Dám Kháng Chỉ! Chém

Chương 4: Phiên ngoại 4: Cuộc sống của Khinh Quân điện hạ

Lâm Thiên Sắc

06/03/2014

1. Bỏ nhà ra đi

Khinh Quân điện hạ đá một cái lên cổng lớn của An Lạc Hầu phủ, giọng trẻ con rầu rĩ vang lên: “Ông ngoại ơi, mau mở cửa!”

Thị vệ đằng sau lưng vội vàng tiến lên nhắc nhở: “Điện hạ, cẩn thận đau chân!” Gương mặt nhỏ nhắn của nó đã nhăn nhó cau lại.

An Lạc Hầu phủ có một điều rất kì lạ, lão thái gia Đồng Bá thích trông cửa, Người hầu trong phủ đều từ trong cung điều tới, mặc dù không quen để chủ nhân trông cửa, nhưng dần dà cũng từ từ chấp nhận chuyện này.

Cổng lớn mở toang, bỗng một cơ thể nhỏ bé lao vào lòng Đồng Bá, Thái tử điện hạ ngẩng đầu tố cáo: “Ông ngoại à, mẫu hậu lại bắt nạt con, con không muốn về cung nữa đâu.” Mẫu hậu khiến cả phụ hoàng cũng phải tức đến nỗi giậm chân, chỉ khi đối diện với ông cụ tóc bạc trắng này, mới chịu cúi đầu nghe lời.

Thái tử điện hạ mặc dù mới năm tuổi, nhưng cũng hiểu rõ điều này.

… Đây có được tính là nó đã “bỏ nhà ra đi” không?

Đồng Bá cười cười lắc đầu.

Thái tử điện hạ và Hoàng hậu nương nương tuy bản tính khác nhau, nhưng lúc tức giận chuyện gì trong cung đều thích “bỏ nhà ra đi”, đích đến sau khi bỏ nhà đi cũng giống hệt nhau, tới An Lạc Hầu phủ.

“Hôm nay lại làm sao nữa?”

Đồng Bá nắm bàn tay nhỏ của Khinh Quân điện hạ, vừa dẫn nó vào phủ vừa hỏi nguyên do.

Thái tử điện hạ trề đôi môi nhỏ xinh như cánh hoa, xem ra khá bực tức: “Mẫu hậu không nói lý được với con, liền phạt con chép sách.” Phạt thì phạt rồi, chép sách thì cũng được thôi, nhưng mẫu hậu lại phạt nó chép mấy quyển sách như là Nữ tắc, Nữ giới, Liệt nữ truyện…

Mẫu hậu bế muội muội mới một tuổi, thản nhiên liếc nhìn nó: “Chép mấy loại sách kinh sử thông thường, xưa nay con xem qua là nhớ. Chỉ có chép những thứ khiến người ta đau đầu thế này, mới có thể biết được gông xiềng đè nặng lên vai mẫu hậu, giúp con hiếu thuận với mẫu hậu…”

Nó không hiếu thuận bao giờ chứ?

Có điều tại mẫu hậu rảnh rỗi sinh nông nổi, nghĩ đủ cách hành hạ nó mà thôi!

Thế là Phượng Khinh Quân nhà ta ngày hôm đó trốn học, bỏ nhà ra đi, đến An Lạc Hầu phủ cùng ông ngoại Đồng Bá ăn cơm trưa, uống trà chiều, ngủ một giấc ngon lành, chắc mẩm Thái phó Yến Bình không đợi nổi nên đã về phủ rồi, lúc này nó mới cầu xin An Lạc cữu cữu đưa nó về cung.

An Lạc Hầu bị ép phải làm phu xe suy đoán: “Phượng Khinh Quân, chắc không phải con muốn trốn học, mượn cớ là khiến mẫu hậu nổi giận phạt con, nhân cơ hội xuất cung đi chơi đấy chứ?”

Phượng Khinh Quân: “Cữu cữu, người đừng nói hẳn ra như vậy chứ?”

Ít nhất mẫu hậu cũng hoàn toàn không biết điều này…

Yến Bình bị Thái tử điện hạ bỏ rơi trong phòng luyện võ cả buổi chiều, ôm một bụng đầy nước trà lặng lặng về phủ.

Tố cáo việc này cũng hoàn toàn vô dụng. Hắn đã nhìn ra từ lâu rồi, dù Hoàng hậu nương nương cầm thước đuổi theo Thái tử điện hạ chạy ra khỏi cung xa mấy trượng, cuối cùng vẫn chẳn ích gì.

Mẫu tử nhà họ giằng co với nhau, dựa vào cái gì lại bắt hắn kẹp giữa chịu trận?

Thái phó đại nhân lặng lẽ nhỏ lệ: “Thằng quỷ khó bảo quá rồi! Bệ hạ à, thần có thể từ chức được không?”

Hoàng đế bệ hạ bình tĩnh điềm nhiên, thờ ơ “hừ” một tiếng: “Ngươi không dìu dắt con cho trẫm, lẽ nào vì ngươi còn nhớ nhung Hoàng hậu của trẫm?”

Thái phó Yến đại nhân lau mồ hôi trên trán: “…”

Bệ hạ, việc này mọi người hiểu ngầm trong lòng là được rồi, hà tất phải phơi bày ra thế này?

Vốn dĩ là chuyện Khinh Quân điện hạ bỏ nhà ra đi nhỏ như con thỏ, cuối cùng chuyện bé xé ra to, khiến bệ hạ và Thái phó đại nhân hậm hực với nhau, song… kết cục xưa nay chỉ có một, đó chính là bệ hạ toàn thắng!

2. Thù vặt



Một hôm nào đó, Vũ Khác tướng quân đi tìm Hoàng đế bệ hạ bàn công chuyện, bị Hoàng hậu nương nương vừa hay đang nhàn cư vi bất thiện lôi ra bắt nạt. Hoàng đế bệ hạ không thể đỡ lưng cho Vũ Khác tướng quân, Vũ Khác tướng quân đành nghiến răng cam chịu, lặng lẽ lui đi, trên đường gặp được Khinh Quân điện hạ.

Phượng Khinh Quân lúc đó khoảng mười tuổi, nhìn thấy Vũ Khác tướng quân mặt mũi ủ rũ như cái bánh bao chiều, lòng nó đã hiểu, tiến lên nhiệt tình an ủi đại tướng quân thảm bại phải quay về: “Mẫu hậu xưa nay mềm nắn rắn buông, huống hồ năm xưa tướng quân đã đánh mẫu hậu một gậy, mẫu hậu không thể đòi nợ phụ hoàng, đành lấy ‘mềm’ ra ‘nắn’ vậy…”

Vũ Khác rưng rưng: Một tướng quân dũng mãnh chinh chiến nơi sa trường như ta… là trái hồng nhũn hay sao?

Phượng Khinh Quân vỗ vỗ tay hắn (Vũ Khác tướng quân quá cao, muốn vỗ vai nhưng với không tới), mặt mày uất ức: “Mẫu hậu cũng toàn bắt nạt ta… Phụ hoàng chỉ thích ngồi cạnh cười ngốc…”

Vũ Khác tướng quân không có cách nào phác họa nổi hình ảnh “Hoàng đế bệ hạ cười ngốc” trong đầu, nhưng bỗng cảm thấy Khinh Quân điện hạ thật đáng thương, gặp phải người mẹ thô bạo như vậy.

Thế là một bầu nhiệt huyết trung quân ái quốc trong lòng hắn được kích thích, hắn vỗ ngực đảm bảo: “Vi thần sẽ bảo vệ điện hạ!”

Khinh Quân điện hạ: Phụ hoàng à, chuyện này không thể trách con được nhé… là Vũ Khác tướng quân tự muốn bày tỏ lòng trung thành với con đấy chứ!

(Nghe nói thần tử dám bày tỏ lòng trung thành với Thái tử điện hạ khi Hoàng đế bệ hạ long thể an khang thì chính là đại kỵ!)

Khinh Quân điện hạ vẻ mặt cảm kích đến chảy nước mắt: “Vũ Khác tướng quân, phụ hoàng nói ngươi là tướng quân anh dũng nhất! Sau này ta làm Hoàng đế, còn phải nhờ tướng quân phò tá!”

Vũ Khác tướng quân mang theo lòng tin được Thái tử điện hạ lấp đầy, xuất cung rời đi trong khí thế hừng hực, quên sạch vụ bắt nạt của Hoàng hậu nương nương…

Khinh Quân điện hạ lặng lẽ nhìn theo bóng hắn đi xa…

Phụ hoàng nói: Tỏ ra yếu thế khi thích hợp là một thủ đoạn cần thiết để lôi kéo lòng người…

Vả lại… nghe nói năm xưa Vũ Khác tướng quân còn đánh mẫu hậu một gậy.

Mẫu hậu đại nhân nhà ta tuy hơi ngốc một chút, nhưng chỉ có ta được bắt nạt, người khác bắt nạt mẫu hậu nhất định phải đòi lại gấp mười lần, trăm lần…

Hoàng đế bệ hạ: “Hay là trẫm bắt nạt nhỉ?”

Khinh Quân điện hạ quay đầu đi: “Gió to quá, phụ hoàng ơi con chẳng nghe thấy gì cả…”

(Vũ Khác tướng quân nước mắt đầm đìa khi biết trong lòng Thái tử điện hạ nghĩ gì)

Vũ Khác tướng quân lúc đó liền chạy đến trước mặt tác giả: “Xin người đấy đại nhân ơi, người cho Hoàng hậu nương nương đánh ta một đòn đi… Hay mười đòn cũng được, chỉ xin người đừng cho Thái tử điện hạ nhớ đến ta là được…”

Bị Thái tử điện hạ ghi vào sổ thù vặt, đúng là quá đáng sợ!

Tác giả: “…”

Nghe nói cảnh giới cao nhất của việc ngược đãi người khác không phải là đánh hắn một gậy cho thỏa lòng, mà là khiến hắn từng giờ từng khắc phải sống trong ám ảnh của nỗi sợ hãi… Khinh Quân điện hạ đã hiểu rõ điều này.

3. Yêu sớm

Khinh Quân điện hạ mười tuổi, đến thư viện hoàng cung đọc sách, tiện thể kết bạn với một đống bạn bè quyền quý, đặt nền móng cho thành phần nòng cốt của chính quyền đời sau.

Sau lưng là Tâm Nhụy công chúa theo sát không rời, nàng mặc một chiếc váy nhỏ nhắn màu hồng, tóc búi tròn xoe sau đầu.

Tiểu công chúa: “Ca ca, muội cũng muốn tới thư viện hoàng cung đọc sách.”

Khinh Quân điện hạ: “Muội muội à, các ca ca trong thư viện hoàng cung đều rất xấu xa, sẽ giật tóc, véo má bọn con gái.”

Muội muội bề ngoài quá xinh đẹp cũng là một chuyện phiền não, ngộ nhỡ bị bọn nhóc đen tối trong thư viện hoàng cung kia ngắm trúng từ sớm, vậy thì không hay chút nào hết…



… Điện hạ à, kể ra người cũng mới chỉ có mười tuổi thôi mà?

… “Bọn nhóc đen tối” ở thư viện hoàng cung kia đều lớn hơn người đó!

Tiểu công chúa vẻ mặt sợ hãi: “Véo má giống mẫu hậu sao?”

Tiểu công chúa lớn ngần này rồi, thường bị Hoàng hậu nương nương véo má, hơi sợ hãi một chút là hai mắt ngấn lệ, dáng vẻ nhỏ bé thật dễ thương.

Khinh Quân điện hạ: “Còn đau hơn mẫu hậu véo đó!”

… Ngoài mẫu hậu ra, ai dám động thủ với công chúa điện hạ là kẻ đó chắc không muốn sống nữa rồi!

Tiểu công chúa: “Ca ca, muội không đi nữa… chắc muội nên về cung chơi với phụ hoàng đây!”

Tại sao không phải là chơi với mẫu hậu?

Hoàng hậu nương nương bận chơi với Khinh Dục điện hạ, có quan điểm khác, ra sức yêu cầu được phân trần: “Không phải ta sợ tiểu công chúa yêu sớm đó sao?! Theo tài liệu nghiên cứu mới nhất của một số học giả và chuyên gia Đại Tề – ‘Báo cáo nghiên cứu chuyên sâu của Hoàng hậu nương nương về vấn đề yêu sớm’ chỉ rõ, phàm là các bé gái, nếu những năm tháng trưởng thành hồi nhỏ có được tình yêu thương của phụ thân, đồng thời thường xuyên được phụ thân bế ẵm, vậy thì thời thanh xuân sẽ không dễ yêu sớm… Bé gái được vòng tay ấm áp rộng lớn của phụ thân mà nó tin tưởng nhất che chở, trừ phi gặp được nam tử ưu tú hơn phụ thân này của nó… Nếu không, nó chẳng dễ dàng để vào mắt đâu!”

… Hoàng hậu nương nương, còn ai có thể yêu sớm hơn người?

Hoàng đế bệ hạ vui vẻ giang rộng vòng tay: “Nào, bảo bối Tâm Nhụy, ôm phụ hoàng một cái!”

Hoàng đế bệ hạ đắc ý liếc mắt nhìn đám nhóc mới lớn trong trường học hoàng cung: “Tiểu tử chết tiệt nào dám đứng ra đây nói rằng mình ưu tú hơn trẫm?”

Nhiếp chính vương ngủ trong quan tài nhiều năm bò dậy, lạnh lùng liếc nhìn Hoàng đế bệ hạ: “Tiều tử chết tiệt, ngươi dám nói ngươi ưu tú hơn bản vương?”

Hoàng hậu nương nương lau mồ hôi lạnh, mạo hiểm bị Nhiếp chính vương đại nhân đánh, tiếp tục giải thích: “Có điều như vậy càng dễ khiến con gái ỷ lại phụ thân quá mức, tương lai rất dễ không lấy được chồng!” Sau đó bày thêm đồ cúng trên phần mộ của Nhiếp chính vương, tâng bốc nịnh bợ: “Cha à, con nghĩ cha là người tốt nhất trên thế gian này, chẳng có nam nhân nào bì được với cha. Con thừa nhận con yêu cha nhiều lắm.”

4. Cữu cữu

Mối quan hệ giữa Khinh Quân điện hạ và cữu cữu An Lạc Hầu xưa nay đều rất tốt đẹp, đến mức chuyện gì cũng nói với nhau.

Khinh Quân điện hạ: “Cữu cữu, nghe nói ngày trước người là Hoàng đế?”

Những việc thế này, đương nhiên không thể tuyên truyền rộng rãi, chỉ là thông tin rò rỉ từ cái miệng Hoàng hậu nương nương, trong một lúc rảnh rỗi sinh nông nổi nào đó thích nói chuyện “quá khứ”.

Nàng kể chuyện trước khi đi ngủ cho bọn trẻ, câu mở đầu chính là: “Nhớ năm xưa…”

Nhớ năm xưa, có một đứa bé mũm mĩm làm Hoàng đế… còn có một Thái tử nước khác anh dũng vô song, Hoàng hậu nương nương vừa gặp vị Thái tử này đã trúng tiếng sét ái tình, cuối cùng vượt qua biết bao trở ngại, hai người mới được sánh bước bên nhau…

Thông thường nghe đến đoạn này, Hoàng đế bệ hạ nào đó ngồi bên ngự án phê tấu chương sẽ rất hài lòng thỏa dạ. Mặc dù chứng hay quên của Hoàng hậu càng ngày càng có xu hướng nghiêm trọng, nhưng được chính tai nghe thấy nàng đã quên sạch một số người nào đó và một số chuyện nào đó, hắn vẫn vô cùng vui vẻ bởi mình đã thuần dưỡng nàng thành công.

Nhớ năm xưa có đứa bé mũm mĩm làm Hoàng đế, nay đã trở thành An Lạc Hầu khiến Tiểu Ngũ phòng ngày phòng đêm có nha đầu lớn gan bò lên giường. Vẻ mặt Hầu gia nào đó đắc ý: “Thì đó! Ta suốt ngày ngồi trên ngai vàng ngủ gật!”

Khinh Quân điện hạ: “Thảo nào cữu cữu mới mất nước, đúng là không tận tâm với công việc mà! Xưa nay con chưa từng thấy phụ hoàng ngồi trên ngai vàng ngủ gật bao giờ!”

Hầu gia nào đó: “…”

Tiểu tử chết tiệt, ngươi dám so sánh ta với hắn?!

Tên khốn phụ hoàng nhà ngươi, chẳng những cướp giang sơn của ta còn cướp cả tỷ tỷ xinh đẹp của ta, ta vốn đã chuẩn bị cho tỷ tỷ làm Hoàng hậu, thế mà…

Khinh Quân cực kì hoảng sợ, giơ tay lên bịt miệng cữu cữu của mình lại, nghiêm túc khuyên răn: “Cữu cữu, lời này thôi đừng nói nữa, nếu để phụ hoàng nghe thấy… e rằng sau này hễ là yến tiệc nào trong cung có mặt mẫu hậu, người đều không được tham gia đâu… cả yết kiến dịp lễ Tết cũng miễn luôn…”

Hầu gia nào đó thành tâm nhận sai: “…Thôi không nói nữa! Cho dù trong lòng có nghĩ cũng nhất quyết không nói ra! Tuy tên chết tiệt phụ hoàng nhà ngươi có hơi khốn nạn… nhưng ban thưởng bao giờ cũng hào phóng. Chỉ cần hắn ban thưởng tiền bạc rộng rãi một chút, ta cũng không thể chọc giận hắn được…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dám Kháng Chỉ! Chém

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook