Cực Võ

Chương 654: Bão nổi (1)

Người Qua Đường Ất

22/02/2019

Vô Song lúc này vẫn chưa tới Lưu phủ vậy hắn làm gì?.

Sau khi chia tay với Kiều Phong cùng Lệnh Hồ Xung bản thân Vô Song không lập tức tới Lưu phủ bởi hắn nhận được một thông tin của giáo chúng Nhật Nguyệt Thần Giáo sau đó liền chủ động rời đi trước.

Cũng như Cái Bang có cách truyền tin của riêng mình thì đương nhiên Nhật Nguyệt Thần Giáo cũng có, thông tin mà Vô Song nhận được lúc này là hành tung của Khúc Phi Yến.

Vô Song vốn nghĩ có thể tìm được Khúc Dương ở chỗ Khúc Phi Yến bất quá không phải, Khúc Phi Yến một thân một mình tới Thiên Lăng Tửu Quán, nàng là cháu của Khúc Dương trưởng lão đương nhiên không gặp vấn đề gì, người của Thiên Lăng Tửu Quán còn phải có trách nhiệm bảo hộ an toàn cho nàng bất quá nàng thật sự không biết ông của mình ở đâu.

Khúc Dương theo lẽ bình thường cũng không cần phải để Khúc Phi Yến tới Hành Dương bất quá lúc này cũng là thời điểm tương đối nhạy cảm.

Hắc Mộc Nhai hiện tại rất loạn, bang chúng của Nhật Nguyệt Thần Giáo có thể không biết, rất nhiều người trên giang hồ cũng không biết nhưng Khúc Dương thân là một trong Thập Nhị Trưởng Lão của Nhật Nguyệt Thần Giáo thì không thể không biết, ông không yên tâm để Khúc Phi Yến ở lại Hắc Mộc Nhai một mình.

Vấn đề thứ hai là Khúc Dương cũng có ý định chậu vàng rửa tay, sau khi Lưu Chính Phong rút khỏi giang hồ thì Khúc Dương cũng muốn cùng người bằng hữu này rời khỏi giang hồ, Khúc Dương cũng đã chuẩn bị toàn bộ đường lui chỉ cần sau khi Lưu Chính Phong thành công rời khỏi giang hồ thì Khúc Dương sẽ mang Khúc Phi Yến rời đi, là một người ông, là một người trong ‘ma giáo’ thú thật Khúc Dương cũng chẳng muốn cô cháu này lớn lên bên trong Nhật Nguyệt Thần Giáo, trở thành giáo đồ của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

Hôm nay là lúc Lưu Chính Phong sẽ lui khỏi giang hồ, Khúc Dương đương nhiên sẽ liên lạc với Khúc Phi Yến, gọi Khúc Phi Yến rời khỏi Thiên Lăng Tửu Quán rồi theo ông rời đi.

Khúc Phi Yến cũng không có bất cứ cái gì không hài long với Khúc Dương, nàng nguyện ý theo Khúc Dương rời đi dù sao thân nhân của nàng cũng chỉ có một mình ông, sau khi nhận được liên lạc của ông mình, Khúc Phi Yến lập tức chuẩn bị hành trang rồi rời khỏi Thiên Lăng Tửu Quán.

Nàng là cháu gái của trưởng lão, việc nàng đi hay ở cũng sẽ không có ai ở Thiên Lăng Tửu QUán có quyền ngăn cản dù sao tại nơi này Khúc Phi Yến thậm chí được coi là lớn nhất.

Khúc Phi Yến rời khỏi tửu quán nhưng mà khi vừa ra khỏi cửa tửu quán nàng đã nhìn thấy một người quen, người này đương nhiên là Vô Song.

Khúc Phi Yến nhìn thấy Vô Song, nàng quả thật hơi giật mình tuy nhiên cũng không nghĩ nhiều, nàng thản nhiên cúi chào hắn.

“Đông Phương công tử tốt “.

Vô Song khẽ gật đầu với nàng sau đó lên tiếng.

“Phi Yến, định đi đâu vậy? “.

Vô Song đã ở tại Thiên Lăng Tửu Quán vài ngày dĩ nhiên giữa hai người cũng có chút trò truyện với nhau, có thể tạm nói là ‘hiểu biết sơ qua “.

Khúc Phi Yến tay cầm hành nang, nàng nghe Vô Song hỏi suy nghĩ một chút rồi đáp.

“Phi Yến trở về Hắc Mộc Nhai, công tử có định trở về hay không? “.

Vô Song nghe vậy cười cười bất quá cũng không lật tẩy lời nói dối của Khúc Phi Yến, hắn trong tay cầm một mảnh giấy đưa về phía nàng.

Khúc Phi Yến cầm lấy mảnh giấy, nàng cũng không hiểu cho lắm bất quá vẫn mở ra, bên trong không ngờ lại là một bức địa đồ.

Nói là địa đồ thì không giống lắm đúng hơn là tờ giấy chỉ đường, Khúc Phi Yến có thể nhìn thấy trên tờ giấy là cung đường chỉ dẫn hướng từ Hành Dương Thành đến Phúc Châu sau đó đến Nam Thiếu Lâm.

Nàng không hiểu ý tờ địa đồ này lắm liền hỏi.

“Đông Phương công tử, tờ giấy này là ý gì? “.

Vô Song đương nhiên sẽ trả lời nghi hoặc của nàng, hắn đáp.

“Phi Yến, thật ra ta nhận lời nhờ vả, có người muốn gặp muội, nghe muội nói sẽ trở về Hắc Mộc Nhai nên ta đưa tờ giấy này cho muội, người kia nói sẽ đợi muội ở Nam Thiếu Lâm, nếu muội muốn gặp liền có thể tới đó bất quá ta cũng không dám chắc người này sẽ đợi ở Nam Thiếu Lâm quá lâu “.

Khúc Phi Yến nào biết ai ở Nam Thiếu Lâm, đương nhiên cũng chẳng nghĩ ra ai muốn gặp nàng, cuộc đời của Khúc Phi Yến thật sự không quen quá nhiều bằng hữu.

“Xin hỏi công tử, là ai muốn gặp Phi Yến? “.



Vô Song cười cười, nhẹ cúi xuống bên người nàng, hắn ghé miệng lại gần tai nàng rồi thì thầm.

Vô Song nói gì với Khúc Phi Yến?, hắn nói với nàng tung tích của một Vô Song khác, tung tích của phân thân Vô Song.

“Vị bằng hữu của ta gọi là Vô Song, không biết muội đã nghe qua chưa? “.

Khúc Phi Yến nghe vậy hai mắt mở lớn cực kỳ không tin tưởng nhìn về phía Vô Song, hai chữ ‘Vô Song’ kia nàng đã bao lâu rồi không nghe thấy?.

Nàng gặp Vô Song trong thời gian rất ngắn thậm chí tổng thời gian gặp nhau cũng chưa đến một ngày nhưng mà Khúc Phi Yến cũng biết nhờ có Vô Song mà cuộc sống của nàng dễ chịu hơn nhiều.

Không có Vô Song thì ai biết cuộc sống của nàng nơi Thiên Ý Thành sẽ gặp chuyện gì?, sau khi Vô Song bất ngờ bị chuyển xuống Hắc Địa thì nàng tiếp tục được Hồ Phỉ đại ca chiếu cố, được bằng hữu của Vô Song chiếu cố, nếu không với cái tính cách của nàng ở lại Thiên Ý Thành tuyệt đối phải chịu rất nhiều khổ sở thậm chí đến cả tính mạng cũng khó giữ được.

Khúc Phi Yến cũng không ở lại Thiên Ý Thành quá lâu vì nàng rốt cuộc vẫn được Khúc Dương cứu ra nhưng mà cái tên ‘Vô Song’ thực sự làm nàng không quên được.

Thân hình Khúc Phi Yến run lên, ánh mắt của nàng nhìn về phía Vô Song nhưng mà Vô Song đã như một hồn ma rời đi chỉ để lại nàng một mình đứng ngoài cửa.

Khúc Phi Yến nắm tờ giấy trong tay, nếu không phải trong tay nàng còn có vật này thì nàng còn tưởng nàng gặp phải ảo giác.

Dĩ nhiên Khúc Phi Yến cũng sẽ không lập tức tới Nam Thiếu Lâm, nàng nhất định phải gặp mặt ông mình sau đó theo Khúc Dương rời đi, lúc này nàng chỉ âm thầm hứa với mình nếu có cơ hội nhất định phải tới Nam Thiếu Lâm một chuyến.

Khi đó nàng còn nhỏ, có rất nhiều việc không hiểu nhưng hiện tại đã khác, nàng thật sự rất muốn gặp Vô Song, ít nhất để nói hai chữ ‘cảm ơn ‘.

Nắm lấy hành trang của mình, Khúc Phi Yến nhìn quanh một chút như cố gắng muốn thấy thân ảnh của Vô Song bất quá không phát hiện được ra cái gì, nàng rốt cuộc lại hướng về phía ngoại thành Hành Dương mà đi, trong đầu có những suy nghĩ mien man bất định khó nói thành lời.

Sau khi Khúc Phi Yến rời đi thì Vô Song mới từ một nơi khác như quỷ mị hiện ra, với võ công của hắn muốn thoát được khỏi Khúc Phi Yến vốn dễ vô cùng, hắn cũng không sợ nàng phát hiện ra được thân ảnh của mình.

Nhìn theo Khúc Phi Yến biến mất khỏi tầm mắt thì Vô Song mới quyết định rời đi, hắn gửi tờ giấy cho Khúc Phi Yến đương nhiên muốn Khúc Phi Yến tới Nam Thiếu Lâm đi tìm hắn, hắn muốn mang nàng đi.Bản thể của hắn lần này ở Hành Dương nhất định sẽ cứu Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong bất quá sau khi cứu xong thì Vô Song rất muốn mang cả hai người đi theo mình cùng Hoàng Dung ra biển, tới Đào Hoa Đảo rồi hướng về Thiên Vương Bảo Tàng, tiếp theo lại tiến về Tây Vực tới tổng bộ Thăng Long Hội, đây là một con đường rất dài, một con đường mà ngay cả Vô Song cũng không nắm chắc việc bảo hộ an toàn cho Khúc Phi Yến, hắn thực sự không yên tâm để nàng đi theo.

Để Khúc Phi Yến đi theo đoàn người ra biển không bằng để Trường Thanh Tử mang nàng tới Nam Thiếu Lâm, khi đó liền an toàn hơn nhiều.

Sắp xếp cho Khúc Phi Yến xong thì Vô Song mới rời đi, lần này hắn hướng về Lưu phủ bất quá khi mới đi được đến giữa đường thì Vô Song không khỏi khựng lại, thân thể Vô Song có chút run lên.

Vô Song tại sao run lên?, hắn cảm giác một nguồn áp lực vô hình, cái áp lực này không phải đến từ phía hắn mà đến từ phân thân hắn truyền lại, một áp lực khủng khiếp vô cùng, nó mạnh đến nỗi cho dù Vô Song không phải là người tiếp nhận trực diện mà cũng thấy khó thở.

_ _ _ _ __ _ _

Bản thể của Vô Song đang ở Hành Dương còn phân thân của hắn đang ở đâu?, phân thân của Vô Song mang theo Tương Vân cùng Lam Đình rốt cuộc tới Nam Thiếu Lâm.

Khác với bản thể gặp rất nhiều chuyện thì quãng đường này của ‘tam nữ’ tuyệt đối được coi là an toàn, có chăng chỉ là đường xa mệt mỏi mà thôi.

Vô Song dẫn hai nữ tới trước cửa Nam Thiếu Lâm, khác với Bắc Thiếu Lâm không cho phép nữ tử tiến vào thì Nam Thiếu Lâm lại giống một tòa đại chùa, quanh nắm suốt tháng mở cửa cho tín đồ dâng hương bái phật, việc xuất hiện nữ nhân trước cổng chùa Nam Thiếu Lâm dĩ nhiên cũng không phải là việc gì hiếm lạ.

Vô Song mang theo Tương Vân cùng Lam Đình tới trước cửa Nam Thiếu Lâm, lúc này cho dù là giữa trưa thì nơi đây vẫn có rất đông người, chủ yếu là tín đồ dâng hương, số ít còn lại là tăng nhân của Nam Thiếu Lâm.

Mọi chuyện vốn rất bình thường, sau khi đi qua một cầu thang đá hơn 1500 bậc để đi từ dưới lên trước cửa Nam Thiếu Lâm, Vô Song liền dẫn Tương Vân cùng một Lam Đình đang nhăn nhó đấm đôi chân nhỏ của mình bước vào trong chùa có điều chỉ ngay khi bước vào cổng chùa một thứ áp lực đè thẳng tới Vô Song.

Áp lực này lớn đến nỗi vượt xa Long Đế hay Tu La Vương mà bản thể của Vô Song đã gặp phải, cho dù phân thân của Vô Song cũng là đế vị cường giả nhưng đứng trước thứ áp lực kia cũng cảm thấy nhỏ bé vô cùng, cứ như đang đứng trước ánh lửa mặt trời, đứng trước vô biên vô tận liệt hỏa.

Vô Song có thể đoán ra áp lực này từ ai không?, đáp án dĩ nhiên là có, loại lực lượng này chính Vô Song cũng có, là lực lượng của Cửu Dương Thần Công.

Người nắm giữ Cửu Dương Thần Công đến bực này trên đời ngoài Cửu Dương Thần Tăng ra còn có thể có ai?.



Cửu Dương Thần Tăng vốn là Giác Viễn, theo nguyên tác Kim Dung bản thân Giác Viễn trừ một thân nội lực thượng thừa ra thì một chiêu một thức đều không rõ nhưng mà tại thế giới này Giác Viễn là đế vị cường giả hang thật giá thật, mạnh đến kinh hồn.

Năm đó Giác Viễn thua Vô Danh Tăng, năm đó Trương Tam Phong đích thân ra tay mới thành công mang Giác Viễn ra ngoài nhưng cũng không thể vì đó mà nghĩ Giác Viễn yếu.

Càng đáng sợ là xung quanh Vô Song ít cũng phải có gần chục người nhưng không có một ai có cảm giác gì không đúng, ngay cả Tương Vân cùng Lam Đình cũng vậy.

Lam Đình cùng Tương Vân đang đi ngay cạnh Vô Song, thấy Vô Song dừng lại không thể không ngạc nhiên hỏi.

“Tỷ tỷ, có chuyện gì vậy? “.

Ánh mắt Vô Song đảo qua hai nàng, biết hai nàng không phải chịu thứ áp lực kia Vô Song liền thở ra một hơi, tuy áp lực cực khủng khiếp nhưng Vô Song vốn là tiên thể, áp lực này có mạnh hơn gấp 10 lần đi chăng nữa cũng rất khó đánh gục hắn, Vô Song chỉ nhoẽn miệng cời với Tương Vân.

“Không có gì, chỉ là có chút choáng ngợp với kiến trúc Nam Thiếu Lâm mà thôi “.

Lam Đình ở bên cạnh nghe vậy không khỏi nhanh nhẩu gật đầu.

“Đúng đúng, muội thật sự không ngờ Nam Thiếu Lâm lại đẹp như vậy, quả không hổ là Phủ Điền Nam Thiếu Lâm, thánh địa phật gia phương nam chúng ta “.

Nam Thiếu Lâm thực sự rất đẹp cũng rất giàu có, từng tòa kiến trúc, từng bức tượng phật đều hung vĩ vô cùng, cái này chỉ sợ Bắc Thiếu Lâm không có cách nào so sánh được.

Vô Song đang muốn tán ngẫu với Lam Đình vài câu thì trong long hắn bất ngờ xuất hiện một âm thanh, âm thanh đầy hiền từ nhưng lại mang theo liệt hỏa, mang theo đại thế.

“A di đà phật, lão nạp lâu lắm không bước chân vào giang hồ quả thật không biết từ khi nào thiên hạ lại xuất hiện một đại cao thủ, không biết thí chủ có thể dành chút thời gian đàm đạo với lão nạp? “.

Vô Song còn không biết Giác Viễn đang từ đâu nói chuyện, căn bản không thể sử dụng truyền âm nhập mật ngược lại cho đối phương tuy nhiên Vô Song cũng hiểu Giác Viễn đang muốn nói chuyện với mình vì vậy đầu hắn khẽ gật làm thủ thế.

Vô Song cũng hiểu tại sao Giác Viễn lại lo lắng như vậy, một đế vị cao thủ xuất hiện ở Nam Thiếu Lâm, một đế vị mà Giác Viễn không có chút thông tin nào, người như Vô Song đi đến đâu chỉ sợ cũng sẽ bị đề phòng.

Thứ duy nhất mà Vô Song không hiểu chỉ là làm cách nào Giác Viễn có thể phát hiện ra thực lực của Vô Song đây?.

Thấy Vô Song gật đầu, giọng nói của Giác Viễn lại vang lên.

“A di đà phật, vậy lão nạp xin đợi thí chủ ở hậu viện “.

Hậu viện của Nam Thiếu Lâm ở đây?, cái này Vô Song không rõ nhưng mà rất nhanh trước mặt ba người Vô Song xuất hiện một tiểu hòa thượng chỉ có 5-6 tuổi, vị tiểu hòa thượng này vừa thấy mái tóc trắng của Vô Song liền như phát hiện ra cái gì, lập tức chạy tới.

“Cô nương, cô nương có phải là người phương trượng muốn gặp? “.

Tiểu tăng này lên tiếng thực sự làm Tương Vân cùng Lam Đình không hiểu gì cả bất quá Vô Song đương nhiên hiểu, hắn hướng về Tương Vân mà nói.

“Vân nhi, muội ở lại đây với Đình Đình, ta có chút việc muốn gặp phương trượng, yên tâm không có gì “.

Tương Vân xuất thân Thần Nông Cốc, nàng hiểu phương trượng của Nam Thiếu Lâm là ai.

Ví dụ khi được hỏi phương trượng của Bắc Thiếu Lâm ai cũng sẽ nói là Huyền Từ phương trượng nhưng mà phương trượng của Nam Thiếu Lâm lại là một danh từ ‘lạ tai’.

Nam Thiếu Lâm thực ra không có phương trượng, đứng đầu Nam Thiếu Lâm là Thiền Sư, người được gọi là Thiền Sư của Nam Thiếu Lâm sẽ có địa vị ngang ngửa phương trượng của Bắc Thiếu Lâm.

Dĩ nhiên cái này là với người ngoài, chí ít với Tương Vân thì nàng hiểu hai từ ‘phương trượng’ là để gọi một người khác, một tồn tại kinh khủng bậc nhất phương nam – Cửu Dương Thần Tăng.

Năm đó Vô Danh Thần Tăng nắm giữ Đạt Ma Viện còn Cửu Dương Thần Tăng là phương trượng của Thiếu Lâm Tự, sau khi Thiếu Lâm Tự xảy ra nội chiến mà phân tranh thì Vô Danh Thần Tăng lui về quy ẩn trong Tàng Kinh Các, Cửu Dương Thần Tăng thì mở Phủ Điền Nam Thiếu Lâm ở gần Phúc Châu biến nơi này thành thánh địa phật gia.

Cại Nam Thiếu Lâm vốn không có phương trượng, hai chữ này hiện tại dung để ám chỉ vị Cửu Dương Thần Tăng – Giác Viễn kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cực Võ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook