Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Chương 10: Ngài là cha tôi!Cha ruột! (3)

Trần Tiểu Na

28/07/2014

Mặc quần áo bệnh nhân, tóc dài rủ xuống vai, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trong gương tỏa ra sáng ngời, Hàn Vũ nhi buồn bực.

Đời này cô còn chưa ung dung tự tại, mỗi ngày nằm trên giường xem ti vi, đến lúc có y tá tới đưa bữa ăn dinh dưỡng, ăn no lại nằm ngủ, ngủ đủ liền ăn, bị nuôi như thế, thấy thế nào cũng không giống bệnh nhân bị bạch cầu a.

Trong gương, cô thấy gương mặt khẽ cười. Da trắng, lông mi dài đậm, sống mũi khéo léo thẳng tắp, đôi môi đỏ thắm, con mắt to mà sáng ngời, con ngươi nâu sẫm hết sức mê người. Một đầu tóc dài rối bù lỏng loẹt , toàn thân cũng lộ ra tinh thần phấn chấn, khí tức thanh xuân, nhìn một cái cũng biết có thể sống đến 100 tuổi. Ai, thật là khổ não a! Gần đây cũng bởi vì quá thong thả, quá an phận rồi, đầu cũng không đau đớn, cũng không xuất hiện trí nhớ lộn xộn lung tung, tinh thần mười phần, thế nào diễn người bệnh bạch cầu a!

"Vũ Nhi, cô đã khỏe chưa? Tây Môn Tiên Sinh đã tới, chúng ta phải nhanh, đừng tới trễ."

Nói chuyện là một y tá trưởng trẻ tuổi, trên đầu đội mũ đuôi én trắng, vành nón còn có logo màu xanh, đó là dấu hiệu y tá trưởng.

Y tá trưởng nhìn cô gái nhỏ trong veo như nước, trong lòng không ngừng đau, bệnh bạch cầu mà trong Liễu gia một người cũng không tới nhìn cô, con gái riêng chính là đáng thương a, ai! Tổ tiên sai lầm làm sao lại báo ứng trên người đứa trẻ rồi?

Lôi kéo tay nhỏ bé của Hàn Vũ, y tá trưởng vừa lau nước mắt vừa đi tới phòng họp.

Người ghi danh tham gia lần miễn phí trị liệu thật nhiều, chỉ là thông qua rút máu hóa nghiệm, loại bỏ một nhóm, còn chừng ba mươi người tiến vào phỏng vấn cuối cùng. Bệnh bạch cầu nếu muốn trị phải tốn không ít tiền, suy tính đến vấn đề đó, nên chọn lựa vô cùng nghiêm khắc, nếu không lãng phí nguyện liệu sẽ không tốt.

Bên trong phòng họp sáng ngời rộng rãi, ba mươi mấy cô gái xếp thành một hàng , trên mặt của mỗi người đều là trắng phờ phạc , từng cái một không còn hơi sức, trong mắt đều là ánh sáng ảm đạm.

Đây là một bầy người đáng thương bị ốm đau hành hạ!

Những người này, nói không chừng đang lợi dụng những người đáng thương này tiến hành thí nghiệm y dược? Đem người đáng thương làm thành con chuột bạch, thật sự là quá ghê tởm!

Tức giận nắm chặt quả đấm, Hàn Vũ hận không thể đem người đàn ông trước mắt ngồi đưa lưng về phía họ mà ăn tươi nuốt sống.

Ngươi tốt nhất chớ bị lão nương ta bắt được chuôi, nếu không ngươi sẽ chết! Xử ngươi cả đời giam cầm! Hừ!



Tây Môn Dật vừa quay đầu lại, nhìn thấy một cặp mắt rực lửa thiêu đốt, cặp mắt kia sáng ngời có hồn, tuyệt không giống như bị bệnh bạch cầu hành hạ, ngược lại làm cho người ta nhìn thấy Phượng Hoàng niết bàn, rực rỡ ánh sáng.

Cô gái này! Thật mười bảy tuổi sao? Không phải nói cô đã nhiều năm làm y tá rồi sao?

Xem ra, có người chơi trò rồi.

"Các cô thích chơi trò mèo vờn chuột sao?" Tây Môn Dật cười nhạt, dáng vẻ văn nhã bắt được không ít trái tim của thiếu nữ.

Mặc dù rất kinh ngạc Tây Môn Dật lại hỏi như thế, nhưng tất cả chỉ lựa chọn lặng lẽ gật đầu, đang nói phim hoạt hình 《 mèo vờn chuột 》?

Đụng phải đôi mắt Tây Môn Dật giống như nhìn thấu lòng người, Hàn Vũ có một ti lo lắng, chỉ là rất nhanh liền theo mọi người cùng nhau gật đầu, dù sao nước chảy bèo trôi chắc chắn sẽ không sai.

"Xem ra, tất cả mọi người rất có nhu cầu sống, cho dù ngã bệnh cũng không quên ngây thơ chất phác vui vẻ. Rất tốt, kế tiếp tôi sẽ đưa các chuyên gia tiến hành kiểm tra sức khoẻ cho các cô, kết quả ngày mai sẽ thông báo. Nếu như thể chất không thích hợp cũng không cần nản chí, tập đoàn Tây Môn sẽ trả tiền chữa bệnh." Tây Môn Dật đứng dậy, đôi tay để trong túi áo.

Đi ra khỏi phòng họp, Tây Môn Dật ở bên tai Hàn Vũ nhi nói một câu, "Tôi không thích chơi trò mèo vờn chuột, nhưng cũng không phải không am hiểu."

Câu nói kia thanh âm rất nhỏ, nhỏ như chỉ có anh ta và Hàn Vũ nghe được.

Hàn Vũ nhi chợt cảm thấy tay chân rét run, lòng giống như xuyên vào nước đá! Nét mặt đó, mặc dù chỉ nhìn thấy một lần, nhưng cô không nhớ lầm!

Nhức đầu! Đau quá!

Vừa nghĩ tới, đầu Hàn Vũ bắt đầu đau đớn kịch liệt, giống như có ngàn vạn con kiến đang cắn cắn đầu cô, "A. . . . . ."

Vốn đang đứng rất tốt đột nhiên sắc mặt tái nhợt mồ hôi lạnh túa ra, tất cả mọi người hoảng loạn, "Hàn Vũ , Hàn Vũ cô thế nào?"

"Tránh ra, lập tức cho cô ấy tiến hành kiểm tra." Tây Môn Dật mới vừa đi ra cửa chính, nghe thanh âm xôn xao, quay đầu lại, nhìn thấy cô gái vốn đang tỏa sáng đột nhiên phát bệnh, lập tức ra lệnh.



Khi anh còn chưa tra được lai lịch cô gái này, không thể để cô có chuyện gì.

Mơ màng tỉnh lại, đầu tiên là nhìn ga giường màu trắng, hoàn cảnh xa lạ!

Đây không phải là hoàn cảnh cô quen thuộc, "Đây là nơi nào?"

"Trong nhà, con ngã bệnh, nhưng bây giờ về nhà thì tốt rồi, đầu còn cảm thấy đau không?" Một thanh âm ôn hoà hiền hậu vang lên.

Theo thanh âm, Y Hi Nhi nhìn sang, là anh ta! Cha ruột!

Lông mi dài động hai cái, nhìn người đàn ông kia, ngọt ngào hô: "Cha ruột!"

Mọi người nói không đánh người mặt tươi cười a, lại nói cô đáng yêu như thế, hẳn không có vấn đề đi. Không biết vì sao, kể từ lúc truyền nước biển, cô liền có trí nhớ thác loạn rồi. Cái tên lừa gạt cô ngồi lên đùi “Cha ruột” không phải đã gặp ở Kim Môn sao? Tại sao cô lúc ấy không nghĩ ra?

Còn có người đàn ông cô cho rằng cũng mắc bệnh giống mình, không phải là "Cha ruột" sao? Mặc dù lúc ấy ban đêm, cộng thêm trên mặt anh đều là bùn đất hỗn hợp với máu, còn râu ria, nhưng cặp mắt kia, cặp mắt giống như có thể hiểu rõ tất cả, cô tại sao cũng không nghĩ tới?

Nếu như cặp mắt kia đã nhìn thấy mình, vậy thì làm sao không biết mình, không phải là rất cổ quái sao?

Còn có tên hồ ly lại giả bộ lịch sự, rõ ràng anh ta nói câu kia là hoài nghi mình, ai kêu mình chạy đi nộp đơn làm y tá. Hơn nữa, hiện tại lại xuất hiện ở nơi này, rất rõ ràng ba người có liên lạc, bọn họ biết nhau, hơn nữa dường như "Cha ruột" còn là một đại ca.

Làm thế nào? Có thể lời nói dối bị phát hiện, sau đó bị người che miệng!

Vũ Văn Bác nhìn cô gái nhỏ ngẩn người, khẽ cau mày, cánh tay dài duỗi một cái, ôm cô vào trong ngực, thật sâu đặt lên trán cô, "Thế nào?"

Như thế nào đều chết, chẳng thà coi ngựa chết thành ngựa sống mà chữa chạy, đưa tay lên đùi nhéo một cái, nước mắt lập tức chứa đầy hốc mắt, nức nở nói: "Cha ruột a. . . . . . Số con khổ a!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cưỡng Ép Cô Nàng Nằm Vùng Làm Vợ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook