Cô Nương Nàng Thật Khó Theo Đuổi

Chương 15

Phỉ Phỉ

01/11/2014

"Tiểu thư, cầm." Tiểu Hỉ thấy Nhan Thiểu Chân ngồi nhàm chán ở trong lương đình ngẩn người, vì vậy liền đi lấy một thanh cầm, muốn cho nàng khảy đàn giải sầu.

"Cái này là. . . . . . Đàn tranh?"

Nàng làm sao sẽ đánh ra à? Tiểu Hỉ là quên nàng bị cụng đầu phải hay không?

Nàng trợn mắt nhìn Tiểu Hỉ một cái, Tiểu Hỉ rất thức thời đem cầm thu lại."Tiểu thư vậy người. . . . . ."

"Ta muốn đi chơi!"

Ở trong Long Đằng Bảo thật đúng là không phải nhàm chán bình thường, Đằng Minh mời nàng tới nơi này "Làm khách" —— hừ! Hắn rõ ràng đang bận muốn chết, còn phải ứng phó tiểu biểu muội "Đáng yêu", "Động lòng người" của hắn, nào có thời gian cùng nàng "Bồi dưỡng tình cảm" a?

Tới ba ngày rồi, càng ngày càng nhàm chán, trừ ngày thứ nhất có nhìn thấy Đằng Minh, hai ngày sau. . . . . . Căn bản ngay cả cái quỷ ảnh cũng không nhìn thấy.

Nàng phủ nhận trong lòng nàng có một chút tưởng niệm cái ôn thần khiến người chán ghét đó !

Rất tốt, gọi nàng tự tiện phải hay không? Nàng lợi hại nhất chính là tự tìm vui cho mình, chỉ là Long Đằng Bảo thủ vệ sâm nghiêm, đừng nói có bọn đạo chích xâm lấn, liền con muỗi cũng không có.

Cho là một cô nương yếu đuối như nàng không dám leo tường đi ra ngoài à?

"Tiểu thư, nô tỳ biết người rất nhàm chán, nếu không tới chơi bài đi! Cái loại trò chơi mà hai ngày trước người dạy đó a! Rất thú vị."

"Phải đó! Tuy quá trình chế tác rất vất vả!"

Tiểu Hỉ nói là bài á! Nơi này chỉ có bút lông mà thôi, cả bộ bài đều là nàng một giọt máu, một giọt lệ để làm được, còn phải dạy hai tên ngu ngốc Tiểu Hỉ cùng Tiểu Tước chơi như thế nào, các nàng thì thật hào hứng bừng bừng, mà nàng thì càng chơi càng vô lực.

"Không sao a! Tiểu Hỉ đã biết làm rồi!"

"Thôi ngươi. . . . . ." Nàng lắc đầu một cái, ở thời điểm nhàm chán dễ dàng hoài niệm nhất rồi.

Tỷ như, ở hiện đại nàng liền rất muốn xem ti vi, gọi điện thoại, chơi game. . . . . . Ai! Chỉ là những thứ kia hiện tại thật cũng chỉ có thể hoài niệm rồi.

"Tiểu thư, nếu không nô tỳ đi mời Đằng Thiếu Bảo Chủ. . . . . ." Không đành lòng nhìn thấy Nhan Thiểu Chân như vậy, Tiểu Hỉ lại có đề nghị.

"Tiết kiệm hơi sức của ngươi, quý nhân rất bận rộn."

"Hải Đường cô nương nói ai là quý nhân à?"

Thanh âm từ phía sau nàng bay tới, nàng quay đầu, liền phát hiện Đằng Minh dĩ nhiên cũng ngồi ở phía sau nàng.

Má ơi! Dọa nàng lần thứ nhất còn chưa đủ sao? Lần thứ nhất rơi xuống nước còn chưa đủ vậy sao? Hắn là u hồn có phải không? Đi bộ cũng không có thanh âm.

"Có thể làm phiền Đằng Thiếu Bảo Chủ một chuyện hay không?"

"Mời nói." Hắn giống như nghiêm túc hỏi.

"Xin Thiếu Bảo Chủ đừng giống như u hồn đột nhiên ở phía sau ta nói chuyện."



"Hù dọa Hải Đường cô nương sao? Rất xin lỗi." Nàng thật đúng là không sợ hãi nha!

"Hoàn hảo nơi này không có ao. Thế nào? Hôm nay không bận sao?" Nàng hớp trà hoa cúc, ừ, trà hoa cúc so hiện đại uống có ngon hơn.

"Có Thẩm Cương xử lý là đủ."

"Tiểu biểu muội đâu? Không có ở bên cạnh ngươi trước mặt sau lưng đều kêu biểu ca, thật kỳ lạ." Nàng giọng mang giễu cợt hỏi.

"Ta phái người mang nàng ra Bảo du ngoạn."

Ra Bảo du ngoạn. . . . . . Thật tốt, nàng cũng rất muốn đi.

"Có thể làm phiền Thiếu Bảo Chủ một chuyện nữa hay không?" Con ngươi thâm thúy của hắn giống như là muốn đem cả người nàng nhập vào người, tim của nàng nhất thời đập lỡ một nhịp.

Hít sâu, bật hơi. . . . . . Hít sâu, bật hơi. . . . . . Nàng cần phải ổn định, chớ bị vẻ đẹp của hắn mà mê mẫn tâm hồn.

Nói thật ra, mỗi lần vừa thấy được tên ôn thần này, luôn là cảm thấy trời cao thật không công bằng, thậm chí có người có thể tuấn mỹ đến loại này.

"Bản cô nương có thể ra Bảo hay không?"

"Dĩ nhiên có thể."

"Thật tốt quá, thật tốt quá! Này xin Thiếu Bảo Chủ phân phó người giữ cửa , về sau để cho ta tự nhiên đi lại có được không? Chớ ta một khi tới gần cửa chính liền gấp đến độ mời ta" trở về phòng nghỉ ngơi"."

Nàng là con người, không phải con heo, cả ngày ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi ăn!

"Điều này làm không được, chỉ là chỉ cần có tại hạ cùng đi, vậy thì có thể." Hắn nói ra điều kiện, chờ"thưởng thức" phản ứng của nàng.

"Ý của ngươi là nói, hành động của ta bị ngươi khống chế phải hay không?"

Nàng bất mãn, lúc nàng ở hiện đại, ba nàng, mẹ nàng cũng đều không bắt nàng lắm, nhiều lắm là hạn chế nàng không thể lên đài Bắc.

Nhưng mà nghĩ đến. . . . . . Lên đài Bắc, nàng liền cảm thấy hốc mắt nong nóng , ẩm ướt , có lẽ ba mẹ nàng đã sớm biết nàng vừa lên đài Bắc sẽ gặp chuyện không may, cho nên mới không cho phép nàng lên Bắc.

Nếu như nàng nghe lời một chút, nếu như nàng không cần không ngoan như vậy. . . . . . Nàng thật sự chua xót.

Nhìn thấy hốc mắt Nhan Thiểu Chân đột nhiên đỏ, nước mắt cơ hồ muốn từ trong hốc mắt lăn ra đây, Đằng Minh có chút gấp gấp rồi.

Đối với cô nương ở trước mặt hắn mà rơi lệ, hắn vốn là không có cảm giác gì, nhưng theo phong độ, hắn vẫn sẽ an ủi đối phương mấy câu.

Nhưng nhìn nàng như vậy, tim của hắn cũng đi theo đau nói, "Hải Đường cô nương, đừng nghĩ như vậy, tại hạ cũng không phải là hạn chế hành động của cô nương."

"Còn nói không phải, rõ ràng là có."

Vốn là còn có chút muốn khóc Nhan Thiểu Chân, liếc thấy bộ dáng Đằng Minh trong quá khứ chững chạc lịch sự, thì bây giờ ngược lại có chút tay chân luống cuống. Tâm tình nhất thời thật tốt .

Có lẽ, hắn cũng không tệ!

"Ngươi rõ ràng là khi dễ ta a! Nói gì dẫn ta tới Bảo để bồi dưỡng tình cảm, liền đem ta một mình gạt ở nơi nào, ngươi không phải cảm thấy rất quá đáng sao? Ngươi có nghĩ tới ta cùng Tiểu Hỉ, Tiểu Tước ba người cũng chưa quen với cuộc sống nơi đây hay không!"



"Thật có lỗi, vậy tại hạ dẫn Hải Đường cô nương đi ra ngoài, xin hỏi Hải Đường cô nương muốn đi chỗ nào?" Hắn thành khẩn hỏi.

"Đi nơi nào đều được sao?" Ánh mắt của nàng sáng lên.

"Chỉ cần có tại hạ cùng đi." Đằng Minh vẫn kiên trì điểm này.

"Ta biết rõ, ta biết rõ."

Con mắt long lanh của nàng nhanh như chớp biến mất, khóe miệng khẽ giơ lên 30 độ, tựa như chuẩn bị muốn làm tiểu ác ma.

"Đợi chút, hiện tại trước hết để cho Hải Đường thuật lại một lần nữa ý tứ của Đằng Thiếu Bảo Chủ được không?"

Nụ cười của nàng. . . . . . Thật là đẹp, nhưng Đằng Minh lại có loại cảm giác như đi vào bẫy rập, "Tốt."

"Ý tứ của Đằng Thiếu Bảo Chủ chính là chỉ cần có ngươi cùng đi, vậy ta mà có thể "nằm sấp mà đi". . . . . . A! Ta là nói lên chỗ nào cũng được."

"Không sai." Hắn gật đầu, không nghi ngờ gì.

"Vậy. . . . . . Quân tử. . . . . . Nhất ngôn. . . . . ." Nàng lại dùng ánh mắt liếc Đằng Minh một cái, chờ hắn nói tiếp.

"Tứ Mã Nan Truy."

"Tốt, không hổ là Thiếu Bảo Chủ." Nàng hào khí vỗ vỗ đầu vai Đằng Minh, "Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết ta muốn đi chỗ nào, ta muốn đi. . . . . . Thanh lâu kỹ viện."

Tiểu Hỉ thiếu chút nữa miệng sùi bọt mép, "Tiểu thư, một mình Thiên Kim Đại tiểu thư tại sao có thể đi tới nơi đó? Ngộ nhỡ. . . . . . Ngộ nhỡ. . . . . ."

"Cái gì ngộ nhỡ, vốn không có khả năng nào." Nàng gõ gõ đầu Tiểu Hỉ , "Ừ, ngươi mới vừa rồi không nghe thấy Thiếu Bảo Chủ nói hắn muốn theo ta đó? Đúng không? Thiếu Bảo Chủ. . . . . ." Nàng chớp chớp mắt đẹp, mắt long lanh mở to vô tội nhìn Đằng Minh.

Nghe được bốn chữ "Thanh lâu kỹ viện" thân thể hắn liền cứng đờ, "Hải Đường cô nương, nàng có thể có nơi khác để suy tính?"

"A! Ta hôm nay buổi tối nghĩ lên thanh lâu, ngày mai buổi chiều muốn đi sòng bạc, về phần sau. . . . . . Ừ. . . . . . Còn chưa có kế hoạch. . . . . ." Nàng lại nhìn Đằng Minh, "Thì ra Đằng Thiếu Bảo Chủ chưa từng đi qua thanh lâu?"

Những ngừoi vừa có quyền vừa có tiền như bọn họ, chẳng lẽ đều là hiếu tử hỏa sơn* sao? Làm sao có thể không có đi qua nơi đó, gạt người!

*người con hiếu thảo đang có tang cha hoặc mẹ không được đến những nơi như Kĩ viện

"Thực không dám dấu, tại hạ đã đi qua."

Nàng đè nén cảm giác ê ẩm trong nội tâm, kỳ quái thật. . . . . . Làm sao biết hắn từng có đi qua cái loại địa phương đó, nàng liền có chút khó chịu!

Nhất định là ở Long Đằng trong Bảo buồn bực quá lâu, cho nên mới có chút tật xấu rồi!

"Ta đã nói rồi! Ngươi nhất định đã đi qua a! Vậy thì tối hôm nay, chúng ta hẹn ước! Chớ tới trễ nhé!" Nàng dặn dò .

"Dĩ nhiên, Đằng mỗ đã nói là làm."

Trái ngược với nụ cười tươi như hoa của nàng ấy, Đằng Minh muốn cười cũng cười không nổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Nương Nàng Thật Khó Theo Đuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook