Đẻ Mướn

Chương 12: Đẻ mướn [Chương 12]

Lục Niệm Hòa

23/04/2014

Nam Hợp, không lẽ cũng trưởng thành sau một đêm ư?

***

Đồng hồ sinh học của Tân Đồng là nhiều năm dưỡng thành, không bởi vì sự liều lĩnh tối qua mà có chút ảnh hưởng nào.

Trên thực tế, có lẽ cô đã quên mất chuyện xảy ra vào tối hôm qua.

Trong lòng khác lạ vì không cảm thấy thân mình mềm mại của Nam Hợp, vì thế, cô đưa tay ra theo thói quen, muốn kéo Nam Hợp lại đây, cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng.

Điều này tất nhiên đã thành thói quen.

Kết quả, tay Tân Đồng lần mò sang người nằm bên cạnh, là mặt, nhưng mà to hơn nhiều, sườn mặt, đường viền góc cạnh rõ ràng, sau đó, cô hướng lên trên, đầu tóc cứng cứng, không đúng, cô xuống chút nữa, sống mũi cao thẳng, không phải nhiều thịt như Nam Hợp, xuống tiếp nữa, có chút cảm giác châm chít, đây là? Râu sao?

Đầu óc Tân Đồng từ từ khởi động, nghĩ đến câu nói thường xuyên được dùng để hình dung trẻ con.

Trưởng thành sau một đêm.

Nam Hợp, không lẽ cũng trưởng thành sau một đêm ư?

“Sờ soạng xong chưa? Sờ xong rồi thì lấy tay lại đi.”

Một giọng nam trầm ấm truyền tới, mang theo chút lười biếng vào buổi sáng, thật mê người không sao diễn tả được.

Mỗi một tế bào não đang đờ đẫn của Tân Đồng lập tức cảnh giác cao độ, cô ôm lấy chăn ngồi bật dậy, nghiêng người, vẻ mặt hoảng hốt, nhìn người vừa rồi nằm ở bên cạnh cô, “Chú, chú…”

Giọng nói cùng cơ thể của cô đang phát run, run rẩy không thể tượng tượng nổi.

Lệ Đông Nhất cũng ngồi dậy theo, chăn trên người tự nhiên rớt xuống, mềm nhũn dồn đống trong người, lộ ra thân trên trần trụi, anh không để ý lắm, với tay lấy chiếc áo sơ mi đậm màu ở bên cạnh, chiếc áo vừa vặn ôm lấy đường cong cơ thể anh, đúng là đẹp muốn chết người.

“Sao cháu lại ở trong này?” Tân Đồng quay đầu, nuốt ngụm nước miếng không hề tồn tại, tiếng nói yếu ớt hỏi.

“Cái gì cũng không nhớ à?” Lệ Đông Nhất cúi đầu cài nút áo, mười ngón tay thon dài hiện rõ từng khớp xương.

“Hôm qua, đêm qua,” Tân Đồng cảm giác thấy từng đợt gió lạnh, “Cháu đã làm gì vậy?”

Đêm qua, Lệ Đông Nhất nghĩ đến đêm qua liền hận đến thấu xương.

Anh thấy cô khóc dữ dội, tay chân luống cuống đến giúp đỡ, kết quả bị người này vẩy nước lên toàn thân.

Vốn định chờ cô bình tĩnh ổn định, và tỉnh táo hơn một chút, sẽ để cô tự tắm.

Kết quả người này xem anh thành ống nước, tự tay cởi hết quần áo trên người mình. Anh không rảnh để băn khoăn đến việc mình gần như bị coi là không khí, đành phải đè tay cô lại, chấm dứt động tác của cô, giúp cô gội đầu.

Kết quả, Tân Đồng một lát thì chê nước nóng, một lát lại than nước lạnh, còn tung bọt văng lên mặt anh.

Anh tức giận xém bốc khói, đóng cửa lại để cô tự tắm.

Cô đúng là tắm sạch thật, tóc cũng không thèm lau, quấn lung tung không biết là khăn hay chăn, bước đi loạng choạng, còn không ngừng hắc hơi.

Anh thật sự tức đến không chịu nổi, cầm lấy khăn lau khô tóc cho cô, rồi ném xuống một bên giường.

Đợi đến khi anh từ phòng tắm đi ra, Tân Đồng đã nằm dang tay dang chân chiếm cứ cả cái giường.

Anh cầm lấy cái chăn một lần nữa, cố gắng dọn cho mình một chỗ nằm bên cạnh.

Kết quả còn chưa ngủ, cô lại la khát, ôm cái chăn như con bạch tuộc, lăn lộn đến cuối giường.

Anh chịu đựng kích động muốn ném cô tới sô pha, lần nữa ôm cô lên giường, hầu hạ cô uống nước xong, nghĩ như vậy sẽ có thể được yên tĩnh một chút, ai dè cô lại tự động nhích lại gần.

Mang theo mùi thơm sau khi tắm, thân thể mềm mại nóng hổi, tóc tai bờm xờm dán lên cổ anh, khiến anh ngứa ngáy suýt nữa không kiềm chế được.

Đúng vậy, là thiếu chút nữa, anh đã muốn hôn lên môi cô, quyện vào bên trong đó, nhưng khi ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng, để cho những gì anh định làm đột nhiên dừng lại.

Anh xuống giường, uống sạch ly nước lạnh cô uống còn thừa, sau đó bọc cô thành con nhộng, mới nằm xuống giường.



Bên này, Tân Đồng thấy Lệ Đông Nhất không nói gì, vẻ mặt khó giải thích, hình như có thứ gì đó bí ẩn, nhìn xung quanh lộn xộn, nghĩ thầm, hỏng rồi, hỏng rồi, sắc mặt cô vẫn bình tĩnh, chờ đợi phán quyết cuối cùng của Lệ Đông Nhất.

“Không có gì, cô uống say, tôi sợ cô làm ồn Nam Hợp, tôi lại không quen ngủ sô pha, cho nên đành phải như vậy thôi.”

Chỉ ngủ chung giường mà thôi, Tân Đồng thở phào một hơi, lại nhìn Lệ Đông Nhất với bộ dạng có chút uất ức.

Cô ra sức lắc đầu, nhất định bản thân mình hoa mắt rồi.

Cô nhớ lại chuyện ngày hôm qua.

Lệ Thịnh lên cơn sốt dữ dội, lại kiên quyết không chịu đến bệnh viện.

Nhìn thấy cơn sốt càng lúc càng cao, cô tìm chai rượu trắng, định lau người cho anh để hạ nhiệt.

Lau trán, cánh tay xong, mới giúp anh cởi bỏ áo sơ mi, chuẩn bị lau cổ, thì mẹ của Lệ Thịnh bước vào.

“Cô Tân thật là thủ đoạn.” Tân Đồng không giải thích câu nào, thực tế là cô còn đang bối rối phải xưng hô thế nào, Đặng Lị liền ném ra một câu.

“Anh Thịnh bị sốt, cháu đang hạ sốt cho anh ấy.”

“Hạ sốt?” Đặng Lị cười châm chọc, “Đừng nói là người lớn, ngay cả con nít cũng biết, có bệnh phải đến bệnh viện, hoặc uống thuốc, tôi chưa từng thấy chuyện cởi áo, tháo thắt lưng có thể giúp hạ sốt cơ đấy.”

Tân Đồng bị những lời này ép đến nghẹt thở, hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần, “Anh ấy không chịu đến bệnh viện.”

“Thằng Thịnh không chịu đến bệnh viện?” Đặng Lị thu lại ý cười, “Sao cô Tân không nói là tại cô không muốn nó đến bệnh viện chứ?”

Trông vẻ ngoài đơn thuần lương thiện là thế, nếu không phải Đặng Lị nhìn nhiều hơn nghe, có thể sẽ bị bộ dạng thiếu kinh nghiệm này lừa mất.

“Cháu tôn trọng bác là mẹ của anh Thịnh, không muốn phải giải thích gì cả,” Tân Đồng đưa rượu và khăn trong tay đến trước mặt Đặng Lị, “Hiện giờ anh ấy sốt rất cao, bác đã đến đây, thì cháu có thể đi được rồi.”

Đặng Lị bắt đầu để ý đến khuôn mặt đỏ rần của Lệ Thịnh, nhìn lại quần áo của Tân Đồng không có vẻ gì là không nghiêm chỉnh, nhưng vẻ mặt cô thật sự rất nghiêm túc, nghĩ đến đúng là cảnh tượng hiểu lầm, lúc này mới lướt qua Tần Đồng, cúi người, đưa tay chạm vào trán của Lệ Thịnh.

Bà lấy điện thoại ra, vừa gọi điện thoại, vừa gọi tài xế đứng dưới lầu lên, “Cô Tân còn đứng đây làm gì?”

Giọng nói của Đặng Lị vẫn không tốt như cũ.

Tài xế và Đặng Lị nửa ôm nửa kéo Lệ Thịnh xuống lầu, đưa anh đi bệnh viện.

Cửa bị đóng ầm một cái, trong tay Tân Đồng còn hơn phân nửa chai rượu trắng, không biết là năm nào, trừ cái đó ra, túi xách, điện thoại, chìa khóa toàn bộ đều để ở bên trong, cách cô một cánh cửa.

Lệ Thịnh đã cho cô chìa khóa của nơi này, cô đã chia ra một xâu riêng biệt, nghĩ đến khi cô có thể đối mặt với anh, nói với anh tất cả mọi chuyện rồi sẽ trả lại cho anh.

Hiện giờ xem ra, chuyện này e rằng sẽ không xảy ra được.

Tửu lượng của Tân Đồng không được tốt, phản ứng sau khi uống rượu lại càng khiến cho người ta tức lộn ruột.

Dù vậy, lúc cô phiền muộn tột cùng, vẫn sẽ uống trộm một chút.

Chiều hôm qua trùng hợp là thời điểm cô phiền muộn, cô dứt khoát ngồi ở băng ghế ven đường, uống hết phần rượu còn lại trong chai, một giọt cũng không chừa.

Sau đó kìm nén một bụng, cuốc bộ về nhà.

Đi cho đến khi thành phố lên đèn, đi cho đến khi gió càng lúc càng ác liệt.

Lúc cô còn mấy phần tỉnh táo, vẫn luôn suy nghĩ, nếu cứ tiếp tục đi thế này, đi mãi đi mãi, thật là tốt biết bao?

Đáng tiếc, không có người cùng đi với cô.

Đi đến nơi mình sống, cô mới nhớ ra mình không mang chìa khóa, vì thế ngồi xuống bậc thang trước cửa nhà.

Cô còn nghĩ, ngồi trên bồn hoa của tòa nhà cũng không tệ, còn có thể ngắm sao.

Đáng tiếc, cô đã không còn sức để xuống lầu.



Sau đó, men rượu càng lúc càng dữ dội, trong lúc mơ hồ cô thấy một người, anh hỏi một câu cô đáp một câu, nói chuyện không ít.

Rồi sau đó, chính là thế này đây.

Tân Đồng bó chăn sát người, “Chuyện đó, cháu đi xem Nam Hợp.”

Cô không đợi Lệ Đông Nhất trả lời, liền mang dép lê, đi về phía phòng sát bên.

Nam Hợp vẫn ngủ, khóe mắt có hơi ẩm ướt, lờ mờ nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt.

Tân Đồng thay đồ ngủ, chui vào trong chăn, cô đem Tiểu Lợi Hại trên gối đặt lên tủ đầu giường, vén mớ tóc lộn xộn của Nam Hợp.

“Mẹ?” Nam Hợp mở mắt ra, khuôn mặt đỏ bừng, giọng mũi hơi nặng.

“Nam Hợp ngoan,” sự áy náy tận đáy lòng của Tân Đồng tràn lên đáy mắt, “Mẹ sai rồi.”

Là lỗi của cô, Tân Đồng ước gì thời gian có thể quay trở lại, cô thế nào cũng sẽ không tùy tiện uống rượu, rồi quên đón cậu.

“Mẹ.” Bàn tay nhỏ nhắn của Nam Hợp cũng bắt chước theo Tân Đồng, nhẹ nhàng sờ mặt cô, “Hứa nhé.”

Cậu mỉm cười vui vẻ.

“Con nằm mơ thấy mẹ không cần con nữa.” Giấc mơ đêm qua còn chưa tan đi, vẫn còn sót lại một chút trong đầu. Nam Hợp lo lắng, rút tay lại, cánh tay ép sát người, nép vào trong lòng của Tân Đồng.

Tân Đồng vui vẻ như mất đi rồi có lại, hôn nhẹ lên mí mắt, trán, tóc, lổ tai của cậu, cho đến khi Nam Hợp cảm thấy nhột, cũng có lẽ bởi vì nụ hôn sáng nay của mẹ quá ngọt ngào, cậu ôm lấy cổ Tân Đồng, ló đầu ra nói, “Mẹ, hứa nhé, thật nhé.”

“Tha lỗi cho mẹ được không?” Tân Đồng nhéo cái mũi đầy thịt của cậu, đột nhiên nhớ đến cảm giác lúc sáng vô tình chạm vào mũi của Lệ Đông Nhất, cô lắc đầu, nhanh chóng xua đi.

“Dạ,” Nam Hợp nghe theo mẹ vô điều kiện, “Nam Hợp thích mẹ nhất.”

Tân Đồng thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ,” Mặt Nam Hợp cau lại, “hôm nay con không muốn đi học.”

“Sao vậy?” Tân Đồng vừa mới chuẩn bị đồ cho cậu, ngay cả quần cũng đã cầm trong tay.

Nam Hợp nhích lại gần Tân Đồng, “Con thấy không khỏe.”

“Ở chỗ nào?” Tân Đồng cuống quít đưa tay sờ vào trán cậu, có lẽ là chiều qua bị lạnh, Tân Đồng nhớ lại lời của Lệ Đông Nhất.

“Có mẹ ở cùng thì con thoải mái hơn chút,” Nam Hợp làm nũng, có thể là đêm qua trúng gió, lại uống thuốc, giọng nói vẫn có chút khàn khàn.

“Được, vậy mẹ không đi làm.” Tân Đồng muốn chiều theo ý Nam Hợp, ai kêu cô không làm tròn trách nhiệm chứ? Nhưng lại phải xin nghỉ thêm một ngày.

Cuối cùng, Nam Hợp cũng nở nụ cười mỹ mãn.

Lệ Đông Nhất nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Tân Đồng đúng lúc từ phòng ngủ đi ra, tóc đã vấn lên bằng trâm cài màu đen vô cùng đơn giản, “À, cháu xin cho Nam Hợp nghỉ một ngày, nó cảm thấy không khỏe.” Giọng điệu cô dùng vốn là bàn bạc, nhưng bởi vì hổ thẹn, nên khí thế yếu đi mấy phần.

Ánh mắt Lệ Đông Nhất có chút bức người, nhưng giọng nói lại khá ôn hòa, “Tùy ý cô đi.”

Tạm thời tha cho cô đó, ai bảo cô nhỏ hơn anh, ai bảo kinh nghiệm thực tế của cô ít hơn anh chứ?

Ai bảo… anh đã lựa chọn thế này.

Tân Đồng cụp mắt xuống, “Cám ơn chú.”

Đây hình như là lần đầu tiên cô thật lòng thật dạ nói cám ơn.

“Tân Đồng, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng,” ánh nắng bên ngoài cửa sổ theo bức rèm được vén lên len lỏi vào trong nhà, ngũ quan anh tuấn của anh càng thêm rạng rỡ, hệt như tác phẩm điêu khắc thần Apollo trong thần thoại Hy Lạp, “Thêm lần nào nữa, e là cô sẽ bị knock-out.”

Tân Đồng đứng sững tại chỗ.

Cô suýt chút nữa quên mất sự lợi hại của người đàn ông này.

Anh có thể đưa Nam Hợp đến bên cô, tự nhiên cũng có thể mang cậu rời khỏi cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đẻ Mướn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook