Đế Chế Đại Việt

Chương 205: Thiêu quan

Hàm Ngư

10/04/2019

Rầm, rầm, rầm.

Hải Vân quan rung chuyển dữ dội. Từ phía ngoài xa hàng chục cổ máy bắn đá khổng lồ liên tục cẩu những tảng đá nặng hàng chục ký va đập vào tường thành. Tường thành của Hải Vân quan khác với những tường thành trong nội địa, Hải Vân quan được xây đắp bằng đất, bên ngoài còn chưa có bọc gạch, mỗi lần đá tảng đánh trúng, tường thành lập tức bong tróc ra mảng lớn. Binh sĩ Đại Việt cũng không có cách phản kích, chỉ biết co cụm tránh né đá tảng bắn đến, đồng thời bắt đầu vận chuyển vật liệu sẵn sàng sửa chưa thành trì.

- Lập tức chuyển tin về cho Tuyên Phủ sứ, Hải Vân quan sắp thất thủ, không thủ được bao lâu, đề nghị phủ Tân Bình tăng tốc sơ tán dân cư.

Trần Bình Trọng dặn dò một thám báo, trên đầu hắn thậm chí còn băng vải trắng còn rướm máu đây. Một mái đình phía trên bị trúng đạn đổ sụp vô tình đập trúng Trần Bình Trọng, may mắn các thân binh nhanh nhẹn đào hắn ra, nếu không Trần Bình Trọng đã lần nữa đi gặp Lạc Long Quân rồi.

- Báo cáo tướng quân, tường thành bị đục ra một lỗ rồi.

Kỵ binh thám báo vừa chạy đi binh sĩ lập tức báo cáo lại. Tường thành Hải Vân quan cuối cùng cũng không chịu nổi nhiều đá như vậy công đến, tường thành bị đục ra một lỗ hổng khoảng năm mét. Tuy lỗ hỗng không lớn nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ dẫn đến sụp đổ cả hệ thống.

- Báo cáo tướng quân, quân địch đang xông đến lỗ hổng.

Trần Bình Trọng rút gươm ra hướng lên trên tường thành, nơi Nguyễn Hiền đang cố thủ nói lớn.

- Nguyễn Hiền huynh đệ, phía trên đầu thành giao cho ngươi, ta lập tức dẫn người đến lỗ hổng.

Nguyễn Hiền một tay ôm lấy nón Sơn, trên mặt tràn đầy tro bụi nói vọng xuống.

- Trần tướng quân yên tâm, trên này có ta, không có việc gì.

Trần Bình Trọng nghe vậy liền yên tâm, vẫy các binh sĩ.

- Các huynh đệ, theo ta.

Các binh sĩ Đại Việt lập tức người ôm lấy bao cát, người ôm cây gỗ lập tức chạy theo Trần Bình Trọng chạy đến lỗ hổng. Nơi này đã sớm bị đục ra một lỗ lớn, cách mặt đất cũng chỉ có hai mét, nếu quân địch xung phong, lập tức có thể xông vào được. Trần Bình Trọng quay lại nói với vài trăm binh sĩ.

- Nhiệm vụ của chúng ta là thủ vững chỗ này cho đến khi sửa chữa xong tường thành, các ngươi đã rõ chưa?

- Tuân lệnh tướng quân.

Các binh sĩ đồng thanh hô lớn. Quân bản bộ của Trần Bình Trọng đều là Thánh Dực quân, đều là kẻ liều mạng, bọn họ làm sao biết được sợ hãi. Các binh sĩ cùng với dân phu bắt đầu nhét những bao cát, thanh gỗ vào bên trong lỗ hổng bắt đầu sửa chữa. Kỵ binh bên ngoài đương nhiên biết được ý đồ của bọn họ, cung tiễn lập tức hướng đến lỗ hổng mà bắn vào, trong phút chốc vài dân phu trúng tên ngã xuống được các binh sĩ kéo về phía sau.

Thông qua lỗ hổng Trần Bình Trọng liền thấy được các kỵ binh liên tục chạy vòng ngoài công kích vào bên trong lỗ hổng, bộ binh chầm chậm tiến lên phía sau. Trần Bình Trọng rút lấy cung tên ngắm chuẩn.



Păng.

Một mũi lợi tiễn phóng ra chuẩn xác ghim vào ngực một tên du mục kỵ binh khiến hắn ngã rơi xuống ngựa, các kỵ binh khác lập tức tản ra, lại không dám trắng trợn ngang ngược nữa.

- Phóng tên.

Từ trên đầu thành Nguyễn Hiền ra lệnh một tiếng, đầy trời mưa tên liền trút xuống đầu của đám bộ binh đang xông đến. Điều buồn cười chính là đám binh lính này ngoài trừ áo giáp, vũ khí vậy mà còn đeo thêm một cái khăn bịt chặt mũi lại. Xem ra bọn hắn chính là sợ vũ khí bí mật của Nguyễn Hiền đến tận xương tủy rồi.

- Giết!.

Bị quân Đại Việt phản kích, cung thủ Tây Gốt lập tức phát uy, hàng vạn mũi tên từ dưới đầu thành phóng lên trấn áp quân thủ thành phía trên. Bọn này ỷ quân số đông lại rất trắng trợn, thậm chí tiến vào đến một trăm mét để đối xạ với quân Đại Việt. Tình cảnh lại diễn ra giống hôm trước, quân Đại Việt hoàn toàn bị cung thủ Tây Gốt áp chế, bộ binh thuận lợi áp sát cửa thành, chỉ khác biệt chính là hôm nay bọn hắn còn mang cả xe công thành đến.

Ầm, ầm, ầm.

Xe công thành bên ngoài được bọc da chống lửa, bên trong là một thanh gỗ nặng, đầu thang mộc lại là một đầu kim loại được đúc thành hình đầu dê, phận nhọn của nó đâm vào cổng thành làm Hải Vân quan dường như trở nên run rẩy.

- Xông lên.

Thang mây được bắt lên đầu thành, quân Tây Gốt lần nữa xông lên. Trên đầu thành Nguyễn Hiền dẫn dắt quân bản bộ quỳ một chân xuống chờ đợi. Không có cách nào, quân Tây Gốt áp đảo bắn quá rát, bọn họ không thể nào làm ra hữu hiệu phản kích, chỉ có thể bắn vòng cung vọt qua đầu thành trút xuống đầu quân Tây Gốt, thế nhưng hiệu quả cực ít ỏi.

- Giết!

Tên binh sĩ Tây Gốt vừa ló lên khỏi đầu thành, Nguyễn Hiền quát lên một tiếng, lưỡi gươm sắc lẹm vung ra gọt bay đầu tên binh sĩ xấu số, các binh sĩ nhận lên lập tức xông lên, trường thương trong nhất tề đâm xuống, quân Tây Gốt nhất thời không phòng bị lập tức bị đâm xuyên ngực rơi thẳng xuống chân thành chết đến không thể chết lại.

- Ném thang mộc xuống.

Theo lệnh của Nguyễn Hiền từng đầu mộc được các binh sĩ ném thẳng xuống, bên trên đầu mộc còn gắng những chiếc đinh vô cùng sắc nhọn, chẳng khác nào đầu của một thanh lang nha bổng. Đầu mộc từ trên cao ném xuống, trúng thân thể con người không chết cũng trở nên tàn phế.

- Phóng tên.

Quân Tây Gốt sau phút giây bất ngờ lập tức làm ra phản kích, mũi tên phóng lên, binh lính Đại Việt vừa ló đầu lên ném đầu gỗ lập tức bị bắn thành con nhím ngã gục xuống tường thành. Quân Tây Gốt cũng nhờ vậy liền leo lên đường đầu thành, một người, hai người, mười người, một trăm người,…ngày càng đông binh lính địch tràn lên đầu thành. Nguyễn Hiền lập tức dẫn quân kéo tới.

- Liệt trận, chiến đấu theo đội hình nhỏ.

Mười binh sĩ Đại Việt kết thành một hàng thuẫn nhỏ, chia làm ba hướng ép đến các binh sĩ Tây Gốt, Đại Việt lợi thế chính là thành cao, quân Tây Gốt không thể đổ quân nhanh, khiến hiện tại quân Đại Việt còn chiếm ưu thế về số lượng, nhưng nếu chậm trễ một chút thì tình hình sẽ không dễ dàng như vậy nữa.



- Binh sĩ, giết.

Nguyễn Hiền quát lớn, thân hình nhỏ bé lại dẫn đầu đội quân lao vào chém giết, mười ba tuổi, Nguyễn Hiền phần nào bày ra sự dũng mãnh của mình, mỗi lần vung đao đều thấy máu, binh sĩ Đại Việt sĩ khí dâng cao, lập tức xông lên cũng tướng quân giết địch, binh sĩ Tây Gốt chống đỡ không lại dần dần bị dồn vào một góc.

- Tướng quân, không xong rồi, cổng thành sắp không trụ được nữa.

Rầm.

Lời vừa dứt, một tiếng động lớn vang lên, đầu dê bằng đồng của xe công thành vậy mà đâm thủng qua đại môn của Hải Vân quan. Nguyễn Hiền nghe vậy sắc mặt trở nên tái nhợt, cổng thành phá, Hải Vân quan tuyệt đối sẽ thất thủ.

Xe công thành lần nữa lui ra, cổng thành đã bị đục ra một lỗ lớn, vừa để ba người xông vào, bộ binh Tây Gốt lập tức chớp thời cơ xông vào bên trong chém giết với thành quản đại đội bên dưới. Thành quản đại đội chỉ là lực lượng bán dân sự, làm sao là đối thủ của những chiến sĩ du mục hằng năm đánh trận như cơm bữa, một trăm thành quản đại đội lập tức bị chém hạ mất một nửa.

Leng keng, leng keng.

Tiếng lục lạc của kỵ binh từ xa vọng lại, từ phía Tây một đội kỵ binh toàn thân giáp đen phóng đến, dẫn đầu là một thanh niên trẻ tuổi toàn thân mặc Sơn Văn giáp, bên dươi ngựa cũng được phủ thêm một tầng Ngư Lân giáp, nếu có Lý Anh Tú ở đây chắc chắn hắn sẽ nhận ra đây chính là Phó Trung Úy Thánh Dực quân - Calos. Trải qua Thánh Dực quân gần ba năm Calos đã sớm trở thành một tướng lĩnh dũng mãnh, không còn là một thằng nhóc năm nào nữa.

- Đại Việt vạn tuế, Thánh Dực bất diệt. Giết!

Calos quát lớn, các kỵ binh theo sau nhất thời cũng quát lớn.

- Giết!

Chỉ vài trăm kỵ nhưng lại mang đến khí thế của thiên binh vạn mã, Thánh Dực quân gầm thét xông vào quân Tây Gốt đông nghìn nghịt đang xông vào thành, trường thương cộng thêm mã lực xuyên vào thân thể con người, bọn hắn cũng mặc kệ ba bảy hai một như một mũi dao sắc lẹm xé toang toàn bộ quân Tây Gốt, chiến mã va chạm vào thân thể người lập tức hất văng tên đó ra một bên tuyệt đối không chết cũng bị tàn phế.

- Giết hết bọn chúng cho ta.

Calos quát lớn, trường thương trong tay từ khi nào đã gãy làm đôi, hắn dùng nửa đầu còn lại đâm thẳng vào cổ họng một tên lính địch, một tên lính Tây Gốt khác lập tức chớp thời cơ đâm trường thương đến, Calos tránh né đã không còn kịp, tay trái lập tức chộp lấy đầu thương, mũi thương vừa đâm đến Sơn Văn giáp liền bị cản lại, máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra đỏ nhọe cả mũi thương nhưng Calos dường như không hề cảm thấy đau đớn, tay phải lập tức rút ra mã tấu bên hông chém bay đầu tên lính địch.

- Tướng quân, cổng thành sắp không giữ được nữa rồi.

Tuy có mấy trăm kỵ tham chiến nhưng tình hình cổng thành cũng không khá hơn là bao, dù sao cổng thành bị phá vỡ, quân Tây Gốt xông vào thực sự đông lắm, vài trăm kỵ cũng như muối bỏ biển. Ngược lại trên đầu thành nhờ có quân số áp đảo Đại Việt lại đẩy lui một đợt sóng Tây Gốt xuống.

Nguyễn Hiền chạy vội xuống thành, liền vết màu trên mặt cũng không kịp lau, dưới cổng thành hiện đã chiến thành một đoàn, Thánh Dực quân dựa vào sự dũng mãnh của mình mấy trăm kỵ vậy mà thủ cổng thành không để thêm nhiều quân Tây Gốt xông vào nữa, thế nhưng bọn hắn ước chừng cũng không chịu được bao lâu. Nguyễn Hiền răng cắn chặt đến bật ra cả máu. Hải Vân quan xong, bọn hắn không thể giữ được. Nguyễn Hiền ánh mắt trở nên quyết liệt hướng lên đầu thành quát lớn.

- Truyền lệnh, đốt quan ải.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đế Chế Đại Việt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook