Đào Viên Tương Ngộ

Chương 11

Đào Hoa Chi Phong

24/07/2016

Đây là lần đầu tiên ta gặp một người như thế.

Áo trắng xuất trần, ngũ quan tuyệt luân, dịu dàng mà bình thản. Đẹp quá, ta cứ như bị hút vào đôi mắt sâu thẳm ấy.

Một con người hoàn hảo như vậy, lẽ nào là trời đất cho chúng ta gặp nhau sao? Ta... Từ lâu ta đã mơ về một phu quân như thế.

Hương trầm từ người chàng tỏa ra thật dễ chịu, trên môi chàng nhàn nhạt nụ cười. Những ngón tay thon dài nổi bật trên chén ngọc, uống rượu mà cũng có thể tao nhã như vậy. Ta đỏ mặt, chỉ dám ngồi yên một chỗ vì ta sợ bản thân ăn uống không đẹp mắt.

Ta lén lút ngắm nhìn lại bị người ta bắt gặp. Bối rối đến đỏ mặt, ai ngờ chàng lại mỉm cười. A... Tại sao ánh mắt chàng tràn ngập ôn nhu như vậy? Ta tin rằng chàng cũng để ý tới ta.

Nhưng mà, thỉnh thoảng chàng lại lơ đãng nhìn qua đâu đó...

Lúc đầu ta tưởng là chàng không thích buổi tiệc, nhưng chàng làm thế rất nhiều lần. Ta nhìn thật kỹ, quan sát mãi vẫn không biết là chàng nhìn ai. Cuối cùng, ta phát hiện ra một nữ tử. Lúc nàng ta quay đi, chàng chăm chú dõi theo. Lúc nàng ta dáo dác nhìn xung quanh, chàng lại hờ hững uống rượu.

Nữ tử đó ăn mặc thật tầm thường, đầu tóc thì sơ sài, thậm chí nàng ta còn không trang điểm!

Nhưng mà... Nàng ta thật xinh đẹp. Ta luôn rất tự hào với nhan sắc của mình, nhưng nếu so với nàng ta, ta không dám chắc mình sẽ thắng. Mi rợp như cánh quạt, ánh mắt buồn bã, môi đỏ như hoa đào, một vẻ đẹp dịu dàng và thanh tao. Từng cử động nhỏ của nàng ta đều hiện lên sự nhã nhặn tinh tế.

A! Ta nhớ ra rồi! Khuôn mặt đó, cử chỉ đó, đúng là con nhóc mười ba tuổi khiến ta ngậm đắng nuốt cay trong buổi thọ lễ của Thái hậu. Năm đó, vốn dĩ ta sắp được Thái hậu ban thưởng, thế nhưng nàng ta dám dành mất đôi khuyên tai Nguyệt Dạ nổi tiếng của Dạ quý phi tiền triều, còn trở thành Đệ nhất tài nữ của kinh thành.

Đúng là nàng ta...

Tại sao vậy?

Tại sao chàng cứ nhìn nữ tử đó?

Ta không cam lòng, không cam lòng...

Lúc chàng khen ngợi tài múa của ta, ta cảm tưởng mình sắp chết chìm trong nụ cười ôn nhu và dịu dàng nơi khóe mắt kia. Nhưng Tuyết công tử có thích ta không? Lại nghĩ đến lúc chàng nhìn nữ tử đó, ta chợt thấy lo sợ. Nàng ta không làm gì cả nhưng vẫn được Tuyết công tử để ý đến, lẽ nào chàng thích nàng ta? Làm sao có thể, nàng ta là cái thá gì mà tranh giành với ta hết lần này tới lần khác?



Nữ tử đó tiếp nhận lời khiêu khích của ta. Khuôn mặt nàng ta bình thản đến đáng sợ. Ta chợt cảm thấy hối hận. Ta rất tự tin với bản thân mình, hơn nữa chắc chắn phụ hoàng và mẫu hậu sẽ không để ta xấu mặt, nhưng nàng ta là Đệ nhất tài nữ, và cái danh ấy không phải tự nhiên mà có.

Ta bất an, lo sợ...

Ta sợ mình sẽ thua... Ta sợ Tuyết công tử sẽ để ý nàng ta... Ta sợ chàng sẽ coi thường ta...

A, không phải nàng ta định dùng đàn sao? Rõ ràng đàn chính là sở trường của nàng ta mà, nếu để nàng ta làm thế...

Lời nói đã thốt ra trước khi ta kịp suy nghĩ. Mọi người đều nhìn ta. Ta lúng túng giải thích, càng nói càng lộn xộn. Cũng may là mẫu hậu đã mở lời giúp ta. A, thật xấu hổ! Ta lén quay sang Tuyết công tử, lại thấy chàng đang nhìn người kia.

Nữ tử đó thản nhiên bước đến, chỉ thay một chiếc trâm cài mà khiến cả gương mặt nàng ta bừng sáng. Dường như nàng ta không cần để ý tới điều gì, giống như đây không phải việc của bản thân mà là của một kẻ khác.

Ta căm ghét cái khuôn mặt đó. Tỏ vẻ thanh cao gì chứ, chỉ là con của trắc thất mà thôi, còn không có đáng để người khác lưu tâm đâu!

Nhưng mà...

Ta lén lút nhìn sang, chỉ thấy vẻ mặt chàng ôn hòa, ngón tay thon dài nâng lên ly rượu, ngửa đầu uống cạn. Đôi mắt đen của chàng chăm chú nhìn theo nữ tử áo xanh đang từng bước đi lên. Ta cắn khăn tay, tức tối cùng không cam lòng, lại nghe tiếng trống từng hồi réo rắt.

Nữ tử đó nhìn thật yếu nhược, nhưng mỗi cái xoay người, mỗi cái lắc tay của nàng ta lại lộ ra vẻ tiêu sái không gì sánh được. Dung nhan lạnh nhạt kia mơ mang theo tiên khí, nhất thời cả gian phòng như sáng bừng lên. Ta vẫn cho là nàng ta ăn mặc quá sơ sài, nhưng bây giờ nữ tử kia giống như tiên trên trời, màu sắc thanh đạm càng phô bày vẻ đẹp của nàng thêm rõ nét. Váy xanh bồng bềnh xoay tròn, chân dài xinh đẹp thoắt ẩn thắt hiện, môi đỏ mọng cong cong lộ ra ý cười nhợt nhạt.

Nàng ta... lại đẹp như vậy...

Ta hốt hoảng, lẽ nào ta vừa thưởng thức nàng ta sao? Không... Ta chỉ là nhất thời thấy mới lạ mà thôi. Lại nhìn xung quanh, ai cũng chăm chú nhìn theo từng chuyển động của nàng ta. Tuyết công tử vẫn giữ vẻ bình thản như cũ, nhưng ly rượu của chàng đã rót sắp tràn ra ngoài mà chàng lại chẳng hay.

Ta ghen tị với nữ tử kia. Được rồi, ta thừa nhận nàng ta đẹp hơn ta, múa giỏi hơn ta. Nhưng thế thì sao nào? Ta là công chúa cao cao tại thượng, còn nàng ta chỉ là một đứa thứ nữ mà thôi!

Tuyết công tử nhất định là phò mã của ta, ai cũng không thể ngăn cản được!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đào Viên Tương Ngộ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook