Cô Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi

Chương 16: Thê tử ác ma...phu quân chớ trách ta

Mạc Kỳ Nhi

07/08/2014

Nam nhân trước mắt nàng vẫn là anh tuấn bất phàm, mị nhãn câu nhân như thế, có khác chẳng qua là thần sắc của hắn đã tiều tụy hơn xưa rất nhiều.

“Ngồi đi.” đã lộ rồi thì giấu làm chi nữa.

Hiên Viên Hạo tiến vào ngồi vào ghế bên cạnh nàng, ánh mắt không chuyển dời nhìn nàng, người con gái từng cho hắn ôn nhu, quan tâm săn sóc, cho hắn biết yêu là gì? cho hắn biết khi lo lắng cho một người là như thế nào? cho hắn cảm giác gia đình đã mất đi từ rất lâu…

Nàng của ngày hôm nay vì sao xa lạ thế? không ôn nhu mỉm cười cùng hắn? không quấn quít lấy hắn như một đứa trẻ? không làm nũng dựa vào lòng hắn?…

Kỳ Nhi cũng nhìn hắn cùng hắn bốn mắt giao hòa, trong lòng nàng trăm vị tạp trần, cảm xúc ngổn ngang rối bời, đây là nam nhân từng khiến nàng yêu say đắm, yêu đến nổi cả mạng sống cũng không cần, yêu đến ngu muội và hồ đồ…

Yêu đến lúc đối phương phản bội mình thậm chí cùng người con gái khác trước mặt mình ân ái, vẫn thà tin rằng kia chỉ là ác mộng của mình khi tỉnh dậy người kia vẫn đang ôm lấy mình, ôn nhu mỉm cười thay mình xua đi cơn ác mộng.

“Đã bao lâu rồi!” Hiên Viên Hạo đột nhiên lên tiếng hỏi, đưa tay sờ lên bụng của nàng.

Kỳ Nhi cũng không cự tuyệt, hắn có quyền lợi làm thế, biết hắn hỏi gì nàng nhàn nhạt nói: “Đã hơn 5 tháng.”

“Chúng ta cách xa bao lâu rồi?”

Kỳ Nhi thùy hạ mi mắt, nói: “hơn 6 tháng.”

“Chính xác là 6 tháng 10 ngày 5 canh giờ lẻ 3 khắc.” Hiên Viên Hạo nhìn nàng.

“Có quan trọng như thế sao?”

“Từ lúc nàng bỏ đi ta giờ giờ khắc khắc tưởng niệm, không thể quen được nàng nhưng cũng không dám gặp nàng, đêm kia….là ngoại lệ.” Hiên Viên Hạo rút tay về.

Kỳ Nhi nâng mắt nhìn hắn, một loại ánh mắt mà Hiên Viên Hạo chưa từng nhìn thấy: “Lâu chủ đề cao Kỳ Nhi quá rồi, ta không xứng đáng cho người làm thế.”

Hiên Viên Hạo ánh mắt đau khổ không dám đối diện cùng ánh mắt xa lạ kia của nàng: “Kỳ Nhi cho ta một cơ hội nữa, ta muốn toàn tâm toàn ý yêu nàng một lần nữa, hiện tại chúng ta còn có bảo bảo.”

Kỳ Nhi không nói gì, Hiên Viên Hạo quay đầu lại nhìn nàng, tiếp lời: “Ta trước kia có nhiều sai lầm cũng đã tự trách thật nhiều, chúng ta có thể bắt đầu lại như trước kia, nếu có gì không tốt nàng cứ nói ta sẽ sửa chữa.”

“Trong hai tháng qua lâu chủ đã làm rất tốt, cũng xem như làm tròn trách nhiệm, các thứ trân bảo kia xem như bù đấp đi, ta thật sự hài lòng.” Kỳ Nhi nói.

“Nàng nói dối.” Hiên Viên Hạo kích động nắm lấy vai nàng “Tại sao làm như thế, chúng ta không thể bắt đầu lại sao, nếu như nàng hài lòng vì sao không cười cùng ta, không nói cho ta biết nàng có thai, không một lần nữa đem tâm mình giao cho ta.”

Kỳ Nhi lựa chọn im lặng không đáp càng làm cho Hiên Viên Hạo rơi vào bất an.

“Vì sao không cho ta thêm 1 cơ hội nữa.” Hiên Viên Hạo gần như cầu xin nhìn nàng.

“Bởi vì….” Kỳ Nhi ngừng một chút nhưng vẫn quyết định nói ra: “Ta không muốn một lần nữa phải đau khổ, phải bị thương tổn,….có một số việc đã không thể trở lại như lúc ban đầu, đôi khi dù cho cố gắng hết sức nhưng đến cuối cùng kết quả vẫn có thể ngược lại, thà không hy vọng, mơ ước, nếu không khi tỉnh mộng lại đau khổ chỉ có mình ta. “

“Nàng vẫn là không muốn yêu ta một lần nữa sao?” Hiên Viên Hạo nghẹn ngào.

Kỳ Nhi đưa tay nâng mặt hắn, cho hắn cùng mình đối diện, giọng điệu ôn hòa giống như khi còn ân ái mà nói: “Không phải, ta trước đây trong mắt chỉ có mình chàng, yêu chàng đến mạng cũng không cần, nguyện ý vì chàng thì dù trả giá thế nào cũng không sợ, dù biết chàng có oán thù cùng gia đình ta, ta vẫn bỏ mặc tôn nghiêm mà ở bên cạnh chàng, nhưng đến cuối cùng vẫn là không có được chân tâm của chàng, còn sa vào thống khổ, đôi khi nghĩ lại cũng thật buồn cười, chàng nào có nói yêu ta, chỉ là ta đơn thân tình nguyên….”

Hiên Viên Hạo trong mắt là kinh ngạc cùng bàng hoàng, hắn không nghĩ sẽ tổn thương nàng nhiều như thế: “Không đúng, không có gì buồn cười cả, kẻ đang trách là ta, là ta không biết quý trọng nàng.”

“Lúc trước, tính từ lúc ta đến nơi đây ngoài ca ca và phụ thân ra nam nhân ta gặp đầu tiên chính là chàng, chàng lạnh lùng thu hút ta, nụ cười của chàng khiến ta say mê, sự ôn nhu của chàng khiến ta mê luyến…đến khi gặp lại chàng lần thứ hai thì hai ta đã trở thành hai còn người hoàn toàn khác.”

“Không có gì khác cả, ta vẫn yêu nàng như thế.” cả hai như chìm hoàn toàn vào trong hồi ức.



“Khác chứ, ta gặp lại chàng lần hai, không phải là một cô bé không nhà bị người đẩy xuống núi mà là thánh cô của ma giáo con gái của kẻ thù chàng, chẳng qua là chàng không biết mà thôi, chàng gặp ta cũng không phải là thiếu niên bị ta quấn lấy ngày nào, mà đã trở thành nam nhân anh tuấn, là cổ vương muôn người khiếp sợ vạn người tôn kính.”

“Vậy thì có khác gì chứ, ta và nàng đảo một vòng lớn chẳng phải cũng ở bên nhau sao.” Hiên Viên Hạo ôn như vén tóc cho nàng.

Kỳ Nhi nhắm mắt lại hưởng thụ sự ôn nhu đã lâu lắm rồi mới có lại: “chúng ta là không nên bên nhau, có lẽ là nghiệp duyên là trái thiên ý nên ông trời mới an bài như thế?”

“Nhân định thắng thiên, nếu trời đã định thế ta sẽ đối nghịch cùng trời, chỉ cần nàng bên cạnh ta.” Hiên Viên Hạo kiên định nói.

“Thực xin lỗi….ta không thể.” Kỳ Nhi nở nụ cười tự giễu “Ta không muốn lại bị tổn thương, một lần là quá đủ….đau đớn như thế ta chịu không nổi.”

“Ta sẽ không phản bội nàng, ta xin thề có trời làm chứng mãi mãi yêu nàng nếu như trái lời thề trời chu đất diệt.” Hiên viên Hạo gấp gáp nói, hắn thực sự muốn moi tim và chân tâm của mình ra đưa cho nàng xem.

Kỳ Nhi nhìn hắn rồi lại lắc đầu, bước lùi cách hắn xa 1 chút: “Xin lỗi…ta không có cách nào lại yêu chàng lần nữa, không có cách khiến cho mình say mê vào trong tình yêu kia nữa….có lẽ chàng nên tìm một người khác thì hơn…”

“Phanh!” Kỳ Nhi còn chưa nói hết chiếc bàn trước mặt đã vỡ tan tành, Hiên Viên Hạo quá độ bi thống, quá đau khổ, ánh mắt hoàn toàn là tuyệt vọng nhìn nàng, quay đầu chạy đi như điên.

Nghe tiếng nổ lớn, các nha đinh nha hoàn gấp rút chạy vào xem, nhìn thấy chủ nhân đang đứng trước cái bàn tan tánh, điểm tâm và trái cây đều rơi và lăn vòng trên đất mà không khỏi kinh hãi.

Kỳ Nhi tiểu thư không tính là ôn hòa nhất nhưng là người ít khi chút giận lên đồ vật, hơn nữa bọn họ lúc nãy còn nghe nàng và các vị chủ nhân khác đang đàn ca vui vẻ, sau tự nhiên lại thành thế này.

“Tiểu thư không sao chứ, người về phong trước đi ở đây để bọn họ dọn dẹp.” Phi Yến trong phòng chạy ra nhìn thấy, liền tiến lên đỡ lấy Kỳ Nhi.

“Cũng tốt, dọn cho sạch sẽ.” Kỳ Nhi vịn tay Phi Yến đi về phía phòng ngủ.

Hiên Viên Hạo a Hiên Viên Hạo, nếu mới có như thế mà chàng đã chịu không nổi thì làm sao ta đùa tiếp được đây,kia chỉ mới là một phần nhỏ so với những gì chàng đã gây ra cho ta mà thôi a~.

Tiếp theo còn một màn hoành tráng hơn đang chờ chàng đó, ai bảo chàng ngu ngốc quá làm chi, Kỳ Nhi ta có thù tất báo mà còn phải báo gấp 10 lần, chàng nên tự cầu phúc cho mình thì hơn.

Hài nhi à! con không được trách mẫu thân nha, là phụ thân của con phản bội mẫu thân trước thì không thể trách mẫu thân được, phải cho phụ thân con nếm chút đau khổ thì oán khí trong lòng mẫu thân mới tiêu trừ dần dần được.

Kỳ Nhi nở nụ cười ác ma đẹp đến tiên diễm, đẹp đến say lòng người, nhưng cũng chỉ có người trong lâu mới biết, ý cười kia không nằm trong đáy mắt là nụ cười ngọt ngào của một ác ma sắp hành hình người khác.

.

.

.

“Muội tìm tỷ có việc gì à?” Độc Cô Thảo nhìn người bước vào trong phòng, tán tai tán loạn quần áo bán hở, trong đầu cho ra kết luận: muội muội lại lười chảy tóc và thắt dây lưng rồi.

“Chuyện của Sở Lam và Tiểu Liễu.” Kỳ Nhi thành thục đi đến trước bàn trang điểm của Zổ tỷ mà ngồi xuống.



Độc Cô Thảo đi qua cầm lượt gỗ trải tóc cho nàng: “Hai người đó rất tốt, có chuyện gì đâu?”

“Tỷ không cảm thấy gần đây Tiểu Liễu hay thất thần sao, còn có 1 chút bất an.” Kỳ Nhi nắm lấy lọn tóc của mình quấn vòng tròn, quấn vòng tròn.

Độc Cô Thảo đánh lên cái ta gây rối kia, trải xong cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều: “Có 1 chút, bất quá chắc là cãi nhau.”

“Tỷ biết mà con giả bộ.” Kỳ Nhi quay lại trừng Zổ tỷ, lại bị tỷ ấy lấy tay nhéo má: “Thì sao, chuyện đó chúng ta không thể can thiệp quá nhiều, còn nữa…muội tưởng tỷ không biết muội nói chuyện với Hiên Viên Hạo sao, còn làm hắn tức giận đập bể cái bàn,…mau kêu hắn đem tiền ra đền bù đi không là tỷ tặng hoa cho hắn đó.”

“Cũng là tỷ cố ý còn trách muội, muội chỉ là thuận nước xuôi thuyền thôi, tỷ tặng đi trừ khi muốn muội muội tỷ ở giá xuống đời.” Kỳ Nhi tránh được, đi lại bàn trà ngồi xuống.

“Tỷ sợ chắc, muội cứ ở vậy viết danmei cho tỷ đi, hài tử kia thì làm con nuôi của tỷ và Ngân Phong.” Độc Cô Thảo đưa trái táo cho nàng gọt, chống cằm chờ ăn.

Kỳ Nhi nhận lấy gọt a gọt thong thả nói: “Cũng tốt cứ quyết định vậy đi nha, nửa tháng sau muội cùng Sở Lam thành thân, mọi việc tùy tỷ sắp xếp.”

Độc Cô Thảo nhíu mày, sau đó vểnh tai lên nghe quả nhiên nghe được tiếng hít khí của một người, kèm theo tiếng bước chân chạy đi.

“Mỹ thụ đó!” Độc Cô Thảo lấy miếng táo cắn một cái trừng muội muội.

“Thì sao, muội chuyên ngược thụ đó!” Kỳ Nhi nhướng nhướng mày nhìn tỷ tỷ.

“Muội coi chừng nửa đêm bị sát thủ ghé thăm.” Độc Cô Thảo vô lực, đối muội muội này là cưng chiều quen rồi.

“Vậy đêm này ngủ tại phòng tỷ vậy.” Kỳ Nhi cười.

“Không được.” không biết Lãnh Ngân Phong từ đâu xông vào thét lớn.

Kỳ Nhi hai mắt mở to a to nhìn nhìn, nói: “Phản đối vô hiệu, vì sự an toàn của thai phụ và con nuôi tương lai của huynh không được có ý kiến ý cò gì cả?”

Lãnh Ngân Phong nhăn mặt: “Muội coi chừng bị trời phạt.”

Kỳ Nhi ngọt ngào cười: “sẽ không bao giờ có ngày đó!”

“Tối nay tỷ sẽ đi phân phát hoa, Tuyết Vũ Lâu hình như cũng có.” Độc Cô Thảo nửa thật nửa giả nói.

Kỳ Nhi không nói gì “thâm tình” nhìn Ngân Phong khiến cho hắn sởn cả gai ốc, da gà dựng thẳng cả lên, vị muội này tại sao lại giống phu nhân hắn như thế, khi cười cũng có thể làm người ta mao cốt nhũn tiên.

Độc Cô Thảo nhìn hai người xong sau đó đi đến bên giường cởi áo ngoài ra, leo lên giường ngủ, Kỳ Nhi mỉm cười đi theo leo lên giường nằm xuống ngủ, giường đôi quả nhiên rộng a.

Lãnh Ngân Phong bất đắc dĩ thổi tắt đèn bước ra ngoài, tính leo lên nóc nhà ngủ thì thấy một bóng người phi thân như ma rượt chạy lại đây, nhíu mày…

“Gia, Kỳ Nhi tiểu thư đâu.” Giọng nói cung kính nhưng mang theo mấy phần nộ khí.

“Ngủ cùng Thảo nhi rồi.” Ngân Phong trầm tư, Sở Liễu không lẻ có gan đi ám sát Kỳ Nhi thật sao.

Sở Lam nhíu mày nhìn vào trong thấy đèn đã tắt, hơn nữa trong đó còn có chủ nhân, chủ nhân đứng ra làm chủ hắn có thể làm gì nữa chứ, xoay người rời đi.

“Làm sao muội biết.” trên giường vang lên tiếng nói.

“Cá tính của Sở Lam tỷ rành quá còn gì, ăn hiếp bảo bối của hắn như vậy muội trở về còn không bị chém 1 xác hai mạng.”

“Ngủ đi, mang thai không nên thức khuya.”

“Vẫn là tỷ tốt nhất.”

“Biết là tốt.”

.

.

.

Hôm sau, tin tức ngũ tiểu thư Mãn Nguyệt Lâu Nguyệt Kỳ Nhi sẽ thành thân cùng Sở Lam một hộ vệ của nhị thư kí, tin tức trấn động, không ai nghĩ đến một Kỳ Nhi xinh đẹp tuyệt luân, mắt phượng câu nhân điên đảo chúng sinh sẽ gả cho 1 hộ vệ.

Nàng là con gái ma giáo chủ chuyện này ai cũng đã biết, nhưng nàng còn là muội muội được đại thư kí và nhị thư kí yêu chiều chuyện này cũng không ai không biết, cớ sao thân phận tôn quý lại gả cho một hộ vệ.

Tủ Dương vừa về đến thành đã nghe tin, chân mày giật giật tâm nghĩ: trong lâu lại sắp có náo động rồi, có nên chuẩn bị thêm thuốc hay không… bọn họ chỉ biết làm khổ mình.

Lệ Phong nhận tin là trong lúc đang trên đường quay về lâu, thầm nghĩ: Kỳ Nhi muội lại bày trò gì nữa, ai chắc biết lâu có tứ hủ ủng hộ tình yêu độc cô, muội ấy cũng nằm trong đó sẽ không chia rẻ uyên ương đâu!

Tử Như nghe tin bắt đầu gảy bàn tính, tính thêm cái hôn lễ này cần chuẩn bị ra sao, thâu bao nhiêu bạc, cần mời những ai, cơ hội kiếm tiền đó nha…hắc hắc.

Tiểu Miêu vừa mới về trong cung lại hấp tấp đảo trở ra: Thiên a~ muội muội này là rãnh quá không có việc làm hay sao thế, gần đây tin tức trấn động nào cũng có muội ấy cả! mà không lẽ thất bại cùng Hiên Viên Hạo rồi sao, nhưng cũng đâu thể giật “phu quân” của người khác như thế.

Liệt Hỏa nhận tin, đọc lại vài lần xác nhận nàng không có hoa mắt liền đi nói với Tĩnh Dạ, phu phụ Nguyệt Kì Phong cũng chau mày, thu xếp hành lí cùng Liệt Hỏa và Tĩnh Dạ đi Mãn Nguyệt Lâu.

Thiên Sứ nhận tin, trong một ngày thu xếp toàn bộ công việc một cách thần tốc, trong mười ngày đổi hơn hai chục con chiến mã chạy như bay về lâu.

Sáng hôm sau thức dậy, Kỳ Nhi phát hiện chỉ có mình nàng trên giường Zổ tỷ của nàng đã “chuồn” đi lúc nào cũng không biết, ai! khinh công của tỷ ấy có thể so với Bạch Bạch được rồi.

Nghe trong phòng có tiếng động, Phi Yến đem theo chậu nước tiến vào giúp nàng rửa mặt thay y phục.

Kỳ Nhi ăn xong điểm tâm nhìn ra bầu trời phát hiện nàng cũng không ngủ trễ lắm, bén vác cái bụng bầu đã gần 6 tháng đứng lên cùng Phi Yến thong thả đi đến Lệ Phong Các.

“Kỳ Nhi ….” Lệ Phong đang múa kiếm trong sân gặp nàng đi vào thì thu chiêu, tay khẽ xoay kiếm bay một vòng chính xác cắm vào vỏ.

“Lệ tỷ hảo công phu.” Kỳ Nhi cười cười nịnh nọt.

Lệ Phong tiến lên đỡ lấy muội muội dìu nàng ngồi xuống ghế đá trong sân “Sao lại đến đây?”

“tìm tỷ nói chuyện phím.” Kỳ Nhi xoa xoa cái bụng.

Lệ Phong im lặng nhìn nàng, có phải muội muội này tìm lộn người rồi không, muốn chuyện phím nên tìm Minh Châu, Tiểu Miêu hay Zổ chứ, nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ một lát rồi nói: “Đói không.”

Kỳ Nhi nhớ lại mới ăn ba đĩa điểm tâm ngọt, nhưng vẫn cảm thấy đói bèn gật đầu “Đói.”



“đợi tỷ” Nói xong dùng khinh công bay về phía nhà bếp.

Triệu Minh Hàn từ bên ngoài tiến vào vẻ mặt bắt ngờ khi nhìn thấy nàng, Kỳ Nhi tủm tỉm chào: “Tỷ phu hảo.”

Triệu Minh Hàn thấy mi mắt giật giật nhìn sao cũng không cảm thấy nụ cười này có chút nào thân thiện, như đang tính kế hắn, nhẹ gật đầu cùng nàng rồi đi vào phòng.

Đi chưa được mười bước đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, hai mắt hơi sáng lên một chút, ngừng lại cước bộ.

“Thử xem.” Lệ Phong bước ra tay cầm theo hai đĩa thức ăn thơm phức, màu sắc nhìn đã thèm nhỏ vãi đến trước mặt Kỳ Nhi.

Trong phút trong Kỳ Nhi nhìn thấy nét mặt của tỷ phu trầm xuống cũng lạnh xuống vài phần, nhếch môi cười, Kỳ Nhi bắt đầu lấy đũa gấp ăn, vừa ăn vừa bình luận: “Ăn ngon, món này thơm thật, rất mềm, ngọt mà không ngấy….a món này giòn ghê…”

Lệ Phong căn bản là không chú ý ai kia, chỉ hơi cong cong khóe môi nhìn muội muội đang ăn hết sức ngon lành, Thiên Hàn không làm gì được bèn vào phòng đóng cửa (tự kỉ)

Kỳ Nhi ăn xong trò chuyện cùng Lệ tỷ một chút rồi rời đi, mục tiêu tiếp theo là Hạ Huỳnh Cốc của Miêu nhi.

Kỳ Nhi đi vào đúng lúc hai người đang hôn môi thắm thiết khó phân khó lìa, tam vương gia giọng nói khàn khàn gọi tên thê tử, Kỳ Nhi cũng không khách sao hay áy náy mà trực tiếp đi vào ngắt ngang, làm cho tam vương gia dục hoa đốt người mà không có chỗ phát tiết ánh mắt ai oán nhìn nàng lại không thể làm gì được. (TS: Kỳ Nhi tỷ khẳng định là ai oán chứ không phải muốn giết người. Zổ tỷ: thách hắn cũng không dám. KN: *cười tươi* ôm Zổ tỷ cọ a cọ)

“Kỳ Nhi tìm ta có việc.” Tiểu Miêu kéo lại cái áo bị người kia cố tình mở ra, gương mặt đỏ bừng nhìn nàng.

“Miêu nhi.” Kỳ Nhi chu môi đi lại ôm lấy Tiểu Miêu, ở góc độ tỷ tỷ này không thấy tặng cho tam vương gia anh minh một cái liếc mắt trêu tức.

“Sao thế, có ai ăn hiếp nàng sao.” Tiểu Miêu vỗ lưng Kỳ Nhi sao đó dìu nàng ngồi xuống, thai phụ không nên đứng lâu.

“Ta nghe nói Cua tỷ đang cho người đều tra lại thân thế của nàng.” Kỳ Nhi nắm tay Tiểu Miêu.

Tam vương gia Bạch Vân Phi kia cừng đờ, Tiểu Miêu cũng ngây dại ra một lát mới hoàn hồn mà cà lăm hỏi nàng: “Sao…tại sao…lại điều tra…có phải các nàng phát hiện ….điều gì hay không.”

“Không biết…” Kỳ Nhi lắc đầu. “Miêu nhi, không sao chứ.”

“Không sao, không sao” Tiểu Miêu thì thào lập lại ánh mắt đờ ra, tại sao điều tra? Cua đã phát hiện chuyện gì? có phải nàng và Vân Phi thật sự là huynh muội?

Kỳ Nhi mỉm cười đi ra cửa dường như quên chuyện gì mà quay vào trong vẫy tay cùng Tiểu Miêu: “Miêu nhi”

Tiểu Miêu nghe thấy thẩn thờ bước ra, Kỳ Nhi ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Cua tú bà đích thực đang điều tra thân thế của Tiểu Miêu, nhưng là một Tiểu Miêu khác đang giả danh của nàng.” nói xong được Phi Yến dìu đi.

“Tiểu Miêu, muội ấy nói gì thế?” Bới vì Bạch Vân Phi phát hiện khi Kỳ Nhi nói gì đó vào tai thê tử của hắn, thì nàng ta từ thẩn thở trở nên kinh ngạc hai mắt mở to sau nữa là tức giận rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu.

“Không có gì, cái này gọi là mình chịu khổ cũng muốn người khác hưởng cùng.” Tiểu Miêu cười, ôm lấy Bạch Vân Phi chôn đầu vào trước ngực nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia.

Bạch Vân Phi không hiểu, nhưng vẫn ôm thê tử nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, trời đang vào đông nên không khí hơi se lạnh, kinh thành thì không lạnh lắm, bên ngoài chim đang từng đàn bay đi di cư, hoa nghiêng mình theo gió đung đưa, cảnh sắc thanh bình khiến lòng an tĩnh.

…Phiêu Hương Viên.

tất cả khách nhân đang say sưa uống rượu ngoạn tiểu quan, nhìn thấy một thai phụ như nàng bước vào đều tròn mắt im lặng ngóng nhìn, theo tình huống thì đáng lẽ họ phải cười nhạo nhưng chẳng ai dám cười cả, bởi vì họ biết thân phận thật của nàng.

Kỳ Nhi được Phi Yến dìu từng bước chậm rãi đi vào, trên lầu một hồng y thanh niên, mắt phượng câu nhân, cử chỉ thanh tao mà khéo léo, phong tình vạn chủng đang từng bước đi xuống lầu.

“Kỳ Nhi tiểu thư.” Huyết Nguyệt cung kính gọi một tiếng, nhìn nàng đang mang thai lại thật khó hiểu tại sao lại đến đây.

“Ngươi là Huyết Nguyệt?” Kỳ Nhi hỏi, âm thầm đánh giá..mỹ thụ trước mắt, nghe Zổ tỷ có kể về hắn nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn có chút kinh diễm,…mỹ nhân.

“Vâng!…chúng ta lên lầu nói chuyện.” Huyết Nguyệt nhìn một đám sài lang đang nhìn cả hai như thịt trên thớt mà âm thầm chảy mồ hồi, hắn đường nhiên không sợ, chỉ sợ ảnh hương thai khí của Kỳ Nhi tiểu thư thì chủ nhân còn không san bằng cả cái kinh thành Thùy Thiên này sao, đứa nhỏ trong bụng tương lại là nghĩa tử của chủ nhân đó!!!

“Ngươi đàn khúc Cô Vân cho ta nghe đi.” Kỳ Nhi theo hắn vào phòng ngồi xuống nhuyễn điếm, Phi Yến và “bảo kê” của Huyết Nguyệt đứng một bên.

“Tiểu thư chê cười.” Huyết Nguyệt khẽ cười, ngồi xuống trước án cầm đưa tay đặt lên đàn.

Khúc đang du dương lại tịch mịch, yên lặng rồi ngầm dâng trào, Kỳ Nhi mi mắt khép hờ lắng nghe khúc đàn.

Đàn xong Huyết Nguyệt đi về phía nữ nhân đang lim dim như sắp đi vào cõi mộng, hắn biết nàng chỉ đang nhắm mắt suy tư chứ không thật sự muốn ngủ, thanh âm hoặc nhân vang lên: “Tiểu Thư thấy sao.”

“Tại sao cô đơn rồi lại thương nhớ, muốn chia ly rồi lại không thể quen, sinh tử của người đều muốn biết cặn kẽ, nhưng khi kề cạnh lại muốn thờ ơ.” Kỳ Nhi mắt cũng không mở, nhẹ nhàng nói.

“Bởi vì yêu nên tức giận khi bị phản bội, bởi vì yêu nên mới cảm thấy đau lòng, bởi vì yêu nên không thể quên, bởi vì yêu nên sinh tử đều muốn cùng nhau.” Huyết Nguyệt nhìn nam nhân đang đứng trong phòng ánh mắt kiên định nói ta từng câu.

“Huyết Nguyệt,…Huyết Nguyệt…máu nhuộm thắm ánh trăng, đẹp đẽ mà lạnh lẽo, Cô Tinh đơn lẽ đã có Huyết Nguyệt làm bạn….” Kỳ Nhi mơ mờ hồ hồ nói không rõ ràng, hai người đang đứng không hiểu nhưng Huyết Nguyệt hiểu.

Huyết Nguyết không cho nàng trốn tránh, trực tiếp hỏi thẳng: “Có yêu nên mới đau khổ, Kỳ Nhi tiểu thư người còn yêu hắn sao.”

“Yêu…đương nhiên ta yêu hắn, nhưng tim ta cũng căm ghét hắn, hận hắn, hắn cầu xin ta tha thứ, ta phải làm sao đây?.” Kỳ Nhi tiếng nói tựa như gió, đều đều không nhìn ra cảm xúc.

Huyết Nguyệt kéo nàng lại gần mình, lập lại câu nói mà chủ nhân đã từng nói với hắn: “Đã yêu như thế….có gì mà không thể.”

Kỳ Nhi mở to đôi mắt như trân châu nhìn Huyệt Nguyệt, ý ngươi là muốn ta tha thứ cho hắn sao.

Kỳ Nhi mỉm cười, nụ cười khả ái nhất mà Huyết Nguyệt từng thấy: “Khúc Cô Vân kia nghe rất hay, cũng để cho ta tặng lại ngươi một khúc đi.”

“Hảo, tiểu thư mời.” Huyết Nguyệt yên lặng ngồi nghe đàn, khúc đàn trầm bổng nhẹ nhàng rồi lại mạnh mẽ, tiếng ca như oanh trong trẻo động lòng người.

“Hạo nguyệt thiên hạ, phong yên như họa…” Kỳ Nhi ngâm nga, nước mắt từng giọt từng giọt rơi, tình cảm nàng giành cho hắn là không thể thay đổi, nhưng vì sao vẫn chưa thể chấp nhận hắn 1 lần nữa

Sau cuộc nói chuyện ngày hôm đó, nàng bàng hoàng nhận ra rằng, nàng cần hơi ấm kia luôn ôn nhu vây lấy nàng, cần đôi tay mạnh mẽ bảo vệ nàng khỏi nguy hiểm, tấm lưng rộng lớn đã cõng nàng lên xuống Hàn Đàm, ánh mắt lo lắng khi nhìn thấy nàng bệnh, không cần nàng nói đã hiểu nàng cần gì, luôn chờ đợi nàng suốt nhiều năm liền, giữ vững lời hứa khi còn là trẻ con….

Thân ảnh đã cùng nàng dạo chơi trong lễ hội, cởi áo choàng khoác cho nàng khi trời lạnh, ôm nàng vào lòng khi nàng sợ sét đánh, trong miếu hoang đã nhuyễn ngôn nhu ngữ dỗ nàng ngủ, tức giận khi có người chê trách nàng cùng các tỷ muội.

Nếu đã không thể quên thì chọn chấp nhận đi, một lần nữa để vòng tay kia bảo vệ, một lần nữa để người kia yêu thương che chở.

Tiếng đàn ngừng, trên cấm án cũng đã ướt một mảng, Kỳ Nhi nhìn Huyết Nguyệt khẽ mỉm cười, Huyết Nguyết cũng cười với nàng khẽ gật đầu.

Kỳ Nhi cáo từ cả hai phu “thê” kia đi về Nguyệt Ảnh Lâu, tuy được quét dọn sạch sẽ nhưng một mình bước vào lại cảm thấy tịch mịch, đến trước gương ngồi xuống nhắm mắt lại, trên mái tóc dài như có người đang trải sau đó dùng bạch ngọc trâm thành thạo vấn lên…mở mắt ra phía sau không có ai cả.

Kỳ Nhi rời khỏi bàn trang điểm đi đến bên bàn trà, rớt cho mình một chén trà cầm trên tay xoay mấy vòng rồi mới nhấp một ngụm, nếu đã quá rõ cảm giác của mình thì hãy cho hắn một cơ hội nữa đi, thử lại một lần chấp nhận tình yêu ấy, lại một lần tan vào trong ôn nhu ngọt ngào kia…Hiên Viên Hạo ngày hôn lễ cũng là cơ hội cuối cùng của huynh.

Kỳ Nhi đặt tách trà xuống bàn, gương mắt nháy mắt lại trở về một thánh cô ma giáo tà khí bức nhân, một Nguyệt Kỳ Nhi của Mãn Nguyệt Lâu luôn tùy tính hành sự, yêu hận phân minh, một hoa khôi phượng nhãn câu nhân phong tình vạn chủng, và………….một người con gái đang chờ tình lang.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook