Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 242: Dụng tâm lương khổ

Hi Vũ Yên

28/08/2016

"Nam Nam thu thập đơn giản một chút, những thứ khác đều không cần, chỉ cần đeo mang theo giấy tờ tùy thân, mang theo hai máy tính sách tay, chúng ta lập tức đi. Nam Cung Diệu không thể để cho người nhà gặp nguy hiểm.

Chỉ chốc lát sau, Nam Nam cõng một cái ba lô, một tay nhấc hai máy tính, một tay dắt tay em gái, đứng ở bên giường Mộ Hi, Nam Cung Diệu nhanh chóng mặc quần áo vào cho Mộ Hi, một tay ôm lấy Mộ Hi vào trong ngực, nhìn cô vợ nhỏ mà lòng đau không chịu được.

"Mấy người đi trước, Nam Nam biết rõ nhà tôi, nhét quyển này kinh phật vào trong lòng Mộ Hi, tôi muốn tẩy trừ sạch sẽ ở đây, không thể liên lụy người khác." Cao tăng nói.

"Đại sư, cẩn thận." Nam Cung Diệu ôm Mộ Hi ra cửa, Nam Nam cũng theo sát ở phía sau.

Rời khỏi khách sạn, bọn họ gọi xe tới thẳng nhà đại sư, không thể đi được xe thể thao của anh, bởi vì Mộ Hi không thể ngồi được.

Bọn họ nhanh chóng đến nhà đại sư, đồ đệ lập tức mang bọn họ vào nhà chùa, đặt Mộ Hi ở phía trước một pho tượng phật, tiểu pháp sư đốt ba ném hương, bắt đầu gõ mõ, bắt đầu niệm kinh trong mồm.

Nam Cung Diệu đi ra ngoài, bấm điện thoại cho ông Lãnh.

"Ông nội Lãnh, ông và Lãnh Đông mau tới Thái Lan, Mộ Hi đã xảy ra chuyện, xem ra thứ đó không muốn chúng tôi sống sót trở về!"

Nam Cung Diệu nói vô cùng nghiêm trọng, nhưng mà anh không sợ chính mình gặp chuyện không may, anh lo lắng người nhà có chuyện, cho nên hiện tại anh cần người giúp một tay, có một ít chuyện anh muốn đích thân đi giải quyết, mặc kệ là người hay là quỷ, dám tổn thương người phụ nữ và con cái anh, anh tuyệt sẽ sẽ không bỏ qua thứ đó.

"Dám đả thương người phụ nữ của tôi, là người tôi giết người, là quỷ tôi giết quỷ, nhiều nhất chính là khiến cho thứ không sạch sẽ đó lại chết một lần." Nam Cung Diệu gầm nhẹ.

Đều nói mềm sợ cứng, cứng rắn sợ không muốn sống, coi như là quỷ thì cũng có lúc cô ta sợ hãi.

Vì sao Nam Cung Diệu gọi ông nội Lãnh đến, bởi vì ông nội Lãnh biết một chút về lời nguyền rủa của nhà Nam Cung, có lẽ sẽ có trợ giúp, gọi Lãnh Đông tới là giúp đỡ chiếu cố bọn trẻ.

Nam Cung Diệu muốn gặp lại ác linh đáng chết này!

Sau khi Lãnh Đông biết rõ Mộ Hi gặp chuyện không may, lập tức liên lạc với sân bay, hỏi mấy giờ sẽ có tuyến đường an toàn khỏi hành, anh muốn lấy máy bay trực thăng của Diệu tổng đi Thái Lan.

Kỳ thật, vài ngày này Lãnh Ưng thu hoạch không nhỏ, ông liên lạc với đại sư phong thủy, đại sư đoán mệnh, còn có đại sư chuyên bắt hồn, tóm lại là đại sư về phương diện này, ông đều mời đến, thì ra, cái cây đại thụ bên cạnh từ có hiện lên ngày sinh tháng đẻ của Lãnh Tuyết, trải qua kiểm tra liên tục, ngày sinh tháng đẻ của Lãnh Tuyết bị một ác linh dùng thần chú khóa lại, cho nên không có cách nào đầu thai làm người, nhưng mà, Lãnh Tuyết lại không dám phản kháng, mới có thể bị ác linh liên tục khống chế.

Lãnh Ưng biết rõ Mộ Hi gặp chuyện không may, trong lòng rất vội, nhất định là ác linh âm thầm giở trò, nhất định phải mang theo người.

Lãnh Ưng mở quỹ bảo hiểm ra, lấy vật bà cố nội lưu lại, ông nhấc theo cái rương cùng Lãnh Đông đi tới sân bay, bọn họ đi máy bay suốt đêm.

Lúc rạng sáng, máy bay đã tới được Thái Lan, căn cứ địa chỉ Diệu tổng nói, Lãnh Đông đi đến tận nhà cao tăng, đây là một biệt thự tư nhân, là một vị cao tăng được người có tiền giúp đỡ, còn cho ông hẳ một phòng thiền, biết rõ ông muốn mỗi ngày niệm kinh, cho nên nhất định phải có phòng thiền, vị có tiền này rất tin ngưỡng Phật giáo Trung quốc.

Tiểu pháp sư ở cửa cung nghênh đám Lãnh Ưng đến.

Chỉ chốc lát sau tiểu pháp sư mang theo Lãnh Ưng và Lãnh Đông tiến vào, đi tới phòng thiền, Lãnh Ưng thấy Mộ Hi nằm ở giữa phòng thiền, sắc mặt tái nhợt, Mộ Hi đã hôn mê một ngày một đêm, vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, edit Mèo hoang trước đó Nam Cung Diệu có tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng, nhưng đều không hữu dụng, bởi vì muốn truyền nước biển bổ sung thể lực cho Mộ Hi, nhưng lại chảy ra ngoài từng chút, căn bản là không chảy vào mạch máu Mộ Hi.

Lãnh Ưng lấy ra sách cũ mà bà cố nội để lại, đưa cao tăng xem, đương nhiên còn có một pháp khí (nhạc cụ của đạo sĩ).

Hai người bọn họ đi đến nhà kề không biết làm gì, chỉ chốc lát sau, hai người đi ra.

"Diệu Nhi, con ôm Mộ Hi đến trên ban công, cởi quần áo ra, lật lại, để lưng con bé hướng lên trên, chúng ta sẽ trừ tà cho nó."

Đây là sau khi Lãnh Ưng và đại sư thương lượng quyết định, loại vật này sợ ánh mặt trời, bởi vì tất cả những thứ không sạch sẽ nếu thấy ánh mặt trời sẽ mất tác dụng, cho nên chỉ có thử một lần, dù sao không có biện pháp tốt hơn!

Nam Cung Diệu đặt một cái thảm mỏng trên ban công, sau đó đặt Mộ Hi trên thảm, anh không có rời đi, anh muốn ở ùng cô vợ nhỏ, Mộ Hi hôn mê một ngày một đêm, Nam Cung Diệu liên tục không có chợp mắt, chỉ sợ Mộ Hi có việc, anh muốn bảo vệ cô, với anh, giờ phút này, snh thật sự là hối hận muốn chết, ngày đó Nam Cung Nhiên đến, vì cái gì anh lại vội vàng làm việc, cái công việc chó má gì, hiện tại bà xã có chuyện, trên thế giới không có gì là có thể đổi Mộ Hi khỏe mạnh trở về.

"Diệu Nhi, kế tiếp đại sư phải làm phép, ta ở một bên trợ giúp, con không phải rời khỏi Mộ Hi, nhớ kỹ nhất định phải để có bé ở dưới ánh mặt trời." Lãnh Ưng nói.

"Vâng." Nam Cung Diệu kiên định đáp ứng.

Chỉ chốc lát sau, đại sư ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu niệm chú, đương nhiên là giải thần chú nguyền rủa, Lãnh Ưng lấy ra một cái bùa chú cho Nam Cung Diệu dán lên sau lưng Mộ Hi.

Ai ngờ lúc đại sư bắt đầu niệm bùa chú, Mộ Hi đột nhiên mở mắt ra, vẻ mặt rất thống khổ nhìn Nam Cung Diệu, Nam Cung Diệu biết rõ đây là bùa chú của đại sư có tác dụng, nhưng mà, anh biết rõ Mộ Hi còn chưa thoát khỏi nguy hiểm.

"Thật khó chịu, thật khó chịu..." Mộ Hi đột nhiên đứng dậy, muốn chạy vào trong phòng.

"Đè nó lại, không được để con bé rời khỏi ánh mặt trời, đừng để cho nó đi vào." Lãnh Ưng hô to.

Nam Cung Diệu gắt gao ấn Mộ Hi lên tấm thảm, đột nhiên khi lực Mộ Hi rất lớn, muốn phản kháng, nhưng mà Nam Cung Diệu sẽ không để cho cô lên, bởi vì anh phải cứu cô vợ nhỏ.

Đúng lúc này, sau lưng Mộ Hi đột nhiên bốc cháy, là thứ bùa chú kia.

"Đại sư bốc cháy?" Nam Cung Diệu đau lòng hô to.

"Không có việc gì, chì là đang cứu con bé, đừng để cho nó đứng lên." Lãnh Ưng hô to.

Kỳ thật, ngọn lửa đó là đang hủy diệt chú ngữ, đốt không chết người, chỉ thấy Mộ Hi thống khổ hai mắt trợn ngược, té xỉu trên tấm thảm, đại sư đình chỉ niệm chú.

"Cậu trai, ôm cô ấy vào đi, sẽ không có chuyện." Đại sư nói.

Nam Cung Diệu dùng thảm quấn lấy Mộ Hi, ôm cô để lên trên giường, đau lòng nhìn xem cô vợ nhỏ.

"Bà xã, bà xã, bà xã..." Nam Cung Diệu thấy Mộ Hi còn chưa có tỉnh, khó chịu cúi đầu xuống, một giọt nước mắt rớt xuống.

Đúng lúc này, một cái tay nhỏ bé nhẹ nhàng bắt lấy anh.

"Ông xã, em thật đói." Mộ Hi nói câu nói đầu tiên là thật đói, Nam Cung Diệu vui vẻ ôm Mộ Hivào trong ngực, đau lòng liên tục hôn cô, hôn cô...



"Ông xã, anh còn hôn em như vậy, em vẫn còn đói, không chút no bụng!" Mộ Hi hoạt bát nở nụ cười.

Nhìn thấy Mộ Hi nói giỡn, trong lòng Nam Cung Diệu yên tâm bao nhiêu, vì vậy, kêu tiểu sư phụ giúp làm một ít thức ăn đưa tới, bởi vì anh không yên tâm rời khỏi Mộ Hi một bước, bọn nhỏ có Lãnh Đông mang theo anh hết sức yên tâm.

"Ông xã, em cảm giác mình ngủ đã lâu, toàn thân rấtau, nhất là sau lưng." Mộ Hi bị đau nhếch miệng cười.

"Nói cho anh biết, ngày đó Nhiên Nhiên tới có cái gì không thích hợp không, nàng con bé có chạm qua em không?" Nam Cung Diệu hỏi, những chuyện này, nhất định anh phải điều tra rõ ràng, như vậy mới có thể biết người biết ta bách chiến bách thắng.

"Ngày đó, em mang Nhiên Nhiên tới phòng trà, em muốn pha cho nó tách cà phê, nó nói không muốn uống, về sau con bé dùng tay vỗ vỗ phía sau lưng em, sau đó hình như em ngủ, những thứ khác em không nhớ rõ còn có chuyện gì." Mộ Hi hồi tưởng lại nói.

"Em bị con bé bỏ chú, liên tục hôn mê bất tỉnh, mọi người hoài nghi đó không phải là Nhiên Nhiên, hoặc thứ không sạch sẽ thao túng con bé." Nhất định những chuyện này phải nói cho Mộ Hi, bởi vì sinh mệnh quan trọng, hy vọng về sau cẩn thận một chút.

"Khó trách ngày đó con bé yên tĩnh như vậy, em còn thấy kỳ lạ!" Mộ Hi còn nói.

"Lần này Nam Nam dẫn chúng ta đến Thái Lan chính là vì cứu em, bởi vì vị ông cụ kia là một cao tăng đắc đạo, lúc này nhờ có ông ấy, nếu không rất nguy hiểm, may mắn em liên tục mang theo tràng hạt của ông ấy, nếu không, Nhiên Nhiên sẽ trực tiếp ra tay với em, đương nhiên, cô ta cũng không phải thật sự là Nhiên Nhiên." Nam Cung Diệu nói từng câu từng chữ.

"Bọn nhỏ ở đâu? Có sao không?" Mộ Hi lo lắng nói.

"Bọn chúng rất tốt, ở cùng Lãnh Đông, yên tâm." Nam Cung Diệu nói.

"Lãnh Đông đến đây?" Mộ Hi hoang mang hỏi.

"Ùm, anh gọi cho bọn họ tới , bởi vì anh muốn toàn tâm toàn ý chiếu cố em, không thể quan tâm bọn nhỏ, vì vậy, anh liền liên lạc cho Lãnh Đông và ông nội Lãnh đến hỗ trợ." Nam Cung Diệu nói.

"Cái kia, có phải Lãnh Tuyết làm hay không?" Mộ Hi khổ sở hỏi, bởi vì cô liên tục tin tưởng Lãnh Tuyết sẽ không hại mình, nhưng mà lần này giải thích thế nào?

"Không phải là Lãnh Tuyết, Lãnh Tuyết cũng bị cô ta khống chế, cho nên liên tục không thể đầu thai, anh cũng vừa mới nghe ông nội Lãnh nói, kỳ thật, bà xã, hôm nay anh muốn nói cho em, nhà Nam Cung chúng ta liên tục bị lời tiên đoán nguyền rủa, chính là, chỉ cần đàn ông kết hôn, bà xã sinh xong con cái sẽ chết, đây cũng là vì sao từ nhỏ anh không có mẹ, bởi vì chỉ có vợ chồng ân ái mới có thể bị nguyền rủa, cho nên khi em sinh xong Lâm Lâm, anh thường xuyên lạnh nhạt với em, anh hy vọng chúng ta thường xuyên mâu thuẫn, sau đó tránh khỏi nguyền rủa, kết quả, em bỏ đi ! Không nghĩ tới hai năm sau em trở lại, gần đây anh mới biết rõ em chính là người có thể cởi bỏ tiên toán nhà Nam Cung, mà ác linh thật ra chính là Nữ Vu năm đó thi triển chú ngữ với nhà Nam Cung, bà ta biết việc nàu, cho nên bà ta luôn luônkhống chế Lãnh Tuyết không thể đầu thai." Nam Cung Diệu nói.

"Làm sao em lại có thể phá lời tiên đoán chứ? Nữ Vu kia cũng đã chết rất nhiều năm rồi, tại sao vẫn không có đầu thai?" Mộ Hi hỏi.

"Bởi vì lúc trước khi bà ta thi triển chú ngữ đã nói qua, chỉ có người nữ chân đạp thất tinh mới có thể phá giải lời nguyền nhà Nam Cung, bà ta lo lắng lời nguyền nhà Nam Cung bị phá giải, cho nên tình nguyện buông tha cơ hội đầu thai, cũng muốn trả thù nhà Nam Cung." Nam Cung Diệu giận dữ nói.

"Chân đạp thất tinh? Cho nên bà ta muốn đối phó với em, bởi vì trên chân em có bảy nốt ruồi ng đúng không?" Mộ Hi hỏi.

"Đúng, mục tiêu của bà ta là em, cho nên lần này Nam Nam dẫn em đến, bởi vì nó phát hiện em gặp nguy hiểm, vì em, nó cố ý tiếp xúc với vị kia cao tăng, không nghĩ tới hai người bọn họ cũng hợp ý nhau, thế nên mới có thể thành bạn bè."

"Gia tộc của các anh bị nguyền rủa đã bao lâu?" Mộ Hi hỏi.

"Mười ba đời." Nam Cung Diệu trả lời.

"Khó trách ông cụ tổ không cần bà ta nữa, bà ta thật xấu, thật sự là ác độc, hại nhà nhà các anh đến mười ba đời còn không vẫn tính toán!" Mộ Hi tức giận nói, hiện tại cái gì cô cũng không sợ, bởi vì người nhà yêu cô, đều sẽ không tay cô, giống như con trai đã khổ tâm.

"Không được, em muốn đi xem bọn nhỏ một chút." Mộ Hi chuẩn bị xuống giường.

"Anh dẫn em đi." Nam Cung Diệu dắt tay Mộ Hi đi tới phong thiền, bởi vì đại sư đang giảng lịch sử đạo phật lâu đời của Trung quốc cho Nam Nam, Nam Nam nghe rất nghiêm túc, mà Lãnh Đông và Lâm Lâm chơi trong sân, Lãnh Đông không dám thất lễ, nhất là loại chuyện như vậy, lại không thể khinh thường.

Mộ Hi và Nam Cung Diệu yên lặng đi tới, lo lắng quấy rầy đến đại sư giảng bài, bọn họ cũng đều ngồi xếp bằng dưới đất, nghiêm túc nghe đại sư, thì ra đại sư hiểu nhiều như vậy, Mộ Hi bội phục, Nam Nam lại nghe rất nghiêm túc.

"Cậu bé, đây là bản kinh thư đưa cho con, cuối cùng ta cũng không thể lý giải hết, có một số việc có lẽ là trong số đã định, tất cả đều tùy duyên đi! A Di Đà Phật."

"Cám ơn, con sẽ cất kỹ ." Nam Nam lễ phép tiếp nhận kinh thư, phát hiện cha và mẹ ngồi ở phía sau.

"Mẹ, mẹ đã tỉnh, Nam Nam rất lo lắng." Nam Nam dang hai tay ôm chặt lấy Mộ Hi, cậu nhóc hết sức sợ hãi mất đi mẹ.

"Con trai, cám ơn con, đã làm nhiều như vậy cho mẹ." Hai tay Mộ Hi bưng lấy mặt của Nam Nam, con trai của cô thật sự là trưởng thành, biết rõ bảo vệ gia nhân.

"Nam Nam chỉ cần vui vẻ sống chung một chỗ với mọi người là được rồi, ai cũng không cho phép gặp chuyện không may." Trong giọng nói Nam Nam lộ ra một cỗ khí thế cường đại, mặc dù nó còn là đứa bé, nhưng mà, khí thế này rất khó dấu.

"Quá cảm động, quá cảm động ..." Cao tăng lại bị thân tình trước mắt cảm động một lần nữa.

"Các con, chỉ cần cả nhà con đồng tâm hiệp lực, chính là vô cùng lục lượng, nhớ kỹ, thân tình có thể chiến thắng tất cả." Đại sư nói.

"Chúng ta sẽ nhớ kỹ, đại sư, cám ơn ngài đã cứu Mộ Hi." Nam Cung Diệu thành khẩn nói.

"Không cần cám ơn, đây là ta nên làm. Mấy ngày nữa, Mộ Hi nghỉ ngơi không sao, chúng ta liền cùng nhau trở về Trung quốc." Đại sư nói.

Kỳ thật, trước kia đại sư không quay về là bởi vì ông đang chờ một người xuất hiện, hiện tại người ông chờ xuất hiện, cho nên ông muốn về nước.

Ba ngày sau, đám người Nam Cung Diệu cùng nhau ngồi chuyên cơ bay trở về Trung quốc.

Sau khi Nam Cung Diệu sắp xếp cho Mộ Hi và bọn trẻ tốt, anh đi tìm ông nội Lãnh và đại sư, bởi vì đại sư yêu cầu ở cùng Lãnh Ưng.

Mỗi người Mộ Hi và Nam Nam cầm lấy một quyển kinh thư đại sư đưa cho, nói về sau có trợ giúp rất lớn.

Nam Cung Diệu đi vào biệt thự của Lãnh Đông, anh có chuyện quan trọng hơn phải làm.

"Đại sư, xin giúp tôi tìm được ác linh kia, tôi muốn thấy bà ta, đây là chuyện nhà Nam Cung tôi, tôi không nghĩ liên lụy bất luận kẻ nào." Nam Cung Diệu quyết định muốn gặp bà, bởi vì snh không thể để cho Mộ Hi lại gặp nguy hiểm.

"Con à, con biết chuyện này rất nguy hiểm?" Lãnh Ưng nói.

"Con là người, bà ta lợi hại hơn nữa cũng không phải là người, con không sợ bà ta, con muốn tự tay diệt bà ta, dám động tới người phụ nữ của tôi." Nam Cung Diệu hận đến nghiến răng, hắn không sợ bà ta, anh chỉ muốn tìm đến bà ta.

"Con à, con yên tâm, tâm tình của con chúng ta để hiểu, yên tâm, chúng ta sẽ giúp con, con không có một mình, con còn có chúng ta, đoàn kết chính là lực lượng." Lãnh Ưng nói, bởi vì còn có chuyênh của Tuyết nhi, không dừng lại chuyện Nam Cung Diệu muốn gặp ác linh kia, Lãnh Ưng cũng muốn gặp bà ta, dám động cháu gái của ông, chính là muốn chết một lần nữa.



Vì vậy, trải qua thương lượng, bọn họ chuẩn bị vài thứ tới bãi tha ma.

Kỳ thật, lúc mấy người Nam Cung Diệu trở về, mấy người Âu Dương Hàn cũng trở lại, còn cùng nhau mang Khang Hân về.

Ở buổi tối hôm đó Mộ Hi trở lại, cô gọi điện cho Nam Cung Nhiên, bởi vì lo lắng con bé sẽ gặp chuyện không may, cho nên hỏi một chút.

"Người phụ nữ này, chị nói bậy bạ gì đó? Lúc nào thì em gặp qua chị? Thật sự là bệnh thần kinh!" Nam Cung Nhiên không thích Mộ Vũ Hàn, bởi vì cô không biết đây là Mộ Hi, cô coi Mộ Vũ Hàn thành người phụ nữ quyến rũ Nam Cung Diệu, cho nên nói chuyện hết sức không chút khách khí. Kỳ thật, ở trong ý thức của Nam Cung Nhiên, căn bản cô không có gặp qua Mộ Hi, không cần thiết nói dối.

Mộ Hi nghe được cô quát to cũng biết cô không có việc gì, trong lòng hết sức yên tâm, mục tiêu của ác linh kia là cô, xem ra chỉ bị lợi dụng một tý, xem ra cái gì con bé cũng không biết.

Sau khi Khang Hân trở về liền trực tiếp về nhà, bởi vì cô ta nằm mộng cũng muốn về nhà, cuối cùng là đã trở lại .

"Con à, con đã đi đâu? Mẹ lo lắng muốn chết!" Mẹ Khang Hân ôm con gái nói.

"Mẹ, con chính là cùng bạn bè ra ngoài giải giải sầu, đi Thái Lan chơi."

Khang Hân không có nói cho người trong nhà cô ta bị Nam Cung Diệu ném ở trên hoang đảo, bởi vì cô ta muốn chính mình báo thù, nên không thể đánh rắn động cỏ, bởi vì lấy tính tình của mẹ nhất định sẽ lập tức tìm Nam Cung Diệu mắng to một trận, cho nên cô ta muốn chính mình chút cơn tức này.

Sau mấy ngày Nam Cung Diệu đi vào bãi tha ma, mục đích lần này bọn họ là nghĩ biện pháp làm cho Lãnh Tuyết thoát khỏi ác linh.

Lúc trước Lãnh Ưng đã tới mấy lần, nhưng chính là không mang đi hồn phách Lãnh Tuyết, hình như là bị khóa, hẳn là ngày sinh tháng đẻ của Lãnh Tuyết bị thần chú khóa lại, chỉ cần có thể cởi bỏ thần chú, Lãnh Tuyết sẽ tự do.

Lãnh Đông ngồi xổm người xuống bắt đầu dải tiền vàng mã, Nam Cung Diệu cầm trong tay một chuỗi tràng hạt đại sư đưa cho , đại sư đi dạo qua một vòng cây đại thụ, sau đó ngồi xếp bằng xuống, Nam Cung Diệu đứng ở một bên, quan sát động tĩnh chung quanh.

Bây giờ là ban ngày, thời điểm ác linh yếu nhất, bà ta không dám ra đâu, đúng lúc bọn họ có thể nghĩ biện pháp phá giải thần chú cho Lãnh Tuyết.

Chỉ chốc lát sau dưới tàng cây lóe lên một đạo ánh sáng, trên mặt hiện lên ngày sinh tháng đẻ của Lãnh Tuyết, đây là dó đại sư niệm chiêu hồn chú, bởi vì chỉ có kéo ngày sinh tháng đẻ tới mới có biện pháp giải trừ thần chú.

Đại sư nhanh chóng niệm chú kinh văn giải lời nguyền, một đoàn khói đen nhanh chóng xoay tròn chung quanh, càng lúc càng nhanh, giống như hình thành một dòng nước xoáy.

"Người đàn ông chết tiệt, các ngươi đừng mơ tưởng lấy đi hồn phách của cô ta..." Lãnh Đông ngẩng đầu nhìn nguồn gốc tiếng nói, Nam Cung Diệu căm tức nhìn khói đen này.

"Ác linh kia, mau lăn ra đây, chính mình không có bản lãnh gặp người, lại còn dám khống chế được hồn phách người khác, năm đó ông tổ tôi đã làm đúng, bà là người phụ nữ vô sỉ như vậy căn bản là không xứng gả vào nhà Nam Cung!" Nam Cung Diệu hung dữ nói, Lãnh Ưng cả kinh, thật lo lắng chọc giận ác linh, hậu quả rất nguy hiểm, dù sao lực lượng vẫn có giới hạn.

"Dũng cảm, nhà Nam Cung người không có một người tốt, đều là khốn kiếp..." Âm thanh kinh khủng vang lên lần nữa.

Coi như đàn ông nhà Nam Cung khốn kiếp, người cũng không đi yêu kẻ khốn kiếp, nếu như ngươi không có yêu, lấy đâu ra hận, loại người như ngươi không biết yêu căn bản là không xứng có được tình yêu!"

Nam Cung Diệu gầm nhẹ, lúc này anh đã nhiệt huyết sôi trào, kể từ khi Mộ Hi gặp chuyện không may, Nam Cung Diệu liên tục nảy sinh ác độc muốn hung hăng dạy dỗ cái ác linh này, mặc kệ bà ta có bao nhiêu lợi hại, anh đều phải thử một chút.

"Ta không yêu tên khốn kia, ta không yêu tên khốn kia..." Âm thanh kinh khủng liên tục tái diễn.

"Ngươi không yêu, vì saokhông buông ra? Ngươi làm như vậy không phải là vì trả thù năm đó ông ấy phụ ngươi hay sao?" Nam Cung Diệu căm tức nhìn khói đen, đầu tiên anh muốn khí thế không thể thua ác linh này, mới có cơ hội giành thắng lợi, cái ác linh này không được diệt, Mộ Hi sẽ gặp nguy hiểm, lời nguyền nhà Nam Cung không có cách nào phá giải, anh cũng không thể lại khiến cho tương lai con trai bơ vơ không nơi nương tựa.

Nam Cung Diệu nghĩ tới những thứ này, ý thức trách nhiệm trong lòng càng ngày càng mạnh, song tay nắm chặt tràng hạt, hận không thể tự tay buộc tràng hạt vào cổ ác linh, làm cho bà ta cũng nhận thức được mùi vị bị hành hạ.

"Ha ha ha ha... Chẳng lẽ ngay cả chút dũng khí cũng không có?" Nam Cung Diệu chợt cười to.

"Dũng khí gì? Ngươi nói dũng khí gì?" Ác linh nói.

"Ngươi ngay cả dũng khí thừa nhận ngươi yêu ông tổ nhà ta cũng không có! Còn có tư cách yêu đàn ông nhà Nam Cung!" Nam Cung Diệu tức giận nói.

"Ngươi nói bậy, ta hận ông ta, hận ông ta phụ ta!" Ác linh rống to.

"Ông ấy phụ ngươi? Cái gì gọi là phụ ngươi? Tình yêu là tự do , không có phụ, yêu không nổi thì không cần yêu, người lưu luyếnnhư vậy ở đây làm gì? Ngươi có không có hỏi hỏi vì sao tổ tiên của ta rời đi ngươi?" Nam Cung Diệu cây ngay không sợ chết đứng nói.

"Ngươi câm miệng, ngươi không có tư cách nói yêu với ta, ngươi chính là kẻ bạc tình." Ác linh nói.

"Tôi là kẻ bạc tình, nhưng mà, đó là đã từng, bởi vì người phụ nữ của tôi đã khiến tôi sửa đổi, hiện tại trong lòng của tôi chỉ yêu cô ấy, bởi vì cô ây khoan dung, cô ấu yêu, cảm động tôi, cô ấy cam tâm tình nguyện vì ta mà làm tất cả, kể cả nối dõi tông đường cho nhà Nam Cung, cho nên tôi đã hối cải làm người, giờ phút này trong lòng của tôi chỉ có cô ấy, một đời một thế sẽ không thay đổi." Nam Cung Diệu chém đinh chặt sắt nói, hơn nữa tất cả đều là lời nói trong lòng, dừng lại một chút, anh lại nói tiếp.

"Ngươi đã từng có cho ông ấy cơ hội hay không? Ngươi không hỏi rõ ràng vì sao năm đó ông ấy rời khỏi ngươi? Ngươi vô tình với ông ấu như vậy, làm sao có thể được ông ta yêu? Ngươi chỉ làm tổn thương người yêu của ngươi, có lẽ ông ấy yêu ngươi, là ngươi phá hủy phần tình yêu này, bởi vì ngươi ích kỷ, tâm tính ngươi hẹp hòi, ngươi không được oán người khác, căn bản là người không biết yêu!"

Ngay lúc Nam Cung Diệu giảng đạo lý với bà ta, đại sư, đã giải khai thần chú, ông đem hồn phách Lãnh Tuyết để vào một cái hộp, sau đó dùng bùa chú che lại, giao cho Lãnh Ưng, ác linh phát hiện không thấy hồn phách Lãnh Tuyết, tức giận, trong nháy mắt nổi lên gió đen, hình như là gió lốc.

"Ông nội Lãnh, ông mang Tuyết nhi đi trước đi, chúng con sẽ ở lại." Nam Cung Diệu hô to.

"Các ngươi ai cũng đừng nghĩ chạy, hôm nay phải chết!" Âm thanh kinh khủng thanh truyền ra từ không chung.

"Đây là ân oán của nhà Nam Cung, thả bọn họ đi, chẳng lẽ là ngươi sợ tôi?" Nam Cung Diệu lạnh lùng nói.

"Được, hôm nay ta liền tính toán với người những gì nhà Nam Cung thiếu ta, người mau cầm mạng mình đến?" Âm thanh kinh khủng vang lên lần nữa.

"Lãnh Đông, mấy người đi mau, ngộ nhỡ tôi có chuyện gì, chiếu cố người trong nhà tôi." Nam Cung Diệu hô to, sau đó vừa dùng lực đẩy Lãnh Đông ra khỏi gió lốc.

Làm sao Lãnh Đông đi được, phải đi cũng là cùng đi, anh sẽ không bỏ lại Nam Cung Diệu rời đi , gió càng lúc càng lớn, đã không mở mắt ra được, anh dùng sức lại xông vào trong gió xoáy.

"Tốt, lại một người chịu chết ."

"Khốn kiếp, chúng ta phải chết, ngươi cũng không có can đảm lộ ra diện mạo thật sao? Chẳng lẽ là sợ hãi tương lai ta sẽ đi vào địa ngục trả thù người?" Nam Cung Diệu nói.

"Được, liền cho ngươi chết mih bạch."Ngay khi nói chuyện một bóng đen xuất hiện ở trước mặt Nam Cung Diệu, khoảng cách vô cùng gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
Nguyên Tôn
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook