Công Chúa Lưu Manh Và Hoàng Tử Côn Đồ

Chương 27

Bông xù

05/07/2016

Tiếng mưa rả rích từng chút thấm vào lòng người, làn mưa lạnh buốt gội rửa cả khu rừng vẫn chìm trong màn đêm ,đoàn người vẫn không ngừng di chuyển. Người đàn ông trung niên gương mặt thâm trầm tức giận, cánh tay tráng kiện đấm mạnh vào thân cây, đôi mắt tràn tia máu nhìn chằm chằm vào đám cỏ lau rậm rạp không một bóng người, từng giọt máu theo cánh tay chảy xuống nhưng vẫn không lẫn áp được tức giận khi vuột mất con mồi trong lòng gã

- Khốn khiếp, như vậy mà cũng không bắt được, có vẻ tao đã quá coi thường mày rồi Z- Tiếng gầm như rít qua kẽ răng vang vọng cả khu rừng tối tăm

Khu rừng này rất rộng, cũng không có đường đi chỉ có thể chen lấn giữa đám cây cỏ mà thoát ra. Tiếng ve kêu râm ran khắp nơi càng tạo nên khung cảnh vắng vẻ đến kì dị, mùi ẩm ướt như sộc vào cánh mũi, mang theo những bước chân nặng nề, tâm tình cũng không thể thoải mái hơn

- Anh chắc là đi đường này sẽ có người tới cứu chứ- Nó nghi ngờ nhìn chàng trai bên cạnh, gương mặt tuy xanh xao do mất máu nhưng vẫn không làm giảm khí thế bức người của hắn, tạo cho người ta cảm giác khó thở khi lại gần,...ngoài trừ nó.

- Cô mà cũng dám nghi ngờ tôi?- Hơ? Tên này gan thật, sắp chết mà còn kiêu ngạo cái gì, bà đây mà không cứu anh còn sống đến giờ này chắc!

- Anh có tin tôi bỏ anh ở đây luôn không? Tôi đúng là điên mới cứu anh đấy- Thấy nó bộ dạng khinh thường, ghét bỏ như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bỏ hắn ở lại chạy trối chết, trong lòng hắn không khỏi khó chịu nhưng cũng không dám bộc phát vào lúc này, đành đè nén lửa giận trong lòng, mang bộ mặt than nhìn nó

- Cứ đi đường đó sẽ gặp được người của tôi,.....tôi không rảnh mà nói đùa với cô- nhìn hắn một bộ dáng nghiêm túc nó cũng hòa nhã hơn, dù sao đã đến nước này nó cũng không thể hối hận mà bỏ hắn ở đây. Lúc nãy nếu hắn không tỉnh dậy kịp lúc cứu nó thì có khi nó đã về với ông bà rồi, nhưng dù sao nó cũng không quên tất cả tai họa đều từ hắn mà đến, xong vụ này nó cũng " goodbye! no see you again" hắn luôn, cho đỡ xui xẻo về sau (tg:ờ cứ vậy đi rồi gặp hoài)

Nhưng có lẽ ông trời không hiểu ý người rồi. Nó cũng hiểu " chó cắn áo rách" là gì luôn, may mắn luôn không mỉm cười với người lương thiện như nó đây. Hy vọng vốn le lói trong nó giờ đây đã vụt tắt hoàn, nhìn đám người mặt mày hung tợn, nhưng vấn đề không nằm ở đó mà nằm ở những khẩu súng trên tay họ, súng tất nhiên không có mắt, vậy nên nó có nhả vài phát đạn dính ai cũng không biết



- Hừ, tao để mày xổng một lần tất nhiên sẽ không có lần thứ hai- Người đàn ông cười âm hiểm, cánh tay vẫn ung dung đút vào túi quần, nhưng lại không che lấp được cảm giác vui sướng trong lòng

- Có vẻ như mày đã vui mừng quá sớm rồi!- Lời này vừa cất lên xung quanh ba bốn chục người mặc áo đen đột nhiên xông lên bao vậy bọn họ thành một vòng tròn, lại thêm vài ba tên chắn trước mặt nó và hắn, súng trên tay họ đều hướng về người đàn ông đối diện

- Mày....mày,...làm sao có thể?- Người đàn ông vài giây trước còn vui vẻ đắc thắng bây giờ lại một bộ dáng khổ sở tuyệt vọng đến nói không nên lời, chân tay run rẩy sợ hãi, so với bọn đàn em phía sau cũng không khó hơn là bao.

- Làm mày thất vọng rồi.....vì đến chết mày cũng không hiểu được lí do..."Đoàng...Đoàng...."- Tiếng súng vang trời làm nó từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, ngời đàn ông trước mắt vốn đang lành nặn giờ đã nhuộm đầy máu, thân thể nằm co quắt, hai mắt trợn trắng không tin nổi, khuôn mặt trở nên tuyệt vọng trong vũng máu. Cuộc đời một người thật quá mong manh.

Đến lúc ngồi tên xe nó vẫn không thể nào ngờ nổi, người mà nó cứu lại cho nó coi một màn biểu diễn đẫm máu như vậy. Lúc trước nhìn hắn bị trúng đạn nó cũng đã nghi ngờ, lại không ngờ hắn còn đáng sợ hơn nó nghĩ, nhìn hắn không do dự mà tự tay bắn chết người, trong lòng nó cồn cào, cảm giác khó chịu không thể diễn tả.

- Tiểu thư người muốn đi đâu- người đàn ông mặc bộ vet đen, khuôn mặt nghiêm nghị, nhìn nó qua gương ngỏ lời hỏi

- Đưa tôi đến chỗ nào bắt được taxi là được!- nó mê man nói, đối với người này cũng có chút sợ hãi, dù sao cũng là người của hắn, tốt nhất không nên dây dưa

- Được- không một lời dư thừa, lời nói cũng nghiêm trang không kém khuôn mặt là mấy

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Lưu Manh Và Hoàng Tử Côn Đồ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook