Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?

Chương 20

Trương Huệ

12/12/2019

Lan nghe cô ấy nhắc mới nhớ ra, Lan lấy trong túi ra một tờ giấy rồi đưa cho cô ấy.

- đồ cháu đã mua sẵn để trong tủ lạnh, bữa tối phiền cô ạ.

- cô cứ nói vậy tôi ngại lắm, tôi đến đấy để làm mấy công việc ấy mà.

Cô ấy đi xuống rồi mà Lan với bé Bông vẫn chưa làm xong, cô ấy nấu xong cơm mọi thứ mới tạm ổn.

- mẹ, mẹ với con chụp kiểu ảnh gửi cho bố xem đi.

- ( ngượng ngùng) thôi, mẹ ngại lắm.

- đi mà mẹ.

Con bé năn nỉ quá nên Lan cũng chụp, rồi đưa cho con bé gửi cho Dũng xem. Cái ảnh chụp bằng b612 ảo tung chảo, càng nhìn càng thấy giống ai chứ chẳng phải giống mình.

Dũng đang làm việc thì thấy chuông tin nhắn, mở ra thấy ảnh của Lan gửi thì nhíu mày. Sao tự nhiên gửi ảnh để làm gì nhỉ.Lan đâu có biết là ảnh mà bé Bông gửi đi không phải là ảnh của hai mẹ con, mà là ảnh của mỗi mình Lan.

Tối Dũng trở về rất muộn, là do công việc chứ không phải do đi với ai cả. Lan ra mở cổng cho anh ta, vừa xuống xe anh ta đã hỏi.

- cô gửi cái ảnh này cho tôi là có ý gì?

Dũng đưa cái điện thoại về phía Lan, ngay lúc này thì Lan á khẩu " con gái, con hại mẹ rồi "

Lan còn biết nói gì khác, im lặng luôn cho lành.

Rồi Dũng lấy ra từ trong túi một cái hộp nhỏ đưa cho Lan.

- cho cô.

- ( bắt đầu vui) cái gì đây?

- ( mặt tỉnh bơ) tôi tặng bạn gái mà cô ấy bảo món quà này hơi tầm thường nên không lấy. Vất đi thấy lãng phí quá nên mang về cho cô.



- anh....( tức không nói lên lời)

- cảm động lắm đúng không, tôi biết mà, không cần cảm ơn.

Dũng vào nhà rồi nhưng Lan vẫn ngồi ở ngoài sân,một mình ngồi trong bóng đêm Lan thấy mình thật thảm hại. Chỉ khi người ta không cần mới tới lượt cô sao? Bản thân cô chính là một cái thùng rác?

Lan cầm chiếc hôp mà bàn tay nắm chặt, chiếc hộp cũng vì thế mà bung ra, ngoài cái giây chuyền thì còn một mẩu giấy.

Lan mở cái miếng giấy ấy ra, có vài dòng chữ đã bị nhàu nát."sinh nhật vui vẻ "

Lan bật khóc khi thấy mấy dòng chữ ấy, cô cứ thế ôm lấy nó mà khóc, là khóc vì cảm động, hay khóc vì cảm thấy có lỗi? Chính bản thân Lan cũng không biết...

- sao không vào nhà.

Giọng nói của Dũng ở ngay bên tai, Lan không dám ngẩng mặt lên nhìn. Dũng ngồi xuống trước mặt Lan, một tay nâng cằm cô lên, thấy mấy giọt nước mắt kia thì nhíu mày.

- sao khóc?

Lan im lặng không nói chỉ lắc đầu, Dũng nhìn cái hộp bị bóp nát mà tim thấy nhói, có phải người con gái này chê món quà của anh tầm thường nên mới bóp nát nó.

Còn mẩu giấy kia cũng nhàu nát trong tay Lan, chuyện này là sao?

Dũng đưa tay gạt nhẹ mấy giọt nước mắt trên mặt Lan rồi đi vào trong nhà, trong lòng là muôn vàn suy nghĩ đan vào nhau mà không có cách nào gỡ ra được.

Lan rất muốn chạy theo để giải thích, nhưng thân ảnh kia cô độc đến mức khiến đôi chân Lan không bước nổi, khiến cho cô ngã gục xuống đất, có phải cô đã làm cho người ấy tổn thương rồi không?

Dũng quay lại khi nghe tiếng động, người con gái này sao lại ngốc nghếch hậu đậu đến như vậy?

Anh đi đến chỗ Lan không nói không rằng gì mà trực tiếp bế Lan đi lên phòng, nhẹ nhàng đặt Lan xuống giường rồi đi tắm.

Tắm xong Dũng không có ý định sẽ ngủ ở trong phòng mà đem hết đồ qua phòng làm việc, không phải tất cả vì giận Lan, mà là anh có dự án mới cần nghiên cứu, ở cạnh Lan không có cách nào tập trung nổi, thân thể mềm mại nhỏ nhắn ấy cứ khơi dậy trong anh những dục vọng.



Một mình một giường chẳng cần tranh giành với ai nhưng cũng không hề cảm thấy vui, Lan cứ trằn trọc như thế cho tới tận 1h sáng, càng cố gắng càng không thể ngủ.

Thấy Lan đứng ngay cửa phòng, Dũng dừng công việc đang làm dở nhìn Lan.

- sao còn chưa ngủ.

Lan lắc đầu không nói.

- nhớ tôi à?( cười)

Lan gật đầu, cái hành động ấy khiến cho cả hai cùng ngẩn người một lúc lâu. Cuối cùng hai má Lan như hai quả cà chua chín còn Dũng thì được trận cười vô cùng vui vẻ.

Lan chẳng biết thế nào đành đi về phòng, trước khi rời đi Dũng đã kịp nhìn thấy Lan đeo sợi dây truyền mà anh tặng, có chút ngọt ngào nơi trái tim vốn chằng chịt vết cắt.

Anh ta hoàn thành nốt công việc của mình rồi đi về phòng ngủ, để Lan một mình thấy thực sự không yên tâm.

Lan do không muốn đối mặt với Dũng nên cố gắng ngủ, cuối cùng thì cũng thành công, Dũng về phòng thì thấy Lan đã ngủ say như một đứa trẻ, cái khuôn mặt ngây thơ nhiều lần so với lứa tuổi này lại khiến cho người ta xao xuyến một cách bất thường...

Phần hạ Bộ lại không nghe lời mà bắt đầu cứng cáp, từ khi gặp Lan Dũng đã không thể kiểm xoát nó một cách tuyệt đối như trước kia nữa.

" chết tiệt "

Cố gắng hít thở sâu, cố gắng ngăn hơi thở gấp gáp để ngăn mình không làm hại người con gái trước mặt. Có gì tồi tệ hơn là nằm cạnh một người phụ nữ mỗi đêm nhưng lại không thể làm gì, có gì khiến cho con người ta khó chịu hơn như thế?

Dũng đè nén dục vọng xuống rồi cố gắng ngủ, cho dù là có xảy ra nhưng thực sự không thể theo cách cưỡng ép được, cô gái này thực sự chưa thể được.

Đêm ấy đối với Dũng dài tưởng chừng như nửa thế kỉ, lăn qua lăn lại cũng không có cách nào ngủ được. Dũng lấy cái gối ôm qua một bên rồi ôm Lan vào lòng, hương thơm dịu nhẹ dường như khiến cho anh thoải mái hơn, dễ chìm vào giấc ngủ hơn..

......

Thoáng cái Lan đến nhà Dũng ở cũng được 10 ngày, rồi 1 tháng cũng qua đi. Mọi thứ cứ như thế diễn ra bằng những cuộc đấu khẩu nhưng khoảng cách lại không còn xa như trước nữa, Lan cảm nhận được trái tim mình bắt đầu rung động. Còn Dũng, trái tim không còn rỉ máu nữa, không còn quá đau đớn nữa.

Có điều mối quan hệ giữa họ vẫn chỉ dừng lại ở mức lưng chừng, không phải tình yêu nhưng cũng chưa hẳn là tình bạn, nó nằm ở mức trên bình thường một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook