Đại Chúa Tể

Chương 1457: Xử trí

Thiên Tằm Thổ Đậu

23/02/2017

Đại điện yên tĩnh, mà bốn người Tần Bắc Huyền thì mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là cảm nhận được một chút sợ hãi. Một vị thánh phẩm đại tông sư, chỉ cần tâm niệm vừa động sợ rằng cũng có thể nhốt bọn họ vào trong một tòa linh trận thế giới, sau đó mạt sát thành hư vô...

Chênh lệch giữa thánh phẩm với tiên phẩm, chính là lớn như vậy!

Cái này giống như chênh lệch giữa hoàng đế của nước nhỏ với hoàng đế của siêu cấp đại đế quốc, tuy đều là Hoàng đế, nhưng người này chỉ cần một ý nghĩ cũng có thể khiến người kia nước mất người vong.

"Đại trưởng lão Phù Đồ cổ tộc?"

Trong đại điện, những thủ lĩnh các thế lực khác cùng với những cao tầng bắc linh minh đều hoài nghi nhìn thanh diên tịnh,vì lý do đẳng cấp khác nhau, cho nên tự nhiên là bọn họ cũng rất ít được tiếp xúc với những thế lực cổ xưa như Phù Đồ cổ tộc.

Trong mắt của bọn họ, siêu cấp thế lực có thiên chí tôn trấn giữ cũng đã là cao không với nổi, còn về những thế lực hàng đẩu trong số siêu cấp thế lực như Phù Đồ cổ tộc thì lại càng nằm ngoài tầm mắt của bọn họ.

Có điều, cho dù hoài nghi không biết Đại Trưởng Lão Phù Đồ cổ tộc là nhân vật nào, nhưng cứ xem dáng vẻ phát run của bốn người Tần Bắc Huyền thì bọn họ cũng có thể mơ hồ cảm giác được sự kinh khủng trong đó.

Bởi vì, cho dù lúc trước Mục Trần thể hiện ra sức chiến đấu kinh người như vậy cũng chỉ có thể khiến bốn người trước mắt kiêng kỵ mà thôi, chứ không phải sợ hãi như thế...

vậy có thể thấy được, uy hiếp mà thanh diên tịnh này đem đến còn hơn xa Mục Trần...

ực ực.

Điều này khiến không ít thủ lĩnh các thế lực lặng lẽ nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn về thanh diên tịnh tràn đầy vẻ kính sợ. Cho tới lúc này bọn họ mới hiểu được, trong đại điện này kẻ đáng sợ nhất cũng không phải Mục Trần thủ đoạn kinh thiên, mà chính là nữ tử vẻ mặt luôn mang nụ cười ôn nhu, bình dị thân thiện đến mức người ta chỉ cho nàng là người thường này...

Nếu coi Mục Trần là Kim Cang trợn mắt, thì đây mới chính là một tôn Đại Bồ Tát chân chính không giận mà uy.

Những cao tầng lúc trước còn nói cười với thanh diên tịnh thì lúc này đều đồng loạt lau mồ hôi lạnh trên trán, mới vừa rồi, bọn họ lại có thể nói chuyện vui vẻ với một tòn tại kinh khủng bọn họ không thể nào chạm tới, giờ suy nghĩ lại một chút, thật đúng là khiến tim đập thình thịch..

"Haha, xem ra vợ ta vẫn là lợi hại hơn con trai ta rồi.". Giữa sân, duy chỉ có Mục phong coi như vẫn trấn định, hắn thấy một màn này, hướng về phía Mục Trần cười ha hả.

Mục Trần nghe vậy, cũng bất đắc dĩ đảo mắt trắng dã.

"Cha!"

Trên vị trí thủ tọa đại điện, Bách Linh Vương thấy cảnh này, cũng giống như bị sét đánh, chợt mặt mũi méo mó, gào thảm thiết: "Cha! Người phải báo thù cho con a! Người không thể bỏ qua cho bọn chúng!"

Hắn không cách nào ngờ được, cứu binh mà mình đau khổ chờ đợi, lúc này chẳng những không bắt cả nhà Mục Trần quỳ gối trước mặt hắn như hắn vẫn mong muốn, ngược lại còn nép mình trước mặt đối phương, sự đối lập này hầu như khiến Bách Linh Vương vốn cả đời muốn gì được nấy trở nên mất đi lý trí.

"Câm miệng, nghịch tử!"

Tần Bắc Huyền sắc mặt xanh mét, tay áo vung lên, một cái tát cách không vỗ lên mặt Bách Linh Vương, đánh hắn nặng nề đập vào tường. Ánh mắt Tần Bắc Huyền lạnh như bằng nhìn Bách Linh Vương, cắn răng nói:"Ngươi còn lo chưa gây đủ họa sao?"

Lúc này hắn cũng đang sợ, nếu không phải bằng hữu của hắn sớm phát hiện ra, một khi thật sự ra tay, chọc giận đến thanh diên tịnh, chỉ sợ đến lúc đó dưới cơn phẫn nộ của thánh phẩm, toàn bộ bắc huyền tông cũng sẽ tan thành tro bụi.

Thân là một vị tiên phẩm thiên chí tôn, hắn vô cùng hiểu rõ sự kinh khủng của thánh phẩm tông sư, cũng càng hiểu rõ sức mạnh của những cổ tộc như phù đò cổ tộc...

Mà vừa nghĩ tới việc cả tông môn suýt nữa vì Bách Linh Vương mà chịu họa diệt môn, Tần Bắc Huyền chính vì trong lòng sợ hãi mà có chút giận dữ.

Lúc này, cả mặt Bách Linh Vương đều sưng vù lên, hắn đờ đẫn nhìn Tần Bắc Huyền đang giận dữ, sự đau nhức từ trên mặt truyền tới rối cục cũng khiến hắn tỉnh táo ra, lúc này toàn thản lạnh như xác chết.

Việc đến nước này, làm sao hắn còn không hiểu, không phải là cha hắn không muốn hắn hả giận, mà là hắn đã trêu chọc đến kẻ địch cường đại đến mức ngay cả cha hắn cũng cảm thấy sợ hãi.

Thanh niên cùng nữ tử dịu dàng trước mắt kia chính là tồn tại mà bọn họ không thể chọc nổi.

Lúc này, bối cảnh mà Bách Linh Vương có thể dựa dẫm đã vỡ tan tành, điểm tựa để hắn hống hách cũng đã không còn một mống, hắn nhìn ánh mắt lạnh như băng của Mục Trần, rốt cục trong lòng cũng dâng lên cảm giác sợ hãi, run lẩy bẩy đứng lên.



"Bắc Huyền! Chàng làm cái gì thế?"

Lúc này, Liễu Bách Hoa cũng lướt vào đại điện, nàng nhìn khuôn mặt Bách Linh Vương bị một tát của Tần Bắc Huyền đánh cho sưng húp lên, không khỏi giận dữ, đứa con trai này, nàng vốn coi như máu thịt trong lòng.

"Ngươi cũng câm miệng cho ta!"

Nhưng mà, nàng vừa mới lên tiếng, ánh mắt lãnh lệ của Tần Bắc Huyền đã bắn tới:"Nếu ngươi không muốn từ nay Bắc Huyền Tông cùng với Bách Hoa Tông bị xóa tên thì im lặng cho ta"

Cả người liễu bách hoa run lên, ánh mắt mang theo sự sợ hãi nhìn thanh diên tịnh một cái, khoảng cách giữa 2 người hiện giờ đã đủ để nàng có thể cảm giác được uy áp kinh khủng như có như không tản ra từ trên người thanh diên tịnh.

Trước sự áp chế tuyệt đối, cho dù nàng cỏ đau lòng hay không cam lòng hơn đi nữa, cũng không dám nói ra.

Trong đại điện, đông đảo thủ lĩnh nhìn cảnh này, đều âm thầm cảm thán, xem ra lần này Bách Linh Vương hoàn toàn bại rồi, có điều, ngay từ đầu ai mà ngờ được, chỉ một minh chủ Bắc Linh Minh lại có thể có bối cảnh đáng sợ thế này...

Lão bà của hắn gọi là Đại trưởng lão Phù Đồ cổ tộc, mà con trai của hắn càng là một kẻ lực áp Thiên chí tôn Tần Bắc Huyền, cái này khiến bọn họ quả thực phát điên lên mất, bởi vì thực lực của Mục Phong nhìn thế nào thì cũng chưa tới chí tôn cảnh...

Sau khi trấn áp vợ con của mình xong, Tần Bắc Huyền mới xoay người hướng về phía thanh diên tịnh, cung kính ôm quyền, khổ sở nói: "Chuyện hôm nay, tất cả là do đứa nghịch tử của ta tự chuốc lấy, không biết đại nhân muốn xử trí thế nào?"

Thanh diên tịnh hơi cau mày, đối với chuyện này cũng không có chút hứng thú nào, lắc đầu nói Những chuyện này do con ta quyết định, ngươi tự đi hỏi nó đi"

Bên cạnh, Mục Trần quét nhìn Tần Bắc Huyền một cái, thanh âm bình tĩnh, nói: "Tần Tông Chủ, Bách Linh Vương này ỷ vào sự che chở của các ngươi, tác oai tác quái ở bách linh đại lục này, lấn áp người khác.

Là người khác thì cũng chỉ có thể xem như mình xui xẻo, nhưng hôm nay hắn lại dám lấn lên đầu nhà ta, cũng chỉ có thể coi như các ngươi tự chuốc xui xẻo"

Tần Bắc Huyền cười khổ một tiếng, gật đầu một cái, nhắc tới thì cũng đúng là công bằng, trước kia khi Bách Linh Vương lấn áp người khác, bọn họ có thể trấn áp nên dĩ nhiên là bình yên vô sự, nhưng hôm nay chọc phải người không nên chọc, vậy tự nhiên cũng phải trả giá lớn.

"Hoàn toàn do mục phủ chủ xử lý". Hắn cũng đã hiểu, nếu không thể nào chống lại, vậy thì biểu hiện thuận theo một chút.

"Ngươi vậy mà là một người thông minh". Mục Trần cười một tiếng, Tần Bắc Huyền này co được giãn được, không hổ là đứng đầu một tông.

"Từ nay về sau bách linh đại lục này cũng không do các người quản lý nữa, mà do bắc linh minh làm chủ"

Lời vừa nói ra, trong đại điện cũng mơ hồ có chút thanh âm xôn xao, đông đảo thủ lĩnh các thế lực trên bách linh đại lục đều thầm cảm thấy chấn động, nếu như vậy, sau này vị vương mà bọn họ phải triều bái lại biến thành Mục Phong?

Cái này khiến cho một vài thủ lĩnh thế lực có chút mất tự nhiên, dù sao trước đây, bắc linh minh cũng chỉ có thể coi là thế lực hạng trung trên bách linh đại lục, thế mà hiện giờ đã trực tiếp ngồi lẽn đẩu bọn họ.

Có điều, bọn họ dù có mất tự nhiên, nhưng khi ánh mắt Mục Trần quét tới thì đều rùng mình một cái, lúc này mới thầm mắng mình ngu xuẩn, có một lão bà với con trai lợi hại như vậy, còn ai dám coi Bắc Linh Minh này là một thế lực tầm thường?

Tần Bắc Huyền nghe vậy, hơi do dự, cắn răng gật đầu: "Được, bách linh đại lục này, bắc huyền tông ta 2 tay dâng lên, làm nguôi cơn giận của 2 vị"

Mặc dù mất đi bách linh đại lục cũng là ảnh hưởng cực lớn tới Bắc Huyền Tông bọn họ, nhưng chung quy vẫn trong giới hạn chấp nhận được.

"mặt khác, con ngươi làm bị thương người nhà của ta, thủ đoạn ti tiện, vốn là nên một chưởng giết chết, có điều nề mặt ngươi, để lại tính mạng cho hắn". Mục Trần thản nhiên nói.

Tần Bắc Huyền vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì thanh âm của Mục Trần lại lần nữa vang lên: "Có điều, tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát"

Thanh âm vừa dứt, trên đỉnh đầu Mục Trần có một tòa thủy tinh Phù Đồ tháp cổ xưa bay lên, sau đó trôi lơ lửng trên đầu Bách Linh Vương.

ong ong.

Ánh sáng thủy tinh chiếu rọi xuống, nhanh chóng tạo thành phù văn thủy tinh trên cơ thể Bách Linh Vương, những phù văn này giống như xiềng xích, đâm sâu vào trong máu thịt Bách Linh Vương.



Mà cùng với việc những phù văn này hình thành, Bách Linh Vương kinh hãi gần chết phát hiện ra, linh lực bản thân bắt đầu ảm đạm biến mất, cuối cùng hoàn toàn không còn cảm ứng được chút nào.

"phong ấn linh lực hắn 50 năm"

Thanh âm lạnh như băng của Mục Trần vừa dứt, Bách Linh Vương như bị sét đánh, mặt vàng như đất.

"Ngươi!". Liễu bách hoa thấy vậy, nhất thời cắn chặt răng, trong mắt hiện vẻ phẫn nộ.

"Còn ngươi nữa!"

Nhưng mà lúc này, ánh mắt lạnh lùng của Mục Trần cũng bắn tới, lạnh lẽo nói: "Làm nhục người nhà ta, cũng không thể dễ dàng tha thứ!"

Đối với nữ nhân ngoa ngoắt này, Mục Trần cũng là tức giận, hiển nhiên nàng chính là nguyên nhân khiến Bách Linh Vương không chút kiêng kỵ như vậy, lúc trước nàng làm nhục phụ thân hắn, miệng lưỡi ác độc, nữ nhân như thế cũng không thể dễ dàng bỏ qua.

vù!

Thanh âm vừa dứt, thủy tinh tháp một lần nữa xuyên thủng hư không, xuất hiện trên đỉnh đầu liễu bách hoa, ánh sáng thủy tinh bao phủ xuống.

Liễu Bách Hoa vẻ mặt hoảng sợ, vội vàng thúc giục linh lực chống đỡ, nhưng khi linh lực của nàng tiếp xúc với ánh sáng thủy tinh thì nhanh chóng tan rã với tốc độ kinh người, ngắn ngủi vài hơi thở, ánh sáng linh lực đã hạ xuống từng đạo phù văn thủy tinh bên ngoài cơ thể nàng...

Mà dao động linh lực mênh mông bên ngoài thân thể liễu bách hoa cũng nhanh chóng suy giảm xuống...

Bẳng thực lực hiện giờ của Mục Trần còn chưa thể hoàn toàn phong ấn linh lực một vị thiên chí tôn, nhưng lại có thể làm suy yếu. Liễu bách hoa hiện giờ, thực lực cũng chỉ tương đương một vị thượng vị địa chí tôn.

"Phong ấn này sẽ kéo dài hai mươi năm, hai mươi năm sau phong ấn tự sẽ biến mất"

Liễu bách hoa sắc mặt trắng bệch, nàng chính là thiên chí tôn cao cao tại thượng, hiện giờ lập tức đã giáng xuống làm địa chí tôn,hiển nhiên đả kích này đối với nàng không tầm thường.

Tòa bộ đại điện tĩnh mịch không tiếng động, tất cả mọi người đều bị thủ đoạn sắc bén của Mục Trần chấn nhiếp, lật tay một cái là có thể phong ấn Bách Linh Vương cùng liễu bách hoa, thủ đoạn như vậy khí thế cỡ nào chứ?

Làm xong những việc này, Mục Trần nhìn về phía Tần Bắc Huyền, chậm rãi nói: "Tần tông chủ, ta xử trí như vậy, ngươi có ý kiến gì không?"

Tần Bắc Huyền vẻ mặt khổ sở, khẽ lắc đầu, hắn biết, Mục Trần coi như là đã nương tay, trên đại thiên thế giới, Thánh Phẩm Chi Uy hủy thiên diệt địa, một vị thánh phẩm nếu thực sự tức giận, bắc huyền tông cùng bách hoa tông bọn họ cũng khó thoát kiếp nạn.

Hôm nay chỉ là phong ấn linh lực của Bách Linh Vương và Liễu Bách Hoa, kết quả như vậy nếu so với hủy tông thì đã quá tốt.

"Đã như vậy, chuyện hôm nay cho qua, sau này mong rằng ngươi tự giải quyết cho tốt, nếu bắc linh minh sau này xảy ra chuyện gì, ta sẽ tự tới cửa thăm hỏi". Mục Trần bình tĩnh nói, hắn không thể lúc nào cũng ở lại bách linh đại lục, vạn nhất tới lúc hắn cùng thanh diên tịnh đều rời đi, Tần Bắc Huyền này muốn trả thù, bằng thực lực của bắc linh minh chắc chắn không thể ngăn cản.

Tần Bắc Huyền tự nhiên là hiểu ý tứ trong lời Mục Trần, lúc này cười khổ gật đầu một cái, sau khi biết được thực lực của thanh diên tịnh với Mục Trần, hắn đâu còn dám có tâm tư trả thù.

"vậy ta xin được cáo từ trước"

Tần Bắc Huyền vung tay áo lên, linh lực cuốn lấy Bách Linh Vương cùng liễu bách hoa, hướng về phía Mục Trần, Thanh Diên tịnh ôm quyền, sau đó không dừng lại nữa mà cùng với 3 vị thiên chí tôn còn lại hóa thành linh quang phóng lên cao.

Cùng với việc đám người Tần Bắc Huyền rời đi, cảm giác áp bách kinh khủng bao trùm cả thiên địa cũng theo đó mà tiêu tán.

Có điều, trong đại điện, đông đảo thủ lĩnh các thế lực nhìn đại điện hỗn độn, trong lòng điều hiểu được, từ nay về sau, bầu trời của bách linh đại lục này phải đổi rồi.

Xem ra bọn họ cũng phải mau chóng chuẩn bị lễ lớn, tới bắc linh minh triều bái thôi...

***

Dịch: zero

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Đại Chúa Tể

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook