôi.

“Thật sao…… chị thật sẽ bảo vệ ta sao? Không muốn để Từ viện trưởng đánh ta có được hay không, ta về sau nhất định không đái dầm.”

Những lời này của cô ấy, thành công khiến cho nước mắt tôi chảy xuống, tôi trịnh trọng gật gật đầu, ngẹn ngào nói: “ uhm , Từ viện trưởng tuyệt đối sẽ không lại đánh em nữa, ta cam đoan, ta thề.”

Tiểu Như nghe tôi nói xong câu nói này , hai tay ôm lấy eo của tôi, trên thân hắc khí vậy mà bắt đầu thần kỳ biến mất.

“Thật giọng nói cô bé rất nhẹ , sau đó, cô ấy lại cùng câu: “ giống như cái ôm của bà dì.”

Tôi đưa tay vuốt ve mái tóc của cô bé, hơi cúi đầu, ôn nhu nói:” Về sau ta cùng bà dì sẽ bảo vệ cho em”.

“Tiểu Như, em phải tin tưởng, trên đời vẫn là có người yêu em”.

Tôi thương tiếc vỗ nhẹ phía sau lưng cô bé, chú ý tới hắc khí tại trên người cô bé đang dần dần biến mất, màu da cũng đang dần dần trở thành nhạt, không còn là màu tím đen ban đầu.

Tiểu Như muốn chỉ đơn giản như vậy, cô ấy có lẽ chỉ là muốn cái an ủi, muốn cái ôm, có lẽ cô ấy liền có thể tiêu tan, liền sẽ không có oán khí lớn như thế.

Cô ấy sau khi chết sẽ không, dùng năng lực của mình đi cưỡng chế bà và mẹ của Diệp Dao bên cạnh bàu bạn cùng nàng.

Tuổi của mẹ Diệp Dao kỳ thật cùng dì nấu bếp gần như nhau, cái này có lẽ chính là nguyên nhân bọn họ bị Tiểu Như chọn trúng.

Gian phòng bên trong lập tức hoàn toàn yên tĩnh, tôi vẫn ôm Tiểu Như, lẳng lặng chờ hắc khí trên người cô ấy biến mất, linh hồn biến thành màu trong suốt .

Thế nhưng giờ phút này trong phòng, đã là một mảnh hỗn độn, dáng dấp tóc đen phủ kín cả phòng nhanh chóng rút ngắn.

Chiếc áo vải hoa nhàu nát nhuốm máu đỏ tươi cũng nhanh chóng khôi phục màu sắc lúc đầu, linh hồn Tiểu Như bắt đầu chậm rãi biến thành trong suốt , một lát sau, thân ảnh của cô ấy hoàn toàn biến mất.

Trong lòng của tôi, không còn thứ gì.

Đột nhiên, tôi cảm thấy có một đôi yếu đuối tay từ phía sau của tôi ôm ấp tôi, thanh âm mềm mềm truyền đến.

“Tỷ tỷ, cám ơn ngươi.”

thanh âm Mờ mịt theo đôi tay vô hình kia cùng một chỗ, dần dần biến mất.

Tôi lau lau nước mắt của mình, run rẩy mà nói: “Tiểu Như, cầu cho kiếp sau em được bình an”.

Uhm …… cô ấy trả lời, rất nhẹ.. rất nhẹ, tôi cơ hồ đều như nghe không được thanh âm của nàng.

Bốn phía rất nhanh lại khôi phục hoàn toàn yên tĩnh.



Thật lâu, tôi mới hồi phục tinh thần lại.

Nhìn xem trước người mình, nguyên bản con rối gốm sứ mười phần tinh xảo, giờ phút này, đã vỡ thành tram miếng. thân áo hoa vải nát cũng không biết bị sức mạnh nào xé thành mảnh nhỏ.

Tôi cúi đầu, ngón tay đem từng khối mảnh vỡ cùng vải rách trên mặt đất nhặt lên, ôm trong tay, đứng dậy.

Xoay người trong nháy mắt, An Hiên cùng ba người tất cả đều kinh ngạc nhìn qua tôi, một mặt khó có thể tin.

Diệp Dao mặc dù không nhìn thấy Tiểu Như, nhưng là từ hành vi của tôi, cô ấy hẳn phải biết thứ gì.

Cuối cùng, Diệp Dao bà mình đỡ đi phòng ngủ nghỉ ngơi, sau đó cùng tiểu nữ sinh kia một chỗ đem mẹ Diệp Dao mê man quá khứ ôm đi đến một phòng khác.

Tiểu nữ sinh An gia đi chăm sóc An Bình, người không ở nơi này.

Tôi cùng An Hiên hai người huynh đệ bọn họ trong phòng thu dọn đồ đạc.

Trên mặt đất cái gì liên quan đến trận pháp đã vẽ ra, cái gì, tốt xấu muốn làm sạch sẽ đi.

Tôi một lần nữa mang lên tay vòng ngọc, ở một bên giúp đỡ lau chùi , bên cạnh hai người một mực rất an tĩnh làm phần mình, đột nhiên, An hiên mở miệng hỏi tôi: “Ngươi vì sao lại biết chuyện của nàng ta”?

Một tiểu bối khác nhà An gia cũng dừng tay lại, tò mò nhìn qua tôi.

Tôi biết hắn muốn hỏi cái gì, đứng dậy, xoay người ở một bên trong chậu nước vò vò tấm khăn.

“Cái này có thể nói là năng lực của ta”.

Tôi giũ xuống khăn mặt, một lần nữa ngồi xổm trở về, chậm rãi nói:An gia Các ngươi có thể thông qua nghi thức để khu quỷ, kia là năng lực an gia tổ truyền xuống .”

Mà tôi nhìn về phía bọn hắn, thời điểm con mắt cùng an hiên gặp nhau , tôi phát giác được ánh mắt của hắn có chút phức tạp.

“Ta có thể quay lại kí ức bọn họ khi còn sống , biết được bọn họ đã từng phát sinh qua cái gì, là cái gì tạo thành nguyên nhân khiến bọn họ sau khi chết trở thành ác quỷ” .

Hai người nghe được tôi nói về sau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tôi rất bình tĩnh nhìn bọn họ một chút, sau đó lại tiếp tục cầm tấm khăn lau dọn.

An hiên trầm mặc , cả buổi mới biệt xuất được một câu.

“Ý của ngươi là, ngươi có thể tiến vào trong kí ức bọn hắn khi còn sống “?

“Uhm.”

Tôi gật gật đầu, lời nói thật : “Nếu như nói các ngươi là cưỡng chế đem oán khí bọn họ xua tan, đem bọn họ mang đến âm phủ, ta chính là tìm tới căn nguyên bọn hắn oán hận , từ gốc rễ giải quyết.”

Nam nhân kia một mực không nói lời nào, nam sinh có chút khúm núm mở miệng: ” Vậy chị chẳng phải có thể thay đổi quá khứ của bọn họ a?”

Tôi lại đầu nhìn hắn một cái, có chút bất đắc dĩ ngoắc ngoắc bờ môi: “Nếu quả thật có thể như vậy được , ngược lại là tốt.”

“Ta chỉ có thể như người đứng xem, chỉ có thể nhìn, không thể đi liên lụy, không thể đi thay đổi, bởi vì như vậy là vi phạm thế đạo lẽ thường.”

An hiên một mực nhìn tôi , ánh mắt bên trong lộ ra quang mang lúc sáng lúc tối .

Hắn biết, loại phương pháp tìm kiếm căn nguyên giải quyết vấn đề này, hoàn toàn chính xác muốn so với việc bọn hắn dùng nghi thức cưỡng chế khu quỷ càng trị tận gốc.

Nhưng An Hiên hiên cũng đồng thời minh bạch, người gánh chịu công việc này , phải là người nội tâm vô cùng mạnh mẽ.

Chỉ cần là người biến thành ác quỷ , khi còn sống người nào phải đụng phải thứ chuyện gì bi thảm vô cùng , mới có thể khiến cho bọn họ thật lâu không muốn qua đời, thậm chí cam chịu, làm linh hồn chấp nhận biến đổi thành ác quỷ.

Khiến người khác quay lại những chuyện bị thảm kia, lần một lần hai khá tốt, dần dà,người thường xuyên sử dụng năng lực này , trên tâm lý tiếp nhận áp lực tuyệt đối lớn.

Hắn thở dài, lúc trước hắn du lịch bên ngoài, một khu quỷ sư có thực lực thực sự mạnh mẽ đã nói cho hắn.

Một người nếu như năng lực rất mạnh, thực lực rất mạnh, vậy họ nhất định đã mất đi rất nhiều.

Chỉ có mất đi càng nhiều, có được đồ vật cũng sẽ càng nhiều, có mất tất có được.

Hắn xem như cảm nhận được hàm nghĩa câu nói này .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đêm Khuya Minh Hôn: Thú Cưng Của Diêm Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook