Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Chương 33: Ly hôn

Minh Châu Hoàn

25/11/2017

Ương Ương chợt bật cười thành tiếng, sau đó chống cánh tay nâng người lên, chậm rãi từ dưới đất bò dậy. Cô khập khà khập khễnh đi đến trước mặt Trần Tấn Nhiên. Ương Ương cảm nhận thấy phía dưới thân thể mình lại vừa trào ra một dòng ấm nóng. Cô nhìn thấy anh đang đứng sững sờ ở nơi đó, liềntiến tới gần, ghé vào bên lỗ tai của anh nói một câu gì đó.

Trần Tấn Nhiên lập tức kinh ngạc sửng sốt. Anh nhìn bóng dáng quật cường của cô đi xa dần, từng chút từng chút một, rồi biến mất ở khúc quanh thang lầu.

Một cơn khủng hoảng từ đáy lòng Trần Tấn Nhiên đột nhiên trào lên từng hồi, từng hồi một.Sự khủng hoảng này làm cho anh cảm thấy thân thể của mình giống như đang ở trong cơn mộng du vậy. Anh lảo đảo ngã ngồi xuống ở trên ghế sa lon. Dưới ánh sáng loang loáng của ngọn đèn màu vàng, Trần Tấn Nhiên hoảng hốt khi nhìn thấy có từng giọt từng giọt máu nhỏ ở trên sàn nhà. Anh không biết vì sao lại như vậy, nhưng anh cảm nhận thấy trong đầu của mình đau buốt giống như bị gai đâm vào vậy. Trần Tấn Nhiên nhắm chặt mắt lại hung hăng tự nhủ, cô ta thật đáng đời… cô ta thật độc ác… cô ta bị như vậy là đáng đời!

Trần Tấn Nhiên tự an ủi với lòng mình, hết lần này tới lần khác cứ tự nhủ như thế, cuối cùng anh cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Đêm, đã khuya…

Sáng sớm hôm sau, Trần Tấn Nhiên ngủ dậy liền xách nồi súp đã hầm nhừ đi bệnh viện thăm Y Lan. Thím Lý nhìn anh một lúc, muốn nói với anh một chút nhưng rồi lại thôi. Rốt cuộc đến cuối cùng, thím chỉ thở dài một tiếng, cũng không nói năng gì nữa.

Trần Tấn Nhiên vừa mới rời đi, Ương Ương lập tức liền xách chiếc va li để hành lý đi xuống lầu. Thím Lý nhìn bộ dạng sắc mặt của cô tái nhợt như vậy, cảm giác không nỡ từng hồi từng hồi dội lên trong lòng. Là người chứng kiến Trần Tấn Nhiên lớn lên, cho nên thím đã thật sự coi anh gần giống như đứa con trai của mình vậy. Hiện tại cả hai tiểu thiếu gia (con của Y Lan và của Ương Ương) đều đã không còn, thím còn cảm thấy tim mình đau như bị đao cắt. Huống chi, đứa nhỏ này lại do chính Ương Ương mang thai, thì cô sẽ còn cảm thấy đau lòng gấp bội. Vốn dĩ đây sẽ là một đôi vợ chồng thật tốt, nhưng hiện tại cả hai lại lỗ mãng dồn ép lẫn nhau đến mức độ như vậy...

"Thiếu phu nhân... Ngài hãy suy nghĩ thêm một chút đi..." Thím Lý nhìn thấy Ương Ương xách va li hành lý đi xuống, trên mặt cô đã biểu lộ rõ sự quyết tuyệt (kiên quyết đoạn tuyệt) như vậy, đột nhiên nước mắt của thím liền trào ra.

"Thím Lý, cháu đã suy nghĩ rất kỹ càng rồi, làm người sao có thể tự treo cổ của mình mãi ở trên một thân cây được đây? Thím cũng đã thấy rồi đấy, hai người chúng cháu trời sinh đã tương khắc, hoàn toàn không hợp nhau. Cháu còn ở lại chỗ này nữa, tương lai không biết liệu sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa hay không."

Ương Ương khẽ mỉm cười, mở chiếc túi của mình ra, bên trong đó có hai tờ giấy thỏa thuận ly hôn.

Cô lấy ra đưa cho thím Lý: "Cháu đã ký tên đầy đủ rồi, khi nào anh ấy trở lại, thím hãy bảo anh ấy ký tên vào đó, sau đó gửi trở lại cho cháu một tờ."

"Thiếu phu nhân..." Thím Lý nắm lấy va li hành lý không muốn buông: "Lão gia vẫn còn chưa biết chuyện này, nếu như ông biết được, nhất định lão gia sẽ giúp ngài hả giận..."

"Sức khỏe của ba ba không được tốt, không nên quấy rầy ông ấy, cũng không cần để cho ông biết, có thể dối gạt được thì trước hết cứ tạm thời dối gạt ông đã." Ương Ương không nhìn thím Lý, cô lấy lại chiếc va li của mình. Nhìn thấy thím Lý khóc, thì ngược lại, cô lại cười: "Cháu ly hôn thế này, cũng là chuyện tốt mà."

"Ngài đừng khóc nữa, chờ cháu thu xếp mọi chuyện xong xuôi rồi, thím có thể đi tìm cháu mà." Ương Ương nhẹ nhàng ôm thím Lý một cái, nở một nụ cười rực rỡ khác thường.

Thím Lý dùng sức gật đầu, nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn trào ra đầy trên mặt, không sao cầm lại được. Thím Lý đưa Ương Ương đi ra ngoài, vốn định nói với cô để cho tài xế nhà đưa cô đi. Nhưng mà Ương Ương lại nhất định không muốn như vậy, vì thế thím liền ra chặn xe taxi, còn tha thiết dặn dò thêm mấy câu nữa, lúc này mới vẫy tay từ biệt Ương Ương.

Ương Ương ngồi lên xe, trực tiếp báo địa chỉ nhà trọ của Nguyễn Duy Đông. Tối hôm qua Ương Ương đã gọi điện thoại cho Nguyễn Duy Đông, nói cô muốn tá túc ở chỗ của anh một vài hôm, sau đó từ từ tìm nhà để thuê.

Khi Ương Ương xuất giá (về nhà chồng) mẹ và các anh trai cũng đã cho cô không ít tiền riêng, nếu như có phải sống cuộc sống một mình, cũng sẽ không bị gặp phải áp lực gì.

Thời điểm đến dưới khu nhà trọ của Nguyễn Duy Đông, Ương Ương vừa xuống xe, đã thấy Nguyễn Duy Đông đang đứng ở cửa tiểu khu, hết nhìn đông lại nhìn tây. Ương Ương giơ một cánh tay lên vẫy vẫy, miệng kêu lớn một tiếng: "Anh Duy Đông, em ở chỗ này!"



Nguyễn Duy Đông vừa nghe thấy tiếng Ương Ương lớn giọng gọi mình, sắc mặt lập tức liền tái nhợt. Nguyễn Duy Đông dồn ba bước thành hai bước, chạy vội tới bên Ương Ương, lập tức kéo cánh tay của cô đứng gọn vào bên trong một góc, đưa tay lau một chút mồ hôi lạnh trên trán của mình: "Bà cô nhỏ của tôi, em đừng có kêu loạn lên như vậy..."

"Làm sao thế?" Ương Ương không hiểu, nhìn Nguyễn Duy Đông đầy sự hồ nghi, lại nhét chiếc va li trong tay mình vào tay Nguyễn Duy Đông: "Em mệt đến sắp chết rồi đây, chúng ta đi về nhà trước đã..."

"Ương Ương, thật xin lỗi, anh không thể để em ở trong nhà anh được..."

"Tại sao vậy?" khuôn mặt nhỏ nhắn của Ương Ương lập tức xịu xuống. Chuyện này thật không có nghĩa khí chút nào, thật không dễ dàng gì cô mới có thể ly hôn được, vậy mà bây giờ ông anh này lại cứ cố chấp như thế, nhất định không chịu chứa chấp cô!

"Tô Tô đã trở lại..." Nguyễn Duy Đông vừa vui vẻ, vừa lo lắng len lén nhìn Ương Ương...

"Chẳng qua là người ta chỉ ở nhờ có vài ngày thôi mà, phòng ốc nhà anh lớn như vậy, tận những bốn phòng ngủ! Ôi chao, ai dà, cho em mượn một gian để ở thôi cũng không được sao..."

Cái miệng nhỏ nhắn của Ương Ương chu lên thật cao đầy vẻ bất mãn, trừng mắt nhìn Nguyễn Duy Đông.

"Ương Ương..." Nguyễn Duy Đông dùng ngón tay chỉ chỉ vào mặt của mình. Lúc này Ương Ương mới nhìn thấy trên mặt của anh có hai vết cào nhìn rất khả nghi, mặc dù hiện giờ đã đóng thành vảy sắp lành lại rồi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Đã có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Tô Tô đột nhiên trở lại, nhìn thấy trong phòng vệ sinh có sữa tắm của em, còn... những cái này, là do cô ấy đã tặng cho anh đó..."

Lúc này Ương Ương mới chợt tỉnh ngộ ra. Trời ạ, nhất định là do cô đã ra đi quá vội vã, cho nên mới bỏ quên đồ dùng ở trong phòng tắm...

"Nhưng mà, làm sao anh lại đần như vậy chứ, em vội đi chưa kịp dọn dẹp, anh lại không biết vứt bỏ chúng đi hay sao!"

"Những thứ đó là đồ vật của em, anh lại không biết em có cần dùng hay không cần dùng nữa, làm sao anh dám tùy tiện vứt bỏ đồ của em đi được chứ?"

"Có cần em ra tay giải thích giúp anh hay không?"

Ương Ương áy náy nhìn lại Nguyễn Duy Đông.

Ánh mắt của Nguyễn Duy Đông sáng lên, tiếp đó anh lại lui về phía sau một bước, liếc trộm Ương Ương một cái: "Anh đã cho giải thích cho Tô Tô rồi, nói em là bạn gái của Tư Dận, hai người cãi nhau, cho nên em mới đến nơi này xin ở nhờ mấy ngày. Anh cũng đã gọi điện thoại cho Tư Dận rồi... Chỉ cần một lát nữa, xe của Tư Dận sẽ đến đón em..."



"A a a a a a, Nguyễn Duy Đông, một người con gái vừa mới ly hôn, bây giờ tứ cố vô thân, đáng thương như em, vậy mà anh lại dám mang bán cho người đàn ông khác!" Ương Ương tức giận đến cắn răng nghiến lợi. Một đôi tròng mắt xinh đẹp mở to, sáng như hai ngọn đèn pha, nhìn như khóa chặt vào gương mặt đỏ bừng của Nguyễn Duy Đông!

"Ngàn lần cầu xin, vái lạy em đấy, Ương Ương! Cứu một mạng người hơn xây tòa tháp bảy tầng đó. Coi như em hãy cứu anh một lần này đi, đến kiếp sau nhất định anh sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp cho em..." Nguyễn Duy Đông liên tiếp khom lưng cúi đầu vái vái, chỉ còn thiếu nước chưa quỳ xuống. Tô Tô lập tức tới đây bây giờ, nếu như cô nhóc Ương Ương này mà còn không chịu phối hợp, vậy thì anh chỉ có nước tự tử.

Ương Ương thấy vậy liền mềm lòng, lại nghĩ họa này cũng là do lỗi của mình gây nên. Lại thấy Nguyễn Duy Đông cầu xin ngược lại mình như vậy, cũng cảm thấy thật có lỗi: "Được rồi, được rồi, em nhận lời với anh là được chứ gì! Dù sao em cũng chỉ ở nhờ mấy ngày, sau đó lập tức đi tìm nhà ngay, tìm được phòng ốc thích hợp em sẽ mua và dọn đi ngay."

"Ương Ương, em đúng là tốt nhất!" Nguyễn Duy Đông vui vẻ nhìn giống như một đứa trẻ. Sự vui vẻ của anh cũng lây sang Ương Ương. Ương Ương nhìn Nguyễn Duy Đông, lại nghĩ đến người phụ nữ có tên gọi là Tô Tô, mà cô đã từng gặp một lần. Cô ấy thật hạnh phúc biết bao, có một người đàn ông nguyện yêu cô không rời không bỏ như vậy, lại còn nguyện ý làm bất cứ chuyện gì vì cô như thế…

"Ương Ương, Tô Tô tới rồi, Tư Dận lập tức cũng đến ngay bây giờ, nhờ cậy vào em cả đấy, anh nhờ cậy em đó, ngàn vạn lần đừng có vạch trần sự thật..."

Nguyễn Duy Đông lại nói cầu xin một lúc lâu, sau đó mới xoay người, cười híp mắt đi nghênh đón Tô Tô.

"Tô Tô, đây chính là Tống Ương Ương, bạn gái của Tư Dận, người mà anh đã nói với em đó!"

Nguyễn Duy Đông dẫn một cô gái xinh xắn, có mái tóc ngắn đi đến gần Ương Ương. Ương Ương liếc nhìn Tô Tô, trong lòng liền cảm thấy yêu thích không thôi. Cô thực sự rất yêu thích những cô gái thuộc tuýp người thẳng thắn sắc sảo như thế này, không bao giờ nhăn nhó, không thích làm bộ làm tịch.

Tô Tô cũng tò mò nhìn lại Ương Ương. Hai cô gái cứ đứng yên lặng mà nhìn nhau như vậy, trong khoảng một khoảng thời gian ngắn.

Khi Tô Tô nhìn thấy Ương Ương, thì một khắc kia, cô đã gần như tin tưởng lời nói của Nguyễn Duy Đông. Tư Dận hoa tâm vô cùng, nhưng mà một cô gái như Ương Ương thế này, hoàn toàn có thể thu phục được anh.

"Chào chị Tô Tô, em là Ương Ương." Ương Ương cười híp mắt mở miệng trước. Tô Tô cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, sảng khoái lên tiếng: "Chào em, Ương Ương, chị là Tô Tô."

"Em biết, hàng ngày anh Duy Đông đều nhắc tới chị suốt, chúng em nghe mà lỗ tai cũng đã bị kéo dài ra, sắp thành cái kén đến nơi rồi." Ương Ương cười cười, đôi mắt chớp chớp, kéo tay của Tô Tô: "Chị Tô Tô, em thực lòng xin lỗi chị! Thời điểm chị không có ở đây, em đã đến nhà của anh Duy Đông, xin ở nhờ mấy ngày trong..."

"Được rồi." Tô Tô khoát khoát tay chặn lại, nở một nụ cười rực rỡ: "Chị tin tưởng em."

"Chờ Tư Dận tới, chị sẽ giúp em dạy dỗ anh ta." Tô Tô đắc ý giơ quả đấm lên...

"Ấy này Tô Tô, anh đâu đắc tội gì với em chứ..." đúng lúc này Tư Dận vừa vặn đến nơi, anh liền mở miệng tiếp lời luôn. Tô Tô liền le lưỡi một cái, trốn vào ở sau lưng Nguyễn Duy Đông: "Anh không đắc tội với em, người mà anh đắc tội là Ương Ương kia."

Ánh mắt của Tư Dận liền lay động liếc nhìn vào gương mặt của Ương Ương, sau đó cợt nhả mở miệng: "Ương Ương, em còn tức giận nữa không vậy..."

"Hừ." Ương Ương giả bộ rất giống, giống như là đôi tình nhân đang giận dỗi nhau vậy. Cô quay ngoắt người đi, không thèm để ý tới anh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com

truyện Đam Mỹ
truyện sắc
truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Dâu Mười Chín Tuổi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook