Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử

Chương 4: Người Quen nhưng lại tỏ ra không quen

Chibun

19/09/2013

” Nó mà mọi người nhìn thấy là một người hay cười ,nụ cười hồn nhiên và vô tư đã biến mất.người ta bảo nó là trẻ con không biết suy nghĩ .Nhưng đâu ai biết đứa trẻ như nó lớn dần theo thời gian,nó đã học cách tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo và học cách che giấu đi cảm xúc và gượng cười trong lúc đau.”

Nó rời khỏi trường về nhà với chiếc xe đạp màu trắng ,cái giõ màu đen nổi bật ,không vội vã về nhà mà nó lại đạp xe đến nơi có hàng phong đỏ trãi dài ,hàng cây vẫn nguyên vẹn như ngày nào nhưng thời gian thì đả phai nhòa theo tháng năm ,nơi đây chứng kiến hết thảy sự đau buồn ,niềm vui hiếm hoi của nó ,nơi có một người phụ nữ với gương mặt phúc hậu vẫn mĩm cười ,nụ cười đẹp tựa thiên sứ sáng lấp lánh như ánh nắng mặt trời ban ngày ,nhưng thiên sứ ấy mãi chỉ nằm trên nền đất lạnh lẽo không ai đeny61 viếng thăm ngoại trừ nó -con gái của thiên sứ ấy .Nó dắt xe dựng trước ngôi mộ được phủ bởi lớp cỏ xanh của thời gian .17 năm chưa hề thấy người ấy đến đây từ khi nó chào đời chẳng gọi được tiếng mẹ ,chẳng thề có nụ cười như bao đứa trẻ cùng trang lứa .Nó lớn lên với sự ghẽ lạnh từ ba ,sự tàn nhẫn của cuộc đời duy chỉ có người nằm đây là yêu thương mình thôi !

Nó mà mọi người nhìn thấy là một người hay cười ,nụ cười hồn nhiên và vô tư đã biến mất.người ta bảo nó là trẻ con không biết suy nghĩ .Nhưng đâu ai biết đứa trẻ như nó lớn dần theo thời gian,nó đã học cách tạo cho mình một vỏ bọc hoàn hảo và học cách che giấu đi cảm xúc và gượng cười trong lúc đau.

trời giờ đã nhuốm máu đỏ ,màu của máu thứ chất lỏng mà loài quỷ dử ưa thích . quỷ dữ là loài mà mọi ngườì nó luôn khinh tởm và ghê sợ thì nó lại đặc biệt thích loài ấy có lẽ vì nó giống với giống loài ấy nên luôn bị mọi người ghét bỏ .Mặt trời khuất dần sau hàng phong cũng là lúc nó rời mộ mẹ về . Lang thang trên đường dài nó chạy chậm thật chậm để ngắm hoàng hôn chiều .những chú chim bay gấp gáp về tỏ của mỉnh để xum hợp còn nó quay về nhà để xum hợp cùng ai ,một mỉnh lặng lẽ cô đơn mệt mõi có nhiều lúc nó lại muốn xuôi tất cả nhưng những lúc ấy giấc mơ kia lại ám ảnh lấy nó khiến nó không thể nào buôn lơi được hết mọi thứ .Giấc mơ như một phần cơ thể của nó lúc này vậy .Diễn ra chậm chạp nhưng lại dai dẵng bên cạnh .Mỗi giậc ngủ của nó cũng vì thế mà chập chờn nhấp nháy .tất cả như nỗi ám ảnh cứ vây chặt lấy nó .Miên mang trong dòng suy nghĩ nó không biết mình về nhà lúc nào nữa .thấy nó về vị quản gia hấp tấp chạy ra sau khi một cuộc điện thoại từ đâu đó ,gương mặt lo lắng hiện rõ trên từng cử chỉ .

_công chúa về rồi sao ,sao công chúa không mang theo điện thoại .

Lúc này đây nó mới nhớ ra rằng điện thoại mình không mang thoe bên mình chỉ cảm nhận được là mình thiếu một thứ gì đó nhưng nghĩ hoài vẫn không ra

_Quên

_có chuyện rồi thưa công chúa -bà quản gia sau khi nghe câu giải thích của nó thì vào thẳng vấn đề

_chuyện gì ?-vẫn bình thản trước sự lo lắng tột cùng của bà quản gia

_chuyện của nhị tiểu thư ,bệnh viện vừa gọi đến tình trạng của cô ấy hiện giờ không khả quan cho lắm ! họ gọi người giám hộ đến đó ngay ạ !

_chuẩn bị xe -câu nói của nó chẵng có gì tỏ vẻ là lo lắng gương mặt cũng chẳng hề biểu hiện cảm xúc

_vâng -bà quản gia chỉ biết làm theo mệnh lệnh mà thôi ,bà chăm sóc cô từ khi mới chào đời nhưng mà vậy bà vẫn không thể nào hiểu nổi tình cách quái dị ấy .Nếu như muốn cô làm một người ngoan hiền rất dễ .lạnh lùng sắc sảo hơn lại càng dễ hay làm một cô tiểu thư hư hỏng ăn chơi trác tán lại là một việc hết sức bình thường .

15′ sau trước cổng bệnh viện của thành phố ,khoác lên mình một chiếc quần jeans dài bó sát ,áo lệch vai màu đen nổi bật là hình đầu lâu màu trắng .Nó bước vào bệnh viện ,mùi este.thuốc sát trùng sọc vào mũi khiến nó khó chịu ,17 năm qua chưa một lần nó đặt chân đến đây ,những lúc bị bệnh thì lại có bác sĩ tư đến khám bệnh cho nó .Cảm giác lạnh lẽo quanh hành lang trải dài đến các phòng bệnh tuy hiện giờ có rất nhiều người đi lại nhưng vẫn có cảm giác ớn lạnh cả sống lưng ,có thế là do nó không quen với những nơi như thế này.Đứng trước phòng chăm sóc đặc biệt nhìn vào .Bên trong là một thiếu nữ đang nằm thoi thốp với những ống dây chằng chịt quanh người cô ,máy điện tim đang tít tít nhấp nháy như chỉ cần nhịp ấy đập lệch đi một nhịp thì sẽ là một đường thẳng dài .Đưa ánh mắt trầm buồn nó nhìn vào căn phòng ấy một lần nữa rồi bước đi đến phòng bác sĩ điều trị ,nó gõ cửa bước vào trong .trong căn phòng ấy có một vài người đang nói chuyện chẳng buồn quan tâm đến ,nó lại ghế sofa ngồi tự nhiên như nhà mình .Một lúc sau vị bác sĩ bước ra với một người đàn ông trung niên ,mặt một bộ vest đen rất sang trọng.Ông ta nhìn nó nó nhìn ông ta hai ánh mắt chạm nhau .Nhanh chống thu ánh mắt ấy về nó lướt qua như người xa lạ chưa hề quen biết khiến ông ấy phải khựng lại vài giây rồi lên tiếng .

_anh có thể ra ngoài cho tôi nói chuyện với cô gái ấy không ?



Hiểu câu hỏi của vị chủ tịch này đây anh ta gật đầu rồi ra ngoài nhường lại không gian riêng cho hai người .Tên bác sỉ kia vừa đi ra là lúc anh lên tiếng nói với nó nhưng đám lại ông chỉ là sự im lặng thờ ơ của một đứa con mà ông luôn lạnh lùng

_con có khỏe không ?

_…………………..

_con sống có tốt không ?

_……………………

_Con vẫn còn hận ta sao ?

_……………………

_sao con không nói chuyện ,con ghét ta đến mức đó sao ?

_Nói gì khi tôi không thể nói ?-như một câu hỏi ngược lại cho người được hỏi .Nghe câu này tim ông như thắt lại ,chẵng lẹ ông đã sai khi đối sử như thế với đứa con gái của mình

_không thể nói sao ?- ông lặp lại câu nói của nó mà tim ông như thắt lại ,chẵng lẹ ông đã sai khi đối sử như thế với đứa con gái của mình sao

_………………………….

_chẳng lẽ bao năm qua con không nhận ra ta rất yêu thương con sao ?

_yêu thương của ông không dành cho tôi nên đừng bao giờ làm những điều vô ích nữa !-như câu khẵng định với lòng mình ,nó chẵng bao giờ tha thứ đâu ,yêu thương nó sao ,cho nó tất cả quyền lực rồi ném nó vào một ngôi biệt thự to đùng xung quanh chẳng có gì ngoài bốn bức tường cao.yêu thương mà bắt người nó quý nhất rời xa nó ? yêu thương mà tàn nhẫn với nó sao .trên đời này có rất nhiều cách đễ yêu thương nhưng đừng dùng cách biến yêu thương của mình thành thù hận của người khác .

nói rồi nó bước ra khỏi phòng quay về ,nó biết ông ta đến đây thì thế nào cũng làm mọi cách để cứu lấy đứa mà ông yêu thương nhất thôi .Có bao giờ ai đó niết rằng xung quanh bạn không chỉ cần có của cải mà con rất cần lấy tình yêu thương .Một khi thứ đó đã không còn thì dù bạn có dùng bao nhiêu tiền đi chẵng nữa thì cũng chẵng có được thứ tình cảm đó đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Công Chúa Băng Và Hoàng Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook