Cuộc Sống Hiện Đại Của Hoàng Hậu Hera

Chương 26

Một hạt cơm

08/11/2017

Không thể nghi ngờ chút nào, trong vô số phiên bản truyền thuyết, Hera, cũng chính là tôi, ghen tuông thành tính, căm thù tất cả sinh vật có ý đồ quyến rũ Zeus hay cùng phóng đáng với hắn. Nhắc tới mới nhớ, ngoại trừ lúc giám sát hay đi theo dõi chờ thời điểm bắt gian hắn thì tôi không hề làm chuyện gì thiếu đúng đắn. Đây tuyệt đối là sự bôi nhọ vô cùng lớn. Với tư cách là Thần hậu, các công việc cần làm ngổn ngang rất nhiều, thực tế là lúc mới bắt đầu tôi có rất ít thời gian mà đi quan tâm xem Zeus đang làm gì. Khi nghe được các tin đồn kỳ quái thì nhiều nhất cũng chỉ thầm nghĩ không thể nào, thưởng thức của hắn cũng không đến nỗi tệ hại như vậy, ngay cả phụ nữ loài người đã lập gia đình mà cũng để mắt đến.

Theo dòng thời gian, tôi đối với trình độ thưởng thức và sinh lực của Zeus càng tiến thêm một bậc, đồng thời hiểu sâu sắc đạo lý: "Khi bạn cho rằng sự việc hẳn sẽ không tồi tệ đến mức đó, thì nó nhất định sẽ tồi tệ đến mức đó". Vạn sự khởi đầu nan * , cho dù là nữ thần, cũng không phải là dùng cả đời để đi bắt gian. Mặc dù tính cách tôi trời sinh đã nóng nảy kiêu ngạo, nhưng giống y như lời chế nhạo của Poseidon, lúc cần tàn nhẫn lại không tàn nhẫn mà chỉ có sự phách lối trống rỗng mà thôi.

* Vạn sự khởi đầu nan: Có nghĩa là mọi việc lúc bắt đầu đều khó khăn và cực khổ nhưng nếu cố gắng sẽ đạt được thành công.

Cho nên liên quan đến vấn đề bắt gian, nhắc tới dường như rất oai phong nhưng thật ra các thao tác có độ khó vô cùng cao. Nhớ tới lần đầu tiên bắt gian tại chỗ khí huyết của tôi không ngừng chảy ngược, trong khoảnh khắc trước mắt chỉ nhuộm một màu máu đỏ tươi. Thật lâu mới vất vả hoàn hồn, thì người đàn bà tôi không nhìn rõ mặt đã túm quần áo lộn xộn trên đất bỏ chạy, chỉ còn lại Zeus lúng túng nhìn tôi.

Nhưng mà năng lực của tôi về khoản này dần dần thuần thục, không còn nhìn thấy hiện trường thì xấu hổ nữa mà bày ra vẻ mặt hung thần dữ tợn xông vào, không ngừng quất, đánh cho nữ thần quần áo nửa kín nửa hở kia (à còn có nam thần) ôm đầu trốn như chuột, khiến cho Zeus không xuống đài được. Rất nhanh hắn đã rút ra được kinh nghiệm, biết là không thể đưa người đến cung điện của mình ở Olympus, bởi vì tôi nuôi người khổng lồ trăm mắt trăm cánh tay nên không có cách nào giấu giếm được. Cho nên Zeus liền đem chiến trường "săn bắn tình ái" của mình chuyển xuống nhân gian. Nhưng tôi cũng không phải kẻ dễ dắt mũi, chỉ cần nhìn thấy nơi nào vô duyên vô cớ nổi lên sương mù, cái gì cũng không nhìn thấy, hơn một nửa là có vấn đề.

Dưới tình hình như vậy, tôi sẽ không xé rách mặt mũi của Zeus trước mặt mọi người, dù sao hắn cũng là chồng của tôi, đồng thời cũng là thần vương, bất kể là vợ hay là nữ thần đều phải phục tùng hắn, tôn sùng hắn, nhiều nhất chỉ giả mù sa mưa giễu cợt hỏi một tiếng, có phải là đã quấy rầy hắn làm chính sự hay không, tại sao không giới thiệu vị mỹ nhân như hoa như ngọc kia là ai, ồ, nàng lại là hoàng hậu hay công chúa (hay cô gái chăn dê), thưa Thần vương Zeus thân mến, ngài thật có tấm lòng bác ái, dù là vợ của ngài cũng hoàn toàn không nghĩ ngài lại yêu quý con người như vậy. Vậy tại sao ban đầu còn trừng phạt nghiêm khắc việc cướp lửa của Prometheus, hay còn tạo ra Pandora để nàng đem tai họa reo rắc chốn nhân gian?

Nhìn gương mặt tức giận đến mức vặn vẹo nhưng vẫn làm ra dáng vẻ nhẫn nại, cũng khiến cho tôi đang hừng hực tăng gấp đôi lửa ghen cũng tìm được một chút an ủi.

Nhưng bây giờ không giống vậy, trực tiếp tung ra một cú đá, không khách khí giẫm lên bụng hắn tùy ý chà đạp, đừng nói là Zeus, ngay cả chính tôi cũng sửng sốt, một nửa cảm thấy nên sớm làm vậy đối với hắn một cách thật sáng khoái, còn một nửa thầm nghĩ trong trong lòng, hai mươi năm ngắn ngủi làm người dường như đã bóp méo tôi đến một mức độ nào đó, dẫu sao cử chỉ vô cùng thô tục hoàn toàn không phù hợp với hình tượng đoan trang nghiêm túc trước sau như một của tôi.

Loại ý nghĩ này ngay khi nhìn thấy bọn chúng bốn chân quấn quít thì đã tan thành mây khói, tôi đã quên mất đây không phải hiện thực mà chỉ là một giấc mộng nhớ lại hư ảo, cũng quên mất không thể bị trò lừa bịp của Hades dao động ý chí quyết tâm, tôi thậm chí quên mất đứa con của bọn chúng cũng sinh một đống quái vật. Ánh mắt tôi chỉ nhìn thấy bàn tay của Zeus đang đặt ngang hông của Demeter, còn gương mặt đỏ ửng của Demeter vì nụ hôn kéo dài không thể hít thở kia.

"Vô sỉ, hèn hạ, hạ lưu."

Giận đến mức gương mặt đỏ bừng, tôi muốn dùng tia chớp để diễn tả sự tức giận của mình nhưng trong ảo mộng này khiến tôi không thể tạo ra tia sét, chỉ có thể giận dữ túm tóc Zeus, hận không thể lột sạch chúng, khiến cho hắn hoàn toàn trọc lóc.

"Đang tán tỉnh ta mà còn đi trêu ghẹo Demeter, ngươi muốn chơi hậu cung hay là chị em thông cật. Sao ngươi không làm cùng với Hades và Poseidon để thể hiện ngươi là cầm thú độc nhất vô nhị *. Thật là bản tính khó dời. Ta tự lấy làm thẹn vì bị cái bản mặt vô tội của người lừa. Zeus, cái tên khốn kiếp này, ngươi đi chết đi. Ta nguyền rủa ngươi, nguyền rủa nơi đó của ngươi sử dụng quá độ mà bị thối rữa!"

*Độc nhất vô nhị: có nghĩa vô cùng hiếm có, chỉ có một mà không có hai.

Tôi thì gầm thét một hồi, còn Demeter ánh mắt mơ màng, rã rời tê liệt ngồi tại chỗ, dường như không nhận ra tôi là ai. Trong lòng tôi tràn ngập oán giận, nhưng vẫn túm lấy nàng định đưa nàng đi. Nếu là trước kia tôi nhất định sẽ cho nàng chủ động dụ dỗ Zeus, nhưng sau khi nói chuyện thật tốt với Demeter ở thế giới này, tôi không tin nữ thần chân thành nói với tôi: "Thật hy vọng chị có thể làm thần hậu." sẽ trở mặt nhanh như vậy. Cho nên tuyệt đối là do Zeus không xấu hổ chủ động dụ dỗ nàng. Việc hắn đối phó với một cô bé chỉ là một kỹ xảo rất đơn giản trong rất nhiều kỹ xảo của hắn. Nếu không sao có rất nhiều nữ thần không danh không phận sinh con cho hắn nhưng đều không oán không hối hận?

"Khoan đã, chờ một chút."

Chuyện tốt bị cắt đứt còn bị tôi đạp xuống đất, dường như Zeus bị choáng. Đời này hắn đánh nhau vô số lần, nhưng sợ rằng chưa bao giờ hưởng qua đãi ngộ này. Tôi nhìn dấu chân in đậm trên ngực áo trắng của hắn cười nhạt, suy ngẫm đã đến lúc hắn nên học một ít đạo lý trên đầu chữ sắc treo một lưỡi dao. Nếu như tôi có ý định giết hắn thì hắn đã sớm chết mười ngàn lần rồi.



Hắn lắc đầu bò từ dưới đất lên, bây giờ từ trên xuống dưới một chút cũng không có chút nào anh tuấn phóng khoáng cả. Đây chính là bộ dạng điển hình của đàn ông khi bị bắt gian. Nếu không phải cuối cùng tôi tìm được một chút lý trí từ trong cơn giận dữ, nhớ tới đây không phải hiện thực, có lẽ còn tiến lên đạp thêm mấy cái.

Phái nữ loài người về điểm này tiến bộ hơn so với các nữ thần. Đa số các nàng dám cấu véo chồng mình nhưng có rất ít các nữ thần đánh lại chồng mình. Xã hội của chúng tôi cơ bản là còn dừng lại ở thời phong kiến. Tôi thở dài, cảm thấy làm thần có lúc rất thê thảm.

"Hera? Chuyện gì đang ... Demeter?"

Diễn xuất của Zeus vô cùng tuyệt vời. Gương mặt làm ra vẻ bây giờ mới phát hiện dáng vẻ của Demeter, ánh mắt mờ mịt vô tội chịu đựng sự ủy khuất. Nếu không phải làm vợ chồng với hắn nhiều năm như vậy chắc chắn tôi đã bị mắc lừa, tuyệt đối đã tin tưởng hắn. Hắn chính là ảnh đế Oscar của Thần giới.

"Cút, đừng đụng vào người của ta, ngươi bỏ ngay cái bộ dạng này cho ta. Ta sẽ không bao giờ tin tưởng lời nói dối của ngươi lần nào nữa, tự mình thẩm du đi!"

Chắc hẳn nhân cách Hàn Tiểu Nhạc đang chiếm thế thượng phong, vô cùng lưu loát phun ra một chuỗi lời lẽ theo tiêu chuẩn của thần linh thì thô tục như vậy. Nếu đổi lại là trước kia kẻ nào dám ở trước mặt tôi nói những lời như vậy, tôi sẽ ngạc nhiên giật mình, nhưng bây giờ tôi lại phát hiện loại ngôn ngữ này lại có sức hấp dẫn như vậy, một chút muốn dừng lại cũng không muốn, hơn nữa cảm nhận thật sâu sắc, mỗi lần bắt gian trước kia chỉ kêu la những thứ không có lực sát thương đại loại như: "Zeus, ngài thật quá đáng, lại một lần nữa phản bội ta."

Đối đãi với hắn quá khách khí nhã nhắn, cho nên hắn mới không chút kiêng nể gì cả sao? Bởi vì biết tôi ngay cả mắng chửi người cũng chỉ có lặp đi lặp lại có mấy câu như vậy mà thôi.

"Ồ, sao ta lại ở chỗ này, mới vừa rồi rõ ràng còn."

Bị tôi kéo một cách thô bạo, Demeter thật giống như mới hoàn hồn, không hề xấu hổ hay tỏ ra hối hận gì gì đó, nàng lộ ra vẻ mặt mơ màng: "Hera, chị đến lúc nào vậy?"

Tôi cười nhạt: "Hỏi ta đến lúc nào phải không? Ngay lúc ngươi và Zeus hôn nhau cuồng nhiệt không dứt, thật xin lỗi, có phải ta phá hư chuyện tốt của hai người hay không."

Bộ dạng nàng như bị sét đánh: "Em?Zeus? Không thể nào!"

Nghe lời tố cáo của tôi, trái lại Zeus như đang suy nghẫm sờ sờ môi mình, ánh mắt quét qua quét lại trên người tôi và Demeter, chân mày dần nhíu chặt, bộ dạng thật giống như đang tức giận. Liếc mắt nhìn hắn, tôi thật muốn cho một cái bạt tai, hắn ta còn hiên ngang tỏ vẻ mình là một người bị hại.

Tự bản thân mình biết được kết quả tốt biết nghường nào!

Trong những năm tháng làm thần hậu dài đằng đẵng, có nhiều lúc tôi chỉ muốn lặng lẽ trốn đến một nơi. Nếu như ban đầu nhìn thấy Zeus và Demeter vụng trộm, không im lặng mà xông ra, không bởi vì quá yêu Zeus lo sợ nếu vạch trần sẽ mất hắn mà trực tiếp chất vấn bọn họ, có phải hay không sẽ không có kết quả như vậy. Có lẽ tôi sẽ không trở thành thần hậu, mà chỉ là một nữ thần bình thường. Mặc dù không có quyền lực cùng sự vinh hiển vô thượng, nhưng sẽ thoát khỏi cái thứ tình yêu thống khổ, có thể hay không tôi sẽ vui vẻ hơn một chút?

Thời điểm hắn cầu hôn tôi, mặc dù tôi luôn nghi ngờ hắn và Demeter có tư tình nhưng sợ nghe được câu trả lời không thể chấp nhận được mà chọn lựa giả câm giả điếc, còn cố tình yêu cầu hắn địa vị và quyền lực của thần hậu hay cũng là của vị chính thê duy nhất. Khi đó tôi còn rất ngây thơ, còn cho rằng nếu Zeus đáp ứng, như vậy biểu tượng trong lòng hắn tôi vẫn ở trên các ả đàn bà khác, thời gian trôi đi, tôi nhất định sẽ khiến hắn quên tất cả những ả đàn bà khác, chỉ yêu một mình tôi.

Haizz, sự thật chứng minh bất kể là nữ thần hay đàn bà, trong tình yêu luôn tự tin một cách mù quáng đến cảnh giới của sự ngu đần.

Cho nên tình cảnh đó lại tái diễn tôi nên làm gì? Nếu tôi không lựa chọn giống lúc ấy thì sau đó sẽ có kết quả như thế nào?



Tôi đứng tại chỗ, điềm tĩnh ung dung thong thả, khinh bỉ nhìn Zeus. Thật ra cùng một nỗi đau, nhưng cái này cùng với khắc sâu một vết sẹo trong tim có gì khác nhau. Coi như muốn bù đắp lỗ hổng trong lòng tôi hay phơi bày sự thật thì cuối cùng tôi vẫn phải gả cho Zeus hay sao?

Sự hài hước của Hades thật không thể nào khiến cho người ta khen ngợi được.

"Chúng ta đi. Demeter, nếu ngươi còn cùng hắn lén lén lút lút, ta sẽ không nhận ngươi là em gái nữa. Hắn vô cùng khiến người ta mắc ói. Ngươi biết rõ hắn và ta..."

Lời nói tắc nghẹn, tôi hết sức cắn chặt răng để không bật ra những lời khó nghe. Cho dù cảnh cáo mình rằng việc này đã xảy ra rồi, ngàn vạn lần đừng coi là thật, ngộ nhỡ mất lý trí mà không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là mộng ảo thì kết cục sẽ rất bi thảm.

Những lời hắn đã nói với tôi đều là lời nói nhảm phải không? Mối tình đầu ghi lòng tạc dạ cũng là tình yêu duy nhất, với hắn mà nói, chẳng qua là một trò chơi tương đối nghiêm túc trong vô số săn bắn ái tình của hắn hay sao?

"Zeus, chinh phục ta, lừa dối ta, nhìn ta thống khổ vì ghen tuông, nhất định vô cùng thú vị".

Tôi muốn tỏ ra vân đạm phong khinh * , tôi muốn nói với Hades đang xem mộng cảnh hư ảo này ở một nơi nào đó rằng tôi đã sớm vứt bỏ mọi chuyện cũ, đoạn ký ức này không ảnh hưởng gì đến tôi cả. Nhưng tôi thể kiềm chế được hỏi ra vấn đề đó, giọng nói đầy oán hận, khiến trong lòng người nghe lạnh như băng.

* Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi.

Hóa ra cho đến tận bây giờ tôi chưa từng quên, cũng chưa từng lờ đi.

Yêu và hận chỉ cách nhau một con đường, nghe nói yêu càng đậm thì hận càng sâu.

Nếu như mục đích cuối cùng của Hades là khiến tôi hận Zeus, tôi nghĩ anh ấy đã làm được rồi.

Những thứ tình cảm đã sớm bị lãng quên, mà chỉ còn đọng lại sự không cam lòng cùng ghen tuông oán hận ẩn sâu trong lòng, trong nháy mắt chờ thời cơ này mà toàn bộ bùng cháy. Tôi hận Zeus, cho đến giờ tôi chưa từng hận hắn như vậy. Tôi hận hắn đã mang đến những sỉ nhục này, tôi hận hắn tam tâm nhị ý * lưu tình khắp nơi, đem hôn nhân thiêng liêng ra làm trò đùa, tôi hận hắn tự cao tự đại chưa bao giờ để ý mà tùy tâm sở dục * đùa bỡn lòng người.

* Tam tâm ý nhị: có nghĩa là không tập trung, không chuyên tâm làm việc.

*Tùy tâm sở dục: có nghĩa chỉ làm theo điều mình muốn, mặc kệ người khác.

Nhưng mà, có lẽ tôi hận nhất chính là tại sao hắn không thể yêu tôi giống như tôi yêu hắn.

Tình yêu chính là dâng hiến tất cả mà không cần đáp lại, nhưng tôi không có làm được. Tôi cảm thấy hắn không hề biết yêu là cái gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cuộc Sống Hiện Đại Của Hoàng Hậu Hera

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook