Dạ Khúc

Chương 28: Bánh

Trần Lê Ngọc Bích - Ploy

06/05/2014

Căn phòng được tỏa sáng lốm đốm bởi những ánh sao đu vào từ bầu trời bao la. Bách ngồi bên cửa sổ lớn, ôm cây đàn guitar. Ngón tay anh lững thững rảo những nốt trữ tình vừa lóe lên trong đầu.

"Cộc cộc cộc" - Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng mà kiên quyết dội lên trong sự ngỡ ngàng của Bách. Đã gần nửa đêm thứ sáu, các cậu ấm cô chiêu trong khu học xá hẳn đều đang đốt thân giữa các cuộc vui, giữa men rượu và những giai điệu bốc lửa. Ai lại có nhã hứng tìm đến anh - một chàng quý tộc Á Đông trầm lặng và cô độc - vào lúc này? Thoáng lý luận tạt ngang tâm trí anh: "Hay là Yi Xuan, cô bạn học người Trung Quốc lúc nào cũng quấn quít bên anh? Biết đâu cô ấy...

"Cộc cộc cộc" - Tiếng gõ cửa lại dội lên, Bách cảm nhận được trong những thanh âm gọn lỏn ấy một nỗi sốt ruột. Anh dẹp sang bên những suy đoán mơ hồ, uể oải từng bước về phía cửa.

- Happy birthday to you. Happy birthday to you. Happy birthday, happy birthday... Happy birthday to youuu...

- Nụ cười Gia Tú rực rỡ và óng ánh như một đóa hướng dương đang đắm mình trong làn ánh sáng mãnh liệt nhất của một ngày nắng đẹp. Ánh mắt nàng nhấp nháy chiếu thẳng vào anh. Hai tay nàng nâng lên trước mặt anh một chiếc bánh kem sô-cô-la nhỏ đang bùng cháy một ngọn nến.

Thân thể Bách đông đá. Anh biết mình cần nhúc nhích, nhưng lại chẳng thể rõ ràng việc phải thực hiện động tác nào. Anh đọc được nét vui thích đang phát sáng trong đôi mắt to tròn và sâu thẳm của Gia Tú. Lặng nhiều giây, rồi chẳng hiểu thế nào, anh lùi lại hai bước rồi khom người, cúi đầu trước nàng. Anh chưa kịp thốt ra một lời chào nghi lễ, nàng đã cười phá lên:

- Miễn! - Rồi nàng bước nhanh vào phòng, lướt ngang thân người anh đang khòm khòm rất kỳ dị giữa không khí.

Gia Tú bước nhanh đến khung cửa sổ nơi Bách vừa ngồi, mắt nàng lướt thoáng qua cây đàn guitar đang lăn lóc trên sàn. Rồi nàng kéo cánh cửa kính sang bên, bước ra ngoài ban công - nơi đặt một chiếc bàn gỗ cùng hai chiếc ghế xinh xắn. Sau vài giây, anh bước theo nàng. Khi anh vừa toan bật công tắc đèn ban công, giọng nàng thoang thoảng trong gió đêm, âm điệu trầm bổng như đang thoại trong một vở nhạc kịch:

- Đừng. Hãy để bóng tối thắp sáng trái tim ta. - Nàng kết thúc câu nói bằng một cái nháy mắt tinh nghịch, cùng nụ cười lịm ngọt như viên kẹo.

Bàn tay Bách lóng ngóng rời bỏ chiếc công tắc đèn, rồi anh đến đứng bên chiếc ghế phía đối diện Gia Tú.

Gia Tú đặt chiếc bánh kem nhỏ nhắn lên bàn, thích thú ngắm cây đèn cầy đã cháy chỉ còn một mẩu tí xíu. Bỗng như sực nhớ đến Bách, nàng ngước nhìn anh - Anh đang chờ nàng ban cho một lệnh để ngồi xuống. Ánh mắt nàng đan chéo trong bông đùa và bất mãn:

- Anh ngồi xuống thổi nến nhanh nào. Nhớ ước nữa nhé!

Gia Tú đẩy chiếc bánh về phía Bách, rồi hau háu nhìn anh. Anh chăm chú gieo ánh mắt mình vào chiếc bánh sô-cô-la chỉ lớn nhỉnh hơn cái nắm tay ấy, cùng mẩu đèn cầy đỏ chót đang cháy leo lét. Anh nhắm mắt, khẽ chắp tay lại lẩm nhẩm trong vài giây, rồi thổi phù ngọn nến, trước khi nó chạm vào lớp bánh kem mà tự tắt.

- Anh đã ước gì thế? - Gia Tú vẫn dán vào Bách ánh mắt đầy thú vị, như một cô bé con đang ở trước món đồ chơi mới toanh. Rồi nàng nhanh tay kéo chiếc bánh trở lại phía mình.

- Thần ước có thể biết được lý do vì sao Công Chúa lại đến đây. - Giọng nói của Bách cuối cùng đã tìm lại được phong thái tự nhiên.



- Công tử ngốc, vì ta yêu thích anh chứ còn gì nữa?! - Gia Tú quăng cho Bách một ánh mắt chán ngán - Anh có chút âm nhạc nào không?

Bách quay trở vào phòng, lục lọi một lúc trước kệ đĩa nhạc. Anh chọn bật những khúc hòa tấu trầm mặc bằng vĩ cầm yêu thích của mình. "Đây là đêm sinh nhật mình, mình được quyền làm theo ý thích, dù có đang bên cạnh một nàng công chúa." - Vừa nghĩ, anh vừa cảm thấy chấp chới và xa lạ với cái sự thật mà mình đang dấn thân vào: bên cạnh một nàng công chúa. Khung cảnh trước mắt anh không huyễn hoặc, thậm chí còn sắc nét vô đối, nhưng vì lẽ gì mà anh không cảm được rằng đây là thật. Cứ chông chênh, bấp bênh như trong cõi mộng...

- m nhạc phản ánh cuộc đời con người. Bám riết lấy những bản nhạc ảo não này, cuộc sống anh cũng sẽ ảm đạm theo nó đây. - Những lời của Gia Tú hòa lẫn trong một tiếng thở dài.

Bách chưa kịp phản ứng, Gia Tú đã ào đến bên anh, lục lục lọi lọi những chồng đĩa nhạc. Cuối cùng, nàng quyết định nhuộm đều căn phòng bằng các giai điệu disco đình đám vào những năm 1980, rồi nhún nhảy từng bước chân trở ra ban công.

- Anh há to miệng nào! - Vừa nói cùng một khuôn miệng tươi xinh, Gia Tú vừa xắn một miếng bánh đưa ra trước mặt anh.

Không chút e dè, Bách ngậm trọn chiếc thìa, đón lấy miếng bánh kem đã có phần nhão ra ấy. Vừa nuốt xuống miếng bánh, anh vừa cảm nhận những đốm rực rỡ đang bắt đầu mờ tỏ trong lòng, khi nhìn nét mặt vui mừng, mãn nguyện của Gia Tú. Anh rõ ràng rằng mình đang bị mê hoặc: nàng công chúa trước mặt anh đang chút một rút từng mảnh hồn anh ra và giữ làm của riêng. Anh hít mạnh một hơi để cấp tốc trấn tĩnh lại.

- Vì sao Công Chúa lại yêu thích thần?

- Vì Yi Xuan. - Gia Tú đưa về phía Bách một ánh mắt đắc thắng, rồi nàng đút một miếng bánh nhỏ vào miệng mình, từ tốn nhai - Nam nhân như những miếng bánh, chỉ ngon, chỉ đáng thèm muốn khi ở trong miệng người khác.

- Có bao nhiêu cô gái xinh đẹp khác trong trường, tại sao Công Chúa không nhắm vào bạn trai của họ? - Bách đưa tay khẽ chùi mẩu kem dính trên mép Gia Tú.

- Vì ta yêu thích anh. - Gia Tú nhìn Bách nửa bướng bỉnh, nửa tinh nghịch, rồi nàng đưa một miếng bánh to vào miệng - Anh là miếng bánh vừa ngọt, vừa thơm, làm sao ta bỏ qua được?

Bách thú vị nhìn Gia Tú cố nuốt xuống miếng bánh quá to so với cổ họng nàng. Tâm can anh bỗng bùng lên cái cảm giác say mê, mà ngay lần đầu tiên trông thấy nàng từ xa rất xa trong sân trường anh đã cảm nhận được. Cái khí chất đối lập lạ kỳ tỏa ra từ thân thể, từ những nét mặt, từ cả cái phẩy tay nhẹ nhàng của nàng đã trói chặt lấy tâm hồn anh...

Bách nhìn Gia Tú, lòng bề bộn những câu hỏi: từ khi nào nàng đã chú ý đến anh? Phải chăng nàng cũng đã từng đứng từ xa quan sát anh? Vì sao lại là anh? Vì sao nàng lại chọn đến đây đêm nay, mà không phải là đêm nào khác? Vân vân và vân vân. Nhưng anh đã kịp khóa chặt đầu lưỡi, không để những thắc mắc vô duyên xé nát tấm màn lãng mạn đang rủ xuống không gian bao quanh hai người. Nàng lại xắn một miếng bánh đưa ra trước mặt anh. Anh đón lấy, nhẩn nha nhai nuốt.

- Đây là đêm sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi từng có.

Gia Tú đón lấy lời ngọt ngào của Bách bằng một nụ cười sáng lấp lánh. Lấp lánh như những ngôi sao được đính chi chít trên bầu trời thăm thẳm của buổi đêm hôm ấy. Buổi đêm nàng và anh bắt đầu kết nối với nhau bằng những sợi tơ tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Dạ Khúc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook