Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 26

Cư Ni Nhĩ Tư

04/09/2016

Trường học của Trác Lí ở thành phố N, đi đến đó cũng mất tầm hơn một tiếng đi xe giống như thành phố A, Trác Lí đang theo học chuyên ngành báo chí rất nổi tiếng của trường đại học N.

Sau khi trở lại trường học, cuộc sống của Trác Lí lại bắt đầu đơn điệu và phức tạp, chủ yếu bận rộn việc . . . . viết luận văn, mỗi ngày cô đều chạy như con thoi giữa thư viện, phòng kí túc và phòng ăn, ba chỗ này nằm trên một trục đường, cô đi đi lại lại sắp điên rồi.

Tuy nhiên, sau khi hoàn thành xong bài luận văn này, cuộc sống của cô sẽ vô cùng thoải mái không gì sánh bằng. Chưa đến một tháng Trác Lí đã viết xong luận văn, chỉ là tốc độ này so với bạn học trong lớp của cô thì vẫn là rất chậm.

Tất nhiên tiệc rượu liên hoan tốt nghiệp là việc không thể thiếu ở các trường đại học.

Một buổi tối cuối tháng năm, Trác Lí cầm đầu đám sinh viên khoa báo chí tụ họp tại khách sạn hoa lệ nhất thành phố N đồng thời cũng là khách sạn theo phong cách Châu Âu duy nhất ở đây —— khách sạn thuộc trường đại học N.

Thật ra thì trong tiệc liên hoan tốt nghiệp cũng không nhiều người uống rượu lắm, chủ yếu là trò chuyện tán gẫu, ai ai cũng tám chuyện. Nhất là những người nhiều bạn bè như Trác Lí thì đặc biệt yêu thích tán gẫu, vì vậy, trong tiệc rượu tốt nghiệp khoa báo chí, Trác Lí chính là người sôi nổi nhất. Tiệc liên hoan này không chỉ sinh viên trong khoa, còn có giáo viên, ban chủ nhiệm khoa, cùng các nhân viên trong trường.

Cô cúi nhẹ đầu xuống.

Cô dùng biểu cảm vui sướng để diễn cảnh ly biệt.

Cô dùng lúm đồng tiền của mình để mỉm cười rạng rỡ, nói cho mọi người xung quanh biết: ly biệt cũng có một loại giống như cô.

Cho nên, có rất nhiều người tới chúc rượu Trác Lí.

Cũng vì vậy, có rất nhiều người đang khóc nhưng nhìn thấy cô, thấy nụ cười của cô, cũng khóc trong vui sướng.

Thực ra Trác Lí chưa say, nhưng sau khi lần lượt chúc rượu các vị lãnh đạo, các giáo viên xong thì đầu cô có chút lâng lâng. L, qđôn Lúc đó, đa phần bạn học của cô đều đã ngà ngà say, tuy nhiên, lúc cô lâng lâng cũng chỉ là cười khúc khích, nói đôi lời kỳ quái, làm ra vẻ mặt kì dị. Nhưng bạn học của cô thì lại bắt đầu tìm cô để thổ lộ.

Để tạo cơ hội cho các nam sinh viên thầm mến Trác Lí, bạn cùng phòng của cô bắt đầu rút lui, sau đó, cảnh tượng biến thành: Trác Lí bị bốn nam sinh bắt được. Đúng, bắt được. Bởi vì, lúc này đây Trác Lí rất tỉnh táo, chỉ là không kiểm soát được hành động mà thôi. Cô cảm thấy rất rõ ràng bạn học Ất Giáp Bính Đinh đều đang trong tư thế sẵn sàng, chỉ chờ cơ hội để thổ lộ với cô.

Cô không muốn đối mặt với tình cảnh hiện tại, cô rất đau đầu.

Vì vậy, cô muốn bỏ chạy.

Nhưng, cô bỏ chạy không thành công.

Cô gần như bị bốn người kia bắt lại ngay tức khắc, không thể cử động được.

Ở cửa chính của khách sạn, bốn nam sinh vô cùng phối hợp, bọn họ đều có chung một nhận thức: đây là cơ hội gặp mặt cuối cùng, bốn người thay phiên nhau thổ lộ, người nào thất bại, người nào thành công, tất cả đều phải thử.

Trác Lí không thích các món nợ kiểu phong lưu này. Nếu như không bỏ chạy được, cô chỉ có thể uống cho say, sau đó làm bộ không nghe thấy người ta nói cái gì —— đây chính là tính toán của cô.

Bạn học Giáp thâm tình dìu Trác Lí ngồi xuống ghế sofa ở đại sảnh, sau đó hết sức rành mạch nói, "Trác Lí, tuổi của chúng ta cũng không còn nhỏ."

Trác Lí vẫn im lìm, kiên quyết chống chọi. Cô biết, giờ phút này, cho dù cô có bất kỳ phản ứng nào cũng sẽ rơi vào tình huống tiến thoái lưỡng nan.

Vì vậy, ngay lập tức, phản ứng lúc đó của cô là, "Ah, tôi không có say. . . . . . Tôi nhớ cậu là ai mà . . . . . Hình như là bạn học Giáp . . . . đúng không. . . . . . Hi hi hi."

Bạn học Giáp 囧, vẫn kiên nhẫn, "Mặc kệ cậu có hiểu hay không. Tôi cảm thấy . . . . kìm nén mãi cũng không được. Mẹ tôi hi vọng tôi có thể tìm được một cô gái hoạt bát, sáng sủa. . . ."

Trác Lí cảm thấy: Gió Bắc đang thổi, tuyết đang rơi. . . . . .

"Tôi muốn ngủ. . . . . . Ô ô. . . . . . Tôi nhớ mẹ. . . . . ." Chỉ có thể dùng những câu ngắt quãng, giả vờ ngây ngốc.

Rốt cuộc bạn học Giáp cáo lui.

Tiếp theo, bạn học Ất lâm trận.

Bạn học Ất là lớp trưởng lớp Trác Lí, dáng vẻ lịch sự, thích xem tiểu thuyết cổ đại, thơ ca các loại, cả người toả ra một loại khí chất tú tài. Ngày thường Trác Lí không trò chuyện nhiều với người bạn học này, nhưng cả phòng kí túc của cô đều biết lớp trưởng thầm mến cô.

"Trác Lí. Nơi đây giờ phút biệt ly. . . . . ."

Trác Lí bật cười.



"Ah, tôi cũng biết cậu nha. . . . . . Cậu là Thư Hoa Nam đúng không. . . . . . Hì hì. . . . . . Lúc thi cấp sáu. . . . . . Cậu cho tôi mượn cục tẩy. . . . . ." Tiếp tục giả làm bộ dạng say rượu ngốc nghếch, cô thầm cầu nguyện: Có bão thì nhanh nổi lên! Tất cả các người cùng lên một lúc đi! Đừng lần lượt giày vò tôi như vậy!

". . . . . . Tôi vốn không định nói vào lúc này. . . . . ."

Trác Lí nghĩ thầm: vậy thì đừng nói!

"Nhưng. . . . . . Tôi sợ không còn cơ hội nữa. . . . . . Tôi. . . . . . Tôi đã ký hợp đồng với một toà soạn. . . . . . Tôi muốn. . . . . . Tôi muốn cùng cậu . . . . . ."

"Oa. . . . . . we will , we will rock you, rock you!" Trác Lí dùng hết vốn liếng diễn xuất cả đời của mình, hát lên một đoạn Rock and roll kinh điển, đồng thời cũng tạo dáng Rock and roll.

Bạn học Ất xấu hổ cáo lui.

Bạn học Bính còn chưa kịp bước lên, Trác Lí đã loáng thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa khách sạn. Bóng dáng kia hình như vẫn đang mải trò chuyện cùng người bên cạnh, thần thái đứng đắn, cô nhìn kĩ lại, nhìn một lần nữa, tốt, bóng dáng kia cũng phát hiện ra cô, giờ khắc này, Trác Lí hoàn toàn nhìn rõ: anh ta mặc áo sơ mi đen, trên tay còn cầm áo vest —— không phải Viên Khởi Lương thì là ai!

Sau khi đã xác định rõ được điều đó, Trác Lí còn chưa kịp nghĩ xem tại sao anh ta lại xuất hiện trong khách sạn của trường cô, cô chỉ kịp dùng ánh mắt cầu cứu —— nội dung là: mang tôi đi với.

Nhưng Viên Khởi Lương chỉ lướt qua Trác Lí cùng bốn nam sinh đang đứng xếp hàng kia, sau đó dời mắt đi, tiếp tục đường của mình.

Nói cách khác: cô bị lơ rồi!

Cô tức giận không thốt nên lời.

Nhưng cô vẫn bị bạn học Bính quấn lấy.

Bạn học Bính thực ra rất bỉ ổi, anh ta đã công khai theo đuổi Trác Lí rất lâu rồi, nhưng vẫn quen bạn gái khác. Dù sao Trác Lí cũng không thích anh ta, thậm chí cô còn chính thức từ chối anh ta rồi.

Vì vậy, lúc này cô không cần diễn, cô giận dữ nhìn chằm chằm bạn học Bính, "Cậu có lời gì muốn nói?"

Bạn học Bính rất uất ức, không hiểu tại sao mình lại bị đối xử khác với những người trước.

Thời điểm anh ta định mở miệng thì đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng ma.

Trác Lí đang ngồi trên ghế sofa, ngẩng đầu lên, cô tưởng rằng bạn học Đinh không sợ chết liều mình xông lên.

Không ngờ, đứng trước mắt cô là Viên Khởi Lương. Áo vest trên tay anh ta không thấy nữa, anh ta chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, phác hoạ nên nét quyến rũ của cơ thể.

Nhìn lướt qua bạn học Bính, sau đó quay lại nhìn Viên Khởi Lương, Trác Lí chợt cảm thấy: giữa người với người, sao lại có khác biệt lớn đến như vậy?

"Em uống say rồi." Viên Khởi Lương không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc cùng thô bỉ của bạn học Bính, đưa tay kéo Trác Lí từ sofa đứng dậy, Trác Lí đứng không vững, rất tự nhiên cùng cẩu huyết ngã vào lòng Viên Khởi Lương.

Tư thế này cô rất thích.

Không cần nói nhiều, chỉ cần động tác mập mờ kia cũng đủ giết chết bạn học Giáp Ất Bính Đinh. Bọn họ đông cứng tại chỗ.

Trác Lí cảm thấy vô cùng vui mừng.

Bởi vì Viên Khởi Lương rất phối hợp với cô.

Bởi vì anh ta ôm cô xoay người đi, để cho cô tiếp tục giả vờ say xỉn, lảo đảo người bước đi.

Bởi vì lúc xoay người, Viên Khởi Lương sử dụng giọng điệu lạnh lùng ngàn năm không đổi, đến cả mắt cũng lười liếc lên, nói với bạn học Giáp Ất Bính Đinh, "Xin phép đi trước." Trái tim cô giống như đang nhảy múa, ‘Thình thịch’,‘Thình thịch’, cô thầm nói: Viên Khởi Lương ơi Viên Khởi Lương, anh đi đóng phim thần tượng đi. Đảm bảo sẽ vô cùng nổi . . . .

Viên Khởi Lương không nói hai lời liền mang cô vào thang máy, đến nơi thì cô đã ‘tỉnh táo’ hẳn rồi.

Chỉ tay vào Viên Khởi Lương, Trác Lí dùng âm điệu của kẻ say khướt, "Anh không cần nghĩ tôi thật sự uống say . . . . . . Tôi còn rất tỉnh!"

Đối phương nhẹ nhàng đẩy cô ra khỏi lồng ngực, bình thản nói, “Vậy cô tự lo đi.”



Mất đi cái ôm đó, Trác Lí mới chợt nhận ra, trong suốt quãng đường từ đại sảnh vào thang máy, hầu như là Viên Khởi Lương dìu cô đi. Nhưng trong khoảng thời gian đó, tâm trí của cô hoàn toàn ngưng lại. box tiểu thuyết,. Cô chỉ nhớ được: cái ôm đó giống như chỗ trú ẩn, để cái đầu đang đau nhức của cô dựa vào, làm cho cô không nhịn được . . . . . mong muốn dựa vào suốt đời. Nhưng câu nói vừa rồi giống như đánh úp vào đầu cô, làm cho men rượu bay đi hết, trong nháy mắt cô liền quên đi cảm giác ấm áp lãng mạn vừa rồi.

Nhưng trong tiềm thức của cô, cô cần cái ôm đó.

Trong tiềm thức của cô, cô cảm thấy, nếu có vòng tay đó cô sẽ có thể ngủ ngon.

Trong tiềm thức của cô, cô muốn bổ nhào vào lòng Viên Khởi Lương.

"Tôi thật sự không có say." Trác Lí xoay người Viên Khởi Lương lại, cười hì hì, "Để tôi chứng minh cho anh xem."

Cô buông Viên Khởi Lương ra, hết sức nghiêm túc nhìn anh ta.

Đối phương cũng hết sức nghiêm túc nhìn cô, còn có chút chưa hiểu chuyện gì.

"Chúng ta cứ đứng như vậy. . . . . . Nấc. . . . . ." Không còn bộ dạng say xỉn nữa, cô cười ngây ngô, ". . . . . . Chúng ta chơi một trò chơi. . . . . ."

Viên Khởi Lương định đứng lùi lại, nhưng nhìn thấy bộ dạng đung đưa của Trác Lí cùng vẻ mặt nghiêm túc của cô, đành phải đứng im.

". . . . . . Trò chơi như thế này . . . . . Hi hi hi. . . . . . Trò chơi này được gọi là. . . . . . ‘Thi xem ai cười trước’. . . . . ." Lúc nói câu đó, Trác Lí đã lấy tay che miệng lại. . . .

Viên Khởi Lương lúc này chỉ có thể dùng một chữ để hình dung: 囧.

"Hì hì. . . . . . Tôi cười trước đã, một lát nữa. . . . tôi sẽ không cười . . . . . Hì Hì . . . . . Vẫn không nhịn được . . . . . Vậy để tôi cười một lát. . . . . " Trác Lí tiếp tục ôm bụng.

Vẻ mặt Viên Khởi Lương lúc này chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung: cực 囧.

Cuối cùng anh ta cụng nhận ra: Trác Lí say thật rồi.

Không để cho Trác Lí huyên náo nữa, Viên Khởi Lương ôm cô vào phòng nghỉ. Không ngờ Trác Lí lại rất nghiêm túc, văn vẹo người, nghiêm túc nhìn Viên Khởi Lương nói, "Anh nhìn kỹ một chút . . . . . nếu anh cười trước . . . . thì anh mới chính là người say. . . . . tôi không có say. . . . . ."

". . . . . ."

Trác Lí chơi trò “độc thoại” trước mặt mọi người rất giỏi, nhưng không chỉ trong lúc chơi trò chơi ở câu lạc bộ mà thôi thôi. Cô đã mang trò chơi này chuyển thành một loại trò chơi phổ biến: hai hoặc nhiều người chơi với nhau, mặt đối mặt, trong lúc đó, mọi người có thể làm bất cứ hành động, âm thanh gì, người nào cười trước tức là thua cuộc, người cuối cùng còn lại sẽ nhận được phần thưởng.

Trước kia Trác Lí thường dùng trò này để gạt ăn gạt uống của người khác. Cũng nhờ sự huấn luyện như vậy, mà ba cô bạn cùng phòng của Trác Lí dần dần nổi danh toàn trường. Ở đâu có liên hoan, tiệc tùng . . . . sẽ không ai quên được Trác Lí và ba cô bạn cùng phòng kia.

Giờ phút này đây, để chứng minh sự tỉnh táo của mình, Trác Lí đã một mình tự biên tự diễn cái trò mà cô chơi hai năm không chán.

Cô bắt chước Shin (cậu bé bút chì) . . . . . .

Cô bắt chước Maruko. . . . . .

Cô làm mặt quỷ đáng yêu . . . . .

Cô làm mặt quỷ khôi hài. . . . . .

Cô không thấy Viên Khởi Lương cười, chỉ thấy mặt anh ta ngày càng lớn hơn, mùi hương đặc trưng của Viên Khởi Lương ngày càng rõ hơn. Cô hừ một tiếng, nghiêm túc dùng hai tay bắt lấy khuôn mặt đang đưa tới gần của Viên Khởi Lương, "Đừng tưởng anh đưa mặt lại gần như thế . . . . . tôi sẽ . . . . tôi sẽ bật cười nha . . . . Tôi không sợ chiến thuật này của anh đâu . . . . . Anh chuẩn bị chịu thua đi. . . . . ."

Tránh khỏi hai bàn tay của Trác Lí, giọng nói trầm thấp của Viên Khởi Lương vang vọng vào tai Trác Lí, "Xin lỗi, tôi không thể tuân thủ quy tắc trò chơi rồi."

Trác Lí cảm thấy có một phiến băng lạnh dán vào môi mình ngay sau khi nghe được câu nói đó. d2 L e e, q u y s, d d o o n. Cô mở to cặp mắt đầy hoảng sợ ra, khuôn mặt Viên Khởi Lương hiện ra vô cùng rõ ràng, cách cô rất gần, gần đến nỗi làm chân cô đứng không nổi, lảo đảo ngã khuỵ xuống.

Một bàn tay ôm chặt lấy cô.

Mặc dù cô đang trong men say, nhưng vẫn nhìn thấy nụ cười của Viên Khởi Lương. Mặc dù cô say đến mức không thể không nhắm mắt lại, nhưng vẫn cảm nhận được đôi tay ôm lấy mình.

Mặc dù cô say, nhưng vẫn mỉm cười hạnh phúc.

Bàn tay lớn đó cho cô một cảm giác rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi trong cơn say cô vẫn mơ màng gọi tên: "Anh Mạnh Đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook