Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Chương 182: Hôn nhân ra ánh sáng

Nhất Vạn Vạn

16/04/2015

Hơi thở nóng bỏng của anh phun bên tai, cánh tay anh ôm lấy cũng ấm áp, nhưng ở trong tim Đoan Mộc Mộc, có vài thứ thay đổi.

Lại phải đi tới bước ly hôn này?

Giữa cô và anh vốn như bị dắt lên một sợi dây, mà hôn nhân chính là sợi dây này, hôm nay anh muốn cắt đứt điểm ràng buộc này, như vậy bọn họ sau này, cô cũng không dám hy vọng xa vời nữa.

“Ly hôn chính là ly hôn, còn có thật giả gì?” Cô cười khổ, “Xa cách, anh sẽ không còn bất kỳ trói buộc, mà có thể ở chung với cô ta, như vậy rất tốt, ít nhất tốt hơn so với bây giờ…”

Cô cũng không biết mình đang nói cái gì, có chút giận dỗi, tựa như đang nói tiếng lòng của mình, cùng anh như người qua đường, đêm tối bên ngoài, cô cũng sợ.

Thay vì mỗi ngày lo lắng đề phòng, chẳng bằng cắt đứt tất cả, để cho từ từ trở về là mình, Khang Vũ Thác nói không sai, cô bây giờ đã không phải là cô, quá kinh sợ, kinh sợ đến chính cô cũng cảm thấy ghét.

Gương mặt chợt nóng lên, cô còn chưa phản ứng kịp, môi anh liền áp xuống, thân thể cũng bị anh xoay tròn, bị đặt trên bệ cửa sổ lạnh lẽo.

Ngang lưng bị đau, cô muốn đẩy anh, nhưng anh căn bản không cho cô cơ hội, cô buông tha, theo ý anh chính là quyết tuyệt, thế nhưng cũng không phải mục đích ban đầu của anh.

Tổn thương cô, cũng là chuyện bất đắc dĩ, anh cũng không muốn, nhưng không có cách nào! Tại sao cô không thể hiểu cho anh, tại sao phải ép buộc anh?

Cô có biết mỗi khi anh nhìn Tần Quỳnh, kỳ thực trong đầu đều sẽ hiện lên bóng dáng của cô hay không? Cô có biết làm một chuyện trái lương tâm, anh ghê tởm bao nhiêu hay không? Anh cho là cô sẽ hiểu mình, sẽ hiểu anh, nhưng quay đầu lại, cô lại muốn rời xa anh!

Anh không cho!

Môi anh gần như nảy sinh ác độc cắn cô, hình như hận không thể nuốt cô vào bụng, mùi máu tươi tràn ra giữa răng môi bọn họ, cùng với vị mặn chát…

Động tác của anh dừng lại, ngừng hẳn, cái trán lại chống trên trán cô, “Mộc Mộc, tin tưởng anh!”

Lại là mấy chữ này! Cô thật rất nỗ lực, nhưng kết quả đối với việc cô tin tưởng anh chính là lần lượt bị thương tổn, lần lượt để cho khắp người cô đầy thương tích, cô không thể tiếp tục kiên trì được nữa.

“Đau!” Cô nhỏ giọng hô, anh chặn cô quá gấp, eo cơ hồ bị ép đứt.

Anh hơi buông lỏng cô ra, nhưng cũng không có buông tay, tròng mắt đen ngưng mắt nhìn cô ở trong màn đêm, anh rất muốn nói với cô, cô đau, anh đau hơn!

Anh quên mất trí nhớ năm năm có cô gái này, lại vẫn giống như là độc dược, khi anh lơ đãng đụng chạm một lần thì nó sẽ từ từ xông vào xương cốt của anh, để cho anh không thể cảnh giác.

Hèn chi anh sẽ khắc chữ ở trên người cô? Hiện tại anh đã hiểu, đó là bởi vì quá yêu, yêu sâu sắc đến mức nhập vào da thịt!

Hai người không nói nữa, cứ ôm thật chặt, nhưng bọn họ biết không thể vẫn cứ ôm thế này, Đoan Mộc Mộc khẽ đẩy anh một cái, “Không còn sớm, ngủ đi!”

Cô mệt mỏi, rất muốn ngủ!

“Ừm!” Anh cũng không nói cái gì nữa, mà buông cô ra cởi quần áo của mình, lúc này, Đoan Mộc Mộc mới phát hiện trên áo sơ mi của anh có vết bẩn, nhớ tới anh bị Khang Vũ Thác đánh, lòng cô không khỏi căng lên.

Áo sơ mi được cởi ra, trên người của anh để trần, anh còn bị thương, cô làm sao lại quên?

Không bị khống chế, cô đi lên phía trước, chặn lại con đường anh đi vào phòng tắm, “Vết thương của anh…anh không có sao chứ?”

Nhìn ân cần trong mắt cô, tay anh nâng lên vuốt mặt cô, “Không có việc gì! Chồng em cũng không phải là giấy, mạnh lắm đấy! Đừng nói đánh một quyền, cho dù hai quyền cũng chịu đựng được.”

Lời của anh làm cô muốn khóc, nước mắt nhanh chóng tụ tập ở trong mắt, anh nhìn thấy, chỉ cảm thấy hốc mắt cũng nóng lên.

“Anh đi tắm” Anh nhẹ nói một câu như vậy, liền vòng qua cô đến thẳng phòng tắm.

Chốc lát, phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy ào ào, cách kính mờ, cô nhìn thấy anh gian nan lau rửa thân thể, cô cắn cắn môi, vẫn đi tới.

Cảm thấy tay của cô nắm lấy tay anh, Lãnh An Thần dừng lại, quay đầu nhìn cô, cô cũng không nhìn anh, mà tiếp tục động tác lúc trước anh chưa làm xong, “Để em tắm rửa lần cuối cùng cho anh!”

Nháy mắt, tim anh giống như bị nước chảy cắt thành hai nửa, không thể tiếp tục hợp đến một nơi.

Anh bất động, cũng không dám động, chỉ có thể mặc cho ngón tay nhỏ bé của cô tắm rửa mỗi một tấc da thịt của anh, cô tắm rất nghiêm túc, nghiêm túc tựa như đang làm một chuyện cuối cùng trong sinh mệnh.

Anh không thấy nước mắt của cô, mà cô cũng cảm kích dòng nước chảy, rửa sạch nước mắt của cô.

Cũng không biết trải qua bao lâu, động tác của cô rốt cục cũng ngừng lại, buông thõng tay, khăn tắm trượt xuống từ trong tay cô, cả người cô như bị rút đi tất cả hơi sức, dựa vào vách tường sau lưng.

“Một lần cuối cùng, Lãnh An Thần, đây là một lần cuối cùng…” Cô lẩm bẩm, không phân rõ một lần cuối cùng là tắm vì anh, hay rơi lệ vì anh, hoặc là đau lòng vì anh?

Tim anh căng thẳng co rụt đau đớn trong lời của cô, đây không phải là kết quả anh muốn, thật sự không phải!

Lúc đáp ứng Tần Quỳnh thì anh từng nghĩ sẽ giải thích với cô, nhưng không đợi anh nói, cô gái kia lại mở miệng trước, anh không phải đứa ngốc, hiểu được dụng ý của Tần Quỳnh, bây giờ nhìn lại cô ta đã thành công!

Cô gái kia quả nhiên không đơn giản! Tròng mắt anh thoáng qua một tia lạnh lẽo.

Toàn thân Đoan Mộc Mộc đều ướt nhẹp, nước ấm áp lạnh dần trong không khí, hiện tại cái lạnh lẽo xâm lấn mỗi một tấc da thịt, cô dần dần không chịu nổi.

Lãnh An Thần thấy được, sải bước tới, trước khi cô ngã nhào thì ôm cô vào trong ngực, cô chỉ từ chối hai lần, rồi không còn hơi sức, chỉ khóc hơi lớn.

Anh không biết an ủi cô ra sao? Nhưng nghe cô khóc, anh lại khó chịu vô cùng!

Lần đầu tiên Lãnh An Thần phát hiện đối mặt với cô gái, anh đần như vậy, ngốc đến bó tay hết cách.

“Đừng như vậy…” Anh ôm cô, cởi áo ướt trên người cho cô, nhưng cô lại né tránh.

“Mộc Mộc…” Anh khổ sở gọi khẽ.

“Đừng đụng em” Cô nhắm chặt hai mắt, “Chúng ta đã ly hôn, anh đừng đụng em…”

Không ngờ tới cô sẽ bài xích mình như thế? Nhưng cô càng như vậy, anh lại càng thấy sợ, vốn tưởng rằng mọi chuyện mình đều nắm trong bàn tay, hiện tại mới phát hiện căn bản không phải, anh đánh giá rất cao bản thân rồi.

“Anh muốn cũng chỉ là một thân thể có thể mang vui thích đến cho anh, đúng không?” Cô chậm rãi mở mắt ra, hỏi ra nghi ngờ trong đáy lòng.

Hoàn toàn không ngờ tới cô sẽ nói như thế, anh có chút ngu muội, tròng mắt đen nhìn chằm chằm cô, lại thấy khóe môi cô mỉm cười, nhưng nụ cười đó rõ ràng mang theo châm chọc!

Lãnh An Thần kiên trì cuối cùng bị châm chọc này làm cho hỏng mất, cô có thể không hiểu anh, có thể trách anh, nhưng không nên nghĩ anh như vậy!

Cô coi anh như cái gì, cầm thú sao?

“Em câm miệng!” Anh gầm nhẹ, sau đó níu lấy thân thể cô, “Đoan Mộc Mộc, không phải em muốn biết ư? Hiện tại anh nói cho em biết…”

Anh không giấu giếm cô được nữa, mặc dù anh không muốn cô lo lắng cho mình, nhưng khi nhìn cô khổ sở, nhìn cô hành hạ mình, anh vẫn quyết định nói ra.

Tròng mắt Đoan Mộc Mộc bởi vì lời anh nói mà trở nên to lớn, cuối cùng không dám tin, “An Thần, anh làm như vậy sẽ rất nguy hiểm, sẽ…”

Cô không ngờ tới sau lưng Tần Quỳnh còn có âm mưu lớn như vậy, không ngờ người đã biến mất còn chưa từ bỏ ý định?

“Hiện tại em đã hiểu rồi chứ?” Sau khi nói ra, Lãnh An Thần cũng nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Đoan Mộc Mộc đã hiểu, nhưng lo lắng hơn, “An Thần, em cảm thấy làm vậy thì thật là nguy hiểm!”

Lần này, cô chủ động đến gần anh, chưa bao giờ nghĩ tới anh có một lớn kế hoạch như thế.

Anh nâng mặt cô lên, “Em không cần lo lắng cho anh, chẳng qua là chuyện sau này phát sinh sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho em, em cần phải chuẩn bị đủ tâm lý!”

Anh yêu thương vuốt da thịt cô, trong mắt tràn đầy dịu dàng.



Đoan Mộc Mộc gật đầu, lại nghe anh nói, “Còn có Vũ Thác, em cách xa cậu ta một chút…”

Nghe được câu này, Đoan Mộc Mộc giải thích, lại nghe anh nói thêm một câu, “Anh sẽ ghen!”

Ba chữ này làm anh có chút ngượng ngùng, như đứa trẻ lớn, cô không nhịn được phì cười!

“Còn cười?” Lãnh An Thần nắm khuôn mặt cô, “Anh cũng bị đánh, em không đau lòng vì anh, chỉ đau lòng vì cậu ta!”

Nghĩ đến hôm nay cô đỡ Khang Vũ Thác biến mất từ trong tầm mắt của anh, lòng của Lãnh An Thần khó chịu tựa như đốt natri hidroxit.

“Không phải là anh có người đau ư?” Đoan Mộc Mộc cong cái miệng nhỏ.

“Mà anh chỉ muốn em đau lòng vì anh.” Lãnh An Thần cũng không nhịn được nữa, cúi đầu hôn cô.

“Ưmh… Em còn chưa tắm…” Cô khước từ anh.

“Anh tắm cho em…” Nói xong, bàn tay to của anh lại cởi áo cô, lần này cô trừ ngượng ngùng thì không còn cự tuyệt.

Một cuộc yêu hao hết tất cả tâm lực làm cô ngủ thật say, Lãnh An Thần hôn cô một cái, đứng dậy cầm điện thoại lên đi tới ban công ––

Đầu kia bắt máy rất nhanh, hơn nữa mở miệng liền hỏi, “Cô ấy không sao chứ?”

Lãnh An Thần cau mày, “Cô ấy là vợ tôi, cậu quan tâm trắng trợn như thế, cũng quá không đem tôi để ở trong mắt nhỉ?”

Khang Vũ Thác hơi ngừng lại, tiếp liền cười hỏi, “Vợ anh? Không phải là anh muốn ly hôn với cô ấy à?”

“Cậu muốn tuyên chiến?” Lãnh An Thần cực kỳ ghét giọng nói này của Khang Vũ Thác.

“Ừm!” Khang Vũ Thác cũng không hàm hồ, “Ngày mai ly hôn với cô ấy, ngày mai em sẽ sử dụng phương thức long trọng nhất trên toàn thế giới cưới cô ấy!”

“Khang Vũ Thác…” Lãnh An Thần bị lời nói ngay thẳng của cậu ta chấn động, “Cậu không có tư cách!”

“Tư cách?” Khang Vũ Thác hừ một tiếng, “Có lẽ em không có tiền như anh, nhưng mà em lại có một trái tim thật lòng yêu cô ấy, đây chính là tư cách, còn nữa anh đã không quý trọng cô ấy, vậy thì nên để cho người yêu cô ấy hơn tới yêu cô ấy!”

Khang Vũ Thác thất vọng đối với Lãnh An Thần, “Ở chuyện yêu cô ấy, em tuyệt đối có tư cách hơn so với anh.”

“Khốn kiếp!” Lãnh An Thần nổi đóa, một đấm nặng nề nện vào trên tường, “Khang Vũ Thác, cậu đừng mơ tưởng, tôi cho cậu biết, cô ấy là vợ tôi, ai cũng đừng mơ tưởng cướp cô ấy từ chỗ tôi.”

Bên kia Khang Vũ Thác trầm mặc, một hồi lâu mới nói, “Nếu như anh coi cô ấy là vợ anh thì không nên tổn thương cô ấy nữa!”

“Tôi…” Có mấy lời đang ở khóe miệng, nhưng Lãnh An Thần căn bản không cách nào nói ra.

Anh không nói đổi lấy sự thất vọng của Khang Vũ Thác, “Lãnh An Thần anh vĩnh viễn tự cho là đúng, cho rằng anh chính là hệ mặt trời, tất cả mọi người phải vây quanh anh, thế nhưng lần này anh sai rồi… Em sẽ không để cho anh tổn thương Mộc Mộc, anh cũng không xứng có được tình yêu của cô ấy!” Nói xong, cúp điện thoại.

Lãnh An Thần hút liên tiếp ba điếu thuốc mới đè xuống đố kị trong lòng, nếu như nói vấn đề chỉ ở bên anh cũng may, hiện tại Khang Vũ Thác lại thò một chân vào, thật sự để cho anh có chút khó nắm trong tay.

Anh dụi tắt thuốc, vừa mới chuẩn bị đi vào phòng ngủ, điện thoại di động của anh lại vang lên, thấy mã số là Đỗ Vấn, chân mày anh thu lại, đã trễ thế này, nếu như không có chuyện gấp gáp, cậu ta tuyệt đối sẽ không gọi điện thoại cho mình.

Nhanh chóng tiếp thông, Lãnh An Thần hỏi, “Chuyện gì?”

“Truyền thông phát ra cảnh thân mật của Khang Vũ Thác và phu nhân!” Đỗ Vấn vừa dứt lời, ngón tay Lãnh An Thần lay động không lý do.

Cảnh thân mật? Cảnh thân mật từ đâu tới?

Lãnh An Thần vừa nghe Đỗ Vấn hồi báo, vừa trở về thư phòng mở máy vi tính ra, khi đáy mắt thấy từng tấm ảnh cô và Khang Vũ Thác hôn thì anh chỉ cảm thấy cả người bị thiêu.

“Đây là người nào làm? Là ai?” Lãnh An Thần gầm nhẹ.

“Tôi điều tra, là một ký giả không biết tên chụp được, sau đó đồng thời bán cho các truyền thông, trước mắt người nọ đã bị bắt, hắn ta nói kẻ sai khiến là Tần tiểu thư…” Đỗ Vấn hồi báo.

“Cô ta?” Đầu ngón tay Lãnh An Thần giữ cây bút rắc rắc một tiếng, bị anh bẻ gãy thành hai đoạn, “Cô ta không muốn sống nữa hả?”

“Mục đích của Tần tiểu thư hẳn là muốn phá hư danh tiếng của phu nhân, sau đó để cho các người ly hôn, cô ta đây là hai con chim với một đá!” Đỗ Vấn phân tích.

Lãnh An Thần đương nhiên hiểu, ngày đó cô ta nói phân nửa, anh đã nghe ra, có điều hoàn toàn không ngờ tới cô gái này bày mưu kế nhanh như vậy?

“Kế tiếp làm thế nào?” Đỗ Vấn hỏi kỹ, bây giờ là nửa đêm, tất cả tin tức còn chưa bị lan truyền nhanh chóng, nếu như muốn ngăn cản thì vẫn còn kịp.

Lãnh An Thần “phập” một cái khép máy vi tính lại, anh dạo bước đi tới trước cửa sổ, nhìn đêm khuya đen nhánh vô tận, trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, “Để tin tức truyền đi!”

“Cái gì?” Đối với quyết định này, Đỗ Vấn có chút ngoài ý muốn.

Lãnh An Thần cũng không có giải thích, chỉ nói: “Cậu cực khổ rồi, đi ngủ sớm một chút!”

Cúp điện thoại, Lãnh An Thần xoay cổ, xương cốt phát ra tiếng vang thanh thúy, một đôi tròng mắt đen lộ ra là ánh sáng hung ác của báo đi săn––

Nếu Tần Quỳnh đã muốn làm, vậy anh sẽ làm thỏa mãn tâm nguyện của cô ta, nhưng anh sẽ làm cô ta biết hiện tại có bao nhiêu hài lòng, cuối cùng sẽ có bấy nhiêu bi thảm!

Chỉ là nghĩ tới hình ảnh Khang Vũ Thác hôn Đoan Mộc Mộc, Lãnh An Thần đã cảm thấy phát điên!

Đáng chết, cậu ta lại dám đụng cô?

Khi Đoan Mộc Mộc tỉnh lại, Lãnh An Thần đã không còn bên cạnh, mà cô dường như đã quen với việc anh về muộn dậy sớm, hơn nữa sau khi biết kế hoạch của anh, cô đã hoàn toàn hiểu anh.

“Phu nhân, ăn điểm tâm chứ?” Người làm nữ hỏi cô lúc cô xuống lầu.

Đoan Mộc Mộc gật đầu, sau đó sẽ phải đi mở tivi, người làm nữ lại mau hơn cô một bước, “Phu nhân, vẫn là không nên xem?”

Cô là chủ nhân, người làm nữ không có quyền lợi hạn chế cô làm bất cứ chuyện gì, hôm nay làm vậy, nhất định là có nguyên nhân, Đoan Mộc Mộc không phải đứa ngốc, vẫn kiên quyết mở tivi, nhất thời thấy có ký giả đưa tin: “Về chuyện Lãnh phu nhân vượt quá chuẩn mực, chúng tôi đã triển khai theo dõi điều tra…”

Cô vượt quá chuẩn mực?

Đoan Mộc Mộc lờ mờ, chiếc bánh bao mới vừa cầm lên cũng từ trong tay rơi xuống, cô nhìn thấy truyền thông gắn ảnh cô và Khang Vũ Thác hôn mãnh liệt, từ trên y phục có thể nhìn ra chính là tình cảnh ngày hôm qua ở trên xe, cô hoàn toàn không ngờ tới sẽ bị chụp trộm!

“Phu nhân…” Người làm nữ cẩn thận nhìn sắc mặt Đoan Mộc Mộc, tiến lên muốn tắt tivi.

“Tránh ra!” Cô hầm hừ, nhào qua ––

Vừa đúng lúc này, trên tivi lại truyền tới một tin tức chấn động khác, “Chúng tôi mới vừa nhận được tin tức truyền đến từ công ty đại diện của Khang Vũ Thác, Khang Vũ Thác tiên sinh nổi tiếng trong giới điện ảnh và truyền hình cũng triệu tập buổi họp ký giả, để cho ký giả chúng tôi…”

Hình ảnh bị cắt, đèn flash không ngừng lóe lên, Khang Vũ Thác một thân chính trang đứng ở trước máy chụp hình, nghiêm túc nói, “Chuyện xì căng đan về tôi cùng Lãnh phu nhân, sự thực cũng có bị bịa đặt, trước tiên tôi thừa nhận hai việc, thứ nhất, tôi xác thực thích cũng yêu Lãnh phu nhân, thứ hai, tôi thích chỉ từ một phía, không hề giống mọi người đoán là cô ấy vượt quá chuẩn mực!”

“Vậy tại sao có ảnh chụp cảnh hôn mãnh liệt đó?” Có ký giả hỏi.

“Cảnh hôn mãnh liệt là thật, nhưng đó là tôi cưỡng hôn, mà cũng không phải là cô ấy mong muốn, nếu như các người đổi lại góc độ xem hình, có thể nhìn thấy nước mắt trên mặt cô ấy… Cho nên các người đừng hoài nghi cô ấy, cũng không cần phỉ báng cô ấy, chuyện này không công bằng đối với cô ấy!”

“Nghe nói, anh và Lãnh tiên sinh là bạn tốt, ở Trung Quốc có câu vợ bạn không thể đùa, Khang tiên sinh làm như vậy không phải là trái đạo đức luân lý?” Ký giả đưa ra vấn đề rất bén nhọn.

“Về điểm này, lương tâm của tôi cũng bị dày vò, nhưng dưới tình huống như thế tôi vẫn có thể thích cô ấy, đó chỉ có thể nói là cô ấy đáng giá để tôi yêu, hơn nữa các người cũng biết tình cảm của Lãnh tiên sinh cũng có vấn đề… Tại sao ở trong hôn nhân, phụ nữ luôn là người bị tổn thương?”

Khang Vũ Thác nói khiến Đoan Mộc Mộc nghe không vô, cô không cho phép anh ta nói như vậy, hơn nữa nhớ tới những lời tối ngày hôm qua Lãnh An Thần nói cho cô biết, cô chợt làm ra quyết định, xoay người chạy hướng ngoài cửa.

“Phu nhân, phu nhân…” Người làm nữ đuổi theo ở phía sau, nhưng đã không kịp.



Cô thuê xe đi tới hiện trường buổi họp báo của Khang Vũ Thác, sau đó theo bảng hướng dẫn, cô chạy thẳng tới đại sảnh buổi họp báo––

Giờ phút này, buổi họp báo có chút hỗn loạn, vấn đề ký giả đưa ra càng ngày càng bén nhọn, gần như muốn đem người đẩy vào tuyệt cảnh, mặc dù Khang Vũ Thác chuẩn bị mười đủ mười, nhưng bây giờ hình như có chút ứng phó không được.

“Các người không cần hỏi anh ấy nữa, có lời gì trực tiếp hỏi tôi đi?” Đột nhiên, một giọng nữ hấp dẫn ánh mắt mọi người, bọn họ nhìn Đoan Mộc Mộc chậm rãi đi tới.

“Lãnh phu nhân?” Ký giả vốn vây quanh Khang Vũ Thác, giờ phút này giống như lũ bất ngờ ngược dòng, lập tức hướng cô vây lại.

An ninh tới ngăn cản mọi người vây quanh Đoan Mộc Mộc, mà lúc này, cô cũng mở miệng, “Các người không cần đoán, hôm nay tôi sẽ đem toàn bộ chuyện tình nói rõ ràng, đầu tiên, tôi và Lãnh An Thần tiên sinh không có cơ sở tình yêu, hôn nhân của chúng tôi duy trì trên tiền bạc, cha tôi bị tai nạn xe cộ cần dùng tiền gấp, tôi mới gả cho anh ấy… Về phần Lãnh An Thần và Tần Quỳnh tiểu thư, bọn họ cũng không sai, bọn họ vốn yêu nhau, hơn nữa hiện tại Tần tiểu thư lại bị bệnh máu trắng, anh ấy chăm sóc cô ấy cũng là hiển nhiên, về phần tôi và Khang Vũ Thác, các người cũng có thể hiểu được, chúng tôi vốn là bạn bè, cộng thêm gần đây có quá nhiều chuyện, tôi thân cận với anh ấy một chút, mới có thể xảy ra những chuyện này.”

“Lãnh phu nhân, vậy cô yêu Khang Vũ Thác hay Lãnh An Thần? Cô định xử lý quan hệ ba người này như thế nào?”

“Yêu, đối với tôi chữ này quá nặng nề, tôi cảm thấy mình không có tư cách nói chữ yêu này, về phần quan hệ với Lãnh An Thần, tôi quyết định trả tự do cho anh ấy, tác thành cho anh ấy và tiểu thư Tần Quỳnh, về phần tôi và Khang Vũ Thác…” Đoan Mộc Mộc nhìn về phía người đàn ông trên đài, “Tôi sẽ tiếp tục làm bạn bè với anh ấy, cám ơn anh ấy luôn luôn giúp tôi mỗi khi tôi gặp khó khăn, chăm sóc tôi!”

Trong bệnh viện, Tần Quỳnh xem ti vi, khóe môi lộ ra nụ cười hả hê, Đoan Mộc Mộc, coi như cô thức thời, biết khó mà lui!

Lãnh An Thần đẩy cửa vào lập tức bắt gặp Tần Quỳnh tươi cười ra mặt, tay buông thõng lập tức nắm thành quả đấm, nhưng trên mặt anh vẫn giả trang dáng vẻ cực kỳ bình tĩnh, “Đang xem cái gì đấy?”

Nghe được giọng nói của anh, trong nháy mắt Tần Quỳnh hốt hoảng, sau đó muốn nhấn hộp điều khiển ti vi, lúc này cũng cảm thấy bàn tay Lãnh An Thần đè cô lại, “Không cần tắt, anh muốn xem!”

Nghe được Đoan Mộc Mộc nói trả tự do cho anh, tròng mắt Lãnh An Thần chợt tối, Tần Quỳnh bên cạnh cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, “An Thần, cô ta, cô ta muốn làm gì? Không phải là cô ta thật có gì với Vũ Thác chứ?”

Nghe giống như là thay Đoan Mộc Mộc giải thích, kì thực là thêm dầu vào lửa!

Phụt!

Lần này Lãnh An Thần chủ động tắt tivi, sau đó nhìn về phía Tần Quỳnh, “Lần này là cô ấy có lỗi trước, anh xem cô ấy còn gì để nói!”

“An Thần, cô ấy có thể là có nỗi khổ tâm, không, nói chính xác là hiểu lầm…” Tần Quỳnh còn cố ý giả lộ ra phẫn nộ thay Đoan Mộc Mộc giải thích.

Anh cũng không đáp lời, mà đổ thuốc vào lòng bàn tay, “Uống thuốc đi!”

Nhìn viên thuốc, Tần Quỳnh lộ ra vẻ làm khó, nhưng nghĩ tới người đàn ông này sẽ hoàn toàn thuộc về mình, cô ta cũng không nói gì, rất biết điều uống thuốc!

Sau một tiếng, Lãnh An Thần đứng dậy, “Nếu cô ấy muốn ly hôn, chắc có chuyện muốn thương lượng, anh không thể ở bên em!”

“An Thần…” Tần Quỳnh không ngờ hôm nay anh đi nhanh như vậy.

Nhìn thấu tâm tư của cô ta, Lãnh An Thần chỉnh lại tóc rơi trên mặt cô ta, “Chẳng lẽ em không muốn sớm ngày ở cùng với anh ư?”

Lời nói hấp dẫn lực khiến Tần Quỳnh không nói ra lời khác, cô ta gật đầu, “An Thần, có phải sau khi anh ly hôn, chúng ta có thể đính hôn không?”

“Ừm!” Lãnh An Thần gật đầu, “Đừng nói đính hôn, cho dù kết hôn cũng có thể đấy!”

“An Thần!” Không ngờ anh sẽ nói thế, Tần Quỳnh kích động ôm lấy anh, hôn trên gương mặt anh.

Anh vỗ vỗ phía sau lưng cô ta, sau đó rời đi, chân trước đi ra khỏi phòng bệnh, chân sau anh liền bấm điện thoại của Đỗ Vấn, “Dẫn cô ấy về nhà, lập tức, ngay lập tức!”

***

Trong phòng nghỉ khách sạn, Khang Vũ Thác nghe giọng nói hỗn tạp phía ngoài, lo lắng đi tới đi lui.

Đoan Mộc Mộc thấy anh như vậy, cảm thấy rất áy náy khi đưa anh vào chuyện này, “Vũ Thác, thật xin lỗi!”

Nghe nói như thế, Khang Vũ Thác nhìn về phía cô, “Em thật sự muốn ly hôn với anh ta?”

Mặc dù anh thích cô, yêu cô, thậm chí tối hôm qua còn tuyên bố với Lãnh An Thần là muốn ở chung một chỗ cùng cô, nhưng nghe được cô muốn ly hôn thật, anh vẫn cảm thấy không yên lòng.

Đoan Mộc Mộc gật đầu, cô có tính toán, cũng biết kế hoạch của Lãnh An Thần, có điều tất cả không thể nói với Khang Vũ Thác, chỉ đành phải giải thích, “Nếu anh ấy và Tần Quỳnh yêu nhau như thế, tôi cần gì ở giữa ngăn cản, giúp người ta hoàn thành ước vọng, không tốt sao?”

“Mộc Mộc, tại sao em muốn vĩ đại thế hả?” Khang Vũ Thác tiến tới, nắm lấy bả vai cô.

Hai người cách quá gần, gần đến mức Đoan Mộc Mộc cũng cảm thấy hô hấp nóng rực của Khang Vũ Thác, điều này làm cho cô không khỏi nghĩ tới cảnh hôn bị ký giả chụp, cô nhất thời hoảng hốt, “Vũ Thác…”

“Tại sao làm thế? Em rất ngốc, có biết hay không?” Anh gầm nhẹ.

“Vũ Thác, anh…” Đối mặt với anh chất vấn cùng mất khống chế, Đoan Mộc Mộc vẫn sợ hãi.

Vào lúc cô và anh sắp đấu tranh, liền nghe thấy “cạch” một tiếng, sau đó có bóng dáng nhảy vào từ cửa sổ, “Buông cô ấy ra!”

Ngẩng đầu nhìn, Đoan Mộc Mộc kinh sợ, “Đỗ Vấn?”

Đỗ Vấn chỉ nhìn cô một cái, sau đó liền đưa tay kéo Khang Vũ Thác ra, “Khang tiên sinh xin hãy tự trọng!”

“Anh không có tư cách nói câu này” Khang Vũ Thác nhìn cánh tay bị Đỗ Vấn nắm, sắc mặt lạnh lùng.

Mắt thấy tình thế không ổn, Đoan Mộc Mộc vội vàng đứng dậy, kéo Đỗ Vấn cùng Khang Vũ Thác ra, “Đỗ Vấn, sao anh lại tới đây?”

“Bên ngoài có quá nhiều ký giả, tôi không vào được, chỉ có thể dùng phương pháp này” Đỗ Vấn giải thích, sau đó liếc nhìn Khang Vũ Thác, lại nói, “Phu nhân, thiếu gia bảo tôi đón cô trở về!”

Đoan Mộc Mộc sững sờ, tiếp liền nghĩ đến vừa rồi mình nói chuyện ly hôn, Lãnh An Thần nhất định là biết, cô cười một tiếng, cố ý nói ngay trước mặt Khang Vũ Thác, “Đón tôi trở về là chuẩn bị thương lượng chi tiết chuyện ly hôn sao?”

Hiện tại Đỗ Vấn cũng bị quan hệ phức tạp của bọn họ làm cho rối loạn suy nghĩ, cúi đầu trả lời, “Thật xin lỗi phu nhân, tôi chỉ phụng mệnh, những thứ khác hoàn toàn không biết.”

“Cô ấy sẽ không đi về!” Lúc này, Khang Vũ Thác đi tới chặn Đoan Mộc Mộc.

“Khang tiên sinh, mời tránh ra, đừng ép tôi động thủ!” Đỗ Vấn giống như là một tử sĩ, đời này chỉ thuần phục Lãnh An Thần.

Đoan Mộc Mộc thấy hai người đàn ông này lại muốn nổi cáu, vội vàng nói, “Vũ Thác, anh tránh ra, để cho tôi trở về!”

Thấy cô kiên quyết, Khang Vũ Thác cũng không thể nói cái gì, nhưng lại không yên lòng, vì vậy nói, “Anh đi cùng em!”

“Đừng!” Đoan Mộc Mộc cự tuyệt, “Đây là chuyện giữa tôi và anh ấy, để cho hai chúng tôi tự mình giải quyết!”

“Mộc Mộc…” Khang Vũ Thác vẫn không yên tâm.

Đoan Mộc Mộc hướng anh cười, “Yên tâm đi, phải là của tôi, tôi một phần cũng sẽ không để thiếu… Nếu tôi không phải người của anh ấy, vậy tôi nên đi, tôi nhất định phải trở lại!”

Nói xong, cô nhìn hướng Đỗ Vấn, “Chúng ta đi thôi!”

Bên trong biệt thự, Lãnh An Thần ngồi trên ghế sa lon, nhìn video tin tức buổi họp báo của Khang Vũ Thác, nghe được thổ lộ trắng trợn, gân xanh trên trán Lãnh An Thần nhô ra, trên mặt mang theo phẫn nộ không thể ức chế được.

Xem ra lời của anh, Khang Vũ Thác cũng không nhớ ở trong lòng dù là một chút!

Tiếng bước chân nhẹ nhàng càng ngày càng gần, Lãnh An Thần thấy được người tiến vào, Đoan Mộc Mộc cắn môi, hình như mang theo mất tự nhiên, mà vẻ mặt Đỗ Vấn nghiêm túc, “Thiếu gia, phu nhân trở lại!”

Lãnh An Thần phất tay ý bảo Đỗ Vấn rời đi, sau đó bước từng bước về phía Đoan Mộc Mộc, “Tối hôm qua anh nói với em, em đều quên mất?”

Câu hỏi của anh vừa phát ra, trên ti vi truyền đến giọng nói ký giả, còn có hình ảnh cô và Khang Vũ Thác hôn mãnh liệt, trong lúc nhất thời Đoan Mộc Mộc không biết nên nói gì?

Thấy cô không nói, Lãnh An Thần cầm cổ tay cô, “Vậy trước tiên giải thích một chút, nụ hôn này là thế nào?”

Từ buổi tối hôm qua nhìn màn này, tim anh khó chịu giống như bị mấy trăm con chuột gặm nhấm, mặc dù biết rõ có thể là hiểu lầm, nhưng anh vẫn cảm thấy không thể nào tiếp thu được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện bách hợp
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Dâu Nhỏ Bị Gạt Cưới Của Tổng Giám Đốc

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook