Đại Mộng Chủ

Chương 349: Sơn Ngoan lão tổ

Vong Ngữ

27/09/2020

Đám người thấy thế, không dám quấy nhiễu, lúc này mới tự mình tản ra.

Nhưng Thẩm Lạc vẫn chưa vận chuyển công pháp điều tức, mà hai mắt nhắm lại, buông ra thần thức, dò xét bốn phía.

Sau một lát, hắn thu hồi thần niệm, bốn phía trừ bọn người Thẩm Ngọc, lại dò xét không ra sóng pháp lực khác.

Đối với kết quả này, Thẩm Lạc có chút lo lắng.

Mặc kệ truyền âm cho hắn là ai, hoặc là ngoài phạm vị thần thức hắn dò xét tới, hoặc là tiềm ẩn ở bên người hắn, khiến cho thần thức hắn không thể nhận ra.

Bất luận là tình huống nào, với hắn đều không phải là chuyện tốt.

"Thật là ngươi sao? Thẩm Lạc. . ." Đúng lúc này, thanh âm kia lại vang lên.

Nghe lời ấy, hai mắt Thẩm Lạc bỗng nhiên mở ra, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin được.

"Ngươi là ai? Ngươi ở chỗ nào?" Hắn đè nén kinh nghi trong lòng, lấy thần thức truyền âm lại hỏi.

"Đúng vậy, chia tay quá lâu rồi, ngươi không nhớ rõ ta, cũng là bình thường." Thanh âm kia lại vang lên, Thẩm Lạc vẫn như cũ cảm thấy lạ lẫm.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao nhận ra ta?" Thẩm Lạc hỏi lại.

"Muốn biết ta là ai, không ngại đến đáy hồ một chuyến." Thanh âm kia chủ động bại lộ vị trí, mời hắn đến.

Thẩm Lạc do dự một chút, vẫn đứng lên.

"Thẩm Ngọc, Bạch Bích, các ngươi ở đây đợi chút, ta đi đáy hồ tu luyện một lát." Hắn nói với mọi người một tiếng, nhanh chân đi tới bên hồ, thân hình nhảy lên rơi vào trong nước.

Thẩm Lạc tiến vào trong hồ, thân hình trầm xuống đáy nước.

Tay hắn bấm một cái Tị Thủy Quyết, trên thân sáng lên lam quang, một màng ánh sáng lập tức bao trùm lên.

Làm hắn có chút ngạc nhiên chính là, hồ nước nhìn như xanh lam này, lại sâu gần trăm trượng, chỉ tiềm nhập một nửa, ánh sáng bốn phía đã trở nên u ám.

Chờ đi vào chỗ sâu đáy hồ, bốn phía đã là một mảnh tối tăm, chỉ có lam quang ngoài thân Thẩm Lạc như một chiếc cô đăng sáng ở trong đó.

Hai mắt hắn ngưng tụ, mượn lam quang u ám dò xét bốn phía, nhưng thấy đáy hồ trống rỗng, ngay cả cá bơi cũng không thấy mấy con, chỉ có một ít rùa bùn ba ba già bị hắn quấy nhiễu, từ trong nước bùn đáy hồ bò lên, tới lui bốn phía.



Phía trước cách đó không xa, đáy hồ nằm ngang một khối cự thạch dài khoảng mười trượng, phía trên mọc đầy rêu xanh.

Thẩm Lạc vượt qua cự thạch, đi vào một bên khác, ánh mắt quét qua, vẫn như cũ không thấy bất luận bóng người nào.

Ngay lúc hắn dự định tìm kiếm chỗ xa hơn, thanh âm kia lại một lần nữa vang lên, chỉ là lần này không phải truyền âm, mà là vang lên ngay bên cạnh hắn:

"Xem ra đúng là ngươi. . ."

Thẩm Lạc cả kinh, đột nhiên quay đầu, nhìn khối cự thạch vắt ngang sau lưng.

Cự thạch nhìn như lù lù bất động kia, bỗng nhiên chấn động kịch liệt, một mặt bỗng nhiên giơ lên, uốn cong tới hắn bên này, trên đó bỗng nhiên sáng lên hai đoàn hào quang màu vàng, như hai cái đèn lồng to lớn chiếu ở phía trước.

Lúc này Thẩm Lạc mới giật mình, "Tảng đá" phía trước cũng không phải là tử vật, mà là đầu lâu dị thú, còn hai ngọn đèn lồng kia rõ ràng là hai con mắt nó.

Một cái đầu lâu đã khổng lồ như thế, vậy thân thể. . . Chẳng phải là hòn đảo nhỏ kia?

"Rốt cuộc ngươi là thần thánh phương nào?" Thẩm Lạc nhịn không được quát.

"Hậu bối thủy duệ đều gọi ta Sơn Ngoan lão tổ, bất quá ta cũng không biết tên gì, gọi là Tiểu Quy đi." Đầu lâu dị thú kia chậm rãi mở miệng, nói.

"Sơn Ngoan lão tổ, Tiểu Quy. . . Ngươi là Tiểu Quy!" Thẩm Lạc phản ứng hồi lâu, rốt cuộc nhớ lại cái tên này.

Đó là trong hiện thực lần đầu hắn thông linh gọi ra thủy duệ Yêu tộc, lúc Cổ Hóa Linh đuổi giết, còn từng sánh vai trợ giúp hắn. Chỉ là về sau thông linh ra Lãng Sinh, hắn đã giải trừ khế ước với Tiểu Quy.

"Ngươi thật là Tiểu Quy?" Thẩm Lạc vẫn có chút khó tin.

Năm đó hắn thấy Tiểu Quy, chỉ là một tiểu yêu Thủy tộc ngay cả ngôn ngữ con người cũng không thể nói, so với quái vật khổng lồ trước mắt này, nào có nửa điểm tương tự?

"Từ biệt ngàn năm, tóm lại có chút biến hóa. Ta tu hành tuy chậm, nhưng được cái thọ nguyên kéo dài, đến bây giờ cũng đã là Xuất Khiếu kỳ, thân hình cao lớn hơn không ít, vị trí hòn đảo nhỏ kia, chính là lưng của ta." Yêu vật tự xưng Tiểu Quy nói.

"Thân ngươi khổng lồ như vậy, vì sao lúc trước ta mảy may không phát hiện được khí tức của ngươi, ngay cả thần thức dò xét cũng không được?" Thẩm Lạc nghe vậy, âm thầm kinh hãi, lại nhịn không được hỏi.

"Việc này sao, xem như một bản mệnh thần thông của ta, ngươi có thể gọi là 'Quy Tức Thuật', giúp ta che dấu thân hình, một khi thôi động đến cực hạn, tu sĩ Đại Thừa kỳ chưa hẳn có thể phát hiện được tung tích ta." Tiểu Quy chậm rãi nói ra, trong giọng nói lại ẩn ẩn có chút tự đắc.

Thẩm Lạc thấy vậy, rốt cuộc tin tưởng quái vật khổng lồ này chính là Tiểu Quy.

"Thực sự không ngờ, còn có thể gặp ngươi lần nữa, càng không ngờ ngươi vẫn nhớ kỹ ta." Thẩm Lạc có chút buồn bã nói.



"Ngươi ta mặc dù thời gian tương giao không dài, nhưng chính đoạn kinh lịch kia mở rộng tầm mắt của ta, cũng giúp ta thu hoạch rất nhiều, ta đương nhiên sẽ không quên. Đúng rồi, các ngươi sao lại tới đây?" Tiểu Quy hỏi.

"Bị một đầu yêu vật Đại Thừa kỳ truy sát, chạy trốn tới nơi này." Ánh mắt Thẩm Lạc ngưng lại, nói.

"Đại Thừa kỳ. . . Các ngươi có thể trốn, thật đúng là không dễ." Tiểu Quy nói ra.

Nói xong, cái đầu to lớn của nó bỗng nhiên nhấc lên, hai tròng mắt màu vàng óng ngóng nhìn về hướng mặt nước.

"Thế nào?" Thẩm Lạc có chút bất an hỏi.

"Có một cỗ khí tức cường đại đang đến gần, tốc độ rất nhanh." Tiểu Quy nói.

"Là Kim Chuẩn đại yêu kia đuổi tới! Ta phải lập tức đi. . ." Thần sắc Thẩm Lạc nghiêm trọng, nói.

Nói xong, thân hình hắn nhảy lên, cực tốc xông lên phía trên mặt hồ.

Trong hồ nước kích thích một đạo sóng nước, trên mặt hồ bỗng nhiên tách ra, thân ảnh Thẩm Lạc từ đó nhảy ra, rơi vào trên mặt nước.

Hắn ngửa đầu nhìn lên, liền thấy một vệt kim quang như lưu tinh bỗng nhiên xẹt tới, rơi xuống mặt nước.

Trong nháy mắt rơi xuống, kim quang trên thân tiêu tán, Thẩm Lạc thấy rõ bóng người kia, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra một chút ý cười.

"Tiêu Vân!" Hắn cất giọng kêu lên.

Ánh mắt Bạch Tiêu Vân đảo qua Thẩm Lạc cùng đảo nhỏ phía sau, thấy mọi người nhao nhao ở trên đảo nhìn lại bên này, rốt cuộc nhẹ nhàng thở ra.

"Chuyện gì xảy ra? Làm sao lúc ta trở về, toàn bộ hẻm núi đã bị san bằng. Nếu không phải dựa vào tiêu ký trên người Bạch Bích, ta cũng không biết đi nơi nào tìm các ngươi." Bạch Tiêu Vân đi lên phía trước, vội vàng hỏi.

"Ai, ngươi đi không bao lâu, con Kim Chuẩn đại yêu kia lại tìm tới cửa, chúng ta đành phải trốn vào sông ngầm dưới lòng đất, một đường chạy trốn tới nơi này." Thẩm Lạc thở dài, nói.

"Trấn Hải quan bên kia cũng đã thất thủ, thậm chí so với Kiếm Môn quan còn sớm hơn, bên trong đã sớm bị yêu ma chiếm cứ. Lúc ta đi dò xét, bị một đầu Thính Sơn Yêu cực kỳ nhạy bén phát hiện, triền đấu tại nơi đó. Trong lúc nhất thời không thoát thân được, làm chậm trễ công phu, cũng may tất cả mọi người không có việc gì." Bạch Tiêu Vân nghe vậy, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Con Kim Chuẩn đại yêu kia xem ra đã để mắt tới chúng ta, mau chóng tìm tới thông đạo sông ngầm, xuyên qua Trấn Hải quan mới được." Thẩm Lạc trầm ngâm một lát, nói.

"Dòng nước sông ngầm rắc rối phức tạp, chỉ sợ không phải trong thời gian ngắn là có thể tìm ra." Bạch Tiêu Vân có chút lo lắng nói.

"Cái này. . . Vừa vặn có bằng hữu để hỏi một chút." Thẩm Lạc nghe vậy, lông mày hơi nhíu lại, nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Mộng Chủ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook