Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Chương 99: Tắm chung

Hàn Thất Tửu

09/12/2016

"Được rồi, để ở đây đi, các ngươi đều lui xuống đi, không cần giữ cửa." Cảnh Dương trong lòng ôm An Bình, lúc đang dùng bữa, nàng đã phân phó hạ nhân đi chuẩn bị nước tắm, vừa lúc ăn xong thì có thể tắm rửa.

Mới vừa đóng cửa, phía sau đã bị người ôm lấy.

Môi Sở Thương dán nhẹ lên tóc của Cảnh Dương, mùi hương quen thuộc khiến nàng an tâm.

"Ta khiến nàng chịu khổ." Lúc đang dùng bữa, Sở Nhứ Nhi đều kể lại tình hình lúc sinh An Bình cho Sở Thương, chỉ kém một chút, nàng đã không còn được gặp lại Cảnh Dương.

"Nào có nghiêm trọng như vậy, Nhứ Nhi khoa trương thôi." Cảnh Dương ôm An Bình, yên tâm dựa về phía sau, trọng lượng thân thể đều đặt ở trong lòng Sở Thương.

Viền mắt Sở Thương có chút ướt át, ánh mắt rơi xuống thân thể nho nhỏ kia, một nữ nhân mang theo hài tử, khổ cực trong đó không cần phải nói đều có thể dự đoán được, nhất thời mũi Sở Thương có chút chua xót "Cho ta ôm An Bình một chút đi."

Nghe nàng nói như thế, Cảnh Dương mới nhớ tới, từ lúc Sở Thương trở về đến bây giờ, còn chưa có thời gian nhìn kỹ hài tử đâu, lập tức xoay người lại, cúi đầu cười với hài tử nói: "Cha muốn ôm An Bình của chúng ta, có vui hay không a?"

Sở Thương cẩn thận tiếp nhận hài tử, nàng tay chân vụng về thật sợ làm đau đứa nhỏ, vừa ôm vừa hỏi: "Là như thế này sao? Ôm nàng như vậy có thể bị khó chịu hay không?"

Cảnh Dương hé miệng cười nhìn bộ dáng khẩn trương của Sở Thương, trong lòng một phen ngọt ngào, tình cảnh này không biết nàng đã gặp trong mơ bao nhiêu lần, lần này rốt cuộc như nguyện.

"Nàng rất ngoan a." An Bình được Sở Thương ôm vào trong ngực, không khóc cũng không nháo, thỉnh thoảng còn hé miệng cười, vẻ mặt đáng yêu cực kỳ giống Sở Thương.

"An Bình vẫn luôn rất ngoan, ngày thường cũng không hề ầm ĩ với ta, tính tình này phỏng chừng là giống mẫu phi của ta."

Sở Thương vừa đùa với An Bình trong lòng, vừa ngẩng đầu nhìn Cảnh Dương "Nàng nhớ nhà đi?"

Trên mặt Cảnh Dương cứng lại, lập tức lắc đầu, nói: "Cái gì là nhà?" Đi về trước một bước, ôm lấy Sở Thương "Ở đâu có ngươi, đó chính là nhà của ta."

"Oa ——" không biết là Cảnh Dương chèn ép An Bình, hay là Sở Thương ôm khó chịu, chợt nghe An Bình oa oa khóc lên, nàng vừa khóc thế nhưng làm Sở Thương vô cùng lo lắng, lúc này mới vừa cùng khuê nữ nhà mình tiếp xúc thân mật thì đã làm đứa nhỏ khóc.

"Ai nha, sao lại khóc?"

"Nga nga, không khóc, đừng khóc."

"Đều là cha không tốt, An Bình đừng khóc."

Sở Thương gấp đều sắp nhảy dựng lên, ôm đứa nhỏ trong lòng đi qua đi trong phòng, hống nửa ngày nhưng ngay cả một điểm hiệu quả cũng không thấy, trái lại càng khóc càng lợi hại, cuối cùng không có biện pháp, Sở Thương không thể làm gì khác hơn là lại nhớ tới Cảnh Dương bên cạnh, giả vờ đáng thương giao hài tử cho nàng, rụt cổ nói: "Ta, ta ôm không tốt."

Cảnh Dương nhìn bộ dáng sốt ruột của Sở Thương, cũng không nói gì, chỉ là tiếp nhận hài tử liền đi đến bên giường.

"Nàng mau nhìn xem chuyện gì vậy?" Sở Thương cũng nghiêng đầu bước theo, tiếng khóc y y nha nha như vậy thật khiến nàng không hiểu ra sao.

Cảnh Dương liếc xéo nàng, cười nói: "Yên tâm đi, khuê nữ ngươi không có đại sự gì, chỉ là đói bụng thôi."

"Đã đói bụng?" Sở Thương không chút suy nghĩ xoay người đi ra cửa nói: "Ta đây đi gọi hạ nhân mang chút đồ ăn đến."

"Ai! Trở về!" Cảnh Dương vừa nhìn nàng muốn đi ra ngoài, vội vàng gọi nàng lại, người này thực sự là, đi Long Sơn Tự có một chuyến cũng đi đến choáng váng, hài tử mới lớn nhiêu đây có thể ăn đồ ăn bình thường sao.

"Làm sao vậy?"

Cảnh Dương hé miệng không nói, trên mặt đã có chút ửng đỏ, tư thái tiểu nữ nhi tẫn hiển, thì thào nói: "An Bình còn quá nhỏ, ăn không được mấy thứ đó."

"A? Vậy nàng?" Sở Thương muốn hỏi vậy làm sao bây giờ thì thấy Cảnh Dương giải khai vạt áo của mình, khối mềm mại tuyết trắng liền lộ ra, mạnh vỗ trán, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, có chút xấu hổ nói: "Nàng xem đầu óc ta này, ta dĩ nhiên lại quên."

Cảnh Dương cũng không để ý nàng, chỉ nhìn An Bình đang ăn vô cùng ngon miệng, nói: "Còn không mau đi tắm, đợi lát nữa nước sẽ lạnh."

Sở Thương liếm liếm môi, mắt có chút đăm đăm "Chút nữa ta đi, không vội, không vội." Nói xong đi đến trước giường, bản thân còn tự tìm một vị trí tốt ngồi xổm xuống. (tui quỳ với má này luôn =))))

Cảnh Dương bị hành động này của nàng làm mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng còn ôm hài tử, cũng không thể khép y phục lại, lại không thể xoay người, chỉ phải bình tĩnh bất động mặc nàng nhìn, tuy rằng lúc trước hành động thân mật như vậy không phải không có, nhưng lúc này lại trước mặt hài tử, vẫn có chút không tốt lắm.

Hồi lâu, An Bình rốt cục ăn no, cái miệng nhỏ nhắn mấp máy liền xoay mặt qua, há mồm lại ngáp mấy cái, buồn ngủ liền dâng lên. Cảnh Dương lại dỗ nhẹ một chút, chẳng được bao lâu An Bình liền ngủ mất.



"Ta đi tắm." Sở Thương đột nhiên toát ra một câu như thế, khiến Cảnh Dương có chút không hiểu ra sao.

"Chờ một chút." Cảnh Dương buộc chặt vạt áo, liền ôm hài tử đứng lên "Ta đi kêu nha hoàn thêm chút nước nóng đến."

Sở Thương ngơ ngác đứng ở trước giường, đợi lúc Cảnh Dương trở về, An Bình trong tay đã không thấy tăm hơi.

"Hài tử đâu?"

"Ta để Lưu thẩm trông rồi." Nói lại liếc nhìn nàng, xắn tay áo "Còn không đến tắm, muốn chờ nước lạnh a."

"Nga nga, đến đây."

Nhiệt độ nước vừa vặn, không quá nóng nhưng lại dễ dàng loại bỏ mệt mỏi trên người, khiến Sở Thương thoải mái nhịn không được liên tục thở dài.

"Ngươi cũng vào đi, chúng ta cùng nhau tắm." Sở Thương cầm lấy tay của Cảnh Dương đặt ở trước ngực, trong ánh mắt mang theo khí tức cực nóng.

Cảnh Dương cũng không nhiều lời gì, giao An Bình cho Lưu mụ không phải là vì có thể cùng người này ôn tồn một phen thôi sao, nếu đã như vậy thì cần gì ra vẻ nữa, cho nên mới có cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn*.

*xa nhau lâu ngày thì tình cảm còn mãnh liệt hơn là mới cưới.

"Ta nhớ nàng." Sở Thương chôn đầu ở trong lòng Cảnh Dương, thỉnh thoảng dùng đầu cọ cọ điểm nhỏ màu hồng kia, khiến giai nhân ngâm khẽ một phen.

"Ta cũng rất nhớ ngươi, đặc biệt nhớ, nhất là khi nhìn An Bình càng nhớ ngươi." Lúc Cảnh Dương nói đã bắt đầu thở dốc, cúi đầu xuống, muốn tìm cánh môi của người trong lòng.

"Cảnh Dương, ta có chuyện muốn nói cho nàng."

"Chuyện gì?"

Tay Sở Thương ôm Cảnh Dương lại chặt vài phần "Nếu như ta nói, nàng không được phép suy nghĩ nhiều."

"Rốt cuộc ngươi nói hay không!" Người này dự định dằn vặt mình đến chết sao!

Sở Thương nuốt nuốt nước bọt, từng chữ nói: "Trước khi sư phụ chết, đã trị thương trên đầu ta, ta đã khôi phục ký ức."

Đột nhiên người trong lòng run lên một chút, ngay sau đầu đó Sở Thương đã bị kéo lại.

"Ngươi toàn bộ đều nhớ lại?" Giọng Cảnh Dương có chút run.

"Ân."

Nguyên bản ấm áp triền miên, đột nhiên trở nên an tĩnh, dần dần nhìn thấy khóe mắt Cảnh Dương đỏ lên.

"Ta vẫn muốn nói với ngươi, ngày đó không phải ta cố ý muốn đuổi ngươi đi, cũng không phải cố ý muốn đánh ngươi, ta, ta —— "

"Ta biết, ta đều biết!" Sở Thương kéo Cảnh Dương vào trong lòng "Phụ hoàng của nàng muốn giết ta, nàng vì phải bảo vệ ta, ta đều biết, nàng không cần phải nói."

Vai Cảnh Dương bởi vì khóc mà run lên, khóc thút thít nói: "Ngươi đừng trách ta, đừng bỏ ta."

"Còn nói lời vô vị phải không." Sở Thương thấy nàng khóc liền đau lòng không thôi, ôn nhu nói: "Nương tử tốt như vậy, cho dù ta thắp đèn đi tìm cũng không tìm ra người thứ hai."

"Ân." Cảnh Dương lê hoa đái vũ gật đầu, lui ở trong lòng Sở Thương yết ớt nói: "Tướng công, ngực ta đau."

"Sao lại đau chứ?"

Cảnh Dương lôi kéo tay Sở Thương đặt lên hai khối mềm mại của mình, bản thân thì câu cổ nàng, cắn lấy lỗ tai "Căng."

Sở Thương có ngốc cũng hiểu ý tứ của nàng, cong khóe miệng nói: "Xem ra khẩu vị của An Bình quá nhỏ." Trên tay cũng không thành thật bóp nhẹ, không bao lâu thì một dòng nước trắng đục chảy ra.

"Ân, nhẹ chút, đừng cắn." Cảnh Dương ôm lấy cái đầu trước ngực, nhắc nhở.



Lâu lắm không có đụng chạm, Sở Thương có chút không nắm giữ được nặng nhẹ, thùng gỗ bởi vì cử động của nàng mà nước đã tràn ra không ít.

"Nương tử, thật ngọt a." Dòng nước trắng đục đều dính vào chóp mũi Sở Thương, Cảnh Dương xấu hổ đưa tay đẩy nàng ra, quay đầu không nhìn tới nàng.

"Ào ——" một tiếng, Sở Thương đã bế Cảnh Dương từ thùng gỗ đi ra, ướt sũng đi đến bên giường.

"Lau khô đã, cẩn thận cảm lạnh." Vẫn Cảnh Dương có chút lý trí, lúc này không hùa theo nàng, mang chân trần chạy đi lấy khăn lụa lau khô.

"Lúc này được rồi đi." Sở Thương thật vất vả chờ nàng lau khô nước trên người cả hai, sau một khắc thì khẩn cấp nhào đến đè Cảnh Dương dưới thân, hai mắt đều muốn sáng lên.

"Nương tử, ta tới!"

"Ân, đến đây đi!"

Đêm qua thoả thích phát tiết cả đêm, mãi đến rạng sáng, hai người mới từ từ ngủ, còn chưa ngủ được bao lâu liền có nha hoàn tới gõ cửa, nói là tiểu thư đói bụng.

Cửa là Sở Thương mở, Cảnh Dương còn đang ngủ, đêm qua dày vò nàng có chút ác liệt, cho nên có người gõ cửa cũng không nghe thấy.

Sở Thương ôm khuê nữ nhà mình, lại nhìn nhìn Cảnh Dương còn đang ngủ say, suy trước nghĩ sau thì ra một quyết định, chậm rãi cúi xuống, khinh thủ khinh cước giật lại cái chăn mỏng trước ngực Cảnh Dương, nhìn về phía khuê nữ nhà mình nói: "Ngươi ngoan ngoãn mà ăn, nghìn vạn lần đừng đánh thức mẫu thân, đêm qua mẫu thân rất mệt mỏi a."

An Bình giống như nghe hiểu, còn trừng mắt nhìn Sở Thương, sau đó liền bị Sở Thương đặt ở trước ngực Cảnh Dương.

Cảnh Dương càng ngủ càng cảm thấy không thích hợp, cứ cảm thấy như có gì đè mình, cố nén buồn ngủ mở mắt thì thấy An Bình ghé trước ngực mình ăn ngon lành, mà Sở Thương thì ngồi xổm một bên nhìn không chuyển mắt.

"Ngươi thật là, sao không gọi ta dậy, ăn như thế cũng không sợ nàng sặc sao!" Cảnh Dương vội vàng ngồi dậy bế nữ nhi lên.

Sở Thương vừa nghe sẽ bị sặc cũng nóng nảy theo "Ta nghĩ vẫn không nên đánh thức nàng, ta không biết sẽ bị sặc, sau này không làm, nàng đừng tức giận."

Cảnh Dương cũng biết người nọ hảo tâm, thanh âm liền nhu hòa xuống "Giờ gì?"

"Còn sớm, chủ yếu là An Bình đói bụng nên mới đến."

Sở Thương mím môi, nhìn nữ nhi đang ăn ngon lành, ngực có chút không phải tư vị, nói: "Nương tử a, ta hỏi nàng một vấn đề a."

"Ân." Cảnh Dương không nhìn nàng, chỉ là đáp nhẹ một tiếng, tiếp tục uy hài tử.

Thấy nương tử không coi trọng bản thân, trong lòng Sở Thương càng thêm không phải tư vị "Nàng thích An Bình nhiều hơn hay là thích ta nhiều hơn a?"

"A?" Cảnh Dương biểu hiện không hiểu vấn đề nàng hỏi, sau đó mới phản ứng được, trong lòng có chút dở khóc dở cười, người này đang ganh tỵ với hài tử sao?

"Ta nghĩ, nàng không thương yêu ta như trước đây."

Cảnh Dương ngược lại hấp một ngụm lãnh khí, sáng sớm đây là muốn ồn ào loại nào a.

"Ngươi không có chút tiền đồ a, cùng nữ nhi của mình tranh thủ tình cảm, không thấy hài tử đều đói sắp khóc sao."

"Ta đây sáng sớm cũng chưa ăn, sao nàng không uy ta a! Ta cũng đói sắp khóc!"

Này là cái quỷ gì, Cảnh Dương tức giận đến ngứa ngáy, trắng mắt liếc nàng "Tối hôm qua ta uy còn ít a!" Vừa nói đến này, Cảnh Dương liền đỏ mặt, liếc xéo tên kia, ngày hôm qua đều sắp bị nàng hút khô rồi, còn chưa đủ!

Sở Thương nghe xong lời này, khóe miệng lập tức kéo đến mang tai, cười hì hì tiến đến trước mặt Cảnh Dương, tễ mi lộng nhãn nói: "Ta biết, nương tử thương ta, vậy tối nay, ta còn muốn."

Cảnh Dương quay đầu trừng mắt liếc nàng "Hài tử tỉnh dậy thì sao!"

"Nàng nghe không hiểu." Nói xong lại cúi đầu nhìn lại "Có đúng hay không a, Tiểu An Bình của cha."

=========================================

Muốn làm 1 page wordpress riêng qá nhưng lười re-up truyện =.=! Haizzz...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook