Công Chúa Tinh Nghịch ( Thám Tử Lừng Danh Conan)

Chương 11: Nữ Phẫn Nam Trang

Ran Miyu

19/10/2016

-Được, trẫm sẽ chuẩn yêu cầu của ngươi nếu ngươi đồng ý làm nam sủng của trẫm....

Đã cả tháng trôi qua kể từ ngày đó, Lợi Lan vẫn còn nhớ mãi cái giọng điệu chết tiệt ấy. Thật không ngờ, nhìn vẻ bề ngoài hắn nho nhã là thế, võ công tuy cũng không tệ nhưng nhìn hắn chẳng khác nào một tên thư sinh yêu đuối, biết ăn nói. Cơ mà giờ, khi bị phát hiện ra thân phận rồi, hắn mới lòi ra cái đuôi sói. Cái gì mà nam sủng. Bà cho ăn đấm này. Cái tên hoàng thượng khùng, hắn bị gì vậy. Lợi Lan nàng cả đời yêu tiền nhưng mạng còn quý hơn tiền.

Lỡ đâu vào cung với hắn, bị hắn dụ dỗ thành nam sủng thật rồi lại phải đi tranh đấu với một đám đàn bà suốt ngày ghen tuông a~ Thủ đoạn của mấy mụ ấy thì thôi rồi. Chết chắc cũng không toàn thây nữa.

Phụ thân a~

Mẫu thân a~

Huynh trưởng a~

Còn có cả Tiểu Cẩu* a~

*: Tiểu Cẩu: con chó cưng của Lợi Lan đã được nhắc qua ở ngoại truyện 1, có tính ở bẩn, trước đây đã vì ở bẩn quá mà ghẻ lở hắc lào tùm lum hết. Con ky này có tính cách khá giống chủ nó, ham mê danh lợi

Ôi, cứ nghĩ đến lúc nào hắn cũng luôn miệng gọi nàng là tiểu quan thì nàng lại rùng mình như có hàng ngàn con kiến đang bò dưới chân. Thật khủng khiếp !!!!!

*Tiểu quan: cách gọi dành cho nam sủng

Thôi thôi, mới nghĩ đến thôi mà nàng đã thấy ghê tởm rồi, nếu mà thật sự là vậy, chắc nàng chết mất. Huống gì hắn là hoàng thượng, muốn gì được nấy, sao dám trái ý hắn a~

Ta rủa ngươi, cái tên hoàng thượng vô lại, chết tiệt.

Nhưng mà nàng cũng công nhận, hắn đóng kịch rất hay. Nhìn cứ như là thư sinh hiền lành, mặc dù khí chất đế vương khó dấu nổi nhưng dưới sự diễn xuất tài tình của đại vương Phi Á thì tất cả chỉ biết bái phục mà thôi. Ay, suy cho cùng thì vẫn phải thế nào thì thế ấy. Chắc có lẽ hắn cũng quên luôn rồi. Hoàng thượng mà, lắm công nhiều việc, cần gì để ý đến một con sâu nhỏ như nàng.

Lợi Lan như sáng tỏ, mở đường cho bản thân thoát khỏi mấy cái suy nghĩ vớ vẩn. Nàng cũng chẳng còn nhớ nổi hôm đó, nàng đã làm thế nào mà về về gặp mặt sư phụ nữa. Cả người nàng cứ đơ ra và Thượng Nguyên đại nhân cũng đơ luôn khi nàng đưa ra cuốn sách bí kíp rách bươm mà nàng đã vô tình lẻn vào chôm lần trước. Cuối cùng, nàng cũng chẳng biết mình được nhận cái danh hiệu trung đẳng như thế nào. Và cũng chẳng biết về nhà ra làm sao nữa.

Haizz, giờ nghĩ lại, nàng thấy mình thật là ngu cực hạn.

Thôi, giờ phải đi ra xem bọn Đại Lang làm ăn thế nào. Sòng bạc lừa người hồi trước nàng tạm thời dẹp rồi, giờ mới bảo bọn Đại Lang mở một sòng mới làm ăn đúng dắn một chút để tích đức. Giờ phải chạy ra xem tiền bạc thế nào đã.

Nghĩ là làm. Lợi Lan nhanh chân chạy ra khỏi khuê phòng, lớn tiếng gọi Hòa Diệp đang tưới cây ở ngoài hoa viên. Viễn Sơn Hòa Diệp này, do lần đi huấn luyện lần trước mà tình cảm của nàng với huynh trưởng nhà Lợi Lan ngày càng kkhăn khít. Chắc một ngày nào đó không xa, nữ nhân này sẽ lên làm chị dâu nàng thôi.

Hắc hắc, Lợi Lan cười thầm

Hòa Diệp vận y phục màu lục trong rất mát mẻ, nhẹ nhàng, thanh thoát nhún bước phi thân đến cạnh Lợi Lan

Cả hai thủ thỉ nói đùa một chút rồi chạy đến chỗ Mao Lợi Bình Thứ để xin phép ra ngoài. Đang ríu rít nói cười, chợt từ xa, Lợi Lan nghe được mấy tiếng cười vang. Thấp thoáng trong đó là giọng của cha cùng huynh trưởng. Thấy lạ, nàng bèn kéo Hòa Diệp phi thân tới.

Vừa đáp xuống, nàng đã thấy dưới mái che là cha và huynh trưởng đang ngồi đối mặt với một người đàn ông, sau ông ta còn có một hộ vệ đi theo nữa. Vì đứng sau lưng người này nên nàng không nhìn thấy rõ tướng mạo nhưng có vẻ người này đang rất vui.

Nàng nhanh nhẹn bước đến, sà vào ôm lấy cánh tay cha, nhẹ giọng làm nũng:

-Cha, nhà có khách mà không báo trước cho nữ nhi biết. Để còn ra chào hỏi cho đàng hoàng.

Nghe giọng nói Lợi Lan, Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang bất giác cười nhẹ, gõ một cái lên đầu cô con gái nhỏ.

-Xú nha đầu, muốn xin cha ra ngoài phải không?

-A~ Cha thật hiểu con_Lợi Lan mỉm cười hôn chụt một cái lên má Mao Lợi Tiểu Ngũ lang khiến ông bỗng cảm thấy vui vẻ mà cười lớn hơn. Từ khi nhà có cô bé này đến, mọi thứ như sáng sủa hẳn lên. Nương tử ông không còn đau buồn vì nữ nhi đã mất, suốt ngày chỉ xem Lợi Lan như con ruột, cưng chiều, âu yếm. Mao Lợi Bình Thứ nhỏ dại cũng cứ tưởng rằng muội muội trở lại, nhanh chóng xem Lợi Lan này là em gái nó. Và ông cũng vậy. Cuộc sống sung túc, một đời bên người vợ hiền thảo, bên hai đứa con long phượng đủ đầy, thật quá thỏa mãn. Hằng ngày lại có diễm phúc được cùng hoàng thượng chăm lo cho dân chúng. Thái bình, an lành thế này, thì còn gì bằng nữa.

Bên này, Mao Lợi Bình Thứ, Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang, Mao Lợi Lan đang vui vẻ cười đùa, nhất thời quên mất trước họ còn có một nhân vật khác. Người này đang cứng đơ ngồi một chỗ không nhúc nhích, người hộ vệ phía sau cũng cứng đơ như pho tượng gỗ.

Hắng giọng một cái, lấy lại phong độ, Công Đằng Tân Nhất hướng Tể tướng Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang nhướn mày nhẹ, ý bảo :" Nơi này còn có trẫm".

Như cả nhận được ánh mắt sắc lạnh của "ai đó", Lợi Lan bất giác quay đầu lại. Vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tân Nhất phía bên kia, lòng chợt run lên một cái.

"Chết rồi, Lợi Lan ơi~ Sao số ngươi xúi quẩy thế này?" _Lợi Lan nghĩ thầm



Nàng mới đầu cứ tưởng người quen nào của phụ thân, ai dè, lúc này, khi nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ kia thì nàng như đóng băng. Toi mạng nàng rồi. Cái tên Công Đăng Tân Nhất chết bầm, cái tên hoàng thượng đam mê nam sắc đã tới rồi. Kì này...nàng chết chắc.

Nuốt một ngụm nước bọt, nàng quay sang Tân Nhất, lặng lẽ lấy khăn lụa che mặt lại, nhún một cái, miệng nhỏ chu ra, nhẹ nhàng thướt tha thỉnh an:

- Dân nữ khấu kiến hoàng thượng vạn tuế vạn tuế, vạn vạn tuế

-Bình thân

Giọng Tân Nhất lãnh đạm nhưng ai biết được, trong tâm hắn, hắn muốn phụt ra mà cười. Cái nữ nhân này thật là, làm cái điệu bộ hài hước đó vvớ hắn nữa. Quả là...

Ban đầu cứ tưởng nàng là nam nhân, tuy lòng dằn vặt đau khổ nhưng không nói ra được. Mãi mới quyết định đến phủ Tể tướng đón nàng, ai dè, trời lại nhưng hiểu được lòng hắn, cho nàng là nữ nhi.

Đúng, nàng là nữ nhi, một nữ nhi kì lạ. Nếu không phải khuôn mặt nàng xinh đẹp thì mấy ai nghĩ nàng là nữ. Có khi, có kẻ bảo nàng là nữ trước mặt mọi người, người ta không những không tin mà còn đấm cho kẻ đó một trận nên thân vì tội nói khóac ấy chứ.

Khẽ nhếch khóe môi, ý cười nồng đậm, Tân Nhất đứng dậy bước lại gần Lợi Lan, hướng mắt về phía Mao Lợi Tiểu Ngũ Lang:

-Trẫm có thể mời tiểu thư đi dạo được không, Tể tướng

-Mọi việc theo ý hoàng thượng_ Mao tể tướng cũng đứng dậy cùng Mao Lợi Bình Thứ, khẽ cúi người làm vẻ cáo từ rồi lui xuống.

Thấy tình thế cấp bách, Lợi Lan vội đưa ánh mắt cầu khẩn nhìn cha nhưng ông lại vội vàng cúi xuống rồi lui, huynh trưởng nàng cũng ngập ngừng rồi theo cha ra khỏi đình nhỏ. Họ đương nhiên chẳng thể làm gì được vì nếu hoàng thượng không may trách tội thì chỉ sợ gia đình họ khó trốn. Lợi Lan là phận nữ, vậy mà lại đi khóa huấn luyện bí mật dành cho nam tử, họ biết mà không báo sớm, cũng là đồng phạm. Thôi thì giờ nhân lúc hoàng thượng chưa nổi trận lôi đình thì nên sớm chuồn trước cho yên thân. Ai bảo Mao Lợi Lan, cái đứa con gái nghịch ngợm không biết trời biết đất kia gây họa làm gì.

Nhưng mà nhìn qua nét mặt của Phi Á thiên tử thì Mao tể tướng có thể đoán được hắn sẽ không trách tội, thế nên mới dễ dàng bỏ đi. Thôi cứ để cho con bé tự đối phó, nó thông minh, nó sẽ biết xử lí tình huống này.

Ông thầm nghĩ một chút, sau khi chắc chắn mọi việc đã nắm trong lòng bàn tay thì đi luôn. "Gần vua như gần hổ" thật chẳng sai. Nên rời đi sớm để tránh liên lụy.

Gió thoang thoảng thổi mang theo hương hoa nhẹ bay trong không gian, làm mái tóc đen huyền của Lợi Lan tung bay tán loạn.

Công Đằng Tân Nhất ngơ ngẩn vài giây sau đó trở lại trạng thái tĩnh lặng, quan sát nàng. Hôm nay nàng vận một thân y phục xanh lam, chất liệu voan mỏng thướt tha khiến nàng thêm phần ủy mị, dịu dàng. Đôi ngươi linh động to tròn, sáng lấp lánh như dạ minh châu khẽ chớp chớp. Mái tóc buông thả, được nàng tùy ý cột một thắt nơ nhỏ. Trông nàng lúc này, thực sự xinh đẹp có phần còn hơn hẳn trong tưởng tượng của hắn

Trước cái nhìn không mấy thiện cảm của Công Đằng Tân Nhất, Mao Lợi Lan bất chợt giật mình né tránh ánh mắt của hắn.

Nàng lúc này cũng không hiểu nổi chính mình ra làm sao nữa. Từ trước đến giờ, trước bao nhiêu kẻ, nàng cũng sẽ là người áp đảo họ bằng cách nhìn thẳng vào mắt, bởi khi nhìn vào đôi mắt, nàng sẽ biết người kia nghĩ gì. Chưa bao giờ nàng né tránh ánh mắt của bất cứ kẻ nào nhưng giờ thì cư nhiên lại không tự chủ được mà quay mặt đi.

Một rặng ửng hồng nổi lên khiến người nàng nóng bừng như lửa. Thấy được biểu cảm thẹn thùng của nàng, Tân Nhất không khỏi bật cười.

-Này, cười gì đấy, điên máu à?

Khôi phục lại bộ dạng lưu manh thường ngày, nàng khoanh tay, hếch mặt lên mắng.

-Ồ, hóa ra cuối cùng tiểu thư cũng lòi đuôi nhỉ?

Bước lại gần nàng một chút, nhẹ nâng cằm nàng lên, Tân Nhất khẽ cười, đáp nhẹ.

Biết hắn đang trêu ghẹo, nàng cũng không khách khí mà dẵm vào chân hắn một cái, khiến hắn đau diếng cả người, vội buông nàng ra. Lợi Lan thấy thế thì phá lên cười, cười như điên, cười đến chảy nước mắt.

Có ai mà ngờ được, đương kim hoàng thượng lại bị nàng đạp cho một cước, nhăn nhó mặt mày như khỉ ăn ớt chứ.

-Nàng lớn gan thật _Công Đằng Tân Nhất nhíu mày nhưng trong mắt nồng đậm ý cười, mắng yêu

-Ai da, cám ơn ngài đã khen, dân nữ không dám nhận

Không ngờ nàng sẽ trả lời lại mình một câu như vậy, Tân Nhất suýt lăn ra cười. Hắn bảo nàng to gan vậy mà nàng lại bảo hắn khen nàng. Thật là. Nữ nhân này, thật không kiêng kị gì cả, nghĩ gì nói nấy, thật khiến tâm tình hắn vui vẻ hẳn lên.

Lợi Lan cùng Tân Nhất đi dạo quanh hoa viên tướng phủ. Nhất thời không khí im lặng, chẳng ai nói bất cứ lời nào. Nàng biết mình đã chọc giận hoàng thượng nhưng biết làm sao được, chỉ là lỡ lời thôi. Cơ mà lúc thấy mặt hắn đỏ gay thì nàng nghĩ ngay đến việc mình bị rơi đầu. Đưa tay sờ sờ nhẹ cái cổ trắng nõn, nàng thở phào nhẹ nhõm vì cổ nàng vẫn còn dính chặt, chưa rơi ra.

Tất cả mọi biểu tình, dù là nhỏ nhất của nàng cũng khiến hắn chú ý. Hắn biết nàng đang nghĩ gì. Nhưng hắn không định giải thích. Giờ chẳng lẽ lại bảo vì hắn buồn cười quá, phải nhịn nên mặt đỏ. A~



Có thể ngốc thật nhưng thực sự thì nữ nhân này, hắn phải có được nàng. Nàng không giống những nữ tử bình thường. Ở nàng, hắn thấy được một khí khái của đấng nam nhi, lại vừa thấy được sự nhu hòa của nữ nhi. Một sự kết hợp thực hoàn hảo khiến hắn không thể rời mắt.

Không ngờ, điều mà hắn mong ước lại thành sự thật. Hắn vốn không tin vào phép màu, trước cũng vậy mà giờ cũng vậy. Hắn chỉ tin vào duyên phận và tin chính bản thân hắn.

Hắn tin, tin vào chính quyết định của bản thân. Một kẻ kiêu ngạo, tự tin như hắn, chưa bao giờ làm gì mà không có lợi. Nhưng lần này thì hắn vốn chẳng hề toan tính gì cả, chỉ đơn giản là yêu thích. Bởi ở nàng, hắn cảm nhận được một sức hút cực mãnh liệt.

Trước đây, dù biết nàng là nam nhưng hắn vẫn không ngừng theo đuổi. Hiện tại, nàng là nữ, sao hắn lại không thể. Vả lại, nếu hắn cảm thấy nàng có sức hút thì chắc chắn một điều rằng nhiều nam nhân khác cũng thấy vậy. Chi bằng ... hắn phải nhanh tay hơn một chút, đem bắt nàng lại, khiến nàng cả đời này chỉ thuộc về một mình Công Đằng Tân Nhất hắn. Tốc chiến tốc thắng, đó là phương châm của hắn.

------------------------

-Ngươi...ngươi...sao ngươi lại mặc nữ trang???

Sanh Tử trợn tròn mắt, chỉ tay vào cô gái đang tươi cười trước mặt, run run như bị sốt rét.

-A~ Quận chúa xinh đẹp, thật may làm sao, nàng vẫn còn nhớ ta. _Lợi Lan vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt yêu mị cười cười, thong dong vươn tay nâng cằm người trước mặt lên. Sau một hồi đánh giá, nàng thốt lên:

-Nàng vẫn đẹp như xưa, tri kỉ của ta

- Đồ bệnh hoạn. Ngươi bị gì vậy ???

Sanh Tử lúc này cũng vẫn chưa hoàn hồn. Người trước mặt nàng bây giờ là kẻ đầu tiên không sợ nàng dù biết nàng là quận chúa. Hắn à không nàng ta thật kì dị. Kẻ mà nàng đã từng thề không đội trời chung hiện tại lại là một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành thế này.

Nàng biết trước đây luận về nhiều thứ, nàng không thể bằng nàng ta bởi nàng luôn có suy nghĩ nàng ta là nam nhân. Nhưng...a~ thật trớ trêu. Nàng ta là nữ.

Thôi được. Đường đường là một quận chúa uy phong, sao có thể yếu thế hơn nàng ta được. Kế hoạch thay đổi, nàng phải cho nàng ta tâm phục khẩu phục mới được.

- Ngươi dám lừa bổn quận chúa, lừa hoàng thượng, đó là tội khi quân. Nhưng nể tình phụ thân ngươi có công với xã tắc, ta phạt ngươi phải thi đấu với ta.

Ngồi trên tầng hai của tửu lâu, Lợi Lan thích thú ngó đầu ra cửa sổ, tay cầm chiếc đùi gà quay bóng mỡ, lơ đễnh nhìn dòng người qua lại buôn bán, lòng thầm tính nhẩm số tiền tiết kiệm và lời lãi tháng này. Chẳng mảy may để tâm đến những lời Sanh Tử nói.

-Mao Lợi Lan. Ngươi nghe ta nói gì không???_Sanh Tử gầm lên khiến Lợi Lan chợt giật mình. Nàng quay lại, nhìn thoáng nữ tử đang nổi nóng trước mặt, khẽ cười nhẹ

- Nếu hoàng thượng thích thì ta thế nào cũng được

-Trẫm đồng ý.

Phe phẩy chiếc quạt giấy trắng thanh nhã, Công Đằng Tân Nhất an nhàn thuởng trà như chưa có chuyện gì xảy ra. Vốn định dẫn nàng đi chơi một chút, ai dè xui xẻo nàng đề nghị vào đây rồi gặp trúng Sanh Tử. Biết sao được, thây kệ nó.

Vốn hắn đang không vui trong lòng nhưng khi nghe lời đề nghị thi đấu so tài của Sanh Tử thì hắn đột nhiên nghĩ ngay ra một cách rất hay. Cách này theo hắn thì còn nhờ vào sự may rủi của lão Thiên nhưng mà dù may hay rủi thì hắn cũng chẳng thiệt hại gì. Ngu mới không thử.

-...Nhưng trẫm có điều kiện.

-Điều kiện?_ Sanh Tử và Lợi Lan cùng đồng thanh

-Nếu Mao tiểu thư thắng thì nàng có thể đòi Sanh Tử đồng ý cho nàng hai việc và ta cũng cho nàng hai điều nàng muốn. Tổng cộng nàng sẽ có bốn điều ước. Còn đổi lại, nếu Tử Nhi thắng thì nàng sẽ phải đáp ứng một điều cho ta và một điều cho Tử Nhi. Nàng thấy sao?

Nhẩm tính có lẽ không lỗ, Lợi Lan cười thầm vì thấy sao mà dễ kiếm lời quá.

Hoàng thượng ơi là hoàng thượng, ngài ngốc thật. Kì này ta mà thắng thì ngài có mà bán cả hoàng cung đi mà trả tiền cho ta. A~ ngân lượng yêu dấu. Tiểu thư đến đây.

Hô hô hô.

- Được. Ta đồng ý.

- Vậy một tuần sau ở hoàng cung, trẫm sẽ tổ chức so tài. Nội dung các môn thi đều sẽ nghiêng về sở trường của các danh môn khuê nữ Phi Á chúng ta. Mai trẫm sẽ cho người gửi cụ thể. Sanh Tử muội thấy sao?

- Muội nghe theo ý hoàng huynh

Khẽ nhếch khoé môi, Công Đằng Tân Nhất trong lòng thầm cười. Nàng dù có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là một nữ tử. Đừng nghĩ rằng ta ngốc. Nàng nghĩ gì ta đều biết hết đấy. Suy cho cùng, nàng kiểu nào cũng sẽ lọt lưới thôi. Ta một khi đã làm gì thì chưa bao giờ để mình bị thiệt. Kể cả để chiếm được nàng, dù có làm nàng ủy khuất một chút thì sau này ta sẽ đền bù. Chúng ta còn nhiều thời gian mà, hoàng hậu tương lai của trẫm...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Tinh Nghịch ( Thám Tử Lừng Danh Conan)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook