Công Chúa Tinh Nghịch ( Thám Tử Lừng Danh Conan)

Chương 8: Người Tính Không Bằng Trời Tính

Ran Miyu

19/10/2016

Part B : Người tính không bằng trời tính

Sau một buổi chiều mát mẻ đùa nghịch bên bờ hồ, Lợi Lan và Hòa Diệp thong thả rảo bước về trại huấn luyện. Khi đi gần đến cổng, Lợi Lan phát hiện ra trong trại mọi người bu đông lại như kiến. Nàng ngạc nhiên nhìn Hòa Diệp thắc mắc nhưng đáp lại ánh mắt nàng chỉ là một cái lắc đầu.

Hòa Diệp cũng chẳng biết có chuyện gì đang xảy ra. Cuối cùng, để thỏa mãn cơn tò mò ngốc nghếch của mình, cả hai nàng nhanh nhẹn chen vào đám đông các học viên đang tụ tập. Hóa ra, đời quả là không như mơ, oan gia trái chủ luôn luôn gặp nhau.

Kẻ được mọi người vây quanh kia chính là nữ nhân đanh đá mà Lợi lan với Hòa Diệp đã cứu ở quán rượu hôm trước. Đúng như dự đoán của Lợi Lan, nàng ta là quận chúa Trung Tâm Thanh Tử-một trong ngũ đại mỹ nhân của Phù Tang bấy giờ dưới thời cai trị của gia tộc Công Đằng và cũng là em họ của hoàng thượng đương thời-Công Đằng Tân Nhất, là cháu gái của Thái hậu, là con gái của........Nói chung là có quan hệ rộng rãi trong hoàng tộc. Vừa nhìn thấy khuôn mặt giả tạo đang cười cười của nàng ta, Lợi Lan với Hòa Diệp thần sắc bỗng trở nên xanh xao, mặt mày nhăn nhúm. Hai nàng nhìn nhau, khuôn mặt khả ố của Hòa Diệp méo lại, còn Lợi Lan thì nhe răng cười một cách bất thường.

Trung Tâm quận chúa đang ngồi an nhiên trên chiếc ghế mềm, bất chợt nàng cảm thấy có điều gì đó hơi kì lạ bao quanh mình. Đánh mắt xung quanh, nàng đã tia thấy hai kẻ đã làm nàng khó chịu từ sáng đến giờ. Lòng nàng như một ngọn lửa đang ngùn ngụt cháy được giập tắt bằng một gáo nước mát. Khóe môi khẽ nhếch lên, nàng mỉm cười đầy gian ác. Ánh mắt của nàng tựa mắt của một chú hồ ly đang đói meo nhìn thấy một chú gà ngon lành béo tốt. Thanh Tử đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến nơi Lợi Lan và Hoà Diệp đang đứng với một nụ cười "tỏa nắng" trên môi, nụ cười này khiến cho bao nam nhân của trại huấn luyện ninja phải há hốc miệng ra mà nhìn ngắm. Thanh Tử đứng trước mặt Lợi Lan, cất tiếng giễu cợt:

-A ha, là ngài sao, vị đại anh hùng. Ta rất vô cùng biết ơn và cũng mong muốn được có ngày tái ngộ với hai đại hiệp đã cứu ta thoát khỏi tay của một lũ khốn kiếp

Thanh Tử gằn từng chữ một, như thể muốn "ăn tươi nuốt sống" Lợi Lan và Hòa Diệp. Hai nàng cảm thấy lạnh cả sống lưng, da gà nổi hết cả lên. Nhưng ai mà chẳng biết, hai nàng cũng thuộc dạng chẳng vừa. Để đôí phó với ả này thì Lợi Lan dư sức. Chỉ ngặt nỗi, mọi người lại bảo nàng nhỏ mọn, chấp nhất với cả nữ nhi. Vậy nên, đáp lại Thanh Tử chỉ là một cái cúi đầu chào nhẹ:

-Vâng, tục ngữ có câu "hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" quả chẳng sai. Chúng ta rất có duyên đấy, Trung Tâm quận chúa. Chắc cô sẽ phải ở đây vài hôm nên chúng ta sẽ gặp nhau nhiều. Mong quận chúa đừng vì chuyện nhỏ mà làm hỏng tình cảm SÂU NẶNG giữa chúng ta.

Câu nói ngắn gọn của Lợi Lan cũng đủ để tạo thành một tia sét, bắn thẳng vào đầu Thanh Tử. Nàng đơ người ra, miệng mồm lắp bắp không biết nói gì, mặt mày thì đỏ lự, giận đến nỗi không thể chịu được. Còn xung quanh, mọi người sau khi nghe xong lời nói của Lợi Lan thì không khỏi thắc mắc, tiếng xì xầm bàn tán vang lên to nhỏ:

-" Hóa ra quận chúa có tình cảm sâu nặng với hắn à...."

-"Chắc thế rồi còn gì, mà tình cảm là tình cảm thế nào nhỉ, đến mức sâu nặng thì.....chắc cũng ghê lắm rồi...."

"..."

Và sau đó là rất nhiều tiếng xì xầm khác khiến nàng quận chúa muốn nổi điên lên. Nàng lúc này trông đã kinh dị, sau khi nghe mấy lời đàm tiếu bậy bạ của đám người xung quanh thì lại càng trông dị hợm hơn. Thanh Tử quận chúa người nóng như lửa đốt, nàng chỉ căm tức sao không thể nhảy bổ vào Lợi Lan mà cắn xé hắn, nấu nhừ hắn, nhai hắn cho bõ cái cục tức đang chực trào dâng trong lòng.

Lợi Lan đảo mắt xung quanh, thấy lợi thế đang hướng về phía mình thì trong lòng nàng dâng lên một cảm xúc....phải nói là vui không thể tả nổi. Và tất nhiên là cô nàng Hòa Diệp cũng thế. Cả hai tủm tỉm cười, quay mặt bước đi, trước khi về liêu của mình, Hòa Diệp còn tặng cho quận chúa "đáng kính" kia một lời chào thân mật với một giọng điệu vô cùng là...:



-Chúng tôi xin cáo từ, nàng chơi vui vẻ nhé !!

Tuy đang tức tối nhưng Thanh Tử vẫn còn đủ trí khôn để nhận ra là mình đã thua. Dù có gân cổ lên mà cãi lại thì cũng chẳng được gì vì cái kẻ vừa làm cho nàng mất mặt ấy lại rất có tài trong cái lĩnh vực này, nhìn miệng hắn là biết. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, nàng cất bước về liêu mà Thượng Nguyên phu nhân đã chuẩn bị sẵn, ngồi lì trong đó, suy tính kế hoạch để "lật đổ" Lợi Lan.

Tối hôm ấy, Thanh Tử bí mật lẻn vào liêu của Tân Nhất vào lúc đêm khuya, kéo chàng ra ngoài hỏi vài thứ về Lợi Lan nhân lúc không ai để ý. Tân Nhất mắt nhắm mắt mở trả lời quoa loa vài thứ. Miệng Thanh Tử cứ liến thoắng không ngừng còn Tân Nhất thì khó chịu tới mức muốn điên lên. Chàng nhìn Thanh Tử bằng con mắt đầy sát khí làm nàng sợ run. Sanh Tử biết mình không nên làm hoàng huynh khó chịu nên đành gác lại việc "đại sự" rồi nhanh chóng cáo lui.

Tân Nhất thở dài vì mệt mỏi. Chàng cố dùng chút sức lực cuối cùng để lết vào liêu. Nằm "phịch" một cái xuống giường, chàng thầm cầu cho đêm nay không phải bị kẻ nào quấy phá nữa. Đôi bờ mi nhẹ nhàng sụp xuống, chàng kéo cái gối ôm bên cạnh vào lòng, đánh một giấc tới sáng. Ừ, có lẽ đó là một đêm vô cùng...đáng nhớ đối với Tân Nhất vì có một giấc mơ tuyệt vời, chìm trong khung cảnh ngọt ngào bên cạnh một hồng nhan tuyệt sắc. Còn với Lợi lan thì đó là một đêm cũng rất đáng nhớ, nhưng cái "đáng nhớ" này khác hẳn sự "đáng nhớ" kì diệu của Tân Nhất. Đáng nhớ thế nào, đợi đến sáng hôm sau, bí mật sẽ được bật mí ~~~

Á á á

Vâng, không ai khác chủ nhân của tiếng hét kinh thiên động địa khiến lũ chim nhỏ trên của sổ bay loạn xạ chính là Lợi Lan. Tất nhiên, tiếng hét này đối với những học viên trong trại huấn luyện và cả gia đình nhà Thượng Nguyên đại nhân là chuyện bình thường. Gần một tháng nay, tiếng hét mỗi sáng của Lợi Lan đã trở thành một tiếng chuông đánh thức những kẻ đang say ngủ. Còn quận chúa, nàng vẫn cứ lì lợm như ngày nào, dù Lợi lan có hét to đến thế nào thì nàng vẫn cứ vùi đầu vào mà mơ. Nhưng tiếng hét hôm nay của Lợi Lan có một điểm hơi khác lạ. Khác lạ chỗ nào? Ay da, chính là lí do hét. Tuy hơi kì cục nhưng hét cũng phải có lí do, đó là đượng nhiên. Bình thường, Lợi Lan hét để giải tỏa tâm lí vào sáng, kiểu như thể dục cho cơ thể khỏe mạnh, còn đằng này là.....

-sao....Tên khốn kiếp, sao ngươi lại ngủ trên giường của ta?

Lợi Lan nhìn con sâu ngủ đang nằm bên cạnh, miệng nàng mếu mếu như muốn khóc đến nơi. Nàng cố gắng lấy tay đẩy Tân Nhất ra để thoát khỏi vòng tay cứng cáp của chàng. Chàng ôm nàng chặt đến nỗi muốn chui đằng nào nàng cũng là điều không thể. Công nhận, Tân Nhất ngủ ghê thật, không biết hôm qua hắn đi đâu đêm khuya mà lúc về lại nhầm lẫn, mắt nhắm mắt mở nằm kềnh luôn lên giường của nàng. Đã vậy còn coi nàng như cái gối ôm, ôm chặt ních từ tối qua tới giờ. Hèn gì lúc ngủ nàng có cảm giác rất ấm áp, khi tỉnh dậy mới vỡ lẽ ra là thế này. Thật là quá đáng. Dù sao nàng cũng là phận nữ nhi, đâu thể ăn nằm với một nam nhân thế này. Rồi sau này, ai thèm lấy nàng nữa. Có khi phải ở giá đến lúc da nhăn tóc bạc luôn ấy chứ. Haizz, thật khổ cho nàng nhưng không ngờ là Lợi Lan vẫn nghĩ nàng là một nữ nhân, may thật. Từ trước đến giờ, mọi người và chắc ngay cả đại huynh của nàng cũng nhầm nàng là nam nhân mất tiêu luôn rồi.~~~

-Ủa, chuyện gì vậy, sao Mao huynh lại ở trên giường của ta?_Tân Nhất mở mắt, bất ngờ khi thấy mình đang ôm Lợi Lan, mặt đỏ lên có vẻ bối rối. Nhất là khi thấy vẻ mặt mếu mếu dễ thương của Lợi Lan, chàng lại càng không làm chủ được mình. Chàng thả Lợi Lan ra, vội bật dậy, tự trấn an mình bằng cách vỗ ngực để xua tan đi mấy cái ý nghĩ bậy bạ đang vẩn vơ trong tâm trí.

-Giờ này mà ngươi còn ủa được hả, ta ghét ngươi, ta sẽ giết ngươi, tên đáng chết.ênLợi Lan điên cuồng nhảy ra khỏi giường, cầm dép rượt theo Tân Nhất chạy vòng tròn khắp phòng. Tóc nàng mắc vào cửa sổ, bung ra, tung bay trong gió. Hương hoa nhè nhẹ từ tóc Lợi Lan tỏa ra khắp không gian. Ánh nắng từ khung cửa sổ nhỏ hắt vào càng làm nàng thêm rạng rỡ. Tim Tân Nhất bất ngờ chệch nhịp. Chàng đơ người nhìn Lợi Lan. Vẫn cái khuôn mặt hùng hổ ấy, Lợi Lan chạy véo một phát đến chỗ Tân Nhất, định tặng chàng một nắm đấm trời giáng. Nhưng than ôi, người tính đâu bằng trời tính, Lợi Lan hậu đậu, chạy vấp tà áo, ngã nhào xuống người Tân Nhất. (._.").

Hai mắt bất ngờ nhìn nhau, khoảng cách giữa hai người họ bây giờ là rất ngắn, chưa đến một gang tay. Hơi thở hai người hòa quyện vào nhau, tóc Lợi Landài quá, rũ xuống che kín cả đầu Tân Nhất. Bỗng nhiên, cửa liêu bật mở. Hòa Diệp hoảng hồn khi bắt gặp cảnh tượng không nên xem này. Mặt nàng đỏ lự như trái cả chua, miệng lắp bắp nói không ra tiếng:

-À....à...sư phụ thấy hai người lâu quá không ra nên bảo tôi vào gọi. Xin.....vô cùng xin lôĩ vì đã làm phiền hai người. Tôi....xin cáo từ trước_ Nói rồi Hòa Diệp miệng cười tủm tỉm, đóng cửa lại, chạy như bay ra khỏi hành lang.

Lợi Lan biết Hòa Diệp hiểu lầm, nàng vội đứng dậy, chạy theo giải thích. Không ngờ, lại một chuyện không ngờ nữa xảy ra, tóc dài quá che mất tầm nhìn làm nàng đụng đầu vào cửa, thế là hết cơ hội chạy đi giải thích. Thật quá quoắt, sao ông trời lại đối xử với nàng thế này, nàng đâu có gây ra chuyện gì nên tội mà bao tai họa lại giáng xuống đầu nàng vào ngay sáng sớm thế này.

Trong khi Lợi Lan đang xoa xoa cái u sưng trên trán, Tân Nhất đã đứng dậy, từ từ bước đến chỗ Lợi Lan, nhẹ nhàng cầm lọ thuốc, xoa lên trán nàng. Lấy lại vẻ mặt bình tĩnh vốn có, Tân Nhất thở dài:

-Ta xin lỗi. Huynh hãy chuẩn bị rồi đến thỉnh an sư phụ đi.



Nói xong, chàng nghiêm nghị bước ra ngoài trong cái nhìn đầy nghi hoặc của Lợi Lan. "Không lẽ hắn đã biết thân phận". Vừa nghĩ đến đó, Lợi Lan lại lắc lắc đầu, tự trấn an mình rằng đó là chuyện không thể.

.

.

.

-Con nói sao, sao giờ này mà chúng còn ngủ. Con không biết đánh thức chúng dậy à?_ Thượng Nguyên đại nhân khó chịu nhìn Hòa Diệp

-Ai cha, con cũng muốn lắm nhưng con lại không thể._ Hòa Diệp đỏ mặt gãi gãi đầu

-Con bị gì thế, đây có phải là tác phong thường ngày của con đâu. Đi gọi chúng ra cho ta.

-Dạ vâng, thưa sư phụ

Hòa Diệp cúi đầu định đi nhưng thấp thoáng từ xa, đã thấy bóng dáng Tân Nhất và Lợi Lan tiến lại.

-Chúng con xin thỉnh an sư phụ_Lợi Lan và Tân Nhất cúi đầu. Thượng Nguyên đại nhân đã cảm thấy nguôi giận đôi chút nhưng ai mà chẳng biết, ông có tính cố chấp và lâu lâu hay sỹ diện hão. Lấy lí do để răn đe các môn đồ và cũng để dạy cho hai kẻ mà ông nghĩ là lười biếng kia một bài học, ông bắt Lợi Lan và Tân Nhất phải chấp nhận hình phạt đó là đi lấy cuốn sách cổ đã được giấu trên ngọn núi đằng sau trại huấn luyện. Thời gian là hai ngày. Hết hai ngày đó mà không tìm ra xem như thua cuộc, bị đình chỉ tham dự đại hội ninja vì tội vi phạm quy tắc huấn luyện. Tất nhiên, nếu tìm được thì sẽ có thưởng.

Nghe đến đó, Lợi Lan rùng mình run rẩy. Nàng là người thường xuyên lên ngọn núi đó hái thuốc cho Thượng Nguyên phu nhân nên cũng biết đôi chút về nó. Tuy nhìn qua có vẻ nó rất dễ đi nhưng thực sự thì lại như một mê cung không lối thoát. Nghe đồn mê cung cây ấy được một ninja tạo ra bằng cách trồng cây. Các cây được trồng dày đặc, mà chuyện cũng đã xảy ra từ mấy trăm năm trước, không biết tạo ra mê cung để làm gì nhưng theo như suy đoán của một số ninja, mê cung cây chỉ là cái vỏ bọc, bên trong đó, còn có một thứ gì đó rất quý giá. Và chỉ các ninja thượng đằng cấp cao nhất của phái Iga mới biết đượcbí mật này. Vả lại, vốn dĩ,ngọn núi đó là nơi mà Lợi Lan với Hòa Diệp đã từng chôn "cái ấy" ở đó nên...nàng rất ngại khi quay lại đó. Đúng là hơi lạ khi một người không biết trời cao đất dày như Lợi Lan mà cũng biết ngại, nhưng dù sao nàng ta cũng là nữ nhi, dù cải trang thế nào cũng không thể thay đổi cái sự thật vốn có đó.

Về phần Tân Nhất, chàng thấy rất vui khi được giao nhiệm vụ. Từ nhỏ, chàng đã rất mê phiêu lưu, tìm tòi. Ấy nhưng sự phấn khích của chàng cũng giảm bớt rõ rệt khi biết mình phải đi cùng Lợi Lan. Haizz. "Phải làm sao đây?" Câu hỏi này luôn vẩn vơ trong đầu chàng. Bởi lẽ chàng từ nhỏ không bao giờ thèm dễ mắt tới các nữ nhân vây quanh mình, dù cho họ có dùng cách nào thì ngoài phụ mẫu và quận chúa ra, chàng chưa bao giờ rung động trước bất kì ai. Nhưng sao hôm nay, chàng lại có một cảm giác vô cùng kì lạ khi nhìn Lợi Lan. Ánh mắt chàng dành cho hắn bây giờ không phải là ánh mắt của nam nhân mà là dành cho nữ nhân. Chàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra nhưng không lẽ, chàng lại có tình cảm với một nam nhân. từ khi gặp hắn, tính khí chàng đã thay đổi rất nhiều. Ngay cả Khoaí Đẩu cũng công nhận là như vậy. Chàng không còn nghiêm nghị, lạnh lùng như xưa nữa mà càng ngày càng trở nên nhẹ nhàng, ấm áp. Aizz, chàng phải làm sao đây. Nhìn hắn rất đẹp, nhưng vẻ đẹp đó lại là vẻ đẹp của nữ nhi. Chàng không thể nhầm lẫn được. Nếu là nữ thì Lợi Lan sẽ là một trang tuyệt sắc của đất nước này. Nhưng trời sinh hắn ra lại là nam. Dù ngoại hình giống nữ nhưng hắn vẫn là nam nhân. Dù có thế nào thì vẫn không thể thay đổi được sự thật đó.

Nhưng dù sự thật có thế nào thì hai người, Tân Nhất, Lợi Lan vẫn phải nhận lời nếu không thì chẳng thể hoàn thành chỉ tiêu mà phụ thân đặt ra. Bất đắc dĩ, hai người đành phải cuốn gói mà đi thực hiên nhiệm vụ trong nụ cười đầy gian xảo của Thượng Nguyên sư phụ đáng kính. Hòa Diệp và Bình Thứ cũng hồ ly không kém, tiễn chân Lợi Lan ra mà miệng cứ tủm tỉm cười như vớ được vàng. Tĩnh Hoa thì cứ sướt mướt đòi theo để bảo vệ Lợi Lan. Còn quận chúa Sanh Tử thì cảm xúc lẫn lộn. Vừa vui vì gỡ được cái gai trong mắt nhưng lại hơi chán vì hoàng huynh đã bị Lợi Lan kéo theo. Nàng thầm nguyền rủa Lợi lan bởi tại hắn mà nàng bẽ mặt trước đám đông bao nhiêu là ngươì. Nhưng nếu hoàng huynh mà đi thì nàng sẽ được dịp nhõng nhẽo Khoái Đẩu cả ngày. Chỉ cần "Ta muốn đi tham quan nơi này mà không ai đưa đi" thì kiểu nào Khoaí Đẩu cũng mềm lòng. Nhìn bóng Lợi Lan đi khuất, bóng đen đứng sau cửa không khỏi khó chịu.....

_________________End Chap 5______________________

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Tinh Nghịch ( Thám Tử Lừng Danh Conan)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook