Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chương 1043: Cậu ba dương ra uy, nhưng mà cuộc đời đầy rẫy điều bất ngờ (1)

Mạch Hạ Du Trúc

07/04/2021

Đường Minh Hạo hơi nhúc nhích cơ thể, từ từ đứng dậy, cậu bé cảm thấy cậu bé nên đi ra ngoài, ra ngoài đối mặt với Dương Tầm Chiêu!

Vì mẹ!

Tuy Đường Minh Hạo còn nhỏ, nhưng khi thật sự gặp chuyện cũng sẽ không trốn tránh, có một số việc cần cậu bé đối mặt thì cậu bé sẽ đối mặt.

Hàn Nhã Thanh nhìn Dương Tầm Chiêu, tuy lúc nãy Dương Tầm Chiêu vẫn chưa nói xong, nhưng cô biết Dương Tầm Chiêu muốn nói gì.

Lúc này Hàn Nhã Thanh cũng không biết nên nói cái gì.

Lúc này Đường Minh Hạo đã có quyết định, cho nên cậu bé đang từ từ bò ra khỏi cái thùng mà cậu bé đang trốn, nhưng quần của cậu lại bị móc vào, đây là một cái thùng gỗ rất cũ rồi, đồ gia dụng ngày xưa đưng nhiên không tỉ mỉ như bây giờ, bên trong có một cái đinh bị lòi ra, móc vào quần áo của Đường Minh Hạo.

Đường Minh Hạo chỉ đành chui vào thùng lần nữa, định gỡ chỗ quần bị móc ra.

“Hàn Nhã Thanh, em không nói lời nào có nghĩa là cam chịu đúng không?” Dương Tầm Chiêu thấy Hàn Nhã Thanh không nói gì, cho rằng cô đang cam chịu, đôi mắt đang híp lại càng lạnh lùng đen tối hơn: “Em thật sự muốn chọn tên Đường Minh Hạo kia?”

“Cậu ba Dương, anh hỏi vậy không phải là đang làm khó Thanh Thanh sao? Thanh Thanh không thể nào không chọn Minh Hạo được, Thanh Thanh không thể nào bỏ mặc Minh Hạo.” Sở Bách Hà thấy Dương Tầm Chiêu thế này cũng có hơi sợ, cô rất muốn nói cho rõ, nhưng cô lại không thể không nghe lời Đường Minh Hạo, cho nên những lời cô nói cũng có chút ẩn ý.

Cô nghĩ cậu ba Dương thông minh như thế, chắc chắn sẽ suy nghĩ cẩn thận, nếu cậu ba Dương còn chưa hiểu, vậy chắc chắn sẽ hỏi, đến lúc đó cô cũng có thể mập mờ nói hai ba câu, chắc chắn cậu ba Dương sẽ hiểu ra được.

Nhưng bây giờ Dương Tầm Chiêu đã không còn giữ được sự bình tĩnh như ngày thường, cũng không thông minh như bình thường, cho nên Dương Tầm Chiêu không hiểu được ý mà Sở Bách Hà muốn nói, ngược lại càng hiểu lầm hơn.

Dương Tầm Chiêu hiểu lầm Hàn Nhã Thanh thật sự muốn chọn Đường Minh Hạo.

“Được, được, anh hiểu rồi, anh hiểu rồi.” Dương Tầm Chiêu đột nhiên cười, nhưng mà ý cười lại không sâu đến đáy mắt: “Nếu em muốn anh đi, vậy anh đi ngay.”

Bây giờ Đường Minh Hạo đang cởi chỗ quần áo bị móc lấy, nhưng cây đinh móc quần áo cậu bé lại năm ở đằng sau, cậu bé không nhìn thấy, cho nên rất khó gỡ, mà bây giờ cậu bé lại càng cuống thì lại càng không gỡ được.



Mắt Hàn Nhã Thanh hơi lóe lên, đang định nói gì đó.

“Sao vậy? Chuyện gì thế? Sao lại cãi nhau?” Nhưng đúng lúc này, bà cụ Đường nghe được tiếng cãi nhau đi lên lầu, nhìn thấy cảnh này cũng hơi sững sờ: “Có chuyện gì thì nói cho đàng hoàng, sao lại cãi nhau rồi."

“Thanh Thanh, có chuyện gì thì nói cho rõ ràng.” Tuy bình thường bà cụ Đường không thích Dương Tầm Chiêu, nhưng mà dưới tình huống thế này, bà cũng không thể thiên vị Hàn Nhã Thanh được.

Bà cụ Đường biết rõ khi hai vợ chồng son cãi nhau sợ nhất là người lớn không biết phân biệt đúng sai hay dỡ gì, cứ nhất quyết bênh vực con cháu nhà mình.

“Bà nội Đường, con về trước." Dương Tầm Chiêu liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, sau đó thầm thở hắt ra, không đợi Hàn Nhã Thanh nói gì, đã nhanh chóng nhấc chân bỏ đi.

“Ui cha, sao lại bỏ đi rồi?” Bà cụ Đường vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì: “Chuyện gì thế này?”

“Cậu ba Dương hiểu lầm.” Sở Bách Hà bất đắc dĩ nhún vai.

“Hiểu lầm? Sao lại hiểu lầm?” Bà cụ Đường ngẩn ra, sau đó nhanh chóng quay sang nhìn Hàn Nhã Thanh: “Thanh Thanh, có phải là ông cụ Dương và bà cụ Dương không? Thanh Thanh, tuy bọn họ là ba mẹ của Tâm Chiêu thật, nhưng dù sao sau này cũng là cuộc sống riêng của hai đứa, con phải tin tưởng Tâm Chiêu có thể giải quyết được chuyện này.”

Bà cụ Đường hiểu rõ cách làm người của ông cụ Dương và bà cụ Dương, bà cũng từng lo Hàn Nhã Thanh gả vào nhà họ Dương rồi sẽ bị hai ông bà nhà họ Dương ăn hiếp, nhưng bây giờ con của Dương Tầm Chiêu và Thanh Thanh cũng đã lớn như vậy rồi, bà cũng không thể nào ngăn cấm bọn họ được.

“Không phải vì bọn họ.” Tuy ông cụ Dương và bà cụ Dương luôn rất quá đáng, nhưng từ trước đến giờ Hàn Nhã Thanh chưa bao giờ cãi nhau với Dương Tầm Chiêu vì chuyện của hai ông bà nhà họ Dương.

“Vậy thì vì sao? Không phải dạo gần đây tình cảm của con và Tầm Chiêu vẫn rất tốt sao? Hơn nữa bây giờ nó cũng đã biết chuyện con cái, còn cái gì hay mà hiểu lầm nữa?” Bà cụ Đường lại càng khó hiểu.

“Cậu ba Dương đã biết chuyện của Vũ Kỳ, nhưng cậu ba Dương vẫn chưa biết Minh Hạo là con của anh ta, cậu ba Dương hiểu lầm Thanh Thanh vì Minh Hạo." Sở Bách Hà tiếp tục giải thích.

“Nó hiểu lầm Minh Hạo? Nó hiểu lầm Minh Hạo là con của con và một thằng đàn ông khác hả?” Bà cụ Đường ngẩn ra, trên mặt đột nhiên có chút tức giận: “Cái thằng nhóc khốn nạn này lại dám hiểu lầm con chuyện này, bà chắc chắn sẽ không tha cho nó.”



Hàn Nhã Thanh: “...”

Sở Bách Hà: “..."

Đường Minh Hạo vừa mới bò ra khỏi thùng: “..."

“Bà cụ Đường, trí tưởng tượng của bà phong phú thật.” Sau khi Sở Bách Hà lấy lại tinh thân, lập tức bật cười: “Nếu cậu ba Dương dám hiểu lầm chuyện này, không cần bà ra tay, con sẽ là người đầu tiên không tha cho anh ta.”

“Vậy nó còn hiểu lầm chuyện gì nữa?” Bà cụ Đường cũng cảm thấy chuyện này cũng không có khả năng quá cao, Dương Tầm Chiêu là một người rất thông minh, không thể nào hiểu lầm chuyện này được.

“Dương Tầm Chiêu hiểu lầm con là người tình bên ngoài của mẹ.” Đường Minh Hạo cuối cùng cũng bò ra khỏi thùng đi đến, bổ sung thêm một câu trả lời, câu trả lời này của Đường Minh Hạo cũng đã quá rõ ràng.

“Cái thằng nhóc ngốc kia, bình thường trông rất thông minh, sao đến lúc quan trọng này lại ngốc thế, Minh Hạo mới bao lớn, nó…” Bà cụ Đường đột nhiên dừng lại, nhớ ra điều gì đó: “Không lẽ Tâm Chiêu vẫn chưa gặp Minh Hạo sao?”

“Vâng, vẫn chưa gặp, bé Hạo nói bây giờ vẫn chưa muốn nhận cậu ba Dương, còn uy hiếp bọn con không được nói cho cậu ba Dương biết về chuyện của cậu bé, cho nên bọn con không dám nói.” Sở Bách Hà nhìn Đường Minh Hạo, thờ một hơi thật dài nói: “Cho nên cũng chỉ có thể để cậu ba Dương hiểu lầm.”

“Bé Hạo vẫn không muốn nhận Dương Tầm Chiêu sao?” Bà cụ Đường nhìn Đường Minh Hạo, ánh mắt hơi dịu dàng: “Con vẫn chưa chấp nhận cậu ta sao?”

“Ông ấy mách lẻo với mẹ, còn nói xấu con, cho nên bây giờ con không muốn nhận ông ấy.” Đường Minh Hạo cũng không nói cậu bé vốn đã muốn chui ra, chỉ là vì bị cái đinh móc lại nên mới không thể ra kịp lúc được.

Chuyện này, sao cậu có thể không biết xấu hổ mà nói ra chứ?!. truyện xuyên nhanh

Nếu Dương Tầm Chiêu lại đi chậm thêm một chút là cậu bé đã ra đến rồi!!

“Được, được, Minh Hạo không muốn nhận thì tạm thời chúng ta không nhận, dù sao cậu ta cũng là ba của con, chuyện này vĩnh viễn của không thể thay đổi được, cậu ta cũng sẽ không chạy, cậu ta muốn hiểu lầm thì cứ hiểu lầm đi, cậu ta muốn tức giận thì cứ tức giận đi, ai bảo cậu ta ngốc, tức chết cũng đáng đời.” Bà cụ Đường đã lớn tuổi thế này rồi, có chuyện gì mà không nhìn ra nữa chứ, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Đường Minh Hạo, bà đã biết đứa bé này rất thông minh, ngoan ngoãn, trông thì rất cứng cỏi, nhưng cũng có một mặt cực kỳ yếu ớt.

Đây là một đứa trẻ làm người ta đau lòng!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook