Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 14: Chương 14

Do Đại Đích Yên

05/10/2016

Trần Ngọc cũng quay đầu nhìn về phía Phong Hàn, lần đầu tiên cậu nhận thấy Phong Hàn ngoại trừ năng lực kinh khủng ra, hắn còn có rất nhiều bí mật khác mà cậu không biết.

Phong Hàn đã thay một bộ y phục vừa người, hiện tại sắc trời đã sáng tỏ, ngày hôm qua đám sinh viên chưa kịp nhìn rõ bộ dáng của Phong Hàn, lúc này nhất thời không nỡ dời mắt. Vốn Trần Ngọc đã khiến người ta phải chú ý rồi, mà Phong Hàn, hắn đi đến đâu cũng sẽ âm thầm hấp dẫn mọi ánh mắt xung quanh. Thấy cả đám người trơ mắt nhìn mình, Phong Hàn giơ tay lên chỉ vào trong hồ: “Xem thử là biết ngay.”

Theo hướng ngón tay của Phong Hàn, mọi người đều ngu ngơ quay đầu lại, bấy giờ mới để ý tới, màu sắc của nước hồ không phải do hình ảnh phản chiếu của vách núi thạch bích nên đen thẫm, mà là bản thân nước hồ vốn đã như vậy. Ngay cả vùng nước gần bờ, cũng hoàn toàn không trông thấy đáy. Lẳng lặng bày ra trước mặt bọn họ là hồ nước tuyền một màu đen.

Mấy nữ sinh nhát gan đã bắt đầu lui về phía sau, Giáo sư Tiền khó hiểu đi tới, nhìn qua ba người Trần Ngọc, Mã Văn Thanh cùng Phong Hàn, rồi cho tay xuống nước.

Sinh viên đều khẩn trương quan sát chăm chú Giáo sư Tiền, Giáo sư Tiền thì ồ lên vẻ kinh ngạc.

Phong Hàn gật đầu, hờ hững nói: “Như những gì ngươi nghĩ, hắc thủy vào ban đêm có thể xuống dưới không độ, nhưng vào ban ngày nhiệt độ lại có thể nhanh chóng tăng lên, cùng nhiệt độ ngoài trời không khác nhau là mấy.”

Đám sinh viên trong lòng hứng khởi, bởi vì bọn họ đã cẩn thận tìm kiếm qua, sơn cốc mà bọn họ đang ở chính là một vòng tròn, không có bất kỳ con đường nào để trở ra. Mà khe núi bọn họ vừa thoát khỏi cũng tuyệt đối không thể quay lại.

Giáo sư Tiền thở phào nhẹ nhõm, cười lớn: “Vị trí của bảo tàng biểu hiện chính là treo ở trên vách đá dựng đứng kia, ta còn đang lo lắng chúng ta làm cách nào qua đó. Bây giờ nhiệt độ nước hồ đã tăng lên, vấn đề khó khăn nhất cũng đã được giải quyết.”

“Đúng vậy, chúng ta từ những sợi xích sắt này trèo lên phía trên, có thể tìm thấy cửa vào ẩn trên vách núi cao kia.” Giáo sư Vương nói, mặc dù trên đùi có vết thương nhẹ, nhưng nếu có thể tìm thấy những báu vật văn hóa, trong lòng ông vẫn là kích động không thôi.

Trần Ngọc nhớ tới quái vật bên trong đài tế đồng xanh phía trên xích sắt bèn có chút nhức đầu. Nhưng hai vị giáo sư nói đều có lý, để di chuyển được trên vách núi dựng đứng chỉ có thể dựa vào những sợi xích này, nếu như may mắn, còn chưa tới đài tế đồng xanh, có lẽ đã tìm thấy huyệt động đi vào bảo tàng rồi.

Nói thì dễ, khi đám sinh viên bước xuống hồ, rất nhiều người vẫn còn sợ hãi do dự, nước hồ đen thẫm giống như ở thể rắn, nhìn không thấy đáy, trong bóng tối cất giấu sự tà ác vô cùng vô tận.

Giáo sư Tiền cau mày quan sát hồ nước, quay đầu cười một tiếng. Nói: “Có phần nguy hiểm nhưng thật sự không đáng sợ đến vậy. Thầy rất muốn cho mọi người một cơ hội để lựa chọn, đi hoặc không đi, đáng tiếc thầy không làm được. Nhưng thầy khẳng định, đi cùng nhau là hy vọng duy nhất thoát khỏi đây. Các trò đều là sinh viên của thầy, là một người thầy, thầy sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ các trò. Xin hãy tin tưởng thầy, là thầy mang các trò tới đây thì thầy cũng nhất địng mang các trò ra ngoài.”

Nói xong bèn trừng mắt nhìn: “Dĩ nhiên, các dũng sĩ chúng ta, vì các thiếu nữ nên chứng tỏ lòng can đảm của mình. Các ngươi không phải thường thường trước mặt mấy lão già khọm chúng ta tự xưng là dũng giả vô địch gì đó sao, không phải thường tự xưng có thể vì chính nghĩa diệt thân hay sao, hiện tại, trời cao cho các ngươi một cơ hội để biểu hiện. Chúng mỹ nhân sẽ ở phía sau khích lệ các ngươi, chăm chú yên lặng nhìn các ngươi. Sau khi đón nhật sự thật, các thiếu nữ sẽ tặng cho các ngươi cái ôm, vì đừng để tuổi thanh xuân của các ngươi phải lưu lại sự tiếc nuối, cũng vì để con đường sau này có các mỹ nữ bầu bạn, đi thôi, đừng quay đầu lại!”

Nam sinh cùng nữ sinh vẻ mặt 囧囧 nhìn Giáo sư Tiền, Mã Văn Thanh che mặt rên rỉ: “Giáo sư Tiền, thầy rốt cuộc lại lên cơn…”

Giáo sư Tiền tiếp tục mỉm cười, sắp xếp những ai bơi lội giỏi kèm cặp những người không biết bơi, đám sinh viên bắt đầu lục tục xuống nước. Vốn tính toán an bài một sinh viên ở lại cùng Giáo sư Vương ở chỗ này chờ.

Nhưng Giáo sư Vương lắc đầu nói: “Không cần, thương thế của ta còn chưa đến mức không thể động đậy, hôm nay đã khá hơn được một chút. Hơn nữa, phía dưới này hiển nhiên là không có đường ra ngoài, nói không chừng đi lên trên có thể tìm thấy bảo tàng cùng đường thoát khỏi đây. Ta cũng đi cùng các ngươi, đến lúc đó các ngươi kéo ta lên là được.”

Trần Ngọc vẫn là người đi sau cùng, lần này không phải vì định vơ vét thứ gì mà là cậu có chút sợ hãi. Mã Văn Thanh thấy Trần Ngọc hoảng hốt, không nhịn được đi tới cười nhạo cậu, tiến lại gần dùng sức vỗ vỗ bả vai Trần Ngọc, “Yên tâm đi, tiểu Trần Ngọc, tài bơi lội của ca ca ta không chê vào đâu được, ta năm đó chính là xếp thứ nhất trong cuộc thi bơi toàn trường đó! Mau đến đây, đi bên cạnh tiểu Mã gia ta, ngươi tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì!”

Trần Ngọc nhớ lại tư thế dị thường mất mặt hôm qua của Mã Văn Thanh, lập tức hỏi: “Lần đó tranh tài có bao nhiêu người tham gia?”

Thấy rõ ánh mắt hồ nghi của Trần Ngọc, Mã Văn Thanh nổi giận bèn kéo luôn Trần Ngọc xuống nước.

Phong Hàn nhìn liếc qua balô của Trần Ngọc, tiện tay xách lên, đi theo phía sau bọn họ nhảy vào trong hồ.

Hắc thủy, danh xứng với thực, nước hồ đen thẫm không một tia sáng lọt qua, phần thân thể nào khi chìm trong nước sẽ hoàn toàn chẳng trông thấy gì hết. Nhìn từ xa, tựa như vô số đầu người cùng tay chân lơ lửng ở trên mặt nước đen nhánh.

Có điều, nhiệt độ của nước so với ngày hôm qua đã khiến cho người ta có thể tiếp nhận được, khá giống nước hồ vào mùa hè. Khả năng bơi lội của Trần Ngọc thật ra không tồi, vừa vào trong nước liền lập tức buông tay Mã Văn Thanh ra. Mã Văn Thanh nhanh chân chạy đến lấy lòng mấy nữ sinh bên cạnh Diêu Văn Văn, thỉnh thoảng lại giúp đỡ họ. Phong Hàn đeo balô của Trần Ngọc, tựa hồ cực nhàn nhã đi thao sau lưng cậu.

Không mất nhiều thời gian, mọi người dần dần bơi đến phía dưới mấy sợi xích sắt, Trần Ngọc nhìn làn nước đen thui, cùng sợi xích sắt to bản rủ xuống trên mặt nước, chợt nhớ tới quỷ cổ. Trong lòng cậu nổi lên cảm giác chán ghét, ngay cả tim cũng có cảm giác bị đè nặng đến khó chịu. Cũng may, rất nhanh có thể rời khỏi hồ nước, Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm.

Chợt người phía trước kêu lên thất thanh, có không ít kẻ xoay người bơi trở lại, từ vẻ mặt của bọn họ mà suy đoán, ở phía trước nhất định xuất hiện thứ gì đó cực kì kinh khủng.

Mã Văn Thanh vừa lôi kéo một nữ sinh bị hù dọa sợ đến mức bất động tay chân bơi về phía bên này vừa la lớn: “Mau quay lại bờ!”

Không chờ cho bọn họ kịp phản ứng, Trần Ngọc đã thấy, bên dưới đám xích sắt giữa hồ bỗng nhiên xuất hiện một vùng nước xoáy màu đen cực lớn, hơn nữa tốc độ xoay tròn của xoáy nước càng ngày càng cao không ngừng mở rộng ra sau, có sinh viên đã bị cuốn vào trong! Trần Ngọc chỉ kịp xoay người, vừa định bơi đi thì đã bị một lực kéo khổng lồ cuốn vào trong xoáy nước.

Trần Ngọc đầu óc choáng váng nặng trĩu, trong nước không thấy rõ phương hướng, Mã Văn Thanh mới vừa rồi hẵng còn ở trước mặt giờ cũng không trông thấy đâu. Bật đèn pin không thấm nước lên ,còn nước còn tát, nhưng chỉ chiếu sáng được một khoảng cách rất gần, trong làn nước đen nhánh này, bốn phía tất cả đều là màn đêm dài dằng dặc, khiến người ta có loại cảm giác cô độc trơ trọi mãnh liệt.

Bây giờ ngẫm lại, vừa nãy cảm thấy áp lực rất lớn trong tim, không chỉ là ảo giác, khi đó, tốc độ chảy của nước hẳn là đã thay đổi.

Trần Ngọc không thể nghĩ tiếp được nữa, xoáy nước xoay trần đẩy cậu đến gần trung tâm , Trần Ngọc muốn lấy thứ gì đó có thể cố định thân thể như cuốc leo núi chẳng hạn, nhưng lại phát hiện balô của mình hình như vẫn để trên bờ.

Lúc Trần Ngọc mất đi ý thức, mơ hồ cảm thấy có một cánh tay dùng sức kéo cậu lại.

….

“Bố khỉ, xảy ra chuyện gì vậy a? Trong hồ cũng có thể có xoáy nước lớn đến thế sao?” Thanh âm hùng hùng hổ hổ của Mã Văn Thanh chợt xa chợt gần truyền đến lỗ tai Trần Ngọc.

Trần Ngọc mở trừng mắt nhìn, bầu trời bao la xanh biếc như ngọc, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu cậu là: được cứu rồi. Sau đó, bầu trời biến mất, thay vào đó là khuôn mặt của Phong Hàn, tóc đen mắt đen, đôi mắt đen láy sâu không thấy đáy so với nước hồ ban nãy còn muốn sâu thẳm hơn.

Trần Ngọc trong giây lát có chút khẩn trương, đúng vậy, cậu cho tới bây giờ vẫn cảm thấy sự tồn tại của Phong Hàn là một điều gì đó hết sức nguy hiểm. Cho dù Phong Hàn thể hiện ra ý tứ nếu như không cần thiết, tuyệt đối sẽ không thương tổn đến vật sở hữu của mình.

“Không sao chứ?” Phong Hàn ân cần hỏi han. Đến bây giờ, Trần Ngọc đã hiểu, cái sự ân cần đó chẳng qua là một loại lễ tiết đặc biệt của Phong Hàn mà thôi.

“Ân, không sao, chúng ta được cứu?” Trần Ngọc hỏi.



“Xem như là vậy đi, bị nước cuốn tới đây.” Phong Hàn nhìn về phía đầm nước chảy róc rách cách đó không xa.

Giống như có thêm một hồ hắc thủy nữa, nhưng cái này hẹp hơn, mực nước cũng thấp hơn. Sinh viên cùng hai vị giáo sư đều ở bên bờ, có vài người còn chưa tỉnh lại. Không còn hồ nước khổng lồ màu đen, không còn xích sắt cùng đài tế đồng xanh. Ở hồ nước khi nãy xung quanh đều là đá cuội, cơ hồ không có lấy một nhành cây ngọn cỏ nào, nơi này thì ngược lại, cây cỏ tươi tốt, không thiếu hoa thơm cỏ dại.

Giáo sư Tiền kiểm lại nhân số, cũng may không thiếu một ai. Chẳng qua Giáo sư Vương vẫn hôn mê, ông tới được đây cũng là cố gắng rất nhiều rồi.

Lúc này, có nam sinh bỗng dưng cười lớn: “Thưa thầy, chúng trò thân thỉnh cái ôm của mỹ nữ!”

Các nữ sinh ánh mắt bất thiện nhìn về phía giáo sư, Giáo sư Tiền nghiêm chỉnh ho khan một tiếng, nói: “Ta chỉ là giáo sư, là người dẫn đường, không phải bảo mẫu của các ngươi, ta sẽ không kiểm soát cuộc sống riêng tư của từng người.”

Tất cả mọi người trong nháy mắt im thin thít nhìn vị giáo sư thắt cái trở nên đức cao vọng trọng.

“Giáo sư, nơi này hình như không giống với sơn cốc khi nãy?” Phương Kim trước ánh mắt cầu cứu của Giáo sư Tiền, vuốt mái tóc vàng hoe, lại gần nói chuyện, bạn gái của hắn Tiểu Tề đang dựa vào bên cạnh hắn, nhắm hai mắt nghỉ ngơi. Người này vừa muốn xin được ôm, tuyệt đối là kẻ có tà tâm nhưng không có tặc đảm*.

(*câu gốc Hữu tặc tâm một tặc đảm: có nghĩa là muốn làm nhưng không dám hành động (baidu))

Giáo sư Tiền ngồi trên tảng đá, hút điếu thuốc, phun ra ngụm khói, “Ân, Phương Kim quan sát rất đúng, nơi này chắc chắn là một sơn cốc khác, đầm nước trước mặt chúng ta hẳn là thông với hồ lớn kia. Khi nãy có thể là vì sự khác biệt về mực nước hoặc do nguyên nhân thủy triều, gây ra hiện tượng chảy ngược, thế là chúng ta bị cuốn tới đây.”

Tất cả mọi người trầm mặc, cho dù nơi chôn dấu bảo tàng có thể ở trên vách đá bên ngoài, nhưng không một ai nói phải rời khỏi đây. Chưa nói tới trong hắc thủy ẩn giấu nguy hiểm, theo đầm nước này có thể thuận lợi trở về hay không còn là hai việc khác nhau.

Đúng lúc này, Diêu Văn Văn thở hổn hển chạy tới, nói: “Giáo sư, bên kia có một thạch động, ngay cạnh đầm nước, không biết thông tới chỗ nào.”

Giáo sư Tiền lập tức đứng lên, mang theo Kiều Dật, Phương Kim, Mã Văn Thanh cùng vài người qua đó xem xét.

Trần Ngọc híp mắt tiếp tục nằm nghỉ ngơi, cậu sờ sờ thanh đồng hoàn trên cổ, lo lắng trong lòng càng ngày càng nhiều. Lời nguyền bên trên rốt cuộc là cái gì, mình có thể chẳng may khởi động nó hay không, rồi sau đó không thể mở mắt ra được nữa?

Phong Hàn thì vẫn giống như bình thường, ở bên cạnh xử lý phần thức ăn trong balô Trần Ngọc.

Trần Ngọc chợt híp mắt nhìn về phía người bên cạnh, kinh ngạc hỏi: “Ngươi có thể ăn những thứ này?”

Phong Hàn cũng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu, đáp: “Có gì mà kỳ quái? Khi ngươi đói bụng không phải cũng ăn sao?”

Trần Ngọc bị hỏi đến ngơ ngẩn, mang theo vui sướng dè dặt lên tiếng: “Nói cách khác, ngươi căn bản không cần hút máu của ta, cũng có thể sống, đúng không?”

“Đúng”. Phong Hàn không do dự chút nào gật đầu khẳng định.

Trần Ngọc cắn răng nghiến lợi: “Vậy tại sao ngươi vẫn muốn hút máu!”

Phong Hàn diện vô biểu tình suy nghĩ một chút, sau đó không hề áy náy nói: “Máu của ngươi so với nhứng thứ này hữu dụng hơn, lâu lâu phải ăn ngon một bữa chứ, ngươi yên tâm, ta sẽ chú ý lượng máu khi hút. Có những lúc, con người thật đúng là yếu ớt.”

Trần Ngọc tức điên, người này sao lại có thể làm như đó là chuyện đương nhiên vậy.

Đúng lúc này, Mã Văn Thanh ở đằng xa gọi với tới: “Tiểu Trần Ngọc, mau lại đây, tổ chức cần ngươi!”

Bởi vì có Giáo sư Tiền ở đó, Mã Văn Thanh sẽ không nói giỡn, Trần Ngọc chỉ đành phải đứng dậy hướng đầm nước đi đến. Phong Hàn ngay sau đó đuổi theo, Trần Ngọc thấy balô của mình, vác lên lưng nói: “Ngươi không cần phải đi theo ta.”

Phong Hàn gật đầu một cái, “Ân, ngươi không cần lo lắng, ta tạm thời không ngại.”

“…”

Bên đầm nước đã tụ tập mười mấy sinh viên, thạch động núp đằng sau đám cỏ cao cao rậm rạp, là do mấy nữ sinh tinh tế phát hiện ra.

Mã Văn Thanh gọi Trần Ngọc, “Mau, vào xem một chút, chuyện bên trong chỉ có ngươi mới có thể xử lý.”

Trần Ngọc nghi ngờ đi xuống, thạch động rất bằng phẳng, nhận ra dấu vết nhân công đào bới, mặt trên còn có hình hoa điểu khắc đá thô ráp, đi sâu vào trong, cư nhiên lại có đầm nước. Ở nơi có đầm nước này, thạch động cũng đến cuối, hiện ra một cái cửa đá, phía trên có khóa.

Thì ra gọi cậu tới đây để mở khóa.

Đầm nước cạnh cửa ước chừng sâu nửa thước, Trần Ngọc nếu đi qua mở khóa còn là không thành vấn đề.

Đúng lúc này Phong Hàn kéo cậu lại, tất cả mọi người nhìn về phía Phong Hàn. Phong Hàn nhìn chằm chằm Trần Ngọc, nhàn nhạt nói: “Không cần thiết phải mở cánh cửa này ra, trừ phi các ngươi còn muốn quay trở lại hồ hắc thủy, đây có lẽ chính là đường tới chỗ bảo tàng của Ngô Tam Quế năm đó.”

Giáo sư Tiền kinh ngạc đi tới phía trước, quan sát cánh cửa, lại nhìn bức tranh trên thạch bích, cuối cùng vỗ đùi nói: “Vị tiểu huynh đệ này nói rất đúng, đây mới là đường vào của bọn họ, nói cách khác, bảo tàng kia, thực ra là ở trong sơn cốc khi nãy chúng ta vừa tỉnh lại.”

“Ngô Tam Quế cách nghĩ cũng thật độc đáo, giấu cửa vào bảo tàng trong hắc thủy hồ, người khác chắc chắn sẽ không tìm được, chẳng lẽ mỗi lần bọn họ đều phải bôi đen thạch đạo?” Phương Kim nghi ngờ.

Trần Ngọc lắc đầu nói: “Năm đó khi bọn họ sửa chữa thạch đạo này, không nhất định là ở trong hồ, sau đó, có thể mực nước tăng lên, vì vậy thạch đạo bị nhấn chìm, cho nên chúng ta mới không tìm ra.”

Giáo sư Tiền cười gật đầu một cái: “Đúng vậy, hơn nữa địa thế của đầm nước này rất thấp, điều đó cho thấy, sơn cốc ở đây cao hơn so với sơn cốc lúc trước. Ta thấy tàng bảo đồ ghi rằng bảo tàng ở trên vách đá, nhưng có thể là ta đã hiểu sai, hẳn là phải ở trong sơn cốc cao hơn kia.”

“Được! Vậy chúng ta mau tìm kiếm thôi.” Mã Văn Thanh hưng phấn nói.

Thế là một đám người lại quay về trong sơn cốc, tìm kiếm nơi có thể giấu bảo tàng.



So với những gian khổ trước đó, lần tìm kiếm này không ngờ lại dễ dàng đến vậy, sơn cốc nép mình bên một ngọn núi thoai thoải, có hai tảng đá khắc ký hiệu kỳ quái, tảng đá ở giữa bẳng phẳng dị thường, trên mình núi có một cái cửa đá. Hơn nữa cửa đá đã bị nổ tung lộ ra đại động, đủ cho một người đi lọt.

Đám sinh viên đều vui mừng, sau đó bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ nơi này đã bị trộm?

Mã Văn Thanh nhìn cửa đá bị phá cả nửa ngày, cuối cùng lên tiếng: “Tại sao ta có lại có một linh cảm kỳ quái rằng, cửa này tựa hồ là phong mộ thạch.”

Trần Ngọc yên lặng gật gật đầu, trực giác của đệ tử đạo mộ thế gia Mã Văn Thanh, cậu hoàn toàn tin tưởng.

“Trước cứ vào xem qua một chút.” Giáo sư Tiền nói, bởi vì cửa đã bị phá tung, không khí bên trong có lẽ sẽ không có vấn đề gì.

Thạch bích hai bên vẫn còn giữ được tranh vẽ trang trí, có một số chỗ đã phai màu, có thể là do không khí tràn vào làm hư hại. Thường cứ cách một đoạn, sẽ có trường minh đăng thắp sáng, tương tự như mộ đạo, khiến cho Trần Ngọc bắt đầu có linh cảm xấu. Càng đi sâu vào trong, tranh họa ở hai bên càng thêm hoa lệ cùng rực rỡ. Chủ yếu đều miêu tả các cung nhân đang bưng khay hoặc xách theo đèn ***g, áo của cung nhân cực ngắn, chỉ tới bên hông, mà váy thì lại rất dài, đường cong ưu mỹ uyển chuyển.

“Đây là phục sức thời nhà Hán a, sao lại khắc trên động vào bảo tàng của Ngô Tam Quế?”

Phương Kim lẩm bẩm nói, chỉ mải nhìn bức bích họa đi tuốt lên đằng trước, bất chợt hắn trượt chân một cái, kéo luôn Mã Văn Thanh đứng bên cạnh, cuối cùng khi ngã xuống đất cư nhiên lại đè lên một người.

Sau đó Phương Kim cả kinh kêu lên, nhảy vội ra.

“Ta kháo, hoàng mao ngươi không phải nữ nhân, kêu cái gì mà kêu?” Mã Văn Thanh đang tập trung tinh thần nghiên cứu mỹ nữ trong bích họa, bị Phương Kim làm cho thất kinh, không nhịn được mắng.

“Ngươi mới là nữ nhân…Thưa thầy, nơi này có người chết!” Phương Kim phản bác lại lời của Mã Văn Thanh, nhớ đến chính sự, vội vàng quay đầu lại thông báo với Giáo sư Tiền.

Giáo sư Tiền đi tới xem xét, so với thi thể bên trong mộ Ngô Tam Quế lúc trước, xác chết này có niên đại lâu hơn, chỉ còn lại lớp da đã khô cứng. Quần áo vẫn còn rất chỉnh tề, toàn thân đen thui, trông chả khác gì xác ướp, kỳ lạ là không bị thối rữa.

“Có thể là do nơi này không khí quá khô, Phương Kim, ngươi thử lục lọi trong túi xách của hắn xem sao.”

Phương Kim mới nãy còn cùng thây khô tiếp xúc thân mật, bây giờ khóc không ra nước mắt tiếp tục tới gần tìm kiếm một lúc lâu. Túi xách kia là loại may từ vải buồm từ mười mấy năm trước, bên trong có đèn pin cầm tay kiểu dáng đơn giản, nến, bình nước, còn có cả một quyển sổ tay đã ố vàng.

Phương Kim đem cuốn sổ tay đưa cho Giáo sư Tiền, sau đó đi sang bên kia tìm kiếm sự an ủi từ người bạn gái Tiểu Tề, vì lý do toàn thân tanh hôi, Tiểu Tề hạ lệnh trong vòng một tháng không được đến gần cô nàng, Phương Kim lặng thinh ngồi xổm ở góc tường.

“Người này hình như có thói quen ghi nhật ký, phía trước một chồng dầy chồng chất đều là chuyện trước đó của hắn.” Giáo sư Tiền nói, trực tiếp lật đến phần viết lúc bọn họ vào cốc.

Hai mắt quét qua, thở dài nói: “Bọn họ cũng là từ mộ Ngô Tam Quế mà tới được đây, gặp phải rắn độc ở lối vào, có phần giống với chúng ta.”

Tất cả mọi người tập trung sang bên này cùng xem, thấy trên đó viết:

Ngày 26 tháng 5, trong mộ đạo, không biết thời tiết bên ngoài.

Chúng tôi thuận đường đi tới bên cạnh hồ nước quái dị, không kịp đợi trời sáng, đêm khuya A Chính nhập hồ không thấy đi ra.

Ngày 27 tháng 5, trời quang.

Chúng tôi thuận lợi tiến vào sơn cốc, cấp trên muốn lập tức phải tìm ra thứ kia, mặc dù không ai nói ra miệng, nhưng có thể nhìn thấy tất cả mọi người đều muốn rời khỏi cái địa phương quỷ quái này.

Ngày 29 tháng 5, nhiều mây.

Kho báu như núi, tôi là lần đầu tiên nhìn thấy, tất cả mọi người đều rất kích động. Thứ cấp trên muốn hình như không chỉ là kho báu, cho nên những đồ quý giá này tự chúng tối cũng có thể mang đi một phần. Nhiều đồ như vậy, chúng tôi mang sao hết được? A Lệ thấy những thứ này, nhất định sẽ vui mừng đến phát điên, tôi phải mang về nhiều hơn nữa.

Ngày 31 tháng 5, âm u.

Đội trưởng vẫn không chịu rời đi, người trong đội mặc dù bất mãn, lại không dám dị nghị, chẳng qua mỗi ngày lại lựa ra những đồ quý giá hơn thay thế cho nhau. Sau đó tôi không thể nhịn thêm được nữa, bảo vật dù nhiều, nhưng không thể bằng người thân ở nhà, vì vậy tôi quyết định nửa đêm hôm nay sẽ âm thầm đi theo đội trưởng, để xem hắn mỗi ngày lén lén lút lút đi đâu.

Ngày 1 tháng 6, có thể là âm u.

Tôi không nên đi, tôi sẽ chết, nữ nhân không có mặt ở cùng đội trưởng rốt cuộc là ai?

A Lệ….

Nhật ký tới đây thì hết, mọi người hai mặt nhìn nhau, Trần Ngọc nhớ tới giấc mơ của mình, nhất thời tóc gáy dựng đứng, tại sao người này cũng trông thấy nữ nhân không mặt?

Đám sinh viên lại bắt đầu nhỏ giọng bàn tán, người này rõ ràng cũng là vì bảo tàng của Ngô Tam Quế mà tới, hoặc còn có những mục đích khác. Thế nhưng, quả thật đã có người khác đến đây.

Giáo sư Tiền trầm tư một lúc, nói: “Bọn họ khẳng định không chỉ có một người, nếu như không nhìn thấy những thi thể khác, nói không chừng những người còn lại đã thoát ra ngoài. Trước chớ nên tự hù dọa mình, chúng ta tìm tiếp.” Là một giáo sư kiên trì đi theo chủ nghĩa duy vật, Giáo sư Tiền cảm thấy các hiện tượng kinh khủng chẳng qua là do người ta trong lúc sợ hãi cực độ, đại não sản sinh ra ảo giác.

Đi lên phía trước, bên trái có một thạch thất, cửa không khép kín.

Thạch thất không tính là lớn, trước cửa có bình phong, khung gỗ bên cạnh và bình phong thiển bạch không biết làm từ chất liệu gì vẫn còn vẹn toàn không chút tổn hao, phía trên thêu mẫu đơn. Trong phòng không thắp đèn, nhưng mà có một chiếc bàn phía sau bình phong.

Cách một lớp bình phong, mọi người mơ hồ trông thấy, bên cạnh bàn có người đang ngồi, nhìn thân hình thì là một người con gái.

-END 14-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook