Cửu Đỉnh Ký

Quyển 12 - Chương 22: Kỳ Cảnh.

Ngã Cật Tây Hồng Thị

08/04/2013



Thế giới lực của Đằng Thanh Sơn cũng tương tự như của Tần Thập Thất lúc trước, biến thành màu xám pha lẫn hai sắc hắc bạch, nhưng hai màu trắng đen của Đằng Thanh Sơn khác với hai màu của Tần Thập Thất. Bản chất khác nhau. Một cái đại biểu cho sinh tử, còn bên kia đại biểu cho âm dương. Đằng Thanh Sơn càng cảm ngộ nhiều thì trong thế giới lực của hắn, tỉ lệ sức mạnh màu xám càng từ từ nâng cao, tỉ lệ hai sắc hắc bạch dần dần hạ xuống.

- Tiểu Tam! Theo sát mấy người chú của ngươi ấy. Bây giờ đang là mùa đông, sói trên núi rất đói, cũng là lúc chúng liều lĩnh nhất.

Một đại hán mang cung tên, cầm trường thương, mặc áo da thú đang dẫn dắt hơn hai mươi người cẩn thận đi lên núi. Vì có nhiều sói nên quả núi này được dân bản xứ gọi là Dã Lang Sơn!

- Yên tâm đi, đại bá!

Một thiếu niên đang hưng phấn cầm một thanh thiết thương nhìn quanh, như muốn tìm xem có con sói đói nào không hòng chứng minh thực lực của mình.

Bước chân thận trọng, nhóm thợ săn từ từ tiến lên núi.

Một lúc lâu sau.

Bọn họ săn được khá nhiều thú, cũng đã có vài thợ săn thu hoạch rất khá, cả bọn theo một sơn đạo khác đi xuống núi, cũng muốn tiện đường có thể săn được thêm vài con thú nữa.

- Hả? Đại bá, bên kia dường như có sương mù!

Thiếu niên thấy gì đó, chợt kêu lên.

- Mọi người cẩn thận một chút.

Đại hán mặc da thú có vẻ kinh hãi, kêu lớn.

- Bên kia có mù đó.

Cũng đã có vài thợ săn khác phát hiện ra.

Ở nơi hoang vắng hiếm có vết chân người này, đội thợ săn hiểu rõ khi gặp phải tình huống đặc biệt tuyệt đối không thể sơ ý. Cảnh tượng kỳ dị thường đại biểu cho một tình huống đặc biệt, không biết chừng chính là một mối nguy hiểm nào đó.

Đại hán cường tráng mặc da thú thấp giọng:

- Các ngươi ở đây, ta đến gần nhìn xem sao. Một khi thấy không ổn, lập tức chia làm ba đội tránh ra xa.

- Biết rồi.

- Yên tâm đi, đại ca.

Những người trong đội thợ săn đều đồng ý.

- Ừm.

Đại hán mặc da thú hạ thấp thân hình, cầm chắc trường thương, vô cùng cẩn thận đi về phía trước. Đến khi di chuyển được ước chừng mười lăm mười sáu trượng, núp vào một gốc rễ cây mục nhìn ra, đại hán mặc da thú đã thấy rõ phía trước rốt cuộc là cảnh gì.

- Trời!

Đại hán da thú sững sờ, dụi mắt không tin:

- Là... là thần tích?

Đại hán mặc da thú hoàn toàn ngẩn ra. Gã ngẩn người, còn những thợ săn khác thì vô cùng nóng ruột. Lập tức có ba thợ săn cường tráng nhanh chóng lặng lẽ lẻn tới, một người thì thầm:

- Đại ca, sao lại...

Nói được một nửa, hắn cũng ngơ ngác dán mắt nhìn cảnh phía trước.

Bốn người đều kinh ngạc đến ngây người. Điều này khiến những thợ săn khác đều nghi hoặc chạy đến. Phàm là thợ săn nào thấy cảnh tượng trước mắt đều kinh ngạc đến ngây người.

- Là thần à!

- Thần tích!

- Quả thật có thần.

Ai nấy đầu ngây người lẩm bẩm.

Trước mắt họ là vô số sương mù xám đục pha lẫn với những làn sương hai màu đen trắng đang không ngừng xoay tròn, bao phủ một bóng người. Vì chung quanh đầy sương mù, nên hình dáng nhân vật thần bí này có vẻ mơ hồ, căn bản không thấy rõ được. lạ nhất vòng sương mù xoay tròn lại như bao phủ cả người này lẫn cây quế sau lưng.

Cây quế bị sương mù vờn quanh, lại chốc chốc từ từ sinh trưởng, mắt thường cũng có thể thấy được cây mọc thêm những cành cây, nảy chồi đâm lộc, thậm chí còn ra hoa, có thể ngửi thấy mùi hoa quế thơm lừng.

Nhưng chỉ một lát sau, tất cả nhành cây lẫn lá cây quế này lại bắt đầu khô héo, rơi rụng, cả cây trụi lủi.

Sinh trưởng!

Khô héo!



Ngắn ngủn trong khoảnh khắc, cây quế đã trải qua chu kỳ một kiếp.

- Thần, là Thần!

Đám thợ săn hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, nhìn trên thân cây quế mọc những cành mới, chồi biếc đâm ra, thậm chí còn nở hoa. Tất cả những việc này đều chỉ xảy ra trong thời gian vài hơi thở. Rồi sau đó lại nhanh chóng khô héo rơi rụng, cũng chỉ trong thời gian vài hơi thở.

- Thần!

Nhiều thợ săn lập tức quỳ xuống, dập đầu tôn kính người thần bí được sương mù vờn quanh.

Tin tức đội thợ săn phát hiện có “Thần” trên Dã Lang Sơn bắt đầu từ thôn của họ truyền đi các thôn khác. Chỉ trong vòng mười ngày, đã làm cho không ít thôn làng chung quanh biết được tin tức. Việc này cũng khiến không ít người trong thôn kéo đi Dã Lang Sơn để bái kiến thần linh.

Cây quế vẫn chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủn đã tiến hóa đủ vòng luân hồi từ sinh trưởng tới khô héo rồi sinh trưởng… Cảnh này càng khiến những người chiêm ngưỡng được “thần linh” càng thêm kích động, tin tức càng được truyền bá nhanh hơn.

Lúc đầu tin tức lan truyền còn chậm, nhưng càng về sau càng nhanh.

Mười ngày trước, mới truyền ra vài thôn chung quanh.

Nhưng sau đó, chỉ trong ba ngày, tin đã được truyền bá nhanh một cách điên cuồng, thậm chí thế lực mạnh nhất ở Dương Châu là Hình Ý Môn cũng đã nhận được tin này.

Dương Châu, Đại Duyên Sơn, trong Đông Hoa Uyển của Hình Ý Môn.

- Thanh Sơn đã ra ngoài du lịch thiên hạ hơn một năm rồi. Còn cách mười tám tháng chạp chỉ ba tháng nữa thôi mà Thanh Sơn vẫn còn chưa về.

Lý Quân ở bên cạnh luyện võ trường, nắm bàn tay nhỏ bé của Tú Tú, vừa đi đi lại lại vừa nghĩ. Đã hơn một năm, gần hai năm trôi qua, nàng chưa gặp mặt Đằng Thanh Sơn.

Nói không nhớ là dối lòng, nàng cơ hồ mỗi ngày đều nhớ.

Nhưng nàng cũng biết, Đằng Thanh Sơn bây giờ đang khổ tu tìm hiểu, chuẩn bị cho cuộc chiến ngày mười tám tháng chạp.

- Mẹ, mẹ!

Bên ngoài vọng đến tiếng gọi.

Chỉ thấy Hồng Lâm và quyền môn chủ Dương Đông cùng lao vào, Hồng Lâm có vẻ rất kinh hỉ.

- Chuyện gì thế?

Lý Quân sực tỉnh, vội hỏi.

- Sư mẫu, chúng ta nhận được tin.

Dương Đông vội báo:

- Trên Dã Lang Sơn ở Sở quận, dân bản xứ phát hiện giữa vùng rừng núi xuất hiện một kỳ cảnh. Một người thần bí toàn thân sương mù vờn quanh khoanh chân tĩnh tọa dưới một gốc cây quế, còn cây quế đó vì bị sương mù vờn quanh, nên sinh trưởng nhanh chóng, đâm chồi nảy lộc, thậm chí ra hoa. Tất cả quá trình này chỉ xảy ra trong thời gian vài hơi thở, rồi cây quế lập tức lại khô héo, tất cả cành lá đều khô héo cả.

- Hả?

Lý Quân kinh hãi biến sắc.

- Người của chúng tôi cũng phát hiện ra, sương mù vờn quanh người thần bí này chủ yếu có màu xám đục, chen lẫn với không ít luồng khí trắng, đen.

Dương Đông nói ngay.

Hồng Lâm nói nhanh, vẻ hưng phấn:

- Mẹ, người có thể làm ra những việc kỳ lạ như thế, e rằng cũng chỉ có cha và Bùi Tam thôi. Không phải cha đã nói sức mạnh Bùi Tam xen lẫn một chút lôi điện sao, còn thế giới lực của cha là màu trắng đen. Có lẽ cha bây giờ…

Hồng Lâm còn chưa nói xong, Lý Quân đã bảo ngay vẻ kích động:

- Các ngươi theo ta, lập tức đi Dã Lang Sơn.

Giao bé gái Tú Tú cho thị nữ, Lý Quân thậm chí còn không gọi cả mấy người Hồng Vũ, mở miệng gọi bất tử Phượng Hoàng Tiểu Thanh lại.

Lý Quân, Hồng Lâm cùng với Dương Đông, lập tức cưỡi bất tử Phượng Hoàng, bay về phía Sở quận.

Sở quận, Dã Lang Sơn.

Từ sau khi Dã Lang Sơn có Thần linh, không ít người chung quanh tò mò tới đây. Vì ưu thế địa lý, ba đại tông phái gồm Quy Nguyên Tông và Hình Ý Môn, cùng với đám chuyên sưu tầm những chuyện cổ quái Vạn Tượng Môn là những tông phái cử người tới sớm nhất.

- Không có ai được tới gần, lui ra phía sau.

Những người của Quy Nguyên Tông và Hình Ý Môn là tới sớm nhất, tự phát liên thủ, dẹp những người thường qua một bên.

- Chúng ta tới đây bái thần linh, các ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản?



Không ít vũ giả đều rất bất mãn. Nhưng nhân mã của Quy Nguyên Tông và Hình Ý Môn, cũng không phải là thứ mà người bình thường dám trêu vào.

- Nhìn, lưu quang.

Không ít người ngẩng đầu nhìn trời. Chỉ thấy một luồng hào quang từ xa hạ xuống nhanh chóng, chớp mắt hóa thành con thần điểu Bất tử Phượng Hoàng toàn thân tắm mình trong ngọn lửa, đã đứng cách cây quế chỉ mười trượng. Còn ba người Lý Quân, Hồng Lâm, Dương Đông đều lập tức nhảy xuống, cẩn thận nhìn về phía có màn sương mù.

- Là bất tử Phượng Hoàng.

- Là Hình Ý Môn, bất tử Phượng Hoàng tới rồi, Đằng Thanh Sơn nhất định cũng tới.

- Thanh niên đó, có phải là Đằng Thanh Sơn không?

- Rất có thể chính là Đằng Thanh Sơn.

Chung quanh lập tức vọng đến những tiếng ồn ào kích động. Hiển nhiên, bất tử Phượng Hoàng và Đằng Thanh Sơn là hai cái tên có sức ảnh hưởng rất mạnh. Đáng tiếc chẳng có bao nhiêu người chính thức thấy gương mặt thật của Đằng Thanh Sơn, nên không ít người tưởng Dương Đông là Đằng Thanh Sơn.

- Các ngươi chẳng có kiến thức gì, đó là quyền môn chủ Hình Ý Môn. Không phải Đằng Thanh Sơn.

- Đúng, Đằng Thanh Sơn cao hơn hắn một chút.

Có những vũ giả biết việc lập tức phản bác. Lúc này, Lý Quân, Đằng Hồng Sương, Dương Đông đang quan sát cẩn thận chung quanh Đằng Thanh Sơn. Qua màn sương mù, họ miễn cưỡng căn cứ vào hình dáng lờ mờ của người bên trong cùng với đặc thù về thế giới lực, phán đoán người trước mắt chính là Đằng Thanh Sơn.

- U...

Bất tử Phượng Hoàng một bên phát ra một tiếng hót vang lừng.

- Là Thanh Sơn, là Thanh Sơn.

Lý Quân vô cùng kích động. Nàng đã tiếp xúc rất nhiều lần với khí tức của Đằng Thanh Sơn, khí tức của thế giới lực. Hơn nữa bất tử Phượng Hoàng bên cạnh, cũng nói cho Lý Quân biết người được gọi là thần linh, chính là Đằng Thanh Sơn!

- A Đông!

Lý Quân liền ra lệnh:

- Truyền lệnh xuống, phong tỏa chung quanh toàn bộ, cấm mọi người đến gần.

- Dạ.

Dương Đông vội đáp lời.

Dương Đông vừa ra lệnh, lập tức những nhân mã Hình Ý Môn ở đây vốn nãy giờ chỉ làm theo cảm tính, lập tức trở nên rất kỷ luật. Chúng lập tức phong tỏa toàn bộ phạm vi trăm dặm chung quanh nơi Đằng Thanh Sơn tĩnh tu, cấm bất kỳ ai đến gần. Ai dám can đảm vi phạm, đao thương vô tình!

oOo

Thanh Châu, trong một tòa lầu u tĩnh ở Thiên Thần cung.

Mộng Đỗ Quyên mặc một cái áo trắng tinh đang đánh đàn. Tiếng đàn rất thong dong. Bùi Tam bên cạnh nhắm mắt, một tay bưng chén trà, một tay để trên đùi nhịp theo tiếng đàn.

- Sư phụ, sư phụ!

Một luồng hào quang bay thẳng vào. Chính là Thú Vương Ô Hầu.

- Chuyện gì!

Bùi Tam vẫn nhắm mắt, thuận miệng hỏi.

- Sư phụ, ở cảnh nội Sở quận Dương Châu, vùng Dã Lang Sơn, có người phát hiện có một người thần bí ngồi dưới một gốc cây quế. Chung quanh thân thể kẻ này này có sương mù vờn quanh, còn cây quế này lại cứ thời gian một hơi thở, thì khai chồi nảy lộc, nở hoa. Sau đó trong vài hơi thở hoàn toàn khô héo. Hơn nữa, người của Hình Ý Môn cưỡi bất tử Phượng Hoàng đã tới đó. Sau đó họ còn phong bế cả khu vực, cấm bất kỳ kẻ nào đi vào.

Ô Hầu nói ngay.

Bùi Tam cả người vẫn ngồi yên, không hề nhúc nhích.

Bộp!

Chén trà trong tay Bùi Tam rơi thẳng xuống, nện vào chiếc bàn bên cạnh, văng xuống đất choang một tiếng, vỡ tan, nước trà văng tung tóe.

- Hay, hay!

Hai mắt Bùi Tam tỏa sáng, giống như trong đêm đen đột nhiên xuất hiện một mặt trời chói mắt.

- Hay lắm!

Bất giác Bùi Tam vỗ bàn, đứng dậy.

- Chuyển hoán Sinh Tử, chuyển hoán Sinh Tử. Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn! Ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi, ta quả nhiên không nhìn lầm ngươi! Ha ha!

Bùi Tam ngẩng đầu thoải mái cười lớn. Tiếng cười hùng hồn vang vọng khắp Thiên Thần cung.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cửu Đỉnh Ký

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook