Cô Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi

Chương 5: Hội ngộ...đi miêu cương...thi tài

Mạc Kỳ Nhi

07/08/2014

Không ai thấy Kỳ Nhi khi bước ra sau hậu viện nở một nụ cười hồ ly gian xảo: xú nữ nhân muốn phá đi Mãn Nguyệt Lâu của nàng cùng chúng tỷ muội thì về luyện thêm năm mươi năm bản lĩnh nữa đi.

Kỳ Nhi vui vẻ hớn hở đi làm huế hoa cao, đằng trước một mảng rối loạn phải nhờ tổng quản và Phi Yến dàn xếp, Khuynh Tuyết cảm thấy xấu hổ nên đã bỏ về cùng Mạc đại ca của nàng.

Trước cửa cũng hỗn loạn không kém, một cô nương mặc bạch y tóc dài gần như chấm đất dáng vẻ còn rất trẻ con đang đứng trước của Mãn Nguyệt Lâu đòi vào trong, hộ vệ thấy nàng con nhỏ cũng rất khó xử không biết có nên cho vào hay không.

Cô nương mặc bạch y từ tốn nói: “Vị đại ca này ở trên bản ghi không phân biệt nam nữ nha sao huynh lại cản ta.”

“Tiểu muội đây là thanh lâu, muội khi lớn một chút mới đảo lại đi nha.” Hộ vệ cũng từ tốn khuyên nàng.

Cô nương mặc bạch y còn đang định nói gì đó thì một bóng trắng khác lướt qua nàng và các hộ vệ chạy thẳng vào trong, chạy một mạch ra sau hậu viện, bạch y cô nương nhìn thấy thời cơ đã đến cũng chạy theo vào miệng hô to: ” ai nha, Tiểu Tuyết không được chạy, có ai không bắt con bạch hổ lại dùm với.”

Mọi người nghe thấy có hổ liền nháo nhào chạy thục mạng, còn ai có tâm trí quản một tiểu cô nương đang chạy vào cũng chạy ra sau hậu viện, hộ vệ thấy vậy cũng đuổi theo nàng.

Kỳ Nhi đang bưng món điểm tâm nàng vừa mới làm xong để trên bàn, mùi thơm từ hoa huế ngào ngạt khiến nàng thèm nhỏ vãi a, đang chuẩn bị ăn miếng đầu tiên thì bị một con gấu bông từ trên trời giáng xuống đè nàng xuống đất tớp miếng huế hoa cao trên tay.

Kỳ Nhi nhìn kỹ nó là cái gì rồi không khỏi kêu lên sợ hãi: “Má ơi con này đâu phải gấu bông, bớ người ta hổ có hổ nha.” Trong nhất thời nàng cũng quên luôn mình có võ công mà nằm giãy dụa.

Nhưng con hổ nhìn nàng ánh mắt mang ý cười, không có địch ý mà như muốn nói: bánh rất ngon nó muốn ăn thêm miếng nữa.

Kỳ Nhi đành liều mạng một lần nói: “Nếu mày buông tao ra, tao cho mày mấy cái bánh trên kia chịu không.”

Con hổ như hiểu ý nàng nhe răng cười (con này độc nhất nha) buông nàng ra, nhìn nàng rồi lại nhìn mấy cái bánh như nói: mau a, muốn ăn bánh cho bánh đi.

Kỳ Nhi nhìn nó mỉm cười lấy xuống đĩa điểm tâm để trước mặt nó: “Ăn đi, ngon không chủ nhân mày đâu, nếu không có theo tao đi, ta không bạc đãi đâu nha, ngày ba bữa, tháng có năm ngày nghỉ, thức ăn tao làm ngon lắm nha.”

“Tỷ đừng có mà dụ dỗ nó nha.” Cô nương bạch y bước vào cười hì hì nhìn nàng.

“Tiểu muội, muội là ai, sao lại vào đây.” Kỳ Nhi nhìn cô nương trước mặt, gương mặt trẻ con đang yêu, còn nét ngây thơ lại có nét thành thục, trên tay là một mảnh da rắn thật ra là một xà tiên thì đúng hơn, tóc nàng dài đến đụng đất, đang mỉm cười nhìn nàng.

“uhm, muội là người ở Diễm Minh quốc ngàn dặm xa xôi tìm các tỷ tỷ của muội.” Bạch y cô nương miệng nói nhưng lại không chút bi thương giống như không phải chuyện của nàng.

“Vậy bọn họ là ai tên gì sao lại nhẫn tâm bỏ một cô bé xinh đẹp như muội, nói đi tỷ tìm giúp cho không thì ở đây cũng được.” Kỳ Nhi nghe nàng nói cảm thấy có mấy phần đồng cảm mà đâu biết mình đang vào tròng.

“Bọn họ a đúng là nhẫn tâm nha, muội có một sư phụ, rất nhiều tỷ tỷ, Zổ tỷ, Pra tỷ, Lệ Phong tỷ, Tiểu Miêu tỷ, Hàn Nguyệt tỷ, và còn một Kỳ Nhi tỷ nữa a.” Cô bé chống cằm nhìn nàng đầy ẩn ý.

“Tên nghe quen quá ta, hưm…À nhớ rồi.” Kỳ Nhi đang bị cái vụ con hổ làm cho mất hồn nên mất trí nhớ tạm thời. Đột nhiên bừng tỉnh nàng nhao qua ôm lấy cô bé: “Tiểu Thiên Sứ muội muội, quá đáng nhận ra còn đùa tỷ như vậy xem tỷ cho muội biết tay.” tay Kỳ Nhi bắt đầu cù lét nàng khiến nàng cười ha ha chạy vòng vòng.

“Haha, muội xin lỗi mà không dám nữa tha cho muội đi nhột quá.” Tiểu Thiên Sứ chạy vòng vòng bị Kỳ Nhi dùng khinh công bắt được cù lét đến cười ra nước mắt.

Kỳ Nhi đang định buông nàng ra thì một bóng trắng và một bóng đen nhào đến hai người, thì ra là Tiểu Tuyết và một con lang màu đen thấy các nàng đùa giỡn nên cũng muốn giỡn cùng, khiến cho mặt các nàng toàn là nước bọt của tụi nó.

Các hộ vệ chạy theo thấy là người quen của nàng nên cũng đã tự tản đi làm việc khác, nàng ngồi xuống bàn nhìn thiên sứ đang sửa sang lại quần áo: “Muội muội xuyên qua đây lúc nào, muội sống có tốt không bọn thú này là sao.”

“Muội Xuyên vào mười mấy năm trước là công chúa của Diễm Minh Quốc, muội…sống rất tốt, hiện giờ muội tên là Lãnh Minh Châu.” Thiên Sứ cuối đầu, nàng biết có một số chuyện cũng không thể cho người khác biết, nàng cũng vậy.

Hai tỷ muội cứ thế tâm sự rất lâu, sau đó trời đã khuya nàng dẫn Minh Châu đi vào Thiên Sứ các đã được để sẵn cho nàng, đi theo nàng có Hắc Bạch miêu, bạch hổ tên Tiểu Tuyết, hắc lang tên Hỏa Lang chắc là vì nhóm lông đỏ trên cổ nó, trên tay Minh Châu là Hoa Cốt Tiên đuôi khắc hoa hồng tinh xảo, Hoa Cốt Tiên được làm bằng da rắn trăm năm bền chắc dẻo dai vô cùng.

Nàng cũng cho Minh Châu xem Phệ Hồn Tiên và kể những chuyện của mình cho nàng ấy nghe trừ việc nàng từng gặp hắn.

Nhưng tỷ muội trùng phùng chưa được lâu nàng liền phải đi Mạn Châu nghe nói ở đó có người tìm được Lệ Nhân Ngư nàng phải mua cho bằng được nên đã giao mọi chuyện còn lại của Bách Hoa Hội cho nàng, Phi Phi và Linh Linh thì được phân công hỗ trợ cho Minh Châu, nàng chỉ dẫn theo Phi Yến đồng hành.

“Tỷ tỷ mới gặp mà.” Minh châu gương mặt sắp khóc nhìn nàng

“Tỷ thật sự có việc Cua tỷ thì hay có việc đi mấy ngày lận, tỷ gửi thư báo cho Zổ tỷ rồi, còn Su muội cũng nhắn nàng ta về lâu đi nha.” Kỳ Nhi cười nắm tay nàng.

“Tỷ đi bảo trọng nha.” Minh Châu vẫy tay tiễn chiếc xe ngựa đã đi xa, nhìn bầu trời rồi bước vào lâu.

* * *

Đi hơn mười ngày nàng mới đến được Mạn Châu, Lệ Nhân Ngư nghe nói là do một ngư dân đánh cá vô tình tìm thấy, có một vị thấy thuốc đi ngang đã nói rõ tác dụng nên ngư dân muốn bán giá cao một chút để có thể đổi đời.

Hiên giờ có hơn mười người đang ra giá, đều là phu hộ phú thương, quan lại trong triều, khi nàng đến nơi thì chính là một vị Tuyết lâu chủ nào đó ra giá năm vạn lượng vàng, chưa ai có gan trả thêm giá và cũng không dám đắc tội người này.

“Ngư phu tôi trả năm vạn năm trăm lượng bán cho tôi được không.” Kỳ Nhi đang ra giá cùng ngư phu.

“Chúng tôi ra giá sáu vạn lượng vàng.” Một hắc y nam tử diện mạo tuấn tú lên tiếng, đang đi về phía nàng.

“Bảy vạn.” Kỳ Nhi cắn răng nói.

“Tám vạn.” Hắc y nam tử tay cầm cây quạt phe phẩy.

“Chín Vạn.” Lần này Cua tỷ giết nàng là cái chắc.

“Mười Vạn.” Nam tử ôn hòa cười nói.

“Hảo hảo, Cô nương còn trả giá cao hơn không, Lục gia tôi bán cho ngài.” Ngư phu cười há cả cái miệng rộng kia ra.

“Tiểu thư đi thôi.” Phi Yến kéo tay nàng.

“Ta…hừ đi thôi Phi Yến tối nay chúng ta đi trộm.” Nói nhỏ cùng Phi yến liền keo tay nàng chạy đi.

* * *

“Tiểu thư hay là thôi đi nhìn người kia võ công không thấp đâu.” Phi Yến thở dài đưa tay chọc phá cây nến, cổ đại thật thiếu tiện nghi nha, không có đèn điện chỉ có một cây nến đang cháy.

“Ngươi cứ ở đó ta đi một mình.” Kỳ Nhi phóng ra cửa sổ bất đầu đi vào đường cũ nàng theo dõi tên Lục nam tử kia.

Kỳ Nhi lặng lẽ phóng qua tường chui vào trong viên, nương theo bóng tối bắt chước Lưu Nguyệt tỷ nhanh nhẹn lướt qua thủ vệ tìm kiếm Lục nam tử kia. Cuối cùng cũng kiếm được trong phòng có hai nam tử đang nói chuyện khoảng cách xa quá nên nghe không rõ.

Kỳ Nhi phóng lên một cái cây gần một chút để nghe xem họ cất báo vật kia ở đâu.

“Gia đã tìm về được tốn mười vạn lượng vàng đó, tại xú nha đầu kia thôi.” Lục nam tử nghiến răng nghiến lợi.

Kỳ Nhi bên ngoài hừ lạnh: hừ, nếu không phải tiểu tử thối ngươi ta đã mua được có cần lén lúc ăn trộm vậy không.

“Tốt, Lục Minh ngươi làm việc ta vất vả rồi, nghĩ ngơi đi.” Kỳ Nhi liếc qua khe cửa nhìn thấy nam tử vừa liên tiếng chính là người đã vào Mãn Nguyệt Lâu hôm đó, hút phải một ngụm khí lạnh.

Nhưng như vậy cũng đủ khiến cho cao thủ trong phong nghe được hô một tiếng: “Ai đang ở bên ngoài?” Sau đó xông ra từ cửa sổ phi thân về phía nàng.

Kỳ Nhi thấy không ổn liền thi triển thân pháp quay đầu chạy, cũng may nàng chạy lẹ bọn họ chắc còn lơ ngơ kiếm nàng a, hừ tưởng bổn cô nương là ai dễ dàng cho các ngươi bắt như vậy sao, đáng tiếc Lệ Nhân Ngư không lấy được xem ra chỉ còn cách về xin Tiểu Su thôi.

Về nhà trọ nàng leo lên giường ngủ một giấc tới sáng, Phi Yến thần tinh khí sảng, sáng sớm đã kéo nàng đi ăn điểm tâm sáng chẹp thức ăn tệ quá thua nàng nấu rất nhiều nha.

“Tiểu thư ngươi nhìn là tên Luc nam từ kia đoạt mua Lệ Nhân Ngư của chúng ta.” Phi Yến ánh mắt hừng lửa trừng Lục Minh.

Nàng thấy hắn nhìn qua đây liền theo bản năng trốn tranh, tâm nói: ai nha ngàn vạn lần đừng nhìn ra nha, đi đi ra chỗ khác đi mà.

“Tiểu thư người làm gì vậy dưới bàn có gì sao?” Phi Yến cuối xuống nhìn nàng.

“Haha có gì đâu Phi Yến ăn mau chúng ta lê đường về Mãn Nguyệt Lâu thôi.” Kỳ Nhi cười gượng đáp.

“Được vậy thì ăn lẹ, tiểu thư dùng canh.” Phi Yến bưng bát canh óng hổi đua qua cho nàng.

Ăn xong nàng thu xếp hành lí Phi Yến chuẩn bị xe ngựa bên ngoài dục nàng: “Tiểu thư nhanh lên.”

“Được rồi ta ra ngay.” nàng ôm gấp bọc hành lí chạy thẳng ra ngoài lại đâm ngay vào một bức tường thịt, à không là một người.

Nàng Nhìn lên chính là Lục Minh và tên nam từ bí ẩn kia, Lục Minh tiến lên đỡ nàng dậy: “Cô nương không sao chứ?”

“Ân, không sao ta có việc phải đi gấp, đa tạ.” Kỳ Nhi ôm bọc hành lí chạy ra chỗ Phi Yến, ra đến nơi nàng nhìn vào trong một lần nữa bắt gặp một đôi phượng nhãn cũng đang nhìn nàng là tên nam tử thần bí kia.

“Tiểu thư lên xe thôi.” Nàng hoàn thu hồi tấm mắt phóng lên xe, Phi Yến đánh xe. Tại sao lại nhìn quen như vậy trước đây nàng và nam tử thần bí có gặp nhau rồi sao?

* * *

“Ai, cuối cùng cũng về đến nhà thật là mệt chết mà.” Kỳ Nhi xoa xoa cái lưng quăn bao hành lí cho Phi Phi liền chạy như bay về Nguyệt Ảnh Các của mình vui vào giường chuẩn bị ngủ.

“Thiên Sứ, muội nói Kỳ Nhi về rồi hả, đang ở trong này sao thật không?” một giọng nói trong trẻo đánh bay con sâu ngủ của Kỳ Nhi.

“Muội có khi nào gạt tỷ sao, tỷ ấy về là chạy thẳng về giường luôn.” Thanh âm còn nét trẻ con là của Minh Châu.

“Kỳ Nhi, muội có trong đó không.” Tiếng nói này nghe rất quen tai, hình như nghe ở đâu rồi.

Kỳ Nhi đứng vậy mở cửa phòng ra chính là hai tiếng hút không khí vang lên, một là của nàng một là của người đứng trước mặt nàng, chính là Hỏa hộ pháp Dương Liệt Hỏa nha, kế bên nàng ta là thiên sứ, còn một mĩ nhân như hoa như ngọc đang đứng mỉm cười nhìn nàng.

“Muội là Kỳ Nhi sao?” Dương Liệt Hỏa hỏi.

“Tả hộ pháp…” Kỳ Nhi nhìn nàng từ đầu đến chân lại từ chân đến đầu phát hiện mình không có nhận sai người là Dương Liệt Hỏa.

“Vào Phòng hãy nói chuyện đi.” Mĩ nhân như hoa kia lên tiếng ngắt ngang, mọi người bước vào phòng cùng ngồi xuống bàn giời thiệu.

“Tỷ là Pracell nè.” Dương Liệt Hỏa nhìn nàng đầy hứng thú.

“Tỷ là Lệ Phong.” Lệ Phong tỷ cười như ban mai đưa cho nàng một miếng tao tỷ ấy vừa gọt xong.

“Các tỷ đều xuyên hết hả, xuyên như thế nào kể muội nghe đi, hiện giờ các tỷ ra sao rồi nha, haha xem ra tỷ muội chúng ta được dịp náo giang hồ rồi.”

“Tỷ không xuyên.” Dương Liệt Hỏa tay chống cằm.

“Vậy tại sao tỷ biết mình là Pracell.” Kỳ Nhi mở to mắt kinh ngạc.

“Các nàng kia bảo nói như thế cho muội bất ngờ.”

Sau vài phút tâm hồn bay bổng Kỳ Nhi cười haha nói cùng mọi người. “được đại ca của muội sau này tỷ phụ trách nha.”

“Đại ca muội sao nàng Pra lại phụ trách.” Lệ Phong tỷ khó hiểu nói.

“chuyện là thế này…..”

Kỳ Nhi đem qua trình đầu đuôi nói một lượt ra khiến Dương Liệt Hỏa khiều nàng liên tục, Thiên Sứ cười hì hì đôi khi lại chen vô chọc vài câu, Dương Liệt Hỏa thì có lúc xấu hổ thành giận nhéo nàng mấy cái.

Chúng tỷ muội trò chuyện vui vẻ đến cơm tối nàng hỏi: “Minh châu, Tử Dương nàng ta về lâu chưa sao tỷ không gặp vậy.”

“Chưa tỷ ơi, nàng ta đang tìm cái gì á! muội cũng không biết, tỷ tìm tỷ ấy có việc gì sao?.” Minh Châu nói.

“uhm, cũng không có gì, thôi đi ăn cơm đi.” Kỳ Nhi cười kéo cả ba ra ngoài.

“Tiểu Thư không hay rồi, có chuyện rồi.” Phi Yến hối hả chạy vào phòng ăn, hôm nay chỉ có nàng, Lệ Phong tỷ, Pracell, Thiên Sứ thôi, Cua tỷ đi làm việc gì rồi chưa về, Zổ tỷ thì chưa về lâu.

“Yến Nhi có việc gì gấp vậy?” Kỳ Nhi lo chuyên tâm ăn, người hỏi là Dương Liệt Hỏa.

“Thiếu chủ xảy ra chuyện rồi, giáo chủ kêu hai người về gấp.” Hai người đống loạt ngẩn đầu lên hỏi: “Xảy ra chuyện Gì?”

“Thiếu chủ bị người hạ cổ hiện giờ không biết ra sao nữa.” Phi Yến gấp đến khóc, “Xoảng” hai âm thanh chén vỡ cùng rơi xuống đất Kỳ Nhi choáng đến độ ngã ngồi trên ghế, Lệ Phong tỷ ngồi kế nàng nhanh tay đỡ được.

“Kỳ Nhi muội không sao chứ.” Lệ Phong lo lắng hỏi.

“Muội không sao,…” Kỳ Nhi đứng lên nắm tay Dương Liệt Hỏa: “Pra tỷ về chuẩn bị hành lí chúng ta về ngay trong đêm.”

“Được tỷ lập tức chuẩn bị ngay.” Dương Liệt Hỏa đồng ý, phóng ra khỏi nhà ăn chạy về phòng.

“Yến Nhi chuẩn bị ngựa không cần xe chúng ta phải đi gấp.” Kỳ Nhi phân phó.

“Dạ tiểu thư.” Phi Yến cũng chạy ra ngoài.

“Kỳ Nhi có cần ta giúp gì không?.” Lệ Phong nhẹ nói.

“Đúng đó tỷ có gì cứ nói.” Minh Châu cũng chạy qua nắm tay nàng.

“Minh Châu muội phải ở lại trông coi Mãn Nguyệt Lâu cua tỷ hiện tại không có đây, Lệ Phong tỷ nhờ tỷ điều tra dùm muội là ai hạ cổ được không.” Kỳ Nhi chân thành nhìn hai người.

“Được tỷ lập tức đi chuẩn bị.” Lệ Phong bước ra ngoài.

“Kỳ Nhi tỷ yên tâm muội sẽ trông coi Mãn Nguyệt Lâu thật tốt.” Thiên Sứ nhìn nàng cười như an ủi, xoa nhẹ gương mặt muội muội Kỳ Nhi cũng bước trở về phòng thu thập hành lí, suốt đêm cưỡi ngựa chạy về Ám Nguyệt Thần Giáo.

“Phanh” Cửa bị đẩy mạnh Kỳ Nhi hối hả chạy vào phòng, nhìn phụ mẫu trên ghế thần sắc tiều tụy Ca ca nằm bất động trên giường, tâm như bị ai dùng đau cắt một cái, rất đau…..!

“Phụ thân, mẫu thân Ca ca thế nào?” Chạy lại trước mặt phụ mẫu, Kỳ Nhi đưa tay ôm lấy mẫu thân đang ngồi thất thần trên ghế.

Trúc Linh Lan lo lắng sống chết của nhi tử không thấy có người xông vào phòng. Bọn họ tuy là cao thủ cũng không dám tùy tiện bức cổ ra ngoài, nếu không may bị phản phệ kinh mạch toàn thân nhi tử bị đứt đoạn, thổ huyết mà chết, Nhưng Trúc Linh Lan lại có linh cảm rằng nữ nhi của mình nhất định sẽ có cách, giống như lần nàng mang thai nữ nhi vậy, đại phu rõ ràng nói là con trai lại sinh ra là con gái, nàng căn bản không tin đại phu vì mỗi đêm đều nằm mơ thấy mình cũng nữ nhi vui đùa, quả nhiên.

Phu Phụ Kì Phong căn bản không biết nữ nhi nhà mình biết dùng cổ còn biết võ công, chỉ nghe nói nàng ở trong Trúc Lâm học được một ít y thuật, hy vọng nữ nhi có cách kéo dài chờ tìm được tung tích của cổ vương là được, nếu không ít nhất cũng có thể cho nàng nhìn mặt Ca ca lần cuối: “Kỳ Nhi con mau nghĩ cách cứu Ca ca đi.” mẫu thân ôm lấy nàng khóc lớn.

Kỳ Nhi ôm mẫu thân nhìn phụ thân không còn tiêu sái anh tuấn ngày thường, lại nhìn mẫu thân như già đi thêm mười tuổi, Liệt Hỏa tỷ thì từ lúc vào phòng đã bồi bên giường cùng Ca ca. Đợi cho mẫu thân bình tĩnh lại dùng khăn tay lau nước mắt nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân không sao đâu, có con ở đây sẽ không để Ca ca xảy ra chuyện gì, mẫu thân tin tưởng con được không, con vào xem Ca ca một chút!”

Mẫu thân buông nàng ra cùng nàng đến trước giường, Liệt Hỏa tỷ đang tay nắm tay Ca ca thì thầm bên tai ca ca cái gì đó, hai mắt đỏ đỏ có lẽ cũng vừa mới khóc xong một trận.

“Liệt Hỏa tỷ, để muội bắt mạch cho Ca ca.” Kỳ Nhi đỡ nàng đứng vậy ngồi xuống bên giường kéo tay Ca ca ra, nhẹ đặt ba ngón tay lên mạnh môn đưa một ít nội lực vào thâm dò, nội lực nàng vừa vào liền bị hấp thu khiến nàng cả kinh thu hồi nội lực lại.

Kỳ Nhi nhíu mày suy nghĩ một chút, lại đưa nội lực vào thêm lần nữa nhưng lần này nàng cố ý di chuyển nội lực từ cổ tay đi lên bả vai rồi đảo lại, quả nhiên thấy một con vật nhỏ màu xanh lam dưới lớp da nhỏ chừng hai lóng tay chạy theo luồn nội lực ấy, loại này là Túc Sát Cổ.

Túc Sát Cổ không thể nào có ở Thùy Thiên Quốc hay La Tuyền quốc được, một nơi là thủy quốc, một nơi là đồng bằng mà Túc Sát Cổ chỉ có thể sống ở sa mạc Tây Vực, khó kiếm cũng khó nuôi chỉ uống máu chủ cổ mà sống, cổ đã lớn như vậy có nghĩa đã ở trong người ca ca hơn một tháng rồi, là ai có khả năng như vậy trước mặt cao thủ như ca ca có thể hạ cổ độc.

Kỳ Nhi buông tay Ca ca đứng lên nhìn mẫu thân: “Ca ca bị trúng là Túc Sát Cổ chỉ còn cách cầu Thiên Niên Cổ của Cổ Vương miêu cương để giải, ngoài ra còn phải tìm thêm Bạch Tang quả, Mi Nhược hoa làm thuốc phối càng nhiều càng tốt.”

“Kỳ Nhi, Tĩnh Dạ còn có thể trụ được bao lâu?” Liệt Hỏa tỷ nắm tay nàng lo lắng hỏi.

Kỳ Nhi do dự chốc lát cũng quyết định không giấu diếm: “Tối đa hai tháng nữa.” Nói xong nàng cuối đầu.

“Từ đây đến Miêu Cương mất hơn hai mươi ngày nhanh nhất cũng phải mười lăm ngày.” Kì Phong chân mày nhíu chặt, vừa tìm được một tia hy vọng lại bị dập tắt.

“Phụ thân, mẫu thân, Liệt Hỏa tỷ các ngươi yên tâm ta đã nói sẽ không để Ca ca xảy ra chuyện rồi mà.” Kỳ Nhi nắm lấy tay Liệt Hỏa: “Ca ca làm phiền tỷ trong dùm vài ngày muội phải quay về Trúc Lâm một chuyến.”

“Ân, cứ giao cho ta.” Liệt Hỏa gật đầu.

“Kỳ Nhi con đi Trúc Lâm làm gì?” mẫu thân khó hiểu nắm tay nàng lại.

“Trong Trúc Lâm hài nhi có dưỡng một loài cổ là khắc tinh của Túc Sát Cổ, có thể giúp Ca ca kéo dài thêm nửa năm.” Kỳ Nhi vỗ nhẹ tay mẫu thân.



“Con biết dùng cổ?” Mẫu thân mở to hai mắt nhìn nàng, cả phụ thân cũng là một biểu tình không tin nỗi.

“Biết, trước đây từng có học qua, mẫu thân sau này con sẽ từ từ kể cho người nghe.” Khẳng định chắc chắn, Kỳ Nhi hướng nàng mỉm cười cùng Phi Yến chạy ra ngoài lên ngựa thẳng tiến đến Trúc Lâm.

* * *

“Tiểu thư tìm được rồi là cái này đúng không.” Phi Yến chạy từ ngoài vào, trên tay nàng là một ống tre to chừng một cái nắm tay, dài chừng một gang tay màu xanh thẫm.

“Là nó, đi thôi chúng ta trở về.” Kỳ Nhi tiện tay cầm thêm vài quyển y thư trong kệ sách, nàng đã lau dọn lại sạch sẽ nơi đây rồi nhìn tươm tắt hơn hẳn.

“Tiểu thư trong đây là cái gì vậy.” Phi Yến khó hiểu nghiêng ống trúc định xem thử, lại thình lình bị Kỳ Nhi đoạt lại trừng mắt nhìn nàng: “Nha đầu không muốn sống sao, trong đây là Hộ Mệnh Cổ ta đùng hai năm dưỡng chỉ được có một con duy nhất lỡ ngươi làm cho nó thoát, hừ nha đầu xem ta hảo dạy dỗ ngươi.” Kỳ Nhi giơ lên một nắm đấm quơ a quơ trước mặt Phi Yến.

Hai người lại ra roi thúc ngựa suốt đêm chạy về Ám Nguyệt Thần Giáo, đi vào phòng Ca ca, phân phó vài nha hoàn chuẩn bị hai bồn nước nóng thả một ít dược liệu vào, sai người đưa Ca ca vào bồn thứ nhất dùng châm ghim lên huyệt vị trên đầu Ca ca, đợi qua nửa canh giờ lại đổi qua bồn thứ hai lúc này nàng cắt một đường trên cổ tay thả Hộ Mệnh Cổ đi vào.

Trên vai liền xuất hiện hai vật nhỏ nhỏ va chạm vào nhau rồi giống như hòa tan mà chìm xuống, mọi người trong phòng đều căn thẳng nhìn nàng từ đầu đên cuối, mà chính nàng cũng quên bảo mọi người ra ngoài, lúc này nàng mệt lã dựa vào Phi Yến đưa đến ghế ngồi, Ca ca thì được sơ tẩy sạch sẽ đưa về giường sắc mặt đã khá hơn rất nhiều.

“Kỳ Nhi.” Liệt Hỏa tỷ khẽ gọi.

Kỳ Nhi mọi người nhìn mình cũng chỉ gật đầu nói: “Đã hoàn thành, có thể kéo dài thêm sáu tháng nữa.” Người trong phòng đồng loạt thở dài một hơi, thả lỏng tâm tình.

“Kỳ Nhi, con vất vả rồi mẫu thân dìu con về phòng nghĩ ngơi.” Mẫu thân mỉm cười nhìn nàng, tâm tình mẫu thân có lẽ tạm thời được buông xuống rồi.

Về đến phòng mẫu thân đỡ nàng xuống nằm xuống giường, đắp chăn lại cũng không đi liền mà là ngồi xuống bên cạnh nắm lấy tay nàng, nói: “Kỳ Nhi cám ơn con!”

Kỳ Nhi khó hiểu rồi lại bật cười nhìn mẫu thân: “Mẫu thân cảm ơn cái gì, người con vừa cứu là Ca ca duy nhất của con a.”

Mẫu thân cũng mỉm cười nói: “Được rồi xem như mẫu thân nói sai, nha đầu ngươi hảo hảo tịnh dưỡng.” Đặt lên trán nàng một nụ hôn rồi đứng vậy thổi tắt đèn, bước ra ngoài đóng cửa phòng lại.

Trong bóng đêm, Kỳ Nhi nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ: đêm nay thật là nhiều sao, tại sao mẫu thân lại nói năng kì lạ vậy. Nàng thường là người đơn giản thẳng thắng nên không đa tâm nghĩ nhiều, chỉ ôm lấy chăn lăn qua lăn lại trên giường: Có mẹ thật tốt, được mẹ yêu thương chăm sóc chu đáo, dỗ dành, nàng cảm nhận được thứ tình cảm mà từ khi vào thế giới này chưa được tiếp xúc tới. Bởi vì nàng chưa từng cùng mẫu thân nói chuyện nhiều như vậy.

Mỗi ngày đều sang phòng ca ca thay thuốc và châm cứu, hơn mười ngày sau thì cổ độc hoàn toàn bị khống chế không còn đáng lo nữa, Kỳ Nhi bất đầu vạch kế hoạch đi miêu cương tìm cổ vương và chuẩn bị tốt mọi đều kiện khi cần giao dịch.

* * *

“Liệt Hỏa tỷ, tỷ cùng Phi Yến ở lại chăm sóc Ca ca muội đi một mình là được.” Kỳ Nhi bước vào phòng nhìn Liệt Hỏa tỷ đang vắt khăn đắp lên trán cho Ca ca, tự mình ngồi xuống bên bàn tự châm một ly trà uống.

“Như vậy không được, muội dẫn theo Phi Yến như vậy sẽ có người trợ giúp.” Đắp khăn ấm lên trán Ca ca xong Liệt Hỏa tỷ cũng tiến lại bàn ngồi đối diện nàng.

“Phi Yến ở lại thay muội thi châm và nuôi cổ trong người Ca ca.” Kỳ Nhi lắc đầu rót một chén trà đưa nàng.

“Vậy tỷ sẻ đi chung với muội.” Liệt Hỏa tỷ đúng là hỏa mà làm chi mà cương liệt thế, người ta cũng muốn ngao du sơn thủy một chút dù sao cũng dư giả thời gian

“Tỷ a lo mà chăm sóc thật tốt cho Ca ca là được, mọi chuyện cứ để muội lo.” Kỳ Nhi cười hì hì nháy mắt nàng sau đó tung tăng chạy khỏi phòng.

.

.

“Kỳ Nhi sau không để người khác đi, sau con phải tự mình đi như vậy rất nguy hiểm, nghe nói cổ vương tính tình kì quái hơn nữa rất ghét người trung nguyên chúng ta.” Trúc Linh Lan nghe tin nhi nữ muốn tự mình “xông pha” đi cầu dược liền chạy tới phòng nhi nữ thấy nàng đang thu xếp đồ đạt liền cằn nhằn.

“Ai nha, mẫu thân người đừng lo cho con, con tự biết chăm sóc mình, chỉ là cổ vương thôi mà chúng ta ra điều kiện hợp lí ắt xong việc.” Kỳ Nhi cầm cái tay nải còn đặt lên bàn cười tủm tỉm nhìn mẫu thân.

“Con chưa từng đến miêu cương lần nào, nơi đó rất nguy hiểm mẫu thân thấy vẫn là nên để người khác đi là được rồi.” Trúc Linh Lan nắm tay nàng ánh mắt tràn đầy lo lắng bất an.

“Mẫu thân không sao đâu, hơn nữa Thiên Niên cổ không phải dễ cầu, nếu chúng ta cử một người địa vị thấp kém vậy làm sao được, mẫu thân chẳng phải nói hắn tính tình kì quái sao nếu như chúng ta phái ngươi như vậy đi hắn nghĩ chúng ta xem thường sẽ không cho mượn cổ, con đi là thích hợp nhất không nhỏ cũng không lớn, lấy thân phận là thánh cô đi hắn cũng sẽ nể mặt phần nào.” Kỳ Nhi tiếp tục cười đến rạng rỡ.

Mẫu thân không trả lời mà châm chú nhìn nàng thật lâu, cuối cùng nói: “Kỳ Nhi mẫu thân biết ngươi đang nói dối, có gì mà mẫu thân cũng không thể biết được sao, hài nhi ngốc đừng tự ôm hết vấn đề vào mình phải nói ra cho mọi người cùng chia sẻ.” Câu nói ấy khiến khuôn mặt Kỳ Nhi từ tươi cười chuyển sang trắng bệch.

Kỳ Nhi cuối đầu một lát, ngẩn lên nhìn thẳng vào mắt của mẫu thân, mẫu thân cũng không né tránh nhìn thẳng lại nàng: “Mẫu thân có một số việc không thể để người ngoài biết, cũng không thể cho nhiều người biết. Túc Sát cổ không chỉ đơn giản là cổ hại ngươi bình thường, người sau khi trúng cổ sẽ nghe theo sự điều khiển của người giữ cổ mẫu.” Kỳ Nói đến đây ngưng lại nhìn mẫu thân.

“Không chỉ có thể đúng không.” Mẫu thân nghiêm túc nhìn nàng.

Kỳ Nhi thở dài nắm tay mẫu thân: “Con muốn hai người kia chăm sóc Ca ca là vì muốn cho Túc Sát cổ ký sinh trong người khác thì cách một tháng lại cho người đó uống máu của mình một lần, nếu uống đủ ba lần Ca ca cũng không còn cách nào cứu được, con muốn hai người họ văng bẫy hợp sức bắt người đó, con định trước khi đi mới nói.”

“Kỳ Nhi chuyện như vậy tại sao không nói ra sớm cho mọi người chuẩn bị không phải tốt hơn sao.” Mẫu thân ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn nàng như nói: chuyện đó thì có gì phải dấu, con mau khai hết ra cho ta.

“Người có thể hạ độc Ca ca một cách vô thanh vô tức không ai biết như vậy chỉ có hai loại: một là cao thủ thượng đẳng, nhưng nếu như vậy chỉ cần một kiếm là xong cần gì phải hạ cổ, hai là người đó võ công kém hơn ca ca nên mới dùng cổ này, Cổ này cứ bảy ngày phát tán một lần đau đớn thấu tận tâm can, nếu không phải là người thân cận Ca ca cũng sẽ không để mất cảnh giác dễ dàng như vậy.” Kỳ Nhi cũng ánh mắt đầy bất đắt dĩ nhìn lại mẫu thân.

“Nha đầu, vậy mà dám giấu ta.” Trúc Linh Lan nhào qua túm lấy nàng bắt đầu nhéo.

“Cứu mạng, Aaaaaa……..” Kỳ Nhi tránh thoát ma trảo chạy quanh phòng.

“Xem ai dám đến cứu nha đầu ngươi, tiếp chiêu.” Trúc Linh Lan móng vuốt tiếp tục vung tới tóm được cổ tay nàng kéo về, tay kia vung lên chuẩn xác nhắm ngay má nhéo a nhéo

“Phụ thân, người đừng có thiên vị như vậy nha cứu mạng, con là con gái người mà….Aaaaaaa” Kỳ Nhi khóc lóc dãy giụa vô ích bén hướng ra của có một người đang đứng cười nhìn hai người trong phòng.

“Lan, đừng ăn hiếp con gái nữa.” Nguyệt Kì Phong từ đi vào phòng kéo hai người ra.

“Aaa. thoát rồi, mẫu thân người sắp nhéo hư mặt của con luôn rồi nha.” Kỳ Nhi xoa hai má oán hận nói.

“Hừ, xem còn dám giấu ta nữa hay không, Phong chúng ta đi xem nhi tử, xem nhi nữ lang băm của ngươi bóc thuốc công hiệu ra sao.” Nói xong kéo Kì Phong chạy ra khỏi phòng.

“Thật là không biết nương tay gì cả mà, đau chết con rồi.” Kỳ Nhi ủy khuất tiếp tục thu dọn đồ đạc.

* * *

Năm ngày sau.

“Tiểu thư người đi bảo trong, trên đường phải cẩn thận nha, ăn uống phải tự lo rồi.” Phi Yến nắm tay nàng dặn dò con hơn cả mẫu thân.

“Được rồi Phi Yến ngươi không cần lo cho nha đầu này.” Trúc Linh Lan kéo tay Phi Yến lại trừng mắt nhìn Kỳ Nhi

“Mẫu thân người là mẹ con sau không thấy người quan tâm con vậy, con gái người sắp đi xa vào vùng nguy hiểm đó nha.” Kỳ Nhi không chịu thua kém trừng lại nàng.

“Ngươi là mệnh con gián đập cũng không chết.” Trúc Linh Lan bĩu môi nhìn nhi nữ.

“Kỳ Nhi con lên đường phải hết sức bảo trong, có gì cứ đến các phân đà trong giáo, kho khăn thì nhờ Tiểu Vũ đưa tin về.” Nguyệt Kì Phong thấy hai người đấu khẩu cũng nhức đầu bèn nói lãng sang chuyện khác.

“Vâng! con biết rồi.” Kỳ Nhi gật đầu xoay người lên ngựa chạy đi về hướng Miêu Cương, Tiểu Vũ là hai ngày trước Minh Châu mới thả về cho nàng còn kèm theo cái thư nói: Muội mua hết các của hàng quanh Mãn Nguyệt Lâu rồi, tỷ yên tâm đi Miêu Cương muội sẽ phát huy nó ngày càng lớn nha, Tiểu Vũ muội huấn luyện lại rồi rất ngoan.

Vùng Miêu Cương vốn nổi danh là chốn rừng thiêng nước độc, địa thế hiểm trở, nhiều rắn độc mãnh thú. Người Miêu từ xưa được dị nhân truyền thụ bí thuật bỏ độc, người đời quen gọi cổ thuật.

Tình hình Mãn Nguyệt lâu rất ổn định đa phần tỷ muội đa tập hợp về gần hết, đang ngày càng phát triển lớn hơn, Nguyệt Tĩnh Da thì cũng nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ chu đáo của Dương Liệt Hỏa và Phi Yến nên thần sắc khá lên rõ ràng, còn về phần Kỳ Nhi thì phải gần một tháng sau mới đến được Miêu Cương.

Kỳ Nhi đến được Miêu Cương là việc của một tháng sau, khoan nói đến việc đó, trở lại nửa tháng trước trên con đường duy nhất đi ra Miêu Cương.

Một cổ xe ngựa hoa lệ chạy trên đường, phía trước có hai con ngựa đen kéo xe trên xe màn lụa buông xuống, trước cửa treo vài cái chuông bạc theo chuyển động của xe ngựa mà “đinh đan” vang lên.

Phía trước một nam tử cao to đang đánh xe bỗng nhiên ghìm cương ngựa lại nhảy xuống, tiến về phía trước ngồi xuống, gật đầu như xác định gì đó bỗng nhiên quay về phía xe hô lớn: “Gia là một cô nương bị thương, vẫn còn hơi thở.”

“Đi thôi.” Tiếng nói từ tính mê hoặc lòng ngươi từ trong xe thoát ra.

“Vâng!” Xa phu không nhiều lời lập tức trở lại tiếp tục đánh xe.

Xe đi ngang qua vị cô nương đang nằm trên đất, bên trong xe một bàn tay vươn ra ngón tay thon dài nhắc lên màn xe, nhìn vào vị cô nương kia một lát đột nhiên hô lớn: “Dừng lại.”

Xa phu lập tức ngừng xe, từ bên trong xuất hiện một nam tử anh tuấn xoay người nhảy xuống đi đến bên vị cô nương kia, từ trên người nàng rút ra một đoản đao trên chuôi đao có khắc một chữ “Thương”, nam tử nhíu mày đứng vậy phân phó xa phu: “Đem nàng lên xe.”

Xa phu tuy khó hiểu nhưng là lệnh của chủ nhân nên lập tức đi làm, bồng cô nương đặt vào một góc trong xe ngựa, nam tử cũng tiến vào trở về chỗ cũ của mình, vì xe rất rộng nên thêm một người đang nằm cũng không thấy chật chội, xa phu lại xoay người lên xe “giá” một tiếng hai con ngựa tung vó bắt đầu chạy.

Xe ngựa chạy dần xa gió thổi vù vù làm nghiêng ngã những ngọn cỏ ven đường, cuối đầu gió hai bóng người xuất hiện gật đầu nhìn nhau chia ra hai hướng một đuổi theo xe ngựa một chạy ngược hướng biến mất.

….

Trở lại thời gian Kỳ Nhi đang trên đường đến Miêu Cương cùng Tiểu Vũ của nàng, hiện nàng đang bước vào lãnh địa người Miêu, Biệt Vân thành là nơi giao nhau của hai tộc Miêu – Trung*.

*Miêu – Trung: Người Miêu và người Trung Nguyên

Đường phố tập nập sầm uất do pha trộn cả hai nét văn hóa nên nơi đây đa sắc màu, đa dạng hàng hóa các loại, ngoài ra nam x nam đến đây cũng không bị kì thị, trên đường rất nhiều nam nhân tay nắm tay miệng cười hạnh phúc dạo phố, khiến Kỳ Nhi từ lâu đã là một hủ nữ vừa bước vào đã ngây ngất xem nơi này như thiên đường, chọn nhà trọ tại đây ở lại mặc dù trời còn rất sáng.

Phi Yến được phân công ở lại chăm sóc cho Nguyệt Tĩnh Dạ thì lo lắng vô cùng, Nguyệt Tĩnh Dạ vẫn hôn mê bất tỉnh, thường nằm ngủ cũng không yên giấc hay mê sảng do Túc Sát Cổ hành hạ, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, tuy nhờ vào Hộ Mệnh Cổ của tiểu thư nàng bảo trì tính mạng nhưng vẫn là nguy kịch sớm chiều.

Phi Yến rút một cái đoản đao tinh xảo tử trong lòng ra, trên chuôi đao khắc một chữ “Thương” rất khéo léo làm bằng thủ công, thân đao màu đồng ánh kim, lưỡi đao được kéo ra tỏa hàn quang bốn phía.

“Phụ thân xin người phù hộ cho tiểu thư có thể bình an đem giải dược về cứu mạng thiếu gia.” Phi Yến ôm đao nhẹ nấc lên mấy tiếng.

“Hỏa nhi…Hỏa nhi.” Trên giường Nguyệt Tĩnh Dạ mê mang luôn gọi tên Dương Liệt Hỏa.

“Thiếu chủ.” Phi Yến quay đầu lại chạy đến bên giường: “Tả hộ pháp đi lấy chút nước một lát sẽ quay lại nhanh thôi, ngài phải cố gắng lên tiểu thư đang mạo hiểm vào Miêu Cương lấy giải dược, ngài đừng phụ tấm lòng của các cả mọi người.” Phi Yến bất chấp nam nữ thụ thụ bất thân cái gì nắm lấy tay Nguyệt Tĩnh Dạ khóc lên.

Nếu không có thiếu chủ thì nàng đã chết từ lâu rồi, thiếu chủ như chủ nhân của nàng cũng là Ca ca duy nhất của nàng, thiếu chủ đối xử với nàng giống với tiểu thư chưa từng xem nàng là hạ nhân, nàng cũng đã thề sẽ bảo vệ hai người thật tốt. Vì sao ông trời bất công như vậy người tốt như vậy lại phải chịu khổ còn bọn người xấu kia lại sống vui vẻ.



“Oa, thật nhiều đồ quá nha.” Kỳ Nhi tay cầm mức hoa quả vừa đi vừa ngấm nghía xung quanh, nàng đã dò hỏi xong rồi nơi ở của Cổ vương nằm ở phía bắc Miêu Cương, nơi đó có một tòa nhà tên Tuyết Vũ lâu khá lớn, Cổ Vương gọi là Hạo Kỳ tuổi chừng hai mươi, rất ghét người trung nguyên nên xung quanh đó chỉ có người Miêu sinh sống.

Đi vượt qua thành Biệt Vân tiến về phía bắc khoảng mười dặm**, nàng thấy một tòa nhà cao to không thua kém gì Mãn Nguyệt Lâu nha, trước của treo cái bảng hoành phi đúc bằng vàng: “chậc, còn sang hơn cả Mãn Nguyệt Lâu, ai biểu Tử Như tỷ keo quá làm chi, thôi khi nào về kêu Minh Châu và Độc Cô Thảo tỷ bỏ tiền ra vậy dù sao hai người kia giàu kết sù.” Nhỏ giọng lầm bầm mấy câu Kỳ Nhi tiến lên gõ cửa.

** mười dặm = 16,09344 kilomet

“Bang bang” Kỳ Nhi đập cửa cả chục cái chưa thấy ai ra mở định quay đầu bỏ đi đến tối chơi trò đột nhập thì cửa lại “két” mở ra. Quay đầu lại thấy một nha đầu xinh xắn tuổi chừng mười bốn mười lăm ăn mặc gọn gàng chạy ra mở to mắt nhìn nàng.

“Là Ngươi đập cửa sao?.” Nha đầu hỏi.

“Ân, em gái cho chị hỏi phải nhà của Cổ Vương Hạo Kỳ không?” Kỳ Nhi cười với nó.

“Phải thì sao, không phải thì sao?” Nha đầu nói.

“Phải thì vào, không phải thi đi.” Kỳ Nhi cố tình ngoạn với nó.

“Vào rồi thì làm gì?” Nha đầu nghiêng cái đầu tròn tỏ vẻ ngây thơ.

“Vào rồi thi làm cái muốn làm.” Kỳ Nhi cũng nghiêng đầu cùng nó.

“Tiểu Vy đừng đùa nữa mau dẫn cô nương kia vào.” Một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị, nhưng lại là giọng nữ nhân xem ra đã lớn tuổi.

“Dạ, Tứ Nương.” Nha đầu lanh lẹ mở cửa: “Vào đi.”

Nàng vào rồi nha đầu kia lại lanh lẹ đóng cửa, nàng cũng khá bất ngờ vì bên trong đơn giản vô cùng không sa hoa như nàng tưởng tượng, mà giọng nói kia xuất phát từ một nữ nhân chỉ khoảng ba mươi không hề già cả, xem ra nàng ta có bệnh, đang ngồi trên bàn đá.

“Ta là Tứ Nương, Cô nương không biết tìm chủ nhân có chuyện gì?” Tứ Nương mỉm cười với nàng.

“Ta tìm hắn để xin giải dược, không biết có nhà không?” Kỳ Nhi tiến lại gần nàng nhìn kĩ thì nàng cũng đẹp lắm chỉ hơi xanh xao thôi.

“Chủ nhân đã ra ngoài từ sớm đến tối mới quay về.” Tứ Nương kéo nàng ngồi xuống bàn đưa cho nàng chén trà.

“Vậy ta ở đây đợi hắn được không?” Nàng cầm chén trà không uống mà chớp chớp mắt nhìn lại Tứ Nương.

“Tùy cô nương vậy, ta và Tiểu Vy còn chuyện phải làm cáo lui trước.” Nói đoạn Tứ Nương dắt Tiểu Vy đi.

“Chẹp, chậc….trà ngon.” Kỳ Nhi nhìn mọi người làm việc xung quanh vừa thưởng thức trà, mọi người cũng lâu lâu dòm nàng một cái.



“ai lâu quá, hắn định đi chết hay sao mà lâu vậy.” Kỳ Nhi nằm dài trên bàn đá, nàng vừa ăn cơm xong với Tứ Nương và Tiểu Vy, xem ra hai người bọn họ địa vị khá cao trong nhà này, Tứ Nương có thể là quản gia Tiểu Vy nhìn sao cũng không giống Từ Nương chắc không phải con, mà là nha hoàn có địa vị cao, chậc tuổi trẻ tài cao nha.

“lộc cộc” tiếng xe ngựa dừng trước cửa Kỳ Nhi dỏng tai nghe, xem ra bọn họ đã về nàng đứng vậy sửa sang quần áo lại một chút thì thấy Tiểu Vy đã chạy ra mở cửa, bên ngoài bước vào một nam tử tuấn mĩ, đi bên cạnh là một giai nhân tuyệt sắc tuổi cũng không quá lớn bằng tuổi của Phi Yến, phía sau là một nam tử và hai cô gái chắc là người theo hầu.

Nam tử bước vào nhìn thấy nàng quay sang nói với Tiểu Vy vài câu, Tiểu Vy cung kính đáp trả vài câu, nam tử gật đầu tiến đến bên nàng nói: “Vào đại sảnh nói chuyện.” rồi đi vào, cô nương kia không theo mà đi về phía khác chắc là về phòng rồi, Kỳ Nhi tung tăng bước vào, hắn mời nàng ngồi nàng ngồi xuống có người đưa trà lên, không ai nói gì không khí quỷ mị vô cùng.

“Cổ Vương, ta muốn cùng ngài làm một cái giao dịch không biết ngài thấy sao.” Kỳ Nhi buông chén trà lạnh kia xuống nói.

Hắn phất tay liền có ngươi thay cho nàng chén trà khác, nói: “Nói thử xem.”

Kỳ Nhi nhìn hắn nhẹ hít sau một hơi nói: “Ta biết ngài có Thiên Niên Cổ quý hiếm, ta có một bằng hữu bị trúng Túc Sát Cổ cần đến Thiên Niên Cổ giải trừ, Ngài cứ ra điều kiện đi?”

Hắn nhìn nàng thật sâu, nàng cũng nhìn lại hắn bằng ánh mắt nghiêm túc, sinh mạng Ca ca quan trọng nàng không thể đùa được giao dịch này phải làm cho thành công. Chờ khá lâu mà không thấy hắn lên tiếng chỉ chăm chăm nhìn nàng, Kỳ Nhi bị nhìn đến nổi cũng mất kiên nhẫn định nói thêm vài cầu thì hắn nói trước: “Làm phu nhân của ta.” Nhàn nhạt năm chữ lại khiến Kỳ Nhi “oanh” một tiếng như sét đánh ngang tai.

Nàng trăm triệu lần không ngờ điệu kiện mà hắn đưa ra lại là cái này, nàng đã tính rất kĩ cũng không tính đến bước này: “Ta…..ta” nàng cứ như cà lăm mà nói đi nói lại một chữ. Hắn lại không kiên nhẫn mà phất tay một cái, nói: “Từ từ suy nghĩ, thời hạn ba ngày, Tiểu Vy chuẩn bị cho nàng ta một gian phòng.”

Nàng bước vào phòng ngồi lên giường, cử chỉ như người mất hồn vậy: Thiên aaa, hắn bị điên hả? thiều gì điều kiện lại đưa ra cái chứ hả? mỹ nhân bên cạnh hắn khi nãy thì sao, nếu như là phu nhân hắn vậy còn cưới nàng làm gì, nếu như không phải cũng không nên cưới nàng nha. Lí do hả có trời mới biết .

“Làm sao bây giờ, chỉ có ba ngày gửi thư hỏi ý kiến Zổ tỷ cũng không kịp, Oa Oa…biết làm sao đây…biết làm sao đây…..Ngủ thôi chứ sao.” Kỳ Nhi lầm bầm lại thổi tắt đèn leo lên giường ngủ, mặc kế nó binh đến tướng cản mai tính tiếp, giấc ngủ rất quan trọng với con gái nha thiếu ngủ sẽ mau già.

“Gia người muốn cưới cô nương kia.” Tiểu Vy nhẹ hỏi.

“Ra ngoài.” Không nóng không lạnh chỉ có uy nghiêm trong lời nói.

“Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ tại sao nàng không quay về căn nhà trúc, ta đã tìm nàng suốt nữa năm nay, nàng cứ như biến mất khỏi thế gian này vậy nàng có còn nhớ chúng ta đã từng hẹn thề không.” Hạo Kỳ chính là Hiên Viên Hạo Kỳ Nhi gặp vào khoảng ba năm trước, sau này đổi tên lại hắn không muốn nhiều người biết tên của hắn chỉ muốn duy nhất người kia gọi hắn một tiếng “Hạo Ca ca” cũng được rồi.

Hắn sắp thành thân, hắn muốn sao nhưng không còn cách nào khác, dạo khoảng nửa tháng trước hắn cứu về một nữ nhân chính là con gái của sư phụ hắn đã mất tích mười năm trước, nàng tên Thương Tuyệt Lâm khi tỉnh lại thần trí khá mơ hồ không rõ cái gì cả, hắn nhờ vào đoản đao trên người nàng xác nhận thân phận, cũng đã cho nhiều người điều tra kết quả vẫn như nhau: không đáp án.

Nàng lại bám hắn không buông muốn làm thê tử của hắn, hắn đành lấy nữ nhân khác cho nàng từ bỏ ý định, nếu lấy nữ nhân khác sau này gặp lại Tiểu Kỳ ít nhất hắn có thể hưu người này, nhưng nếu như lấy Thương Tuyệt Lâm thì không thể hưu nàng, sư phụ có ơn với hắn nên không thể phụ lòng con gái của sư phụ hắn chỉ có thể tìm cho nàng một người chồng tốt gả đi, hoặc chăm sóc xem nàng như em gái.

Vì sao hắn chọn nữ nhân kia, vì khuôn mặt của nàng rất giống Tiểu Kỳ nhưng phu thê cổ trong người hắn không hề có phản ứng chứng tỏ không phải là nàng, mà người kia hắn đã gặp qua là người đã múa ở Mãn Nguyệt Lâu hôm nọ. Một người trong thanh lâu thì sao này hắn có hưu nàng chỉ cần cho nàng một số tiền là được. Trong lòng hắn chỉ có duy nhất một người — Tiểu Kỳ.

Hiên Viên Hạo không ngờ rằng Phu Cổ trong người hắn không phản ứng được là do Thê Cổ đã bị Kỳ Nhi áp chế lại, Kỳ Nhi cũng không phải cố tình áp chế nó mà trong lúc điều trị cho Phi Yến nàng nhiều lần thử dược tính của thuốc, mà Thê Cổ nằm trong người cũng hấp thu dược đó rồi chạy loạn khiến nàng khó chịu.

Thuốc nàng uống có khi là độc dược có khi là dược bình thường, nên Thể Cô để tự bảo mình đã tự ngủ vùi giống như gấu bắc cực ngủ đông, trừ khi có dược vật hoặc nội lực thức tỉnh nó nếu không cũng không phát hiện được, nên cái bớt màu xanh trên vai Kỳ Nhi mới lúc ẩn lúc hiện.



“Cô nương dậy rồi mau ra ăn sáng đi.” Tiếng nói trong trẻo này là của Tiểu Vy a, nàng thức dậy từ sớm cứ đau đầu cái vụ kia không biết giải quyết ra sao nên đành luyện công để quên nó đi, luyện xong mới cảm thấy nội lực gần đây không tiến bộ gì cả…chẹp lười quá mà.

Kỳ Nhi thay một bộ y phục đơn giản màu trăng non, đầu vấn lên gọn gàn đem Huyết trâm cài lên là xong đầu của nàng luôn chỉ có ba cây trâm này, tóc lại dài thêm ra rồi khi nào rãnh sẽ cắt lại Minh Châu lại một phen lải nhải đây muội ấy thích tóc dài mà.

Đi vào trong sảnh thì hắn đã ngồi ở đó rồi, bên cạnh còn có vị cô nương hôm qua ăn mặt trang nhã nhìn thật đẹp mắt, nàng đi đến ngồi xuống cùng dùng bữa với với hai người.

“Nàng tên gì?” Hắn nhìn Kỳ Nhi.

Kỳ Nhi nhìn lại hắn khinh thường: “Kỳ Nhi.”



“Tuyệt Lâm, Kỳ Nhi là đại tẩu của muội.” nhẹ nhàng nói giống như không phải chuyện của hắn.

Kỳ Nhi nghe hắn nói xong bắt đầu ho “khụ khụ”, má ơi suýt chút nữa nàng chết nghẹn luôn rồi, Kỳ Nhi quay qua trừng hắn, hắn lại chỉ nhàng nhã ăn cơm không để ý tới: Thiên aa, hắn nói cho nàng ba ngày suy nghĩ mà, cái đồ bá đạo kia nói không phải cần nhờ giả ngươi thì ta hoạn chết ngươi, không thì kêu Tử Dương hạ độc cho ngươi liệt luôn, khoan đã cái gì đại tẩu nàng kia em gái hắn sao, đâu có giống nha hay cùng cha khác mẹ?

“Xoảng” tiếng đồ vật rơi võ kéo tâm hồn như con bướm đang bay loạn của Kỳ Nhi trở về, nàng nhin thì thấy Tuyệt Lâm vẻ mặt đang thương sắp khóc, bám chặt lấy cánh tay Hiên Viên Hạo, giống như một người bất lực lại như một đứa trẻ vô tội: “Hạo Kỳ ca ca, sao huynh lại thành thân cùng nàng ta, không phải huynh nói sẽ chăm sóc muội sao, muội không muốn, không muốn đâu.”

“Muội yên tâm, ta sẽ chăm sóc cho muội đến khi muội lấy chồng, ta sẽ tìm cho muội một phu quân thật tốt.” Hiên Viên Hạo buông đũa nhẹ nhàng an ủi.

“Muội không cần gì cả, chỉ cần Hạo Kỳ ca ca thôi, huynh đừng thành thân cùng nàng ta mà, thành thân với muội đi muội không lấy ai cả, không lấy ai cả!” Tuyệt Lâm kích động ôm chặt lấy Hiên Viên Hạo.

“Tuyệt Lâm, muội đừng bướng bỉnh nữa, ta quyết định rồi.” Hiên Viên Hạo mắt lạnh nhìn nàng ta.

“Vậy muội muốn so tài, nếu nàng ta hơn được muội thì mới có thể làm vợ của huynh, nếu không muội cũng theo cha cho rồi.” Tuyệt Lâm nói xong khóc chạy về phòng thương tâm vô cùng.

Kỳ Nhi xem hết một màn này nhẹ tặc lưỡi hai tiếng: thì ra là một màn tình ái đơn phương nha, mỹ nhân kia khóc sướt mướt vậy mà, nam nhân này cũng không động tâm một cái a

“Nàng phải thi với nàng ta.” Hiên Viên Hạo buông đũa nhìn Kỳ Nhi đang một bộ dáng xem kịch vui.

“Cái gì? tại sao lại phải thi chứ chuyện của các người liên quan gì đến tôi.” Kỳ Nhi giậm chân trừng mắt nhìn hắn.

Hiên Viên Hạo nhàng nhã đứng lên, nói: “Thiên Niên Cổ.” rồi bước ra khỏi phòng.

Kỳ Nhi trong phòng lôi mười tám đời tổ tông của hắn ra giáo huấn một lần mới cắn răng la lớn: “Được, nếu ta thắng ngươi phải giao ngay Thiên Niên Cổ cho ta.”

“Thành giao.” Khóe miệng Hiên Viên Hạo cong lên đi về thư phòng.

Cái gì tới thì cũng phải tới, tin tức hai người con gái vì tranh nhau làm vợ cổ vương đã lan truyền toàn thành Biệt Vân, nơi thi đấu là trong sân lớn phía sau núi thuộc khu vực người Miêu.

Kỳ Nhi thay trang phục thanh nhã đơn giản một chút xuống tửu lâu trong thành ngồi nghe tin, nghe được nhiều tin hay, cũng nhiều tin khiến nàng giật mình.

“Này có nghe nói chưa hai người kia đều là nữ nhân trung nguyên.” một Miêu nữ* lên tiếng.

* Miêu nữ: không phải mèo cái đâu nha là con gái người Miêu a.

“Không phải cổ vương rất ghét người trung nguyên sao, sao lại?” một Miêu nữ khác hỏi.

“Ây nha, nghe nói bọn họ là hồ ly tinh biến thành dùng phép mê hoặc cổ vương.” Miêu nữ A trả lời

“Thật sao?” Miêu nữ B không tin.

“chứ còn gì nữa, nếu không cổ vương ghét người trung nguyên như vậy làm sao lại tự dưng muốn lấy vợ là người trung nguyên được chứ.” Miêu nữ A khẳng định.

“nè nè, nghe nói ngày mai thi ở sau núi ấy, chúng ta đi xem đi” Miêu nữ C từ đâu chạy lại chen vào, cả ba gật đầu uống cạn mấy chén trà trên bàn đứng vậy rời đi.

Ba người kia vừa đi chén trà trên bàn chuyển sang màu đỏ như máu.

“Chậc, nơi đâu có người thì có thị phi mà, thời đại nào cũng có mấy bà tám như thế này nhỉ.” Kỳ Nhi bĩu môi thu tay về, dám nói nàng là hồ ly tinh sao xem ai mới là hồ ly tinh đầy tiếp tục ăn cánh gà chiên giòn của mình.



Đúng hẹn hôm sau, Kỳ Nhi bị ép buộc và Tuyệt Lâm cam tâm tình nguyện đi ra sau núi nơi chuẩn bị “tranh phu quân” của bọn họ, người Miêu lẫn người Trung Nguyên đều đến xem rất đông, người trung nguyên ăn mặc thì giống mấy người cổ trang nàng hay xem ti vi, còn người Miêu khá cầu kì màu sắc sặc sỡ, họa tiết rờm rà, tay chân đeo vòng bạc leng keng.

Hắn thì nhàn nhã ngồi trên chiếc ghế đặt trên đài nhìn xuống sân biểu diễn: nàng thật tức chết mà, cứ y như con khỉ trong chuồng xiếc ấy, mà Tuyệt Lâm thì như được cổ vũ tinh thần khí thế bừng bừng nhìn nàng thị uy, nàng thề xong chuyện này rồi, lấy giải dược xong không hoạn hắn sẽ theo họ của hắn luôn.

“Cuộc thi do Tuyệt Lâm đề xướng vậy thì muội ra đề đi.” Hiên Viên Hạo uống trà nhìn bên dưới, nữ nhân đấu đá nhau hắn không có hứng thú, nhưng cảm giác cho hắn biết nàng sẽ cho hắn một bất ngờ.

“Được Hạo Kỳ ca ca muội nhất định sẽ không thua.” Thương Tuyệt Lâm mười phần tự tin nói.

“Kỳ Nhi tỷ chắc không phản đối chứ hả?” Tuyệt Lâm ngạo nghễ nhìn nàng: hỏi cái gì hả các ngươi không phải quyết định luôn rồi sao, nữ nhân chết tiệt, nam nhân chết bầm.

“Không phản đối.” Kỳ Nhi cười nhìn nàng.

Tuyệt Lâm quay xuống dưới mọi người nói: “Nữ nhân cần có tam tòng tứ đức, tri thư đạt lễ………….” Trời ạ nàng ta thao thao bất tuyệt cái gì cần có của nữ nhân khiến nàng nhức cả đầu luôn, phiền phức quá đi.

“Được rồi vào việc chính đi, đến cuối cùng là thi cái gì.” Kỳ Nhi không kiên nhẫn nói.

“Thi câu đối, thêu thùa may vá, thi ca vũ.” Tuyệt Lâm nhìn nàng cười một nụ cười tuyệt mĩ.

“Được, vây thắng hai trận xem như thắng được chứ?” Kỳ Nhi nhìn nàng ta cười mà mao cốt nhủng tiên.

“Vậy chúng ta bắt đầu thi câu đối trước, mỗi bên đọc một câu, đối không được xem như thua, muội thất lễ ra đề trước.” Tuyệt Lâm nhìn Hiên Viên Hạo cười một cái lại nhìn Kỳ Nhi, nói: “Ai công hầu, ai khanh tướng, trong trần ai, ai dễ biết ai.” (Ra điều nói rằng ngày xưa ngươi là khanh tướng công hầu, nhưng chưa hẳn là giỏi hơn ta, bằng chứng là bi chừ ngươi phải quỵ lụy dưới chân ta)

Kỳ Nhi mắt đảo một vòng bắt đầu đọc: “Thế Chiến Quốc, thế Xuân Thu, gặp thời thế, thế thời phải thế.” (Ý nói rằng, thế thời Chiến quốc, Xuân thu, gặp thời thế thì đành phải thế, chứ không phải là ngươi giỏi hơn ta, đừng vội kiêu ngạo)

Tuyệt Lâm thấy nàng dễ dàng đối như vậy liền chuyển đề tài: “Nhất thụ mai hoa nhất thụ ngọc Bán sàng minh nguyệt bán sàng thư.” (Một cây hoa mai một cây ngọc, Nửa giường sách vở nửa giường trăng)

Kỳ Nhi học theo Lan Khánh cười như không cười, đáp: “Thiên thu tuế nguyệt thiên thu mỹ Vạn lý giang sơn vạn lý xuân.” (Ngàn năm thu đến ngàn thu đẹp, Vạn dặm giang sơn vạn dặm xuân)

Tuyệt Lâm thấy nàng lại đối được liền nói: “Câu đối ta và tỷ ngang tài ngang sức vậy thì dùng thơ phân thắng vòng này đi.”

“Không vấn đề.” Nha đầu thối ta còn chưa ra đề mà.

“Cô lan sinh u viên, chúng thảo cộng vu một. Tuy chiếu dương xuân huy, phục phi cao thu nguyệt. Phi sương tảo tích lịch, lục diễm khủng hưu hiết. Nhược vô thanh phong xuy, hương khí vi thùy phát.” Bài thơ hay thật không ngờ nha đầu kia cũng làm thơ hay vậy nha, mà sao thấy bài này quen quá nhỉ?…. nhớ rồi là trong khí phi chỉ sủng ngươi, không lẽ thời này là có rồi nên tác giả chép vào sao.

Đấu với nàng à tỷ đây là người hiện đại nhá bé cưng, liền đọc. “Lan diệp xuân uy nhuy, quế hoa thu kiểu khiết. Hân hân thử sinh ý, tự nhĩ vi giai tiết. Thùy tri lâm tê giả, vãn phong tọa tương duyệt. Thảo mộc hữu bổn tâm, hà cầu mĩ nhân chiết.”

Tất cả im lặng và im lặng bài thơ khó như vậy mà nàng ta không cần suy nghĩ liền nói ra được rồi, đừng nói tới mấy người không biết thơ văn cảm thấy giật mình, ngay cả những người biết càng nhìn nàng thành kính hơn.

Hừ Kỳ Nhi nàng là ai chứ hả, tệ gì cũng là người của Mãn Nguyệt Lâu nha không biết mấy bài thơ làm sao được, còn là người hiện đại nữa chứ mấy bài thơ nàng ta đọc nàng đã nghe qua rồi.

Không chỉ Thương Tuyệt Lâm chấn động cắn môi đến xuất huyết bài thơ này do người đó chỉ nàng bảo rằng chỉ cần nàng đọc thì nàng ta cũng không thể nào đáp được, vậy mà tại sao? tại sao?

“Tuyệt Lâm muội bây giờ đến phiên tỷ a.” Kỳ Nhi không cho nàng cơ hội tráo trở nữa bắt đầu tiến công.

“Kỳ Nhi tỷ đọc đi.” Tuyệt Lâm bày ra bộ mặt tươi cười, nhưng Kỳ Nhi thấy nàng ta lo lắng vô cùng mắt cứ láo liên.

“Khụ, Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương.” Kỳ Nhi chọn bài này là vì nhớ quê nhà, nhớ khi còn ở hiện đại đám bạn ồn ào đọc bài này khi mới học, nhớ chúng tỷ muội ở Mãn Nguyệt Lâu cả tháng rồi chưa gặp, nên khi đọc lại tạo ra cảm xúc biệt ly.

“Hay, thơ hay.”

“Hay quá!”

“Cô nương làm thơ thật hay.”

Tiếng hô khen ngợi không ngừng vang lên nhưng vào tai Kỳ Nhi lại không thấy vui một chút nào, chỉ mong mau kết thúc cho xong. Trên đài một đôi mắt như chim ưng cứ nhìn vào Kỳ Nhi, Hiên Viên Hạo không ngờ nữ tử này lại thi thơ hay đến thế khiến hắn ngỡ ngàng.

Vòng đầu tiên không bàn cãi gì nữa Kỳ Nhi thắng, vòng hai thi thêu thùa, thôi bắt Kỳ Nhi thêu bông thêu hoa không bằng cho nàng ta thanh kiếm đi luyện công vài tiếng còn thực tế hơn ấy chứ. Kết quả Vòng hai Kỳ Nhi thua thảm hại.

Vòng ba thi ca vũ, hắc hắc vòng này thật thú vị nha, đề nàng xem nha đầu kia múa như thế nào đã, Thương Tuyệt Lâm bước lên đài sau khi thay quần áo, Kỳ Nhi cũng về sau cánh gà chờ tới phiên mình, chỉ mong mau lấy thuốc giải cứu Ca ca thôi.

Tuyệt Lâm áo váy thướt tha, nàng cho một nhạc sư lên giúp nàng đàn, nàng bước ra giữa sân tay áo vun lên xoay tròn, hai tay khóa lại với nhau làm thành chữ thập, hai chân chéo bước nhẹ từng bước.

Kỳ Nhi từ trong nhìn ra nhíu chặt mày: cái kia không phải là Tây Thiên Vũ Khúc sao, đó là nhạc ở hiện đại mà hơn nữa theo nàng biết thì nơi đây không thông với lịch sử làm sao nàng ta biết bài này, trừ khi nàng ta cũng là xuyên không qua đây, y phục nàng ta mặc nhìn kỹ một chút tương tư như quần áo ấn độ.

Tiếng đàn ngân vang của, điệu múa uyển chuyển thu hút không ít người nhìn theo.

“Múa đẹp lắm.”

“điệu múa nàng ta thật linh hoạt uyển chuyển, chưa từng thấy ai múa đẹp như vậy.”

Nhạc ngừng Tuyệt Lâm cuối người chào mọi người, quay sang cười với Hiên Viên Hạo xoay người bước vào trong làm cái nháy mắt tinh nghịch với Kỳ Nhi.

Đến tột cùng nàng ta là ai đây là xấu hay tốt, có nên gặp riêng nàng ta nói chuyện hay không?, Kỳ Nhi trong lòng tính toán.

“Kế tiếp đến phiên tỷ kìa.” Tuyệt Lâm vỗ nhẹ vai nàng giọng nói ôn hòa vô cùng.

Nhắm mắt lại hít sâu một hơi, Kỳ Nhi bước lên sân nàng vừa thay một bộ lục y nhạt màu, cổ tay hơi xòe ra, tóc thì vẫn như cũ vấn lên bằng tam trâm, nhẹ nhàng di chuyển đi đến chỗ nhóm nhạc sư, khẽ ngâm hai lần bài hát nàng sắp múa, các nhạc sư kia gật đầu nàng liền xoay người lên sân, liếc nhìn hắn một cái nàng nói khẩu hình miệng: Ngươi. đừng. quên. khi. ta. thắng. phải. đưa. ra. Thiên. Niên. Cổ.

Hiên Viên Hạo nhìn nàng làm khẩu hình với mình, tự nhiên cảm giác thấy nàng khả ái vô cùng thật muốn lấy tay véo thử hai má của nàng, xem gương mặt khi nàng giận dỗi như thế nào?

Tiếng sáo nhẹ nhàng vang lên du dương trầm bổng, Kỳ Nhi đi bước ngắn đi từ từ vào giữa sân thong thả như đang dạo phố, tiếng cổ cầm nhẹ vang nàng đưa hai tay chấp lại hình cầu đặt trước ngực nhìn xuống mọi người, rồi hai tay bung ra từ trong cổ tay áo thoát ra hai dãy lụa, nàng bắt đầu di chuyển:

“Ta đến bên Cạnh chàng và đã thấy những giọt lệ của chàng.

Lòng ta trào dâng một cảm xúc thật ấm áp nồng nàn.

Ta chẳng muốn thấy nước mắt của chàng lại rơi nữa.

Ta quyết định giúp chàng xóa bỏ cảm giác thất tình để trở lại cuộc sống bồng lai tiên cảnh.

Nụ cười của chàng khiến ta say mê khiến lòng ta rối loạn.

Máy tóc dài đen bóng phấp phới đã chiếm lấy nhu tình của ta.

Ánh mắt thâm tình của chàng trong như nước hồ trên đỉnh thiên sơn.

Dáng vẻ kiên cường của chàng khiến tình cảm trong lòng ta càng kiên định hơn.

…..

Ta đến nhà chàng thấy chàng bên tình nhân cũ.

Nụ cười chẳng còn trên khuôn mặt chỉ còn hai dòng lệ thủy.

Trong đôi mắt đen tối này chỉ còn nỗi đau không sau diễn tả được.

Ta giữ lại bức thư tình đã viết cả đêm qua, ta trói lại ái tình của mình.

Chàng đến bên ta an ủi ta đừng khóc nữa.

Chàng trao cho ta một nụ hôn dịu ngọt dỗ dành ta đừng đau thương nữa.

Chàng nói rằng chàng cần một ái tình chân thật, chứ không cần những lời hoa mỹ.

Ta không muốn nghe chàng giải thích nữa, chàng là tên tiểu tử không tốt.

…….

Đến một ngày chàng lên thiên sơn chẳng quay trở về.

Ta tìm chàng, thấy thân thể chàng vùi trong băng tuyết.

Chàng giữ chặt đóa hồng liên trước ngực để tặng ta.

Ta mới hiểu rằng đó là lời xin lỗi chàng dành cho ta.

Ta mới hiểu rằng đó là lời tỏ tình cuối cùng của chàng với ta.”

Kỳ Nhi múa xong ngước lên nhìn mọi người chỉ là một mảng im lặng, khóe miệng nàng giật giật: trời ạ sao lần nào nàng múa xong cũng im lặng vậy cho vài cái vỗ tay cũng không được à.

“Ta trong cuộc đời lần đầu tiên nghe được một giọng ca trong trẻo như vậy.”

“Lời bài hát thật bi thương quá.”

“Giống như đang nghe một câu truyện vậy, nàng ta còn múa đẹp hơn cả người khi nãy.”

“Nếu ta có một tình lang giống như trong bài hát ấy vậy dù chết cũng đã mãn nguyện rồi.”

“Clap clap” Tràng vỗ vang và khen ngợi lên khi mọi người hoàn hồn lại thì lúc đó Kỳ Nhi đang hậm hực từng bước ra khỏi sân, nghe tiếng quay lại mới vui mừng nàng tưởng họ cảm thấy nàng múa không đẹp bằng Tuyệt Lâm chứ, và khỏi cần nói thêm Kỳ Nhi ba thắng hai xem như thắng.

Và một khúc mắc là tại sao Tuyệt Lâm lại có thể ngâm bài thơ hiện đại, múa được điệu Tây Thiên Vũ khúc, Kỳ Nhi quyết định phải hẹn nha đầu đó ra nói chuyện rõ ràng, nàng cảm thấy nha đầu đó không đơn giản.



“Tuyệt Lâm muội thua.” Hiên Viên Hạo ánh mắt sắc bén trừng nàng. hắn phải dứt khoát không thể dây dưa đến sau này được.

Đợi cho Tuyệt Lâm ấm ức không cãi lại được quay đầu bỏ đi nàng mới đi đến trước mặt hắn: “Hạo Kỳ, lời ta hứa đã thực hiện xong, mau giao Thiên Niên Cổ ra đây.” Kỳ Nhi mắt lạnh trừng lại hắn.

“Chưa bái đường ta đưa rồi cô dâu chạy mất thì sao?.” Hiên Viên Hạo cong môi tạo một nụ cười nhạt nhìn nàng, thấy nàng hai má đỏ bừng vì tức không hiểu sao cảm thấy rất thỏa mãn, cất bước đi hắn còn công vụ chưa xử lí xong.

“Ngươi,…Cổ Vương xem ta thu phục ngươi.” Kỳ Nhi xoắn tay áo bắt đầu nhào vào bếp xả stress.

Thành thân được định vào mười ngày sau, nhưng Kỳ Nhi nói càng nhanh càng tốt nên rút ngắn còn năm ngày. Giỡn sao Ca ca nàng còn nằm trên giường chờ Thiên Niên cổ nếu như chậm một ngày Ca ca lại đau thêm một ngày nàng làm sao nhẫn tâm.

Cũng từ hôm đó, Tuyệt Lâm dấu mình trong phòng ăn cơm cũng trong phòng không ra ngoài, có lẽ tiểu hài tử lại giận dỗi rồi đây. Nàng dùng Tiểu Vũ đưa tin cho các tỷ muội biết nhưng vẫn chưa thấy hồi âm, có lẽ mọi người ngạc nhiên lắm aiz tại sao số nàng lại xủi xẻo như vậy.

Năm ngày này mọi người chạy ngược chạy xuôi, những người hầu trong Tuyết Vũ Lâu này cũng cung kính hơn khi nói chuyện với nàng, hắn phân phó cho nàng một nha hoàn nhưng nàng nói muốn Tiểu Vy thế là nha đầu đó theo hầu nàng, hiện giờ đang trong phòng ca bài ca con cá về mấy cái bộ đồ tân nương và nghi lễ người Miêu, vì cổ vương không thích tập tục Trung Nguyên.

“Phu nhân người xem cái này rất đẹp cài lên cho người thật xứng.” Tiểu Vy hí hứng lấy cái trâm cài cho nàng.

“Tiểu Vy em cắm nữa đầu ta sẽ gãy đó.” Nhìn cái đầu gần hai mươi cây trâm trong gương nàng muốn ngất đi cho rồi.

“Vậy chúng ta không cài trâm nữa em giúp người thử áo.” Nàng ta lại tung tăng đi lấy bộ váy tân nương người Miêu lại bắt nàng thay, nàng mà không thay nàng ta sẽ lại mếu máo cho mà xem, sao mà khổ vậy nè.

“woa, em nói là hợp với phu nhân mà, người xem đẹp lắm phải không.” Nàng đứng yên một chỗ tùy ý Tiểu Vy xoay nàng qua lại.

“Uk, đẹp lắm.” Nàng đáp cho có lệ.

“Tiểu thư khuya rồi người nghĩ ngơi đi em thu dọn đồ đạc.” Tiểu Vy giúp nàng trải giường thu dọn các thứ rồi bước ra ngoài.

“Làm sao bây giờ không lẽ thành thân cùng hắn thật sao? tuy hắn rất đẹp nhưng là nàng không thương hắn nha.” Kỳ Nhi dò đầu bức tóc, xem có nên trong lúc động phòng mà hạ độc hắn luôn không.

“A, tiểu Vũ ngươi về rồi.” Kỳ Nhi thấy Tiểu Vũ bay về liền chạy lại, ôm lấy nó lấy thư từ chân của nó ra xem.

Kỳ Nhi vạch thư ra xong cứng đờ trong thư gọn gàng bốn chữ cũng không biết là ai viết: “Trăm năm hạnh phúc”

Sau đó từ trong phòng Kỳ Nhi tiếng la kinh thiên động địa dọa cho lũ chim bay tán loạn. thú hoang trong vòng mấy dặm chạy sạch không còn con nào, nàng phồng má trợn mắt đem lá thư đi đốt, rồi xoay mình leo lên giường ngủ, mặc kệ không quan tâm nữa nếu thiếu ngủ da sẽ mau nhăn không đẹp.

Tiểu Vũ bay lại giường, cuối đầu chui vào chăn, xoay người lại ló đầu ra ngoài, một người một thú cứ như vậy ngủ say.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vương Xem Ta Thu Phục Ngươi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook