Cô Dâu Thất Lạc

Chương 5

JoonBiKaNa

18/06/2013

8:30 a.m:

Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời. Nắng vàng nhạt vui đùa với biển một cách vô tư đến đáng yêu. Những đám mây trắng xốp mịn hòa mình cùng với bầu trời xanh biếc. Thời tiết trong lành thoáng đãng góp phần làm đẹp hơn cho bức tranh thiên nhiên ấy.

Ở trong căn nhà nhỏ sau những ngọn núi cao, một người con trai có nét đẹp hoàn hảo như một thiên thần đi lại gần cái cửa sổ. Đặng Thanh Nguyên mở cửa ra để gió biển thổi vào. Cậu mỉm cười tỏ vẻ hài lòng. Nơi này quả là một nơi lẩn trốn lí tưởng. Vừa có nhiều đồi núi cao để ở ẩn, vừa có thể thưởng thức phong cảnh đẹp. Và cũng chính ngày hôm nay, là ngày thế giới tiếp nhận một tên trộm quái đản với tính cách trẻ con nhưng lại có một vẻ đẹp ít ai có được. Đúng, là sinh nhật của Thanh Nguyên. Có lẽ ông trời cảm thấy cần ưu ái cho Nguyên sau những gì cậu đã trải qua nên đã làm phép cho ngày sinh nhật lần thứ 20 của cậu trở nên thật đặc biệt.

Bảo Trân từ phòng ngủ bước ra, dùng tay vò vò mái tóc dài thướt tha của mình. Thấy Nguyên cứ đứng cười 1 mình bên cửa sổ, cô ko khỏi thắc mắc liền hỏi:

-Tự nhiên đứng cười một mình vậy? Anh hâm àk?

-Này, mới sáng thôi nha! – Nguyên nghe thấy câu nói của Trân liền quay phắt lại liếc xéo cô – Đi rửa mặt đi, rồi tôi nhờ cái này!

Trân nhướn mày nhìn Nguyên, rồi phẩy tay:

-Thôi, hôm nay tôi ko rảnh đâu, lát tôi có việc đi với anh Dương rồi!

-Cô đi đâu với hắn? – Nguyên chau mày.

-Thì có việc riêng, hỏi nhiều!

Trân ung dung bước vào phòng tắm, đóng cửa lại.

-Khó ưa! – Nguyên phồng má, bĩu môi rồi đi thay đồ. Nguyên ngồi xuống chiếc ghế sofa, viết “nắn nót” từng chữ lên 1 tờ giấy. Xong cậu đứng lên lấy chiếc nón lưỡi trai màu đỏ đội vào, liếc xéo về phía phòng tắm và đi ra ngoài.

Nửa tiếng sau, Trân vui vẻ đi ra với quần jean ngắn và chiếc áo sơ mi tay dài xắn lên màu trắng đơn giản. Con cún Anvil lon ton chạy theo nũng nịu vào chân cô. Trân đứng yên lau tóc và nhìn con cún yêu đang dụi dụi đám lông tơ mềm mại kia vào chân mình. Cô cầm tờ giấy trên bàn lên đọc và nhoẻn miệng cười. Có vẻ kế hoạch của cô đang diễn ra khá suôn sẻ.

Chuẩn bị một vài thứ đâu vào đấy, Bảo Trân đi xuống bếp đổ một ít thức ăn vào cái đĩa của Anvil. Anvil vẫy đuôi liên tục, cái lưỡi đỏ hồng thè ra nhìn yêu vô cùng. Trân ngồi xuống nhìn Anvil ăn, khẽ xoa xoa cổ nó. Chợt có tiếng còi xe vang vọng từ xa, Trân đi ra phía cửa sổ, vén màn lên nhìn ra ngoài. Chiếc Mercedes trắng có hình dán tia lửa đỏ rực ở 2 bên hông xe đang đỗ trước cửa nhà. Trân giơ tay vẫy vẫy với người vừa bước ra khỏi cửa xe kia. Là Trịnh Văn Dương. Trân chải lại đầu tóc thêm một lần nữa rồi chạy ra mở cửa.

-Anh Dương! – Trân reo lên chạy đến bên chiếc Mercedes.

Dương đứng tựa người vào mũi xe quay lại, đôi môi nhếch lên tạo thành nụ cười đẹp như nắng sớm ban mai. Hôm nay trông anh rất đẹp và lịch lãm với chiếc áo sơ mi màu trắng tay dài giống như Trân, mặc với quần tây đen. Nhìn vào có thể nghĩ, Dương và Trân đang mặc đồ đôi đấy.

-Em chuẩn bị xong rồi àk? – Dương tháo chiếc kính to bản trên mắt xuống hỏi Trân.

-Hì, em xong rồi! Nguyên cũng đi ra ngoài, viết giấy bảo chiều mới về, ko ngờ cách anh bày cho em đơn giản mà hiệu quả quá!

-Anh nói đúng đúng ko? Nó là vậy đấy, lạnh nhạt chút xíu là bỏ đi chơi thôi, con nít mà!

-Vâng, vậy xem ra chúng ta có rất nhiều thời gian!

-Ừ, giờ em vào đóng cửa lại đi rồi anh chở em đi mua đồ.

-Em cảm ơn anh trước nhá, phiền anh quá!

-Có gì đâu, anh cũng muốn làm nó bất ngờ mà! Mọi năm đều thất bại, lần này có thêm 1 cô gái tinh quái như em chắc sẽ thành công đó!

-Dạ!

Trân nở nụ cười thật tươi, cô đi vào nhà đóng cửa lại. Dương đi qua bên kia xe mở cửa cho Trân rồi cũng về chỗ của mình. Anh cắm chìa khóa vào ổ, nổ máy và xuất phát.

Nguyên đi chầm chậm lên ngọn núi cao nhất ở vùng biển xinh đẹp này. Đây là nơi ở thứ 2 của cậu. Ngọn núi này chẳng ai dám lại gần vì quá dốc, nó cũng là ngọn núi nguy hiểm nhất. Khi có tâm trạng nào đó có thể xem là ko vui, Nguyên đều lên đây ngồi chơi. Biển buổi sáng xanh nhạt gợn sóng nhẹ nhàng. Nguyên ngồi xuống một tảng đá, chỗ cậu ngồi có thể quan sát được cả vùng biển. Nguyên lặng lẽ nhìn xa xăm, nghĩ lại về những tiệc sinh nhật bao năm qua, ko có cái nào gọi là hạnh phúc. Nhiều khi đi qua các nhà hàng, cậu ko khỏi chạnh lòng. Gia đình ko còn nữa, chỉ còn lại mình Nguyên bơ vơ trong cái thế giới đầy phức tạp này. Những ngày qua cậu đang mong mỏi một điều gì đó, nhưng thấy vẻ hờ hững sáng nay của Trân thì nó bị dập tắt rồi. Một cô gái ngốc nghếch, tinh nghịch, hay giận dỗi……..nhưng lại rất đáng yêu. Đó là nhận xét của Nguyên về Trân. Hơn một tháng qua mà có biết bao nhiêu chuyện, biết bao bất ngờ. Lắm lúc đùa giỡn, cãi nhau với Trân mà lòng Nguyên lại thấy vui lạ. Cậu ko hiểu sao lúc sáng cậu lại cảm thấy sự khó chịu len lỏi vào người khi nghe Trân nói đi ra ngoài với Dương, còn giấu diếm gì đó nữa chứ. Nguyên nheo mắt lại suy nghĩ, thôi thì quan tâm làm gì cho nặng óc, hôm nay phải quậy phá chứ nhỉ? Dòng suy nghĩ hiện ra trong cái đầu tinh ranh của Nguyên, cậu đứng dậy vươn vai hít lấy một bụng ko khí trong lành của biển. Đứng nhìn phong cảnh xinh đẹp khó cưỡng trước mặt thêm ít lâu nữa, Nguyên quay đầu bước xuống khỏi ngọn núi, dự định sẽ đi lên phố “nghịch ngợm” một tí.

*9:30 a.m:

Vào thành phố, Dương đưa Trân vào một quán ăn nổi tiếng để ăn sáng. Muốn thực hiện mọi thứ thật hoàn hảo thì cần phải nạp nhiều calo. Trân gọi một tô mì thập cẩm với ly đá chanh, Dương thì vẫn trung thành với ly café, anh chỉ ăn một ít bánh sandwich cá hồi. Xong xuôi, Dương lái xe chở Trân đến Hana Plaza. Cô phấn khích như một đứa trẻ được cho kẹo vậy. Đây là lần thứ 2 Trân đến cái trung tâm to lớn này. Dương đi gửi xe rồi ân cần dẫn Trân vào trong. Lượn khắp các tầng hàng, họ đã mua được những thức cần thiết cho kế hoạch bất ngờ vào chiều nay, chỉ còn thức ăn nữa thôi.

-Anh ta thích ăn gì nhỉ? Dương, anh biết ko?

-Nguyên nó dễ lắm em, cái gì ngon là ăn tuốt! – Dương cầm bịch chả giò hải sản đặt vào giỏ.

-Hihi, hình như là còn thiếu cái gì đó. A đúng rồi, bánh kem! Suýt nữa là quên mất, mình đi mua bánh kem đi anh!

-Được rồi, giống trẻ con quá đi – Dương cười, xoa đầu Trân.

-Còn nơi tổ chức thì sao anh? Ở nhà có vẻ chật chội, em muốn mình làm ở một nơi nào đó đẹp thật đẹp cơ! – Trân chớp chớp mắt.

-Hì, nhà nó ngay biển luôn, còn muốn gì nữa!

-Ơ, nhưng ko thoải mái, em ko thích!

-Được rồi, anh biết một nơi tuyệt lắm, em sẽ ngạc nhiên đấy! Nhưng giờ chưa cho em biết được, lát nữa nhé! – Dương nháy mắt với Trân.

Trân cười, ko đáp lại. Cô đang lo về món quà sinh nhật mà Dương vừa mới “tư vấn” cho cô. Ko biết Nguyên có thích nó ko nhỉ? Dương chỉ bảo là cậu sẽ vô cùng bất ngờ mà thôi. Hai người đi dạo quanh trung tâm thêm cả tiếng nữa thì bỗng Dương dừng lại, quay ra đằng sau hỏi Trân:

-Em có muốn lên sân thượng ăn bánh kếp ko?

-Bánh kếp? Là gì vậy anh? – Trân tròn mắt nhìn anh.

-Rồi em sẽ biết thôi, nó ngon lắm đấy, đó là món khoái khẩu của anh và thằng Nguyên!

-Thế àk? Vậy em cũng muốn, đi ăn đi anh!

Trân háo hức trả lời. Dương gật đầu rồi kéo Trân đi về phía thang máy.

Sân thượng của Hana Plaza là một nơi vô cùng rộng và thoáng mát. Trên đó có một quán cafe tên là Winter Coffee. Quán đẹp lắm, được trang trí những chùm bong bóng đầy đủ hình dạng, những cây kẹo lạ mắt đặt đầy trên giá. Có lẽ là buổi sáng nên quán cafe này khá vắng vẻ. Dương và Trân ngồi xuống một cái bàn gần giữa quán. Một anh phục vụ mặc comple lịch sự cầm menu đến, nhã nhặn hỏi:

-Thưa quý khách dùng gì?

Dương cầm lấy cái menu, xem lướt qua một lần rồi anh đưa menu cho Trân:

-Bảo Trân, em muốn dùng gì thì gọi – Dương quay qua với người phục vụ - Cho tôi một ly cappuccino và bánh kếp mật ong!

Anh chàng phục vụ nhanh tay lấy bút ghi chép lại, rồi nhìn sang Trân. Trân đang phân vân giữa một “rừng” đồ ăn thức uống. Vài giây suy nghĩ, Trân nói:

-Cho tôi một bánh kếp dâu với ly trà sữa hạt thủy tinh sôcôla!

Ghi chép xong, anh phục vụ cầm menu lên:

-Xin quý khách đợi một lát!

Gần 10 phút sau, 2 phần bánh kếp, ly cafe và trà sữa cũng được mang ra. Mỗi phần bánh có 5 lát bánh thơm nồng, mùi béo ngậy. Trân uống một ngụm trà sữa, vị ngọt dần tan ra trong miệng làm Trân thích thú. Ko ngờ là ngon đến vậy!

-Ngon ko pé?

-Ngon lắm anh, hìhì!

-Nếu em thích thì cứ kêu thêm! Đừng ngại! – Dương chống tay lên bàn nhâm nhi ly cafe.

-Thôi, em no rồi!

Trân đặt cây nĩa và dao xuống nói. Dương cũng để ly cafe lên bàn, gọi tính tiền. Người phục vụ lúc nãy cầm tờ hóa đơn đến cho anh. Dương lấy trong bóp ra tờ 500000, còn bảo khỏi thối. Trân nhìn vào bóp anh, nhiều tờ có màu giống cái tờ anh vừa trả lắm, Trân thắc mắc là làm bác sĩ giàu đến vậy sao?

-Trân àk, mình đi thôi!

-À, dạ! Hìhì.



Dương đi vào tầng hầm B1 để lấy xe, Trân đứng bên ngoài chờ anh. Kế hoạch đã được bàn bạc kĩ lưỡng. Cô cười khúc khích nghĩ đến viễn cảnh Nguyên sẽ bất ngờ đến…..vỡ tim.

-Bé, lên xe! Anh đưa em đến nơi này!

Dương nói vọng ra từ chiếc xe hơi phá cách. Trân ậm ừ rồi bước nhanh lên xe. Dương nhấn ga phóng đi, chẳng mấy chốc chiếc xe của anh đã hòa mình vào con đường người đông đúc.

Trong lúc đó, Thanh Nguyên nhà ta đang vui đùa với một lũ nhóc ở……nhà banh tại công viên giải trí. (=.=”)

-Trân! Em đánh nhẹ thôi, hư bột hết bây giờ! – Dương hét lên khi thấy Trân đang đánh tan bột ra một cách…..vô cùng bạo lực.

-Hic….em đập trứng gì mà nát bấy ra thế này!?

-Á! Anh ơi, ghê quá! Con cá này nó cứ nhảy lên nhảy xuống kìa!

-Bắt nó lại, nó là một “nhân vật quan trọng” cho chiều nay đấy!

-CON CÁ KIA, ĐỨNG LẠI NGAY!!!!!!!!!!!!!

-Á, đừng có chém nó!!!!

........................................

Mới có nửa tiếng thôi mà cái nhà bếp nhà Nguyên đã tan hoang, bừa bãi một cách đáng sợ. Dương thở dài, anh đẩy Trân đi ra khỏi nhà bếp:

-Em ra ngoài kia bật TV lên xem đi, trong này để anh lo!

-Hic....em xin lỗi! – Trân xụ mặt nói lí nhí, trông đến tội.

-Ko sao, em đi xem TV đi! Lát mình còn đi ra chỗ bí mật nữa. – Dương cười.

-Vậy…..ở đây nhờ anh nhé! Em chuẩn bị đi tắm luôn đây, 3 giờ chiều rồi.

Dương gật đầu, sau đó quay vào bếp. Anh nhăn mặt như mếu, lắc đầu ngán ngẩm vì cái bãi chiến trường trước mặt.

Trân đi về phòng để chọn quần áo. Cô vui vẻ thấy rõ, hơn ngày thường nhiều. Cô lục tung hết toàn bộ những bộ quần áo mà Nguyên mua. Trân biết hôm nay là sinh nhật Nguyên mà, là Dương nói cô nghe. Và đêm hôm qua lợi dụng lúc Nguyên ngủ, cô đã lén lấy điện thoại của cậu, mày mò mãi mới nhắn xong cái tin nhắn để gửi cho Dương. Anh đồng ý ngay khi đọc lời đề nghị của Trân. Hai người thức đến gần 2 giờ sáng để lập kế hoạch và hẹn giờ. Trong lòng Trân thầm cảm ơn Dương rất nhiều, anh luôn giúp đỡ mỗi lúc cô cần. Thật tốt khi được quen biết anh, và Nguyên nữa! Đây cũng là một dịp để cô thể hiện lòng biết ơn cứu mạng của cậu. Dương có nói sơ qua về những sinh nhật trước của Nguyên, ko gì là vui. Cô thấy nhoi nhói trong lòng, ko ngờ anh ta cũng đáng thương đấy chứ! Dương ko nói rõ vì sao Nguyên ko có được một cái sinh nhật hạnh phúc, nhưng thấy đôi mắt nâu của anh man mác buồn, Trân ko dám hỏi thêm. Cô dự định tối nay khi bữa tiệc kết thúc sẽ hỏi Nguyên về việc này để biết thêm về cậu.

*4:40 p.m:

Nguyên trở về nhà sau một ngày vui chơi đã đời, rã cả chân tay. Hôm nay thế là cũng vui rồi đấy, cậu chơi nhiều trò lắm. Nào là nhà banh, siêu nhân biến hình, đánh trận giả, bắn zombie, đập chuột…..v..v…. và đặc biệt là…..nhảy tưng tưng trên tấm bạt lò xo với những cô cậu nhóc trong công viên. Dù ánh mắt của các vị phụ huynh nhìn cậu có vẻ…khác người thật, nhưng thấy cả bọn chơi với nhau vui quá nên cũng đứng yên mà xem. Cảnh tượng một thằng con trai lớn xác cao kều cầm kiếm đồ chơi đánh nhau với một đám nhóc lố nhố ai nhìn mà ko cười được nhỉ? Hài là thế, nhưng sao Nguyên vẫn thấy ko yên!? Cậu muốn có thêm cái gì đó. Lắc đầu nhún vai ko biết là gì, Nguyên mở cửa đi thẳng vào nhà. Đập ngay vào mắt cậu là tờ giấy A4 dán chình ình trên bức tường đối diện với nội dung:

“Ra bờ Tây ngay!”

-Hửm? Thằng khùng này lại bày trò gì nữa đây?

Nguyên lẩm bẩm nhìn nét chữ “bác sĩ” của Dương. Chắc hắn lại định làm cho cậu “surprise” gì gì đó thôi. Nguyên giựt tờ giấy xuống đặt lên bàn rồi chuẩn bị đi tắm. Cậu thiết nghĩ, sinh nhật là phải chơi nổi chứ nhỉ? Vì thế Nguyên mở tủ quần áo của mình ra, chọn ngay một cái áo màu đỏ chói, thêm cái quần trắng rất lịch sự và ko kém phần teen. Xong xuôi, Nguyên nhảy chân sáo đi vào phòng tắm, ngân nga hát bài hát tự chế quen thuộc “Ta Là Một Tên Trộm”. (Bài hát ở chap 1 lúc ngoài biển ák)

Bờ Tây của vùng biển là một nơi cực kì vắng vẻ vì toàn là đá tảng to lớn. Dương chỉnh lại cái bàn tròn cho thật ngay ngắn trên nền cát vàng mịn. Bảo Trân mặc một chiếc váy xếp tầng có ren màu hồng phấn ngồi trên 1 tảng đá nhìn ra biển. Dương ko cho cô làm gì cả nên thấy hơi….khó chịu. Nhiệm vụ duy nhất anh giao cho cô là ngồi yên trông chừng, thấy Nguyên từ xa đi đến là phải cấp báo ngay.

Ngồi loay hoay mãi một lúc sau, thấy từ trên con đường xa xa kia có cái gì màu đỏ chói cực chói đi đến, Trân dụi mắt mấy lần mới nhìn ra là Nguyên. Vì hôm nay nhìn cậu lạ quá! Mái tóc màu đỏ tía được vuốt keo xù xù lên, trông Nguyên đậm chất style bụi.

-Anh, Nguyên ra kìa!

Dương ngẩng đầu lên nhìn cái-vật-thể-đỏ-chói kia. Mặt anh biến chuyển từ từ sang méo xẹo:

-Có cần chơi nổi vậy ko trời, thằng bệnh này!? Ý chết, sắp vô vùng cấm rồi! Phải hành động ngay!

Dương lấy ra một bịch gì đó có bột màu đen ra, rải đều thành một vòng tròn. Lấy cái bật lửa ra, anh vứt nó vào trong đám bột. Khói bốc lên từ từ, rồi lún mất hút trong thảm cát.

Nguyên cứ tung tăng hồn nhiên nhún nhảy mà ko hề biết rằng….nguy hiểm đang cận kề!

“BÙM! BÙM! BÙM! BÙM!.........B..B….”…….

-ÁÁÁÁÁÁÁ!!!!!!!!! KHỦNG BỐ!!!!!!!!!

Nguyên giật mình hét lên, nhảy loi nhoi trên cát. Nhưng cậu giậm chân đến đâu là cát nó cộm lên rồi….nổ. Dương và Trân đứng từ xa thấy cảnh đó mà lăn ra cười. Bước 1 đã thành công, hơn cả là dự kiến! Dương vừa cười vừa nghĩ thầm: “Thích chơi nổi hả con!?? Ông cho mày chết!!!!!! HÁHÁHÁ”.

Sau một hồi lăn lộn chiến đấu với đống cát nổ, Nguyên lảo đảo quay vòng vòng. Cậu làu bàu:

-Nếu thằng bác sĩ chết bầm đó là tác giả, mình thề sẽ xử đẹp nó!!!!!!!

Trước mắt Nguyên dần hiện ra khung cảnh lạ. Những chùm bong bóng đủ màu sắc được đặt ở khắp nơi, một chiến bàn màu trắng có cành hoa ly xinh đẹp ngự trị ngay chính giữa. Bên cạnh là một cái bánh kem có hình…..con khỉ mặc váy dừa hula cầm cây đàn. Nguyên nhăn mặt, miệng ko ngừng rủa Dương có mắt mà như mù khi mua cái bánh kem “đặc biệt” này. Cậu bước lại gần cái bàn nhìn cái bánh, dòng chữ được ghi bằng mứt dâu kiểu cách “Mừng sinh nhật Thanh Nguyên 19.7”. Nguyên bật cười:

-Thằng này….đủ trò! – Nguyên ngó xung quanh nói lớn – Mày đâu rồi, ra đây coi!

-Làm gì hét lớn thế?

Văn Dương từ trong tảng đá ở đằng sau Nguyên đi ra, trên tay quay quay hộp quà màu xanh biển to hơn bàn tay một chút. Nguyên lườm Dương, tay chỉ về đống cát nổ lúc nãy:

-Mày là tác giả của vụ đánh bom liều chết kia phải ko?

-Hìhì, bất ngờ tí thôi mà. Quà của mày đây, chúc mừng sinh nhật! – Dương cười cầu hòa.

-Cảm ơn mày. Nhưng….Bảo Trân đâu?

-Đang chuẩn bị một sự ngạc nhiên khác, mày phải cảm ơn tao thêm lần nữa đấy nhé!

-Ngạc nhiên gì?

Nguyên vừa dứt lời thì bỗng ở đâu đó vang lên tiếng nhạc bài “Happy Birthday”. Trân từ từ đi ra khỏi tảng đá gần đó, tay cầm chùm bong bóng màu hồng cùng tông với trang phục của mình cất lên giọng hát trong trẻo nhẹ nhàng.

“Happy birthday to you! Happy birthday to you!......Happy birthday to Thanh Nguyên nè…..Happy birthday to you!”

Nguyên đứng sững người nhìn Trân ko chớp mắt. Bất ngờ thật đấy! Như một thiên thần xuất hiện trên bờ biển. Thấy tên bạn của mình cứ đứng yên, mình gọi hoài mà nó ko thưa, Dương cầm một quả bong bóng đập bôm bốp vào đầu Nguyên.

-Ê thằng kia, sao mày chết đứng luôn rồi?

-A cái thằng này, tao hỏi sao ko trả lời?

-…..

Dương ức chế, tháo chiếc dép doctor của mình ra………..

BỐP!

-ASH! ĐAU QUÁ! MÀY LÀM TRÒ GÌ THẾ? – Nguyên hét toáng lên.

-Ơ, ko ngờ chiêu “dép bay thần chưởng” lại công hiệu đến như vậy! Phù…phù….. – Dương thổi thổi chiếc dép như thổi hơi súng.

-Thôi, cho em xin hai người đi! – Trân chạy lại đứng cạnh Nguyên giải hòa.

-Hừ, nể Trân thôi đấy!

Nguyên cong môi lên nói. Nhưng Dương đâu có dễ tha cho cậu như thế, anh giở giọng trêu chọc tiếp:

-Xì, chứ ko phải sợ mất hình tượng trước mặt con gái sao? Bày đặt “nể Trân thôi đấy”.

Nguyên ko thèm đáp lại, vì nếu đáp lại thì cậu càng tức thêm thôi. Cái miệng của Dương đâu phải là cái miệng người, cái gì nó cũng nói được. Vậy nên cậu ko ngu dại gì mà cãi lại.



-Ngồi xuống đây đợi một lát, tao vào nhà mày lấy đồ ăn ra!

-Phắng đi cho đẹp trời! – Nguyên xua tay đuổi Dương.

-Đạp mày cái chết bây giờ! Láo lếu với anh à?

Dương cốc đầu Nguyên một cái rồi chạy lẹ, ko để Nguyên phản kháng thêm được gì. Từ xa xa vẫn vang vọng lại tiếng cười khoái chí của Dương, và tất nhiên điều đó làm Nguyên muốn xử thằng bạn mình ngay lập tức, ko có thương tiếc gì nữa cả.

Trân kéo ghế ra ngồi xuống cạnh Nguyên, thấy có vẻ vẫn căng thẳng, cô cười:

-Nguyên này, hôm nay sinh nhật mà, chấp anh Dương làm gì!?

-Ai thèm chấp thằng đó! – Nguyên dẩu môi ra như một đứa con nít đang giận dỗi.

-Hì, thôi mà!

Nguyên che miệng cười khi thấy Trân như vậy. Cậu nhìn ra phía chân trời kia, hoàng hôn đến. Mặt trời đang về với biển. Thứ ánh sáng màu đỏ dịu dàng kia lan tỏa ra khắp vùng biển, hôm nay sao cảnh hoàng hôn lại đẹp đến thế chứ? Trân nhìn khuôn mặt vui vẻ tinh nghịch của Nguyên mà cũng vui lây. Cô đứng dậy, đi vào một hốc đá lấy ra một món quà khá lớn có giấy gói màu vàng, hoa văn là những chú mèo đang nghịch những quả bóng xinh xinh. Nguyên nhìn Trân mà đầy thắc mắc, trong đó là cái gì nhỉ?

-Tặng anh nè!

Trân chạy lại đứng trước mặt Nguyên, chìa món quà ra một cách ngượng ngùng. Nguyên nhìn Trân một cách ngạc nhiên, vẻ mặt bây giờ của Trân thật đáng yêu với sắc hồng ko biết là đỏ mặt hay do ánh hoàng hôn. Nguyên mỉm cười đưa tay cầm lấy món quà:

-Cảm ơn nhé!

-Hi.

…………….

-Này, nếu cô…..cũng….được nhận quà thì sao? – Nguyên ngập ngừng hỏi sau một hồi im lặng để ngắm nhìn hoàng hôn.

-Hở? Sao tự nhiên lại được nhận?

-Thì cứ trả lời đi! Xem như là người ta đáp lễ cho cô đấy!

-À, vậy thì tôi vui lắm. Mình tặng quà người kia, người kia đáp trả lại cho mình, huề! Cả 2 cùng có quà, hihi!

Hoàng hôn như tiếp sức cho nụ cười đáng yêu của Trân. Nguyên ngây người nhìn cô, một vẻ đẹp huyền ảo khó có thể cưỡng lại. Chợt cậu nắm lấy khuỷu tay Trân, giọng trở nên mơ hồ:

-Thế….tôi tặng quà lại cho cô….chịu ko?

-Hả?

Trân chỉ kịp thốt lên một từ, Nguyên kéo tay cô xuống, tay kia cậu đặt món quà lên bàn. Sau đó Nguyên đặt tay ra sau gáy Trân, nhẹ nhàng luồn vào suối tóc đen mượt óng ả của cô. Biển lúc này ko còn dậy sóng nữa, mà bình yên lắm. Trân bối rối đẩy Nguyên ra khi khuôn mặt tựa như thiên thần của cậu gần sát mặt cô. Nhưng dễ gì làm được. Đôi mắt đen tuyền của Nguyên từ từ khép lại, Trân ko thể chống cự được với sức lực của một đứa con trai khỏe hơn mình gấp mấy lần. Cô nhắm mắt lại, phó mặc cho ông trời……

-Ế! HAI NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ THẾ?

Giọng nói lanh lảnh của Dương vang lên một cách bất ngờ. Nghe thấy tiếng nói, Nguyên cuống cuồng bỏ tay Trân ra, Trân cũng nhanh chóng đứng cách xa Nguyên, quay mặt đi chỗ khác. Cô vừa thấy vui mà cũng vừa thấy…..tiếc tiếc. Mặt cả hai đỏ gay lên vì ngượng. Nguyên len lén nhìn sang Trân, chính cậu cũng ko hiểu sao lại thế nữa? Cậu muốn hôn Trân, hôn lên bờ môi nhỏ nhắn đỏ hồng ấy.

“Hic…..ko biết mình có bị điên ko nữa? Tự nhiên………?”

Nguyên nắm chặt tay lại nghĩ thầm, rồi cậu quay qua liếc xéo nhìn kẻ-tội-đồ kia đang ngồi cười xuề xòa một cách ngây thơ, ý nói mình ko biết gì cả. Lát sau mọi thứ vẫn thế, ko có gì thay đổi. Dương nghĩ chẳng lẽ cứ để cảnh này hoài, anh vỗ tay một cái rồi hồ hởi lên tiếng:

-Trân, ngồi xuống đi nào, rồi chúng ta sẽ đốt nến lên bánh sinh nhật, trời cũng đứng gió rồi!

-D….dạ! – Trân như biến thành một con lật đật, ngồi phịch xuống ghế.

Cắm đủ 20 cây nến lên chiếc bánh sinh nhật, Dương lấy bật lửa đốt lên. Anh và Trân hát lại bài “Happy Birthday” cho Nguyên rồi vỗ tay. Nguyên đang định thổi nến thì Trân lên tiếng ngăn lại:

-Ơ, sao anh ko ước vậy?

-Tại sao phải ước? – Nguyên căng mắt ra nhìn Trân.

-Anh ko biết àk? Trước khi thổi nến là phải ước!

-Mệt, cần gì rắc rối vậy, tôi thổi đây!

Nguyên hít lấy hơi để thổi, nhưng Trân vẫn ko cho. Cô chồm người lên chắp 2 tay Nguyên lại, bắt cậu phải ước cho bằng được. Nài nỉ mãi cuối cùng Nguyên cũng miễn cưỡng chấp nhận. Trân nhìn Nguyên ước mà cứ cười tủm tỉm. Khuôn mặt trắng trẻo, mịn màng như da em bé cứ nhăn nhăn lại. Đôi mắt đẹp như viên thủy tinh được làm bằng đá đen nhắm lại, hàng mi dài được thế nên cong lên vẻ tự hào…… Nói chung, nhìn Nguyên lúc này cực kì đáng yêu, như một cậu nhóc tinh ranh chứ ko phải một chàng trai vừa bước vào tuổi 20. Ước xong, Nguyên mỉm cười, Trân lanh chanh:

-Nguyên, anh ước cái gì vậy? Nói nghe với!

-Ko, đó là bí mật!

-Ớ, ko chịu đâu! Nói tôi nghe đi, năn nỉ mà! – Trân chu môi nói, lay lay tay Nguyên.

-Rồi sau này cô cũng biết, nếu cô trở thành vợ tôi! Hehe.

-Anh nằm mơ đi, tôi mà thèm lấy anh ák! Nghĩ sao vậy? Tôi đẹp thế này anh xấu thế kia….chẹp….có cho tiền tôi cũng ko lấy anh đâu. Ít ra chồng tôi sau này cũng phải như anh Dương chứ, anh nhỉ? – Trân quay qua nhìn Dương.

-Haha, anh luôn sẵn sàng rước em về dinh! – Dương cười khanh khách.

-Im mày, ai cho rước? – Nguyên gắt nhẹ.

-Tao cho, làm gì nhau nào? Mày đâu phải ba của bé Trân đâu nào? Hay mày tính giành em ấy với tao?

-Đúng vậy đấy, thì sao?

“Thịch!”

Tim Trân nhảy lạc mất một nhịp khi nghe câu nói vừa rồi của Nguyên. Là…..là thật sao?

-Á à, thừa nhận luôn nha! Sao? Có ý rồi phải hem? – Nhìn mặt Dương lúc này, 10 từ “đểu” cũng ko thể tả hết được.

-Hơ, vì mất đi một osin cũng buồn lắm chứ, ko còn ai để hành hạ.

Một cái gì đó đang hình thành lên trong lòng của Trân, tưởng gì…… Nhưng sao cô thấy…..buồn buồn……………..

-Anh nói đó nha, sau này tôi mà về làm vợ anh Dương thì đừng có chạy theo níu kéo àk!

-Đã bảo ko cho đi! Cô phải ở với tôi! – Nguyên lườm Trân.

-Mắc mớ gì tôi phải ở với anh để làm một osin chứ!? Hứ!

-Nếu sau này tôi thương tình lấy cô làm vợ thật thì sao?

Nguyên chống tay lên bàn nở nụ cười baby của mình ra. Nhưng có lẽ là mất tác dụng rồi, Trân gắp ít rau cải vào chén của mình, hằm hè nói:

-Ứ thèm!

-Cứ đợi thử xem!

Hai người cứ ngồi vừa ăn vừa đấu khẩu với nhau ko biết mệt, thỉnh thoảng Dương cũng nhào vô mà trêu, nhưng sau đó lại tiếp tục ngồi….ăn. Hôm nay Nguyên vui lắm. Cãi mãi cũng mệt nên cậu gắp một con tôm lăn bột thật to cho vào chén Trân để cầu hòa. Trân ngồi cắm cúi ăn ko thèm đoái hoài gì, 2 chàng trai cũng im lặng ngồi ăn. Nhưng chỉ vài phút sau thì đâu lại vào đấy. Bờ Tây của biển rộn ràng lên nhờ tiếng trêu chọc của Nguyên và tiếng phản bác lại của Trân. Dương có được một ngày cười đau cả bụng. Sau khi xử xong các món mặn, cả 3 quay qua nhìn cái bánh kem chằm chằm. Nguyên cầm chiếc dao cắt bánh cắt ra làm 3 phần. Lợi dụng lúc đó, Trân quệt lên mũi Nguyên một vệt kem, làm cậu trông cực ngố. Nguyên quyết tâm trả thù, định quệt vào mặt Trân ai ngờ lại trúng ngay trán của Dương. Thế là cả ba người họ lại lao vào “cuộc chiến bánh kem” ko cân sức.

Hôm nay, là ngày sinh nhật tuyệt vời và hạnh phúc nhất của Đặng Thanh Nguyên – tên trộm tài hoa.

“Ông trời ơi……xin ông hãy để cho cô ấy ở bên cạnh con…….mãi mãi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Dâu Thất Lạc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook