Đại Phát Từ Bi

Chương 2

Thư Cách

19/07/2013

Hai ngày sau thuận lợi đến Phụng huyện, Nhạn Y Phán thật sự tin tưởng, trong đầu Cảnh Tứ Đoan thật sự xấu xa !

Mệnh quan triều đình đi công tác có thể ở dịch quán, hắn không đi. Được rồi, lương bổng của hắn cũng đủ dùng, trụ ở lữ điếm cũng được đi, hắn cũng không !

Cuối cùng, đúng là bọn họ ngủ tại kỹ viện lớn nhất Phụng huyện !

Xe ngựa đi đường mệt mỏi đã chậm chạp tiếp cận kỹ viện hoa lệ_Như ý lâu, oanh oanh yến yến, nhạc du dương mơ hồ truyền đến, ở bên ngoài có cảm giác thập phần náo nhiệt.

Nhạn Y Phán không chịu xuống xe, ngồi ngay ngắn ở trong xe, khuôn mặt lạnh lùng.

“ Nếu vì không có bạc ở trọ, ta có, thỉnh ngươi cầm lấy.” nàng phụng phịu nói.

“ Nơi này còn có điều ngươi không biết.” Cảnh Tứ Đoan còn có mặt mũi dạy nàng, “ Ở Như ý lâu so với lữ điếm bình thường còn thoải mái hơn, cái gì cũng có người hầu hạ. Địa điểm lại tiện, xung quanh náo nhiệt, ngươi ở qua thì biết.”

Nói giống như là nơi ngàn năm mới có một, Nhạn Y Phán vẫn lắc đầu, “ Ta không ở đây được.”

“ Được. Vậy chúng ta đổi nơi khác.” Cảnh Tứ Đoan cũng hiểu rõ, giương giọng nói với lão khương lái xe ở đằng trước, “ Tiểu thư không thích nơi này, không bằng chúng ta đến thỏa mãn cư ở phía bắc đi thôi.”

Thỏa mãn cư, Như ý lâu, vừa nghe là đã biết địa ngục son phấn, Nhạn Y Phán lại càng xanh mặt.

“ Ta nghĩ như vậy được rồi.” nàng bình tĩnh nói, “ Được Cảnh đại nhân có lòng từ bi cho ta cùng đồng hành đến đây, Y Phán cảm động và ghi nhớ trong lòng, không dám quên, tương lai nếu có cơ duyên, nhất định tận lực báo đáp. Lần này dừng ở đây, núi xanh nước biếc, sau này gặp lại.”

Nói xong, nàng cầm theo gánh nặng nho nhỏ xuống xe.

Cảnh Tứ Đoan cũng rõ, không ngăn cũng không khuyên, chỉ cười cười nói, “ tiểu thư bảo trọng.”

Nhạn Y Phán vừa bước ra khỏi xe liền thấy một đám khách say chếch choáng nghênh diện mà tới. Bọn họ kề vai sát cánh, có người mới đi ra, có người mới muốn vào cửa.

Mặc kệ là ai, vừa thấy Nhạn Y Phán xinh đẹp như vậy, tất cả đều nhìn không chớp mắt, lập tức không khách khí vây quanh lại, miệng còn trêu đùa, thậm chí còn động thủ muốn kéo.

“ Tiểu mỹ nhân, lại đây nha.”

“ Kêu một tiếng ca ca, bạc này là của ngươi.”

“ Đến, bồi đại gia ta uống vài chén, chờ một chút sẽ thưởng cho ngươi.”

Nàng cố gắng né tránh móng vuốt sói, nhưng lại càng giống như miếng thịt ngon bị quăng vào giữa bầy sói, muốn trốn cũng không xong, sợ tới mức lui lại vài bước. Cuối cùng, không thể lui nữa, nàng đành phải trốn lên xe.

Thấy nàng chật vật trở về, Cảnh Tứ Đoan vẫn ngồi tại chỗ, lạnh lạnh nói, “ Thỏa mãn cư ở phụ cận so với nơi này càng long xà hỗn tạp. Nói đơn giản, toàn bộ phụng thành đều như vậy. Muốn đi chỗ nào, tự ngươi chọn đi.” Thật đúng là khẩu khí từ bi.

“……vậy Như ý lâu.” Hảo hán không hơn thua trước mắt.

Đi đường mệt nhọc, hơn nữa còn không có thời gian chuẩn bị, Nhạn Y Phán quả thật cần có nơi chải đầu rửa mặt, sau đó tính kế. Một nữ tử đi ra ngoài tìm nơi ngủ trọ cũng thập phần phiền toái, xem ra đành phải tạm thời ở chỗ này nhẫn nại một chút.

Bất quá, tình huống không tệ như Y Phán nghĩ. Bọn họ đi từ cửa hông vào, dọc theo đường đi không gặp bất cứ cô nương hoặc người khách nào. Nha đầu tới đón mi thanh thục tú, tính tình trẻ con, cũng không phải nữ tử bán hoa.

Nha đầu dẫn bọn họ xuyên qua sân nhà quanh co khúc khuỷu, qua vài cánh cửa, thế mới đên chỗ bọn họ ở, đúng là một nơi u tĩnh nho nhỏ. Hai bên sương phòng có rừng trúc ngăn cách, thanh u yên tĩnh, cùng trước viện ồn ào huyên náo mới nãy cách biệt một trời.

“ Đây là nơi nào ?” Y Phán vẫn cúi đầu đi theo phía sau, nhịn không được tò mò hỏi.

“ Không phải là Như Ý lâu sao ?” Cảnh Tứ Đoan cố ý trả lời, thực làm người ta tức giận.

Kỹ viện cái gì cũng không có, chỉ có các cô nương hầu hạ là nhiều. Nhạn Y Phán rốt cuộc hảo hảo tắm rửa, thay đổi quần áo, mới búi tóc xong nha hoàn liền đến gõ cửa hỏi nói cơm chiều đã chuẩn bị tốt, có thể đưa lên đây không ?

Nhạn Y Phán sửng sốt, “ Công tử đâu ?”

“ Bọn họ….ăn ở phòng khách.” Nha đầu cách cửa, chần chờ một lát mới trả lời, có điểm phun ra nuốt vào, “ Dặn dò để tiểu thư yên tĩnh ăn cơm, đừng làm phiền ngươi.”

Nghe ngữ khí này, trong đó tất giấu giếm điều gì. Nàng càng muốn đi xem.

Cảnh Tứ Đoan cùng lão Khương ở đối diện, lẽ ra phải lướt qua hành lang gấp khúc, đi qua phòng khách mới có thể đến sương phòng của bọn họ. Kết quả, mới đi đến gần phòng khách đã nghe tiếng cười oanh oanh yến yến náo nhiệt truyền đến.

“ Kim gia, đã lâu không tới, cũng không nhớ chúng ta sao ?”

“ Đến, ăn chút nho, ta giúp ngài lột sạch vỏ.”

“ Muốn uống chút rượu hay không ? Đặc biệt giữ lại vì ngài, uống một ngụm thôi.”

Nàng mở rộng cửa phòng khách xem xét, một bộ mĩ lạn hành lạc đồ* rõ ràng xuất hiện trước mắt.

Xem Cảnh Tứ Đoan có bao nhiêu thoải mái, đại gia lười biếng ngồi trên ghế dựa, bên cạnh có ít nhất năm mỹ nhân hầu hạ vị “ kim gia” này.

Có oanh bóp chân, có yến dính trên người hắn, lau mồ hôi, đút ăn, lại làm nũng, cảnh xuân tràn ngập.

Xuất môn bên ngoài muốn dùng tên giả thì nàng có thể lý giải, nhưng có cần diễn như làm đến như vậy không ? Khó trách chết sống đều phải bám trụ nàng. Sau đó vừa vào cửa liền vội vàng muốn thoát khỏi nàng, nguyên lai là muốn hảo hảo hưởng lạc một phen, nói không chừng còn để ý vàng bạc trên người nàng, muốn bắt đi để tăng giá, sau đó lấy tiền.

Hừ, thật đúng là “ Đê tiện !”

Một cỗ hờn giận đột nhiên tràn ngập trong lòng, không thể nói rõ vì sao, nhìn hắn vui vẻ tự đắc như thế, bộ dáng như cá gặp nước, Nhạn Y Phán còn có một cỗ lửa vô danh nổi lên.

Muốn diễn cứ diễn. Nàng không nói một lời, xoay người hồi phòng của mình, hảo hảo thu xếp một phen.

Bất quá mới qua một nén nhang, nàng lại lần nữa trở lại phòng khách, lúc này đây, tiến quân thần tốc.

Chúng tỷ muội đang vội vàng lấy lòng “ Kim gia”, đương nhiên sẽ không rãnh quản đến một tỳ nữ sai vặt mới vào, Nhạn Y Phán có thể thuận lợi tiến vào.

Nàng cố ý lắc mông, đến bàn nhỏ bên cạnh rót một chén rượu, đưa đến trước mặt Cảnh Tứ Đoan, lạc thanh lạc khí nói, “ Kim gia, uống một ly này của ta đi.”

Uống nhanh, tốt nhất là sặc đến chết đi !

“ Đây là cô nương mới tới sao ? Gương mặt rất lạ, tên gọi là gì vậy ?” Cảnh Tứ Đoan đương nhiên không nhận ra nàng, nghiễm nhiên nói ra câu cửa miệng của khách làng chơi, từ tay nhỏ bé của nàng tiếp nhận chén rượu uống một ngụm.

“ Ai nha, kim gia mặc kệ nàng, uống của ta trước.”

“ Đúng vậy, ăn khẩu điểm tâm thế nào ?”

Hai cô nương bên cạnh tươi cười, ngầm ngăn cản Nhạn Y Phán, muốn đẩy người cạnh tranh ra.

“ Kim gia vạn phúc, ta gọi là tiểu Mi.” Nhạn Y Phán thuận miệng bịa cái tên. Nàng không ngừng cố gắng, dùng sức ngã qua một bên, một quải đẩy người ra chỗ khác.

Cảnh Tứ Đoan hơi hơi nhíu mày. Kỳ quái, cô nương mới tới này, tuy rằng cổ họng giả kiều mỵ nhưng nghe như thế nào lại có điểm quen tai ? Rõ ràng phi thường lạ mắt, chưa từng thấy qua.

“ Đến như ý lâu đã bao lâu ?” Cánh tay dài của hắn vươn ra, chụp lấy, thân mình mềm mại xinh đẹp thuận thế tiến sát vào trong lòng hắn. Ân, có điểm cứng ngắc, xem ra là người mới thật.

Vốn đang an ổn tiến triển lại bị cưỡng chế dời đi, tức giận đến nghiến răng, các cô nương ở bên này cố sống cố chết trừng Trình giảo kim ở đâu ra này. Hừ, bộ dạng cũng hoàn hảo, bất quá chỉ là do trang điểm, ngay cả khuôn mặt thật cũng không thấy, hơn nữa quần áo trang sức cực bình thường, thật không biết mượn ở chỗ nào, dám ở trong đám tỷ muội làm càn !

Kim gia cũng thật mù quáng, thấy gương mặt mới liền thích, hắn thật nhanh thích cái mới.



Nói thật, trong đám thương nhân ngồi không mà hưởng này, kim gia thật lâu mới đến vừa anh tuấn lại trẻ tuổi, thân hình cao lớn cường tráng, nếu có thể cùng hắn hơn một lần, giống như các tỷ muội lén nói, thật sự tất cả đều nguyện ý ! Cũng khó trách các cô nương tranh giành tình nhân.

“ Tiểu mi mới đến, muốn thỉnh kim gia chỉ giáo nhiều.” chỉ thấy “ Tiểu mi” mới tới cúi đầu nói nhỏ, nhu thuận ngồi ngay ngắn, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, chọc người yêu thương.

“ kim gia, đêm nay cần người bồi sao ? Người mới còn thấy lạ, vẫn là để chúng ta hầu hạ kim gia đi.” Vừa bị đẩy ra lại nỗ lực phấn đấu, lại lần nữa trở lại chiến trường, cầm lấy cánh tay Cảnh Tứ Đoan, nũng nịu nói.

Cảnh Tứ Đoan trầm ngâm một lát mới nói, “ Ta muốn nếm thử người mới, đêm nay trước hết để tiểu Mi theo giúp ta ăn bữa cơm đi.”

“ Kim gia !”

Mọi người một trận kinh hô.

Làm nũng dây dưa nửa ngày cũng vô dụng, vẫn khách khí bị thỉnh ra ngoài, chỉ để lại một người mới “ Tiểu mi” tươi cười có điểm cường điệu, cùng với “ Kim gia” mang theo một chút ý cười quỷ dị

Ánh sáng của nến lay động, rượu ngon món ngon trước mặt, đúng là ngày tốt cảnh đẹp, hoa tiền dưới trăng.

“ Không bằng trước rót rượu đi. Theo giúp ta uống chén rượu da, thế nào ?” Cảnh Tứ Đoan nói

Loại câu này mang ý lỗ mãng trêu đùa, Nhạn Y Phán đương nhiên nghe không hiểu, chỉ phải kiên trì, bàn tay mềm cầm bầu rượu muốn rót rượu. Bầu rượu thật nặng, nhắc đến tay còn hơi run run.

Bàn tay trắng nõn nhỏ bé bị bàn tay to của nam nhân nắm giữ, chấn động, bầu rượu suýt nữa rớt xuống.

“ Ngươi nhìn xem, ngay cả rượu cũng không biết rót.” Cảnh Tứ Đoan chậc chậc nói, “ Không phải ngươi ngay cả chén da là là gì cũng không biết đi ? Hoa đại tỉ không dạy ngươi sao ?”

“ Ta….ta đương nhiên biết.” Nhạn Y Phán cậy mạnh cãi lại, một mặt nhịn không được ngoan cố trừng mắt liếc hắn một cái.

Cảnh Tứ Đoan mỉm cười. Chính là cái trừng mắt này, làm cho nghi hoặc trong lòng hắn được chứng thực.

Kỹ xảo nho nhỏ, dám ở trước mặt hắn khoe khoang ? Hắn bề ngoài có vẻ tiêu sái nhưng bên trong thận trọng, quả thật ngay từ đầu nàng đã lừa gạt hắn, bất quá..

“ Ta nói tiểu Mi, ngươi thật sự biết chén da là gì sao ?” Hắn vui mừng cười hỏi, “ Hoặc là ta nên nói, một thiên kim tiểu thư được dưỡng ở khuê phòng làm sao có thể biết chuyện này ?”

“ Kim gia, ngài nói đùa, tiểu Mi không phải thiên kim tiểu thư…”

Chỉ thấy Cảnh Tứ Đoan cầm chén rượu lên, tuấn mâu nhìn chằm chằm cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, cười yếu ớt, nói, “ Ta trước uống một ngụm, sau đó đem ngụm rượu này uống cùng ngươi, môi làm chén, cái này gọi là chén da. Ngươi muốn thử không ?”

Nhạn Y Phán chấn động, lập tức che môi lại, sợ bị hắn khinh bạc. Ngay sau đó lại vội vàng buông tay, trong lòng thầm kêu một tiếng, sợ là lộ ra !

Quả nhiên bại lộ, Cảnh Tứ Đoan đã nhìn ra.

“ Cho nên mới nói, muốn cải trang danh kỹ không đơn giản như như ngươi tưởng.” uống rượu xong hắn mới miễn cưỡng nói, “ Bất quá Nhạn tiểu thư, thuật dịch dung của ngươi coi như cao minh, thay đổi quần áo cũng thay luôn khuôn mặt. Vừa mới bị ngươi hù qua, ta còn nghĩ ngươi là hàng mới.”

Cho dù là người học nghề, những cô nương ở kỹ viện quả quyết sẽ không nhu thuận đoan trang như vậy, bị nam nhân ôm còn ngoan ngoãn ngồi , không biết làm nũng như vậy. Hơn nữa bị cặp mắt đẹp kia trừng, nam tử tầm thường đại khái ngay cả tâm đều bay đi. Mấy ngày nay Cảnh Tứ Đoan bị trừng vài lần, đương nhiên vừa thấy liền phát hiện.

“ Ngươi….ngươi..” Nhạn Y Phán bị nhìn thấu, trong khoảng thời gian ngắn nói không ra lời.

“ Ngươi nên cảm tạ ta mới đúng. Nếu ta cố ý không nói ra, cùng ngươi tiếp tục diễn, ngươi sớm đã bị ta chiếm hết tiện nghi, ăn đến xương cốt cũng không còn.” Cảnh Tứ Đoan còn lắc lắc đầu, bộ dáng cực tiếc nuối, “ Ngươi phá hư chuyện tốt của ta, các cô nương đều chạy hết, đêm còn dài, ai tới giúp ta ?”

“ Cảnh đại nhân, ngài là mệnh quan triều đình, Khâm sai ngự sử Hoàng thượng tín nhiệm nhất, lại hoang dâm vô đạo, mê đắm tửu sắc, vậy không sợ làm triều đình thất vọng, làm Hoàng thượng thất vọng sao ?” nàng không nể mặt bài xích.

“ Vậy còn Nhạn tiểu thư ?” Cảnh Tứ Đoan không chút hoang mang, chậm rãi hỏi lại, “ Tự chạy ra kinh không nói, còn lưu luyến kỹ viện, dịch dung đi nơi nơi gạt người, chuyện này cũng nói được a.”

“ kỹ viện là ngươi bức ta ở.” Có người nổi lửa

“ Chỗ nào đâu, Như ý lâu rõ ràng là chính Nhạn tiểu thư chọn, lúc ấy còn có lão khương làm chứng, Nhạn tiểu thư không nhớ rõ, có phải muốn tìm hắn tới hỏi hay không ?”

Nhạn Y Phán không hổ là Nhạn Y Phán, bị hắn phản kích, ngược lại còn tỉnh táo thêm.

Sau một lát, nàng thản nhiên cười hỏi, “ Tốt thôi, cần ta giúp ngài đi truyền lời sao ? Đến phòng hạ nhân lớn tiếng kêu ‘ Cảnh đại nhân từ kinh thành đến’ muốn tìm lão Khương ? Chuyện này ta có thể làm, không thành vấn đề. Ta có thể giúp ngài đi một chuyến.”

Nghe nàng nói nhẹ nhàng bâng quơ, trong lòng Cảnh Tứ Đoan không tự chủ được rùng mình một cái. Cô nương này bắt lẫy nhược điểm hắn ở chỗ này phải dùng tên giả, lập tức thật thông minh phản kích.

Hai người đều mỉm cười, đều dùng ánh mắt thưởng thức cùng cảnh giới một lần nữa đánh giá đối phương.

Công phu biện luận ngắn ngủn, cao thủ đã qua chiêu cũng đều thông minh thối lui từng bước.

“ Không cần phiền toái. Đồ ăn sắp lạnh, không bằng ăn trước nói sau. Tiểu Mi cô nương, ngươi nói thế nào ?”

“ Kim gia nói đúng, để tiểu Mi giúp ngài. Đến, ăn khối thịt vịt được không ?”

“ Tiểu mi cô nương tài mạo song toàn, tại hạ kính ngài một ly.”

“ Kim gia quá khen, tiểu Mi không dám nhận. Tiểu Mi kính kim gia mới đúng.”

Bọn họ diễn giống như thật, kim gia lại đây, tiểu Mi đi qua, một bữa cơm cực kỳ quỷ dị.

Hai người này, dối trá đến mức có thể kết bè kết đảng đi lừa !

Trong đó, làm người ta ngạc nhiên nhất là Nhạn Y Phán. Can đảm cẩn trọng, học cái gì bắt chước cái nấy, ở Như ý lâu có mấy ngày liền đem cử chỉ hành vi của danh kỹ học mười phần mười.

Hơn nữa công lực dịch dung của nàng, lại như hổ thêm cánh, xen lẫn trong phần đông ca kỹ vũ kỹ, tuyệt không đột ngột, cởi bỏ xuất thân thanh lâu, mỹ nữ lưu lạc phong trần. Mọi người đều nghĩ nàng là cô nương mới tới Như ý lâu, không chút khả nghi.

Cảnh Tứ Đoan cũng không sáng sủa cho lắm. Hắn xem ra là hưởng thụ cuộc sống mĩ lạn hoang dâm, mỗi ngày ẩm yến mua vui, để một đám cô nương hầu hạ, chuyện trò vui vẻ, nói chuyện phiếm, vui đến quên cả trời đất.

Người này nếu nói là thanh quan, ngay cả đứa con nít ba tuổi cũng không tin. Nhìn hắn vừa ra khỏi kinh thành, chính là cái loại đức hạnh này.

Như ý lâu cô nương cũng không để ý, các nàng yêu chết vị “ kim gia” này. Bên ngoài ân cần tiếp đón, còn làm nũng oán giận, “ Kim gia cái gì cũng tốt, chính là không thường đến, muốn giết chúng ta !”

“ Các ngươi vội vàng tiếp đón khách quý, không phải sao ? Hai ngày trước có nghe nói, Triệu lão gia thường đến thăm, còn vung tiền như rác, các ngươi yêu thảm hắn. Có việc này hay không ?”

“ Kim gia uống dấm chua sao ?” nói mấy câu đã làm các cô nương cười đến run rẩy hết cả người, vui đến bay lên trời.

Nhạn Y Phán ở một bên rót rượu, nghe đến đó nhịn không được ghé mắt nhìn hắn một cái.

Người như Cảnh Tứ Đoan cũng biết ghen tị sao ? Vị Triệu gia kia là thần thánh phương nào ?

“ Ta không thích Triệu gia, người lạnh như băng, rất khó lấy lòng, vẫn là kim gia hòa khí.” Cô nương trẻ tuổi chu cái miệng nhỏ nhắn oán giận.

“ Người tới là khách, đừng phê bình người ta.” Một tiền bối giáo huấn hậu sinh tiểu bối, “ Huống chi Triệu gia ra tay hào phóng, ngươi xướng tiểu khúc, thưởng đều là một hai bạc.”

“ Đây là đang ám chỉ ta ra tay không hào phóng sao ?” Cảnh Tứ Đoan cười nói, một bàn tay to vung lên, hào khí nói, “ Thúy tú xướng khúc cho ta nghe một chút, đợi lát nữa ngươi nhất định có thưởng.”

Không nên a. Nhạn Y Phán căm giận nghĩ. Người này nhìn thì tự nhiên, hào phóng hào sảng, nhưng bên dưới, ngay cả vòng tay trên người nữ tử đều phải thu, quỷ hẹp hòi !

Tuy rằng cúi đầu đùa nghịch chén rượu, biểu tình không hờn giận nhíu mày vẫn bị Thúy Tú thấy. Thúy Tú hiểu lầm, lập tức cười trấn an nàng, “ Tiểu Mi, không cần ghen. Triệu gia đặc biệt thích gương mặt trẻ tuổi, lần khác hắn đến đây, ta an bài ngươi đi hầu hạ một hồi, thế nào ?”



Nhạn Y Phán nghe vậy trong lòng kinh hãi. Nàng cũng không phải là thanh lâu diễm kĩ a !

May mắn nàng có dịch dung, bên ngoài nhìn không ra thất kinh. Chỉ thấy nàng mỉm cười, ôn nhu trả lời: “ Cám ơn Thúy tú tỉ đề bạt.”

“ Bộ dạng ngươi tuy hơi bình thường, bất quá miệng thực ngọt, học lại mau. Ăn cơm phải dựa vào hai loại này. Qua một thời gian, nhất định trở thành hồng bài, rất nhiều cha con cầm bạc tới tìm ngươi, đừng lo lắng.”

“ Tỷ tỷ nói đúng. Tiểu Mi không lo lắng.” ngoan ngoãn làm tâm ý người ta dễ thoải mái.

Cảnh Tứ Đoan ở bên kia đột nhiên truyền đến tiếng ho khan, hình như bị sặc, hoặc là nhịn cười, khuôn mặt tuấn tú đỏ lên, đôi mắt lóe ra.

Người này dám cười nàng ? Kiên trì muốn ở kỹ viện, không phải đại lão gia hắn sao ? Nàng cố gắng ‘ dung nhập’ hắn còn cố ý cười nàng ?

Lập tức Nhạn Y Phán vụng trộm lấy đầu ngón tay dính chút tương, tẩm vào trong rượu. Rượu là rượu tốt, hắn sẽ không biết trong đó có vị tương hay không, hoàn hảo.

“ Kim gia, đến uống chén rượu.” nàng bộ dạng phục tùng, nũng nịu đưa chén rượu trắng lên.

Cảnh Tứ Đoan tiếp nhận chén rượu, không nghi ngờ uống một ngụm, sau đó bất động thanh sắc, nhướng mày cười nói, “ Rượu này thật tốt. Tiểu mi, ngươi cũng uống một chút thế nào ?”

“ Không dám…..” Nhạn Y Phán lui từng bước.

“ Khách nhân thưởng rượu, làm sao có thể không uống.” Thúy tú nghiễm nhiên là đại tỷ, vừa cười vừa đẩy nàng về phía trước.

Nhạn Y Phán lảo đảo, ngã ngồi trên đùi Cảnh Tứ Đoan. Hắn thừa cơ đem chén rượu có vị tương chỉ có hai người biết kia tiến đến trước môi nàng.

“ Uống một ngụm thôi, ta nghĩ ngươi sẽ thích.” Ngữ khí hắn có bao nhiêu gian trá còn có bấy nhiêu xảo quyệt, trêu đùa cười dài ở bên tai nàng

Người ngoài nhìn thấy, nghĩ kim gia thật thương hoa tiếc ngọc. Thật kỳ quái là, kim cùng tiểu Mi hợp ý. Tất cả mọi người hâm mộ nhìn người bị sủng ái, nào biết có người khổ nói không nên lời ?

Cáo gọi là tự làm bậy phải chịu, ai biết tới nhanh vậy ? Nhạn Y Phán cũng chỉ có thể uống một ngụm rượu, mày liễu đều nhíu.

“ ôi, ngươi xem xem, tửu lượng không tốt như vậy, mới uống có một ngụm mặt liền trắng bệch, sau này làm sao tiếp đón khách nhân ?” có người vẫn ghen tị với Nhạn Y Phán cố ý nói, lại rót chén rượu, tiến đến trước mặt Cảnh Tứ Đoan anh tuấn ân cần bày tỏ, “Gia, Hạ lăng bồi ngài uống, tửu lượng của ta là số một, có thể bồi gia tận hứng !”

“ Vậy tiểu Mi không cần…..” Nhạn Y Phán chống tay trong bộ ngực nam tính, chuẩn bị chạy trốn.

Không ngờ Cảnh Tứ Đoan lại nắm chặt, đem bàn tay nhỏ bé nắm trong tay, kéo nàng vào trong lòng.

“ Ta muốn xem bộ dáng cô nương say rượu.” hắn thấp giọng cười nói, khuôn mặt anh tuấn lộ vẻ phong lưu, “ Lại uống giúp ta một chén, đợi lát nữa có thưởng.”

“ Kim gia thưởng cái gì ? Tiểu Mi thích vòng tay.” Mau đưa vòng tay của ta trả ta. Nàng cười ngọt ngào phản kích, một mặt ngầm dùng sức, muốn thoát khỏi cánh tay sắt ôm chặt vòng eo nàng.

Chúng cô nương nghe xong đều chảy mồ hôi lạnh. Tiểu Mi này rõ ràng là người mới học nghề, như thế nào lại bắt đầu lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, không chút lo lắng ?

“ Liền thưởng ngươi vòng tay. Đến, uống đi.” Lại là chén rượu vị tương kia, hắn chính là cứng rắn muốn bức nàng uống hết.

“ Đáng ghét, người ta không muốn chén rượu này…”

Một cái cố ý lừa gạt, một cái cố ý làm nũng, có chúng cô nương hát đệm, có cười mỉa, quả nhiên là phi thường náo nhiệt. Từ sau khi kim gia đến đây, mỗi buổi tối đều náo nhiệt như vậy..

“ Ta nói là các vị ấy ở trong này, cùng các cô nương đùa đến vui vẻ, nguyên lai là kim gia đã lâu không thấy, cũng khó trách.” Một tiếng cười duyên từ cửa phòng khách truyền đến.

Người chưa tới, giọng đã tới trước, sau đó là một trận hương khí đậm đặc, cuối cùng là chính chủ nhân của nó.

Người nói chính là chủ của Như ý lâu_Hoa đại tỷ. Chỉ thấy nàng mặc dù đã không còn trẻ nhưng lại hoa lệ lóa mắt, một đôi mị nhãn như tơ, hai phiến môi đỏ mọng như máu, dáng người quyến rũ, nhờ vào phong vận mà thắng rất nhiều cô nương trẻ tuổi.

“ Đại tỉ.”

“ Đại tỉ đến đây !”

“ Mời đại tỉ ngồi !”

Các cô nương phía sau tiếp phía trước chào mời, phòng khách càng náo nhiệt.

Nhạn Y Phán vụng trộm liếc Cảnh Tứ Đoan một cái. Chỉ thấy ngụy quân tử trong ngoài không đồng nhất này hai mắt đều nhìn thẳng, nhìn chằm chằm vào diễm nữ đột nhiên xuất hiện kia, phảng phất giống như hồn bị câu dẫn.

Bọn họ nhất định là có quan hệ thân mật. Bằng không, Như ý lâu có thể nào để Cảnh Tứ Đoan nói muốn ở liền ở, còn đối với con riêng_ cũng chính là Nhạn Y Phán_mở một con mắt, nhắm một con mắt, thậm chí khi biết Nhạn Y Phán muốn giả làm cô nương ở Như ý lâu Hoa đại tỉ đều đồng ý, không hỏi gì cả ?

“ Cùng tiểu Mi uống rượu sao ? Có thể để ta kính kim gia một ly không ?” hoa đại tỉ cười nói, một mặt tiếp nhận chén rượu từ tay Hạ lăng, xoay người lại đây.

“ Hoa đại tỉ muốn uống cùng ta, nào có thể không uống.”

Namnhân hồn đều bị lấy đi nhẹ buông tay, Nhạn Y Phán thuận lợi đào thoát khỏi kiềm kẹp của hắn.

Được, đùi cũng đổi người ngồi. Xem hai người thấp giọng trêu đùa, chụm đầu ghé tai, mặt trái xoan của hoa đại tỉ cũng không che dấu được ý cười, tiếng cười lanh lảnh cùng tiếng nói trầm thấp nam tính, quả thực là phù hợp, vô cùng thân thiết làm cho người ta nhìn mắt đều đau.

Các cô nương khác chỉ có thể ở một bên giương mắt nhìn, ngay cả Nhạn Y Phán đã chạy tới góc phòng vẫn cảm giác được một cỗ không khí đau ê ẩm đến tận trời.

“ Tần lão gia cùng cố lão gia đến đây, điểm danh muốn nhìn Thúy tú cùng Mạnh cầm, hai ngươi đi tiếp đón một chút.” Nói xong, một đôi mắt câu hồn bay lại đây, cao thấp đánh giá Nhạn Y Phán, “ Tiểu Mi, đi đổi cái váy đẹp hơn một chút, ngươi cùng hai vị tỷ tỷ đi gặp một chút cho quen mặt.”

“ Ta cũng phải đi ?” Nhạn Y Phán lại chấn động. Muốn nàng thật sự lưu lạc phong trần sao ? Hai mươi năm trong sạch sẽ hủy ở nơi này ?

Một trận khủng hoảng thấu xương, nàng liếc mắt cầu trợ Cảnh Tứ Đoan.

Làm ơn, cứu người cho trót, đã có lòng từ bi mang nàng ra kinh, đừng ở chỗ này bỏ nàng !

Chỉ thấy Cảnh Tứ Đoan ôm Hoa đại tỉ nhìn lại đây. Mày rậm giương lên, giống như hỏi lại: Muốn ta cứu ngươi, có gì báo đáp ?

Nàng nhìn sang khuỷu tay chính mình, ý bảo: Ta còn giấu vài chiếc vòng tay, một cái có giá mười lượng bạc, bình thường đủ cho một nhà tiêu dùng nửa năm, có đủ hay không ?

Vòng tay thôi….có người lo lắng.

Thực đắt tiền được không ? Dù sao ngươi chính là thấy tiền sáng mắt ! Nhạn Y Phán căm giận trừng lại.

Hai người không có tiếng động mắt đi mày lại, hoàn toàn thu vào hết trong một đôi mị nhãn.

Hoa đại tỉ cười duyên hỏi: “ Hỏi thử ý chủ nhân nên làm thế nào, tiểu Mi còn đang hầu hạ kim gia. Không biết kim gia có thể thả người hay không ?”

Vốn là, “ tiểu Mi” đến ăn ở vài ngày, bao ăn bao ở đều do “kim gia” lo, có thể tránh không cần xuất đầu lộ diện. Là Nhạn Y Phán không chịu ở yên, có tinh thần học tập, muốn làm đến bây giờ, đuôi to khó vẫy !

Mau nói không được ! mau nói không được !

Cảnh Tứ Đoan khẽ nhếch môi, trầm thấp đáp lại, “ Có hoa đại tỉ ôm, nào có đạo lý luyến tiếc thả người !”

Hắn lại còn nói thế ? Muốn đẩy nàng vào hố lửa sao ?

Cái gọi là tự làm tự chịu, nay nàng lãnh đủ.

Mắt thấy không thể thoái thác, Nhạn Y Phán chỉ có thể bi thảm theo các cô nương rời đi. Cũng không quay đầu lại, hướng nhà chính mà đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Phát Từ Bi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook