Đại Thần Tiềm Quy Tắc

Chương 3

Tùy Hoan

19/06/2017

CHƯƠNG 3 LÀ AI MIỂU SÁT AI

Thời xưa không phải mùa hè mới có đào sao? Nhìn quả đào trong tay, Hướng Dịch nằm trong khoang trò chơi lâm vào hoang mang, ở Tân Thủ Thôn trên mặt bạch y kiếm sĩ cũng làm ra biểu tình giống hệt.

Nam tử kia vẫn trấn định ngồi trên cây, rút từ bên hông ra một thanh đao nhìn rất sạch sẽ, thoải mái nhàn nhã gọt vỏ nửa quả đào còn lại. Thấy bạch y kiếm sĩ dưới tàng cây vẻ mặt muốn hỏi lại thôi, hắn không nhịn được cười.

Người bình thường nếu như được hắn ném cho quả đào, sợ là đã mở miệng hỏi thăm, vị này thật không hổ là. . . Nam tử lại cắn miếng đào mật mọng nước, cười nói: “Quả đào là từ trên cây hái xuống, được rồi, ngươi có đúng hay không muốn hỏi ta bây giờ là mùa xuân, trên cây tại sao có thể có quả đào?”

Không đợi cậu nói, nam tử trên cây hướng cậu nháy mắt mấy cái: “Ta cũng không biết.”

Hướng Dịch trầm mặc một chút, giơ tay lên đem quả đào trong tay ném lại, cậu nhãn lực chuẩn, vừa vặn rơi xuống y phục nam tử kia, xoay tròn, giống như sắp lăn xuống, khiến cho hắn hét lên quái dị vội vã đưa tay bắt lấy quả đào.

Thấy hắn tiếp được, Hướng Dịch dự định rời đi nơi này, vào game đã một đoạn thời gian còn chưa bắt đầu luyện cấp, không bằng bây giờ qua Tân Thủ Thôn xem có thể luyện tập hay không.

“Ai, ngươi không ăn đào a? Rất ngọt.” Nam tử ngẩng đầu thấy cậu mại khai cước bộ đi về phía trước, lập tức nóng nảy, hô, “Chờ một chút.”

Nghe được tiếng kêu phía sau, Hướng Dịch dừng bước lại. Đã thấy người nọ hai tay nắm thân cây, bộ dáng chẳng biết làm thế nào.

“Này, này, cây cao như vậy, ta không xuống được.” Hắn một tay nắm cành cây này một chân đạp cành cây khác, trên trán toát mồ hôi.

Nhìn dáng vẻ lên cũng không được xuống cũng không xong của hắn, Hướng Dịch ngồi trước máy vi tính chẳng biết sao lại có chút buồn cười.

Nam tử đem quả đào một lần nữa ném cho Hướng Dịch, giải thích, “Vừa nãy nơi này có cái thang, ta dọc theo thang bò lên, hiện tại thang bị hệ thống thay đổi.”

Thay đổi. . .

Hướng Dịch suy nghĩ, cảm thấy thật buồn cười.

Điển hình của việc cười trên nỗi đau của kẻ khác = =

Nam tử trên cây vốn muốn có người anh hùng cứu anh hùng, không ngờ gặp gỡ một kẻ tư duy cùng thường nhân không đồng dạng, nhất thời bắt đầu tru lên: “Này, ngươi không thể thấy chết mà không cứu được a! Từ chỗ này trên cây ngã xuống, ta sẽ tàn phế. Ta là Mộc Bạch, ngươi nếu không cứu ta, chờ ta té thành ngu ngốc liền mỗi ngày bám theo ngươi!”

Uy hiếp như vậy đối với Hướng Dịch đương nhiên một điểm cũng không tác dụng, trước đây cậu am hiểu nhất là miểu sát, thao tác có thể tinh chuẩn đến 0.01 giây, đương nhiên cũng không sợ bị người bình thường quấn lấy.

Hướng Dịch tiếp tục mỉm cười, đứng xa một chút dự định xem náo nhiệt.

“Đừng như vậy a, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ mà ” Mộc Bạch nhìn nhìn phía xa xa, thấy một bóng người quen thuộc, mắt nhất thời sáng lên, hô to lên, “Quân Lâm lão đại, mau mau cứu ta!”

Quân Lâm lão đại?

Hướng Dịch quay đầu, thấy được một người cách đó không xa hướng bên này đi tới. Mặc sắc áo choàng che ở trên người của hắn, áo rất cao, hầu như che nửa khuôn mặt. Trên người không nửa phần trang sức, lại càng lộ ra vóc người vừa thon dài vừa thần bí của hắn.

Rõ ràng là chậm rãi đi qua, bước tiến cũng không lớn, nhưng mà không bao lâu, hắn đã tới trước mặt.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thanh âm trầm thấp mà lại dày vang lên bên tai của hai người, Hướng Dịch bất giác ngẩng đầu liếc nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt thâm thúy của người nọ.

Mộc Bạch nhìn hắn chằm chằm, vẻ mặt khóc tang: “Quân Lâm lão đại ta sai rồi, không nên không nghe lời ngươi nói.”

Dạ Sắc Quân Lâm khóe miệng câu lên cười cười: “Từ từ nói, không vội.”

Mộc Bạch đánh một cái 囧 biểu tình, nói: “Lão đại, ta ở trên cây ngồi chồm hổm sắp nửa giờ, sắp chết đói = = ”



Dạ Sắc Quân Lâm ôm ngực mỉm cười: “Ngươi không phải đã ăn một quả đào sao?”

“Quả đào ăn không đủ no a a a, ” Mộc Bạch nhìn hắn không có một điểm ý tứ động thủ cứu giúp, quả thực muốn điên, không thể làm gì khác hơn là tự mình mở miệng, “Quân Lâm lão đại ngươi có thể giúp ta từ trên cây xuống trước không?”

“Được.” Dạ Sắc Quân Lâm cúi đầu suy nghĩ một chút, lập tức sảng khoái đáp ứng, “Phải làm sao?”

“Rất đơn giản, lúc ta nhảy xuống ngươi từ phía dưới tiếp được ta là tốt rồi.” Mộc Bạch nghe được tiếng đáp ứng của hắn nói, hầu như kích động muốn gạt lệ, chỉ biết lão đại đối với hắn tốt nhất

Rất phối hợp theo Mộc Bạch đứng ở địa điểm hắn chỉ định, Dạ Sắc Quân Lâm ngẩng đầu bày ra một nụ cười sáng lạn: “Chuẩn bị xong, nhảy xuống đi.”

Ở trong lòng mặc niệm mười lần “Lão đại là tốt nhất, không lại chính là hỗn đản hay phiến tử ” Mộc Bạch nhắm mắt lại, nhấc chân nhảy xuống.

Ào ào ào gió thổi qua bên tai.

Hướng Dịch chỉ thấy bóng người lóe lên, lập tức bên tai nghe được một tiếng rơi “RẦM” thanh âm rất nặng, có vật nặng rơi xuống trên mặt đất.

Có chút thương hại nhìn Mộc Bạch trên mặt đất vẫn còn rên rỉ, Hướng Dịch do dự có nên đi tới nhìn một chút hay không.

Mộc Bạch đã rống đều rống không nổi, nhãn thần u oán nhìn Dạ Sắc Quân Lâm cách hắn bảy tám bước: “Lão. . . Đại. . . Xem . . .Như. . . Ngươi. . . Ngoan. . .”   (ngoan: ngoan độc, độc ác)

Chắc chắn hắn ta đang trả thù a trả thù!

Trên đời tại sao có thể có lão đại hay mang thù như thế? Hắn bất quá chỉ là đi xem chút xíu, vì sao hiện tại lại rơi vào kết cục thảm thiết như vậy? ?

Nghe được Mộc Bạch lên án, Dạ Sắc Quân Lâm hai tay ôm ngực, bình tĩnh cười cười: “Không có ý tứ, chân trượt.”

Hướng Dịch: “. . .”

Đáng thương Mộc Bạch bị chính tiếng ho khan của mình làm sặc, vừa quỳ rạp trên mặt đất miệng đầy bùn, vừa đem kẻ vô lương tâm nào đó mắng một trăm lần a một trăm lần

Dạ Sắc Quân Lâm quan sát Hướng Dịch thật lâu.

Thật ra mà nói, hắn cũng là một người kỳ lạ.

Tỷ như, người bình thường sẽ không ở mùa xuân dùng cổ áo cao đem bán khuôn mặt của mình che đi.

Lại tỷ như, người bình thường cũng sẽ không mặc cho huynh đệ của mình nằm trên mặt đất ai oán rên rỉ lâu như vậy, ngay cả chân mày cũng không nhíu một chút.

Dù sao náo nhiệt cũng xem xong, Hướng Dịch liền chuẩn bị qua chỗ khác ngoạn. Mặc dù có một chút đồng tình với Mộc Bạch cho tới bây giờ còn đang kêu rên, bất quá Quân Lâm lão đại nhà người ta còn ở chỗ này, chuyện bao đồng cậu không muốn làm.

Trên tay cầm một quả đào lớn, Hướng Dịch cúi đầu nhìn xuống Mộc Bạch, xác định hắn trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng ăn cái gì . Căn cứ nguyên tắc không lãng phí, Hướng Dịch rất tự giác quyết định đem quả đào mật tiêu hóa.

Một nguyên nhân khác khiến cậu nóng lòng muốn chạy là vì cái đạo ánh mắt nhìn chằm chằm cậu kia, Dạ Sắc Quân Lâm cũng không phải một người có thể khiến người khác xem nhẹ. Trước đây lúc hợp tác cùng Lăng Ti Hữu chơi trò chơi, hai người khi thì hợp tác khi thì thảm liệt PK. Mỗi lần Lăng Ti Hữu thua, thường thường không nói một câu nhìn cậu, nhiều lần cậu bị nhìn chằm chằm khiến lòng sợ hãi—— bây giờ bị Dạ Sắc Quân Lâm nhìn chằm chằm cũng là loại cảm giác này.

Hướng Dịch đi về phía trước hơn mười bước thì dừng lại, tiếng bước chân phía sau cũng ngừng lại theo.

“Ngươi vẫn theo ta, có việc?” Hướng Dịch quay đầu hỏi, đồng thời nhìn quả đào mọng nước trên tay, vẻ mặt không thay đổi vừa cân nhắc xem lúc nào thì cắn miếng đầu tiên.

Theo lâu như vậy lần đầu tiên nghe được thanh âm của Hướng Dịch, Dạ Sắc Quân Lâm nở nụ cười: “Ngươi rốt cục nói chuyện.”

Hướng Dịch quay đầu lại hỏi một câu rồi không có ý định tái để ý tới hắn. Thấy Dạ Sắc Quân Lâm trên người phảng phất hồng tinh lấp lánh cấp 40, lại so sánh với cấp bậc của bản thân, chỉ có nước hắn miểu sát mình.



Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Hướng Dịch khiêng kiếm dự định qua Tân Thủ Thôn giết quái thăng cấp.

Thấy phương hướng cậu đi đến, là địa phương tân thủ oạt mỏ, Dạ Sắc Quân Lâm trong mắt lóe lên quang mang nghi ngờ: “Chờ một chút, ta đi chung với ngươi.” Vừa lúc qua xem náo nhiệt. Hướng Dịch đi đằng trước cước bộ thoáng dừng, rồi lại tiếp tục khiêng kiếm đi về phía trước.

Toàn server đệ nhất kẻ có tiền a

Dạ Sắc Quân Lâm chậm rãi cong lên khóe môi, không biết tám chín vạn người nghèo thấy tài phú bảng đệ nhất đại phú ông, mắt thành lục sắc hay vẫn là hồng sắc, là hô nhau lên đoạt tiền hay là chuẩn bị xa luân chiến?

Cảnh tượng thú vị, thực sự là. . . không gì hảo ngoạn hơn.

Dưới thái dương người ở Tân Thủ Thôn đánh quái thăng cấp  tuy rằng cũng nhiều, người oạt mỏ tựa hồ càng nhiều hơn. Cậu luôn luôn không quen đeo thanh kiếm ở hông, lúc này liền khiêng lên đi tới cách ngoài thôn không xa.

Hướng Dịch ở trong trò chơi cấp bậc là cấp 4, thanh kiềm đen xì xì trong tay cũng không phải kiếm hệ thống tự động phân phối.

Lúc đầu mới tới Tân Thủ Thôn loanh quang vài giờ, dùng thanh kiếm kia công kích cấp bậc thấp Dã Cẩu, hơn hai mươi phút vẫn không thắng. Ý thức được dùng thanh kiếm này là chuyện vô dụng, Hướng Dịch đơn giản bán cho hiệu cầm đồ đổi lấy vài đồng tiền, tiền không sợ nhiều = =

Thế mà lại chi 20 kim tệ qua cửa hàng binh khí mua thanh kiếm mới.

Ngoài Tân Thủ Thôn là một tòa núi nhỏ, nhỏ như gà rừng, sơn dương, lớn như sư tử, lão hổ, lang hổ,hươu nai, báo đều có.

Hướng Dịch nhìn mấy lần, người bình thường cấp bậc là cấp 2,3. Cao nhất một người cấp18, đang mang theo bên cạnh một nữ sinh khuôn mặt tròn trịa khả ái  luyện cấp.

Hướng Dịch cũng gia nhập đội ngũ của bọn họ.

Bạch y kiếm sĩ khốc khốc rút đao ra, động tác lanh lẹ tiêu sái. Lưỡi kiếm sắc bén dưới ánh mặt trời khúc xạ tạo ra ánh sáng rực rỡ, một người ngoạn gia bên cạnh bị ánh kiếm rực rỡ của cậu chấn trụ: “Vị đồng học này, thanh kiếm này của ngươi mua ở đâu vậy? Kiếm đẹp như vậy, chờ sau này ta có tiền cũng đi mua một thanh.”

Hướng Dịch đang giết con trâu đực, không nói chuyện.

Ngoạn gia đáng thương đợi một phút đồng hồ, quay đầu thấy tên của cậu.

Ngoạn gia bối rối, mắt mở to, sáng, ngón tay run rẩy, lập tức phát sinh tiếng thét chói tai: “Ngươi là Hướng Dịch ”

Tiếng thét của tiểu tử này vang vọng đến tận ngoài thôn.

Ta có nổi danh như vậy sao?

Hướng Dịch đồng học không phòng bị sao chịu được tiếng hét còn hơn Tiêm Khiếu của Nhạc Bất Quần, kiếm trên tay run lên, đâm vào khoảng không, trên đùi không cẩn thận bị trâu rừng húc một phát.

Trâu rừng lực đạo rất lớn, Hướng Dịch cúi đầu nhìn một cái, trên đùi đã bầm đen rồi.

Húc được một phát, trâu rừng vui sướng tung vó bỏ chạy.

Hướng Dịch đồng học đáng thương, mắt mở trừng trừng nhìn nó cấp tốc chạy xa, lệ tuôn

Phía sau một cánh tay vươn ra đỡ cậu.

Dạ Sắc Quân Lâm nở nụ cười: “Ngươi sao lại không cẩn thận như vậy? Giết quái cũng có thể bị trâu húc.”

Hướng Dịch diện vô biểu tình nhìn hắn một cái, trong đôi mắt đen sâu thẳm lại hiện ra một tia cảm xúc đáng ngờ.

Bị sừng trâu húc… thực đau >oĐăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Linh Vũ Thiên Hạ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Thần Tiềm Quy Tắc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook