Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Chương 138: Bất thường (2)

Hi Vũ Yên

11/06/2016

"Diệu tổng, là tôi, tôi là Lãnh Đông." Lãnh Đông từ sau khi lần trước đi công tác, mới vừa trở lại chưa bao lâu, không nghĩ tới vừa về đến liền có chuyện không may xảy ra như vậy, không có dũng khí nói với Diệu tổng, nhưng chuyện lớn như vậy không thể gạt anh, vừa rồi giọng nói của Diệu tổng liền biết chính là lo lắng cho Mộ Hi.

"A, là cậu." Nam Cung Diệu thất vọng nhìn dãy số trên điện thoại di động, thật đúng là không phải Mộ Hi gọi.

"Diệu tổng, có chuyện xin anh nén bi thương, chính là phu nhân, phu nhân..." Lãnh Đông đang nói, Nam Cung Diệu nhìn thấy Nam Nam đi ra.

"Đợi chút." Nam Cung Diệu nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của con trai, cậu còn nhỏ như vậy, mặc mặc dù anh cắt ngang Lãnh Đông nói chuyện, nhưng mà, dự cảm nói cho anh biết xảy ra chuyện lớn, lời Lãnh Đông nói cũng báo xảy ra chuyện lớn.

"Nam Nam, cha có tin tức của mẹ, con ở nhà chờ được không? Cha sẽ trở lại ngay." Nam Cung Diệu tỏ ra hết sức bình thường, Nam Nam không phát hiện bất thường, trẻ con chính là dễ gạt, nếu cha có tin tức của mẹ, vậy thì không cần thiết bị theo dõi, vì vậy, Nam Nam tiện tay ném đi, nhưng vẫn còn ở trên ghế sofa. Chạy đi ăn cơm, bởi vì cậu đã sớm đói bụng.

Nam Nam vừa ăn cơm vừa suy nghĩ, may mắn vừa đổi mới thiết bị theo dõi mẹ, người phụ nữ ngốc này lúc nào cũng không khiến người khác yên tâm, lần trước bị bắt cóc trong công viên, nếu như không phải là thiết bị theo dõi mẹ báo, cậu cũng sẽ không lo lắng không tìm được mẹ, bây giờ liền tốt, nhờ lần trước, Nam Nam gần đây cho mẹ giữ một thiết bị theo dõi mới, hơn nữa còn là khoảng cách vô tận.

"Tốt lắm, cha chậm một chút, vậy Nam Nam ăn cơm trước nhé, bởi vì Nam Nam rất đói bụng."

"Con trai ngoan." Nam Cung Diệu đi tới.

Anh lái xe, đeo tai nghe lên.

"Lãnh Đông, cậu nói đi." Nam Cung Diệu đã chuẩn bị tốt.

"Diệu tổng, phu nhân cô ấy đã xảy ra chuyện, xảy ra tai nạn giao thông cách chỗ công ty chúng ta không xa..." Lãnh Đông cảm giác được đầu bên kia điện thoại yên tĩnh lạ kỳ, anh không đành lòng nói tiếp. Hàn Băng Tâm di8nd4nl8qu1d0n

"Nói..." Nam Cung Diệu chỉ nói một chữ.

"Tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, người khủng khiếp, chúng tôi phát hiện giấy chứng minh thư và đồ vật của phu nhân ở trong túi!"

Nam Cung Diệu lái xe nhắm mắt lại, đen tối! Đen ám! Thế giới của anh về sau đen tối!

"Diệu tổng, ngài..." Lãnh Đông không biết nên nói gì để an ủi Diệu tổng, chỉ có thể buồn củng anh!

Nam Cung Diệu đuổi tới hiện trường, phát hiện taxi đã hoàn toàn thay đổi, ven đường có hai thi thể được vải trắng đắp lên, anh từ từ đến gần, giống như mỗi bước đi đều nặng ngàn cân.

Ngồi xổm trước thi thể, không dám vén vải trắng lên, đây không phải là thật, nhất định là hiểu lầm, Lãnh Đông ở bên cạnh anh, nhìn hết sức đau lòng, chưa bao giờ nhìn thấy Diệu tổng khổ sở như vậy, trong mắt giống như ngấn lệ, đều nói đàn ông không dễ rơi lệ, kỳ thật, chỉ là chưa tới chỗ đau lòng!

Bình phục tâm tình một chút, anh từ từ vén vải trắng lên, chỉ liếc mắt một cái liền khiến anh đau lòng không dứt, nhìn không ra bộ mặt trông như thế nào, ngẩng đầu lên lần nữa, nhìn thấy chiếc nhẫn trên tay, đó chính là anh đeo lên bà xã.

"Không - -" Nam Cung Diệu không cách nào tiếp nhận đây là Mộ Hi, tâm tình bắt đầu mất khống chế, Lãnh Đông tiến lên ôm lấy anh, tránh cho anh làm ra chuyện tổn hại bản thân.

"Diệu tổng, anh phải nghĩ thông suốt, Diệu tổng..."

"Đây không phải là vợ tôi, đây không phải là vợ tôi..." Nam Cung Diệu tựa như điên gầm lên vậy, anh thoát khỏi Lãnh Đông, đến trước mặt cảnh sát giao thông, bắt lấy cảnh sát giao thông rống to.



"Các người làm ăn cái gì không biết? Trả lại vợ cho tôi, trả lại vợ cho tôi, tôi muốn các người phải chôn cùng..." Nam Cung Diệu mất khống chế, Lãnh Đông toàn lực ôm lấy Nam Cung Diệu, kết quả vẫn bị anh đánh cho mặt mũi bầm dập, anh ấy gắt gao ôm Nam Cung Diệu không buông tay, bây giờ Diệu tổng chuyện gì cũng có thể làm được!

Cảnh sát giao thông đi qua đến hết sức thông cảm cho tâm tình của Nam Cung Diệu, vừa rồi Nam Cung Diệu xúc phạm, bọn họ hiểu.

"Diệu tổng, xin nén đau buồn, người chết không thể sống lại, chúng tôi đã điều tra, không biết chiếc xe này là thắng xe mất tác dụng, còn là xe hư, bọn họ chạy đến ngã tư đường này, gặp đèn đỏ, chẳng những không ngừng xe, cũng không chậm lại, mà là tốc độ xe rất nhanh vọt tới đây, dẫn tới xe nổ tung."

Vốn là Nam Cung Diệu đang gầm lên giận dữ đột nhiên dừng lại.

"Đem băng ghi hình hôm nay cho tôi, tôi muốn đầy đủ ." Nam Cung Diệu nói với cảnh sát giao thông.

"Diệu tổng, anh lo đây là có ý định mưu sát?" Lãnh Đông kéo Nam Cung Diệu qua một bên hỏi.

"Lãnh Đông, anh sắp xếp người đem Mộ Hi, đưa đến nhà tang lễ, tôi muốn điều tra kỹ, vơ của tôi không thể chết vô ích, tôi muốn khiến những người đáng chết kia chôn cùng." Nam Cung Diệu hung hãn nói.

"Diệu tổng yên tâm, tôi đi làm ngay." Lãnh Đông đi rồi, Nam Cung Diệu trở vào trong xe cầm điện thoại gọi ra ngoài.

"Con trai, cha đột nhiên nhận một cuộc điện thoại công tác, phải đi công tác, cha không muốn đi một mình, cho nên muốn bảo mẹ đi cùng có thể chứ?" Nam Cung Diệu nói xong, che điện thoại di động yên lặng rơi lệ.

"Vậy cũng tốt, cha cần phải trở lại sớm một chút nha, nhớ kỹ, mẹ chỉ là cho cha mượn dùng một chút, nhớ trả con nha, Nam Nam đang học, bye bye." May mà Nam Nam cúp điện thoại, Nam Cung Diệu đã nói không nên lời, con trai muốn anh trả lại mẹ cho cậu, anh trả như thế nào! Ông trời ai có thể trả lại anh một Mộ Hi còn sống sờ sờ.

May mà Nam Nam đang học, bởi vì một màn vừa rồi đã bị truyền thông ghi lại, buổi chiều sẽ đua tin.

Nam Cung Diệu ngẩng đầu lên, mặt mũi toàn là nước mắt, một mình ngồi ở trong xe, nghĩ đến sẽ không còn được gặp lại Mộ Hi, không khỏi nghẹn ngào.

"Bà xã em cứ rời khỏi anh như vậy sao? Nam Nam em cũng không cần sao? Em thật nhẫn tâm, cứ như vậy rời bỏ tụi anh, em không biết tụi anh không thể cách xa em sao? Bà xã..." Nam Cung Diệu như một đúa trẻ bất lực, giờ phút này, chỉ có rơi lệ, rơi lệ...

Nam Cung Diệu lau một đống nước mắt, con trai ờ bên kia không thể gạt được, chỉ cần Nam Nam lên mạng liền sẽ phát hiện, anh hiểu Nam Nam và Mộ Hi bình thường lúc nào cũng sẽ trêu chọc nhau, kỳ thật, Nam Nam yêu Mộ Hi còn hơn tất cả, nhưng mà, cậu phải đối mặt sự thật mất mẹ như thế nào.

*****

Âu Dương Hàn mang Mộ Hi trở lại biệt thự, tìm một tấm ga giường, khẽ quấn Mộ Hi khiêng trên vai, đi vào phòng ngủ, Mộ Hi cảm giác đầu thật choáng váng, đôi mắt choáng đến không mở ra được, chỉ biết là bị người khác khiêng.

Một tiếng đồng hồ sau.

"Ách..." Mộ Hi có ý thức, dùng sức mở mắt ra, nhìn chung quanh một chút, đây có phải mơ hay không? Bởi vì nơi này thật xa lạ.

Nghe được phòng tắm có tiếng nước, chẳng lẽ trong mơ còn có người khác? Đầu thật choáng, bất đắc dĩ lại nhắm mắt lại.

Nghe được cửa phòng tắm bị mở ra, có người đi về phía cô, ngồi lên giường, một bàn tay mạnh mẽ vuốt ve cô, giấc mộng này chân thật.

Cố gắng muốn mở mắt ra, nhưng đôi mắt chính là không nghe lời, muốn dùng tay sờ người đến là ai? Nhưng tay chân cũng không thể cử động, giống như tứ chi không phải của mình, thì ra nằm mơ sẽ khó chịu như vậy, mau tỉnh dậy đi! Cô không nên mơ như vậy, hết sức sợ hãi, ở trong mơ mình vậy mà không mặc đồ ngủ! Chẳng lẽ mình ở trong mơ là người đàn bà hư hỏng?



"Tỉnh chưa?" Tay của người đàn ông càng ngày càng dùng sức, từ bắt đầu vuốt ve biến thành xoa nắn, người đàn ông kia không buông tha mỗi một tấc da thịt của cô.

"Anh là ai?" Mộ Hi cố hết sức hỏi.

"Ngưởi đàn ông cô mong muốn." Trả lời rất đơn giản, giọng nói rất lạnh lùng, bởi vì đôi mắt không mở ra được, lỗ tai giống như hết sức nhạy cảm, giọng nói này rất quen thuộc.

"Vì sao tôi không thể cử động?" Mộ Hi lại hỏi.

"Tôi giúp cô." Người đàn ông ôm lấy Mộ Hi vào lòng mình, một tay vuốt bộ ngực của Mộ Hi, một tay ôm lấy cô.

Âu Dương Hàn thật tò mò, vì sao mình có kiên nhẫn như vậy, rất sớm liền muốn cô, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất, vì sao còn do dự? Đột nhiên có hứng thú với người phụ nữ này, muốn đến từ từ.

"Cốc cốc..." Mộ Hi nghe thấy tiếng gõ cửa, chẳng lẽ ở trong mơ còn có ghé chơi ?

"Vào đi." Âu Dương Hàn lạnh lùng trả lời, anh lại đặt Mộ Hi lên giường lần nữa, đứng dậy đi ra phòng ngoài.

"Âu thiếu, anh trở lại, người ta nhớ anh muốn chết." Vẻ mặt Khang Hân mỉm cười đi tới, ngã vào lòng Âu Dương Hàn.

"Cởi quần áo." Âu Dương Hàn lạnh lùng nói.

"Âu thiếu, lúc nào cũng vội vã như vậy." Khang Hân không tình nguyện trả lời, nhưng vẫn ngoan ngoãn cởi quần áo.

"Mẹ kiếp, ông đây vài ngày chưa chạm vào phụ nữ, có thể không vội." Âu Dương Hàn một phen ấn Khang Hân lên bàn, cầm cà vạt của mình, buộc lên cổ Khang Hân, một tay nắm lấy cà vạt, một tay cầm súng ra trận.

"A, Âu thiếu, xin xin anh nhẹ chút, rất đau." Trong lòng Khang Hân bắt đầu sợ hãi, người đàn ông này về phương diện này có chút biến thái, nhưng lại không dám chọc anh, cho nên vẫn luôn chịu đựng.

Cà vạt siết cổ Khang Hân rất chặt, dường như không thể hô hấp, phía dưới bị hung hăng va chạm, Khang Hân lập tức chảy mồ hôi đầy mặt.

"Van cầu anh, van cầu anh nhẹ chút, đau quá, đau quá..." Cuối cùng Khang Hân thật sự không chịu nổi, mới cả gan cầu xin tha thứ.

"Câm miệng, mẹ kiếp, ông đây nuôi cô làm gì? Ngay cả hầu hạ đàn ông cũng không được." Âu Dương Hàn buông tay cầm cà vạt ra, lại đi nắm Khang Hân tóc, một tay theo trên mặt Khang Hân tát hai cái, khóe miệng chảy máu.

"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, Âu thiếu, Âu thiếu, tha cho tôi, tha cho tôi đi?" Khang Hân quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đi theo người đàn ông này lâu như vậy, anh là ai, Khang Hân hiểu rõ, nếu như người đàn ông này muốn giết cô, dễ dàng giống như nghiền chết một con kiến vậy, cô cũng không muốn chết ở nơi đất khách quê người này.

"Kêu cho ông, không được phép khóc, mẹ kiếp." Âu Dương Hàn lần nữa tiến vào thân thể Khang Hân, Khang Hân chỉ đành phối hợp thật tốt, chỉ sợ lại chọc giận ôn thần này.

Cuối cùng, Âu Dương Hàn hài lòng nằm sau lưng Khang Hân, trong miệng cắn ngang hông Khang Hân một miếng, Khang Hân đau cắn răng, cũng không dám kêu đau, mỗi lần xong việc người đàn ông này muốn cắn ít đồ, nhiều lần như đầu cũng thiếu chút nữa cắn rớt!

"Biến, biến cho ông, mẹ kiếp, như ruồi chết, không có chút sức lực nào!" Âu Dương Hàn nâng quần lên mắng, Khang Hân bị hù dọa đứng lên liền đi.

Đây hết thảy đều bị Mộ Hi mơ mơ màng màng nghe được, nha, đây đến cùng có phải mơ hay không? Thật là khủng khiếp!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện sắc
tuyết ưng lĩnh chủ
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Nhỏ Thần Bí Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook