Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Chương 117: Ma vương bệ hạ và thánh thú! & Ma vương bệ hạ và việc quét dọn!

Tam Thiên Lưu Ly

30/07/2018

Phần một

Cũng may bây giờ cô có người bạn nhỏ rồi, nhìn thấy cô đã như vậy còn bị ngược đãi, em gái Heidy dịu dàng dễ thân cận trực tiếp bưng trà đến cửa giúp cô, Mạc Vong cảm động nhận khay trà từ tay cô, nước mắt lưng tròng.

"Ngoan nào… Ngoan nào." Heidy vỗ đầu cô, nhẹ nhàng nói: "Phàm Tái Nhĩ, chúng ta là nữ hầu, bất luận thế nào cũng không nên đối nghịch với chủ nhân, ngươi hiểu lời ta nói không?"

Mạc Vong gật đầu, thật sự cô không có làm trái, đáng tiếc… Không giải thích được mà!

Đợi đến lúc cô cố gắng dùng một tay giữa thăng bằng khay trà, đi vào thư phòng thì phát hiện tên kia đã làm ổ trong đống chăn lông ấm áp, nghiêng người đọc sách, bên cạnh hắn đặt một bộ bàn ghế có kiểu dáng và màu sắc khá cũ kỹ, đồ đạc phía trên được xếp vô cùng chỉnh tề, nhìn thế nào cũng thấy không giống phong cách của người này.

Khoan đã, nếu như không phải là phong cách của người này… Chẳng lẽ là bàn ghế Esther đã từng sử dụng hay sao?

Vừa nghĩ như vậy, trong nháy mắt cảm giác không khỏe đã biến mất rồi.

Cô vừa suy nghĩ lung tung, vừa quỳ xuống, đặt đồ trên khay xuống bàn thấp.

"Không tệ, không bị trễ."

“…”

"Làm tốt được thưởng, cái này cho ngươi."

Cô luống cuống tay chân, muốn dùng cái tay lành lặn kia nhận lấy đồ hắn ném tới nhưng cuối cùng lại thất bại, cái vật đó mạnh mẽ đập trúng đầu cô, lăn một vòng vào trong váy. Vô cùng im lặng! Lúc này cô mới phát hiện đây là một vật làm bằng thủy tinh màu đen hình thoi.

Mạc Vong tò mò cầm lên, lật qua lật lại nhìn mấy lần, mặc dù thật xinh đẹp nhưng mà hắn cho mình cái này để làm gì?

"Nện nó xuống mặt đất."

“…”

"Thế nào?"

Cô yên lặng dùng tay ra hiệu.

【 Muốn tôi đập vỡ rồi người sẽ trừ tiền công của tôi hay sao? 】

Vẻ mặt Amya "Ngươi còn thật sự dám nói", cười lạnh: "Nếu ngươi có thể đập bể nó, ta sẽ trả lại tiền công tháng trước cho ngươi."

【 Thật? 】

"Thật."

Nhận được khích lệ tinh thần Mạc Vong phấn chấn, giơ tay lên đập mạnh viên thủy tinh xuống đất, chỉ nghe một tiếng "Lạch cạch"!

Bể nát.

Mạc Vong nắm quyền, GJ!

Amya: "…" Bể, bể nát??? Rốt cuộc người này có bao nhiêu sức lực???

Mạc Vong: “…" Ra dấu.

【 Không phải là tôi đã làm sai chuyện gì chứ? 】

"… Ngươi cảm thấy thế nào?"

【… Tôi không biết, là thiếu gia kêu tôi đập. 】

"…"

【 Đó là thứ rất quý trọng hay sao? 】

Amya nâng trán: "Không, cũng không phải rất quý trọng."

Mạc Vong thở phào nhẹ nhõm.

"Ngươi làm công miễn phí cho ta khoảng ba năm có lẽ có thể mua được."

"…" Này!!! Cô cũng biết chính mình bị bẫy mà! QAQ

"Đó là thủy tinh Ký Ức, bên trong đã được ta truyền ma lực vào, chỉ cần hơi dùng sức gõ nhẹ có thể kích phát nó."

【 Sau đó? 】

"Nó sẽ phát ra hình ảnh đã được truyền vào trước đó."

"…" Đầu đĩa phiên bản Ma giới? Thật tiên tiến!!!

"Đáng tiếc, đã bể."

"…"

【 Thật xin lỗi… 】 Nhưng mà căn bản không phải là lỗi của cô đúng không? Vì sao cô phải nói xin lỗi?

"Thôi." Amya khoát tay, không biết từ nơi nào lại lấy ra một viên thủy tinh giống vậy: "Nếu như lần này lại bể, ngươi sẽ phải làm không công cho ta năm năm để đền bù."

Mạc Vong: "..." Này này, cứ tăng giá trên trời như vậy thật sự là không có vấn đề gì sao?

Tuy nói như thế cô vẫn là rất tò mò cầm lấy thủy tinh, cẩn thận từng li từng tí đập nhẹ xuống mặt đất, ừ, không có phản ứng, đập một cái nữa, lại đập một cái nữa, a! Có phản ứng!

Hình ảnh một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi xuất hiện tại trước mắt cô, mà trong tay của cô ấy đang cầm một quả táo, vừa nói "Quả táo" ở sau lưng sẽ hiện lên một chuỗi ký tự ma văn.

Cái này là…

"Ầm ĩ muốn chết… Sang bên kia học đi." Amya vừa nói vừa tiện tay vứt giấy bút vào trong ngực cô.

Mạc Vong không thể không đứng lên, đi tới cái bàn mà người nào đó chỉ, không thể không nói, thật ra đối với những vật dụng Esther đã dùng qua cô cảm thấy rất hứng thú.

"Ai cho ngươi ngồi lên đó?"

"…"

—— không phải ngươi sao?!

"Ta để cho ngươi ngồi dưới gầm bàn."

"…" Cô đi!!!

Cô rất giận, hung tợn làm mặt quỷ với hắn rồi sau đó như một làn khói chui xuống dưới mặt bàn, không học thì uổng phí!

Người nào đó bị nhìn bằng ánh mắt khinh bỉ: "…" Lá gan gan của cô vẫn rất lớn, hay là do chủ nhân như hắn không đủ uy hiếp? Hắn tự hỏi…

Những ngày kế tiếp, vì để trở về nhà mà mà cô nỗ lực, chăm chú học tập chữ viết ở Ma giới, so với việc học tiếng anh còn nỗ lực hơn, dĩ nhiên, đây là chuyện không thể cùng so sánh. Học không tốt tiếng anh chưa chắc sẽ chết người, học không tốt cái này… Thật đúng là có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Bất tri bất giác, cô đi tới thế giới này cũng đã hơn một tháng rồi.

Về bọn Esther, vẫn như cũ không có tin tức.

—— Có phải đã quên mất cô rồi hay không?

Mỗi khi có suy nghĩ thế này thì cô luôn dùng sức lắc đầu một cái, cô biết mình không nên nghi ngờ bọn họ, cũng giống như cô đang cố gắng, bọn họ cũng nhất định đang cố gắng làm cái gì đó.

Mặc dù không thể đặt toàn bộ hi vọng lên người khác, nhưng cô cũng vô cùng nguyện ý, kiên nhẫn chờ đợi.

Mà trên thực tế, suy đoán của cô cũng không có sai lắm so với thực tế, mà vấn đề duy nhất chính là_______

"Rốt cuộc cũng tích góp đủ ma lực rồi!!!" Trên tay Thạch Vịnh Triết cầm đầy kẹo que, ngồi ở ghế dựa ven đường, liên tục thở dốc.

Một lát sau, Esther cầm một cái túi rỗng đi đến: "Chúc mừng." Nhân tiện đưa cây kẹo que cuối cùng trong túi ra: "Muốn ăn để bổ sung thể lực không?"

Thạch Vịnh Triết: "…" Cậu yên lặng giơ kẹo trong tay lên: "Ta thấy tụi nó đã muốn nôn rồi có được hay không?"

"Cực khổ rồi."

"Chậc, tên ngu ngốc đó, đợi đến lúc bắt được cô ấy, nhất định phải dạy dỗ thật tốt một lần!”

Mặc dù trên mặt Esther không có một chút thay đổi, trong mắt lại thoáng qua ý cười, ý tứ vô cùng rõ ràng —— Esther hoàn toàn không nghĩ là thiếu niên ở trước mắt mình có thể đắc thủ.

"Đi, trở về thôi."

Thạch Vịnh Triết vừa nói vừa đứng lên, nâng cằm với hắn, mặc dù cũng coi như là quen biết rất lâu với cái người tên là "Esther" này nhưng vẫn không tính là quen thuộc, nhưng dù như vậy, vì phải đến cái nơi gọi là “Ma giới” để đón người nào đó bị mất tích, bọn họ không thể không hợp tác.

Dưới tình huống không có Ma vương muốn mạnh mẽ mở được lối đi thông tới Ma giới, phải có một người có năng lực "Không gian”.

Bốn vị Thủ Hộ Giả bên đó và ba con thánh thú của cậu, tất cả đều không phù hợp, cho nên, mọi người gửi gắm hi vọng vào con thánh thú thứ tư cậu sẽ triệu hồi.



Vấn đề nằm ở chỗ cậu mới vừa triệu hồi thánh thú mới, ma lực hoàn toàn không đủ.

Ước chừng nỗ lực khoảng ba ngày, mắt thấy danh tiếng của mình trong lòng những đứa trẻ càng ngày càng thối, thậm chí xuất hiện cả "lời khen" "tên trộm kẹo che mặt vô sỉ", cuối cùng cậu cũng hoàn thành công việc cực khổ tích lũy ma lực.

Không sai, ba ngày!

Trong lúc đó, Mạc Vong đã ở Ma giới chờ đợi suốt một tháng.

1-10.

Tất cả mọi người đều không biết, thời gian ở thế giới này và Ma giới không giống nhau.

Mạc Vong và Thạch Vịnh Triết không biết cũng rất bình thường.

Mà Thủ Hộ Giả và Thánh Thú cũng là lần đầu tiên tới thế giới này, cho nên không có phương pháp trực quan so sánh hai thế giới với nhau.

Trời xui đất khiến mới tạo ra "Bi kịch" như vậy.

Ngày thứ tư, lời nguyền trong cơ thể Esther được Mã Nhĩ Đức hoàn toàn tiêu trừ.

Cùng ngày này, Thạch Vịnh Triết thành công triệu hoán ra thánh thú có năng lực không gian —— một con chim nhỏ tên là"Yoja".

Hình như nó rất nổi danh, bởi vì Brad và ba người… Không đúng, ba thú vậy mà đều biết nó, hơn nữa khi phát hiện là thánh thú này, trong nháy mắt mấy người rối rít nhượng bộ lui binh.

"Trời ạ! Tại sao lại là người này!"

"Saka ta cái gì cũng không thấy… Cái gì cũng không thấy!"

"Chậc, thật là tình huống bết bát nhất."

Bởi vì cố gắng triệu hồi một lần nên sức cùng lực kiệt, Thạch Vịnh Triết không biết nói gì, mồ hôi đầm đìa ngồi dưới đất, có chút không hiểu, hỏi: "Các ngươi bị sao vậy? Thánh thú này không phải là một con chim sao?"

"Là một con chim?"

Cả người có lông tơ màu vàng, con chim lông xù giống như lặp lại lời nói cậu nói để nghiền ngẫm, trong lúc sững sờ, Thạch Vịnh Triết có loại ảo giác —— con chim này có loại khí thế của “ma quỷ”. Không đợi hắn phân biệt được nguyên nhân, câu thứ hai của đối phương đã truyền đến ——

"Tiểu tử, ngươi muốn chết như thế nào?"

"Sao?"

Thạch Vịnh Triết chưa nói dứt lời, đột nhiên con chim kia giống như hỏa tiễn màu vàng nhắm vào cậu đánh tới, miệng còn hô to: "Giết!!!"

"Gì vậy? A!!!"

"A!"

"A a!"

"A a a!!!"



Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng liên tục vang lên tiếng kêu thảm thiết, ba con thú không quá phúc hậu chắp tay, cùng nhau chui xuống gầm giường trong phòng ngủ.

Mấy người cách vách nghe thấy tiếng la hét liên miên không dứt, vô cùng tò mò.

"Dũng giả đại nhân đang làm cái gì?"

"Luyện giọng để triệu hồi?"

"Ừm, có thể."

"Mặc dù nghe không rõ, nhưng hình như có vẻ rất lợi hại."



Thạch Vịnh Triết đáng thương, cứ như vậy bị "Người bạn nhỏ" của chính mình đụng đầu, hoa mắt, ngất đi.

Sau đó, cuối cùng cậu cũng biết vì sao những tên kia muốn trốn người này, bởi vì nó được gọi là "Cuồng chiến đấu", mỗi ngày chuyện thích làm nhất chính là đi tìm cái thánh thú khác, sau đó đánh nhau.

Đối phương nói chuyện, nó sẽ nói người ta đang giễu cợt mình, liều lĩnh giết.

Đối phương không nói lời nào, nó sẽ nói người ta không coi mình ra gì, liều lĩnh giết.

Đối phương phản kháng, nó sẽ nói người ta đang gây hấn với mình, liều lĩnh giết.

Đối phương không phản kháng, nó sẽ nói người ta miệt thị mình, liều lĩnh giết.

Nói tóm lại, mọi người trong nhóm thánh thú, gặp phải người này gần như cũng chỉ có hai kết cục:

Một, chủ động bị đánh.

Hai, bị động bị đánh.

Phần hai

Mặc dù người này… Không, con chim này có chút bạo lực, nhưng nó chính xác là thuộc tính "Không gian", đây cũng là nguyên nhân người này bách chiến bách thắng, cứ tưởng tượng mà xem, thật vất vả mới đánh được người này, nó "Vèo ——" một cái dịch chuyển không gian, lại xông ra từ rốn của ngươi hay từ cúc hoa của ngươi, chỉ cần một chiêu "ngàn năm giết địch"…. Không đúng, là liều lĩnh giết! Kết quả… Điểm sáp.

Một đêm, sau khi bồi vị đại gia này đánh nhau mười mấy chiêu, cuối cùng Thạch Vinh Triết cực khổ có được khẳng định của "Người bạn nhỏ": "Không tệ, có thể đấu ngang nhau."

Vì để duy trì phần "Hữu tình" khó có được này, Yoja đại gia nguyện ý trợ giúp cậu một lần.

Nhưng mà mặc dù có năng lực phá vỡ không gian, nhưng lối đi giữa hai thế giới cũng không phải dễ dàng mở ra như vậy, phải làm tốt công tác chuẩn bị, xây dựng một cái “cửa” mới có thể đi lại được. "Cửa" chỉ là tên gọi mà thôi, trên thực tế, chờ đến lúc chân chính làm xong thì nó cực kỳ giống một cái vòng tròn vô cùng lớn, đủ để cho mọi người đứng vào.

Mà công tác chuẩn bị này lại tốn thêm ba ngày.

Vào đêm ngày thứ bảy, lòng mọi người đã sớm nóng như lửa đốt, rốt cuộc bước lên con đường tiến về Ma giới.

Đối với những người khác mà nói, đây chỉ là việc trong bảy ngày nhưng đối với Mạc Vong mà nói lại là việc xảy ra trong bảy mươi ngày.

Vào ngày thứ tư, khi Thạch Vinh Triết đã có thể triệu hồi thánh thú mới, cũng chính là lúc Mạc Vong đến Ma giới được bốn mươi ngày.

Trải qua hai mươi ngày học trái học phải, bây giờ cô đã có thể viết được phần lớn những ký tự đơn giản rồi, cô chưa bao giờ nghĩ tới, mình lại có thiên phú về ngôn ngữ như vậy, bởi vì đối với cô, học tiếng anh thật sự rất cực khổ. Vốn không ôm hy vọng gì, kết quả đến cô cũng nghi ngờ có phải mình đã mở ra được ổ khóa trí não hay không? Quả thật giống như là trước đó đã tiếp xúc với chữ viết của Ma giới rồi chỉ tạm thời quên đi —— có lẽ đời trước cô thật sự là người của Ma giới?!

Mà càng làm cho cô kinh ngạc là ngữ pháp của Ma giới lại không có sự khác biệt quá lớn thế giới của cô, chuyện này không thể không nói là một niềm vui ngoài ý muốn.

Hoặc là nói, áp lực càng lớn tiến bộ càng nhanh?

"Tiến bộ rất nhanh." Rất dễ nhận thấy, tốc độ học tập của cô khiến Amya cũng có chút kinh ngạc: "Trước kia thật sự ngươi chưa tiếp xúc qua chữ viết?"

Cô lắc đầu, cô xác định trí nhớ của mình không bị đứt gãy, mà trong đó cũng không tồn tại bất kỳ thông tin gì chứng tỏ đã học qua chữ Ma giới, cuối cùng cô chỉ có thể viết lên giấy một câu.

【Có thể đời trước tôi là một Đại Văn Hào! 】 Trừ cái đó ra không có cách khác để giải thích.

Amya xém chút nữa đã phun ra một ngụm trà, hắn ho nhẹ hai tiếng, không biết nói gì đành nói: "Ngươi thật sự rất tự tin."

【Ha ha. 】

Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc này, Mạc Vong và Amya đã chung đụng với nhau rất tự nhiên. Cô cảm thấy tên trước mắt cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng của mình, nhưng lại thật sự có một vẻ mặt lạnh lẽo, có mấy lần trong lúc vô tình cô từng nhìn thấy hắn lộ ra vẻ mặt âm trầm, làm người ta vô cùng kinh ngạc.

Nhưng căn cứ theo lời nói trong lúc vô tình hắn để lộ ra, cô lại cảm thấy hắn đối với Esther cũng không phải không có cảm tình, hoặc có thể nói ngược lại, tình cảm giữa bọn họ có thể nói là vô cùng tốt, vậy tại sao hắn lại làm ra loại chuyện đó với anh trai của mình đây?

Hoàn toàn không hiểu!

Hay là, hắn căn bản không muốn để cho cô hiểu.

Cô cảm thấy đối phương chỉ coi mình như một món đồ chơi nhỏ tinh xảo, lúc rảnh rỗi thì đến trêu chọc hai cái, nói thật, cô rất ghét loại cảm giác này nhưng cũng rất rõ ràng, chuyện này mặc dù nguy hiểm cũng là cơ hội, ví dụ như cô có thể nhân cơ hội học xong chữ viết, ví dụ như cô được phép xem toàn bộ sách trong thư phòng.

Trước khi đánh mất “tư cách bị trêu trọc”, cô phải mau chóng tìm được phương pháp trở về, nếu không… Hậu quả sợ rằng sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Trực giác của cô ý thức được điểm này.

"!!!" Đột nhiên Mạc Vong cảm thấy đầu đau xót, cô giơ hai tay ôm lấy đầu —— thời gian hai mươi ngày đủ cho tay cô khỏi hoàn toàn, nghi ngờ nhìn đối phương.

"Ngẩn người cái gì vậy?"

“…”

"Chép một trang 20 lần cho ta."

“…”

【Được】Nước mắt cô rơi đầy mặt, phát xít khốn kiếp!

"Thuận tiện viết thêm một bài luận văn."

【 Hả??? 】 Cái... Cái tình huống gì đây?



"Không phải ngươi nói đời trước mình là một nhà văn lớn hay sao?" Amya chống cằm, lười biếng ngáp một cái, giống như rất nhàm chán nói: "Chuyện này không làm khó được ngươi đi?"

【…Thật ra thì tôi cảm thấy có thể trước đời tôi cũng không biết chữ. 】

"Ừ, chủ đề là《 chủ nhân của ta 》, ngày mai ta muốn nhìn thấy nó."

"…" Mạc Vong hộc máu, tên này đã đến thế giới của cô làm thầy giáo hay sao?! Đối với đề mục viết văn sao lại quen cửa quen nẻo như thế, quả thật không khoa học!!!

"Từ từ cố gắng." Nói xong, Amya đứng lên, tiện tay vuốt đầu cô, trong nháy mắt, ngẩng đàu lên, bàn tay đã dừng lại, lại đè xuống, hung hăng vuốt vuốt —— thật là mềm mại…

Sau khi đối phương đi, cô có chút không quá thoải mái, vỗ đầu một cái, đây là coi nàng như con chó sao? Thật đáng ghét.

Nhưng mà… Loại luận văn dành cho tiểu học như thế này... Thật đúng là đã lâu không viết qua rồi.

【 Chủ nhân của tôi thứ cặn bã. 】

A ha ha, cái này khẳng định là không được?

【 Chủ nhân của tôi là tên biến thái. 】

Ha ha… Ha ha… Mặc dù là lời nói thật nhưng tám phần sẽ bị đánh.

【 Của tôi… 】

Tại sao cô vô cùng muốn viết câu này? Cô là người tự do có được hay không? Làm "Chủ nhân" của người khác cái gì, vô cùng buồn nôn.

Nhưng đúng lúc này, cửa mở ra.

"Phàm Tái Nhĩ."

Nữ quản gia? Cô vội vàng nhảy dựng lên.

"Đang bận?"

【 Không, tôi không bận chút nào. 】

"Vậy đi cùng ta."

【 Được! 】

Cô theo sát phía sau Cáp Lệ, có chút hiếu kỳ, khoa tay múa chân ra dấu.

【 Xin hỏi, muốn tôi làm công việc gì đây? 】

"Sửa sang lại đồ của thiếu gia."

Nhân tiện nhắc tới, bây giờ Mạc Vong đã bị cất nhắc thành nữ hầu cận thân của Nhị thiếu gia, tiến vào phòng người hầu rất gần Amya, tiền công cũng tăng không ít. Nhưng bên cạnh đó… Hình như cũng có chút xa cách với những người khác, mặc dù đại bộ phận mọi người vẫn còn mang ý tốt, nhưng có rất ít người sẽ dùng ánh mắt khi dễ nhìn nàng. Thân là cô gái “câm”, thật rất khó giải thích với những người này —— Thật sự cô không có sử dụng bất kỳ thủ đoạn không tốt nào, mà cô cũng không thể nào bởi vì chút lời đồn đãi như thế này mà bỏ qua cơ hội về nhà.

【 Đồ của thiếu gia? 】

"Không phải Nhị thiếu gia, mà là Đại thiếu gia."

"…" Đại thiếu gia, chẳng lẽ là…

Trái tim của cô nhanh chóng nhảy lên mấy cái, thái độ cũng mất tự nhiên hơn.

Cũng may đối phương chỉ cho rằng cô quá kinh ngạc nên tỉ mỉ giải thích: "Nhị thiếu gia còn có một người anh, cũng chính là đại thiếu gia, chính là người thừa kế chính thống của gia tộc Kroos Dell."

Cô gật đầu, đột nhiên ý thức được, đi tới tòa trang viên này lâu như vậy, hình như "Chủ nhân" cô cũng chỉ gặp được Amya.

【 Những người khác đâu? 】

"Hàng năm lão gia và phu nhân đều đi du lịch trăng mật ở bên ngoài, mà bọn họ cũng chỉ có hai người con."

"…" Thật đúng là một đôi vợ chồng siêu cấp không chịu trách nhiệm đây mà.

"Đại thiếu gia lớn hơn nhị thiếu gia bốn tuổi, có thể nói, từ nhỏ nhị thiếu gia đã được đại thiếu gia nuôi lớn."

【... Tình cảm giữa bọn họ rất tốt? 】

"Đó là đương nhiên, ta chưa từng nhìn thấy có anh em nào tình cảm tốt như họ." Không biết Cáp Lệ nghĩ tới chuyện gì, gương mặt từ trước đến giờ luôn nghiêm túc lại nở nụ cười thật nhẹ, khiến cả người bà nhìn dịu dàng không ít: "Quả thật nhị thiếu gia coi đại thiếu gia trở thành người cha thứ hai.”

Mạc Vong yên lặng chợt hiểu ‘Cho nên Esther mới chăm sóc người khác như thế sao?’

Nàng hơi tưởng tưởng hình ảnh tên kia vừa làm cha vừa làm mẹ, trong lòng không tự chủ vui vẻ, không thể không nói, thật đúng vô cùng chuẩn xác, chỉ là, bây giờ nghĩ lại ——

【 Vậy đại thiếu gia khi còn bé là do ngài chăm sóc sao? 】

"Đúng vậy."

"…" Ha, quả nhiên, chân tướng chỉ có một —— Esther mặt than tám phần là bị nữ quản gia đại nhân truyền cho!

"Ngươi đang nghĩ cái gì?"

"…" Khẳng định không thể nói ra được. Cô cười xấu hổ, điệu bộ cuồng dại ——

【 Chỉ là đột nhiên ta cảm thấy rất hâm mộ. 】

"Đúng vậy, ai mà không hâm mộ đây…?" Nhắc tới chuyện này, đột nhiên nét mặt nữ quản gia trở nên phiền muộn.

Mạc vong dùng kinh nghiệm vài chục năm xem phim truyền hình của mình để bảo đảm, có jj (gian tình)!

Cô suy nghĩ, khoa tay múa chân nói ——

【 Vậy tại sao tôi không thấy qua đại thiếu gia vậy? 】

"... Hắn đã rời nhà đi ba năm."

"!!!" Này này, tên kia lại biết bỏ nha đi bụi? Không khoa học mà!!! Thấy thế nào cũng phù hợp với tính tình của tên Amya kia hơn chứ? Theo tính cách của Esther, tám phần là loại người bắt hắn về nhà, nhốt vào đại lao mới đúng.

“Hình như bọn họ vì một ít chuyện suy nghĩ khác nhau, một ngày nào đó đại thiếu gia đi ra ngoài rồi chưa từng trở về."

"…" Loại cảm giác phạm tội này là gì… Nếu như không phải cô xác định Esther không có việc gì, gần như nghĩ là…

【 Thật xin lỗi, tôi không nên hỏi. 】

Nữ quản gia lắc đầu: "Chuyện này cũng không phải chuyện bí mật gì." Ngay cả phu nhân cũng nói đại thiếu gia rời nhà coi như là một tin tức tốt, ít nhất hắn có thể chăm sóc bản thân thật tốt, nếu như là nhị thiếu gia… Dĩ nhiên, lời này cũng không thể dễ dàng nói trước mặt người mới. Bà khẽ thở dài: "Hiện tại chúng ta đi quét dọn, chính là gian phòng của đại thiếu gia, từ sau khi hắn đi vẫn duy trì nguyên trạng, chưa từng có bất kỳ thay đổi nào, cho nên cách đoạn thời gian cũng cần quét dọn."

Gật đầu.

"Nữ hầu vốn làm việc này, tuần trước đã về nhà kết hôn." Hơn nữa trải qua một khoảng thời gian khảo sát, cô bé trước mắt này coi như là đáng tin, mặc dù làm việc còn có chút hấp tấp nhưng phẩm chất không tệ, huống chi… Hình như nhị thiếu gia rất coi trọng cô, để cho cô biết chút ít chuyện trong nhà cũng không có việc gì.

Lại gật đầu.

Có thể đến nhìn đã ở sao? Cảm giác thật mong đợi.

Mà kết quả của sự mong đợi không làm Mạc Vong thất vọng.

Căn phòng của Esther… Khụ, rất đặc biệt, vô cùng đặc biệt.

Căn phòng nửa trắng nửa đen, một nửa có phong cách nghiêm cẩn, một nửa có phong cách hoạt bát quỷ dị là chuyện gì xảy ra?

Trên giường, trên tủ, trên giá sách, trên bàn có một ít đồ chơi hình con rối là chuyện gì xảy ra?

Hình tượng của người nào đó trong lòng cô bỗng chốc sụp đổ…

Giống như hiểu nghi ngờ trong lòng cô, nữ quản gia nhẹ giọng giải thích: "Từ khi còn bé đến nay nhị thiếu gia ở chung với đại thiếu gia."

"…" Cho nên mới hình thành căn phòng đặc biệt như thế này sao?

"Công việc rất đơn giản, dọn dẹp bụi bặm và giặt giũ, phơi nắng, ngươi có thời gian hai ngày để làm chuyện này."

【 Đã hiểu! 】

Sau khi nữ quản gia rời đi, cô chăm chú bắt đầu cuộc hành trình quét dọn của mình, vậy mà ngay lúc cô mở tủ quần áo để ôm quần áo bên trong ra kiểm tra thì lại không cẩn thận ngã cắm đầu vào trong đó.

"Ui da!" Cô theo bản năng phát ra tiếng la, ngay sau đó vội vàng che miệng của mình lại, không dám nhúc nhích trốn ngay tại chỗ đó, cho đến tóc lại khôi phục thành màu rám nắng, cô mới thở phào một cái, ngay lúc đó, ngoài ý muốn phát hiện trên mặt đất dưới chỗ bị đầu cô dụng vào, có một khối gỗ bị lõm vào.

Mạc Vong theo bản năng duỗi ra ngón tay, nhẹ nhàng đâm một cái, trong nháy mắt khối gỗ bay lên, một cái hộc tủ nho nhỏ xuất hiện ở trước mắt cô, mà trong đó để một vật hình quyển sách.

Chẳng lẽ là?

Tim cô lại gia tốc, cô vội vã cầm lấy, mở ra, vừa nhìn, tờ đầu tiên viết rõ ráng mấy chữ —— nhật ký.

Mà nét chữ… Là Esther?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cứu Thế Đi Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook