Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?

Chương 9

Trương Huệ

12/12/2019

Thực ra thì công việc của tôi tuy lương không cao Nhưng đâu thể nào gọi là thấp kém.

Cái cách nói chuyện của người đàn ông này khiến cho Lan cảm thấy rất khó chịu, anh ta thấy thái độ của Lan như thế thì gãi đầu cười trừ.

- à thực ra thì tôi không có ý nói cô rất kém, coi như là tôi sai đi, tạm thời bỏ qua chuyện này.

Coi Như là sai hay sao? Thế có khác gì nói là tôi không sai mà đó là sự thật hiển nhiên chứ? Mặc Dù vậy nhưng chút lịch sự cuối cùng vẫn giúp Lan bình tĩnh mà nói chuyện với anh ta..

- chuyện này không nói đến nữa, chúng ta nên vào thẳng vấn đề chính ngày hôm nay, Tôi nghĩ là sau cuộc gặp ngày hôm nay thì chúng ta không nên gặp lại...

- ( Có vẻ khá ngạc nhiên) cô không thích tôi à? Thường thì những người gặp tôi sẽ muốn gặp tôi lần thứ hai, thứ 3 đấy. À quên cô uống gì nhỉ? Để tôi gọi cho cô một ly trái cây nhé.

Người đàn ông này theo đánh giá của Lan thì là một người đàn ông khá phô trương, và luôn muốn người khác làm theo ý mình. Con người này làm sao có thể cùng Lan sống chung một nhà, Có khi ở cùng nhau ngày hôm trước ngày hôm sau đã phải dẫn nhau ra tòa cũng không chừng.

Pha coi mắt hết sức thú vị cũng không kém phần cồng kềnh:)))

ly nước trái cây được mang ra, ma xui quỷ khiến thế nào lại trúng loại trái cây mà Lan ghét nhất...

Vừa nhìn thấy nó tâm trạng của năm lập tức suy sụp, cái thứ trái cây mà cả đời cô chẳng bao giờ muốn nhìn chứ đừng nói là uống, Là ăn.

Nhớ hồi bé trước cửa nhà cô có một cây xoài, lúc đó thì cô thích ăn nó nên đã trèo lên Mặc dù bố cô đã nói là không được trèo cây. Trời mới mưa xong nên thân cây rất trơn, cũng nhờ Thế mà Lán ngã xuống đất gãy cả tay trái.

Sẽ không có gì xảy ra nếu như bố cô không vì chuyện đó mà giận không thèm nói chuyện với cô cả mấy tháng, cô biết là do bố thương mình nên mới có biểu hiện như thế. Và kể từ ngày đó lan không bao giờ ăn xoài nữa, loại trái cây khiến cho cô bị ghét bỏ trong chính mái ấm hạnh phúc của mình...

Lan nhìn chăm chăm ly nước ép xoài bằng thái độ không hề vui vẻ, cái thái độ này của Lan khiến cho Thành chú ý.

- em uống đi, nước trái cây rất tốt cho sức khỏe...

- xin lỗi, Thực sự thì tôi dị ứng với loại trái cây này.

Lan đang định nói thêm là tôi dị ứng luôn cả với người gọi ly nước này, nhưng tất cả chỉ nằm lại trong suy nghĩ, cô nào có dám nói ra điều đó...

Nói chuyện thêm vài ba câu nữa thì người đàn ông này bắt đầu chuyển hướng.

- nếu như muốn gặp lại tôi thì đến cuối tuần lúc 8h tối tại đây.

- không thể gặp sớm hơn được à?

Anh ta mở cuốn sổ ra nhìn nhìn rồi nói.

- hôm đấy tôi có cuộc hẹn vào lúc 7h, 8 giờ gặp cô là hợp lý...

- anh đi coi mắt nhiều như thế mà vẫn chưa ưng được cô nào sao?

- cô không nghe các cụ nói yêu 50 chọn 10 lấy 1 à? Tôi mới Chỉ xem mắt được gần 10 người thôi, chính xác ra thì cô là người thứ 9, cái gì cũng phải từ từ thì mới chắc được. Hơn nữa mấy chuyện này cũng đâu có ảnh hưởng đến ai, hoàn toàn tự nguyện mà đúng không?

Hoàn toàn tự nguyện đúng với ai chứ với Lan thì đâu có đúng. Cô làm bị ép mà..

Anh ta đứng lên rồi Gọi nhân viên thanh toán tiền, Vấn đề ở đây chính là anh ta không trả tiền ly nước ép xoài của Lan, mà chỉ trả tiền cốc nước của mình.

- trên đời này thứ cần phải dứt khoát nhất đó chính là tiền bạc., Cô tự trả ly nước của mình đi nhé..



Lan gần như muốn độn thổ vì cái ánh nhìn cười cợt của cô nhân viên thu ngân, Anh ta có cần phải làm tới mức như thế không? Đúng là đồ ki bo bủn xỉn. Nhà mặt phố bố làm công an cơ đấy. Đúng là quần áo giá chục triệu, nhân cách chỉ vài xu...

Lan cố gắng nặn ra một nụ cười, Chắc chắn đây sẽ là lần gặp cuối.

Cô Rút tiền ra trả tiền ly nước của mình rồi đi thẳng, mặc kệ cho người đàn ông kia chạy theo ngỏ ý muốn đưa về.

Anh ta mà đưa cô về đến nhà có khi lại đòi chia đôi tiền xăng cũng không chừng, loại người như anh ta thì dễ có chuyện đó lắm....

Lan trở về đến nhà cũng là 10 rưỡi, vừa về tới nhà còn chưa kịp Thay đồ thì đã nhận được điện thoại từ Dũng..

Vốn dĩ Tâm trạng đang bực dọc nên Lan trả lời rất cộc lốc.

- gọi tôi có chuyện gì?

- cô đã về nhà chưa?

- tôi chưa về?

- có cần phải ở lâu như thế không?

- Liên quan à.

- không liên quan cho lắm, Nhưng con gái tôi nó sắp đi học về. Cô định để cho con gái mình biết là mẹ nó đi coi mắt đàn ông à?

Lý do có vẻ cũng hợp lý, Nhưng cô là người biết suy nghĩ đâu cần đến việc anh ta phải nhắc nhở.

- tôi tự biết mình nên làm gì, vậy nhé.

Lan tắt ngang điện thoại khi Dũng còn chưa kịp nói hết.

" thái độ của cô ta là sao vậy? Đang vui hay đang buồn? Hay câu được con cá lớn rồi nên không cần nể mặt ông chủ nữa"

Lan thay xong quần áo thì bé Bông cũng về tới, con bé về nhà nhìn thấy Lan thì cười tít mắt.

- chỉ cần nhìn thấy mẹ là con thấy vui rồi...

Lan ôm con bé vào lòng, người ta thường nói chỉ có mẹ mới yêu con bằng cả tấm lòng, người ta cũng nói tất cả tình cảm mà người khác dành cho mình nếu không phải là mẹ thì sẽ là giả tạo.

Những từ sâu thẳm trong lòng của Lan thì tình cảm mà Lan dành cho bé Bông là hoàn toàn chân thật.. Cô làm tất cả tuy là vì tiền thật đấy, Nhưng cô cũng rất yêu thương con bé, yêu như đứa yêu được con gái của mình.

Một lát sau thì Dũng cũng trở về, anh ta có thói quen về nhà ăn cơm trưa hay sao? Lan ghé vào tai Bé Bông hỏi nhỏ.

- trưa nào Bố con cũng về nhà ăn cơm à?

- Dạ không, có khi bố còn đi đến đêm mới về ấy chứ. Dạo này bố hay về nhà con thấy vui lắm.

Đúng là một con người không ra đâu vào với đâu cả, sao lại có thể bỏ mặc con gái ở nhà một mình như thế. Bây giờ lại ra vẻ là một người bố tốt, là anh ta quan tâm con gái hay muốn về quản lý cô đây...

Mà nghĩ cũng phải, anh ta bỏ ra nhiều tiền như thế Tất nhiên là phải xem cô làm việc như thế nào rồi. Nghĩ vậy nên Lan thôi không thắc mắc, nhà anh ta Đương nhiên anh ta có quyền về...



Đang loay hoay chuẩn bị cho bữa trưa cùng bà vú thì lại có điện thoại, Lần này là điện thoại của bố cô. Lan mệt mỏi nghe máy, có lẽ Bố gọi để hỏi cô về buổi coi mắt.

- con nghe thưa bố..

- Hôm nay đi chơi có vui không con?

Đi với một người đàn ông như thế thì làm sao có thể vui được, nhưng Lan không muốn bố buồn nên trả lời đại.

- cũng vui lắm bố ạ!

- Thế tình hình có thể tiến triển tốt không con? Con bây giờ không còn trẻ nữa, nếu mà cảm thấy anh này được thì có thể tiến tới luôn...

- bố lại như thế rồi, cái gì cũng phải từ từ chọn lựa chứ bố, hôn nhân mà vội vã thì đâu có được...

- Ừ thôi từ từ cũng được, Nếu mà người đàn ông này không được thì vẫn còn 4 người đàn ông khác cơ mà, cứ từ từ đi coi mắt con ạ.

Lan thực sự sốc trước lời phát biểu của bố, có nghĩa là cho dù có như thế nào thì cô cũng phải nhất định tìm bạn trai trong lần này, mà đã tìm được thì chắc chắn sẽ bị ép cưới, Lần này thì tình hình khá căng rồi...

- Khi nào con về thì nói chuyện sau nha bố, Sáng nay con đã nghỉ làm rồi, bây giờ nói chuyện lâu sợ ông chủ sẽ không vui.

- Ừ Vậy con làm đi nhé...

Ông Vương tắt điện thoại mà trong lòng cảm thấy rất buồn. Lần nào đi coi mắt về thái độ của Lan cũng như thế này. Chẳng cần hỏi thêm thì ông cũng đủ hiểu là con gái ông chắc chắn đã làm gì đó khiến cho người ta không thích rồi...

Ông chỉ mong trước khi mình nhắm mắt về bên kia với vợ, có thể nhìn thấy con gái lấy chồng rồi sinh cho ông một đứa cháu ngoại kháu khỉnh. Những điều tưởng chừng như người cha nào cũng có thể có vậy mà đối với ông sao lại quá khó khăn đến vậy, chỉ là lấy chồng thôi mà, con gái ông có cần ngang ngược tới như thế??

Trong khi ông Vương đang lo lắng bồn chồn về chuyện coi mắt của con gái thì Lan cũng đau đầu không kém với cái thái độ của con người đối diện. Dũng từ lúc trở về không nói không rằng, khuôn mặt nhìn vô cùng khó chịu.

Anh ta từ đầu đến cuối cứ nhìn Lan, nhìn qua nhìn lại khiến cho Lan bắt buộc phải hỏi.

- anh có chuyện gì?

- cô ở nhà có cần son phấn lòe loẹt như thế không?

Anh ta bực tức vì chuyện này sao? nhưng sao phải bực tức?

Lan đâu có hiểu được là Dũng rất dị ứng với cái kiểu ăn mặc trang điểm đánh phấn bôi son. Những người xung quanh anh phải là những con người giản dị, chỉ có như vậy mới không khiến anh nghĩ đến người vợ khốn kiếp kia.

Lan bây giờ khiến cho anh nghĩ đến người phụ nữ ấy, người phụ nữ trước khi rời bỏ anh cũng từng có thời gian trưng diện như vậy...

- Nếu cô muốn làm ở đây thì nên bớt son bớt phấn lại đi, có hiểu tôi nói gì không?

- Tại sao?

- Cô chỉ cần biết như thế là được rồi, về đọc kỹ lại hợp đồng đi.. Lần sau đừng để tôi phải nhắc.

Cái này có trong hợp đồng ư? Chẳng lẽ Lan đọc nhưng lại quên mất rồi???

- bố mẹ đừng cãi nhau có được không?....

Câu nói ấy cả hai trở về thực tại, vô tình sự ích kỷ của Dũng lại khiến cho con bé bị tổn thương. Vô tình sự ngang bướng của Lan khiến cho con bé buồn. Cả lan cả Dũng, đều cảm thấy đau lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook