Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Chương 6: Trở về phủ (3)

Lạc Hòa

29/09/2016

"A?" Liễu Tịch Nhược cười nhẹ, ánh mắt lười biếng nhìn thẳng về phía Liễu Tịch Nhiễm, trong mắt hiện lên tia sắc bén, khiến Liễu Tịch Nhiễm không khỏi run lên.

"Đại tỷ, sao lại chắc chắn muội không phải là thật như vậy? Chẳng lẽ ...." Liễu Tịch Nhược cố ý ngừng một lát: "Đại tỷ chắc chắn Nhược Nhi đã chết?"

"Ngươi ..." Liễu Tịch Nhiễm tức giận, nghẹn đến mức một câu cũng không nói nên lời.

"Đều không cần ầm ĩ nữa" Liễu Chấn Toàn có chút hờn giận cắt ngang lời nói của bọn họ: "Thật sự không giả được, đích thực không giả được, Nhược Nhi, chỉ có Nhược Nhi, chỉ cần nhìn cặp mắt kia ta liền biết, cặp mắt giống với mẫu thân nàng như đúc, về sau nếu ai còn hoài nghi thân phận của Nhược Nhi, lập tức lập tức đuổi ra khỏi phủ."

Mọi người kinh hãi, ngay cả Liễu Tịch Nhược cũng âm thầm thán phục sự công tâm (công bằng) của Liễu Chấn Toàn.

Lại qua một lúc sau, Liễu Chấn Toàn lại hỏi cuộc sống gần đây của Liễu Tịch Nhược, sống ở đâu vân vân, Liễu Tịch Nhược cũng đều mặt không đỏ tim không nhảy bịa đặt trả lời, nghiễm nhiên là một quá khứ đau khổ khó khăn phấn đấu, khiến Liễu Chấn Toàn vừa hối hận lại đau lòng, quyết tâm nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt.

Sau đó, Liễu Tịch Hiền đưa Liễu Tịch Nhược đi tới khuê phòng khi còn bé của nàng.

Mở cửa, Liễu Tịch Nhược lập tức thấy được căn phòng mang dáng vẻ cổ xưa, gia cụ xa hoa, không, phải nói là gia cụ chạm rỗng cực kì trân quý từ cây tử sam, đồ trang trí quý báu tráng lệ, lại thêm vào bố cục đơn giản thoải mái. Không thể không nói, rất hợp ý Liễu Tịch Nhược.

Liễu Tịch Nhược từ tốn thong dong đi vào gian phòng, thấy trong phòng không nhiễm một hạt bụi, rõ ràng mỗi ngày có người chuyên phụ trách dọn dẹp, trong lòng không khỏi chua xót cho Liễu Tịch Nhược chân chính một phen.

Xem ra trong nhà này cũng có người thực sự yêu thương Liễu Tịch Nhược đây!

"Nhược Nhi, bởi vì thật không ngờ muội ..." Liễu Tịch Hiền tự biết bản thân lỡ lời, cho nên dừng một chút lại nói, "Có cần cái gì lập tức nói cho ta biết, hiện tại trong phủ là do hai phu nhân chủ sự, có cái gì không hiểu lập tức hỏi ta, có ca ca với phụ thân ở đây, bà ta sẽ không dám làm khó dễ muội."

"Yên tâm đi, ca ca, Nhược Nhi sẽ cẩn thận." Nét mặt Liễu Tịch Nhược bình tĩnh nói, nhưng trong lòng lại đang gào thét, đi nhanh đi, đi nhanh đi, giả vờ một ngày, sắp sửa mệt chết rồi, ta còn muốn nghỉ ngơi nữa!

Mà Liễu Tịch Hiền còn đang đắm chìm vào trong câu nói ca ca kia của Liễu Tịch Nhược, vừa sửng sốt vừa vui mừng, hoàn toàn không biết nên hành động như thế nào.

Mười năm, trọn vẹn mười năm không được nghe Nhược Nhi gọi hắn như vậy nữa, cho tới bây giờ hắn còn nhớ rõ, mới trước đây Nhược Nhi thích nhất là đi theo hắn, càng không ngừng gọi hắn, ca ca, ca ca, sau đó ôm hắn, khuôn mặt xinh đẹp chôn ở trong lòng hắn.

Liễu Tịch Nhược cũng không biết một câu kia của nàng lại có thể khiến Liễu Tịch Hiền vui vẻ như vậy, chỉ nháy một đôi mắt hẹp dài đẹp đẽ nghi hoặc nhìn ánh mắt bỗng nhiên ngu ngơ của hắn.

"Ca ca, ca ca." Liễu Tịch Nhược giơ tay lên quơ quơ ở trước mặt hắn.

"Ca ca, Nhược Nhi mệt mỏi ." Bất đắc dĩ, Liễu Tịch Nhược không mở miệng không được, bàng không chờ hắn tự mình lấy lại tinh thần còn không biết tới khi nào nữa!

"Hả… " Liễu Tịch Hiền bỗng lấy lại tinh thần, ý thức được mình thất thần, vội vàng nói, "Nhược Nhi nghỉ ngơi trước đi, đại ca cáo từ trước."

Chờ Liễu Tịch Hiền cất bước, Liễu Tịch Nhược lập tức vội vàng kéo cái khăn che mặt xuống, lộ ra một gương mặt tuyệt thế kinh người, toàn thân vô lực nằm ở trên giường.

Hoa Khê thấy Liễu Tịch Nhược lại khôi phục thái độ bình thường trước kia, nói: "Tiểu thư, hôm nay tinh thần của người thật tốt, nói thật nhiều, hai năm qua em cũng chưa từng nghe người nói nhiều như vậy lần nào."



"Cho nên hiện tại ta mệt chết đi, cần nghỉ ngơi, trong vòng 3 ngày đừng cho bất kì ai quấy rầy ta." Liễu Tịch Nhược nằm ở trên giường, nhắm mắt lại, giọng nói cũng ngày càng nhỏ.

Trời ạ, hôm nay nàng lại nói nhiều như vậy, đây quả thực chính là khiêu chiến cực hạn sinh lý của nàng mà, chỉ cần nhớ đến những lời nói lắm mồm, giọng điệu kính cẩn lễ phép, nàng đã hoài nghi lời nhữngkia không phải thật sự xuất ra từ miệng nàng.

"Hả! Tiểu thư, sẽ không phải người lại muốn tiếp tục chứ!" Hoa Khê nghe thấy giọng nói Liễu Tịch Nhược càng ngày càng nhỏ, thầm kêu không tốt, vội vàng mở miệng nhắc nhở, nhưng nhìn thoáng qua thân thể nhìn như không cảm giác đang nằm ở trên giường, lại bất đắc dĩ lắc đầu.

Đúng vậy, tiểu thư của nàng mỹ mạo kinh người, tài học kinh người, võ công kinh người, thậm chí còn có quyền lực kinh người, các phương diện cũng đều không phải soi mói. Nhất là mỗi khi nàng lộ ra ánh mắt gian xảo, sẽ đùa giỡn người khác đến mức khóc không ra nước mắt, có khi lại lười biếng vô cùng, thậm chí ngay cả nói còn chẳng muốn nói.

Mà cũng chỉ có bệnh "Lười" này hại Hoa Khê cùng Thủ Ky hết sức đau khổ.

Mỗi khi "Bệnh lười" của Liễu Tịch Nhược phát tác là lúc, bọn họ không chỉ phải bận rộn xử lý các loại sự vụ của Liễu Tịch Nhược, còn phải ngăn cản các loại người đến "Thăm viếng".

Đừng tưởng rằng đây là một nhiệm vụ thoải mái, nếu là ngăn cản những người nhân vật nhỏ đưa tin, bọn họ chỉ cần từ chối thẳng, dễ như một bữa ăn sáng, nhưng mà mỗi khi bọn hắn ngăn hoàng đế đều e phải ngại ba phần, tam đại ảnh vệ trong tứ đại ảnh vệ lại càng khó khăn. Mà tính tình bọn họ còn khác nhau, một người chững chạc kiên nhẫn, ôn nhu như ánh mặt trời, coi như dễ đối phó. Nhưng mà một người nữa thì lãnh khốc vô tình, cả ngày đều trưng ra gương mặt lạnh lùng, ngay cả nhìn đều lạnh hơn Thủ Ky mấy lần, càng đừng nói tới khuyên bọn họ rời khỏi.

Mà người khó chơi đệ nhất lại là tiểu sư muội Bạch Sơ Cẩn của Liễu Tịch Nhược, đừng nhìn dáng vẻ xinh đẹp như hoa, ôn nhu động lòng người của nàng, nhưng mà người đã từng thật sự hiểu biết sự lợi hại của nàng đều cách nàng rất xa, không nói tới tính tình nàng điêu ngoa cổ quái không phá người không vui, chỉ cần nói tới trong tay áo của nàng cất giấu trên vạn loại độc dược, đã khiến cho Hoa Khê với Thủ Ky chịu rất nhiều đau khổ.

Vì thế, Hoa Khê lập tức thử hành động lôi kéo Liễu Tịch Nhược bên này: "Tiểu thư, em xem thời tiết hôm nay tốt như vậy, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút đi!"

"Thời tiết tốt thì làm gì phải ra ngoài hả? Hai việc đó có quan hệ gì với nhau sao?"

Vẻ mặt Hoa Khê nổi vạch đen mở miệng lần nữa: "Đi một chút có thể xoa dịu tâm tình, bồi dưỡng cảm tình ..." Hoa Khê dốc hết toàn lực, liều mạng nói ra đủ loại chỗ tốt.

"Cảm tình? Đó là cái đông đông (từ ngữ hiện đại của TQ chỉ một thứ gì đó tương đương với cái quái gì của VN) gì hả?"

Vạch đen trên mặt Hoa Khê càng ngày càng nhiều, cố gắng xem nhẹ danh từ xa lạ trong lời nói của Liễu Tịch Nhược, mở miệng lần nữa: "Tiểu thư, ra ngoài trong lòng sẽ tốt hơn, sẽ không cần kìm nén ở trong phòng rồi."

"Ta chỉ ở trong phòng tâm tình cũng rất tốt, không hề kìm nén một chút nào."

Vẻ mặt Hoa Khê đen thui chuẩn bị vùng vẫy lần cuối cùng: "Tiểu thư, người không thể lại như vậy, như vậy ..."

"Em biết cái gì, ngủ vốn là nhu cầu cần thiết."

Hoa Khê triệt để không còn gì để nói, rốt cục không mở miệng nữa.

Liễu Tịch Nhược vốn đang một mực chợp mắt trên giường bỗng mở miệng: "Hoa Khê, em đi ra ngoài đi một chút đi, trong vòng 3 ngày đừng trở về."

Vì thế, một người nào đấy tự cho là mồm miệng lanh lợi ngẩng đầu nhìn trời khóc ròng, đứng ở ngoài cửa ba ngày.



...

Cho nên, mỗi khi Liễu Tịch Nhược "Bế quan" là lúc, Hoa Khê sẽ nghĩ ra các loại lý do "Tống cổ" tất cả những "người đến thăm viếng", ngay cả cái người mặt luôn luôn lãnh khốc, không chút thay đổi Thủ Ky cũng không thể không nói dối. Nhưng lại bởi vì nói dối mà gương mặt hắn trở nên đỏ bừng khiến tiểu sư muội Bạch Sơ Cẩn của Liễu Tịch Nhược cười liên tục mấy ngày.

Nhớ đến chuyện đó, Hoa Khê bất đắc dĩ thở dài một hơi.

"Tiểu thư, vì sao hôm nay người không trực tiếp để lộ bộ mặt thật của Liễu Tịch Nhiễm? Để cho Liễu Tể tướng biết được sự xấu xí ghê tởm của nàng ta." Hoa Khê nhìn nhìn Liễu Tịch Nhược trên giường, tăng thêm can đảm mở miệng hỏi.

Nhưng mà nàng không nghe được bất cứ một câu trả lời nào, trong phòng cực kỳ yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của Liễu Tịch Nhược.

"Tiểu thư, vì sao vào Thượng Kinh hai năm, mới đến nhận người thân? Lại vì sao phải tốn công tốn sức như vậy? Nói thẳng không phải tốt hơn sao, làm gì còn muốn diễn trận này?"

Vẫn không có bất luận một chút âm thanh gì.

Nhưng Hoa Khê không buông tha, nghĩ nghĩ lại hỏi: "Tiểu thư, hôm nay muội với Thủ Ky biểu hiện như thế nào? Nhất là Thủ Ky, thật sự là diễn quá tuyệt vời, lúc ấy ta nhìn thấy vó ngựa kia trong lòng đều xoắn lại, hắn đã lập tức vù vù bay qua tới cứu người một phen, thật đúng là giống anh hùng cứu mỹ nhân lắm?"

Vẫn không có âm thanh.

"Vẫn còn nữa, tiểu thư, vì sao người lại đeo cái khăn che mặt đó? Gương mặt của người rất xinh đẹp mà, sao lại nói mình khủng bố như vậy."

Không có trả lời.

"Tiểu thư, chúng ta đắc tội Đại hoàng tử, không có việc gì chứ."

Vẫn không có trả lời.

"Tiểu thư" Hoa Khê đã bắt đầu không kiên nhẫn, "Kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?"

"Hoa Khê" trong không khí bỗng nhiên thoáng qua giọng nói lười biếng, Hoa Khê mừng rỡ như điên, "Tiểu thư, rốt cục người cũng lên tiếng rồi."

"Chúng ta sẽ tạm thời ở nơi này, để cho Thủ Ky xử lý tốt chuyện bên kia, tùy thời báo cáo với em, về phần hoàng đế bên kia, có sư huynh muội ở đó! Không cần lo lắng."

"Còn có, đừng dễ dàng để lộ thân phận của chúng ta, khi ở Liễu phủ sẽ rất vô vị, cứ giữ lại Liễu Tịch Nhiễm trước, bằng không thì về sau sẽ rất nhàm chán, mà hiện tại chúng ta vừa mới trở về, trước khi Lưu Chấn Toàn hoàn toàn tin tưởng chúng ta, vẫn chưa thể hành động thiếu suy nghĩ."

"Còn nữa, nếu chúng ta không có trận diễn trò này sẽ đạt tới hiệu quả hôm nay sao?"

"Cuối cùng, Hoa Khê, đi ngoài giữ cửa đi, có lẽ vị Liễu Tịch Nhiễm tâm hồn xấu xí mà em nói sắp tới, à, đúng rồi, nhớ kỹ ngay cả em cũng chắn ở ngoài cửa đi."

"Á ….tiểu thư, đừng mà…!" Vẻ mặt Hoa Khê đầy vạch đen kháng nghị, nhưng người trên giường đã lại tiến vào giấc mơ lần nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đệ Nhất Lười Phi Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook