Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 263: Chim bồ câu trắng làm việc lại (2)

Hi Vũ Yên

10/09/2016

"Diệu tổng." Ở công ty, Mộ Hi thường xuyên gọi như vậy, trừ phi lúc không có người, cô sẽ gọi là ông xã .

"Đói bụng không? Cho." Nam Cung Diệu cầm túi điểm tâm đưa cho vợ yêu, chỉ thấy hai mắt Mộ Hi sáng lên, mặc dù vẫn chưa mở ra nhưng đã ngửi thấy được mùi thơm rồi.

"Ông xã, yêu anh chết mất, vậy mà giấu đồ ăn ngon." Mộ Hi hưng phấn nhận lấy bánh ngọt, bắt đầu ăn, người đàn ông của mình dĩ nhiên không cần khách khí.

"Ăn quá ngon, ông xã, anh muốn tới ăn cùng không?" Mộ Hi hỏi.

"Anh chỉ muốn ăn em, cái khác không có hứng thú!" Nam Cung Diệu nâng cằm nhìn vợ yêu ăn.

"Anh là đàn ông, anh không thể nghĩ đến cái khác sao? Trong đầu toàn phụ nữ, phụ nữ, người ta sẽ cười nhạo anh nha." Mộ Hi nói.

"Anh muốn người phụ nữ của mình, bọn họ quản được!" Nam Cung Diệu nói.

"Bọn họ không xen vào, nhưng em không chịu nổi!"

"Bà xã, từ từ thành thói quen, hiện tại anh trừ công việc chính là muốn em, nghĩ ăn em thế nào, sớm muộn cũng có một ngày anh sẽ bồi dưỡng em thành một cao thủ lợi hại trên giường, hoặc là cao cao thủ." Nam Cung Diệu vừa nói xong, Mộ Hi liền phun.

Nam Cung Diệu cầm khăn giấy lên lau miệng cho vợ yêu.

"Cao cái đầu anh nha, anh coi em là ai chứ? Chẳng lẽ em chỉ có khả năng này sao?" Mộ Hi ngoài miệng nói như vậy, thật ra thì, ở trong lòng đã bắt đầu bí mật thực hiện lý tưởng của mình, chính là tối hôm nay ngày đầu tiên cô lên sân khấu hát.

"Bà xã, tối nay anh dẫn em đi chỗ này, bảo đảm em sẽ thích." Nam Cung Diệu cưng chiều sờ sờ đầu Mộ Hi nói.

"Đi đâu? Không bằng kêu lên bọn nhỏ đi cùng." Mộ Hi nghe thấy đi chơi, trong lòng xoắn lại, tối hôm nay không thể được, cô còn phải ra ngoài hát.

"Phòng hát Cửu Châu." Nam Cung Diệu vừa nói xong, nước Mộ Hi uống vào trong miệng, lại phun ra, sẽ không trùng hợp, chẳng lẽ ông xã cũng biết cô muốn làm việc lại?

"Khụ khụ. . . . . ."

"Bà xã, em làm sao vậy?" Nam Cung Diệu hỏi, đồng thời, cũng rất tò mò, tại sao phản ứng của vợ yêu mãnh liệt như vậy?

"Không có gì, chỗ đó sao có thể đưa trẻ con đến, chỗ đó không thích hợp với trẻ con, không được, không được, hơn nữa, em vừa nhận một công việc." Mộ Hi chột dạ nói.

"Nhận công việc? Em nhận công việc gì?" Nam Cung Diệu hỏi.

"Chính là mỗi cuối tuần em muốn lên khóa phác thảo cho bọn nhỏ, thật xin lỗi ông xã, bây giờ mới nói cho anh biết." Mộ Hi cười nói, khuôn mặt lộ ra áy náy.

"Tại sao phải vất vả như vậy? Trong nhà lại không thiếu tiền xài." Nam Cung Diệu đau lòng hỏi.

"Em khổ cực học vẽ tranh, cũng không thể hoang phí! Em quyết định muốn truyền xuống, cho nên liền nhận một lớp học." Mộ Hi bình tĩnh trả lời.

"Vốn là hôm nay anh muốn dẫn em đi nghe hát!" Nam Cung Diệu thất vọng nói.

Thật ra thì, thời điểm Mộ Hi đồng ý làm thư ký cho anh, Nam Cung Diệu liền nghĩ đến vợ yêu hẳn sẽ buông tha vẽ tranh như vậy, bởi vì anh thấy buổi tối vợ yêu thường sẽ cầm bút ra vẽ lên giấy, đây là một loại nhiệt tình yêu thương, Nam Cung Diệu hiểu, dù sao dạy tất cả đều là học sinh, để vợ yêu tiếp tục sở thích của mình đi, cả đời người nếu như không thể làm chuyện mình thích rất là tiếc nuối!

"Được rồi, nhưng mà, không nên vất vả quá, nếu không anh sẽ đau lòng." Nam Cung Diệu ôm vợ yêu vào lòng, hiện tại anh chỉ cần vợ yêu vui vẻ, cái gì cũng không quan trọng.

"Ông xã, anh đã lâu chưa đến phòng hát Cửu Châu rồi, tại sao đột nhiên muốn đi vậy?" Mộ Hi cố ý tò mò hỏi.

"Bà xã, em còn nhớ người bạn của em hát ở phòng hát Cửu Chau không, chim bồ câu trắng đó, giọng nói rất giống em, dường như là một người. Tối hôm nay cô ấy làm việc lại." Nam Cung Diệu nói.

"Nha, thật sao? Cô ấy trở về rồi, không phải nói lập gia đình sao? Quá đáng tiếc tối hôm nay em đi không được!" Mộ Hi làm bộ hưng phấn nói.

"Nếu không, em đừng lên lớp? Chúng ta cùng đi." Bây giờ một khắc Nam Cung Diệu cũng không muốn rời khỏi vợ yêu, yêu thích không buông tay.

"Không được nha, đồng ý bọn nhỏ đương nhiên là phải đi, nói phải giữ lời, hơn nữa, em không thích đi chỗ đó, quá ồn, em không có hứng thú với nghe hát, em vẫn là thích vẽ tranh, vẽ tranh." Mộ Hi rất nghiêm túc trả lời Nam Cung Diệu, thật ra thì trong lòng đang suy nghĩ: em không thích nghe hát, em thích hát hơn.

"Vậy cũng tốt, về sau, mỗi cuối tuần, chúng ta liền thực hiện sở thích của mình." Nam Cung Diệu coi như là đồng ý, Mộ Hi cười mờ ám, Nhóc con, không trị được anh!



Buổi tối, Mộ Hi đơn giản ăn diện một chút, để mình nhanh nhẹn một chút, Nam Cung Diệu muốn đưa Mộ Hi đi, nhưng mà Mộ Hi kiên trì tự mình đi, bởi vì cô không cần đi đến đâu, cũng mang ông xã, giống như rời khỏi ông xã cái gì cũng không làm được!

Dĩ nhiên, Nam Cung Diệu cũng cho Mộ Hi cơ hội thể hiện năng lực mình, nhìn cô ra khỏi nhà, trở về nhà đi chơi cùng bọn nhỏ, bởi vì cách thời gian chim bồ câu trắng hát còn hơn hai tiếng nữa.

Mộ Hi đi tới phòng hát Cửu Châu, đi vẫn là lối đi chuyên dụng kia, dùng vẫn là phòng hóa trang của mình, dĩ nhiên bên trong đã sửa chữa rồi, cực kỳ xinh đẹp, trong tủ quần áo, đồng phục Mộ Hi diễn nhiều không kể xiết, hơn nữa mỗi món đều rất tinh xảo, vừa nhìn đã biết là tìm chuyên gia thiết kế, xem ra lần này ông chủ phòng hát Cửu Châu rất coi trọng Mộ Hi làm việc lại.

Bởi vì Mộ Hi phải mang mặt nạ, cho nên hóa trang đơn giản, chỉ là thoa son môi hồng hồng lên miệng nhỏ, bởi vì đây là trận đầu, Mộ Hi mặc một chiếc ôm sát eo màu đỏ, dưới chân là một đôi giày cao gót thủy tinh, mặt nạ cũng là tìm chuyên gia thiết kế, rất tinh xảo, thiết kế vừa đơn giản lại lộ vẻ cao quý, bịt mắt hai bên còn có mấy chiếc lông chim bồ câu trắng như tuyết.

Đã đến giờ, Mộ Hi ưu nhã đi về phía sân khấu.

"Các vị tiên sinh, các vị phu nhân, xin chào mọi người, tôi là chim bồ câu trắng, rất vinh hạnh trở lại phòng hát Cửu Châu hát cho mọi người lần nữa, cám ơn mọi người vẫn thích chim bồ câu trắng hát, kế tiếp tôi muốn biểu diễn cho mọi người chính là ca khúc mới tôi tự viết: 《 trở về đi 》."

Tiếp theo âm nhạc vang lên, Mộ Hi ưu nhã cầm micro đi tới giữa sân khấu .

Dưới ánh trăng, nghĩ đến anh, lặng lẽ, giọt nước mắt rơi xuống.

Nhớ lại bao nhiêu lời yêu thương, mỗi đoạn chuyện cũ dâng lên chìm xuống.

Nhìn mây trôi, không nói lời nào, cô đơn sao? Buồn khổ sao?

Nhớ tới trăng sáng ngày đó, hai người cười nói lời yêu thương.

Trong lòng anh, mau trở về chứ?

Nơi này mới là quê nhà hạnh phúc.

Trài qua ly biệt, lại tương tư. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thật ra thì, bài hát này là Mộ Hi viết đường tình yêu gập ghềnh của cô và Nam Cung Diệu, cô là gọi người yêu của mình quay lại.

Nam Cung Diệu ở phòng trên lầu hai, ở cùng anh còn có Lãnh Đông, anh biết Lãnh Đông cũng là fan của chim bồ câu trắng, Lãnh Đông bình thường không nói một lời, nhưng mà, chỉ thích nghe chim bồ câu trắng hát, giống như chim bồ câu trắng hát có thể đưa người ta tới một không gian khác, không buồn không lo, cảm giác đó rất đẹp.

Bọn họ nhắm mắt lại nghe, ngời phụ nữ này nhất định trải qua yêu hận ly biệt, nếu không, cô hát không ra loại thương cảm ly biệt đó, còn có tâm tình muốn gọi người yêu quay lại này, Nam Cung Diệu cảm động sâu sắc, bài hát này viết rất giống anh và vợ yêu ly biệt rồi đoàn tụ, yêu thương mất mà được lại.

"Anh Diệu, nhắm mắt lại nghe, anmh có phát hiện âm thanh này rất giống. . . . . ." Lãnh Đông chưa nói xong, mà chăm chú nhìn Nam Cung Diệu, ý là anh nghe ra sao?

"Đúng, rất giống." Nam Cung Diệu biết Lãnh Đông nói là giống ai, nhưng mà, không thể nào, vợ yêu rất ít ca hát, dường như cô rất ít khi tiếp xúc âm nhạc.

"Quả thực là giống như đúc, nhất là, cảm giác đó." Lãnh Đông hưng phấn nói, nếu như chim bồ câu trắng này là Mộ Hi, vậy quả thực quá hoàn mỹ rồi, người phụ nữ xuất sắc như vậy rất hiếm.

"Cậu hoài nghi?" Nam Cung Diệu hỏi.

"Không phải là DDLQD không có khả năng?" Mấy năm trước Lãnh Đông cứ như vậy hoài nghi, hiện tại anh vẫn tin cảm giác của mình, mặc dù đàn ông không có giác quan thứ sáu, nhưng mà, nội tâm khẳng định rất mãnh liệt.

"Nghe nhạc đi, cậu nghĩ nhiều rồi." Nam Cung Diệu nhàn nhạt nói.

Lãnh Đông nghĩ thầm: Thật sự là anh nghĩ nhiều sao?

Mộ Hi không nghĩ tới buổi tối hôm nay nhiều người như vậy, trong lòng ít nhiều rất hồi hộp, hát liên tiếp bốn bài, phải nhanh về nhà, nếu không bị ông xã phát hiện thì phiền toái!

Đến lúc đó, còn không bị một đám chó săn (paparazzi) chặn cửa, không chỉ quấy rầy bọn nhỏ nghỉ ngơi, càng khiến nhà Nam Cung trở thành đề tài để người ta bàn luận, trong nhà có tiền như vậy, con dâu nhà Nam Cung còn ra ngoài hát, sẽ trở thành trò cười!

Mộ Hi bằng tốc độ nhanh nhất thay quần áo xong, rời khỏi phòng hát Cửu Châu.

Về đến nhà, vừa nhìn xe chồng còn chưa có trở về, cô cởi quần áo ra tiến vào phòng tắm, tắm một cái, bởi vì trên người có mùi rất thơm, đều là mùi của những đồng phục diễn kia.

Nam Cung Diệu và Lãnh Đông nghe hát xong, không có trở về ngay, mà là mỗi người uống một ly.



"Cậu cũng không nhỏ, khi nào thì kết hôn với Đồng Đồng?" Nam Cung Diệu hỏi Lãnh Đông.

"Anh Diệu, làm sao anh biết?" Lãnh Đông tò mò hỏi, cậu còn chưa nói cho bất kì ai.

"Tôi nghe Mộ Hi nói, cô ấy nói hai người đang qua lại, bởi vì cô ấy nhìn thấy bức tranh Đồng Đồng vẽ trong nhà cậu, còn có của cậu, rất nhiều, cho nên Mộ Hi đoán được hai người đang qua lại." Nam Cung Diệu nói.

Thật ra thì, mặc dù Mộ Hi không phải em gái ruột của Lãnh Đông, kể từ sau khi Nam Nam và Lâm Lâm đổi cách xưng hộ gọi Lãnh Đông là cậu, anh và Mộ Hi liền thành anh em chân chính, chỉ là quan hệ này xem ra duy trì không lâu lắm, bởi vì Lãnh Đông sẽ có khả năng từ thân phận anh của Mộ Hi biến thành em rể của Mộ Hi.

"Chúng em muốn tìm thời gian thích hợp hẹn mọi người chung một chỗ, thương lượng chuyện của chúng em." Lãnh Đông chợt ngượng ngùn, hoàn toàn không có lạnh lùng, tỉnh táo như bình thường.

"Được, tôi ủng hộ cậu, chúng ta trở về thôi." Nam Cung Diệu và Lãnh Đông rời đi.

Nam Cung Diệu về đến nhà, thấy bọn nhỏ đều ngủ rồi, anh lặng lẽ trở về phòng ngủ, kỳ quái, tối hôm nay vợ yêu nên thị tẩm, tại sao không có người? Đi đâu? Nhìn thời gian, đi học cũng nên trở lại, Nam Cung Diệu không yên lòng cầm điện thoại di động lên gọi cho vợ yêu, ai ngờ điện thoại trong phòng ngủ vang lên, Nam Cung Diệu cúp điện thoại, mới phát hiện quần áo của Mộ Hi đều để trên sô pha, cái này chứng tỏ vợ yêu đã quay về.

Ý nghĩ đầu tiên của Nam Cung Diệu chính là vợ yêu ở trong phòng bọn nhỏ, bởi vì có lúc Mộ Hi sẽ kể chuyện cổ tích cho Lâm Lâm trước lúc ngủ.

Đi tới phòng bọn nhỏ mới phát hiện không có bóng dáng của vợ yêu, Nam Cung Diệu lại đi tới phòng khách, trong phòng cũng không có ai, Nam Cung Diệu lại trở về phòng ngủ, bởi vì anh nghĩ đến có phải vợ yêu ở phòng tắm hay không?

Quả nhiên, khi Nam Cung Diệu đẩy cửa phòng tắm ra thì anh trợn tròn mắt, vợ yêu lại có thể ngâm nước tắm ngủ thiếp đi.

Nam Cung Diệu nhẹ nhàng ôm vợ yêu lên, nước trên người thấm ướt quần áo của Nam Cung Diệu, anh không quan tâm, anh chỉ muốn yêu cô gái nhỏ trước mắt, cưng chiều cô, chăm sóc cô. . . . . .

Thật ra thì, Mộ Hi vốn là chưa ngủ, bởi vì ngâm nước tắm, rất thư thái, từ từ liền nhắm mắt lại.

"Ai! Em được lắm đấy, tắm cũng có thể ngủ, sẽ không sợ chìm?" Nam Cung Diệu đau lòng đặt vợ yêu lên giường.

Mộ Hi mơ mơ màng màng biết ông xã trở lại, hơn nữa còn ôm cô đến trên giường, vì vậy, híp mắt cười cười, nhưng không có ý tỉnh dậy.

"Ngoan, ngủ đi." Nam Cung Diệu quan tâm đắp chăn cho vợ yêu.

"Không cho làm chuyện xấu!" Mộ Hi bĩu môi nói nhỏ, dĩ nhiên Nam Cung Diệu cũng nghe thấy, vợ yêu thật là đáng yêu, lại còn nói không cho làm chuyện xấu, làm chuyện xấu gì? Cô ngủ thành như vậy rồi, sao anh nỡ đánh thức cô, cùng lắm thì sáng mai lại muốn.

Ai ngờ lúc này Mộ Hi đạp một cước tới, vừa lúc đạp phải trên người Nam Cung Diệu, một cước này của Mộ Hi nhưng rất có lực, bởi vì bây giờ Mộ Hi ít nhiều cũng là có võ công, cho nên Nam Cung Diệu hơi nhíu mày, sau đó cầm chân không thành thật của Mộ Hi lên, lần nữa đặt vào trong chăn, lắc đầu một cái, đi tới phòng tắm.

Ngày hôm sau, sáng sớm Mộ Hi liền bị Nam Cung Diệu đè ép không thở nổi.

"Anh, làm gì vậy? Sáng sớm liền khi dễ người ta!" Mộ Hi xoa xoa đôi mắt lờ mờ buồn ngủ.

"Ta không khi dễ ngươi khi dễ người nào? Ngươi là lão bà ta." Nam Cung Diệu cười cười nói.

"Đáng ghét, sáng sớm liền làm chuyện xấu!"

"Rõ ràng đây là chuyện tốt, chuyện xấu gì, đúng rồi, bà xã, anh muốn đi công tác mấy ngày, đi Mĩ, khoảng năm ngày, anh sẽ chạy về trước sinh nhật con trai một ngày, sau đó, một nhà chúng ta ra ngoài chơi, chơi thật vui mấy ngày." Nam Cung Diệu nói.

"A, ông xã anh phải đi công tác?" Mộ Hi từ từ ngồi dậy, nhìn Nam Cung Diệu nói.

Thấy ánh mắt Mộ Hi không muốn, Nam Cung Diệu nghĩ muốn mang theo vợ yêu đi cùng, bởi vì anh giống như là không bỏ được cô, nhưng mà, lần này đi nhất định có nguy hiểm, cho nên anh không thể để vợ yêu gặp nguy hiểm.

Đối với tin tức này, Mộ Hi cảm giác rất đột nhiên, bởi vì mỗi ngày ông xã ở cùng với cô, nàng đã thành thói quen, chợt rời đi, trong lòng rất không nỡ, chỉ là với thân phận của ông xã, đi công tác là chuyện rất bình thường!

"Bên kia có một số việc cần xử lý, hết bận anh liền trở lại." Nam Cung Diệu thấy trên mặt vợ yêu không muốn, trong lòng anh càng không đành lòng rời khỏi vợ yêu một bước hơn, nhưng mà, bên kia có chuyện lớn xảy ra, không đi không được.

"Nhưng mà, anh phải đồng ý em, có thời gian thì gọi điện thoại cho em, còn có chính là tối trước khi ngủ phải chat webcam với em có biết không?" Mộ Hi bắt đầu an bài nhiệm vụ cho Nam Cung Diệu.

"Bà xã, tiểu nhân nhất định tuân lệnh, nhưng mà, ngày mai anh lên máy bay, em không cần đi đưa anh." Nam Cung Diệu nói.

"Tại sao?" Mộ Hi không hiểu.

"Bởi vì anh sợ anh không nhịn được đưa em lên máy bay, đến lúc đó, trở lại con trai còn không ăn thịt anh!" Nam Cung Diệu làm bộ đáng thương nói, thật ra thì, Mộ Hi vừa nghĩ, cũng đúng, đến lúc đó con trai nhất định sẽ trừng phạt anh, dám cướp đi mẹ cậu, thật ra thì, lâu như vậy, Nam Nam vẫn là cố ý giành mẹ với cha cậu, chủ yếu vẫn là hi vọng cha cậu vĩnh viễn thương mẹ cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
cô vợ thay thế
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook