Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc

Chương 12

Ngải Đông

23/01/2017

Mặc dù sau khi xử lý xong chuyện về Hoắc Duyên Lãng, nên lập tức đối mặt với vấn đề có mang thai hay không, nhưng cô lại một kéo hai kéo, cho đến khi các bạn tốt không kiềm chế được hỏi cô, cô biết mình không thể tiếp tục trốn tránh nữa, nếu như mang thai, cô muốn nhanh chóng vạch ra kế hoạch.

Thành thật mà nói, cô không biết mình là đang kỳ vọng mang thai, hay là không muốn mang thai, tâm tình hỗn loạn khiến cho cô không cách nào một mình đối mặt với chuyện này, cho nên cô đành nhờ hai người bạn tốt đi cùng cô, nếu có bảo bảo nhỏ, cô thật sự cần có người ở bên cạnh đưa ra biện pháp.

"Hỉ nhi, không cần khẩn trương, thả lỏng, cho dù kết quả là gì, cậu vẫn còn chúng tớ." Lý Tịnh Á dùng tay làm động tác cố gắng lên.

"Mặc dù tớ không hy vọng cậu mang thai, nhưng mà có ba¬by nhỏ cũng không sao, hai chúng tớ sẽ giúp cậu." Tần Tinh Tinh dùng ánh mắt khiến bạn tốt cố gắng lên.

Gật đầu một cái, rốt cuộc Âu Dương Hỉ Nhi cũng sải bước đi vào WC, nhưng vào khoảnh khắc cửa đóng lại, cô vẫn không nhịn được dựa lưng vào cửa ổn định tâm tình kích động.

Thật ra thì, cô đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, mang thai, liền sinh đứa bé ra, mặc dù khó khăn, nhưng cô vẫn chưa đến mức không nuôi nổi đứa bé, hơn nữa còn có hai người bạn tốt ở bên cạnh giúp đơ, cô sẽ không cô đơn lạnh lẽo.

"Hỉ nhi, cậu khỏe không?"

"Kết quả như thế nào?"

Tần Tinh Tinh đứng ở bên trái, Lý Tịnh Á đứng ở bên phải, mắt hai người không chớp nhìn chằm chằm cửa WC, toàn bộ tâm tình khẩn trương đều viết ở trên mặt.

Âu Dương Hỉ Nhi buồn cười liếc mắt xem thường, hai người phụ nữ này không cần quá phóng đại như vậy chứ, cửa WC đóng lại vẫn chưa tới một phút đồng hồ, vào lúc này ngay cả bao ngoài hộp cô còn chưa mở ra, làm sao biết được đáp án?

"Hai người các cậu không cần tạo áp lực cho tớ, tớ lo lắng còn chưa có kết quả, đã bị hai người các cậu làm cho suy nhược thần kinh." Nhìn cô, đến cầm que thử thai cũng không ngừng run rẩy, họ còn ở bên cạnh làm cho không khí khẩn trương hơn là sao?

Ngoài cửa, Tần Tinh Tinh không tự chủ đi về phía bên phải, Lý Tịnh Á không tự chủ đi về phía bên trái, hai người trao đổi vị trí, liếc mắt nhìn nhau, lại không kịp chờ đợi hỏi đáp án.

"Hỉ nhi, có kết quả rồi sao?"

"Một gạch hay là hai gạch?"

Âu Dương Hỉ Nhi thở dài một tiếng, cô thật sự bị hai người phụ nữ này đánh bại. "Tớ càng cần phải có thời gian chuẩn bị tâm tư hơn hai người các cậu, xin các cậu cho tớ ba phút."

Đúng vậy, hai người bọn họ phải bình tĩnh, lẳng lặng chờ cô tuyên bố kết quả.

Ba phút vừa hết, cửa WC mở ra, Âu Dương Hỉ Nhi mất hồn đi ra.

"Hỉ nhi, cậu mang thai sao?" Tần Tinh Tinh và Lý Tịnh Á đồng thời hô.

Dừng một chút, cô lắc đầu một cái, không có mang thai, giấc mộng tan vỡ. . . . . . Trái tim Âu Dương Hỉ Nhi run lên, hoá ra, cô rất muốn có bảo bảo của Hoắc Duyên Lãng.

"Như vậy thì tốt quá." Lý Tịnh Á thở phào vỗ vỗ ngực.



"Đúng vậy, nhưng mà, hình như cậu thật sự rất không vui." Tần Tinh Tinh đã chú ý tới vẻ mặt mất mác của cô.

Trở lại ngồi xuống phía sau bàn làm việc, trầm tư một hồi lâu, Âu Dương Hỉ Nhi thẳng thắn nói ra cảm giác trong lòng. "Thật xin lỗi, mặc dù tớ biết rõ không mang thai sẽ tốt hơn, thế nhưng mấy ngày nay, đều sẽ không tự chủ nhìn bụng ngẩn người, tưởng tượng nếu trong bụng có bảo bảo nhỏ, sẽ là con trai, hay là con gái? Nếu như là bé trai giống Hoắc Duyên Lãng, như vậy nhất định sẽ là một đưa bé Vạn Người Mê."

"Cậu chỉ cần nghĩ, không có ba đứa bé sẽ rất đáng thương." Tần Tinh Tinh thật sự không thích thực tế tàn khốc như vậy, thế nhưng có thể giảm bớt cảm giác mất mác cho bạn tốt.

Đúng vậy, cô chỉ muốn có một đứa bé với người đàn ông mình yêu mến, lại quên mất đứa bé không có ba sẽ rất đáng thương, mùi vị này cô còn không rõ sao?

Khi còn bé, thỉnh thoảng cô nghe thấy hàng xóm nói cô là một đứa bé đáng thương, ba qua đời rất sớm, mẹ bận rộn làm việc kiếm tiền, còn nhỏ tuổi đã phải tập chiếu cố mình, mua thức ăn, nấu cơm, giặt quần áo, mọi thứ đều tự mình làm, thỉnh thoảng mẹ đi xã giao uống rượu say, còn phải chăm sóc mẹ.

Một đứa bé mười tuổi, lại có suy nghĩ của hai mươi tuổi, đối người ngoài mà nói, chuyện bị ép buộc trưởng thành sớm quả thật làm lòng người thương cảm, nhưng cô không thích, cô ghét bị người khác thương hại, đồng tình, giống như cô là một đứa bé không ai cần, vì vậy cô cố gắng thể hiện bản lĩnh ra ngoài, đã lâu, những bạn bè không rõ lai lịch của cô, đều cho rằng cô đến từ một gia đình lớn náo nhiệt, không biết, thật ra là mặt nạ núp cô che giấu nội tâm cô độc tịch mịch.

"Hỉ nhi nhỏ bé mau nghe điện thoại. . . . . . Hỉ nhi nhỏ bé mau nghe điện thoại. . . . . ."

Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh, cô run rẩy lấy điện thoại di động ra vừa nhìn, không phải Hoắc Duyên Lãng, là mẹ cô.

"Mẹ, tại sao lúc này mẹ lại gọi điện thoại cho con?" Sau khi mẹ kết hôn, cô đã từng nói chuyện điện thoại mấy lần với mẹ, nhưng mẹ luôn giống như có chuyện bận mãi không xong, hai mẹ con chỉ luôn nói mấy câu đã vội vàng kết thúc. Cô cảm thấy, toàn bộ tâm tư của mẹ đều đặt ở trên người chồng mình, thế giới của mẹ không thuộc về cô nữa, sau đó Hoắc Duyên Lãng lại xâm nhập vào cuộc sống của cô. Cô cũng không nhớ mãi không quên chuyện muốn giữ liên lạc cùng mẹ nữa.

"Mẹ nhớ con gái, đã rất lâu không nghe âm thanh của con."

"Mẹ vẫn còn ở trong thời gian tân hôn, con nghĩ vẫn không nên quấy rầy mẹ thì tốt hơn."

"Con bé ngốc, con gái lo lắng mà là quấy rầy mẹ hay sao?"

"Con cũng phải suy xét đến cảm thụ của chú Kha."

"Chú Kha của con không phải là người thích so đo như vậy, nếu như không phải là vì con đã đến tuổi có thể lập gia đình, ông ấy cũng hi vọng con đến ở cùng chúng ta."

"Chú Kha có tốt với mẹ không?"

"Ông ấy đối với mẹ rất tốt, con không phải lo lắng thay mẹ."

"Vậy thì tốt."

"Hỉ nhi, ngày mai cùng mẹ đi tham gia party."

Âu Dương Hỉ Nhi bất đắc dĩ cười một tiếng, cô nên sớm đoán được, làm sao mẹ có thể đơn giản vì nhớ cô, liền gọi điện thoại cho cô? Quả nhiên có mục đích! "Mẹ, con không thích tham gia party, nơi như vậy hoàn toàn không thích hợp với con."



"Con gái của mẹ còn xinh đẹp, còn có khí chất hơn những thiên kim danh viện kia, vấn đề chính là ở tâm tình của con, con cảm thấy mình không thích hợp, đương nhiên liền không hợp."

"Con thừa nhận tâm tình của mình có vấn đề, nhưng con không có biện pháp thay đổi, mẹ cũng không cần miễn cưỡng con."

"Chú Kha của con rất quan tâm đến chuyện chung thân đại sự của con, ở party có rất nhiều đối tượng tốt, chú Kha của con hi vọng có thể giúp con tìm được bến đỗ tốt."

Thật sao? Cô không cảm thấy chú Kha quan tâm cô đến như vậy, ánh mắt của ông một khắc cũng không rời khỏi mẹ, làm sao chú ý tới cô con riêng này? Dựa vào sự hiểu biết của cô, chuyện này tám phần là mẹ nhờ chú Kha. "Cám ơn chú Kha đã có ý tốt, nhưng những đối tượng kia không thích hợp với con."

"Nếu như con có thể tìm được một bến đỗ tốt giống như mẹ, mẹ sẽ rất an tâm."

"Con biết rõ mẹ không yên tâm về con, nhưng những cậu ấm kia không thích hợp với con." Cho dù mẹ không nói, nhưng mà cô vẫn biết trong lòng mẹ ít nhiều đều áy náy đối với cô.

"Con cũng không có quen bọn họ, làm sao biết không thích hợp? Được rồi..., chúng ta đừng cãi nhau nữa, sáng sớm ngày mai chín giờ mẹ sẽ đi qua đón con, trước tiên chúng ta đi đến Spa làm đẹp, sau khi dùng bữa trưa lại đi chọn quần áo, chúng ta cứ quyết định như vậy, sáng sớm ngày mai gặp."

"Mẹ. . . . . ." Nghe thấy âm thanh cúp máy đầu kia điện thoại di động truyền đến, Âu Dương Hỉ Nhi không khỏi buông tiếng thở dài.

"Rất tốt, bây giờ cậu cần nhất chính là tham gia party, giúp mình tìm đối tượng tốt." Tần Tinh Tinh thật vui mừng khi nghe được tin tức này.

Lý Tịnh Á muốn nói lại thôi, hiển nhiên cô không có cùng ý kiến, nhưng lại không dám phản bác.

Trừng mắt, Âu Dương Hỉ Nhi ảo não nói: "Tinh Tinh, làm sao cậu lại hùa theo mẹ tớ? Không phải cậu cũng cảm thấy những cậu ấm trong xã hội thượng lưu kia rất thối tha, rất đáng ghét sao?"

"Trên lý thuyết là như thế, nhưng mà, tớ cho rằng bất kỳ đối tượng nào ở nơi đó cũng hơn một Ngưu Lang."

Lần này cô thật sự không còn lời nào để nói, Đúng vậy, mặc dù những cậu ấm kia rất đáng ghét, nhưng mà dù sao cũng tốt hơn Ngưu Lang dựa vào phụ nữ kiếm rất nhiều!

"Mặc dù tớ rất ghét những người phụ nữ giống như hoa si lượn vòng giữa đám đàn ông, nhưng mà để quên một người đàn ông, chỉ có thể tìm một người đàn ông khác, nếu không để bị bắt lại, cậu sẽ không nhịn được dây dưa không rõ với anh ta."

"Cậu cho rằng tớ muốn quay đầu lại, anh ấy vẫn sẽ rộng mở hai tay đón nhận tớ sao? Anh ấy, tự cao tự đại, không đặt người trên khắp thế giới ở trong mắt, mắc chứng lão đại nghiêm trọng." Cô không thể quay đầu, lần này không có mang thai, nhưng mà lần sau thì sao? Một lần nữa, cô không dám chắc có thể buông tay giống như lần này.

Tần Tinh Tinh nghe vậy cười trừ, không để ở trong lòng, người tình trong mắt hóa Tây Thi.

"Cho dù như thế nào, cậu đi tham gia party với mẹ cậu là được rồi."

Chỉ sợ chuyện này cô cũng không có quyền lợi nói "NO", mẹ là người ngoài mặt rất dịu dàng, bộ dạng giống như không bao giờ tức giận, thật ra thì nội tâm rất mạnh mẽ, bằng không, làm sao có thể một mình nuôi lớn con gái? Nếu như ngày mai cô dám can đảm để mẹ leo cây, cô sẽ chết rất khó coi.

Thờ ơ nhìn mẹ như chim nhỏ cùng chồng mới cưới đi khắp nơi chào hỏi những người quan trọng, Âu Dương Hỉ Nhi thật sự rất muốn mắng chửi người, tại sao mẹ phải nhất định đưa cô tới góp một chân ở nơi hoàn toàn xa lạ này? Người ta đều là quen biết cũ, thích tạo thành một nhóm nhỏ, cô không có biết một người nào, dĩ nhiên không thể gia nhập vào một trong những nhóm nhỏ đó, rốt cuộc cô tới nơi này để làm gì? Nghiên cứu cách xã giao của xã hội thượng lưu sao?

Nếu như có tâm tìm rể rùa vàng giúp cô, bọn họ nên dẫn cô ở bên người, ném cô ăn không ngồi chờ ở một bên, thì tính là gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Coi Trọng Người Tình Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook