Cô Ngốc Biết Yêu

Chương 13: Chương 13.1: Liên hoan

Cố Tam Tam

22/04/2016

Hội diễn tuyên bố kết thúc, thời gian quân huấn cũng kết thúc.

Hôm hội diễn là thứ sáu, là một trong những trường đứng đầu thành phố A, ban giám hiệu nhà trường rất hào phóng, cho tất cả học sinh tham gia quân huấn nghỉ, thứ hai mới bắt đầu đi học chính thức.

Nghe được tin tức này, toàn bộ học sinh đều rạo rực, có người nói hai ngày này phải đi về ngủ đến quên trời quên đất, cũng có người nói muốn đi dạo phố ăn bữa ngon, chơi trò chơi buông lỏng mình một chút, đang lúc ồn ào cũng không biết là ai đột nhiên đề nghị nói: "Nếu tất cả mọi người muốn ăn ngon, không bằng chúng ta tụ tập đi ăn thôi."

Trongchớp mắt phòng học an tĩnh lại, lập tức có người lên tiếng phụ họa.

Sau khi hơn nữa lớp đồng ý, vị bạn học kia đề nghị: "Nếu tất cả mọi người cảm thấy ý kiến này không tệ, vậy không bằng. . . . . . Trưởng lớp tổ chức nhé?"

Bạn học kia vừa nói vừa xoay người lại nhìn Lục Diệp.

Đang có chút hăng hái đùa giỡn với sợi tóc của Thiển Thiển đang trải trên bàn của mình, Lục Diệp hoàn toàn không chú ý đến câu hỏi này.

Không nghe thấy Lục Diệp lên tiếng, Thiển Thiển nghi ngờ quay đầu lại, lúc quay đầu lại cô cảm giác da đầu mình căng ra, ngay sau đó lại nới lỏng, chờ sau khi đầu quay lại, đầu tiên là cô nhìn khoảng cách giữa thành ghế của mình và bàn của Lục Diệp, lại nhìn chiếc đinh ốc trên chỗ tựa lưng mà sau khi trở lại phòng học trước tiên cô đã dùng giấy dán hình vuông dán lại, vuốt vuốt tóc, không hiểu thế nào: Rõ ràng đã kẹp hết tóc lại rồi. . . . . . Vậy vừa nãy bị kẹt ở đâu?

Nhìn ra thắc mắc của Thiển Thiển, tên đầu sỏ gây ra từ từ, từ từ thu tay về.

Thiển Thiển rất nhanh liền quên loại chuyện nhỏ không quan trọng này đi, ánh mắt của cô dịu dàng giống như động vật nhỏ không có bất kỳ tính công kích nào, nhìn Lục Diệp nói: "Trưởng lớp, có người hỏi cậu kìa."



Lục Diệp rất thích ánh mắt đó của cô, người nhìn thấy không kiềm chế được mà mềm lòng, anh trầm ổn hỏi: "Chuyện gì vậy?"

"Không rõ lắm, hình như đang nói liên hoan gì đó." Thiển Thiển lắc đầu một cái, vừa nãy cô đang chơi điện thoại di động, cũng vì mới vừa rồi bạn học kia kêu lên, mới dời đi sự chú ý của cô. Giang Đường đang nằm sấp ngủ trên bàn, cô không hề biết những người này mới vừa nói cái gì.

"Uhm, mình biết rồi." Anh gật đầu một cái, lại hỏi, "Cậu muốn đi không?"

"Cái gì?" Thiển Thiển mờ mịt.

"Liên hoan."

"Cũng được đấy, trước kia khi học ở sơ trung cả lớp thường tổ chức liên hoan, nhưng mình cũng không đi được mấy lần. . . . . ." Thiển Thiển gãi gãi đầu nói, "Nhưng buổi trưa hôm nay không được rồi? Chắc bây giờ ở nhà mẹ mình cũng đã làm cơm xong rồi. . . . . ."

"Buổi trưa không được, vậy thì buổi tối." Lục Diệp hỏi, "Buổi tối có thể tới không?"

"Buổi tối cũng được." Thiển Thiển gật đầu một cái.

"Được."

Lục Diệp nói xong đứng lên đi lên phía trước, đi tới bụt giảng thì đừng lại, anh gõ gõ bàn, trấn áp cả phòng đang ồn ào, lời ít mà ý nhiều nói: "Liên hoan đúng không? Mình biết rồi. Các cậu quyết định ăn gì đi, mình đi đặc chỗ."



Lời của anh vẫn luôn không nhiều lắm, trải qua tiếp xúc trong thời gian quân huấn, mọi người cũng đều hiểu tính tình của anh là như vậy, mà không phải như lời đồn đãi là cố ý làm ra vẻ, cho nên cũng không còn ai cảm thấy phản ứng của anh lạnh nhạt, cũng nhiệt liệt thảo luận.

Cuối cùng mọi người đồng nhất là quán chợ đêm.

Quán ở chợ đêm là nơi được các học sinh tương đối thích, phù hợp khẩu vị của thanh niên bây giờ, trên căn bản mỗi một học sinh đều đến, cũng rất có không khí, đặc biệt thích hợp cho nhiều người tụ tập đi ăn.

"Quán chợ đêm?" Lục Diệp nhíu nhíu mày, nhìn về phía cô gái từ sau khi mình bước lên đây cũng không biết bị thứ gì ngoài cửa sổ hấp dẫn lực chú ý, hỏi, "Bạn Nhạc Thiển Thiển, cậu có thể ăn ở quán chợ đêm không?"

Mặc dù Lục Diệp cho là mỗi người có thể lớn lên ở Trung Quốc hẳn đã có một cái dạ dày ăn quen thức ăn nhiều dầu, đồ ăn không tốt cho sức khỏe, đã nung đúc đến trình độ ‘Bách độc bất xâm’. Nhưng Thiển Thiển không giống như vậy, thân thể Thiển Thiển rất yếu, sức miễn dịch cũng tương đối thấp, mà mọi người đều biết mặc dù quán ở chợ đêm đông khách, nhưng cũng biết rõ đồ vật bên trong không sạch sẽ, cho nên anh lo lắng Thiển Thiển không thể ăn, hoặc ăn vào sẽ bị tiêu chảy.

Vốn eo đã mảnh như vậy, dạ dày lại đau vài ngày, đoán chừng sẽ bệnh nặng mất.

Bất ngờ bị gọi tên Thiển Thiển quay đầu lại, thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều đang nhìn mình, cô sửng sốt một chút, hỏi "Cái gì?"

"Các bạn ấy quyết định đi ăn ở quán chợ đêm…" Chống lại ánh mắt viết đầy ý ham học hỏi của cô, giọng nói của Lục Diệp lại không thể tự chủ được mềm nhũn mấy phần, "Lo lắng thân thể cậu không tốt không thể ăn được."

"À. . . . . ." Thiển Thiển hiểu, hết sức cảm động cười cười với mọi người nói: "Mình có thể ăn, trong lúc nghỉ hè vẫn thường đi ăn với Đường Đường. Chẳng qua mình không ăn được cay, lúc trước đi ăn đã ăn hết một nồi lẩu đấy."

"Vậy thì mình sẽ gọi thêm một nồi lẩu uyên ương." Lục Diệp ghi nhớ một điểm này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Ngốc Biết Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook