Đại Tiểu Thư Và Chàng Lưu Manh

Chương 11

nhoknhiuchien97

23/05/2013

- Lâm! Cô có sao không? Sao lại bất cẩn như vậy… mà thằng trời đánh này nữa! giờ này biến đâu không biết! cứ thử vác mặt về đây xem…. – Trương Thiếu Hạo tức giận nói, hắn ta không quen với sự chờ đợi

- Chắc anh Quân kẹt chỗ dì Ngân rồi! – Mai bảo – Hồi nãy dì ấy nằng nặc không cho anh Quân đi đâu hết

Lâm không nói gì, chỉ khẽ cúi người xuống nhặt chiếc li vỡ. Lòng nghĩ mông lung… Liệu có phải do cô? Cô nhớ lại lúc thăm dì Ngân ở bệnh viện. Thái độ dì ấy rất tức giận khi nói về cô… “ Dì ấy không muốn tôi quan hệ với những người như cô..” Lời của Quân vang vẳng trong cô… Chắc dì ấy vẫn rất ghét cô. Thế mà Lâm cứ tưởng chỉ cần 2 người yêu nhau mọi chuyện sẽ được giải quyết…

Bỗng..





“Á!!” – Một giọt máu rơi xuống từ đầu ngón trỏ cũng là lúc nước mắt từ khóe mi cô nhỏ xuống…





Nhưng cô mặc kệ…

Cô vẫn ngồi đó… trong tiếng nhạc xập xình… cô đơn.. thu mình như Lâm của ngày trước….

..

Quân lang thang, anh không biết sẽ đi đâu, làm gì lúc này. Nhạt nhẽo. Trống vắng. Lạnh buốt. Một mình bước đi trong đêm tối…

- Ai đây ta? – Một tụi lưu manh chặn đường Quân

Quân khẽ nhếch mép, đến đúng lúc đó, anh đang bực mình, chỉ muốn tìm ai trút giận. Tụi đó chừng chục tên, tên nào tên nấy mặt đằng đằng sát khí. Tên cầm đầu- chính là cái tên bị Lâm đánh lần trước lên tiếng:

- Hóa ra mày ở đây? Có biết tụi tao tìm mày cực nhọc lắm không? Hôm nay mày tới số rồi! Tụi bay! Lên!

Cả chục đứa xông vô Quân. Anh bây giờ như con thú điên dại. KHông quan tâm đến hậu quả sẽ ra sao. Chỉ có đấm, có đá, có những lời **** thề.. không dứt. Càng đánh Quân càng hăng. Một tên chạy lại giơ tay lấy thế một cú đấm trời giáng, nhưng anh đỡ được. Anh nghiến răng, bẻ quặt tay hắn phía sau làm y kêu thảm thiết. Nhưng rồi anh cũng bị một tên khác đấm một phát vào bụng... Quân quay lại… ánh mắt anh như muốn bóp chết tên đó. Lướt như bay, anh khẽ khàng đến bên hắn ta bằng một cú đá chân trái. Một dòng chất lỏng chảy từ mồm tên côn đồ… hắn ta quỳ xuống… Mấy tên khác thấy thất thế cũng không dám manh động, chỉ khi tên cầm đầu ra lênh rút dao cùng xông lên, chúng mới có dũng khí…

Anh … một mình chống chọi với mười tên côn đồ lăm le trong tay con dao sáng chói. Không chừng có án mạng xảy ra cũng nên. Nhưng với Quân lúc bấy giờ, có lẽ chết là cách giải thoát tốt nhất…Rằng nếu không đến được với nhau, rằng nếu sống sẽ luôn làm người kẻ thù của nhau… vậy thì tốt hơn là vậy…. một tên xông đến, giơ con dao lên chém, anh không né …… Máu anh nhỏ giọt xuống, ướt đẫm vùng áo trắng phía trước…. tuy nhiên, anh vẫn kịp bồi cho tên đó một đạp, bay hẳn ra xa!

..





Quân khựng lại. Đau! Dòng máu nóng hổi chảy, hòa với vị mồ hôi mặn chát, cả nước mắt nữa… …. Lạ! chỉ là một vết thương ngoài da thôi mà, sao tim anh như dao cứa, rỉ máu… anh gục xuống, buông xuôi tất cả… chỉ khẽ mấp máy những câu cuối cùng:







Vĩnh biệt!

..



Quân tỉnh dậy nặng nề trong một tấm gạc lớn quấn quanh bụng. Anh đảo mắt nhìn quanh… một căn phòng sang trọng. Một người đàn ông thấy anh mở mắt vội bước đến, cúi chào:

- Cậu đã tỉnh?

- Tôi đang ở đâu?

- Dạ thưa! Đây là biệt thự T.O.P. tổng giám đốc Mạnh không yên tâm về cậu nên đã cho người đi theo, kết quả là thấy cậu gục xuống trong khi bọn côn đồ tiến lại nên bọn họ đã đưa cậu về đây… - Giọng người đàn ông đều đều, chậm rãi

- Mạnh Hạo Nhiên! Tôi không cần ông ta thương hại!

Nói rồi, anh khom lưng ngồi dậy. 1 lần, 2 lần…. nhưng rồi vô ích… Vết chém quá sâu, nếu anh còn cố cử động sẽ ứa máu… anh bất lực..

- Lão gia không có ý gì đâu! Chỉ là muốn cậu dưỡng thương một thời gian…

Quân thở dài. Đó âu cũng là cách tốt nhất. Dì Ngân sẽ ra sao khi thấy anh trong tình trạng này. Lâm nữa! hiện tại bây giờ anh không muốn gặp cô hay chính anh đang tự huyễn hoặc mình… rằng đó không phải sự thật! rằng chỉ là 1 giấc mơ sẽ tan biến khi anh mở mắt….

- Tôi muốn gọi điện cho dì Ngân!

- Tôi đã gọi và xin phép cho cậu! bây giờ cậu có thể yên tâm nghỉ ngơi…

Còn lại một mình…

Những dòng kí ức hiếm hoi bất chợt quay về trong anh…

Gia đình… cái mà anh đã mất đi từ khi lên ba…

“ Con là ai?” – Người đàn ông bế bổng đứa bé trai lên, hôn vào má và hỏi

“ Con là con của ba đẹp trai!” – tiếng đứa bé thốt lên, tiếp theo đó là một tràng cười giòn tan của nó

“ haha… nhột quá… má ơi… ba cù con….” – Thằng bé ho sặc sụa

Mắt quân nhòe đi. Đó là chút kí ức hiếm hoi anh còn nhớ. những gì anh biết về họ chỉ là qua những tấm ảnh gia đình hay những câu chuỵên hằng đêm của dì Ngân lúc anh còn nhỏ.. Điều anh không thể tin là họ bị ám sát… càng không thể tưởng tượng nổi người đó lại là ba của cô…. Nghiệt ngã… giá như ngày ấy, anh không trốn chạy… thì đã không gặp cô để rồi rơi vào tình yêu đau khổ này… 19 tuổi.. anh mới nếm hương vị của tình yêu nhưng tiếc thay, nó ngắn ngủi quá…

Bây giờ!

Anh có nên trả thù cho ba mẹ hay không?

Hay anh để nó trôi vào dĩ vãng như 15 năm trước?

Còn cô?

Còn tình yêu của anh?

..

..





Lâm trở về nhà lúc 10h. Cô thẫn thờ. Quân đã không đến. KHông lí do. Không 1 cuộc gọi giải thích…

Bác Lâm thấy cô về liền chạy ra mở cửa:

- Tiểu thư đã về! cô sao vậy? tay làm sao mà bị thương thế kia? – Bà lo lắng, suốt mười lăm năm qua, một tay bà chăm nẵm cô, coi cô như con đẻ…

- Cháu… không sao… - Lâm nói rồi chạy nhanh lên phòng, cô cố giấu hàng nước mắt đang lăn dài trên má…

Chiếc áo bị nhuốm màu rồi. mặc kệ vết đứt tay, Cô cố vò mạnh, đến nỗi đỏ cả tay nhưng vô ích… Nó vẫn không thể về như ban đầu. Phải chăng đó chính là kết cục tình yêu của cô. Dù cô có yêu Quân đến mấy thì cuối cùng, cả hai vẫn không đến được với nhau.... đến lúc này, cô không kiềm chế được nữa… bật khóc thành tiếng… Cô biết đâu được, ở một nơi nào đó, anh cũng đang dằn vặt, đau khổ tọt cùng…

- Hey! Thằng Quân không đi học sao? – Trương thiếu Hạo hỏi Mai khi thấy cô đi một mình

- Anh ấy cả đêm không về! dì Ngân lo lắm nhưng khi nhận được một cú điện thoại, nghe xong dì ấy thở dài… rồi bảo tôi ngủ sớm… không biết có sao không nữa… - Mai lo lắng, cô hình như cả đêm cũng mất ngủ vì chuyện của Quân và Lâm

- What? Không về nhà á? Hắn ta bị gì vậy… cứ thử đi học xem ? mà thiết Lâm đâu nhỉ? Nãy giờ không thấy cô ta? Hay cũng nghỉ học rồi… mờ ám quá….

- Chị ấy bảo với tôi mệt… anh đừng có suy diễn lung tung…. Mà chị ấy hình như không vui cho lắm nên anh ăn nói cẩn thận chút… đừng có hớn hở vậy… cười trên nỗi đau người khác… hưm… nói thế nào nhỉ… ak… làm người ai làm thế? – Mai tua một lèo rồi bỏ đi

- Hơ… con bé này hôm nay ăn lộn bả gì thì phải, mới sáng ra đã gắt với mình,… - hắn ta ú ớ trước thái độ của Mai…









..

Một tuần, Quân như bốc hơi khỏi cuộc sống của Lâm. Đã bao lần cô nhắn tin, gọi điện… nhưng chỉ có những tiếp bíp dài…. Cô cũng đã đến nhà anh, nhưng Mai bảo anh không có nhà… Vậy thì anh đi đâu? Sao không nói chẳng rằng đã bỏ đi vậy…?

Đêm đến, cô chỉ biết trùm chăn khóc thầm đến nỗi mắt sưng húp lên. KHông còn nhận ra một Lâm hoạt bát vui vẻ ngày trước nữa… con khỉ - vật mà anh tặng cô ngày valentine – nó vẫn ở đó – trên bàn học của cô – nhưng nó khác cô nhiều lắm. Nó vui vẻ. Cô đau khổ. Nó cười tươi. Cô nước mặt nhạt nhòa… có phải qua bất công với cô?

..





Love is pain!!!

Thật nực cười cái gọi là tinh yêu ây! Chính nó đã kéo Lâm cô đứng dậy khi bị ngã trong cuộc tình đầu dối trá. Cũng chính nó lại đẩy cô xuống một hố sau khác sâu hơn, lãnh lẽo hơn, ác nghiệt hơn…

Love is bad!!!!





Thứ 7:

- Ya,… Trương Thiếu Hạo! anh làm gì mà kéo tay tôi vậy? buông ra… anh định đưa tôi đi đâu… anh có biết vô học rồi không? Ya… anh điếc hả? hay tai có vấn đề ( 2 bệnh này như nhau mà ?!?) sao không nghe lời tôi… - Mai hét lên, cô đang ở canteen tranh thủ nhấm nháp thì bị con người này lôi đi không thương tiếc….

- ồn ào quá! – hắn ta cụt ngụt

- anh đưa tôi đi đâu? – Lâm hổn hển, cô phải bước theo một tên con trai cao mét tám đang hừng hực khí thế với lại cô cũng quá tốn sức trong lời hét vừa rồi

- chơi!

- Anh điên dần đều rồi á! Giờ nào mà chơi hả? anh có biết……

Mai chưa kịp nói gì thì đã bị hắn ta đẩy lên xe…

- ở trường không có Quân với Mai gây sự tôi thấy chán quá nên rủ cô đi chơi!

- Anh chán chứ tôi có chán đâu… - Mai nói xong im bặt trước ánh nhìn kiểu : NÓI NỮA TÔI GIẾT CÔ ĐẤY của Thiếu Hạo

Cô chịu xuống bước:

- Vậy đi đâu?

Hắn ta suy nghĩ. Ừ nhỉ? Rủ cô đi nhưng chính hắn cũng không biết đi đâu? Đi bar ? chắc chắn cô sẽ không đi nếu chỉ có hai người. Shopping? Thế chẳng khác gì anh đánh đồng cô với những cô gái khác.. chỉ có một địa điểm hợp với cô… Khu vui chơi!

- Thật á? Anh cho tôi đi ư? Thích thế! Tôi chưa được đi bao giờ…

Trương thiếu Hạo ngán ngẩm trước tình trạng của anh bây giờ. Ai đời là thiếu gia họ Trương, đi con BMW mui trần, bên cạnh lại có một con bé hét toáng loạn không biết mô tê trời đất! đến xấu hổ chết mất!

- Ơ.. anh bảo đi khu vui chơi mà… - Mai thắc mắc khi thấy anh rẽ vào một shop khá lớn…

- Tôi không thể đi đâu trong bộ đồng phục này được…. ok? – hắn ta bước vào, bỏ mặc Mai đứng lại, trên môi khẽ nhếch một nụ cười… chỉ có thể gian như con ngan!

Mai bĩu môi, nhìn bóng hắn ta. Đồng phục có sao đâu chứ? Bộ này còn đẹp chán mà… cô tự nhìn xuóng mình cười thầm vì điều đó rồi cũng lon ton theo Thiếu Hạo bước vào…

Nhân lúc nàng ta còn đang mải mê tự ngắm mình thì Trương Thiếu Hạo đã có một âm mưu khác… hắn ta lại nói nhỏ với người bán hàng…

- Nhớ chút nữa khi tôi coi chiếc áo đó thì cô đưa cái áo đôi còn lại ra cho cô ấy nhá! Nhớ là phải bảo là hàng khuyến mãi tặng kèm đó!!!

Hắn ta dặn đi dặn lại. Thì ra, thấy đôi Quân – Mai có áo đôi nên hắn ta cũng không ngần ngại sắm cho Mai với hắn 1 đôi. Nhưng nói ra là anh mua áo đôi cho cô thì ngại quá nên mới phải bày ra trò này.. hi vọng cô không phát hiện ra..

- Cho tôi coi chiếc áo này! – Thiếu Hạo vờ chỉ tay lấy mộ chiếc áo gần đó. Tuy đơn giản nhưng chính anh đã thiết kế, chỉ để dành cho anh và Mai

Sau một hồi mân mê chán chê ( trước mặt Mai phải làm vậy cho cô không phát hiện), anh giơ trước mặt Mai:

- cái này được không?

Mai gật lấy gật để. Giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh đến khu vui chơi… hắn ta gật đầu hài lòng rồi nháy mắt về phía người bán hàng… bắt được sóng, cô ta vội đưa chiếc còn lại ra… mặt niềm nở:

- chúc mừng anh chị! Cặp áo này nằm trong chương trinh “happy couple” của chúng tôi! Khi anh mua 1 chiếc áo sẽ được tặng một chiếc giống như thế…. Của anh chị….

..

- Woa! Anh cho tôi luôn sao? – mắt Mai sáng quắc lên

“ cái đó vốn dành cho em mà!” – hắn ta cười thầm nhưng rồi cũng tỏ vẻ kiêu căng thường ngày:

- Ukm… chứ tôi lấy hai cái giống nhau làm gì… chật tủ…

- Hứ… anh… quá lắm mà… nhưng thôi… tôi đang vui… bỏ qua cho anh… ! – nói rồi cô kéo hắn ta ra xe

Nhìn hai ngừoi bây giờ không ai không biết là một đôi. Có chăng chỉ có Mai không biết thôi. Cử chỉ thân mật, cười nói không ngớt, giờ lại thêm áo đôi nữa… thảo nào, hắn ta cứ tủm tỉm ra chiều đắc ý lắm!

- Woa! – Mai lại hét lên khi thấy khu vui chơi

Thiếu Hạo xấu hổ, vội kéo cô ra một góc, thì thầm:

- không cần phải phấn khích vậy đâu!

- Tôi biết rồi!

Thấy Mai nghe lời, ngoan ngoãn như một chú mèo con, hắn ta lại cười. Chắc lại có trò gì mới đây…. Nghi lắm ak nha!

..





- Không đâu.. – lần này mới thấy Mai lắc đầu nguầy nguậy. chuyện là Thiếu Hạo rủ cô đi tàu siêu tốc, cô sẽ sợ hãi mà nắm chặt lấy tay anh nhưng cô không chịu…

Sau một hồi thuyết phục, dụ dỗ, đe dọa bỏ về, anh mới kéo được cô lên trên cái ghế. Cẩn thận thắt dây cho cô, anh còn ra vẻ dặn:

- sợ gì… có tôi bên cạnh cô mà!

Mai lẩm bẩm, đủ để hắn ta không nghe thấy: “ chính vì bên anh tôi mới sợ!!”

Tàu đi những vòng đâu tiên, Mai đã la oai oái. Từ bé đến giờ cô chưa sợ như thế này bao giờ…

Thiếu Hạo cười thầm. Đúng như anh nghĩ, cô sợ té khói. Anh còn đểu đến mức còn chìa cánh tay ra, định bụng khi cô sợ lên đến tận cùng sẽ hoảng loạn mà nắm tay anh… (?!!!?) .. không thể tin nổi Trương Thiếu Hạo phải dùng đến chiêu này để tiếp cận cô.

Nhưng…



Đời có ai ngờ…





Mai thật sự hoảng loạn..



..



nhưng…





Cô không nắm lấy tay như suy nghĩ ai đó, mà… nắm lấy bộ tóc vàng ngọc của Thiếu Hạo… ( mô phật?)

Hắn ta lồng lộn lên. Tức và đau…. Cô cứ nhắm tịt mắt, dùng 100% sức lực túm lấy tóc đồng thời cho cái mồm hoạt động hết công suất… Anh lúc đầu cũng bấm bụng chịu đau… nhưng rồi đau quá, không chịu nổi, anh cũng ré lên cùng cô… Mọi người ai nấy nhìn lấy hai người mà lắc đầu…

5 phút sau…

..



..

Trương Thiếu Hạo và Mai chao đảo bước xuống. Mai thì khong nói làm gì. Còn Thiếu Hạo, anh cũng ôm đầu nhăn nhó… đau như cắt ruột ấy chứ…

- tôi đã bảo… không rồi mà cứ ép tôi cơ….. – Mai trách móc

- uk thì……. – hắn ta chỉ biết cười trừ…

lát sau…

- đi nhà ma nhá… - lại âm mưu rồi

- lần này không là không! Chơi gì do tôi quyết định – Mai phồng má, trợn mắt…

- thôi được rồi… - Anh đầu hàng

Mai lượn qua mấy vòng. Nhà ma, đu quay dây văng, tàu hải tặc… tất cả đều là những trò cảm giác mạnh. Đang ủ rũ vì không biết chơi gì, Mai tăm tia thấy cái tủ gắp thú bông. Cô cười hạnh phúc. Còn gì nữa, trò này nhẹ nhang, lành mạnh, lại dễ chơi nữa.. (?? Phải không, em chưa bao giờ trúng) .. vội kéo tay anh lại. Thiếu hạo tròn mắt:

- Chơi gắp thú á? Tôi có phải con nít đâu…

- Thì sao? Tôi thích… - Mai hào hứng

- Thôi được rồi! – cứ mỗi lần cô nói là anh không cưỡng lại được







5 phút sau…

- Ya! Anh có biết chơi không vậy? – Mai xót tiền, hắn ta đã chơi năm phút, mất mấy trăm nghìn lận

- Yên nào… ! – Hắn ta cũng sốt ruột không kém, toát cả mồ hôi. Tưởng dễ mà khó, gắp mãi toàn rớt nửa chừng thôi

Mai bực mình, đẩy anh ra:

- Tránh ra! Tôi chơi cho….. – Mai xắn tay hùng hổ

- …

Ngại không để đâu cho hết, ai đời muốn gắp cho Mai một con gấu bông mãi không xong. Trong khi hắn đang cắn rứt thì cô đang rất hào hứng. Nhìn cái bóng mảnh dẻ của cô, anh thấy thương quá… Người con gái đó… thật nhẹ nhàng… từng chút một… cứ bước vào tim anh… bất chợt anh bước đến, quàng tay ôm lấy Mai, làm cô giật mình, buông cần gắp. Mai lắp bắp…

- Anh… anh làm… gì… thê…ế ?

- Tôi mệt quá… đứng yên chút đi!

Anh vùi đầu vào mái tóc buông xõa. Thơm. Bồng bềnh như mây vậy. anh cứ muốn vậy mãi báo hại Mai đỏ hết cả mặt, xấu hổ với con mặt thiên hạ.

Đến chiều, anh đưa cô về nhà. Hôm nay cả Mai và anh đều rất vui. Mới bước vào nhà, điều làm cô sốc nhất là sự trở về của Quân..

..





Quân phải thay đổi. Anh cắt ngắn mái tóc của mình. Đeo thêm một bên chiếc khuyên tai lấp lánh… một chiếc áo sơ mi đen lạnh lùng nhưng quyến rũ chết người…ánh mắt sắc, bất cần đời để cố giấu diếm một trái tim thương tổn. hơn tất cả, anh đã suy nghĩ chính chắn. Cô và anh vốn không cùng một thế giới, giờ lại thêm mối thù nặng sâu. Bức tường đó quá lớn khiên đôi mắt anh không tài nào nhìn thấy cô, trái tim anh không thể hiểu cô đang nghĩ gì… vậy thì thôi buông tay… để cả hai có ngã rẽ riêng…

Với trách nhiệm của một người con, anh phải trả thù cho ba mẹ mình, vực dậy D-lite… Vậy anh mới không hổ thẹn với họ nơi chín suối…

- Anh Quân ! Anh đi đâu về vậy….? – Mai vẫn chưa hết sốc bởi sự thay đổi chóng vánh của anh

- Thư giãn thôi! – Quân bình thản

- Anh có gặp chị Lâm không? Chị ấy nghỉ học cả tuần trời rồi!

- Đừng nhắc đến cô ấy nữa… ? – nói rồi Quân bỏ đi

Mai ngơ ngác. Quân bị làm sao vậy? điều đó chỉ Quân mới hiểu nổi….

Thứ hai, thật tình cờ và cũng thật bất ngờ, cả Lâm và Quân đều đi học. Nhưng… hai người hai lối đi riêng… Quân đã nhìn thấy cô, nhưng anh vờ như không thấy… “ Em gầy đi nhiều đó!” – anh khẽ nhủ…

Trương Thiếu Hạo nghe tin Quân đi học bèn xông tới, định tẩn cho một trận cái tội lặn không báo trước… Mai và Lâm cũng đi cùng

Nhưng..

Khi ba người họ đến, chứng kiến cái cảnh không mong muốn: Quân đang hôn một cô bé lớp dưới…

Xong xuôi cô bé kia nũng nịu:

- không phải anh đang cặp với chị Lâm sao? Sao để ý đến em…

Quân đã liếc thấy bóng dáng Lâm, bèn cố ý nói lớn:

- ukm… nhưng anh chỉ yêu tiền của cô ta thôi!

Ba con người kia sốc toàn tập

Với Trương Thiếu Hạo, Quân là một tên khó ưa, chuyên gia nói móc làm hắn tức tóe khói. Nhưng tuyệt đối Quân không phải hạng người ham phú quý, lợi dụng người khác như vậy. CÒn một điều nữa là từ trước đến nay anh chưa hề động lòng với bất cứ cô gái nào. Lâm – theo Trương Thiếu Hạo Nghĩ – là người đầu tiên và duy nhất

Mai lại coi Quân như thần tượng. Ở nhà, cô nghe dì NGân khen anh suốt. Nào là học giỏi, đẹp trai, hiếu thảo và rất chịu khó… lúc đến thành phố học, chính anh đã giúp đỡ cô rất nhiều… vì vậy… Mai không thể tin những gì xảy ra trước mắt

Người đau khổ nhất, thất vọng nhất, bàng hoàng nhất có lẽ là Lâm. Anh mới nói gì cơ? “Anh chỉ yêu tiền của cô thôi!” ư? Không thể nào… anh đang lừa cô, nhưng tai cô vẫn nghe rõ mồn một những lời nói của anh:

- anh không yêu cô ta bằng em được!

- thật sao? Đáng ghét mà…

lời nói đổ vào tai cô như một thứ thuốc độc mạnh. Không suy nghĩ, cô bước tới…

..

..

Bốp… - một tát trời giáng, má Quân in hằn năm ngón tay cô. Cô tức giận hét lên, từng chữ như nhát dao xé lòng cô vậy:

- ĐỒ LƯU MANH!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Tiểu Thư Và Chàng Lưu Manh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook