Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 26: Mưa rơi tầm tã, miếu hoang không người

Nhĩ Nhã

16/11/2016

Thạch Mai ngồi trên ngựa, bên tai truyền đến hơi thở của Bạch Xá ngồi phía sau, cổ hơi hơi nóng, chỉ hơi hơi. Nhưng một chút ấy cũng đủ làm mặt nàng nóng bừng. Bạch Xá ngồi đằng sau, một tay cầm đao, một tay nắm dây cương, đằng trước là Thạch Mai đương cúi đầu.

Thạch Mai không dám ngả ra sau, đang mặc váy nên chỉ có thể ngồi ngang trên yên ngựa, không cầm được dây cương, hai tay đành đặt trên mình ngựa, tai hồng hồng.

Bạch Xá hơi mím môi. Hắn chọn đường nhỏ nên trên đường không nhiều người lắm. Hai người rất nhanh đã ra khỏi cửa thành, bốn phía lại càng thêm vắng lặng.

Bạch Xá lường trước Thạch Mai hẳn là bị tê chân, liền hỏi: “Có mệt không?”

“Sao?” Thạch Mai quay đầu, đối diện với gương mặt Bạch Xá đang cúi xuống.

“Có mệt không?” Bạch Xá hỏi lại lần nữa.

Thạch Mai mới đầu có chút khẩn trương lại mất tự nhiên. Nàng chưa từng tiếp xúc với nam tử gần như vậy nên thấy ngượng ngùng. Bạch Xá hỏi rồi nàng mới cảm thấy có hơi mệt.

“Ừm …” Thạch Mai do dự một lúc, vẫn là lắc đầu, nói: “Vẫn ổn …”

Bạch Xá hơi cong khóe môi, thấp giọng nói: “Có thể dựa vào một chút.”

Thạch Mai hơi sửng sốt, lắc đầu, không thể dựa được.

Bạch Xá vươn một tay nâng thắt lưng Thạch Mai, kéo vào lòng mình.

Thạch Mai cả kinh, lưng dựa vào lồng ngực Bạch Xá, cả người cứng đờ lại càng không dám đụng.

Bạch Xá hỏi: “Có thoải mái hơn không?”

“Ừm …” Thạch Mai cảm thấy thư thái hơn liền gật đầu, liếc nhìn Bạch Xá một cái, lẩm bẩm: “Lần tới nếu ra ngoài, ta sẽ mặc quần.”

Bạch Xá cúi đầu nhìn thoáng quá. Thạch Mai vội vàng giấu chân vào trong váy, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, không cho nhìn!

Bạch Xá nhướn mày, hỏi: “Trên người dùng gì vậy?”

Thạch Mai khó hiểu: “Cái gì?”

Bạch Xá để sát vào, nhẹ nhàng ngửi: “Rất thơm.”

“Trầm hương.” – Thạch Mai trả lời.

Bạch Xá gật đầu, hỏi: “Cùng một loại hương lại khác nhau.”

Quân: Khụ! Anh Xá ở đây ý là loại hương của anh và chị dùng là cùng một loại mà lại có điểm khác nhau.

“Ừ, trầm hương mùi không nồng mà lưu lâu.” – Thạch Mai thấp giọng nói – “Thích hợp với phái nữ.”

Bạch Xá cười cười, nhìn đôi khuyên tai bằng ngọc trai Thạch Mai đeo đang đung đưa, cảm thấy thú vị.

Đi thêm một đoạn nữa, ngựa rẽ sang hướng khác. Bạch Xá đổi tay cầm đao, tay còn lại nắm dây cương.

Thạch Mai nhìn tay hắn, lại nhìn tay mình, túm yên ngựa.

“Đao của ngươi …”

Vòng vo một hồi, Thạch Mai đột nhiên hỏi Bạch Xá: “Vì sao lại gọi là Quỷ Đao?”

“Đao có thể chém quỷ.” – Bạch Xá nói – “Lại nói, đây là yêu đao, muốn dùng nó trước hết phải biến mình thành quỷ.”

Thạch Mai nhoẻn cười, nói: “Đao này lần trước ta có nhìn thoáng qua, rất đẹp.”

Bạch Xá gật đầu: “Những thứ nguy hiểm đều đẹp.”

“Hửm?” Thạch Mai quay đầu nhìn hắn.

Bạch Xá rũ mắt, “Bởi vậy trên thế gian, những thứ xinh đẹp không nhiều.”

Thạch Mai gật gật đầu, hỏi: “Ta xem được không?”

Bạch Xá nâng tay, đưa đao cho nàng.

Thạch Mai nhận lấy. Bạch Xá dặn: “Nặng, hai tay.”

“Ừ.” Thạch Mai dùng hai tay đón lấy. Dù Bạch Xá đã nói với nàng là nặng, nhưng khi cầm trên tay rồi, nàng vẫn lắp bắp kinh hãi: “Cái này phải hơn mười cân đi?”



Bạch Xá gật đầu: “Mười bảy cân bảy lạng bảy hoa.”

“Sao lại nhiều bảy như vậy?” – Thạch Mai hỏi.

“Thanh đao này do Đao thần Bồ Nguyên đúc vì người mình âu yếm. Người ấy gọi là Thất cô nương.” – Bạch Xá nói – “Dùng ba ngàn cây đao từng dính máu người đúc thành. Nghe nói đao chưa luyện xong thì Thất cô nương đã gả cho người khác làm vợ. Bồ Nguyên vì yêu sinh hận, một ngụm oán khí hóa thành máu phun ra, cho nên Quỷ Đao mang oán khí rất nặng.”

Thạch Mai nghe mà hoảng hồn, quay đầu nhìn hắn, hỏi: “Thật sao?”

Bạch Xá gật đầu: “Sau đó không lâu, Bồ Nguyên chết … Quỷ Đao qua tay biết bao vị danh tướng, giết không ít người, oán khí càng nặng.”

Thạch Mai nhẹ nhàng mở ra tấm vải bố bọc ngoài thanh đao, hỏi: “Ta mở ra xem nhé?”

Bạch Xá gật đầu.

Thạch Mai tháo tấm vải bố ra, thấy trên thân đao điêu khắc chín con rồng đang giương nanh múa vuốt trông rất sống động. Thân đao màu bạc quả là khác thường, mặc dù sáng loáng như mới, nhưng vẫn nhìn ra được vết tích năm tháng lắng đọng lại, vừa thấy đã biết là đồ cổ.

“Đao đẹp như vậy, sao phải dùng vải bố bọc lại?” Thạch Mai nhìn đến chuôi đao có treo hương cầu màu bạc, có chút vui sướng, thật xứng. Nghĩ vậy, đưa tay vuốt ve dọc sống đao.

Bạch Xá nghe nàng hỏi thế, chỉ cười nhẹ, đáp: “Đẹp, thích, nên muốn giấu đi.”

Thạch Mai giương mắt, đối diện với đôi mắt đang mỉm cười của Bạch Xá.

“Để tránh người khác mơ tưởng, đoạt mất.”

Thạch Mai cúi đầu, tiếp tục sờ thân đao.

Ngựa lại đi thêm một đoạn nữa. Thạch Mai hỏi: “Chưa tới núi Đại Vũ sao?”

Bạch Xá chỉ một ngọn núi không xa phía trước, nói: “Nơi đó.”

Thạch Mai thấy còn phải đi một lúc nữa mới đến, ngẩng đầu nhìn sắc trời, hỏi: “Xa thế? Như vậy thì đến tối mới tới sao?”

Bạch Xá nói: “Cái chuyện đào mồ trộm mả đương nhiên phải làm vào buổi tối, nếu không quan phủ sẽ bắt.”

“Đào mộ buổi tối?” – Thạch Mai giật mình.

Bạch Xá gật đầu.

“Ngươi vừa rồi … rõ ràng nói là có thể về trước khi trời tối.” Thạch Mai nhỏ giọng cằn nhằn một câu.

Bạch Xá nhíu mày, “Có sao?”

Thạch Mai thầm nói trong lòng: nói dối như đúng rồi.

Bạch Xá nhìn sắc mặt nàng, thấp giọng nói: “Ta nghe lầm, tưởng ngươi hỏi có thể trở về trước hừng đông không.”

Thạch Mai có chút bực mình, Bạch Xá lại nói bậy, mình rõ ràng nói là buổi tối. Vùng hoang vu dã ngoại thế này qua đêm làm sao?

Đang nghĩ, chợt nghe có tiếng “ầm ầm” từ trên trời truyền xuống.

“Nha, sét đánh, có phải sắp mưa không?” Thạch Mai có hơi khẩn trương, biết thế mang ô đi.

Bạch Xá nhìn sắc trời , “Chắc vậy. Đằng trước có một ngôi miếu đổ nát, có thể tìm được một chỗ trú mưa.”

Nói rồi, bảo với Thạch Mai: “Ngồi cho chắc.”

“Ừ.” Thạch Mai nắm chặt yên ngựa. Bạch Xá vẫn sợ nàng ngã xuống, một tay vòng qua ôm chặt thắt lưng nàng, giục ngựa chạy nhanh về phía núi Đại Vũ.

Quả nhiên, đi chưa được nửa đường thì trời đổ mưa. Bạch Xá kéo Thạch Mai vào trong lòng, nâng tay che đầu giúp nàng, khoái mã phi vội tới ngôi miếu đổ nát dưới chân núi Đại Vũ.

Thạch Mai theo bản năng ôm chặt đao của Bạch Xá, không để bị dính nước mưa. Bạch Xá dường như rất quý đao của hắn.

Lát sau, ngựa dừng trước cửa miếu hoang. Bạch Xá thấy cửa miếu rất cao nên trực tiếp giục ngựa chạy vào trong miếu.

Miếu này nhiều năm không được tu sửa, đại điện không có mái, mưa cứ thế trút xuống.

Bạch Xá chọn một chỗ khô ráo để dừng ngựa, nhìn nhìn Thạch Mai, thấy trên vai nàng có nhiều bọt nước. Nhưng lớp áo lụa mỏng ‘thiên thủy bích’ khoác ngoài không thấm nước, chỉ cần vỗ vỗ là bọt nước liền rớt.

Thạch Mai quay đầu, thấy trên mặt và tóc Bạch Xá đều dính nước mưa liền giơ tay lau giúp hắn.

Tay chạm đến mặt Bạch Xá, Bạch Xá nắm lấy ngón tay nàng, cảm thấy rất lạnh, liền hỏi: “Lạnh?”

Thạch Mai lắc đầu, vội rút tay về. Tay Bạch Xá thật ấm áp.



Hai người ngồi trên lưng ngựa một lát. Chợt nghe con ngựa vẫy vẫy đầu, phì phì mấy tiếng, ngoái lại nhìn thoáng quá, dường như muốn hai người đi xuống.

Bạch Xá ôm Thạch Mai xoay người xuống ngựa.

Hai người chân vừa chạm đất, không đợi Bạch Xá buông Thạch Mai ra thì con ngựa trắng kia đã dùng sức vẩy lông mao, bọt nước bắn hết lên người Thạch Mai cùng Bạch Xá.

Bạch Xá buông Thạch Mai ra. Thạch Mai cảm thấy bên mặt ươn ướt, đảo mắt nhìn đã thấy con ngựa trắng kia ghé lại từ lúc nào. Thạch Mai đẩy nó ra một chút, trốn sau lưng Bạch Xá, hỏi: “Con ngựa này của ngươi tên gì?”

Bạch Xá vỗ cổ ngựa, nói: “Chưa từng đặt.”

“Người giang hồ không phải đều đặt tên cho ngựa sao?” Lúc Thạch Mai hỏi, bên ngoài lại chớp lên vài tia sét, mưa như trút nước.

Bạch Xá vòng quanh ngôi miếu đổ nát một hồi, phát hiện có vài đống lửa trại, xem ra là người trước đó lưu lại. Lấy vài thanh củi, nhóm một đống lửa mới. Sau đó, hắn lấy ra một cái bình nhỏ.

Thạch Mai đang vuốt bọt nước trên lông bạch mã, tò mò hỏi hắn: “Cái gì vậy?”

“Dầu hỏa.” – Bạch Xá trả lời. Nói xong, đổ một chút vào đống củi, lấy cây đánh lửa ra … Một đống lửa mới đã có.

Thấy củi đã cháy, Bạch Xá đi đến trước phật đàn, lấy ra một cái bồ đoàn, vẫy tay với Thạch Mai, bảo nàng đến ngồi cạnh đống lửa.

Thạch Mai đi qua ngồi xuống. Bạch Xá ngồi bên cạnh, dùng một cây củi cời cời đống lửa.

Tức thì cơ thể trở nên ấm áp. Nàng ngồi bên Bạch Xá, còn chưa nói gì đã thấy bạch mã cũng đi tới, dường như muốn sưởi ấm.

Thạch Mai vỗ vỗ đầu nó, nói: “Con ngựa này thật thú vị, còn không sợ lửa nữa.”

Bạch Xá nhíu nhíu khóe miệng, thản nhiên nói: “Đó là vì nó vừa mắt ngươi. Nhìn không vừa mắt thì nó sẽ cắn.”

“Thật sao?” Thạch Mai vội rụt cái tay đang xoa tai bạch mã về. Lần đầu nghe nói ngựa cũng cắn người … hung dữ quá nha!

Bạch Xá nhìn sắc trời, khẽ nhíu mày: “Xem ra phải một lúc nữa mới ngớt mưa.”

“Vậy làm sao bây giờ?” – Thạch Mai hỏi – “Chẳng lẽ chúng ta đi không công? Trời mưa to thế này, chẳng gặp được ai.”

“Chưa chắc.” – Bạch Xá nói – “Nếu trời nắng, núi lớn thế này không nhất định có thể gặp được người. Nay trời mưa, toàn bộ núi Đại Vũ chỉ có ngôi miếu này có thể trú mưa, cho nên …”

Thạch Mai nghe xong, nhìn Bạch Xá, hỏi: “Sao ngươi biết cả núi Đại Vũ chỉ có chỗ này có thể trú mưa?”

Bạch Xá mặt không đổi sắc trả lời: “Ta là người giang hồ, phụ cận ta quen thuộc.”

Thạch Mai vẫn không hiểu người giang hồ thì liên quan gì đến chuyện quen thuộc địa hình vùng phụ cận, lại hỏi: “Lúc nào ra ngoài ngươi cũng mang theo dầu hỏa sao?”

Bạch Xá gật đầu: “Lo trước khỏi họa.”

Thạch Mai hỏi không được, ôm đầu gối, ngồi nhìn chằm chằm đống lửa đến ngẩn người.

Bạch Xá lấy túi rượu từ trên lưng ngựa xuống, đưa cho nàng: “Uống một ngụm.”

Thạch Mai nhận lấy, uống một ngụm, cay xè lưỡi, nói: “Không phải rượu …”

“Trà gừng.” – Bạch Xá nói tiếp.

“Ngươi ra ngoài còn mang theo trà gừng?” – Thạch Mai hỏi – “Hay là thường xuyên gặp tình huống mưa to, trời lạnh, còn ở trong miếu hoang bị trúng gió?”

Bạch Xá vẫn cười cười như cũ, thấp giọng nói bên tai nàng: “Lo trước khỏi họa.”

Thạch Mai bất đắc dĩ, cầm túi rượu uống thêm một ngụm, cảm thấy ấm người hơn nhiều. Vừa lau miệng xong, chợt nghe Bạch Xá nhỏ giọng nói: “Có người đến.”

Thạch Mai nhìn xung quanh cửa miếu, hỏi: “Là đám trộm mộ sao?”

Bạch Xá nhướn mi: “Cũng có thể là cô hồn đi dạo trên núi.”

“…” Thạch Mai nghe mà đổ mồ hôi lạnh, mở to hai mắt nhìn Bạch Xá.

Bạch Xá cười nhẹ: “Đùa thôi.”

Thạch Mai nhẹ nhàng thở ra, lại nghe Bạch Xá thấp giọng bổ sung một câu: “Cô hồn đi đường không có tiếng động, bay vào là được.”

Thạch Mai cả kinh. Đồng thời, con ngựa trắng đột nhiên phát ra tiếng phì phì bên tai nàng.

“A!” Thạch Mai giật nảy mình, ngã sang bên cạnh, được Bạch Xá đỡ lấy. Đang muốn ngồi lại chỗ cũ, lại nghe Bạch Xá nói bên tai nàng: “Đến rồi, ba người.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Có Tòa Hương Phấn Trạch

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook