Đế Chế Đông Lào

Chương 175: Về kinh(2)

Thành Nôbi

07/07/2020

Bên kia đoàn người càng đi càng vắng. Gần tết mọi người gần tới cũng tới. Ngày thứ hai mọi người đến dòng sông Thạch Hãn, cách Huế không quá xa.

Đứng trước con sông, một cảm giác nghẹn ngào khó tả. Cảnh tượng dòng trắng biếc vòng hoa hiện lên trong tâm trí....... Bất kì gia đình nào như nhà hắn có người từng nằm xuống nơi đây, cảm giác đều như vậy. Nhìn dòng sông giờ hiền hòa, trong veo, hắn nhủ trong tâm kham. Sẽ không bao giờ để điều đó lặp lại. Mảnh đất này của người Việt. Bất cứ kẻ nào không được giày xéo.

Đang yên lặng, những tia chớp bỗng đùng đoàng như chứng thực. Thấy trời lại sắp đổ mưa, hắn thở dài, nhìn Lê Huy nói:

“ Mau tìm nơi trú chân đi. Xung quanh chắc không có quán trọ. Tìm nhà dân ở nhờ.”

“ Vâng.”

..........

Không lâu, Lê Huy tốn giá cao. Thuê lại một trang viên trú tạm chân. Trời mưa, lòng người buồn thiu. Những lời nói của ông lão cùng cảm giác khó tả đứng trên dòng Thạch Hãn.

Dùng bữa xong, hắn ra ngoài, bước chân vô đinh,

Dần dần hắn lạc sâu vào rừng. Thỉnh thoảng xung quanh vang lên tiếng gầm. Hắn lướt nhẹ qua. Như có linh tính mách bảo dẫn lối. Không biết đi bao lâu, như thế nào. Hắn bỗng nhìn thấy một ngôi làng. Nhưng không quá giống, bên ngoài được canh gác nghiêm cần. Càng giống hơn một ổ sơn tặc.

Nhân lúc, hai đoàn cảnh vệ giao nhau, hắn lướt vào, đi tới căn phòng còn sáng đèn, nấp thật kỹ.

.......

Bên trong, ngồi đó là bốn người. Trong đó có một người là người việt. Ba người còn lại lần lượt là người Pháp, Cao Ly, Hoa. Có lẽ vừa đến, tất cả đợi thật lâu, đảm bảo an toàn.

Trịnh Hoa - tên người việt mở miệng:

“ Hàng của các ông tôi đã chuẩn bi. Tất cả còn nguyên. Trẻ phục vụ lâu dài. Không lỗ...”

Tên người Pháp ồm ồm nói:

“ Ngươi không thể cho hàng lên kiểm. Sao ta có thể tin tưởng được...”

Trịnh Hoa cười:

“ Ngài yên tâm. Bao nhiêu lần, Trịnh Hoa ta cũng có uy tín. Triều đình Tây Sơn cùng Nguyễn Ánh đều đang truy lùng. Ta không thể tập trung một chỗ được. Các ngài mua ta cho người chuyển đến. Không hợp trả tiền.”

Tên người Pháp gật đầu. Lúc này im lặng từ đầu, Park Chee nói:

“ Vậy ta chỉ giao trước một nửa. Coi như cọc. Có hàng trả nốt.”

“ Không. Giao tất. Muốn đem hàng đến chúng ta cũng bỏ ra giá lớn. Khi đó ngài không nhận chúng tôi chịu thiệt ư. Có thể mất mạng.”

Park Chee cau mày, suy nghĩ một lúc, quay ra hỏi hai người kia, gật đầu:

“ Được.”

Đơn hàng chốt, Trịnh Hoa cười lớn:

“ Được. Không có số lượng lớn nhưng có vài em. Coi như chào hàng.”

Sau tiếng cười dâm đãng. Phía sau cửa, bốn người con gái tuổi trạc 12 - 13 đưa vào. Tất cả có vẻ rụt rè. Trịnh Hoa liếc, bốn cô gái như được lập trình tiến tới bốn người ve vãn. Bên trong tiếng cười vọng lên.

Chứng kiến đến đây, vốn trước bao sóng gió, hắn tưởng lòng đã bình lặng. Nhưng một ngọn lửa giận nổi lên. Khi mới xuyên tới, chứng kiến lầu xanh, mại dâm...... hắn vô cùng kịch liệt phản đối, nhưng hiểu được góc khuất, những câu chuyện.... hắn dần thông cảm, mắt nhắm mắt mở, cho qua.

Nhưng đây chỉ là những đứa trẻ mới lớn, hành động này không bất kỳ ai có thể tha thứ.

Kiếm dần ra khỏi vỏ. Đang vui đùa bốn người cũng rét lạnh. Nhưng ra một nửa, hắn đút lại, thở hắt. Có lẽ giết bọn chúng sẽ hả được cơn giận nhất thời. Nhưng khác nào uống thuốc độc giải khát.

Hắn suy nghĩ giây lát. Những mũi tên bắn ra, tất cả ngất lịm, mơ mơ hồ hồ thăng thiên.

Thật lâu, không thấy động tĩnh, đảm bảo thuốc đã ngấm, hắn lẻn vào trong. Lục xoát một hồi, hắn càng thêm hiểu rõ.

Trịnh Hoa vốn một tông thất họ Trịnh năm xưa, sau khi thất bại bỏ chốn. Không mưu tính khôi phục mà dùng tàn quân bắt đầu ra sức bắt cóc trẻ em nhất là con gái để bán cho những kẻ nước ngoài. Những tên kia mua về để phục vụ trong những nhà thổ, nhiều nơi quan quân khuyến khích việc này.

Càng đọc càng giận run. Những kẻ này, dân tộc này hắn không tha thứ. Sắp xếp lại ban đầu, hắn lặng lẽ rời đi.

.........

Về đến phòng, hắn lập tức gọi Lê Huy sang nói:

“ Phía Tây cách đây 10 km. Có một ổ buôn bán nô lệ. Ngươi cho người tiềm nhập vào. Ta muốn vét sách một mẻ.”

“ Vâng.”

.........

Không lâu, những tin tức truyền về. Thật không ngờ. Thứ mà hắn nhìn thấy chìa bề nổi. Dưới lòng đất, sâu trong hẻm. Có một đội quân tinh nhuệ gần 1000 người - tàn dư của họ Trịnh năm xưa. Đang canh giữ hơn 3000 nô lệ chủ yếu là bé gái. Một con số vô cùng lớn bây giờ. Đáng kể hơn đây chỉ là một đợt hàng. Trong căn cứ đó, cũng xuất hiện nhiều tên ngoại quốc kiểm hàng.

Càng đọc càng giận, dù những người kia là ai, trẻ em mồ côi thì họ đều mang trong mình dòng máu đất việt, đều có quyền tự do, bình đẳng, không phải xem như món hàng.... hắn quay sang đưa lệnh bài cho Triệu Lan nói:

“ Ngươi mang chúng đi tìm trấn thử Quảng Trị. Ta muốn 5000 binh. Có mặt trong ngày mai. Mang theo pháo...”



“ Vâng..”

Nói xong, hắn nhìn nàng nói:

“ Có lẽ mất ngày nữa nguy hiểm. Nàng với con có thể sớm về kinh. Ta sẽ cho ngươi hộ giá trước.”

Nàng trầm ngâm thật lâu:

“ Chàng ở đâu thiếp ở đó. Không thể cứ khó khăn thiếp lại trốn chạy. Thiếp sẽ ở xa không để ảnh hưởng chàng.....”

Biết ý nàng, hắn sắp xếp người bảo vệ. Cấp tốc dựa vào tin tức sắp xếp kế hoạch.

.......

Sáng hôm sau, một người đậm mùi sát khí mang theo 5000 người, cùng bốn khẩu pháo kính cẩn:

“ Thưa Vương gia. Thuộc hạ là Trấn thủ Quảng Trị sẵn sàng đợi lệnh.”

Nhìn một lượt, biết tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Hắn bắt đầu nói kế hoạch. Bọn Lê Huy, Triệu Lan.... cũng tham gia góp ý. Tranh luận xong, kế hoạch hoàn thành. Hắn nói:

“ Sắp tết. Chúng ta lần này tốc chiến tốc thắng. Để kịp về ăn tết cùng người thân. Lần này ai tham gia đều trọng thưởng thật lớn. Dù tốc chiến tốc thắng nhưng cũng hạn chế thương vong.”

“ Vâng.”

.........

Những khẩu pháo đẩy lên. 5000 người phân tán khắp nơi, ẩn nấp chờ lệnh.

Không đợi quá lâu, sáng sớm ngày hôm sau. Theo đường bí mật, rất nhiều tên ngoại quốc có mặt. Ai nấy đều săm soi vào ‘ món hàng’ như thú đói mồi. Xác nhận xung quanh không còn bò lạc. Hắn hô lớn:

“ Bắn.”

Đạn từ khẩu pháo lao ra. Dù tầm đi rất ngắn nhưng chênh cao. Cũng khiến đạn rơi sát tường thành.

“ Đoàng.. đoàng...”

Bầu không khí đang vui vẻ bị phá vỡ. Những tên mới đến kinh sợ. Trịnh Hoa dường như quá quen việc này, quát:

“ Mau chóng chui vào hầm. Tường cao, địa hình phức tạp. Quân số không lớn. Một lúc đi thôi.”

Nghe lời Trịnh Hoa những tên kia vội vã chạy xuống hầm.

........

Trên một đỉnh núi, hắn dùng ống nhòm quan sát, cũng khá khen cho Trịnh Hoa, nhưng thở dài; một kẻ có tài mà lạc lối.

Có lẽ những cuộc hành quân khác. Cách Trịnh Hoa có tác dụng. Những lần này không. Chờ bọn chúng ẩn nấp, hắn hô lớn:

“ Ném.”

Hàng loạt những quả bom khói được bắn vào. Mùi nồng nặc của khói len lỏi ngõ ngách. Khiến những kẻ đang chốn trong hầm ngột ngạt. Sợ hãi bò lên.

Thấy tình cảnh hỗn loạn, hắn hô:

“ xông lên. Giết.”

Từ bốn phương tám hướng. Những ‘bụi cây’ trồi dạy, lao lên. Cuộc thảm chiến diễn ra. Hắn cũng không ngờ tàn binh họ Trịnh lại hung tàn vậy. Dù thua kém nhưng mặc hắn kêu hàng, những tên lính vẫn liều mình chiến, không lùi bước.

Nhưng dần dần số lượng chênh lệch phát huy tác dụng, không đến hai giờ. Toàn bộ quân của Trịnh Hoa bị diệt.

.........

Trịnh Hoa cũng bị Lê Huy chém đứt một tay bắt lại đem quỳ gối trước hắn.

Hắn nhìn thẳng mặt hỏi:

“ Ngươi đã biết tội chưa.”

Vẫn vẻ mặt ngang tàng, Trịnh Hoa nhổ nước bọt, cười khà khà:

“ Muốn chém, muốn giết tùy.”

Hắn lắc đầu nhìn Lê Huy:

“ Giam hắn cùng những tên khác lại. Cho người áp tải về kinh. Ta muốn chém đầu tập thể. Kẻ nào ngang bướng giết.”

“ Vâng.”

........



Bàn giao xong, hắn đi theo Triệu Lan tới, nơi đây đều là hơn 3000 trẻ em bị bắt cóc, giày vò...Thấy hắn tại, tất cả đều lo sợ. Hắn thở dài, nhìn Triệu Lan:

“ Thiên lâu các thông thạo việc này. Ta giao cho ngươi. Trước làm cho bọn chúng bình ổn. Sau ai ổn thì đào tạo. Không cho họ công ăn việc làm tự nuôi sống bản thân.”

“ Vâng.”

........

Lần này thương vong cũng khá lớn. Vượt qua rất nhiều dự tính ban đầu. Nhìn những quan tài chi chít, hắn nước mắt không rơi. Nếu không có hắn, có lẽ những người này đã có cái tết lo ấm, sum vầy bên gia đình. Nhưng vì hắn, vì chiến đấu diệt trừ kẻ ác những người này ngã xuống. Hắn đầu khăn trắng bắt đầu khởi hành đưa di hài họ trở về.

Không biết hay không do vùng đất, số định. Ngựa khi đi qua dòng Thạch Hãn không bước. Hắn quan sát không xa, có một thế đất rộng, thích hợp mai táng, nói:

“ Nếu trời đã định thì hãy hạ táng họ nơi đây.”

“ Vâng.”

.......

Công tác khẩn trương. Một nghĩa trang dựng lên. Bên ngoài là biển khắc dòng chữ lớn: “Đời đời nhớ ơn những vị anh hùng.” Những ngôi mộ được xếp thẳng hàng, trên mỗi mộ đều là một bia khắc rõ tên tuổi, quê quán. Lễ viếng bắt đầu. Sau đó, hắn ra lệnh, cho quan lại điều người trông nom.

Làm xong, cách tết không quá xa. Mọi người vội vã trở về.

.......

Từ 25- 29, những người kia được áp giải về kinh, gây nên xôn xao, ngờ vực. Nhanh chóng thông cáo truyền ra, nói về tội ác của những tên này. Dân chúng vô cùng phẫn nộ. Rất nhiều người tụ tập xung quanh nơi giam bọn chúng mắng chửi.....

Đúng chiều ba mươi. Tất cả được cột sẵn ở pháp trường. Hơn 300 người xếp ngay ngắn.

.......

Trong cung, Nguyễn Toản từ khi vào kinh, ngày nào cũng xuyên đêm thương thảo cùng Nguyễn Huệ việc nước.

Nàng cũng bế cu Tí vào chơi cùng hoàng tử cùng làm quen các hoàng hậu. Có lẽ kế thừa sự đáng yêu, đẹp trai của cha. Cu Tí nhanh chóng được các hoàng hậu quý mến, thay nhau bế... Sắc trời không sớm, Nguyễn Huệ uống nốt li trà, nói:

“ Có lẽ bắt đầu. Tết này lại là tết đáng nhớ.”

“ Vâng. Cũng lên đi.” Hắn gật đầu đáp

.......

Nguyễn Huệ mặc hoàng bào, hắn lần đầu diện trang phục vương gia, cả hai ngồi lên ngựa đi thẳng ngọ môn đến pháp trường

Quãng đường được binh lính dẹp sẵn, những không thể ngăn được tò mò của người dân. Hai người đi đến đâu, nơi đó liền ồn ào.

..........

Pháp trường thật lớn, hai người vừa đến, tất cả quan văn võ nhao nhao cúi trào. Hai người tiến lại vị trí, Nguyễn Huệ cho tất cả bình thân.

Hồ Công Thuyên lần lượt đọc tội trạng. Những việc ác tày đình lôi ra, kèm theo bản khai. Phía dưới nhân dân phẫn nộ.

Đọc xong, Hồ Công Thuyên lùi lại, Nguyễn Huệ đứng lên, giọng thật lớn nói:

“ Bất kì tội ác nào không thể tha thứ. Bất kể là ai. Nay trẫm cùng các quan văn võ tự tay trảm trừ thể hiện quyết tâm của triều đình. Không có vùng cấm.”

Phía dưới nhiệt liệt hoan hô.

Những phút sau, cả pháp trường kinh sợ, quan văn võ đều quỳ chỉ còn mình hắn bởi Nguyễn Huệ cúi gập đầu, giọng khàn khàn nói:

“ Nhân việc này. Cũng là cuối năm. Trẫm sau khi tự xem xét kiểm điểm bản thân. Thật xin lỗi những người bị oan sau trong cải cách ruộng đất. Thật xin lỗi. Bắt đầu từ Bắc Thành đang sửa chữa. Mong mọi người cho trẫm thời gian cơ hội. Quyết không để ai bị oan. Trẫm thật xin lỗi.”

“ Bệ hạ anh minh....”

“ Bệ hạ anh minh....”

Tiếng hô vọng trời.

Nguyễn Huệ rút Ô Long đao, một đao trảm. Hơn mười đầu rơi xuống. Lần lượt là Nguyễn Toản, Võ Văn Tú....... Máu nhuộm đỏ khoảng trời.

Có lẽ cảnh tượng đêm nay mãi khắc nghi trong lịch sử.

........

12h, từ phía hoàng cung. Một loạt pháo muôn mầu nổ lên. Chào mừng năm mới, xua đi vận đen. Hắn ôm nàng cùng với con, nâng chén tới trước Nguyễn Huệ cười:

“ Chúc huynh năm mới bình an.”

“ Trẫm cũng chúc đệ một năm mới thật nhiều niềm vui. Cố thêm đứa em cho cu Tí.”

“ Haha. “ Bầu không khí rộn ràng.

Qua canh ba hắn rời cung trở về phủ. Lúc này cu Tí bên người dày một sấp lì xì đỏ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Chế Đông Lào

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook