Cơn Mưa Định Mệnh

Chương 21

Thanh Thanh

24/12/2019

Khi bị Hạnh bắt gặp mình đang nhìn lén thì nhanh như cắt, Dương lập tức quay rời đi, vội vã trở về phòng làm việc riêng của mình. Nam Phong hớt hải chạy theo, cậu ta tò mò:

Anh đang làm gì vậy, sếp?

Suỵt! Khẽ mồm thôi...

Dương đưa tay lên miệng ra hiệu Phong không nên hỏi gì vào lúc này.

Hạnh bưng khay đồ uống ra khỏi cửa thì không thấy ai nữa, nhưng cũng vì thế mà cô bắt đầu thấy sợ hãi hơn, nơi làm việc thế này mà xuất hiện những kẻ biến thái thì thật đáng sợ. Cô lại nghĩ đến ông Ưng- bố đẻ của mình, ông ấy là bố đẻ còn giở trò biến thái được với con gái thì ngoài xã hội rộng lớn này sẽ còn tồn tại không ít những kẻ biến thái như thế...

Nam Phong tò mò nhưng không dám hỏi Dương vì anh ấy cố tình giấu giếm, để có câu trả lời, Phong mượn cớ xuống phòng nghỉ lấy nước uống để xem người bên trong là ai mà sếp lại thập thò như vậy. Hạnh đem cafe cho trưởng phòng, khi nãy anh ta còn nói cho một ly cafe đen, đến khi mang lên anh ta lại bảo không đúng vị và đòi pha một ly cappuccino khác. Dù không vui nhưng Hạnh miễn cưỡng quay trở lại phòng nghỉ một lần nữa, khi bước vào đã thấy một người đàn ông đang ngồi ở quầy.

Anh ta mặc sơ mi màu bạc, quần âu, giày đen đúng gu công sở thanh lịch, ly nước lọc chưa vơi đi tí nào, dáng vẻ như đang chờ đợi ai đó. Nhìn mặt không quen nhưng Hạnh nghĩ, công ty này nhiều người như thế, cô chưa có cơ hội gặp mặt thì thấy lạ cũng là đương nhiên...

Hạnh nhìn cậu ấy thì lạ, còn Phong, ngay từ lúc nhìn thấy Hạnh đi vào cậu ấy đã hiểu ra vấn đề. Vì sao mà Dương lại thập thò nhìn trộm, và anh mơ hồ đoán rằng "có lẽ sếp mở chi nhánh tại đây 1 phần có thể là vì cô gái này". Sở dĩ Phong suy luận như vậy là bởi có một lần trên đường đi đến đây, anh đọc được tập hồ sơ Dương mang theo, đó là của Hạnh. Một nhân viên cũ ở tổng công ty, chuyên dọn vệ sinh... nhưng mà, hai người này thì có thể có quan hệ gì được chứ? Lẽ nào... sếp thích cô ta sao??? Dương vội gạt đi ngay vì không thể như thế được... nhưng hành động ấy của sếp là có ý gì??

Và rồi anh chợt nhớ ra sếp có giao cho anh nhiệm vụ, đó là khai thác thông tin của cô gái này, từ nơi ở, và các mối quan hệ ngoài luồng... Xem ra, cô gái trước mặt thật sự rất quan trọng đối với sếp, không biết quan trọng là yêu, là hận, hay gì,... nhưng qua cử chỉ và thái độ của anh ấy Phong đã bắt đầu thấy vấn đề không còn đơn thuần nữa.

Phong nhìn cô gái một lượt rồi nói:

Cô làm ở đây lâu chưa?

Anh hỏi em ạ?

Hạnh lễ phép.

Ừm. Phòng này còn ai ngoài tôi và cô đâu?

Dạ, em mới đến được một tuần anh ạ!

Hạnh thật thà.

Nhân viên mới à?

À... dạ, em là thực tập sinh...

Phong gật gù. Thì ra cô ta chỉ đang là sinh viên mà thôi, ơ kìa, nhưng mà sinh viên tại sao lúc trước lại dọn vệ sinh ở tổng công ty cũ là sao nhỉ? Thật khó hiểu quá đi, câu chuyện ngày càng rắc rối, Phong thấy não bộ rối tung lên, anh lại hỏi:

Cô Thúy Hạnh, 19 tuổi?

À.. sang năm mới rồi.... 20 tuổi!

Hạnh tròn mắt nhìn Phong:

Sao anh biết tên em?

Cả tuổi của em?

Phong phì cười, đúng ra thì anh không hề biết tên cô là gì, nhưng vì tập hồ sơ của Hạnh anh đã đọc nên ghi nhớ được một vài thông tin. Anh nói:

Nhân viên trong công ty thì biết được tên tuổi cũng là bình thường thôi, hồ sơ thực tập của cô còn lưu giữ trong kia....

Cô nghĩ tôi đang điều tra cô à?

Nói xong Phong lại thấy mình hơi lỡ lời vì quả đúng anh đang điều tra về cô.

Dạ... đúng thế, nhưng anh làm ở bộ phận nào em chưa gặp bao giờ ạ?

Hạnh lí nhí.

Công ty có cả ngàn người ra vào mỗi ngày, cô nghĩ là cô chỉ ăn rồi đến đây nhìn mặt người ta sao?

Phong châm biếm.

Em... em không có ý đó.

Hạnh thấy cuộc trò chuyện đi hơi xa mà không đâu vào đâu, cô nhớ là mình phải đem nước lên cho trưởng phòng nên vội vã chào:

Xin phép anh, em phải quay lại làm việc!

Ừ, đi đi!

...

Nam Phong bỏ xuống dưới một lúc lâu, đến khi quay lại, cánh cửa phòng vừa hé mở, Dương lập tức cau có:

Cậu đi đâu mà mãi không thấy mặt mũi đâu vậy?

Thấy sếp căng thẳng, Phong đành nói dối:

Em hơi đau bụng nên đi WC một lát, có việc gì à sếp?

Nếu cần có thể gọi phone cho em mà?

Anh không dám nói là mình đi uống nước, nếu không Dương chắc chắn sẽ suy nghĩ đến cô gái kia, à không đúng, chắc chắn là sếp đang nghĩ đến cô ấy nên mới bực bội như vậy, một người cao ngạo như thế bị bắt gặp lén lút nhìn người khác... chắc hẳn là khó chịu lắm.

Cậu nói dối cũng không biết nói sao cho khéo?

Dương dùng áng mắt hình viên đạn nhìn Nam Phong.

Anh nói gì cơ ạ?

Phong ngượng ngùng chột dạ.

Cậu xuống phòng nghỉ làm gì mà lâu thế?



Sao.. sao.. anh biết ah?

Camera ghi hình ở mọi ngóc ngách trong cái công ty này, cậu nghĩ tôi là thằng ngốc à?

À... hihi, em hơi thèm đồ ngọt nên xuống đó làm ly trái cây!

Phong gãi đầu cười trừ.

Đừng tưởng tôi không biết cậu đang nghĩ cái gì, cái gì của cậu thì giữ cho kỹ, cái gì của tôi thì tốt nhất không nên nhúng tay vào!!

Dương buông lời nhắc nhở.

Phong ngơ ngác không hiểu ý sếp.

Dạ... nhưng mà...

Nhưng cái gì?

Chuyện tôi giao cho cậu đã giải quyết xong chưa?

Chuyện gì ạ?

Còn hỏi nữa?

Điều tra thông tin của Thúy Hạnh? Tập hồ sơ tôi giao cho cậu rồi...

À, dạ.. em đi làm ngay đây sếp ạ!

Phong nhanh chóng bỏ ra ngoài, đúng như đự đoán của anh, Dương đang nghĩ đến Thúy Hạnh, cô bé thực tập sinh. Đánh giá tổng thể thì Hạnh là một cô gái giản dị, không son phấn, không váy đầm điệu đà, quần Jean, áo sơ mi nghiêm túc, ngược lại được khuôn mặt khả ái, dễ nhìn. Cách cư xử cũng nhẹ nhàng, xem ra, câu chuyện phía sau giữa sếp và cô bé có đến 80% liên quan đến chuyện yêu đương rồi!!

Nhưng mà, sếp còn không biết rõ thông tin của cô bé ấy, tình cảm xuất phát từ một phía sao? Có lẽ vậy, nếu Hạnh thực sự là người yêu của sếp thì chắc chắn đã được sắp xếp vào vị trí ok rồi, sao phải làm mấy chân sai vặt ấy được chứ?

....

Từ cái đêm ở kí túc, Khánh bận bù đầu vì công việc, chuyện bứt rứt đêm đó về sau anh tự xử một mình. Vào Sài Gòn đúng một tuần sau thì anh trở ra, mọi thứ lại êm đềm như chưa có chuyện gì, đôi nam nữ ríu rít tâm sự. Hôm ấy đúng dịp cuối tuần, Hạnh được nghỉ, tránh lặp lại chuyện lần trước, cô và Khánh cùng trở về quê, ngồi trên xe máy, Hạnh huyên thuyên kể lể:

Em không nghĩ đi làm lại gặp nhiều áp lực thế anh ạ?

Sao thế? Có chuyện gì à?

Lúc gọi điện em bảo là ổn cơ mà?

Thì cũng không có gì to tát cả nên em không nói ổn thì phải nói sao, em nói áp lực để anh lo lắng không tập trung làm việc thì gay...

Lo xa cho anh thế? Em cố gắng làm tốt việc của mình là được, anh không sao đâu, nếu có chuyện gì thì cứ nói với anh cho bớt khó chịu.

Khánh an ủi bạn gái.

Em biết rồi, nhưng mà ý, những cái lúc ở công ty, từ ông trưởng phòng đến bà phó phòng, cứ hay sai vặt, mà cứ làm xong lại nói không đạt yêu cầu,...

Anh không hiểu đâu, mấy cái đó dễ ẹt, em làm còn siêu hơn thế, vậy mà họ nói em làm ko đúng... haizz bực thật sự.

Ma cũ bắt nạt ma mới, em chưa nghe câu này à? Vì em là thực tập sinh nên họ mới có thái độ như vậy, cứ lờ đi, cố gắng thực tập xong thì chuồn, quan trọng là mình lấy cái bằng.

Bây giờ nói lại thì nghe nó bình thường, anh không hiểu được cảm giác của em lúc ấy đâu, tức không thể tả được luôn ấy. Em hì hục đi từ tầng 1 lên tầng 4, lấy nước cam lên xong bà phó phòng lại bảo chán nước cam, đổi sang trà xanh, thế có điên không cơ chứ?

Rồi còn nhiều, còn nhiều những chuyện khác nữa, có lúc không vừa ý họ còn quát lớn, nhiều khi em thấy xấu hổ với người khác lắm...

Hay là thôi? Bỏ học xong về nhà anh nuôi?

Khánh thấy Hạnh kêu than quá trời, anh hiểu hết tâm trạng của cô, vì bây giờ Hạnh mới chân ướt chân ráo ra ngoài xã hội, sự chèn ép từ người khác là không tránh khỏi. Công việc gì cũng thế, luôn đòi hỏi sự nhẫn nhịn, anh ngày xưa cũng không khác Hạnh, thời gian lao động ở bên ngoài nhiều đã làm anh thích nghi được những chuyện đó.

Hâm àh, em học mất bao lâu, giờ bỏ dở còn ra thể thống gì nữa?

Vậy phải cố lên!

Vầnggg... mới được có một tuần. Huhu.

Tối nay anh sang nhà ăn cơm được không?

Khánh gạ gẫm.

Tùy anh!

Tùy anh?

Em có mời anh mới dám sang chứ, bỗng dưng vác mặt đến em không nấu cho ăn thì đẹp mặt à?

Hi hi...

Anh sang cũng được, nhưng mà...

Nhưng sao?

Chẳng mấy khi anh về nhà, ở nhà ăn cơm với bố mẹ chứ, cứ dính lấy em mãi vậy không tốt đâu.

Ôi giời, anh có còn là trẻ con nữa đâu, bố mẹ bây giờ chỉ mong anh đi ăn cơm chỗ khác để nhanh chóng rước con dâu về cho ông bà thôi.

Vậy anh rước đi!

Em có lấy anh không thì anh còn rước?

Em không...



Để xem em có lấy không...

Nói đoạn Khánh đưa tay ra phía sau cù cù vào người Hạnh khiến cô nhột rồi cười như nắc nẻ, cả đoạn đường về nhà hai đứa nói cười không ngớt.

....

Anh Toàn ơi, bọn em đi chơi tí nhé!

Buổi tối, cơm nước xong xuôi Hạnh và Khánh nháy mắt rủ nhau đi chơi. Hạnh xin phép anh trai mình, anh Toàn biết hai đứa thích nhau rồi nhưng không ngăn cản, chỉ là, Hạnh đi suốt, ít khi về nhà, thế mà vừa về đã sốt sắng dắt nhau đi chơi. Dù không vui nhưng có mặt Khánh, anh cả chỉ nhẹ giọng nói:

Đi tí rồi về nghỉ sớm nhá!

Chiếc xe máy nhanh chóng đi ra khỏi ngõ, Khánh đưa Hạnh lên sân vận động khu hợp tác xã ngồi chơi. Buổi tối mà đám thanh niên choai choai đá bóng đông vui phết, ngồi tựa vào yên xe máy, Khánh vòng tay ôm Hạnh từ phía sau. Chỗ hai người ngồi khuất ánh sáng nên không ai chú ý hành động lúc này của Khánh.

Anh đừng như thế...

Hạnh gỡ tay Khánh ra khỏi bụng mình, vì trong lúc ôm, những ngón tay tham lam của anh ấy cứ trêu đùa lên vòng một của cô.

Anh có làm gì đâu?

Khánh không nghe lời, hai bàn tay ngoan cố vẫn ôm khư khư lấy người Hạnh, được đà anh đưa tay lên sờ hẳn vào một bên ngực, thấy thế Hạnh giãy nảy:

Anh không nghiêm túc là em đi về đấy!

Suỵt... em muốn cho mọi người nhìn thấy hết à?

Khánh đe dọa.

Hạnh chột dạ, cô sợ thế thật nên im lặng không dám nói to nữa, nhưng thực chất, bên ngoài kia mọi người đang reo hò vì trận bóng, chẳng ai chú ý đến hai người dưới gốc cây cổ thự khuất xa mãi góc sân bóng cả.

Ngồi yên, anh hứa không làm gì quá đáng... chỉ thế này thôi, một lát thôi.

Lời dụ ngọt này chẳng hề đáng tin nhưng Hạnh vẫn thích nghe, đúng hơn thì cảm giác được anh ấy sờ soạn cô cũng thấy thinh thích. Lạ thật!

Thấy Hạnh im lặng, người cũng không nhúc nhích, Khánh biết mình đã dụ dỗ thành công nên anh vui lắm, mân mê qua lớp vải áo, ghé vào tai Hạnh, Khánh thều thào:

Được ở bên em thế này thật dễ chịu!

Nói vậy chứ ở phía dưới, người anh em của Khánh đã biểu tình từ lúc nào, cương cứng nhô hẳn lên trông thấy, Sự hưng phấn mỗi lúc một tăng cao khi bàn tay anh tham lam rờ rẫm, sờ soạng. Khánh ngồi sát lại gần Hạnh, điều đó vô tình khiến cái vật cứng cứng kia cọ cọ vào người cô, trời ơi cái cảm giác chết tiệt này, anh muốn đè HẠNH ra mà ngấu nghiến ngay lập tức.

Hạnh, quay lại đây, cho anh hôn em một cái!

Để cho người yêu sờ soạn Hạnh đã thấy ngại rồi, bây giờ lại đòi quay mặt lại nữa, cô không chịu, ngúng nguẩy đáp:

Ứ đâu, em ngồi thế này thôi!

Nào, quay lại đây với anh.

Khánh ngọt nhạt, nói đoạn, anh kéo người Hạnh quay lại phía mình, mặt cô cúi cúi xuống ngực anh, thuận tay, anh nâng cằm Hạnh lên và cúi xuống đặt lên đó 1 nụ hôn, trong lúc cô lắc đầu lảng tránh thì hai bờ môi chạm vào nhau. Chỉ chờ có vậy, Khánh mút môi Hạnh say đắm, nụ hôn khiến cảm xúc của cả hai tan chảy, thừa thắng, bàn tay hư hỏng của anh đưa hẳn vào bên trong áo mà mân mê làn da mịn màng của cô, khuy áo bị đánh tuột ra từ khi nào mà chính Hạnh cũng không hay biết.

Cho đến khi, cả hai bầu ngực bị bàn tay anh khống chế thì Hạnh mới cựa quậy, môi hôn nhưng cô vẫn ngúng nguẩy:

Ưm... ứh.. ứh..

Anh bỏ em ra đi, buông ra...

Yên lặng nào, để yên anh không làm gì đâu, anh xin em đấy!

Ứm.. ưmm.. buông em ra, anh lại bắt đầu rồi đấy!

Khánh cạ cạ thân dưới vào người Hạnh, lúc này cô cảm nhận rất rõ bản năng đàn ông của anh nó đang trỗi dậy thế nào, vừa tò mò vừa lo sợ, Hạnh ú ớ:

Ai mà tin được anh, toàn làm tới thôi, ghét thế không biết...

Em càng ghét, anh càng yêu em...

Ưmmm... ưhh..

Khánh mạnh dạn luồn tay xuống dưới, sờ soạn nơi nhạy cảm của Hạnh hòng kích thích bản năng sâu thẳm trong người cô. Hạnh giãy lên:

Buông em raaa!

Hạnh, em đừng như thế, cho anh một lần đi...

Khánh vẫn nài nỉ van xin.

Hôm trước anh mới nói thế nào?

Anh nói gì cơ?

Anh đã xin lỗi em... vậy mà, bây giờ lại như thế?

Anh cũng không hiểu nổi mình nữa, cứ gần em anh lại thế này,... anh chết mất...

Có lẽ, lời xin lỗi lúc trước chỉ có hiệu lực khi chúng mình ở xa nhau thôi. Hạnh, đừng cản anh được không?

Em... em không thể?..

Em là lần đầu nên sợ chứ gì? Không sao, anh hiểu mà, đừng sợ, anh có làm gì quá đâu...

Vừa nói Khánh lại cúi xuống úp mặt vào ngực cô, hít hà suýt xoa:

Ôi.... nếu phải xa em lúc này, chắc anh chết mất...

Hạnh sợ hãi là có thật, nhưng cảm giác thích thú, hưng phấn mà Khánh đem lại càng khiến cho cô khó nghĩ hơn. Mồm nói không muốn nhưng toàn thân lại bất động mặc cho bạn trai khám phá khắp nơi....

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cơn Mưa Định Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook